Sáng sớm, bạch quang sơ lượng, gió lạnh thổi man mát, cành cây lay động, giọt sương sớm mới đọng trượt khỏi phiến lá rơi xuống đất.
Ách một tiếng, cửa gỗ bị đẩy ra, Sở Phi Dương chỉ mặc trung y (quần áo bên trong) đứng bên cửa sổ vươn vai một cái, quay đầu cười nói: “Thư Ảnh, hôm nay thời tiết rất tốt. Nếu không phải còn có nhiệm vụ quan trọng phải làm, thì đúng là thời điểm thích hợp để xuất môn đạp thanh.”
Sàng trướng đã được treo lên, Quân Thư Ảnh dùng chăn che lấy nửa người, đang ngồi ở đầu giường, đầu tóc hỗn độn, viền mắt hơi đen, vẻ mặt không vui nhìn Sở Phi Dương, cũng không thèm mở miệng đối đáp với hắn.
Đêm qua ngủ quá muộn, lại bị nhiệt náo nên hết sức mệt mỏi, Quân Thư Ảnh đáng lẽ sẽ không dậy sớm như vậy nhưng nơi này dù sao vẫn là địa bàn của người khác, lúc nào cũng cảm thấy không được an toàn, không tin tưởng. Quân Thư Ảnh tự hỏi tại sao Sở Phi Dương lại có thể thản nhiên như vậy. Hơn nữa đêm qua lúc đi ngủ, cũng không biết Cao Phóng đã về hay chưa, mặc dù có Thanh Lang trông nom, không lo xảy ra chuyện gì nhưng Quân Thư Ảnh nghĩ tới Cao Phóng thân không võ công, trong khi Thường Thanh môn này lại có quan hệ không minh bạch cùng với Vô Cực sơn trang, thì luôn luôn cảm thấy không an tâm. Cho nên sáng sớm vừa tỉnh dậy đã rục rịch đá tên gia hỏa kia xuống giường, để cho hắn ra ngoài xem xét tình hình. =))
Vậy mà người này thật đáng ghét, hiện giờ vẫn còn ở trong phòng cùng y thảo luận chuyện thời tiết. Quân Thư Ảnh làm sao chịu tiếp lời với hắn.
Sở Phi Dương đem bộ mặt tươi cười nhìn y, sờ cằm đánh giá một tiểu bộ dáng bị hắn chà đạp bi thảm mà Quân Thư Ảnh đang bày ra, chính y vẫn còn không tự hiểu, thật sự là… cực kỳ mê người.
Quân Thư Ảnh nhanh chóng bị ánh mắt bất minh khiến cho lông mao khắp người dựng đứng, trong khi Sở Phi Dương đang vừa đưa tay lên buộc lại đầu tóc vừa đi đến bên giường, ngồi xuống trước mặt y cọ xát qua lại.
“Ngươi biết rõ vi phu định lực không tốt, vậy mà vẫn còn bày ra bộ dạng này cho ta xem.” Sở Phi Dương hôn xuống chóp mũi y, cười nói “Cũng là ngươi cố ý, ân?”
Quân Thư Ảnh lùi người về phía sau, từ trong chăn vươn ra một một cánh tay chặn Sở Phi Dương lại, không cho hắn tới gần.
Vấp ngã một lần phải khôn ra (*), y sớm đã có kinh nghiệm, lúc này nếu như đáp lại câu hỏi của hắn, thì người này sẽ tiếp tục buông lời không đứng đắn.
(*) Nguyên văn là “cật nhất tiệm trường nhất trí”
“Tinh lực dồi dào cũng phải có giới hạn.” Quân Thư Ảnh nhíu mày nói, “Ngươi hàng đêm ở Thanh Phong kiếm phái bừa bãi còn chưa tính, bây giờ đang xuất môn ở bên ngoài, lại còn có chuyện quan trọng, vốn là phải cẩn thận hành sự vậy mà ngươi vẫn còn dám như thế, cũng quá mức phóng túng rồi.”
Sở Phi Dương chớp chớp mắt, trưng ra vẻ mặt vô tội, nói: “Thư Ảnh, tại sao ta nghe lời này của ngươi lại không thích hợp vậy nha? Cái gọi là ta hàng đêm bừa bãi coi như không tính, là ta một thân một mình tự bừa bãi sao? Chẳng lẽ ngươi không cũng ta ‘hàng đêm bừa bãi’?”
“Tránh ra!” Quân Thư Ảnh không kiên nhẫn đẩy hắn một cái, tránh cùng hắn dây dưa chủ đề ai cùng ai hàng đêm bừa bãi, “Ngươi có tinh thần như vậy thì ra ngoài kia xem có chuyện gì làm không, đừng có ở trong này hổ nháo.”
Sở Phi Dương nhìn y, bỗng dưng ôn nhu cười một tiếng, cúi đầu hôn lên mặt y: “Hảo hảo, ta đi ra. Vậy ngươi tiếp tục ngủ thêm một lát, không cần dậy sớm như vậy.”
Sở Phi Dương hơi dùng lực ấn người y, Quân Thư Ảnh cũng chỉ biết thành thành thật thật nằm xuống. Toàn thân đau nhức không thoải mái, Quân Thư Ảnh từ trước đến nay không bao giờ tự gây khó dễ cho mình. Chuyện bên ngoài đã có Sở Phi Dương lo liệu thì nên nhân cơ hội này ngủ thêm một chút cũng tốt.
Sở Phi Dương rửa mặt xong, mặc quần áo rồi đi ra ngoài, đi chưa được mấy bước thì thấy một người đang ở trong tiểu viện múa kiếm.
“Trình huynh, dậy sớm như vậy luyện võ a.” Sở Phi Dương đi tới chào hỏi.
Trình Tuyết Tường gật đầu với hắn, tay trái giơ lên túi rượu mặc sức uống một phen rồi đem rượu còn lại tưới lên thân kiếm. Vung kiếm lên giữa không trung, rượu trên thân kiếm bắn ra bốn phía, không lưu lại một giọt, tiểu viện trong nháy mắt tràn ngập mùi rượu.
“Sảng khoái.” Trình Tuyết Tường khẽ cười một tiếng, lại nhẹ nhàng di chuyển cước bộ, dùng binh khí trong tay múa thành một mảnh lưu quang kiếm ảnh.
Trình Tuyết Tường múa xong một bộ kiếm pháp thì ngừng lại, lấy ra một miếng vải lụa mềm, tinh tế lau thân kiếm.
“Đây là binh khí của Trình huynh?” Sở Phi Dương đi lên phía trước nói, “Danh kiếm truyền thế được xếp vị trí đệ nhất trên binh khí phổ, quả nhiên phi phàm.”
Trình Tuyết Tường cười cười nói: “Sở huynh quá khiêm nhường, cái gì mà thiên hạ đệ nhất, chẳng qua là người trên giang hồ trong lúc nhàn rỗi nên bàn tán. Hơn nữa nếu không phải là Sở huynh không chuyên chú với danh đao danh kiếm, cái gọi là vũ khí bất quá cũng chỉ là thuận tay nhặt lên rồi lại tùy ý bỏ đi, thì vị trí thứ nhất trên binh khí phổ này cũng nên là sẵn sàng để cho Sở huynh.”
Đầu lông mày Sở Phi Dương khẽ nhíu, không đợi hắn mở miệng, Trình Tuyết Tường nhẹ nhàng vuốt ve kiếm trong tay, cười nói: “Nhưng bất kể là như thế nào, thì Ảnh Nhẫn cũng là vật chí ái trong lòng ta.”
Sở Phi Dương cười cười nói: “Tại hạ đối với binh khí cũng chỉ coi như là một công cụ thuận tay sử dụng. Lấy hay bỏ tùy ý, được phép tiêu sái, nhưng thiếu đi một chữ ‘thần’. Trình huynh đối với Ảnh Nhẫn đã đến cảnh giới thiên nhân hợp nhất. Có được điều này thì binh khí mới có sinh mệnh của riêng nó, chỉ khi được chủ nhân nắm giữ trong tay nó mới có thần khí. Điểm này tại hạ lại chỉ có thể cúi đầu vọng kỳ.”
“Mới sáng sớm hai vị đã ở trong này thảo luận võ học cao thâm gì vậy?” Thanh Lang bất thình lình từ ngoài đi vào, còn đang ngáp ngắn ngáp dài, tựa vào hồng trụ trong tiểu viện, chế nhạo nói.
Sở Phi Dương nhìn y, nói: “Thanh huynh sớm a. Cao Phóng thế nào? Thư Ảnh cũng đang thấp thỏm.”
“Ta tối hôm qua cơm còn chưa kịp ăn đã phải đi đón hắn trở về, hắn đương nhiên bình an vô sự.” Thanh Lang khoát tay áo nói, “Ta nói, các ngươi cũng là quá vô tâm, ta đi đón người bất quá cũng chỉ một lát, nhưng vừa về đến nơi thì các ngươi ai nấy cũng đều mất dạng, ta và Cao Phóng cũng chỉ còn một chút canh thừa thịt nguội để ăn, thật sự là thê thảm đến cực điểm.”
Sở Phi Dương và Trình Tuyết Tường biết y đang nói bậy nên chẳng ai thèm mở miệng lý giải. Trình Tuyết Tường nói: “Chẳng biết Cao đại phu ngày hôm qua đi tìm Hạng Ninh Tử kết quả ra sao?”
“Chẳng trách nói Cao Phóng có kinh nghiệm đối phó với mao đầu tiểu tử.” Thanh Lang cười nói, “Hắn chẳng những khuyên được tiểu tử đó chớ gây thêm phiền toái mà còn thuyết phục được hắn giúp chúng ta trà trộn vào đội ngũ Thường Thanh môn đi chúc thọ. Cái này có thể tiết kiệm không ít sức lực của chúng ta, nếu không có manh mối Thường Thanh môn và Vô Cực sơn trang có dính dáng, thì chúng muốn thừa nước đục thả câu cũng không phải là chuyện dễ dàng.”
Sở Phi Dương gật đầu, Thanh Lang lại nói: “Môn chủ Thường Thanh môn đã bắt đầu bố trí người cùng đi chúc thọ, thời gian không còn nhiều, hôm nay nhất định phải cùng Hạng Ninh Tử thông suốt rồi nhanh chóng chuẩn bị.”
Sở Phi Dương và Trình Tuyết Tường đương nhiên không có dị nghị, ba người vừa nói chuyện vừa đi ra khỏi tiểu viện, dự định đi tìm Hạng Ninh Tử trước.
Đi được nửa đường thì Thanh Lang chợt quay đầu nhìn phía sau, rồi lại quay sang nhìn Sở Phi Dương, nhếch môi cười, thấp giọng nói: “Sở huynh, tại sao không thấy Thư Ảnh cùng đi?”
Sở Phi Dương ho nhẹ một tiếng, lấp liếm nói: “Hắn đối với loại sự tình này không có hứng thú nên ta không gọi hắn.”
“Nga… chẳng lẽ hắn còn đang ngủ lười?” Thanh Lang sờ cằm tự lẩm bẩm, “Vốn tưởng rằng Quân huynh võ công cao thể chất tốt, không nghĩ thời điểm này lại khá giống với Tiểu Yến Kỳ của ta.”
Thời điểm nào?! Giống cái gì?! Sao lại giống?!
Sở Phi Dương vuốt trán, lau một tầng mồ hôi lạnh không tồn tại, rồi thúc giục hai người nhanh chân một chút, tiếp tục đi tới chỗ ở của Hạng Ninh Tử.
“Cáp thu…” (Hắt xì) Yến Kỳ dậy rất sớm, đang ngồi ở trên đài cao nơi võ trường của Thanh Phong kiếm phái, nhìn xuống phía dưới sân chúng đệ tử Thanh Phong phái đang luyện võ, bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi qua khiến hắn khẽ run, ôm lấy cánh tay.
“Ngao ô…” Vượng Tài ngồi ngay ngắn ở một bên mở to hai mắt nhìn hắn, mở miệng hầm hừ một tiếng.
“Vượng Tài chớ hầm hừ, ngươi là cẩu chứ không phải lang.” (nhớ Thanh Lang sao? =)))
Yến Kỳ đứng lên, vỗ vỗ xiêm y, kéo lấy sợi dây thừng đang buộc trên cổ Vượng Tài.
Vượng Tài liếc mắt mài mài móng vuốt chuẩn bị chạy thì một giáo đồ của Thiên Nhất giáo đột nhiên chạy tới, cấp báo Yến Kỳ: “Tiểu chủ tử, không hay rồi, Tĩnh thiếu chủ mang theo Cầm Anh tới địa lao.”
“Cái gì? Thật là tiểu hỗn đản bất tỉnh tâm, hắn muốn làm gì?!” Yến Kỳ cả giận nói,tiện tay vứt sợi dây thừng sang một bên, nổi giận đùng đùng theo sát tên giáo đồ kia chạy tới địa lao.
“Thuộc hạ cũng không biết. Bất quá tiểu chủ tử không cần quá tức giận, hai tiểu thiếu gia nhà Quân công tử cũng tham gia, cũng không hoàn toàn là chủ ý của Tĩnh thiếu chủ…”
Hai người dần dần đi xa, Vượng Tài sau một hồi ngồi một mình, thấy không ai để ý đến nó mới tự mình ngoạm lấy đầu dây đi quanh một vòng, tùy tiện tìm một đệ tử Thanh Phong kiếm phái đi ngang qua dắt theo nó đi tản bộ.
Lại nói, Sở Phi Dương cùng với Thanh Lang và Trình Tuyết Tường tới tìm Hạng Ninh Tử, mấy người cẩn thận thương nghị một phen, Hạng Ninh Tử vốn kiên quyết tuyệt đối không muốn làm tay sai cho Vô Cực sơn trang nên liền đi tìm sư phụ hắn, ra vẻ ăn năn nhận lỗi rồi một mực yêu cầu được đi theo chúc thọ trang chủ Vô Cực sơn trang, nói rằng muốn trên đường đi bảo vệ các sư huynh sư đệ đồng môn.
Môn chủ Thường Thanh môn bất đắc dĩ đáp ứng y, mấy người Sở Phi Dương lấy tư cách tâm đầu ý hợp chí giao của Hạng Ninh Tử để đi theo.
Nghiêm Phi biết chuyện này nhưng ngược lại vẫn bình tĩnh tự kiềm chế, lúc đến tìm Hạng Ninh Tử thì hung hăng ầm ĩ một trận. Hạng Ninh Tử trong người có nhiệm vụ đương nhiên sẽ không nghe hắn khuyên giải, khăng khăng muốn đi Vô Cực sơn trang. Nghiêm Phi thấy không thể lay chuyển nên cũng tìm cách cầu xin để được đi. Nhưng lần này môn chủ Thường Thanh môn một mực không đồng ý.
Nghiêm Phi không biết kế hoạch của Hạng Ninh Tử, Hạng Ninh Tử cũng không muốn liên lụy đến hắn, cho nên sư phụ không cho hắn đi hiển nhiên cũng là vừa đúng với tính toán của y.
Nhưng Sở Phi Dương và Thanh Lang lại suy nghĩ nhiều một chút, xem xét biểu hiện lần này của môn chủ Thường Thanh môn, nói lão ta không biết Vô Cực sơn trang hung hiểm thì cũng không phải.
Sắp xếp xong xuôi, vài ngày sau, vào một buổi sáng sớm, ở giữa viện tử rộng nhất của Thường Thanh môn bày ra hương án, một đoàn người do môn chủ Thường Thanh môn dẫn đầu chỉnh tề xếp thành hàng đứng giữa sân, chờ người đến tiếp dẫn.
_____________oOo_____________
Lời tác giả: Quân Quân tự thân kiểm nghiệm, tự miệng chứng thực đại hiệp nhà người ta hàng đêm bừa bãi, ai nói đại hiệp kém cỏi, hừ!
Sáng sớm, bạch quang sơ lượng, gió lạnh thổi man mát, cành cây lay động, giọt sương sớm mới đọng trượt khỏi phiến lá rơi xuống đất.
Ách một tiếng, cửa gỗ bị đẩy ra, Sở Phi Dương chỉ mặc trung y (quần áo bên trong) đứng bên cửa sổ vươn vai một cái, quay đầu cười nói: “Thư Ảnh, hôm nay thời tiết rất tốt. Nếu không phải còn có nhiệm vụ quan trọng phải làm, thì đúng là thời điểm thích hợp để xuất môn đạp thanh.”
Sàng trướng đã được treo lên, Quân Thư Ảnh dùng chăn che lấy nửa người, đang ngồi ở đầu giường, đầu tóc hỗn độn, viền mắt hơi đen, vẻ mặt không vui nhìn Sở Phi Dương, cũng không thèm mở miệng đối đáp với hắn.
Đêm qua ngủ quá muộn, lại bị nhiệt náo nên hết sức mệt mỏi, Quân Thư Ảnh đáng lẽ sẽ không dậy sớm như vậy nhưng nơi này dù sao vẫn là địa bàn của người khác, lúc nào cũng cảm thấy không được an toàn, không tin tưởng. Quân Thư Ảnh tự hỏi tại sao Sở Phi Dương lại có thể thản nhiên như vậy. Hơn nữa đêm qua lúc đi ngủ, cũng không biết Cao Phóng đã về hay chưa, mặc dù có Thanh Lang trông nom, không lo xảy ra chuyện gì nhưng Quân Thư Ảnh nghĩ tới Cao Phóng thân không võ công, trong khi Thường Thanh môn này lại có quan hệ không minh bạch cùng với Vô Cực sơn trang, thì luôn luôn cảm thấy không an tâm. Cho nên sáng sớm vừa tỉnh dậy đã rục rịch đá tên gia hỏa kia xuống giường, để cho hắn ra ngoài xem xét tình hình. =))
Vậy mà người này thật đáng ghét, hiện giờ vẫn còn ở trong phòng cùng y thảo luận chuyện thời tiết. Quân Thư Ảnh làm sao chịu tiếp lời với hắn.
Sở Phi Dương đem bộ mặt tươi cười nhìn y, sờ cằm đánh giá một tiểu bộ dáng bị hắn chà đạp bi thảm mà Quân Thư Ảnh đang bày ra, chính y vẫn còn không tự hiểu, thật sự là… cực kỳ mê người.
Quân Thư Ảnh nhanh chóng bị ánh mắt bất minh khiến cho lông mao khắp người dựng đứng, trong khi Sở Phi Dương đang vừa đưa tay lên buộc lại đầu tóc vừa đi đến bên giường, ngồi xuống trước mặt y cọ xát qua lại.
“Ngươi biết rõ vi phu định lực không tốt, vậy mà vẫn còn bày ra bộ dạng này cho ta xem.” Sở Phi Dương hôn xuống chóp mũi y, cười nói “Cũng là ngươi cố ý, ân?”
Quân Thư Ảnh lùi người về phía sau, từ trong chăn vươn ra một một cánh tay chặn Sở Phi Dương lại, không cho hắn tới gần.
Vấp ngã một lần phải khôn ra (), y sớm đã có kinh nghiệm, lúc này nếu như đáp lại câu hỏi của hắn, thì người này sẽ tiếp tục buông lời không đứng đắn.
() Nguyên văn là “cật nhất tiệm trường nhất trí”
“Tinh lực dồi dào cũng phải có giới hạn.” Quân Thư Ảnh nhíu mày nói, “Ngươi hàng đêm ở Thanh Phong kiếm phái bừa bãi còn chưa tính, bây giờ đang xuất môn ở bên ngoài, lại còn có chuyện quan trọng, vốn là phải cẩn thận hành sự vậy mà ngươi vẫn còn dám như thế, cũng quá mức phóng túng rồi.”
Sở Phi Dương chớp chớp mắt, trưng ra vẻ mặt vô tội, nói: “Thư Ảnh, tại sao ta nghe lời này của ngươi lại không thích hợp vậy nha? Cái gọi là ta hàng đêm bừa bãi coi như không tính, là ta một thân một mình tự bừa bãi sao? Chẳng lẽ ngươi không cũng ta ‘hàng đêm bừa bãi’?”
“Tránh ra!” Quân Thư Ảnh không kiên nhẫn đẩy hắn một cái, tránh cùng hắn dây dưa chủ đề ai cùng ai hàng đêm bừa bãi, “Ngươi có tinh thần như vậy thì ra ngoài kia xem có chuyện gì làm không, đừng có ở trong này hổ nháo.”
Sở Phi Dương nhìn y, bỗng dưng ôn nhu cười một tiếng, cúi đầu hôn lên mặt y: “Hảo hảo, ta đi ra. Vậy ngươi tiếp tục ngủ thêm một lát, không cần dậy sớm như vậy.”
Sở Phi Dương hơi dùng lực ấn người y, Quân Thư Ảnh cũng chỉ biết thành thành thật thật nằm xuống. Toàn thân đau nhức không thoải mái, Quân Thư Ảnh từ trước đến nay không bao giờ tự gây khó dễ cho mình. Chuyện bên ngoài đã có Sở Phi Dương lo liệu thì nên nhân cơ hội này ngủ thêm một chút cũng tốt.
Sở Phi Dương rửa mặt xong, mặc quần áo rồi đi ra ngoài, đi chưa được mấy bước thì thấy một người đang ở trong tiểu viện múa kiếm.
“Trình huynh, dậy sớm như vậy luyện võ a.” Sở Phi Dương đi tới chào hỏi.
Trình Tuyết Tường gật đầu với hắn, tay trái giơ lên túi rượu mặc sức uống một phen rồi đem rượu còn lại tưới lên thân kiếm. Vung kiếm lên giữa không trung, rượu trên thân kiếm bắn ra bốn phía, không lưu lại một giọt, tiểu viện trong nháy mắt tràn ngập mùi rượu.
“Sảng khoái.” Trình Tuyết Tường khẽ cười một tiếng, lại nhẹ nhàng di chuyển cước bộ, dùng binh khí trong tay múa thành một mảnh lưu quang kiếm ảnh.
Trình Tuyết Tường múa xong một bộ kiếm pháp thì ngừng lại, lấy ra một miếng vải lụa mềm, tinh tế lau thân kiếm.
“Đây là binh khí của Trình huynh?” Sở Phi Dương đi lên phía trước nói, “Danh kiếm truyền thế được xếp vị trí đệ nhất trên binh khí phổ, quả nhiên phi phàm.”
Trình Tuyết Tường cười cười nói: “Sở huynh quá khiêm nhường, cái gì mà thiên hạ đệ nhất, chẳng qua là người trên giang hồ trong lúc nhàn rỗi nên bàn tán. Hơn nữa nếu không phải là Sở huynh không chuyên chú với danh đao danh kiếm, cái gọi là vũ khí bất quá cũng chỉ là thuận tay nhặt lên rồi lại tùy ý bỏ đi, thì vị trí thứ nhất trên binh khí phổ này cũng nên là sẵn sàng để cho Sở huynh.”
Đầu lông mày Sở Phi Dương khẽ nhíu, không đợi hắn mở miệng, Trình Tuyết Tường nhẹ nhàng vuốt ve kiếm trong tay, cười nói: “Nhưng bất kể là như thế nào, thì Ảnh Nhẫn cũng là vật chí ái trong lòng ta.”
Sở Phi Dương cười cười nói: “Tại hạ đối với binh khí cũng chỉ coi như là một công cụ thuận tay sử dụng. Lấy hay bỏ tùy ý, được phép tiêu sái, nhưng thiếu đi một chữ ‘thần’. Trình huynh đối với Ảnh Nhẫn đã đến cảnh giới thiên nhân hợp nhất. Có được điều này thì binh khí mới có sinh mệnh của riêng nó, chỉ khi được chủ nhân nắm giữ trong tay nó mới có thần khí. Điểm này tại hạ lại chỉ có thể cúi đầu vọng kỳ.”
“Mới sáng sớm hai vị đã ở trong này thảo luận võ học cao thâm gì vậy?” Thanh Lang bất thình lình từ ngoài đi vào, còn đang ngáp ngắn ngáp dài, tựa vào hồng trụ trong tiểu viện, chế nhạo nói.
Sở Phi Dương nhìn y, nói: “Thanh huynh sớm a. Cao Phóng thế nào? Thư Ảnh cũng đang thấp thỏm.”
“Ta tối hôm qua cơm còn chưa kịp ăn đã phải đi đón hắn trở về, hắn đương nhiên bình an vô sự.” Thanh Lang khoát tay áo nói, “Ta nói, các ngươi cũng là quá vô tâm, ta đi đón người bất quá cũng chỉ một lát, nhưng vừa về đến nơi thì các ngươi ai nấy cũng đều mất dạng, ta và Cao Phóng cũng chỉ còn một chút canh thừa thịt nguội để ăn, thật sự là thê thảm đến cực điểm.”
Sở Phi Dương và Trình Tuyết Tường biết y đang nói bậy nên chẳng ai thèm mở miệng lý giải. Trình Tuyết Tường nói: “Chẳng biết Cao đại phu ngày hôm qua đi tìm Hạng Ninh Tử kết quả ra sao?”
“Chẳng trách nói Cao Phóng có kinh nghiệm đối phó với mao đầu tiểu tử.” Thanh Lang cười nói, “Hắn chẳng những khuyên được tiểu tử đó chớ gây thêm phiền toái mà còn thuyết phục được hắn giúp chúng ta trà trộn vào đội ngũ Thường Thanh môn đi chúc thọ. Cái này có thể tiết kiệm không ít sức lực của chúng ta, nếu không có manh mối Thường Thanh môn và Vô Cực sơn trang có dính dáng, thì chúng muốn thừa nước đục thả câu cũng không phải là chuyện dễ dàng.”
Sở Phi Dương gật đầu, Thanh Lang lại nói: “Môn chủ Thường Thanh môn đã bắt đầu bố trí người cùng đi chúc thọ, thời gian không còn nhiều, hôm nay nhất định phải cùng Hạng Ninh Tử thông suốt rồi nhanh chóng chuẩn bị.”
Sở Phi Dương và Trình Tuyết Tường đương nhiên không có dị nghị, ba người vừa nói chuyện vừa đi ra khỏi tiểu viện, dự định đi tìm Hạng Ninh Tử trước.
Đi được nửa đường thì Thanh Lang chợt quay đầu nhìn phía sau, rồi lại quay sang nhìn Sở Phi Dương, nhếch môi cười, thấp giọng nói: “Sở huynh, tại sao không thấy Thư Ảnh cùng đi?”
Sở Phi Dương ho nhẹ một tiếng, lấp liếm nói: “Hắn đối với loại sự tình này không có hứng thú nên ta không gọi hắn.”
“Nga… chẳng lẽ hắn còn đang ngủ lười?” Thanh Lang sờ cằm tự lẩm bẩm, “Vốn tưởng rằng Quân huynh võ công cao thể chất tốt, không nghĩ thời điểm này lại khá giống với Tiểu Yến Kỳ của ta.”
Thời điểm nào?! Giống cái gì?! Sao lại giống?!
Sở Phi Dương vuốt trán, lau một tầng mồ hôi lạnh không tồn tại, rồi thúc giục hai người nhanh chân một chút, tiếp tục đi tới chỗ ở của Hạng Ninh Tử.
“Cáp thu…” (Hắt xì) Yến Kỳ dậy rất sớm, đang ngồi ở trên đài cao nơi võ trường của Thanh Phong kiếm phái, nhìn xuống phía dưới sân chúng đệ tử Thanh Phong phái đang luyện võ, bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi qua khiến hắn khẽ run, ôm lấy cánh tay.
“Ngao ô…” Vượng Tài ngồi ngay ngắn ở một bên mở to hai mắt nhìn hắn, mở miệng hầm hừ một tiếng.
“Vượng Tài chớ hầm hừ, ngươi là cẩu chứ không phải lang.” (nhớ Thanh Lang sao? =)))
Yến Kỳ đứng lên, vỗ vỗ xiêm y, kéo lấy sợi dây thừng đang buộc trên cổ Vượng Tài.
Vượng Tài liếc mắt mài mài móng vuốt chuẩn bị chạy thì một giáo đồ của Thiên Nhất giáo đột nhiên chạy tới, cấp báo Yến Kỳ: “Tiểu chủ tử, không hay rồi, Tĩnh thiếu chủ mang theo Cầm Anh tới địa lao.”
“Cái gì? Thật là tiểu hỗn đản bất tỉnh tâm, hắn muốn làm gì?!” Yến Kỳ cả giận nói,tiện tay vứt sợi dây thừng sang một bên, nổi giận đùng đùng theo sát tên giáo đồ kia chạy tới địa lao.
“Thuộc hạ cũng không biết. Bất quá tiểu chủ tử không cần quá tức giận, hai tiểu thiếu gia nhà Quân công tử cũng tham gia, cũng không hoàn toàn là chủ ý của Tĩnh thiếu chủ…”
Hai người dần dần đi xa, Vượng Tài sau một hồi ngồi một mình, thấy không ai để ý đến nó mới tự mình ngoạm lấy đầu dây đi quanh một vòng, tùy tiện tìm một đệ tử Thanh Phong kiếm phái đi ngang qua dắt theo nó đi tản bộ.
Lại nói, Sở Phi Dương cùng với Thanh Lang và Trình Tuyết Tường tới tìm Hạng Ninh Tử, mấy người cẩn thận thương nghị một phen, Hạng Ninh Tử vốn kiên quyết tuyệt đối không muốn làm tay sai cho Vô Cực sơn trang nên liền đi tìm sư phụ hắn, ra vẻ ăn năn nhận lỗi rồi một mực yêu cầu được đi theo chúc thọ trang chủ Vô Cực sơn trang, nói rằng muốn trên đường đi bảo vệ các sư huynh sư đệ đồng môn.
Môn chủ Thường Thanh môn bất đắc dĩ đáp ứng y, mấy người Sở Phi Dương lấy tư cách tâm đầu ý hợp chí giao của Hạng Ninh Tử để đi theo.
Nghiêm Phi biết chuyện này nhưng ngược lại vẫn bình tĩnh tự kiềm chế, lúc đến tìm Hạng Ninh Tử thì hung hăng ầm ĩ một trận. Hạng Ninh Tử trong người có nhiệm vụ đương nhiên sẽ không nghe hắn khuyên giải, khăng khăng muốn đi Vô Cực sơn trang. Nghiêm Phi thấy không thể lay chuyển nên cũng tìm cách cầu xin để được đi. Nhưng lần này môn chủ Thường Thanh môn một mực không đồng ý.
Nghiêm Phi không biết kế hoạch của Hạng Ninh Tử, Hạng Ninh Tử cũng không muốn liên lụy đến hắn, cho nên sư phụ không cho hắn đi hiển nhiên cũng là vừa đúng với tính toán của y.
Nhưng Sở Phi Dương và Thanh Lang lại suy nghĩ nhiều một chút, xem xét biểu hiện lần này của môn chủ Thường Thanh môn, nói lão ta không biết Vô Cực sơn trang hung hiểm thì cũng không phải.
Sắp xếp xong xuôi, vài ngày sau, vào một buổi sáng sớm, ở giữa viện tử rộng nhất của Thường Thanh môn bày ra hương án, một đoàn người do môn chủ Thường Thanh môn dẫn đầu chỉnh tề xếp thành hàng đứng giữa sân, chờ người đến tiếp dẫn.
_____________oOo_____________
Lời tác giả: Quân Quân tự thân kiểm nghiệm, tự miệng chứng thực đại hiệp nhà người ta hàng đêm bừa bãi, ai nói đại hiệp kém cỏi, hừ!