Vô Cực trang chủ mắt lạnh nhìn mấy người Sở Phi Dương, Thánh Cô cùng với Ngọc nhi sớm đã che chắn trước người nàng.
Vô Cực trang chủ đột nhiên cười, giơ hai tay lên nói: “Tốt lắm, võ lâm Trung Nguyên thanh niên tài tuấn đều đã đến đây cả rồi. Hôm nay ta sẽ cho tất cả các ngươi có đến mà không có về!”
“Trì trại chủ!” Viên Khang Thọ cao giọng nói, “Lão phu không thể kịp thời nhận ra ngươi, là lão phu hồ đồ. Bây giờ lão phu cũng đã nhớ ra, ngươi từng cứu lão phu một mạng, nếu như ngươi muốn lấy lại, lão phu cũng sẽ không một câu oán hận. Nhưng lão phu thật sự không rõ ngươi vì sao lại oán hận võ lâm Trung Nguyên đến như vậy? Không tiếc trả một cái giá rất đắt, khắp nơi tạo sát nghiệt?!”
“Ngươi không rõ, cũng coi như ngươi quỷ hồ đồ đi.” Vô Cực trang chủ oán hận nhìn về phía lão, “Trước điện Diêm La sẽ có mấy ngàn oan hồn giúp ngươi minh bạch!”
Nàng vừa dứt lời, bất thình lình một thanh âm vang lên khắp trời, từ trên đài cao vang vọng khắp nghiễm tràng. Đám người phía dưới vốn ồn ào trong nháy mắt bỗng an tĩnh trở lại, ngây ngốc nhìn trời, hai mắt vô thần, nét mặt cũng dần dần hiện ra tiếu ý, tựa hồ giờ phút này đang cảm nhận được niềm hạnh phúc cùng khoái hoạt, thỏa mãn không gì sánh bằng.
Quân Thư Ảnh tiếp cận Sở Phi Dương, nói: “Thánh Cô lại đang sử dụng hoặc nhân chi pháp.”
Sở Phi Dương nhíu mày, gật đầu. Tình huống này đối với bọn họ rất bất lợi.
Mấy người bọn họ thế đơn lực cô rơi vào trong vòng vây của hàng ngàn người, cho dù võ công có cao tới đâu cũng chỉ sợ địch không lại.
“Động thủ!” Sở Phi Dương hét lớn một tiếng, mạnh mẽ xông về phía Vô Cực trang chủ đang được tầng tầng lớp lớp đệ tử bảo hộ ở phía sau.
Thân hình hắn vừa động, Thánh Cô liền lập tức ngừng niệm chú, chỉ tay vào mấy người Sở Phi Dương rồi hướng về những người phía dưới nghiễm tràng, ra lệnh: “Bắt bọn chúng lại!”
Nói xong chính nàng cũng nhanh chóng đón đầu Sở Phi Dương.
Thánh Cô tuy là nữ tử nhưng nhiều năm tu luyện cấm thuật tà pháp của Vô Cực sơn trang, công lực đương nhiên không thể khinh thường. Sở Phi Dương đối đầu với nàng, chỉ mới qua một chiêu liền cảm thấy võ công của nàng so với thời điểm mấy tháng trước chạm mặt ở Phúc Lai huyện thì tịnh tiến hơn rất nhiều.
Thanh Lang cùng với Quân Thư Ảnh sớm đã nhảy đến bên đài cao, hợp lực ngăn cản đám dưới nghiễm tràng đang tầng tầng lớp lớp công kích. Trình Tuyết Tường có nhiệm vụ bảo vệ Viên Khang Thọ, còn phải chống đỡ công kích từ bốn phía, nên không có thời rảnh tay để ý những người khác.
Sở Phi Dương bị Thánh Cô cùng với một đám đệ tử Vô Cực sơn trang vây lấy, chỉ có thể bỏ đi ý định xông thẳng đến vị trí của Vô Cực trang chủ, ngược lại chuyên tâm ứng phó mấy kẻ trước mặt.
Ba gã nam nhân người trước kẻ sau giơ kiếm xông tới, một người thủ phía trước, một người thủ ở giữa, một người thủ phía sau, phối hợp tấn công ăn ý.
Sở Phi Dương một chân đạp lên thân kiếm của tên thứ nhất, xoay người tránh được đường kiếm của tên ở giữa, trong khi chân kia đá trúng ngực của tên còn lại, rồi mượn lực nhảy lên, mũi kiếm trong tay nhanh nhẹn quay ngược trở lại, một đường lấy mạng cả ba tên.
Thánh Cô đạp mũi chân xuống đất, nhảy lên không trung, nhanh nhẹn xông về phía Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương không muốn hiếu chiến, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, tình cảnh hiện tại đối với bọn họ càng kéo dài bao nhiêu thì càng bất lợi bấy nhiêu, bởi vậy hạ thủ không một chút lưu tình, chỉ muốn một lần tóm gọn Thánh Cô.
Kiếm trong tay lưu chuyển như bay, từng đạo kiếm phong sắc bén đánh về bốn phía, chỉ trong một khoảnh khắc đám đệ tử Vô Cực sơn trang đã tử thương quá nửa, rốt cuộc cũng làm cho bọn chúng kiêng dè.
Thánh Cô cũng không quản thủ hạ sống chết ra sao, thậm chí vì muốn tránh khỏi một kiếm của Sở Phi Dương mà không ngần ngại túm lấy hai tên đệ tử Vô Cực chắn trước người. Khinh công của nàng cực kỳ lợi hại, thân hình mơ hồ, mượn những tên đồ đệ Vô Cực yểm hộ, từng bước tiếp cận Sở Phi Dương.
Nàng đối với võ công của mình tựa hồ rất tự tin. Sở Phi Dương muốn bắt sống nàng trong khi nàng cũng không hề tránh né ngược lại tự mình xông tới.
Sở Phi Dương đương nhiên sẽ không khách khí, kiếm trong tay lưu chuyển, một chiêu giải quyết gọn gàng vài tên đệ tử Vô Cực ở trước mặt, rồi cũng phi thân lên, đánh về phía Thánh Cô.
Vũ khí trong tay Thánh Cô là một đoạn trường tiên kim sắc rất tiện dụng, Sở Phi Dương còn chưa tiếp cận được thì trường tiên đã quấn lên thân kiếm của hắn.
Sở Phi Dương vận khởi nội lực, đem kim tiên kia đánh văng ra, thân hình chợt lóe lên, trong nháy mắt áp sát Thánh Cô.
Thánh Cô chẳng những không tỏ ra thất kinh trái lại khóe môi còn lộ ra tiếu ý. Nàng giơ kim tiên lên ngăn lại một đòn đánh xuống từ trường kiếm trong tay Sở Phi Dương. Bốn mắt nhìn nhau, nàng bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Sở đại hiệp, ta hành tẩu ở võ lâm Trung Nguyên nhiều ngày, đã chứng kiến võ lâm nhân sĩ vô số kể, nhưng duy nhất chỉ có Sở đại hiệp mới có thể khiến cho tiểu nữ lệnh nhãn tương khán. Sở đại hiệp thật không thẹn với danh hiệu giang hồ đệ nhất nhân, khiến tiểu nữ rất ngưỡng mộ.”
Sở Phi Dương cũng mỉm cười đáp lời: “Đáng tiếc, tại hạ sớm đã thành gia thất, phụ mắt xanh của cô nương rồi!”
Ở một bên đài cao, Thanh Lang cùng với Quân Thư Ảnh còn đang tận lực chống đỡ, thân hình hai người khắp nơi du tẩu, vong hồn dưới kiếm mỗi một khắc đều tăng lên, nhưng vẫn có người tiếp tục không sợ chết mà tiền phó hậu kế.
Thanh Lang một kiếm đẩy ra tên nam nhân đang đánh úp về phía Quân Thư Ảnh, cùng với Quân Thư Ảnh lưng tựa lưng đứng chung một chỗ, lau lau mồ hôi, y mở miệng nói: “Tiếp tục như vậy cũng không hay, Sở đại hiệp của ngươi nếu không nhanh chóng thu phục hai nữ nhân kia, chúng ta bên này sẽ chịu không nổi nữa.”
“Ít nói nhảm!” Quân Thư Ảnh cắn răng nói, “Chính ngươi chuyên tâm một chút là đủ rồi, ngươi qua bên kia đi!”
Y chỉ về phía Trình Tuyết Tường cùng với Viên Khang Thọ. Trình Tuyết Tường còn phải bảo hộ Viên Khang Thọ nên không thể di chuyển linh động như Thanh Lang và Quân Thư Ảnh, lúc này có vẻ đã mệt mỏi, trên người cũng không ít thương tích, lộ ra rất nhiều lỗ hổng khiến cho không ít kẻ đã nhảy được lên đài.
Thanh Lang ‘sách’ một tiếng, nói với Quân Thư Ảnh: “Ngươi phải tự mình cẩn thận.” rồi phi thân về phía Trình Tuyết Tường, một đường chém giết vô số kể.
Một mảnh hỗn chiến, càng lúc càng nhiều người từ dưới nghiễm tràng nhào lên. Ám khí đã sớm dùng hết, kiếm khí trong tay Quân Thư Ảnh không ngừng múa, máu tươi văng tung tóe, mạng người tiêu tan trong nháy mắt. Nhưng vẫn có vô số kẻ giẫm đạp lên thi thể của những kẻ đã chết để leo lên.
Quân Thư Ảnh càng lúc càng bực bội, y cũng không phải là nguỵ quân tử hổ thẹn với việc đoạt tính mạng của người khác, chỉ là không ngừng không nghỉ giết chóc như vậy khiến y cảm thấy ngán ngẩm. Những vong hồn chết dưới kiếm của y nét mặt vẫn si si ngốc ngốc như cũ, rất nhiều người một khắc trước khi chết mới đột nhiên hồi phục tâm trí, đôi mắt vô thần xám xịt cùng với hoảng sợ trong lúc vĩnh viễn mất đi sinh mạng.
Quân Thư Ảnh chán ghét ánh mắt như thế, chán ghét cảm giác như thế. Ngay tại thời điểm sắp hết kiên nhẫn thì một đạo thanh âm réo rắt chói tai vang lên giữa khoảng không, nhưng khi rơi vào tai Quân Thư Ảnh dường lại rất êm ái, dễ chịu.
“Muốn Thánh Cô sống thì tất cả dừng tay!” Sở Phi Dương một tay án trụ Thánh Cô, lớn tiếng quát.
Người dưới đài bị một tiếng này chấn trụ, ngừng công kích, tất cả đều nhìn về phía hắn.
Chỉ thấy Thánh Cô một tay mềm oặt rủ xuống, máu tươi thấm đẫm tay áo, thuận theo mu bàn tay nhỏ xuống đất từng giọt.
Kiếm trên tay Sở Phi Dương đang kề ngang cổ nàng, chỉ cần hơi dùng lực là lưỡi kiếm sắc bén có thể một đường cắt đứt. Bất quá trên mặt Thánh Cô không hề lộ ra một tia sợ hãi, trái lại còn có vẻ ung dung, khóe môi mang theo tiếu ý.
Nàng nhìn về phía dưới đài, giơ cánh tay không bị thương lên, ra lệnh: “Tất cả dừng tay!”
Sở Phi Dương đẩy nàng cùng đi lên phía trước, nàng ngoan ngoãn bước theo, cho đến khi thoát ra khỏi vòng vây của chúng đệ tử Vô Cực sơn trang mới đột nhiên dừng lại bất động.
Quân Thư Ảnh muốn chạy về phía Sở Phi Dương lại bị Sở Phi Dương dùng ánh mắt ngăn lại.
“Sở đại hiệp, lời ta vừa nói cũng không phải là giả.” Thánh Cô đột nhiên mở miệng nói. Sở Phi Dương nhíu mày nhìn nàng, nhất thời đoán không ra ý tứ trong câu nói.
Thánh Cô lại cười cười, khuôn mặt nhợt nhạt lúc này lại lộ ra một tia diễm sắc.
“Nam nhân như Sở đại hiệp, tựa như thái dương lúc sáng sớm, ấm áp nhu hòa, sẽ không tổn thương người khác.” Thánh Cô cứ thế nói, hai mắt nhìn về phía Quân Thư Ảnh, “Quân công tử, ta nói có đúng hay không?”
Quân Thư Ảnh nhíu mày, không mở miệng, nhưng rõ ràng là đang dùng ánh mắt bất thiện nhìn nàng.
“Mới nhìn sơ qua, ta chỉ cảm thấy ngươi là một kẻ ngụy quân tử. Sau một thời gian, ta lại hâm mộ Quân công tử. Cũng giống như ta vậy, người sống ở nơi hắc ám chính là ham muốn hướng về nơi có ánh sáng ôn nhu, Quân công tử nhất định hiểu được tâm tình của ta. Chỉ là vận khí của ta không được tốt như Quân công tử mà thôi.”
Giữa trận giương cung bạt kiếm, Thánh Cô lại đang như nói chuyện gia đình. Sở Phi Dương cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, dùng khóe mắt nhìn về phía Vô Cực trang chủ, nàng vẫn chỉ ung dung ngồi trên chiếc ghế bọc da cáo, mắt lạnh nhìn về phía này, rõ ràng đối với chiêu trò của Thánh Cô nàng hoàn toàn không hề biết trước, cũng cảm thấy không hài lòng.
Thánh Cô nói xong lại đột nhiên nhắm hai mắt lại mãnh liệt dùng lực, ngay sau đó cả người đau đến run lẩy bẩy, khóe môi tràn ra một ngụm máu tươi.
Ngọc nhi nhịn không được hô to một tiếng: “Tỷ tỷ!”
Nàng muốn tiến lên lại bị một tên đệ tử Vô Cực chế trụ, chỉ có thể ngấn lệ, vẻ mặt lo lắng nhìn Thánh Cô.
Thánh Cô cư nhiên dám cắn lưỡi khiến Sở Phi Dương cũng cả kinh. Hắn cũng không tin là nàng muốn tự sát nhưng cũng đoán không ra mục đích của nàng.
Thánh Cô trong miệng ngậm máu, khóe môi vẫn như cũ mang theo tiếu ý, nàng mạnh mẽ quay ngược người trở lại. Sở Phi Dương không đề phòng khiến mũi kiếm cứa vào da nàng rồi thẳng một đường đâm ngược trở lại phía Sở Phi Dương.
Một màn này khiến tất cả mọi người đều bất ngờ, Sở Phi Dương trong lúc vội vàng chỉ có thể đem mũi kiếm triệt hạ. Thánh Cô thật sự không muốn sống mới dùng chiêu thức này, trong khi hắn lại không suy nghĩ chu toàn.
Thánh Cô trong nháy mắt nhào tới trước người hắn, dùng bàn tay không bị thương nắm lấy bả vai Sở Phi Dương, khóe môi đầy máu, trong mắt hàm chứa tiếu ý cùng bi thiết khiến người ta nhìn không thấu. Nàng kiễng chân, muốn hôn lên môi Sở Phi Dương.
Thanh Lang đứng ở bên cạnh, thấy một màn như vậy nhịn không được trừng lớn hai mắt, miệng xuy xuy một tiếng.
Quân Thư Ảnh trong khoảnh khắc đó tất nhiên là từ kinh ngạc chuyển sang giận dữ, vung kiếm đạp gió bay về phía giữa đài.