Màn lụa đỏ thắm, noãn hương thơm ngát.
Thánh Cô ngồi trước gương đồng, diện vô biểu tình nhìn dung nhan như hoa được phản chiếu trên mặt gương.
Ngọc nhi ở phía sau lưng, cầm lấy một cây trâm cài vào giữa búi tóc nàng.
“Tỷ tỷ, Ngọc nhi không rõ, tỷ tỷ hiện tại vì sao phải động tới mấy lão gia hỏa kia?” Ngọc nhi nhịn không được mở miệng hỏi, “Tỷ tỷ cùng với Trình Tuyết Tường không phải đã thỏa thuận rồi sao? Tỷ cứu Liên Sơn tộc nhân, hắn giúp tỷ đoạt lại Vô Cực sơn trang. Bây giờ tỷ muốn giết trưởng lão Liên Sơn tộc, chẳng phải sẽ khiến mọi chuyện thêm rắc rối sao?”
Thánh Cô cười lạnh một tiếng: “Ngọc nhi, muội quá ngây thơ rồi. Muội cho rằng Trình Tuyết Tường là thật lòng thật dạ định ước với ta sao?”
“Cái gì? Chẳng lẽ hắn định lừa gạt tỷ tỷ?” Ngọc nhi cả giận nói, “Vậy tại sao mỗi ngày tỷ còn dùng máu của mình tưới lên gốc thụ thần kia?”
“Hắn có gạt ta hay không cũng không sao cả.” Hai tay Thánh Cô vuốt ve lược gỗ trong tay, “Dù sao hắn cũng hết giá trị lợi dụng rồi.”
“Tỷ tỷ rốt cuộc suy nghĩ muốn làm cái gì?” Ngọc nhi khó hiểu hỏi.
“Ngọc nhi ngốc, tỷ tỷ muốn làm cái gì, muội không cần biết.” Thánh Cô đứng dậy, “Thời cơ đến rồi, chúng ta ra ngoài thôi.”
Ngọc nhi gật đầu, đi theo Thánh Cô bước qua cánh cửa sơn màu đỏ son.
Cửa vừa mở ra, tiếng huyên náo cùng với sức nóng của hỏa quang vốn được ngăn cách bên ngoài lúc này đồng thời truyền đến.
Mọi người từ sớm đã đứng bên ngoài chờ đợi, vừa thấy Thánh Cô xuất hiện lập tức không ai bảo ai nhất tề quỳ xuống, thi hành đại lễ.
Thánh Cô ngửa đầu nhìn mộc thai sớm đã được chuẩn bị tốt ở chính giữa viện tử, trên đó đang trói ba vị trưởng lão Liên Sơn tộc thân hình gầy gò.
Thánh Cô xuyên qua mọi người, trực tiếp đi tới mộc thai, ánh mắt lạnh lùng quét qua ba vị trưởng lão, sau đó kéo lấy một vị. Nàng tự cắn ngón tay của mình, nhỏ xuống mấy giọt máu cho vị trưởng lão kia uống, sau đó đặt lòng bàn tay lên đỉnh đầu của lão, bắt đầu vận khí phát lực.
Ngọc nhi vẫn như trước đi bên cạnh Thánh Cô, trong sân những người khác tự giác xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, Tứ Phương trại dân và võ lâm nhân sĩ đầu nhập Vô Cực sơn trang đứng thành hai nhóm riêng biệt. Mọi người đều cúi đầu, chỉ chờ Thánh Cô phân phó. Nếu nhìn kỹ lại, rõ ràng có mấy kẻ võ lâm nhân sĩ sắc mặt tiều tụy thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn về phía ba vị trưởng lão Liên sơn tộc, trong mắt lộ ra vài nét hết sức thèm thuồng.
Máu của Liên Sơn tộc nhân đã có thể mang đến khoái hoạt giống như tiên cảnh, vậy không biết máu của mấy lão gia hỏa này sẽ có mùi vị như thế nào?
Qua một nén hương, vị trưởng lão dưới tay Thánh Cô đã có một chút dấu hiệu thức tỉnh, hai cánh tay mềm nhũn thỉnh thoảng co rút.
Thánh Cô buông trưởng lão kia ra, lạnh giọng phân phó đệ tử Vô Cực sơn trang chạy tới trói lão trở lại.
Một chậu nước lạnh giội lên đầu, thân thể lão nhân khẽ run lên, rốt cuộc đã bắt đầu lấy lại được tri giác.
Tựa hồ như vậy còn chưa đủ, Thánh Cô đứng ở một bên quan sát, ra lệnh cho mấy tên đệ tử tiếp tục dùng hết mọi thủ đoạn cho đến khi trưởng lão kia tỉnh lại mới thôi,.
Chậu nước lạnh thứ ba giội xuống, trưởng lão rốt cuộc không chịu nổi kích thích, đã khôi phục thần trí.
“Trưởng lão, ngài còn nhớ rõ ta không?” Thánh Cô tiến lên phía trước, khóe miệng lộ ra một nét có thể gọi là tươi cười ôn hòa.
Trưởng lão kia bị độc huyết và nội lực mạnh mẽ xâm chiếm, lại bị nước lạnh thấu xương luân phiên kích thích, bởi vậy mới có thể duy trì được một tia thanh tỉnh, lúc này từ đầu đến chân đều cảm thấy đau đớn vô cùng.
Lão kiên cường mở to đôi mắt vàng đục nhìn Thánh Cô. Tựa hồ mới chỉ liếc mắt một cái đã tiêu hao toàn bộ khí lực, lão lại tiếp tục rủ mí mắt xuống, giật giật đôi môi: “Ngươi là… tiểu nữ hài kia.”
“Trưởng lão trí nhớ thật tốt.” Thánh Cô tiếp tục cười nói, “Đúng lúc ta có một vấn đề muốn trưởng lão giải đáp, bởi vậy mới thức tỉnh trưởng lão, quấy rầy trưởng lão thanh tịnh. Chỉ cần trưởng lão hảo hảo trả lời vấn đề của ta, ta nhất định sẽ đối xử tử tế với trưởng lão, còn hoàn lại cho trưởng lão một cái thanh tịnh.”
Trưởng lão cúi thấp đầu, động cũng không động nhưng Thánh Cô biết lão hoàn toàn thanh tỉnh, nghe được lời nàng nói.
Thánh Cô tiến lại gần, thanh âm mang theo một chút lạnh lẽo: “Thánh tử Liên Sơn tộc… rốt cuộc là ai?”
Trưởng lão thân thể khẽ động, chậm rãi ngước hai mắt lên: “Các ngươi… vẫn chưa tìm được hắn? Cảm tạ thiên thần…”
“Trưởng lão, ngài tuổi tác đã cao, cần gì phải tự làm khó dễ mình?” Thánh Cô nói, “Ta chỉ cần biết Thánh tử là ai, ta tin rằng trưởng lão cũng không hy vọng ta sẽ đem Liên Sơn tộc nhân từng người bắt tới đánh đập tra hỏi đi.”
“Bọn họ không biết…” Trưởng lão thấp giọng giải thích, “Kỳ thực… ta cũng không biết, Thánh tử là do thụ thần lựa chọn, các ngươi đã đem thụ thần hủy đi, chỉ bằng mắt thường, không ai có thể nhận biết Thánh tử thông thiên tài năng rốt cuộc là người nào.”
“Nếu đúng là như vậy thì trưởng lão cũng trở thành kẻ vô dụng rồi.” Thanh âm của Thánh Cô lạnh xuống, “Vô Cực sơn trang chưa bao giờ nuôi dưỡng phế nhân.”
Thánh Cô vừa dứt lời, phía sau đột nhiên truyền đến một cỗ lương phong ám lực. Nàng mạnh mẽ nghiêng người tránh được, quay đầu nhìn lại, là Trình Tuyết Tường tay cầm Ảnh Nhẫn, đang chĩa mũi kiếm sáng loáng về phía nàng.
“Thánh Cô, ước định của chúng ta cũng không bao hàm điều này.” Trình Tuyết Tường diện vô biểu tình nói, kiếm trong tay vững vàng chỉ vào Thánh Cô, giống như chỉ cần nàng hơi có dị động kiếm của hắn lập tức có thể trong nháy mắt phong kín tất cả đường lui của nàng.
“Nếu đã không bao hàm, Trình minh chủ cần gì phải xen vào việc của người khác.” Thánh Cô hừ lạnh một tiếng, “Ngươi hiện tại xen vào việc của người khác, cũng đừng trách ta không cẩn thận đem mầm non của tiểu thụ kia giết chết. Đến lúc đó, toàn bộ Liên Sơn tộc nhân không được cứu trị, độc phát thân vong thì đó chính là lỗi của Trình minh chủ ngươi.”
“Ngươi!” Trình Tuyết Tường giận giữ trừng mắt nhìn nàng.
Thánh Cô biết Trình Tuyết Tường có điều kiêng dè bởi vậy càng yên tâm hơn. Nàng mặc cho Ảnh Nhẫn đang chỉ vào mình, Trình Tuyết Tường căn bản không có khả năng xuống tay giết nàng, không phải chỉ có nàng mới có thể cứu sống thụ thần kia sao?
Thánh Cô vung tay lên, lạnh giọng hướng về phía đệ tử Vô Cực sơn trang phân phó: “Giết chết lão đầu này, nhớ phải lấy máu, thưởng cho thuộc hạ trung thành tận tâm của ta.”
Trong đám người lập tức bạo phát tiếng hô cảm kích. Hai mắt Trình Tuyết Tường trợn to, nhìn tên đệ tử kia đang giơ cương đao lên, muốn chém xuống người trưởng lão.
Không muốn tiếp tục cùng Thánh Cô giằng co, Trình Tuyết Tường di chuyển cước bộ, một kiếm ngăn tên đệ tử Vô Cực sơn trang kia lại.
Nhưng chung quy hắn vẫn có chút kiêng dè, không thể hạ sát thủ. Thánh Cô vẫn một mực đứng nguyên tại chỗ, mắt lạnh nhìn Trình Tuyết Tường có chút chật vật che chắn trước người trưởng lão, cố gắng cứu vãn tính mạng của vị trưởng lão giữa đám người đang vây công.
Trên đời này vì sao luôn có người như thế, vì tính mạng của người khác mà giao tranh?
Thụ thần cần phải có năng lực của Thánh Cô mới có thể phục sinh, chỉ cần một điểm này đã có thể gần như chế trụ thủ cước của Trình Tuyết Tường. Giết không thể giết, trốn không thể trốn, cứ như vậy dây dưa chỉ sợ mấy vị trưởng lão cũng khó thoát khỏi cái chết.
Trình Tuyết Tường đang khổ não không biết phải làm sao để thoát thân thì từ bên ngoài bỗng nhiên xuất hiện hai đạo hắc ảnh, giống như hai cơn gió nhẹ, trong chớp mắt lướt qua đình viện, phi thẳng tới.