Hơn tám giờ sáng, xe của Phó Minh Thời đậu ở gần bệnh viện thú ý đại học A.
"Chủ nhật gặp?" Chân Bảo tháo dây cài an toàn ra, vừa đẩy cửa vừa chào tạm biệt với Phó Minh Thời.
Phó Minh Thời nhìn cô, gật gật đầu. Năm thứ năm đại học, cơ bản Chân Bảo không có tiết học, nhưng các loại việc vặt không ít, làm việc đồng thời còn phải chuẩn bị kiểm tra sát hạch, luận văn, Phó Minh Thời không thể chiếm dụng quá nhiều thời gian tự do của cô.
Chỉ là, đưa mắt nhìn Chân Bảo đi về phía bệnh viện, Phó Minh Thời nhịn không được quan sát những nhân viên ra vào bệnh viện khác, luôn nhìn Chân Bảo đến khi cô vào cửa, vì không để Chân Bảo bị "hiểu lầm", Phó Minh Thời mới khởi động xe rời đi.
Vị hôn phu đi, Chân Bảo thoải mái tinh thần đi vào bệnh viện.
"Chân Bảo!" Y tá cùng khoa tên Trần Giai hưng phấn chạy về phía cô, chạy tới ôm cánh tay Chân Bảo chia sẻ bát quái lúc sáng sớm: "Chỗ chúng ta có một bác sĩ mới, đặc biệt đẹp trai đặc biệt đẹp trai, đi, tôi dẫn cậu đi xem, cũng là từ đại học A chúng ta."
Chân Bảo cười trộm, giả bộ như không biết vị bác sĩ mới kia, đi theo Trần Giai tới đó.
Trình Dịch là bác sĩ hải quy (*du học về), bệnh viện rất coi trọng, phân cho một văn phòng rộng rãi, ngoài cửa đang chen chúc mấy y tá. Chân Bảo làm bộ nhìn qua, nhưng tất cả trong đầu lại là hình ảnh Phó Minh Thời buồn bực ăn “dấm chua” tối hôm qua, Chân Bảo còn cho rằng mình biểu lộ tâm ý xong thì Phó Minh Thời sẽ sớm buông tha cô, không nghĩ tới ngược lại Phó Minh Thời hưng phấn hơn, ngày càng táo tợn hơn, buổi sáng hại cô suýt chút nữa dạy không nổi.
Nếu biết Phó Minh Thời thích ghen, Chân Bảo sẽ chỉ lo đi làm việc, kiểm tra trạng thái các con vật ở trong bệnh viện mà thôi, nếu có lung tung, cô sẽ giúp đỡ dọn dẹp sạch sẽ. Làm một thực tập sinh, chuyện Chân Bảo phụ trách rất phức tạp, mùa hè này, trong lúc đó mới được phân phối một số việc cần kỹ thuật, có đôi khi giúp truyền dịch cho động vật, có đôi khi phòng giải phẫu bận quá, cô cũng sẽ đi hỗ trợ.
"Chân Bảo, chỗ bác sĩ Lý cần trợ lý, cô đi một chuyến."
Tiếp nhận nhiệm vụ, Chân Bảo lập tức đi chỗ bác sĩ Lý, vào cửa đã thấy một cô gái mang giày cao gót tóc quăn đưa lưng về phía cô đang nói gì đó với bác sĩ Lý, trên chiếc giường khám là một con samoyed phờ phạc mà nằm nghiêng, khóe mắt phát mủ, có ghèn. Thấy được cô, samoyed cũng lắc lắc cái đuôi, con mắt híp lại cũng mở ra, khẽ nhếch miệng, có chút cảm giác cười.
Chân Bảo lập tức nhìn về phía cái đuôi của samoyed, quả nhiên có một chỗ ít lông.
"Đại Bạch." Nhận ra khách quen của bệnh viện, Chân Bảo bước nhanh đi đến trước giường khám bệnh, đau lòng sờ lưng Đại Bạch, tới gần, ngửi được một mùi khó ngửi, Chân Bảo nâng cái đuôi Đại Bạch lên, phát hiện Đại Bạch đi ngoài, màu sắc và mùi đều không đúng.
Chân Bảo làm thực tập ở bệnh viện lâu như vậy, nhìn thấy quá nhiều ca bệnh, quan sát sơ bộ, trong lòng lập tức trầm xuống. Quét mắt nhìn cô gái xa lạ kia, Chân Bảo khẩn trương hỏi bác sĩ Lý: "Bác sĩ Lý, Đại Bạch bị bệnh gì?"
Giọng điệu của bác sĩ Lý bình thường: "Giai đoạn cuối bệnh dịch ở chó, bệnh đến quá nghiêm trọng, cho dù điều trị xác xuất thành công cũng không lớn."
Chân Bảo vô ý thức nhìn về phía cô gái mang giày cao gót. Năm đó khi có thành tích thi tốt nghiệp trung học, trước khi cô điền nguyện vọng có mang Hắc Đản đến bệnh viện xem bệnh, lúc ngồi chờ số gặp được một đôi tình nhân nuôi samoyed, Đại Bạch chính là con samoyed kia, sau này Chân Bảo làm việc ở bệnh viện, có đôi khi cặp đôi kia mang Đại Bạch tới đây xem bệnh, bởi vì Đại Bạch rất thích Chân Bảo, nên Chân Bảo cũng quen với cặp đôi kia, mỗi lần ngẫu nhiên gặp đều sẽ trò chuyện một lát.
Cách lần gặp trước đã qua nửa năm, nhìn thấy cô gái mang giày cao gót xa lạ này, trong lòng Chân Bảo có chút hoài nghi. Trước kia Đại Bạch hơi có chút không thoải mái là sẽ đến bên này chạy chữa, loại bệch dịch ở chó này, triệu chứng ban đầu rất rõ ràng, lấy sự yêu thương của cặp đôi kia, không có khả năng chờ đến giai đoạn cuối mới đưa tới.
"Cô là chủ nhân của Đại Bạch?" Chân Bảo tận lực bình tĩnh hỏi.
Cô gái mang giày cao gót quan sát Chân Bảo một phen, nhìn lại Đại Bạch, cau mày nói: "Cô biết Đại Bạch?"
Chân Bảo gật đầu, "Trước kia Trương Khoa, Hoa Phương mang Đại Bạch đến xem bệnh, chúng tôi có gặp qua."
Cô gái mang giày cao gót nghe vậy bĩu môi: "Bọn họ chia tay rồi, tôi là bạn gái của Trương Khoa." Nói xong thì không nói gì với Chân Bảo nữa, trực tiếp nói với bác sĩ Lý: "Tôi đã đi ba bệnh viện rồi, đều nói trị không hết, bên này cũng không được, phiền phức anh tiêm cho nó một liều, đỡ phải sống mà chịu khổ."
Rất nhiều thú cưng trị không hết bệnh, kéo dài điều trị sẽ chỉ chịu tội không công, qua một thời gian ngắn vẫn sẽ chết, chủ nhân liền chọn cho thú cưng chết không đau đớn. Chân Bảo đã gặp qua mấy chuyện này rồi, nhưng nhìn thấy Đại Bạch còn đang nhìn về phía cô, Chân Bảo nhịn không được lại hỏi: "Cô đã thương lượng với Trương Khoa chưa?"
"Cô quan tâm làm gì?" Cô gái mang giày cao gót đột nhiên cất cao giọng nói, trừng mắt nhìn Chân Bảo hỏi.
Nhìn đối phương là biết người không dễ đối phó, Chân Bảo đành phải xin giúp đỡ từ bác sĩ Lý: "Bác sĩ Lý, Trương Khoa mới là chủ nhân của Đại bạch, muốn hay không thì phải hỏi thăm ý kiến của anh ấy trước đã, phải không?"
Bác sĩ Lý đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, xác nhận với cô gái mang giày cao gót kia: "Có chủ nhân biết rõ thú cưng không chữa được, cũng sẽ kiên trì nuôi dưỡng một đoạn thời gian, cô đã hỏi ý kiến của bạn trai cô chưa?"
"Anh ấy đi công tác rồi, qua một tháng nữa mới trở về." Biểu hiện của cô gái mang giày cao gót vô cùng thiếu kiên nhẫn. "Rốt cuộc các người có tiêm hay không? Không tiêm tôi đi bệnh viện khác." Nếu không phải sợ sau đó Trương Khoa trách cô ta không tìm bệnh viện tốt xem bệnh cho Đại Bạch, cô ta cũng sẽ không đặc biệt tới, sớm tiêm ở chỗ bệnh viện khác rồi.
Mang Đại Bạch rời đi là tự do của đối phương, bác sĩ Lý không muốn tìm phiền phức, làm ra tư thế xin tự nhiên.
Chân Bảo cũng không muốn gây ầm ĩ, nhưng có bệnh án chữa trị hết giai đoạn cuối của bệnh dịch ở chó, bởi vì xác xuất thành công thấp, có ít chủ nhân sợ bỏ ra tiền lại trị không hết, mới chọn chết không đau, nhưng Trương Khoa cũng không phải là người dễ dàng buông tha Đại Bạch. Lo lắng cô gái mang giày cao gót này thừa dịp Trương Khoa không ở nhà mang Đại Bạch đi chỗ khác tiêm, Chân Bảo mím môi, nhìn cô gái mang giày cao gót kia nói: "Trương Khoa rất yêu thương Đại Bạch, cô nên gọi điện thoại thì hơn, vạn nhất..."
"Chuyện của chúng tôi không cần cô quan tâm, cô còn xen vào đừng trách tôi khiếu nại." Cô gái kia lạnh lùng nói, trên gương mặt là tràn đầy ghét bỏ ôm lấy Đại Bạch, muốn để vào giỏ để chó.
Đại Bạch đưa cổ nhìn Chân Bảo, trong cổ họng phát ra tiếng ô ô thống khổ.
Chân Bảo gần như có thể dự đoán trước kết cục của Đại Bạch sau khi rời khỏi nơi này, không khỏi lấy điện thoại di động ra, uy hiếp cô gái mang giày cao gót: "Tôi và Trương Khoa là bạn bè, cô không gọi vậy để tôi gọi." Thật ra cô không có số điện thoại di động của Trương Khoa, nhưng vì Đại Bạch, Chân Bảo không thèm đếm xỉa, đi tới bên cạnh mấy bước, làm bộ muốn gọi điện thoại.
"Cô y tá này là có chuyện gì, tôi muốn xem bệnh ở đâu thì xem bệnh ở đó, nhất định phải nghe lời cô nói đúng hay không?" Cô gái mang giày cao gót tức giận, đi tới bên cạnh Chân Bảo, đoạt lấy điện thoại của Chân Bảo, dùng lực ném xuống đất, lại nâng cằm trừng mắt Chân Bảo, "Cô gọi đi, gọi đi, xem cô gọi thế nào!"
Chân Bảo nhìn điện thoại bị ném vỡ trên mặt đất, sắc mặt đỏ lên, toàn thân đều đang run rẩy.
"Có chuyện gì thì từ từ nói, cô ném vỡ điện thoại của người ta làm gì?" Bác sĩ Lý vội vàng làm người hòa giải.
"Anh hỏi cô ta trước đi, hóa ra tôi không xem bệnh ở bệnh viện các người là không được hả?" Cô gái mang giày cao gót nâng giỏ chó lên muốn đi ra ngoài.
Ngoài cửa đột ngột xuất hiện một người, Trình Dịch nâng điện thoại di động, mặt không thay đổi nhìn cô gái mang giày cao gót: "Có ý định phá hư tài sản riêng là hành vi phạm pháp, nếu như cô không lập tức bồi thường xin lỗi, tôi sẽ báo cảnh sát."
Anh mặc áo khoác trắng, thân cao chân dài, khí thế của cô gái kia trùng xuống, phản ứng lại rồi quay về phía Chân Bảo: "Trước đó cô ta gây trở ngại đến tự do thân thể của tôi, báo cảnh sát thì báo cảnh sát, xem ai sợ ai."
Trình Dịch nghe vậy, cười cười, hỏi Chân Bảo: "Tôi gọi điện thoại nhé?"
Sắc mặt Chân Bảo hơi khôi phục một chút, nhìn Đại Bạch, gật đầu. Cô đã từng kết bạn wechat với Hoa Phương bạn gái Trương Khoa, ít nhất cần thời gian, cô có thể thông qua Hoa Phương liên hệ Trương Khoa.
Cô gái mang giày cao gót thấy bọn họ thật sự muốn báo công an, rốt cuộc thay đổi thái độ, nói “dừng lại”, nhìn chằm chằm Chân Bảo nói: "Được rồi, lúc nãy tôi quá nóng, nói đi, điện thoại di động của cô bao nhiêu tiền, tôi đền giá gốc cho cô." Cô ta không thiếu tiền, cô ta chỉ không muốn Trương Khoa lại nuôi con chó phá hoại này, mỗi lần Trương Khoa nhìn ánh mắt con chó, giống như đang xuyên qua Đại Bạch nhìn bạn gái trước của anh ta.
Chân Bảo nhặt điện thoại lên, vừa thử có thể khởi động máy hay không vừa bình tĩnh nói: "Cô gọi điện thoại Trương Khoa trước, nếu như anh ấy đồng ý tiêm, tôi không cần cô đền điện thoại." Thật sự như thế, là cô xen vào việc của người khác, chính cô nhận thua.
Cô gái mang giày cao gót tức giận đến méo miệng, "Ý của cô là, tôi không gọi điện thoại, cô sẽ báo cảnh sát?"
Điện thoại hoàn toàn hỏng rồi, Chân Bảo ngẩng đầu, nhìn thẳng đối phương nói: "Đúng."
Cô y tá nhìn dễ bắt nạt thế này mà lại quá bướng bỉnh, không khóc không nháo lại cũng không sợ chuyện gì, cô gái mang giày cao gót sợ, nhẫn nhịn một, quay người gọi điện thoại cho bạn trai, lần thứ hai gọi mới có kết nối: "Trương Khoa, Đại Bạch bị bệnh, giai đoạn cuối của bệnh dịch ở chó, bác sĩ nói không chữa được, muốn chết không đau đớn, anh đồng ý không?"
Nói một hơi, nghe được Trương Khoa liên thanh chất vấn sao Đại Bạch lại nhiễm bệnh, cô gái mang giày cao gót vừa muốn cúp điện thoại làm bộ bạn trai đồng ý, đột nhiên điện thoại bị người đoạt đi, cô gái quay đầu lại, chỉ thấy ánh mắt Trình Dịch phòng bị nhìn chằm chằm vào cô ta, trong miệng lại nói với điện thoại di động: "Chó của anh có lẽ có hai mươi phần trăm tỷ lệ cứu sống, bệnh viện chúng tôi tôn trọng ý kiến của chủ nhân thú cưng, bạn gái của anh không nghe y tá khuyên bảo kiền trì muốn tiêm..."
Còn nói chưa dứt lời, bên kia đã truyền đến câu trả lời đè nén tức giận, thông qua loa khuếch tán trong phòng bênhl: "Trị, tốn bao nhiêu tồi đều trị, ngày mai tôi về nước, trước đó làm phiền các anh giúp tôi chăm sóc Đại Bạch, đừng để một mình Cao Hiểu gặp Đại Bạch."
"Tốt, ngày mai gặp." Chính sự nói xong, Trình Dịch trả lại điện thoại di động cho cô gái tên Cao Hiểu kia.
Mặt của Cao Hiểu còn trắng hơn cả tuyết, đoạt lấy điện thoại muốn đi.
Trình Dịch ngăn cô lại, hỏi Chân Bảo: "Điện thoại di động của cô bao nhiêu tiền?"
Mấy ngàn đồng tiền điện thoại hỏng, Chân Bảo đau lòng muốn chết, không khách khí chút nào báo ra số tiền, sau đó hỏi Cao Hiểu: "Cô sửa giúp tôi, trả phí sửa là được."
"Tôi không rảnh." Cao Hiểu đã quyết định chia tay Trương Khoa, muốn chuyển khoản tài khoản cho Chân Bảo, gửi xong tiền rồi sẽ không còn gặp nữa.
Chân Bảo tôn trọng ý kiến của cô ta, nhìn thấy Cao Hiểu chuyển khoản xong thì thả cô ta đi, quay đầu xin lỗi bác sĩ Lý, "Gây phiền toái cho ngài rồi."
"Không có việc gì không có việc gì, cô vệ sinh cho Đại Bạch trước." Bác sĩ Lý ôn hòa cười.
Chân Bảo lại cảm ơn Trình Dịch.
Trình Dịch cười cười, chỉ phía ngoài nói: "Tôi đi ngang qua, còn có việc, đi đây."
Chân Bảo “dạ” một tiếng, xoay người đi bế Đại Bạch ra, nhìn Đại Bạch khoảng cách gần thì càng thấy đáng thương hơn, mắt Chân Bảo đau xót, tim cũng đau, nghĩ mà sợ, lần đầu tiên gặp phải loại chủ nhân hung dữ với thú cưng như Cao Hiểu, Chân Bảo cũng không có vẻ không sợ như vẻ bên ngoài.
Sau đó, Chân Bảo vội vàng hỗ trợ bác sĩ Lý, hoàn toàn quên chuyện điện thoại di động, sau đó khoảng mười giờ sáng, nhân viên y tế bên ngoài bỗng nhiên gọi cô: "Chân Bảo, có người tìm!"
Chân Bảo nghi ngờ đi tới đại sảnh, từ xa đã thấy một bóng dáng cao gầy mặc âu phục màu đen, cao lớn đẹp trai, hạc giữa bầy gà, chính là vị hôn phu của cô.
Gương mặt Chân Bảo tràn đầy hoang mang, thời gian này, Phó Minh Thời tới làm cái gì?
Sinh nhật của Cổ Tiểu Ngư, cuối tuần cô mời bạn bè cùng phòng tụ tập đi ăn quán hải sản, Phạm Huyên đi du lịch ở nước ngoài, và thông qua internet mà chúc mừng sinh nhật cô, chỉ có Chân Bảo, Tiễn Nhạc Nhạc đi đến cuộc hẹn. Cổ Tiểu Ngư nói với Chân Bảo là cô có thể đưa người nhà đi theo, Chân Bảo cũng không muốn đưa đi theo, cũng sợ Phó Minh Thời tới, hai người bạn sẽ không được tự nhiên.
Quán hải sản có hơi xa, Chân Bảo phải đi tàu điện ngầm hai lần, nhanh nhất cũng h phút mới đến.
Cổ Tiểu Ngư, Tiễn Nhạc Nhạc ngồi ở bên cửa sổ lầu một tán gẫu, nhìn thấy Chân Bảo đẩy cửa đi vào, Cổ Tiểu Ngư vẫy tay chào trước rồi Tiễn Nhạc Nhạc mới quay đầu lại. Khi chờ Chân Bảo đi vào, Tiễn Nhạc Nhạc kinh ngạc nhìn chằm chằm Chân Bảo: "Hơn một tháng không gặp, nhìn cậu có gì đó khác khác?"
"Có sao?" Chân Bảo ngồi ở bên cạnh Cổ Tiểu Ngư, bị các bạn nhìn ra cô có chút chột dạ.
"Hình như khuôn mặt cậu ngày càng mềm mại hơn." Cổ Tiểu Ngư cũng đã nhìn ra, rồi sờ sờ mặt Chân Bảo, mới sờ một chút thì bị Chân Bảo chặn lại không cho sờ nữa, mặt Chân Bảo có chút đỏ lên.
Theo bản năng Chân Bảo giải thích: "Không có, mình làm kiêm chức nên suốt ngày ở trong phòng ngủ."
"Tớ không có nói cậu ở trong phòng ngủ, sao cậu lại đi tố cáo cho bọn mình biết cậu trú ở chỗ nào?" Tiễn Nhạc Nhạc liếc mắt và đã nhìn thấu ra chân tướng hết rồi.
Chân Bảo thất bại không còn gì bàn cãi vội uống nước không để ý tới Tiễn Nhạc Nhạc.
Cổ Tiểu Ngư cũng thêm vô vài câu, rồi sau đó ba người gọi món, bắt đầu tán gẫu những chuyện sinh hoạt nghỉ hè của từng người. Ăn xong hải sản, Cổ Tiểu Ngư rủ đi xem phim, xem xong rồi mỗi người tách nhau ra đi về. Chân Bảo vẫn như củ đi tàu điện ngầm, chính vì nghỉ hè, nên ở Đế Đố xuất hiện một đoàn người đi du lịch nên tàu điện ngầm rất là chặt, một tay Chân Bảo vịn lan can một tay thì cầm cái túi, sợ bị người khác lấy cắp điện thoại di động.
Qua hai trạm thì dừng lại, Phó Minh Thời điện thoại cho Chân Bảo: "Em đang ở bên ngoài?"
Chân Bảo trả lời: "Hôm nay sinh của Cổ Tiểu Ngư, bọn em vừa mới đi xem phim xong, còn anh thì sao?"
Phó Minh Thời là một người bận bịu, hai ngày trước lại ra nước ngoài, thuận tiên đi xem ông nội, nói cô ở nhà cẩn thận rồi mai anh trở về.
"Anh đang ở dưới lầu ký túc xá của em."
Nữ sinh ở trong phòng đang ở bên ngoài, Phó Minh Thời bất đắc dĩ đứng ở trong một bóng cây hỏi: "Lúc nào thì em trở về?" Anh đang muốn cho cô một sự bất ngờ, ai ngờ cô lại có hẹn.
Tim Chân Bảo đập nhanh, nhìn ngoài sân ga tính toán nói: "Còn đổi một chuyến tàu điện ngầm nữa, khoảng mười mấy phút nữa em về tới nơi."
Chân Bảo cất điện thoại di động, trong lòng có chút ngọt ngào ấp áp, bốn năm ngày không gặp cô rất nhớ anh.
Lúc đổi tàu điện ngầm, lại qua ba trạm nữa thì mới đến cửa khẩu gần đó, ai ngờ lúc Chân Bảo xuóng thì có người đi theo sau cô. Trong lúc ở ngoài chen lấn thì đột nhiên có một người nhéo cô một cái, cô sợ quá nên mất cả phản ứng, bị người khác chen lấn đến muốn đi ra ngoài, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, cô lập tức quay đầu lại, có thể người ra vào tàu điện ngầm rất nhiều, căn bản là không xác định được tên đàn ông nào là lưu manh.
Một tháng trước, Tiễn Nhạc Nhạc cũng gặp phải chuyện như vậy, cô ấy tức giận đến khi trở về phòng rồi còn vẫn mắng người ta, hiện tại nhìn người đi trên đường, Chân Bảo cảm thấy có chút gì bất thường rồi, lại tức giận lại oan ức, lát nữa sẽ gặp được Phó Minh Thời cô cũng không thể nào kiềm nén được tức giận.
Người đó quả thực là biến thái. chân bỏa vừa mới bị nhéo lén thôi cô cũng đã khiếp sợ, bây giờ lại bắt đầu đau (yêu) rồi. Càng đau càng bực, Chân Bảo mím chặt môi, không tự chủ liếc nhìn thất cả người đàn ông trên đường, cô rất tức giận, đột nhiên bị người ta tóm lấy, Chân Bảo vừa kinh vừa sợ, súyt chút nữa la lên.
"Em làm sao vậy?" Nhìn sắc mặt Chân Bảo rất khó coi, Phó Minh Thời cau mày hỏi.
Nhìn thấy người đàn ông của mình, Chân Bảo lập tức nhào tới trong ngực Phó Minh Thời, lén lút rơi vài giọt nước mắt, oan ức quá. Phó Minh Thời đỡ lấy bả vai Chân Bảo, thoáng nhìn vành mắt cô có chút hồng, lập tức anh đoán được trong vòng mười mấy phút tắt điện thoại đã có chuyện xảy ra, ở đây có rất nhiều người nên không tiện hỏi, trước tiên anh dắt Chân Bảo ra khỏi tàu.
Đến trên xe, Phó Minh Thời hỏi dò: "Em cãi nhau với ai àh?"
Chân Bảo lắc đầu, chỉ cúi đầu không nói gì hết. Phó Minh Thời cầm cái túi của cô kiểm tra, điện thoại di động, chứng minh thư gì đều ở trong túi. Trên bao thường có nhiều tin tức nói ở tàu điện ngầm hay có trộm, không trộm đồ không cãi nhau...
Nghĩ đến khả năng khác, mặt Phó Minh Thời cũng có chút tức giận,cẩn thận hỏi: "Bị người khác chiếm tiện nghi?"
Chân Bảo quay đầu ra ngoài cửa sổ, hơi bĩu môi. Phó Minh Thời nắm tay cô, nhìn chằm chằm phía trước vài giây rồi mới kéo vị hôn thê của mình ôm vào trong ngực, quan tâm nói: "Em không sao chứ?"
Chân Bảo ừm một cái, chỉ tức giận. "Có chụp ảnh lại không?" Xác định Chân Bảo không có chuyện gì, giọng nói của Phó Minh Thời lạnh xuống.
Chân Bảo lắc đầu,nằm ở ngực Phó Minh Thời nói: "Lúc xuống tàu thì bị người ta nhéo một cái, quay lại thì em không thấy người đâu."
Không có chụp ảnh, cơ bản tìm người để trả thù cũng có chút khó khăn.
Người phụ nữ của mình bị bắt nạt, so với Chân Bảo Phó Minh Thời còn tức giận hơn, nhưng cũng rất trấn tĩnh, không thể làm gì khác hơn ngoài là động viên Chân Bảo trước tiên, "Đêm nay anh với em đi ăn bữa tiệc lớn, đừng nghĩ nữa."
Chân Bảo thở dài sau đó dựa lưng vào ghế rồi hỏi hành trình đi nước nước ngoài của Phó Minh Thời.
Công việc của Phó Minh Thời vẫn vậy, không có cái gì hấp dẫn Chân Bảo, chỉ có nói thân thể của ông nội có chút hồi phục trong năm nay sẽ trở về. Thân thể ông nội đã khỏe mạnh, Chân Bảo cảm thấy yên lòng, Phó Minh Thời cầm điện thoại chiếu bức ảnh khi anh ở nước ngoài. Chân Bảo giật mình nhìn anh.
Sắc mặt Phó Minh Thời có chút không vui nói: "Em đi học lái xe đi, đừng đi tàu điện ngầm nữa."
Ở Đế Đô quá nhiều người, Chân Bảo cũng không dám đạp xe đi ra ngoài, lái xe cô cũng không nghĩ tới, nhỏ giọng nói: "Thể loại như vậy em cũng không có gặp mấy."
Phó Minh Thời quét mắt đến làn da trắng nõn như tuyết ở trong cổ áo của Chân Bảo, nhàn nhạt nói: "Dáng người như em, dễ gặp phải người háo sắc, anh không yên tâm."
Chân Bảo quay đầu, thấy Phó Minh Thời nhìn chằm chằm ngực cô, ngay lập tức ngực cô đỏ lên, rồi vộ đẩy cửa xuống xe.
Vào trong nhà rồi hai người còn đang tranh cãi việc thi bằng lái, mẹ Vương nghe rõ ràng, rồi đi theo khuyên bảo: "Hiện giờ, sinh viên học đại học đèu học bằng lái, sớm muộn gì cô cũng phải học, nhân cơ hội này, thời gian còn dài cô đi thi đi, nếu sau này có công việc cũng không có thời gian học đâu."
Phó Minh Thời quăng cho Chân Bảo một ánh mắt "Em xem".
Chờ mẹ Vương đi rồi, Phó Minh Thời rót cho Chân Bảo một ly nước, rồi anh lại ngồi xuống tiếp tục nói: "Em không muốn đi xe của anh? Anh không mua, anh để ử trong nhà mẹ chừng năm chiếc xe, nhưng mà xe của em cũng không dưới một triệu, không bằng anh sẽ mua cho em một chiếc rẻ hơn, nó có hỏng em cũng sẽ không tiếc."
Tặng quà cho Chân Bảo, Phó Minh Thời còn phải khuyên bảo, càng tiện nghi Chân Bảo càng thích.
"Trước tiên, em mau học lái xe đi." Phó Minh Thời hùng hổ dọa người, Chân Bảo chỉ có thể chọn một, anh giúp em đăng ký tham gia."
Chân Bảo ngấm ngầm thừa nhận, lợi dụng lúc Phó Minh Thời đi vệ sinh, cô lén lấy điện thoại tra tiền đăng kí, nhìn thấy đăng kí lái xe mắc như vậy, cô hơi xót. Một lần nữa, Phó Minh Thời ngồi xuống, cô thử thăm dò nói: "Gần đây em hơi bận, học cũng hơi nhiều, hay về sau hãy học, với lại em cũng chưa biết lái xe lắm."
Phó Minh Thời không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Chân Bảo. Chân Bảo rót nước lấy lòng anh. Khóe môi phó min thời cong lên, "Cũng được, nhưng nếu em muốn ra ngoài bắt taxi mà đi, đừng đi tàu điện ngầm nữa."
Chân Bảo vội vàng đáp ứng, có lén đi tàu điện ngầm Phó Minh Thời cũng không biết. Buổi tối, Phó Minh Thời đưa chân đi dự buổi tiệc lớn, vừa nhìn đã biết bữa tiệc đó rất đắt tiền, nhưng mùi vị rất xứng đáng với phòng ăn đẳng cấp, Chân Bảo ăn rất ngon lành, bất tri bất giác quên chuyện tàu điện ngầm đó đi. Nhưng Phó Minh Thời lại nhớ, tranh thủ chạy đến phòng Chân Bảo rồi bật đèn kiểm tra Chân Bảo từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng phát hiện ra hai cái dấu tay trên người Chân Bảo.
Tất nhiên là đã để lại dấu tay, có thể thấy được người kia nhéo có bao nhiêu tàn nhẫn!
Nếu là anh, anh sẽ không nỡ dùng sức lực lớn như vậy...
Nhìn hai dấu tay kia, hai cặp mắt Phó Minh Thời càng sâu.
Chân Bảo cũng không biết Phó Minh Thời đang làm gì, chỉ phát hiện người đàn ông ôn như trước mặt đột nhiên nổi cơn giận.
Rốt cuộc cũng dừng lại, Chân Bảo gần như bị không khí đó đè né, chỉ biết chôn mình ở trong chăn không dám nhúc nhích.
Phó Minh Thời bình tĩnh lại, rồi cúi người hôn ở sau gáy cô, "Sau này có đi ra ngoài, trước tiên phải gọi cho anh, chỉ cần anh rãnh, anh sẽ đưa em đi."
Chân Bảo đã quên chuyện này rồi, Phó Minh Thời nhớ kĩ như vậy... "Anh sợ em có chuyện gì sao?"
"Nhìn em rất dễ bị ức hiếp." Phó Minh Thời bất đắc dĩ nói, nếu như em là người có kinh nghiệm, sẽ không ai dám động đến em.
Chân Bảo hừ hừ, "Vì vậy, nên mỗi ngày anh mới bắt nạt em."
Rốt cuộc Phó Minh Thời cũng nở nụ cười, rồi ghé sát vào lỗ tai cô nói: "Mỗi ngày anh đều bắt nạt em? Em muốn nhắc nhở anh, lấy chuyện ghi nợ mấy ngày trước bù đắp lại?"
Mặt Chân Bảo đỏ lên, mặt vùi vào gối dường như đã phủ nhận.
Nhưng một đêm này, Phó Minh Thời cho cô bù đắp đến tận hai lần, làm Chân Bảo mệt đến nỗi ngày thứ hai ngủ thẳng đến giờ mới thức, khuôn mặt trong trắng ửng hồng, non mềm giống như có thể nhéo ra nước, giống như cây đào mật, tươi ngon mọng nước hấp dẫn đàn ông. Phó Minh Thời ngồi ban công đọc sách, nghe thấy tiếng động, liền quay đầu nhìn thấy bộ dáng của vị hôn thê vừa tỉnh vừa mê, thiếu chút nhịn không được muốn...
Em Là Định Mệnh Của Đời Anh - Tiểu Giai Nhân - Chapter 53
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hơn tám giờ sáng, xe của Phó Minh Thời đậu ở gần bệnh viện thú ý đại học A.
"Chủ nhật gặp?" Chân Bảo tháo dây cài an toàn ra, vừa đẩy cửa vừa chào tạm biệt với Phó Minh Thời.
Phó Minh Thời nhìn cô, gật gật đầu. Năm thứ năm đại học, cơ bản Chân Bảo không có tiết học, nhưng các loại việc vặt không ít, làm việc đồng thời còn phải chuẩn bị kiểm tra sát hạch, luận văn, Phó Minh Thời không thể chiếm dụng quá nhiều thời gian tự do của cô.
Chỉ là, đưa mắt nhìn Chân Bảo đi về phía bệnh viện, Phó Minh Thời nhịn không được quan sát những nhân viên ra vào bệnh viện khác, luôn nhìn Chân Bảo đến khi cô vào cửa, vì không để Chân Bảo bị "hiểu lầm", Phó Minh Thời mới khởi động xe rời đi.
Vị hôn phu đi, Chân Bảo thoải mái tinh thần đi vào bệnh viện.
"Chân Bảo!" Y tá cùng khoa tên Trần Giai hưng phấn chạy về phía cô, chạy tới ôm cánh tay Chân Bảo chia sẻ bát quái lúc sáng sớm: "Chỗ chúng ta có một bác sĩ mới, đặc biệt đẹp trai đặc biệt đẹp trai, đi, tôi dẫn cậu đi xem, cũng là từ đại học A chúng ta."
Chân Bảo cười trộm, giả bộ như không biết vị bác sĩ mới kia, đi theo Trần Giai tới đó.
Trình Dịch là bác sĩ hải quy (*du học về), bệnh viện rất coi trọng, phân cho một văn phòng rộng rãi, ngoài cửa đang chen chúc mấy y tá. Chân Bảo làm bộ nhìn qua, nhưng tất cả trong đầu lại là hình ảnh Phó Minh Thời buồn bực ăn “dấm chua” tối hôm qua, Chân Bảo còn cho rằng mình biểu lộ tâm ý xong thì Phó Minh Thời sẽ sớm buông tha cô, không nghĩ tới ngược lại Phó Minh Thời hưng phấn hơn, ngày càng táo tợn hơn, buổi sáng hại cô suýt chút nữa dạy không nổi.
Nếu biết Phó Minh Thời thích ghen, Chân Bảo sẽ chỉ lo đi làm việc, kiểm tra trạng thái các con vật ở trong bệnh viện mà thôi, nếu có lung tung, cô sẽ giúp đỡ dọn dẹp sạch sẽ. Làm một thực tập sinh, chuyện Chân Bảo phụ trách rất phức tạp, mùa hè này, trong lúc đó mới được phân phối một số việc cần kỹ thuật, có đôi khi giúp truyền dịch cho động vật, có đôi khi phòng giải phẫu bận quá, cô cũng sẽ đi hỗ trợ.
"Chân Bảo, chỗ bác sĩ Lý cần trợ lý, cô đi một chuyến."
Tiếp nhận nhiệm vụ, Chân Bảo lập tức đi chỗ bác sĩ Lý, vào cửa đã thấy một cô gái mang giày cao gót tóc quăn đưa lưng về phía cô đang nói gì đó với bác sĩ Lý, trên chiếc giường khám là một con samoyed phờ phạc mà nằm nghiêng, khóe mắt phát mủ, có ghèn. Thấy được cô, samoyed cũng lắc lắc cái đuôi, con mắt híp lại cũng mở ra, khẽ nhếch miệng, có chút cảm giác cười.
Chân Bảo lập tức nhìn về phía cái đuôi của samoyed, quả nhiên có một chỗ ít lông.
"Đại Bạch." Nhận ra khách quen của bệnh viện, Chân Bảo bước nhanh đi đến trước giường khám bệnh, đau lòng sờ lưng Đại Bạch, tới gần, ngửi được một mùi khó ngửi, Chân Bảo nâng cái đuôi Đại Bạch lên, phát hiện Đại Bạch đi ngoài, màu sắc và mùi đều không đúng.
Chân Bảo làm thực tập ở bệnh viện lâu như vậy, nhìn thấy quá nhiều ca bệnh, quan sát sơ bộ, trong lòng lập tức trầm xuống. Quét mắt nhìn cô gái xa lạ kia, Chân Bảo khẩn trương hỏi bác sĩ Lý: "Bác sĩ Lý, Đại Bạch bị bệnh gì?"
Giọng điệu của bác sĩ Lý bình thường: "Giai đoạn cuối bệnh dịch ở chó, bệnh đến quá nghiêm trọng, cho dù điều trị xác xuất thành công cũng không lớn."
Chân Bảo vô ý thức nhìn về phía cô gái mang giày cao gót. Năm đó khi có thành tích thi tốt nghiệp trung học, trước khi cô điền nguyện vọng có mang Hắc Đản đến bệnh viện xem bệnh, lúc ngồi chờ số gặp được một đôi tình nhân nuôi samoyed, Đại Bạch chính là con samoyed kia, sau này Chân Bảo làm việc ở bệnh viện, có đôi khi cặp đôi kia mang Đại Bạch tới đây xem bệnh, bởi vì Đại Bạch rất thích Chân Bảo, nên Chân Bảo cũng quen với cặp đôi kia, mỗi lần ngẫu nhiên gặp đều sẽ trò chuyện một lát.
Cách lần gặp trước đã qua nửa năm, nhìn thấy cô gái mang giày cao gót xa lạ này, trong lòng Chân Bảo có chút hoài nghi. Trước kia Đại Bạch hơi có chút không thoải mái là sẽ đến bên này chạy chữa, loại bệch dịch ở chó này, triệu chứng ban đầu rất rõ ràng, lấy sự yêu thương của cặp đôi kia, không có khả năng chờ đến giai đoạn cuối mới đưa tới.
"Cô là chủ nhân của Đại Bạch?" Chân Bảo tận lực bình tĩnh hỏi.
Cô gái mang giày cao gót quan sát Chân Bảo một phen, nhìn lại Đại Bạch, cau mày nói: "Cô biết Đại Bạch?"
Chân Bảo gật đầu, "Trước kia Trương Khoa, Hoa Phương mang Đại Bạch đến xem bệnh, chúng tôi có gặp qua."
Cô gái mang giày cao gót nghe vậy bĩu môi: "Bọn họ chia tay rồi, tôi là bạn gái của Trương Khoa." Nói xong thì không nói gì với Chân Bảo nữa, trực tiếp nói với bác sĩ Lý: "Tôi đã đi ba bệnh viện rồi, đều nói trị không hết, bên này cũng không được, phiền phức anh tiêm cho nó một liều, đỡ phải sống mà chịu khổ."
Rất nhiều thú cưng trị không hết bệnh, kéo dài điều trị sẽ chỉ chịu tội không công, qua một thời gian ngắn vẫn sẽ chết, chủ nhân liền chọn cho thú cưng chết không đau đớn. Chân Bảo đã gặp qua mấy chuyện này rồi, nhưng nhìn thấy Đại Bạch còn đang nhìn về phía cô, Chân Bảo nhịn không được lại hỏi: "Cô đã thương lượng với Trương Khoa chưa?"
"Cô quan tâm làm gì?" Cô gái mang giày cao gót đột nhiên cất cao giọng nói, trừng mắt nhìn Chân Bảo hỏi.
Nhìn đối phương là biết người không dễ đối phó, Chân Bảo đành phải xin giúp đỡ từ bác sĩ Lý: "Bác sĩ Lý, Trương Khoa mới là chủ nhân của Đại bạch, muốn hay không thì phải hỏi thăm ý kiến của anh ấy trước đã, phải không?"
Bác sĩ Lý đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, xác nhận với cô gái mang giày cao gót kia: "Có chủ nhân biết rõ thú cưng không chữa được, cũng sẽ kiên trì nuôi dưỡng một đoạn thời gian, cô đã hỏi ý kiến của bạn trai cô chưa?"
"Anh ấy đi công tác rồi, qua một tháng nữa mới trở về." Biểu hiện của cô gái mang giày cao gót vô cùng thiếu kiên nhẫn. "Rốt cuộc các người có tiêm hay không? Không tiêm tôi đi bệnh viện khác." Nếu không phải sợ sau đó Trương Khoa trách cô ta không tìm bệnh viện tốt xem bệnh cho Đại Bạch, cô ta cũng sẽ không đặc biệt tới, sớm tiêm ở chỗ bệnh viện khác rồi.
Mang Đại Bạch rời đi là tự do của đối phương, bác sĩ Lý không muốn tìm phiền phức, làm ra tư thế xin tự nhiên.
Chân Bảo cũng không muốn gây ầm ĩ, nhưng có bệnh án chữa trị hết giai đoạn cuối của bệnh dịch ở chó, bởi vì xác xuất thành công thấp, có ít chủ nhân sợ bỏ ra tiền lại trị không hết, mới chọn chết không đau, nhưng Trương Khoa cũng không phải là người dễ dàng buông tha Đại Bạch. Lo lắng cô gái mang giày cao gót này thừa dịp Trương Khoa không ở nhà mang Đại Bạch đi chỗ khác tiêm, Chân Bảo mím môi, nhìn cô gái mang giày cao gót kia nói: "Trương Khoa rất yêu thương Đại Bạch, cô nên gọi điện thoại thì hơn, vạn nhất..."
"Chuyện của chúng tôi không cần cô quan tâm, cô còn xen vào đừng trách tôi khiếu nại." Cô gái kia lạnh lùng nói, trên gương mặt là tràn đầy ghét bỏ ôm lấy Đại Bạch, muốn để vào giỏ để chó.
Đại Bạch đưa cổ nhìn Chân Bảo, trong cổ họng phát ra tiếng ô ô thống khổ.
Chân Bảo gần như có thể dự đoán trước kết cục của Đại Bạch sau khi rời khỏi nơi này, không khỏi lấy điện thoại di động ra, uy hiếp cô gái mang giày cao gót: "Tôi và Trương Khoa là bạn bè, cô không gọi vậy để tôi gọi." Thật ra cô không có số điện thoại di động của Trương Khoa, nhưng vì Đại Bạch, Chân Bảo không thèm đếm xỉa, đi tới bên cạnh mấy bước, làm bộ muốn gọi điện thoại.
"Cô y tá này là có chuyện gì, tôi muốn xem bệnh ở đâu thì xem bệnh ở đó, nhất định phải nghe lời cô nói đúng hay không?" Cô gái mang giày cao gót tức giận, đi tới bên cạnh Chân Bảo, đoạt lấy điện thoại của Chân Bảo, dùng lực ném xuống đất, lại nâng cằm trừng mắt Chân Bảo, "Cô gọi đi, gọi đi, xem cô gọi thế nào!"
Chân Bảo nhìn điện thoại bị ném vỡ trên mặt đất, sắc mặt đỏ lên, toàn thân đều đang run rẩy.
"Có chuyện gì thì từ từ nói, cô ném vỡ điện thoại của người ta làm gì?" Bác sĩ Lý vội vàng làm người hòa giải.
"Anh hỏi cô ta trước đi, hóa ra tôi không xem bệnh ở bệnh viện các người là không được hả?" Cô gái mang giày cao gót nâng giỏ chó lên muốn đi ra ngoài.
Ngoài cửa đột ngột xuất hiện một người, Trình Dịch nâng điện thoại di động, mặt không thay đổi nhìn cô gái mang giày cao gót: "Có ý định phá hư tài sản riêng là hành vi phạm pháp, nếu như cô không lập tức bồi thường xin lỗi, tôi sẽ báo cảnh sát."
Anh mặc áo khoác trắng, thân cao chân dài, khí thế của cô gái kia trùng xuống, phản ứng lại rồi quay về phía Chân Bảo: "Trước đó cô ta gây trở ngại đến tự do thân thể của tôi, báo cảnh sát thì báo cảnh sát, xem ai sợ ai."
Trình Dịch nghe vậy, cười cười, hỏi Chân Bảo: "Tôi gọi điện thoại nhé?"
Sắc mặt Chân Bảo hơi khôi phục một chút, nhìn Đại Bạch, gật đầu. Cô đã từng kết bạn wechat với Hoa Phương bạn gái Trương Khoa, ít nhất cần thời gian, cô có thể thông qua Hoa Phương liên hệ Trương Khoa.
Cô gái mang giày cao gót thấy bọn họ thật sự muốn báo công an, rốt cuộc thay đổi thái độ, nói “dừng lại”, nhìn chằm chằm Chân Bảo nói: "Được rồi, lúc nãy tôi quá nóng, nói đi, điện thoại di động của cô bao nhiêu tiền, tôi đền giá gốc cho cô." Cô ta không thiếu tiền, cô ta chỉ không muốn Trương Khoa lại nuôi con chó phá hoại này, mỗi lần Trương Khoa nhìn ánh mắt con chó, giống như đang xuyên qua Đại Bạch nhìn bạn gái trước của anh ta.
Chân Bảo nhặt điện thoại lên, vừa thử có thể khởi động máy hay không vừa bình tĩnh nói: "Cô gọi điện thoại Trương Khoa trước, nếu như anh ấy đồng ý tiêm, tôi không cần cô đền điện thoại." Thật sự như thế, là cô xen vào việc của người khác, chính cô nhận thua.
Cô gái mang giày cao gót tức giận đến méo miệng, "Ý của cô là, tôi không gọi điện thoại, cô sẽ báo cảnh sát?"
Điện thoại hoàn toàn hỏng rồi, Chân Bảo ngẩng đầu, nhìn thẳng đối phương nói: "Đúng."
Cô y tá nhìn dễ bắt nạt thế này mà lại quá bướng bỉnh, không khóc không nháo lại cũng không sợ chuyện gì, cô gái mang giày cao gót sợ, nhẫn nhịn một, quay người gọi điện thoại cho bạn trai, lần thứ hai gọi mới có kết nối: "Trương Khoa, Đại Bạch bị bệnh, giai đoạn cuối của bệnh dịch ở chó, bác sĩ nói không chữa được, muốn chết không đau đớn, anh đồng ý không?"
Nói một hơi, nghe được Trương Khoa liên thanh chất vấn sao Đại Bạch lại nhiễm bệnh, cô gái mang giày cao gót vừa muốn cúp điện thoại làm bộ bạn trai đồng ý, đột nhiên điện thoại bị người đoạt đi, cô gái quay đầu lại, chỉ thấy ánh mắt Trình Dịch phòng bị nhìn chằm chằm vào cô ta, trong miệng lại nói với điện thoại di động: "Chó của anh có lẽ có hai mươi phần trăm tỷ lệ cứu sống, bệnh viện chúng tôi tôn trọng ý kiến của chủ nhân thú cưng, bạn gái của anh không nghe y tá khuyên bảo kiền trì muốn tiêm..."
Còn nói chưa dứt lời, bên kia đã truyền đến câu trả lời đè nén tức giận, thông qua loa khuếch tán trong phòng bênhl: "Trị, tốn bao nhiêu tồi đều trị, ngày mai tôi về nước, trước đó làm phiền các anh giúp tôi chăm sóc Đại Bạch, đừng để một mình Cao Hiểu gặp Đại Bạch."
"Tốt, ngày mai gặp." Chính sự nói xong, Trình Dịch trả lại điện thoại di động cho cô gái tên Cao Hiểu kia.
Mặt của Cao Hiểu còn trắng hơn cả tuyết, đoạt lấy điện thoại muốn đi.
Trình Dịch ngăn cô lại, hỏi Chân Bảo: "Điện thoại di động của cô bao nhiêu tiền?"
Mấy ngàn đồng tiền điện thoại hỏng, Chân Bảo đau lòng muốn chết, không khách khí chút nào báo ra số tiền, sau đó hỏi Cao Hiểu: "Cô sửa giúp tôi, trả phí sửa là được."
"Tôi không rảnh." Cao Hiểu đã quyết định chia tay Trương Khoa, muốn chuyển khoản tài khoản cho Chân Bảo, gửi xong tiền rồi sẽ không còn gặp nữa.
Chân Bảo tôn trọng ý kiến của cô ta, nhìn thấy Cao Hiểu chuyển khoản xong thì thả cô ta đi, quay đầu xin lỗi bác sĩ Lý, "Gây phiền toái cho ngài rồi."
"Không có việc gì không có việc gì, cô vệ sinh cho Đại Bạch trước." Bác sĩ Lý ôn hòa cười.
Chân Bảo lại cảm ơn Trình Dịch.
Trình Dịch cười cười, chỉ phía ngoài nói: "Tôi đi ngang qua, còn có việc, đi đây."
Chân Bảo “dạ” một tiếng, xoay người đi bế Đại Bạch ra, nhìn Đại Bạch khoảng cách gần thì càng thấy đáng thương hơn, mắt Chân Bảo đau xót, tim cũng đau, nghĩ mà sợ, lần đầu tiên gặp phải loại chủ nhân hung dữ với thú cưng như Cao Hiểu, Chân Bảo cũng không có vẻ không sợ như vẻ bên ngoài.
Sau đó, Chân Bảo vội vàng hỗ trợ bác sĩ Lý, hoàn toàn quên chuyện điện thoại di động, sau đó khoảng mười giờ sáng, nhân viên y tế bên ngoài bỗng nhiên gọi cô: "Chân Bảo, có người tìm!"
Chân Bảo nghi ngờ đi tới đại sảnh, từ xa đã thấy một bóng dáng cao gầy mặc âu phục màu đen, cao lớn đẹp trai, hạc giữa bầy gà, chính là vị hôn phu của cô.
Gương mặt Chân Bảo tràn đầy hoang mang, thời gian này, Phó Minh Thời tới làm cái gì?