Cuối tuần như đã hẹn với Lạc Triệu, An Tử Song cùng Lạc Băng trở về Lạc Gia để mừng sinh nhật của ông.
Sáu giờ tối hai người họ mới xuất phát, lúc xe chạy vào cổng chính của Lạc gia cũng đã là bảy giờ tối.
Đây là lần đầu tiên An Tử Song đặt chân đến Lạc Gia nhưng người hào hứng lại là Lạc Băng.Cả đoạn đường cô dựa vào lòng anh kể anh nghe những chuyện vui lúc bé của mình.Cả một đoạn đường An Tử Song ôm cô vào lòng nghe rất chăm chú, có nhiều lúc Lạc Băng nhớ lại chuyện xưa mà cười lớn.Lúc đó An Tử Song cũng sẽ cười theo, cưng chiều hôn lên trán của cô..
Tài xế giúp họ mở cửa, An Tử Song cùng Lạc Băng xuống xe.
Đến Lạc Gia hôm nay còn có Mark, nếu so với người khác đến nhà vợ mà còn mang theo vệ sĩ thì có chút gì đó rất khoe mẽ.Nhưng lạ thay gắn trên người An Tử Song lại là điều đương nhiên và không có điều gì đáng bàn cãi.
Lạc Triệu từ lúc giờ luôn có đôi phần dè dặt với An Tử Song.Đây là lần đầu tiên An Tử Song đặt chân đến Lạc Gia.Ông liền có chút khẩn trương đón tiếp con rể quý.
Trước đó ông nhiều lần liên hệ với Lạc Băng hỏi qua An Tử Song thích ăn món gì, thích uống rượu gì..Lạc Băng làm sao không hiểu tâm trạng của ba mình,cô chỉ phì cười và nói không cần quá quan trọng cứ để mọi thứ tự nhiên là được.
Nhưng Lạc Triệu vẫn là không bỏ xuống được sự lo lắng cứ thế vừa nghe tiếng xe ông đã ra sảnh lớn cùng mẹ con của Tô Tuyết Hoa đứng sẵn chào đón.
Tô Triết nào muốn có mặt trong buổi tiệc này và nhất là gặp mặt An Tử Song.Chỉ là hôm nay là sinh nhật của Lạc Triệu anh ta không thể vắng mặt chưa nói đến vì chuyện gây họa hai người trước đó của mình cho nên Tô Triết và Tô Tuyết Giao không dám làm càn cũng như việc làm phật ý Lạc Triệu.
Cho nên hình ảnh An Tử Song cao ngất đỉnh đạc trong bộ vest tối màu nắm chặt tay Lạc Băng xinh đẹp trong chiếc váy hai dây dáng dài qua gối màu xanh nhạt.
Hai người vô cùng đẹp đôi cả Tô Tuyết Giao dù có không thuận mắt Lạc Băng vẫn phải thừa nhận khi Lạc Băng đứng bên cạnh An Tử Song là một cô gái nhỏ biết yêu mang vẻ nũng nịu nào còn vẻ nữ cường nhân mạnh mẽ khi sánh bước vô Tô Triết.
Rõ ràng hai hình ảnh hoàn toàn khác nhau.
An Tử Song người đàn ông có trong tay tất cả mọi thứ.Con trai bà không thể nào sánh được.
Là người từng trãi chỉ cần nhìn qua khiến Tô Tuyết Giao phải suy nghĩ.Rõ ràng trước đó Lạc Băng rất bày xích với cuộc hôn nhân này chưa kể đến An Tử Song là người tâm cơ, vẻ ngoài lạnh nhạt kia chỉ khiến người khác không dám đến gần.
Thế nhưng nhìn hiện tại mà xem, hai người ngọt ngào nắm tay nhau.
Đang đóng kịch sao? Người như An Tử Song cần phải lấy lòng ai mà phải làm những điều vô bổ đó..
Tô Triết cả đời này chắc chắn không thể quên hình ảnh trước mắt.Nó như cây kim đâm thấu vào con ngươi anh ta, vừa xót vừa đau.Cơ tim thì thắt lấy dồn nén hơi thở anh ta đến dồn dập.
Nhưng vì ánh mắt cảnh cáo của Tô Tuyết Giao mà Tô Triết đứng yên chịu trận trơ mắt nhìn Lạc Băng nắm tay An Tử Song từng giây tiến gần bọn họ..
- Ba,chúng con đến rồi..
Lạc Băng không có ý chào qua Tô Tuyết Giao, khiến nụ cười vốn giả tạo của bà ta trở nên cứng nhắc..
Lạc Triệu nhìn Lạc Băng rồi vương mắt nhìn qua An Tử Song.
Anh nhàn nhạt nói.
- Chúc mừng sinh nhật Ba.
Lạc Triệu vì câu nói của người con rể vẻ mặt lạnh như núi băng ngàn năm mà mừng vui trong lòng..
- Cám ơn con.Tử Song ba rất vui khi hôm nay con đến đây.
Lạc Băng kéo tay anh, nhoẽn miệng cười nói.
- Ba, Tử Song cất công chuẩn bị mừng sinh nhật cho ba nữa đấy.
- Thế sao? Con đến là ba vui rồi không cần tốn công như vậy..
Lúc này Mark cùng tài xế bê bức tranh Thủy Mặc được phủ tấm lụa đỏ..
An Tử Song khẽ nói
- Ba, đây là bức tranh thủy mặc có tên Phú Xuân sơn cư đồ - Hoàng Công Vọng.
Tác phẩm được hoàn thành trong thời đại nhà Nguyên của họa sĩ Hoàng Công Vọng được xem là bức tranh phong cảnh thủy mặc cổ nổi tiếng nhất trong lịch sử Trung Hoa đạt đến trình độ hoàn hảo, hoàn mỹ nhất của nghệ thuật tranh thủy mặc.
Lạc Triệu vốn đã muốn siêu tầm rất lâu rồi nhưng ông chỉ có thể ngậm ngùi nhìn từ xa vì nó quá đắc đỏ nhưng chưa nói đến giá trị vì có tiền chưa chắc mua được mà còn phải dựa vào mối quan hệ xa gần.
Không ngờ ước mơ phút chốc trở thành sự thật khiến Lạc Triệu thật sự xúc động.Ông tiến tới bàn tay có chút run,dở tấm vải lụa màu đỏ lên mà tận mắt ngắm nhìn tuyệt tác thủy mặc mà miệng không ngừng cảm kích An Tử Song..
- Đúng là nó rồi..Tử Song cám ơn con.Ba rất thích, rất thích.Cám ơn con...
- Sau này nếu ba thích bức tranh nào cứ nói với con.
Lạc Triệu cảm thấy có chút không chân thật cho lắm.
Đây là ông đang nhờ phước con gái mình sao.
Ông vui vẻ nói.
- Cám ơn con,Tử Song..nào..
nào..
Vào nhà chúng ta dùng cơm tối thôi con.
Lạc Triệu chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày này cùng An Tử Song nói chuyện thâm tình.
Lạc Băng nháy mắt cười khẽ nói nhỏ vào tai An Tử Song..
- Ba đang rất vui đó, tất cả nhờ anh đấy..
An Tử Song cúi đầu nhìn cô, anh mặc kệ ánh mắt đang theo dõi phía sau của mẹ con Tô Triết.
Chẳng biết vô tình hay cố ý mà hôn lên môi cô, khẽ nói.
- Tối về thưởng cho anh là được..
Lạc Băng hơi ngượng ngùng đưa tay nhéo eo anh liền bị An Tử Song nắm lấy thuận thế ôm cô vào lòng,hai người đi vào trong nối bước theo sau Lạc Triệu..