Trong lúc Takaba đi ngang qua người cận vệ, cậu để ý thấy bóng một người phụ nữ trông có vẻ quen thuộc đang đứng cạnh cánh cửa dẫn vào hành lang. ‘Khoan đã…’ cậu thoáng nghĩ nhưng rồi đột nhiên bị đẩy mạnh xuống đất. Nghe thấy tiếng đạn vụt qua, cảm giác chúng như vừa sượt qua người, cậu cố gắng ngồi dậy, hoảng sợ, cậu không nhận ra ngay được chính cơ thể của Suoh đang che chắn cho cậu. Cậu nghe thấy tiếng la hét, và khi nhận ra rằng đó là tiếng của mình, cậu dùng cả hai tay để che miệng mình lại.
“Đem cậu ấy đi,” Suoh ra lệnh cho Riaf trong lúc đẩy Takaba tới trước, anh lôi một khẩu súng ra và đứng chắn sau lưng cậu.
Trong khi Riaf đẩy cậu qua cánh cửa dẫn vào hành lang, Takaba quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy Suoh đổ gục xuống đất. “Suoh! Coi chừng! Riaf…buông ra…” cậu hét lên, liều lĩnh cố gắng quay lại chỗ Suoh trong khi Riaf kéo cậu về hướng ngược lại.
“Aki.” Asami bước tới vội vã, súng nằm trên tay, đôi mắt bùng lên ngọn lửa giận dữ.
“Asami-sama, cậu ấy không sao cả.” Riaf thông báo, hơi thở có vẻ khó khăn, anh buông lỏng Takaba ra khi cậu lao người về phía Asami.
“Asami…chết tiệt…Suoh…” cậu thở hổn hển, nắm chặt lấy vai của anh. “Ôi không…anh ta…anh ta….”
Asami kéo cậu ra khỏi người mình, đẩy cậu về lại phía Riaf, tiến ra phía cửa hành lang. “Ở yên đây.”
“Không…Asami!” cậu la lên, mặt tái đi vì sợ anh xảy ra chuyện, cậu cố gắng đi theo nhưng Riaf đã giữ cậu lại.
“Cậu không thể ra ngoài đó, Takaba-sama.” Riaf điềm tĩnh nói. “Asami-sama sẽ không sao. Ở yên đây như ngài ra lệnh. Hành lang này đã được trang bị kính chống đạn. Ở đây cậu sẽ được an toàn.”
Khi những thuộc hạ của Asami kéo tới đầy đủ, Asami đi vào lại bên trong, theo sau là Suoh với vết thương đang chảy máu trên vai và chân.
Người run rẩy, Takaba quan sát Riaf kiểm tra vết thương của Suoh, nhanh chóng băng bó chúng lại. “Asami, anh không sao chứ…không phải chúng ta nên đưa Suoh tới bệnh viện sao…”
“Suoh sẽ được kiểm tra sau tôi sẽ chắc chắn điều đó.” Anh lạnh lùng cam đoan với cậu. “Dù sao, anh ta cũng đã chăm sóc tốt những gì của tôi.”
“Anh bị thương vì bảo vệ tôi?” Một cách đột ngột, hiểu ra rằng những viên đạn đó đã nhắm vào cậu, cậu run rẩy nói thêm. “Cảm ơn, Suoh.”
Asami đảo mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua xung quanh, ngọn lửa giận dữ trong mắt anh chỉ hơi bị chùn xuống bởi thực tế là Takaba đã không bị bắn trúng. Nhưng, tất cả thuộc hạ của anh đều rùng mình, biết chắc rằng máu sẽ nhuộm đỏ tất cả các con đường.
“Asami, tôi không gây ra chuyệ….” Cậu lên tiếng giải thích, “Ý tôi là, tôi đã không chụp bất cứ tấm hình nào cả…”
Kéo Takaba lại gần, Asami ôm lấy cậu, hai cánh tay anh siết chặt quanh người cậu, trong khi những thuộc hạ của anh quay mặt đi, để hai người có được sự riêng tư. “Tôi biết, Akihito.”
Dựa vào cánh tay của Asami, dù đã cảm thấy được an toàn và nỗi sợ hãi cũng đã lắng xuống nhưng cậu vẫn còn run rẩy không kiểm soát được. Hai cánh tay quanh người cậu siết chặt thêm tới nỗi cậu cảm thấy xương sườn của mình bắt đầu đau âm ỉ.
“Khoan đã! Người đàn bà đó!” cậu nhớ lại, khoảnh khắc ngay trước lúc những viên đạn được bắn ra lướt qua trong đầu cậu. “Asami, người đàn bà trong bộ váy đỏ ở club XES cô ta ở ngay gần những cánh cửa!”
“Asami-sama,” Suoh thông báo, vẫn không biểu lộ một cảm xúc nào cho dù đang bị thương chảy máu. “Đã bắt được tên bắn tỉa.”
Đôi mắt sắc lạnh lóe sáng, Asami cúi đầu xuống thấp và hôn lên môi cậu một cách mãnh liệt. “Đưa cậu ấy lên trên. Không một ai được phép vào tòa nhà này.”
“Vâng, Asami-sama.” Riaf cúi thấp người chào một cách kính cẩn.
“Asami, chuyện gì thế? Anh không thể bỏ lại tôi ở đây tôi muốn….” Takaba lên tiếng nói để rồi im bặt khi nhìn thấy lửa lại đang bùng lên trong mắt của Asami khi anh quay lại nhìn cậu.
“Takaba-sama.” Riaf cúi đầu gợi sự chú ý của cậu. “Đi theo chúng tôi.”
Mặt đanh lại vì giận dữ, sợ hãi, ngạc nhiên, một loạt những cảm xúc, cậu tiến về phía thang máy mà không một lần liếc nhìn lui, cậu chỉ nhìn ra phía cánh cửa đang đóng lại ngay lúc Asami rời khỏi đó, Kirishima và Suoh theo sát sau.
“Suoh đã bị thương,” cậu lập lại, hơi có chút sợ hãi khi bị vây quanh bởi Riaf, Ecin, và Efas trong một không gian chật hẹp.
“Viên đạn đã bắn xuyên qua.” Riaf làm yên lòng cậu. “Chỉ là một vết thương ngoài da, Takaba-sama.”
Khi những người cận vệ hộ tống cậu vào trong căn hộ, cậu dừng lại giữa phòng khách, mắt nhìn thẳng vào Riaf. “Asami sẽ an toàn.”
“Asami-sama sẽ không sao.” Riaf đáp lại ngay lập tức, giọng nói hoàn toàn tin tưởng.
“Anh ta tốt hơn nên thế,” cậu nói, ánh mắt của cậu khiến cho cả ba nhớ tới Asami.
Sau khi ba người cận vệ cúi đầu chào và đi ra ngoài để canh gác, cậu ngồi sụp xuống ghế sofa với tay lấy một cái gối, cậu siết chặt nó khi cơ thể cậu bắt đầu run lên bần bật. Cậu vùi mặt vào trong cái gối để chặn lại những tiếng thổn thức.
Tiếng chuông điện thoại vang lên kéo cậu về lại hiện thực số gọi đến là của bố mẹ cậu. “Chết tiệt…mình phải nói gì với họ đây…nói gì đây…”
Thở ra một cách khó nhọc, cậu lắc mạnh đầu mình. ‘Đúng rồi, họ không biết. Cứ tỏ ra bình thường.’ Cậu trả lời cuộc gọi, cố gắng tỏ ra như thường ngày.
“Có chuyện gì sao?” Mẹ của cậu sắc bén hỏi, ngay lập tức nhận ra có gì đó trong giọng nói của cậu.
“Kh…không…c…có gì, ” cậu lắp bắp, quẹt ngang những giọt nước mắt đang chảy trên mặt, cậu chỉ ngừng lại khi nhận ra rằng nó không thể bị nhìn thấy. “M…mẹ cần gì hả?”
Trong lúc mẹ cậu huyên thuyên về những tin mới nhất trong gia đình, cậu hít sâu vào để giúp mình bình tĩnh trở lại. Cậu lơ đãng nghĩ sang chuyện khác cho tới khi mẹ cậu nghi ngờ hỏi, “Aki, con đang bận chuyện gì hả?Oh…con nên nói cho mẹ biết là con và Asami đang bận rộn!”
“Kìa mẹ!” Cậu rít lên, sốc, thích thú nhưng xấu hổ. Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại khi mẹ cậu khúc khích cười và tắt máy khuôn mặt cậu đỏ bừng.
Thở dài, cậu dựa người ra sau, tâm trí cậu lại nghĩ về vụ bắn tỉa. ‘Chắc chắn là gã trong club XES muốn giết mình vì…những tấm hình…hoặc là Asami…mà cũng có thể là cả hai. Người đàn bà đó…cũng có ở đó để…ugh! để làm gì nhỉ…chết tiệt…mình phải tìm hiểu xem những gã trong hình là ai….”
Tiến vào trong phòng tối, cậu tìm thấy bức ảnh mà cậu đã cho Asami xem trước đó, mông nhức nhối khi nhớ lại những gì đã xảy ra sau đó. Lắc mạnh đầu để quên đi kí ức đó, cậu cầm tấm ảnh lên, mỉm cười hân hoan, nụ cười tắt dần khi một điều gì đó lướt qua đầu cậu.
Vội vàng bước qua căn hộ, cậu mở toang cánh cửa ra, ánh mắt hướng vào Riaf. “Cảnh sát đang ở đâu?! Ở đây đã xảy ra một vụ bắn súng! Một người đã bị thương! Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?!”
“Cảnh sát đã được thông báo rằng Asami-sama sẽ xử lý chuyện này, Takaba-sama.” Riaf điềm tĩnh nói.
“Anh ta có thể làm vậy được sao?” Không khí như muốn rút cạn khỏi hai lá phổi của cậu. “Anh ta đúng là nắm hết mọi thứ, ngay cả cảnh sát…”
Bước vào lại bên trong, cánh cửa đóng lại sau lưng, cậu với lấy chiếc điện thoại, quay một số mà cậu đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gọi thêm lần nữa.
“Thám tử Resol, tôi cần giúp đỡ…” Cậu phớt lờ tiếng lắp bắp bên đầu dây kia. “Liên quan đến sống còn của tôi.” ‘Và của Asami.’
“…Không, tôi không đi gặp ông được…” Cậu thú nhận, biết chắc rằng mình sẽ không thể trốn đi được, biết rằng cậu sẽ bị trừng phạt nặng nề nếu cậu cố thử.
“…Ông sẽ phải đến đây. Tôi sẽ nói họ để cho ông vào.” Đóng nắp điện thoại lại, cậu đi lại về phía cửa chính và mở toang nó ra.
“Tôi đang chờ Thám tử Resol,” cậu thông báo cho ba người cận vệ của mình.
“Asami-sama sẽ không thích…” Riaf lên tiếng nhắc nhở cậu trước khi bị cắt ngang một cách bất lịch sự.
“Asami không có ở đây,” cậu khịt mũi. “Thế nào cũng được, các anh không muốn tôi rời khỏi đây đúng không? Một là ông ta lên đây, hai là tôi đi xuống dưới đó.”
“Sẽ như cậu mong muốn, Takaba-sama.” Riaf khẽ cúi đầu.
————————————————
Gõ nhẹ một cái, Riaf mở cánh cửa ra và dẫn Resol đi vào trong. Khẽ cúi chào Takaba, anh quay người rời khỏi đó rồi dừng lại khi tới bên cạnh Resol. “Asami-sama biết ông ở đây.”
Sau khi cánh cửa được đóng lại sau lưng người cận vệ, Resol quan sát xung quanh căn hộ và huýt sáo. “Ra là vậy.”
“Là vậy cái gì?!” Takaba rít lên, trừng mắt nhìn viên cảnh sát. “Ông cũng muốn gọi tôi là một tên *** phải không?”
Resol nhún vai một cách lúng túng. “Không, tôi thấy rằng đúng là làm việc xấu kiếm được nhiều tiền thật.”
Ánh mắt đối diện nhau, cả hai cùng phá cười lên, Resol thì hơi gượng gạo còn Takaba thì hơi kích động.
Lắng nghe giọng cười kích động của cậu, Resol bắt đầu chất vấn, “Chuyện gì đã xảy ra, cậu nhóc? Tôi không quá mù để không nhìn thấy những dấu đạn bắn ở dưới kia đâu.”
“Ai đó muốn giết tôi,” cậu đáp lại thẳng thừng, tay vuốt ngược tóc lên.
“Asami…” Resol lên tiếng, có vẻ như muốn đổ lỗi.
“Không liên quan gì tới việc này,” cậu đáp lại ngay, bóp méo sự thật không một chút hối hận, tay đưa cho viên cảnh sát tấm hình. “Mọi chuyện là vì tôi đã chụp bức ảnh này.”
Resol chỉ nhìn vào tấm hình trong một lúc lâu. “Hừm, tôi chỉ biết được một người trong số bọn họ.”
Hăm hở chỉ tay vào gã đàn ông ở club XES, cậu hỏi một cách đầy hi vọng, “Hắn ta?”
“Phải, cậu nhóc, hắn ta là một kẻ nguy hiểm. Tên hắn là Toidi Qiwol. Hắn ta là yakuza, một trong những tên bẩn thỉu nhất có tin đồn là hắn muốn trở thành người nắm quyền lực tối cao của thế giới ngầm.” Lắc đầu trong sự ngờ vực, ông lầm bầm, “Cậu thật biết cách chọn đối tượng.”
‘Chết tiệt…Asami là người đang nắm giữ nó, vậy nên, gã Toidi này chắc là muốn hạ Asami…ngu ngốc…’ Cậu đứng đó, lẩm nhẩm một mình, rồi khẽ lắc đầu.
“Nghe này nhóc, tôi…nhìn này, Asami đúng là rất nguy hiểm…nhưng…cậu tốt nhất nên nhờ anh ta giúp…” Resol quay người bỏ đi, tay giữ lấy tấm hình. “Để tôi giữ nó. Tôi sẽ tìm hiểu những gã còn lại.”
Gật đầu một cách lơ đãng, Takaba quan sát Resol rời khỏi đó, cậu quay người lại nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt vô định. ‘Đây là thế giới của Asami. Anh ta sẽ ổn. Đây là những gì mà anh ta hay làm.’
Thở dài, cậu quay người lại băn khoăn nghĩ. ‘Nhưng mà, kẻ bắn súng đó là sao…không, là xạ thủ mới đúng…chết tiệt…yakuza bây giờ có cả xạ thủ nữa sao…’
Khi tiếng chuông điện thoại reng lên, cậu vội vàng chạy tới, hi vọng là của Asami. Kiểm tra số điện thoại gọi tới, cậu nhăn mặt, trên màn hình hiện chữ “private”. Hơi ngập ngừng, cuối cùng cậu tò mò mở máy trả lời.
“Đồ ngu ngốc quê mùa!” Một giọng đàn bà rít lên bên tai cậu. “Mày nên rời khỏi Asami như tao đã nói!”
“Cô…cô là người phụ nữ ở…” cậu lắp bắp, sốc nặng…
“Nếu mày muốn cứu Asami, tốt nhất nên nghe theo lời tao nói.” Ả ta đe dọa trước khi hỏi móc lại, “Dù sao cũng là lỗi của mày khiến Asami gặp rắc rối, đúng không?”
“Không, tôi…”
“Đến tòa nhà phía sau club XES trong vòng nửa tiếng nữa. Tống khứ những tên cận vệ đó đi tới một mình.”
Giữ chiếc điện thoại trên tay, cậu nhìn chằm chằm vào nó trong ngạc nhiên. ‘Cái quái gì vậy?!’
Trong lúc Takaba đi ngang qua người cận vệ, cậu để ý thấy bóng một người phụ nữ trông có vẻ quen thuộc đang đứng cạnh cánh cửa dẫn vào hành lang. ‘Khoan đã…’ cậu thoáng nghĩ nhưng rồi đột nhiên bị đẩy mạnh xuống đất. Nghe thấy tiếng đạn vụt qua, cảm giác chúng như vừa sượt qua người, cậu cố gắng ngồi dậy, hoảng sợ, cậu không nhận ra ngay được chính cơ thể của Suoh đang che chắn cho cậu. Cậu nghe thấy tiếng la hét, và khi nhận ra rằng đó là tiếng của mình, cậu dùng cả hai tay để che miệng mình lại.
“Đem cậu ấy đi,” Suoh ra lệnh cho Riaf trong lúc đẩy Takaba tới trước, anh lôi một khẩu súng ra và đứng chắn sau lưng cậu.
Trong khi Riaf đẩy cậu qua cánh cửa dẫn vào hành lang, Takaba quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy Suoh đổ gục xuống đất. “Suoh! Coi chừng! Riaf…buông ra…” cậu hét lên, liều lĩnh cố gắng quay lại chỗ Suoh trong khi Riaf kéo cậu về hướng ngược lại.
“Aki.” Asami bước tới vội vã, súng nằm trên tay, đôi mắt bùng lên ngọn lửa giận dữ.
“Asami-sama, cậu ấy không sao cả.” Riaf thông báo, hơi thở có vẻ khó khăn, anh buông lỏng Takaba ra khi cậu lao người về phía Asami.
“Asami…chết tiệt…Suoh…” cậu thở hổn hển, nắm chặt lấy vai của anh. “Ôi không…anh ta…anh ta….”
Asami kéo cậu ra khỏi người mình, đẩy cậu về lại phía Riaf, tiến ra phía cửa hành lang. “Ở yên đây.”
“Không…Asami!” cậu la lên, mặt tái đi vì sợ anh xảy ra chuyện, cậu cố gắng đi theo nhưng Riaf đã giữ cậu lại.
“Cậu không thể ra ngoài đó, Takaba-sama.” Riaf điềm tĩnh nói. “Asami-sama sẽ không sao. Ở yên đây như ngài ra lệnh. Hành lang này đã được trang bị kính chống đạn. Ở đây cậu sẽ được an toàn.”
Khi những thuộc hạ của Asami kéo tới đầy đủ, Asami đi vào lại bên trong, theo sau là Suoh với vết thương đang chảy máu trên vai và chân.
Người run rẩy, Takaba quan sát Riaf kiểm tra vết thương của Suoh, nhanh chóng băng bó chúng lại. “Asami, anh không sao chứ…không phải chúng ta nên đưa Suoh tới bệnh viện sao…”
“Suoh sẽ được kiểm tra sau tôi sẽ chắc chắn điều đó.” Anh lạnh lùng cam đoan với cậu. “Dù sao, anh ta cũng đã chăm sóc tốt những gì của tôi.”
“Anh bị thương vì bảo vệ tôi?” Một cách đột ngột, hiểu ra rằng những viên đạn đó đã nhắm vào cậu, cậu run rẩy nói thêm. “Cảm ơn, Suoh.”
Asami đảo mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua xung quanh, ngọn lửa giận dữ trong mắt anh chỉ hơi bị chùn xuống bởi thực tế là Takaba đã không bị bắn trúng. Nhưng, tất cả thuộc hạ của anh đều rùng mình, biết chắc rằng máu sẽ nhuộm đỏ tất cả các con đường.
“Asami, tôi không gây ra chuyệ….” Cậu lên tiếng giải thích, “Ý tôi là, tôi đã không chụp bất cứ tấm hình nào cả…”
Kéo Takaba lại gần, Asami ôm lấy cậu, hai cánh tay anh siết chặt quanh người cậu, trong khi những thuộc hạ của anh quay mặt đi, để hai người có được sự riêng tư. “Tôi biết, Akihito.”
Dựa vào cánh tay của Asami, dù đã cảm thấy được an toàn và nỗi sợ hãi cũng đã lắng xuống nhưng cậu vẫn còn run rẩy không kiểm soát được. Hai cánh tay quanh người cậu siết chặt thêm tới nỗi cậu cảm thấy xương sườn của mình bắt đầu đau âm ỉ.
“Khoan đã! Người đàn bà đó!” cậu nhớ lại, khoảnh khắc ngay trước lúc những viên đạn được bắn ra lướt qua trong đầu cậu. “Asami, người đàn bà trong bộ váy đỏ ở club XES cô ta ở ngay gần những cánh cửa!”
“Asami-sama,” Suoh thông báo, vẫn không biểu lộ một cảm xúc nào cho dù đang bị thương chảy máu. “Đã bắt được tên bắn tỉa.”
Đôi mắt sắc lạnh lóe sáng, Asami cúi đầu xuống thấp và hôn lên môi cậu một cách mãnh liệt. “Đưa cậu ấy lên trên. Không một ai được phép vào tòa nhà này.”
“Vâng, Asami-sama.” Riaf cúi thấp người chào một cách kính cẩn.
“Asami, chuyện gì thế? Anh không thể bỏ lại tôi ở đây tôi muốn….” Takaba lên tiếng nói để rồi im bặt khi nhìn thấy lửa lại đang bùng lên trong mắt của Asami khi anh quay lại nhìn cậu.
“Takaba-sama.” Riaf cúi đầu gợi sự chú ý của cậu. “Đi theo chúng tôi.”
Mặt đanh lại vì giận dữ, sợ hãi, ngạc nhiên, một loạt những cảm xúc, cậu tiến về phía thang máy mà không một lần liếc nhìn lui, cậu chỉ nhìn ra phía cánh cửa đang đóng lại ngay lúc Asami rời khỏi đó, Kirishima và Suoh theo sát sau.
“Suoh đã bị thương,” cậu lập lại, hơi có chút sợ hãi khi bị vây quanh bởi Riaf, Ecin, và Efas trong một không gian chật hẹp.
“Viên đạn đã bắn xuyên qua.” Riaf làm yên lòng cậu. “Chỉ là một vết thương ngoài da, Takaba-sama.”
Khi những người cận vệ hộ tống cậu vào trong căn hộ, cậu dừng lại giữa phòng khách, mắt nhìn thẳng vào Riaf. “Asami sẽ an toàn.”
“Asami-sama sẽ không sao.” Riaf đáp lại ngay lập tức, giọng nói hoàn toàn tin tưởng.
“Anh ta tốt hơn nên thế,” cậu nói, ánh mắt của cậu khiến cho cả ba nhớ tới Asami.
Sau khi ba người cận vệ cúi đầu chào và đi ra ngoài để canh gác, cậu ngồi sụp xuống ghế sofa với tay lấy một cái gối, cậu siết chặt nó khi cơ thể cậu bắt đầu run lên bần bật. Cậu vùi mặt vào trong cái gối để chặn lại những tiếng thổn thức.
Tiếng chuông điện thoại vang lên kéo cậu về lại hiện thực số gọi đến là của bố mẹ cậu. “Chết tiệt…mình phải nói gì với họ đây…nói gì đây…”
Thở ra một cách khó nhọc, cậu lắc mạnh đầu mình. ‘Đúng rồi, họ không biết. Cứ tỏ ra bình thường.’ Cậu trả lời cuộc gọi, cố gắng tỏ ra như thường ngày.
“Có chuyện gì sao?” Mẹ của cậu sắc bén hỏi, ngay lập tức nhận ra có gì đó trong giọng nói của cậu.
“Kh…không…c…có gì, ” cậu lắp bắp, quẹt ngang những giọt nước mắt đang chảy trên mặt, cậu chỉ ngừng lại khi nhận ra rằng nó không thể bị nhìn thấy. “M…mẹ cần gì hả?”
Trong lúc mẹ cậu huyên thuyên về những tin mới nhất trong gia đình, cậu hít sâu vào để giúp mình bình tĩnh trở lại. Cậu lơ đãng nghĩ sang chuyện khác cho tới khi mẹ cậu nghi ngờ hỏi, “Aki, con đang bận chuyện gì hả?Oh…con nên nói cho mẹ biết là con và Asami đang bận rộn!”
“Kìa mẹ!” Cậu rít lên, sốc, thích thú nhưng xấu hổ. Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại khi mẹ cậu khúc khích cười và tắt máy khuôn mặt cậu đỏ bừng.
Thở dài, cậu dựa người ra sau, tâm trí cậu lại nghĩ về vụ bắn tỉa. ‘Chắc chắn là gã trong club XES muốn giết mình vì…những tấm hình…hoặc là Asami…mà cũng có thể là cả hai. Người đàn bà đó…cũng có ở đó để…ugh! để làm gì nhỉ…chết tiệt…mình phải tìm hiểu xem những gã trong hình là ai….”
Tiến vào trong phòng tối, cậu tìm thấy bức ảnh mà cậu đã cho Asami xem trước đó, mông nhức nhối khi nhớ lại những gì đã xảy ra sau đó. Lắc mạnh đầu để quên đi kí ức đó, cậu cầm tấm ảnh lên, mỉm cười hân hoan, nụ cười tắt dần khi một điều gì đó lướt qua đầu cậu.
Vội vàng bước qua căn hộ, cậu mở toang cánh cửa ra, ánh mắt hướng vào Riaf. “Cảnh sát đang ở đâu?! Ở đây đã xảy ra một vụ bắn súng! Một người đã bị thương! Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?!”
“Cảnh sát đã được thông báo rằng Asami-sama sẽ xử lý chuyện này, Takaba-sama.” Riaf điềm tĩnh nói.
“Anh ta có thể làm vậy được sao?” Không khí như muốn rút cạn khỏi hai lá phổi của cậu. “Anh ta đúng là nắm hết mọi thứ, ngay cả cảnh sát…”
Bước vào lại bên trong, cánh cửa đóng lại sau lưng, cậu với lấy chiếc điện thoại, quay một số mà cậu đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gọi thêm lần nữa.
“Thám tử Resol, tôi cần giúp đỡ…” Cậu phớt lờ tiếng lắp bắp bên đầu dây kia. “Liên quan đến sống còn của tôi.” ‘Và của Asami.’
“…Không, tôi không đi gặp ông được…” Cậu thú nhận, biết chắc rằng mình sẽ không thể trốn đi được, biết rằng cậu sẽ bị trừng phạt nặng nề nếu cậu cố thử.
“…Ông sẽ phải đến đây. Tôi sẽ nói họ để cho ông vào.” Đóng nắp điện thoại lại, cậu đi lại về phía cửa chính và mở toang nó ra.
“Tôi đang chờ Thám tử Resol,” cậu thông báo cho ba người cận vệ của mình.
“Asami-sama sẽ không thích…” Riaf lên tiếng nhắc nhở cậu trước khi bị cắt ngang một cách bất lịch sự.
“Asami không có ở đây,” cậu khịt mũi. “Thế nào cũng được, các anh không muốn tôi rời khỏi đây đúng không? Một là ông ta lên đây, hai là tôi đi xuống dưới đó.”
“Sẽ như cậu mong muốn, Takaba-sama.” Riaf khẽ cúi đầu.
————————————————
Gõ nhẹ một cái, Riaf mở cánh cửa ra và dẫn Resol đi vào trong. Khẽ cúi chào Takaba, anh quay người rời khỏi đó rồi dừng lại khi tới bên cạnh Resol. “Asami-sama biết ông ở đây.”
Sau khi cánh cửa được đóng lại sau lưng người cận vệ, Resol quan sát xung quanh căn hộ và huýt sáo. “Ra là vậy.”
“Là vậy cái gì?!” Takaba rít lên, trừng mắt nhìn viên cảnh sát. “Ông cũng muốn gọi tôi là một tên phải không?”
Resol nhún vai một cách lúng túng. “Không, tôi thấy rằng đúng là làm việc xấu kiếm được nhiều tiền thật.”
Ánh mắt đối diện nhau, cả hai cùng phá cười lên, Resol thì hơi gượng gạo còn Takaba thì hơi kích động.
Lắng nghe giọng cười kích động của cậu, Resol bắt đầu chất vấn, “Chuyện gì đã xảy ra, cậu nhóc? Tôi không quá mù để không nhìn thấy những dấu đạn bắn ở dưới kia đâu.”
“Ai đó muốn giết tôi,” cậu đáp lại thẳng thừng, tay vuốt ngược tóc lên.
“Asami…” Resol lên tiếng, có vẻ như muốn đổ lỗi.
“Không liên quan gì tới việc này,” cậu đáp lại ngay, bóp méo sự thật không một chút hối hận, tay đưa cho viên cảnh sát tấm hình. “Mọi chuyện là vì tôi đã chụp bức ảnh này.”
Resol chỉ nhìn vào tấm hình trong một lúc lâu. “Hừm, tôi chỉ biết được một người trong số bọn họ.”
Hăm hở chỉ tay vào gã đàn ông ở club XES, cậu hỏi một cách đầy hi vọng, “Hắn ta?”
“Phải, cậu nhóc, hắn ta là một kẻ nguy hiểm. Tên hắn là Toidi Qiwol. Hắn ta là yakuza, một trong những tên bẩn thỉu nhất có tin đồn là hắn muốn trở thành người nắm quyền lực tối cao của thế giới ngầm.” Lắc đầu trong sự ngờ vực, ông lầm bầm, “Cậu thật biết cách chọn đối tượng.”
‘Chết tiệt…Asami là người đang nắm giữ nó, vậy nên, gã Toidi này chắc là muốn hạ Asami…ngu ngốc…’ Cậu đứng đó, lẩm nhẩm một mình, rồi khẽ lắc đầu.
“Nghe này nhóc, tôi…nhìn này, Asami đúng là rất nguy hiểm…nhưng…cậu tốt nhất nên nhờ anh ta giúp…” Resol quay người bỏ đi, tay giữ lấy tấm hình. “Để tôi giữ nó. Tôi sẽ tìm hiểu những gã còn lại.”
Gật đầu một cách lơ đãng, Takaba quan sát Resol rời khỏi đó, cậu quay người lại nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt vô định. ‘Đây là thế giới của Asami. Anh ta sẽ ổn. Đây là những gì mà anh ta hay làm.’
Thở dài, cậu quay người lại băn khoăn nghĩ. ‘Nhưng mà, kẻ bắn súng đó là sao…không, là xạ thủ mới đúng…chết tiệt…yakuza bây giờ có cả xạ thủ nữa sao…’
Khi tiếng chuông điện thoại reng lên, cậu vội vàng chạy tới, hi vọng là của Asami. Kiểm tra số điện thoại gọi tới, cậu nhăn mặt, trên màn hình hiện chữ “private”. Hơi ngập ngừng, cuối cùng cậu tò mò mở máy trả lời.
“Đồ ngu ngốc quê mùa!” Một giọng đàn bà rít lên bên tai cậu. “Mày nên rời khỏi Asami như tao đã nói!”
“Cô…cô là người phụ nữ ở…” cậu lắp bắp, sốc nặng…
“Nếu mày muốn cứu Asami, tốt nhất nên nghe theo lời tao nói.” Ả ta đe dọa trước khi hỏi móc lại, “Dù sao cũng là lỗi của mày khiến Asami gặp rắc rối, đúng không?”
“Không, tôi…”
“Đến tòa nhà phía sau club XES trong vòng nửa tiếng nữa. Tống khứ những tên cận vệ đó đi tới một mình.”
Giữ chiếc điện thoại trên tay, cậu nhìn chằm chằm vào nó trong ngạc nhiên. ‘Cái quái gì vậy?!’