Amis sầm mặt đi đến phòng huấn luyện, lũ bạn xung quanh dường như cũng bị áp suất thấp mà Amis phát ra ảnh hưởng, ăn nói cẩn thận hơn. Amis cần xả giận, hung hăng xả giận, hắn thậm chí muốn khiếu nại với nhà trường: thiết bị của phòng huấn luyện tại sao không có chức năng lựa chọn hình người hoặc khuôn mặt theo ý muốn, nếu là khuôn mặt đáng ghét kia, hắn tuyệt đối sẽ vô cùng vui sướng phát động trăm phần trăm nhiệt tình và tiềm lực, phá cái hình nhân đáng chết kia ra thành trăm mảnh!
Có hai nữ sinh cười nói đi qua bên người đám Amis, các nàng phát ra tiếng cười như lục lạc, phảng phất như ngay cả không khí cũng bốc lên bong bóng màu hồng phấn. Đây là chuyện rất bình thường, hôm nay là ngày thứ hai của lễ hội Học viện Hoàng gia, được gọi là Lễ hạ thân bạc, chính là thời điểm tốt nhất trong năm để các nam nữ sinh xúc tiến tình cảm —— Mọi người có thể tỏ tình vào ngày này, hoặc tế nhị hơn, chọn một cái ống khóa màu bạc đưa cho đối phương, để bày tỏ tình cảm của mình đối với đối phương, nếu nhận được một chiếc chìa khóa vàng vào ngày thứ tư của lễ hội học viện, hai người sẽ có thể tay trong tay tham gia vũ hội hóa trang vào ngày thứ bảy. Cho nên ở ngày này, các nữ sinh sẽ hứng thú bàn luận xem phải làm thế nào gửi cái ống khóa trong tay đi, hoặc ngượng ngùng đợi chờ tình cảm mà những người khác gửi tới. Đại bộ phận nam sinh sẽ trực tiếp hơn, họ sẽ tự mình tìm tới thiếu nữ trong lòng để thổ lộ, không thành công thì sau này cũng không cần phải hối tiếc.
Tiếng cười sung sướng ngượng ngùng của hai nữ sinh mới vừa đi qua không ảnh hưởng đến tâm tình Amis, nhưng khiến mặt hắn càng thêm xanh mét chính là một cái tên vô tình bay qua lúc các nàng nói chuyện.
Behemoth!
Behemoth, Behemoth, Behemoth…! Amis hung hăng cắn cái tên này, giống như cái tên này mang theo máu và thịt, bị hắn nhai nát nuốt vào.
Được rồi, những chuyện xui xẻo này phải bắt đầu tính từ một tuần trước. Học viện Hoàng gia khai giảng vào tháng bảy, sau đó các tân học sinh bắt đầu huấn luyện quân sự. Nói chung, thời điểm tốt nhất để kiểm tra trình độ của tân học sinh chính là giữa ba tinh chuyển huấn luyện quân sự đó, các tân học sinh trong lúc huấn luyện sẽ bị ép phải xuất ra toàn bộ tiềm lực. Amis từng tìm đọc tất cả tài liệu về Behemoth, trong huấn luyện, thiếu niên tóc xám mắt xám kia biểu hiện… khá là tệ, rất nhiều trị số đều không đạt tiêu chuẩn, thể năng thậm chí không đạt yêu cầu. Amis nhìn qua báo cáo, trên đó lộ đầy mùi mỉa mai —— Hey! Cái thứ này mà cũng vào Học viện Hoàng gia cho được, không phải nói đùa chứ, bạn nhỏ? Cái duy nhất nhìn được của thằng đó chính là khuôn mặt, Học viện Hoàng gia mở hệ nghệ thuật từ hồi nào vậy hả —— Nhưng chính là, một kẻ bị đánh giá thấp, thậm chí bị coi thường như vậy, sau khi trở về từ kỳ nghỉ lại tạo nên kỳ tích: y gom No.1 của tất cả các niên cấp hệ vũ trang lại đạp dưới lòng bàn chân!
Học viện Hoàng gia có bảy niên cấp, niên cấp của nó không phải phân chia theo tuổi, mà là căn cứ trên học thức và thành tích —— nếu kỹ năng và học thức không đủ để lên niên cấp kế tiếp, thì cứ chết già ở niên cấp này hoặc nghỉ học luôn đi! Mọi niên cấp đều có một No.1, giống như đại diện của cả niên cấp, ngồi trên vị trí đó không cần có năng lực quản lý như thành viên của hội học sinh, chỉ cần là kẻ mạnh nhất trong học phần của niên cấp đó, như vậy sẽ không bao giờ rơi xuống từ vị trí kia, được hưởng quyền lợi của No.1. Nhưng, tân học sinh năm nhất tên Behemoth kia, lại có thể đánh bại No.1 lợi hại nhất mỗi niên cấp? —— Ông trời ơi, đây thật sự là một thế giới điên khùng!
Cả Học viện Hoàng gia nháy mắt sôi sùng sục, Behemoth triệt để bùng cháy, tên y xuất hiện trên bảng tuyên dương, còn được đặt ở vị trí rất cao.
Amis là No.1 của niên cấp năm Học viện Hoàng gia, đương nhiên cũng bị Behemoth đánh ngã —— Trên thực tế, đối với chuyện này, No.1 niên cấp càng cao thì càng xấu mặt, bởi vì bọn họ bị một thằng có thể gọi là oắn con đánh thắng. Nhưng Amis căn bản không dùng câu “Phía trên còn hai thằng càng nhục mặt hơn mình” để tự an ủi làm dịu tâm tình, hắn đã triệt để căm hận đối phương trong nháy mắt bị Behemoth đánh úp xuống sàn.
Amis biết cái thằng luôn lộ ra nụ cười vô tội sáng rỡ kia rốt cuộc ác độc tới bao nhiêu. Ở phút thi đấu thứ năm, Amis vốn đã thua, hắn muốn nhận thua, nhưng thiết giáp của hắn phát ra thông báo hệ thống đã bị phá hỏng, cho nên hắn chỉ có thể lựa chọn “ngã dưới đất đếm ngược mười giây đồng hồ không dậy nổi thì thua” đến khi kết thúc thi đấu. Nhưng mỗi khi hắn sắp ngã xuống, đối phương lại luôn có thể lợi dụng đủ loại kỹ xảo làm hắn “ngoan cường” đứng dậy, sau đó tiếp nhận trận đánh đấm như bão táp mà đối phương dành tặng cho hắn —— không không không, đó không thể gọi là đánh đấm, đó phải gọi là tàn phá. Amis căn bản không dám nhớ lại xem mình làm sao vượt qua được một tiếng kia, lần đánh cuối cùng là nhắm vào dạ dày hắn, đối phương luôn tìm đến những chỗ có thể khiến hắn vô cùng khó chịu mà tàn phá. Sau đó hắn rốt cuộc được buông tha, Amis toại nguyện ngã xuống đất, sau đó cả mặt xoạt một cái xanh lét, lại lập tức trở nên trắng bệch. Thân dưới hắn, vừa vặn đụng trúng một vật sắc nhọn nhô lên dưới đất —— Amis không chắc mình có bị đục ra một cái lỗ hay không. Lúc được đưa đến phòng y tế, cái cuối cùng mà con mắt gần như trắng dã của Amis trông thấy, chính là Behemoth đứng phía sau nhân viên y tế, trên mặt lộ ra nụ cười thuần khiết vô tội, chớp chớp mắt như đùa dai với hắn.
Nó cố ý! Nó tuyệt đối là cố ý! Amis muốn gầm lên, hắn ép mình suy nghĩ xem rốt cuộc đã đắc tội với đối phương ở chỗ nào, được rồi, có lẽ trước khi thi đấu hắn có hơi khiêu khích thằng đó, ân cần thăm hỏi cha mẹ đối phương một cái, nhưng ai cũng biết mấy câu đó đều là lời rác rưởi, chỉ để giành lấy một chút ưu thế tâm lý trong thi đấu mà thôi, tưởng thật là thua —— Được rồi, thằng đó tưởng thật, sau đó hắn bị xử.
Mấy ngày kế tiếp, Amis đều trải qua trong phòng y tế, hắn nên biết ơn vì hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, thương tổn thế nào cũng có thể hoàn toàn khôi phục lại. Lúc Amis ra được đã là ngày đầu tiên của lễ hội học viện, phần biểu diễn của hắn trên lễ khai mạc bị cắt, thầy hắn dùng giọng điệu vui vẻ nói với hắn, Behemoth thay Amis lên sân khấu làm toàn trường kinh ngạc thế nào, khiến các nhân vật lớn cảm thấy chấn động ra sao.
Amis ngoài cười trong không cười tạm biệt thầy. Buổi chiều, bạn gái quen ba năm chia tay hắn. Sau đó, ngay lúc nãy, Amis nghe người khác nói, bạn gái cũ yêu dấu của hắn làm thế nào ngượng ngùng níu kéo, trao cho Behemoth một cái khóa bạc.
Tất cả những thứ này đều quá tồi tệ! Biến mẹ nó đi Behemoth! Biến mẹ nó đi phân chó!
Phẫn nộ bóp méo ánh mắt Amis, trong tầm nhìn vặn vẹo của hắn dường như thật sự xuất hiện khuôn mặt Behemoth. Amis hầu như gầm gừ lập tức tiến lên, lại đột nhiên ép mình ngừng bước.
Đó không phải Behemoth, nhưng là một người nam bộ dạng sáu phần giống Behemoth. Người nam kia mặc một thân áo choàng đen, khóe mắt là một nốt ruồi đỏ mê người, hai mắt không ngừng xoay chuyển khắp nơi, đó là biểu hiện cho cảm giác thiếu an toàn cực điểm, cả người hiện rõ một cảm giác yếu ớt xuyên thấu dưới ánh mặt trời.
Nei Bog không chỉ một lần cảm thấy ánh nắng quá rực rỡ, chiếu rọi làm mình có chút chóng mặt, thậm chí khiến hắn lạc đường. Học viện Hoàng gia rất lớn, quá lớn, đủ loại quần thể kiến trúc giống như được đúc chính xác từ một khuôn khiến người ta rất dễ nhầm đường, dù là Amis sống tám năm ở Học viện Hoàng gia cũng không thể không mang SGPS bên người, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, có thể làm một tòa kiến trúc biến mất hoặc chuyển đổi bất cứ lúc nào.
“Ngài có vẻ rất cần giúp đỡ!”
Nei Bog quay đầu, thấy mấy thanh niên đứng bên phải, vừa nói chính là thanh niên tóc nâu dẫn đầu, lộ ra nụ cười tương đối thân thiện với Nei Bog.
Nei Bog do dự một chút, vẫn quyết định tìm kiếm sự giúp đỡ, hắn không chắc trước khi trời tối có thể tìm thấy mục tiêu của mình hay không. “Tôi lạc đường, tôi lần đầu đến đây!”
Thanh niên tóc nâu lộ ra nụ cười thấu hiểu. “Tôi nghĩ tôi có thể giúp đỡ ngài, thưa ngài, ngài là tới tham gia lễ hội học viện sao?”
Lễ hội học viện của Học viện Hoàng gia tương đối nổi danh ở Norton, một tuần này, trong học viện luôn có thể trông thấy đủ loại du khách ghé thăm vì hâm mộ.
“Không, tôi là đến tìm người… Cậu biết Envy không?”
Amis ngây ngẩn cả người, trong nháy mắt cho rằng mình đoán sai, có chút không cam lòng. “… Tôi không biết! Nhưng ngài trông rất giống một đàn em tôi quen biết, cậu ta là Behemoth!”
“!” Nei Bog đột ngột phản ứng được, vội vàng gật đầu. “Đúng, Behemoth, người tôi muốn tìm chính là Behemoth!”
Từ sau khi dùng tên Envy, thiếu niên tóc xám liền khá bất mãn khi Nei Bog gọi mình là “Behemoth”, luôn dùng ánh mắt ướt át kiểu cún con nói lên sự bất mãn của mình. Nei Bog không đủ can đảm trái nghịch thiếu niên, dần dần hắn cũng cảm thấy cái tên Behemoth này xa lạ.
Amis thở phào một hơi, tay lại xiết rất chặt.
“Tôi có lẽ biết cậu ta ở đâu, tôi có thể dẫn ngài đi!”
“Cám ơn!”
Amis xoay người thì thầm mấy câu với bạn, sau đó mang nụ cười nhiệt tình thân thiết quay lại, đi về phía Nei Bog.
“Thưa ngài, có thể hỏi một chút được không, ngài là gì của Behemoth vậy?”
“Tôi…” Nei Bog cào cào nốt ruồi đỏ ở khóe mắt, dường như đang che giấu một chút cảm xúc vô danh, lời hắn nói có phần đứt quãng, giọng nói rất mơ hồ, ba chữ cuối cùng càng mơ hồ đến mức nghe không rõ.
“Tôi là, phụ thân nó!”
Sloth luôn luôn ngủ say, im lặng ngồi trên ngai vàng, tay trái chống má, lông mi thật dài che khuất mảnh màu đỏ sậm.
Trong không gian tăm tối, không có ánh sáng, không có âm thanh, ngay cả một chút sinh khí cũng không có, thanh niên tóc đen giống như một bức tượng sáp tuấn tú tinh xảo được đặt trên ngai vàng, hầu như tĩnh lặng. Ma vương được bóng tối vây bọc như vậy, lại chỉ hiện rõ ra một sự cô quạnh, cái loại cao ngạo và cô độc ngấm thật sâu trên tấm lưng vương giả, dường như bất cứ ai cũng không có tư cách kéo y ra từ bóng đêm cô độc.
Không có ai! Những người khác không được, người duy nhất có tư cách lại trốn y như trốn rắn. Cho nên Sloth chỉ có thể lựa chọn ngủ say. Tức giận, ngại ngùng, đố kỵ… tất cả đều dẫn đến lười biếng, khiến người ta không thể tiến hành hoạt động theo ý nguyện của mình. Y thật ra là không biết phải làm sao, vì y không biết, mình phải làm thế nào để ở chung với người phụ thân sợ hãi mình như vậy. Y đặt tất cả tâm lực của mình lên người người nọ, sau khi tỉnh dậy lại chỉ có thể hết lần này đến lần khác bất đắc dĩ, hết lần này đến lần khác đố kỵ, hết lần này đến lần khác nóng lòng, lại hết lần này đến lần khác bị những tình cảm đó làm hao phí tất cả tâm lực lâm vào ngủ say.
Lust từng nói: Sloth lý trí cực điểm kia, lại đơn thuần đến mức hoàn toàn không biết làm thế nào để bày tỏ bản thân.
Sloth lý trí sắp xếp tất cả, tính toán tỉ mỉ gần như hà khắc, gần như ép Cha bọn họ đến mức cực hạn – hầu như suy sụp lại không vượt qua điểm giới hạn, sau đó ngồi trong trầm lặng đợi người nọ thỏa hiệp.
Lust nói với Sloth: Ngươi lý trí đạt được hiệu quả cao nhất, nhưng không xét đến tâm tình của father… Bị ép đến cực hạn, cũng có ngươi trong đó, Sloth.
Pride nói với Sloth: Phụ thân đại nhân phát điên và phụ thân đại nhân luôn muốn chạy trốn, ta chỉ cảm thấy cái thứ nhất dễ độc chiếm hơn. Không ngẫm kỹ một chút về đề nghị của kẻ này sao, Sloth?
Sloth nhắm mắt lại, cảm thấy mỏi mệt trước nay chưa từng có.
Táp, táp, táp…
Tiếng đế giầy khẽ khàng ma sát sàn nhà từ xa đi đến, người tới như con thú nhỏ thất kinh, cẩn thận thu chặt lực dưới lòng bàn chân, điểm rơi cuối cùng của tiếng bước chân thấp thỏm lo âu ở ngay ngoài cửa, người nọ dường như có chút chần chừ, sau đó đẩy cửa ra.
Ánh sáng chiếu thẳng vào từ ngoài khe cửa, gầm rống xua đuổi bóng tối nhàm chán ra thành một đường sáng thẳng tắp, chiếu vào những hạt bụi nhỏ dọc theo đường đi khiến chúng lộ nguyên hình. Bụi giương nanh múa vuốt giữa không trung, cả không gian nháy mắt náo nhiệt lên, sự tĩnh lặng vô biên vô hạn kia bị đánh vỡ. Ánh sáng tự cao tự đại này cuối cùng dừng lại ở bậc thang, chỉ cách ngai vàng một nấc cuối, không dám leo lên thêm chút nữa, ngoan ngoãn khuất phục dưới chân người thống trị bóng tối. Cho nên trong bóng tối, không ai có thể thấy được, một chút nét cười thỏa mãn kéo lên bên khóe miệng thanh niên tóc đen.
Phụ thân, phụ thân y, người duy nhất có tư cách đánh thức y từ trong bóng tối.
Người nam đứng ở cửa mở to hai mắt, hắn thấy đường nét không chút tì vết của thanh niên trong bóng tối, thân thể muốn chạy trốn theo phản xạ, lại nghĩ tới gì đó mà ép buộc bản thân đi về phía ngọn nguồn bóng tối.
“Sl… Sloth!” Tiếng Nei Bog như bị ép ra từ trong cổ họng, có vẻ vừa nhỏ yếu lại vừa đáng thương. “Ngươi có biết En… Envy…”
Sloth từ từ mở mắt, con ngươi đỏ tươi chiếu ra bóng người nam. Phụ thân y đứng cách đó không xa, cúi đầu không dám nhìn thẳng y, cái gáy trắng nõn lộ ra trong bóng đêm có vẻ mong manh mà yếu ớt, tản ra một hương sắc mơ hồ, giống như chỉ cần duỗi tay ấn nhẹ xuống chỗ trắng bóng kia, là có thể dễ dàng bóp chết người nam trước mặt.
“Hắn còn phải học, đã quay về Học viện Hoàng gia!”
Nghe thấy câu trả lời ngập tràn biếng nhác, Nei Bog chớp mắt miên mang, một hồi lâu mới phản ứng được. Nỗi sợ hãi khi đối mặt với thanh niên tóc đen làm tê liệt tư duy và trì hoãn phản ứng của hắn, chỉ một khắc tạm dừng nho nhỏ, sự lặng im bốn phía liền bắt đầu hung hăng dồn ép khoảng cách giữa hai người, quả thật khiến người ta không thở nổi!
Hầu kết Nei Bog lăn lộn một trận. “Ta… Ta muốn đi gặp, gặp hắn!”
Sloth thả bàn tay chống đầu xuống, ngồi thẳng người, mắt y không còn nửa mở giống ngủ lại không phải ngủ nữa, đồng tử đỏ đen nghiêm túc nhìn phụ thân của mình bất an đứng đó. Thật lâu sau, thanh niên tóc đen cười mệt mỏi.
“Phụ thân, ngươi không cần lo lắng, chúng ta không có giết hắn!”
“Ta chỉ là, chỉ là ——” Phảng phất như bị một câu của đối phương nói trúng tâm tư, Nei Bog theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía Sloth, vô cùng chật vật muốn giải thích, nhưng lúc nhìn vào mảnh đỏ tươi kia lại đột nhiên mất tiếng.
“—— Ngươi chỉ là không tin tưởng chúng ta!” Giọng Sloth nặng trầm, vừa khàn vừa thấp lên xuống trong bóng tối. “Nhưng phụ thân, chúng ta chưa hề lừa dối ngươi!”
“Phụ thân, đừng trốn tránh chúng ta, được chứ?”
Nei Bog không khẳng định trong nháy mắt đó, hắn có nhìn thấy tia sáng tương tự cầu xin trong mảnh đỏ tươi kia hay không. Kẻ thống trị bóng tối hạ mình thấp đến như vậy, thấp tới độ hắn căn bản không thể tưởng tượng ra, hắn cảm thấy trái tim thắt mạnh một cái, không phải là cảm giác đau khổ rành rành. Đây là lần đầu tiên, hắn bắt đầu nghiêm túc chú ý bộ dạng đứa con thứ nhất của mình, dường như cơn ác mộng máu thịt rất lâu trước kia đã bất tri bất giác nhạt đi. Nei Bog mở to hai mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn tràn ngập mỹ cảm xa hoa của Sloth, cái cảm giác hoa lệ ở tít trên cao kia, lại bày ra tư thái thấp đến như vậy, hạ giọng xuống nước như vậy, miễn cưỡng nhân nhượng như vậy… Ngay cả đuôi lông mày rũ xuống của Sloth cũng khiến Nei Bog cảm thấy, mình làm đối phương ấm ức như vậy, quả thật là xấu xa.
“Ta… không trốn tránh?” Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của Nei Bog dần nhuốm lên chứng cuồng loạn, hắn khàn giọng cười. “Ngươi bảo ta làm sao mà không trốn tránh?”
Có lẽ là tư thái Sloth bày ra quá thấp, có lẽ là bị Envy đầu độc, có lẽ là đã kìm nén quá nhiều, Nei Bog không ngờ hắn có thể có một ngày như vậy: bất chấp tất cả hét to, trút hết nỗi lòng với thanh niên làm hắn sợ hãi nhất kia.
“Tại sao cứ phải là ta! Là ta hả ——! Bố đây chó má nó thật xui xẻo! Mới bị vứt bỏ ở khu số bảy! Mới bị bắt đi làm thí nghiệm! Mới phải làm ngựa đực! Mới bị chúng bây đè! Bố không nên sống tiếp nữa phải không ——!!” Nei Bog dùng hai tay bịt mặt lại, tiếng cười khàn đặc truyền ra từ kẽ tay. “Các ngươi làm ra mọi chuyện, sau đó mẹ nó toàn bộ đổ lên người ta! Sau đó để ta đi gánh tất cả tội lỗi… Ha ha ha…”
“Bố đây chính là một con thỏ đế, ta sợ mạnh hiếp yếu, ta đánh không lại các ngươi, ngươi nói xem, ngoại trừ trốn tránh ra, ta còn có thể làm được gì nữa hả…” Nei Bog nghiêng đầu trừng thanh niên tóc đen, hai mắt đỏ bừng như quỷ khóc. “Sai, sai! Đều sai hết cả rồi! Ta mẹ nó nên chết đi trong thực nghiệm, không nên làm ra các ngươi…”
“Phụ thân, ngài cảm thấy chúng ta là một sai lầm thật sao?”
Giọng Sloth rất nhẹ, nhẹ đến độ nếu không chú ý thì sẽ tan đi trong bóng tối, đồng tử đỏ sậm của thanh niên nhìn Nei Bog không chớp mắt, đau khổ từng điểm từng sợi lan tràn trong bóng tối.
“Nếu ngài cho rằng bản thân chúng ta chính là một sai lầm, vậy tại sao chúng ta lại tồn tại cơ chứ?”
“Nếu ngài cho rằng chuyện chúng ta làm là sai…”
“Nhưng mà, phụ thân…” Vẻ mặt Sloth lần đầu tiên tỏ ra bất lực và bi ai như thế. “Ngài chưa hề chỉ dạy chúng ta.”
Nei Bog kinh ngạc nhìn Sloth, trong đầu trống rỗng. Không biết tại sao, một cảm giác bi thương sâu sắc trào lên từ cổ họng.
Hóa ra là thế… sao? Hắn luôn vọng tưởng cảnh cha con bình thường ở chung, luôn oán hận bọn họ phản bội đạo đức không màng luân lý, luôn oán hận bọn họ ép hắn phải đi “phạm tội”, nhưng lại quên mất một điểm mấu chốt ban đầu, trong cuộc sống của họ, hắn dường như chưa từng gánh vác trách nhiệm của một người cha. Trẻ con bình thường, trong quá trình trưởng thành luôn được hưởng sự chở che và dạy dỗ của cha mẹ, nhưng trong sự trưởng thành của các con, hắn vẫn luôn đóng vai một người ngoài cuộc. Ngay từ đầu, chính là “bọn trẻ” chủ động hướng về phía hắn, thân thiết, mờ mịt, ngốc nghếch —— mà theo đuổi bản năng, hắn bị bề ngoài quá mức trưởng thành của chúng đánh lừa, luôn xác định mình là người bị hại, bỏ mất cơ hội tốt nhất để sửa sai, thế là mọi người liền không ngừng truy đuổi trong quan hệ méo mó.
Nei Bog mờ mịt nghĩ, cảm thấy cả tư duy đều bị mảnh đỏ tươi kia khuấy nát, thậm chí cũng không chú ý bàn tay người nọ vươn tới.
Sloth mở năm ngón tay ra, tay y khớp xương rõ ràng, lúc mở rộng, gân cốt nhô ra hình thành độ cong thanh tú, trong bóng đêm hơi nổi lên khí lạnh, khiến lòng người rét buốt tựa như bản thân nó vốn không có nhiệt độ. Y xuyên qua kẽ hở ngón tay nhìn Nei Bog, bàn tay mở ra phảng phất như hoàn toàn nắm giữ phụ thân trong tay mình, mảnh đỏ sậm sắp đặc lại thành màu đen để lộ một chút cảm xúc của y.
Chỉ cần một sự khống chế rất đơn giản, phụ thân trước mắt sẽ bị tẩy thành trống rỗng, trở thành búp bê chỉ thuộc về mình mình, sẽ không sợ hãi mình, sẽ không trốn tránh mình, sẽ không bài xích mình… sao…
Quản gia tóc vàng híp mắt cười đề nghị: Không ngẫm kỹ một chút về đề nghị của kẻ này sao, Sloth?
Có lẽ ngay cả chủ nhân của bàn tay cũng không biết, bàn tay vươn ra đó là đại diện cho sự khống chế cường thế, hay vãn cầu vô lực.
“Phụ thân, xe đến khu thứ tư đã chuẩn bị xong!”
Bàn tay trong không khí buông xuống như đã hao hết sức lực, Sloth biếng nhác khép nửa con mắt, lông mi dài nhọn run nhẹ mấy cái ở không trung, cuối cùng đóng lại như không còn chống đỡ được nữa, hoàn toàn che lấp mảnh đỏ sậm sâu thẳm.
“Xin ngươi tạm thời đừng xuất hiện ở trước mặt ta, được chứ?”
“……”
Tiếng táp táp táp chạy trốn dần đi xa, bỏ lại không gian khép kín đen sẫm trước sau như một, còn có kẻ thống trị bóng tối ngủ say.