Tới chiều, Ngôn Cách tỉnh lại. Khi mở mắt ra, lòng bàn tay anh cảm giác được hơi thở ấm áp của cô, ngưa ngứa. Ánh mặt trời chiếu vào phòng bệnh, anh cụp mắt nhìn, mặt cô đặt nghiêng trên lòng bàn tay anh, ngủ ngon lành. Mặt cô mềm mại vô cùng, lần này anh không kiềm chế nữa, đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng chạm, xúc cảm mềm mịn quen thuộc. Trái tim anh hơi loạn nhịp.
Cô tỉnh lại ngay sau đó, giọng nói cô gấp gáp: “Anh tỉnh rồi!”
Họ hàng trong phòng bệnh đều đưa mắt nhìn tới, Ngôn Cách lên tiếng: “Xin hãy ra ngoài, tôi muốn thay quần áo.”
Anh chậm rãi ngồi dậy, vén chăn xuống giường. Mọi người ra ngoài, Chân Ý cũng đứng dậy.
“Em đi đâu thế?” Ngôn Cách hỏi.
“Ơ?” Chân Ý quay lại, ý của anh là giữ cô lại ư?
Phòng bệnh chìm vào tĩnh lặng. Chân Ý ngồi cạnh anh, hơi căng thẳng bởi sự thân mật bất chợt của anh: “Anh muốn em thay áo cho anh à…”
Còn chưa dứt lời, bả vai đã trĩu xuống. Cô lập tức ngậm miệng, ngơ ngẩn nhìn trời, nuốt khan một cái. Khoảnh khắc trước, anh tựa đầu vào vai cô, không một tiếng động, yên ả biết bao. Ồ, muốn đẩy người ta đi để được một mình ở bên cô sao?
Cơn gió thổi vi vút qua cửa sổ. Cô nghe thấy tim mình đang đập thình thịch mãnh liệt. Ồ, lúc thế này không nói gì ư? Cô chậm rãi chớp mắt, ừ, không nói thì không nói.
Có con chim đậu lên bệ cửa sổ, kêu chiêm chiếp, nhảy nhót một hồi rồi bay đi. Vừa quay đầu lại, ngay cả đôi môi của anh cũng trắng bệch, nhưng vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt, nhắm nghiền mắt tựa trên vai cô. Đau đến vậy mà trông như không sao cả.
Chân Ý đau lòng chết đi được. Anh mệt rồi, cô cũng mệt rồi, vậy nên hãy tranh thủ thời gian điều trị ở bệnh viện, trước tiên phớt lờ mọi chuyện, cứ nương tựa vào nhau như thế, để thân thể và tâm hồn đều được nghỉ ngơi một chút. Trong phòng bệnh, thời gian chậm rãi trôi, cô hơi nghiêng đầu dựa vào đầu anh. Tóc anh mềm mượt, mơn trớn mặt cô, gần gũi và thân thiết.
Đang định nhắm mắt lại, cô nghe Ngôn Cách nói: “Chân Ý, giúp anh thay quần áo.”
Cảm xúc bình lặng bỗng nhiên hỗn loạn, cô nhìn anh chằm chằm, mặc dù cố kìm nén nhưng rõ ràng đôi mắt đã lóe lên ánh sáng. Ngôn Cách ngồi dậy, khẽ nói: “Cánh tay anh bị tê, không kịp đợi khôi phục cảm giác rồi mới thay, cũng không muốn nhờ y tá giúp.”
“Thay đồ đi đâu thế?”
“Cục Cảnh sát. Về chuyện của Lâm Hàm, chắc đêm qua cảnh sát đã thẩm vấn Hoài Như xong. Em là nhân chứng quan trọng. Có lẽ cảnh sát đang trên đường đến gặp em. Và cả cái chết của Hứa Mạc.”
Chân Ý khóa cửa lại, lấy áo sơ mi và quần thoải mái trong chiếc va li người nhà họ Ngôn mang đến. Cô giúp anh cởi áo, cả tấm lưng băng kín mít khiến cô khó chịu, ngoài miệng lại ra vẻ thoải mái: “May là mặt không bị thương, nếu không thì xấu lắm.”
Anh không biết tại sao, hỏi: “Xấu thì em sẽ để tâm hả?”
Cô hơi sửng sốt, hỏi ngược lại: “Nếu em để tâm, anh có buồn không?”
Anh không lên tiếng. Cô cẩn thận mặc quần áo cho anh.
Hai người ra khỏi phòng bệnh, Tư Côi và mấy cảnh sát khác đã chờ bên ngoài. Họ là nhân chứng quan trọng của vụ bắt cóc.
“Hai người bị trúng đạn nên chúng tôi không thẩm vấn ngay từ đầu, nhưng vì tính chất của vụ án nghiêm trọng, không thể đợi đến lúc vết thương của hai người khỏi hẳn được.” Mắt Tư Côi đỏ hoe, sưng húp, không biết đã khóc bao nhiêu lần.
“Bọn tớ đang chuẩn bị tới Cục Cảnh sát.”
Lúc lên xe, Tư Côi khẽ nói với Chân Ý: “Cậu nhớ Lâm Hàm chết thế nào không?”
Chân Ý gật đầu: “Hoài Như ở đâu?”
“Được luật sư của cô ta đưa đi rồi.” Tư Côi gằn nhẹ, “Là Dương Tư.”
Chân Ý không ngờ tới: “Các cậu không thẩm vấn cô ta à?”
“Thẩm vấn rồi, từ ba giờ cho đến chín giờ sáng. Mấy tổ bọn tớ thức cả đêm, nhưng…” Tư Côi quay đi, quai hàm vẫn run rẩy, “Cô ta nói rằng mình bị Hứa Mạc ép buộc, không phải cố ý giết người. Chân Ý, là vậy phải không?”
Chân Ý trầm lặng, hồi lâu sau gật đầu: “Đúng vậy.”
“Nếu cô ta gặp được luật sư tốt, có lẽ…” Tư Côi nghẹn ngào, ngay cả lên tiếng cũng khó khăn, “Chân Ý, có lẽ cô ta thật sự bị ép buộc bất đắc dĩ, nhưng chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ khi chết của Lâm Hàm, tớ liền muốn bắn chết cô ta ngay!”
Đến Cục Cảnh sát, Doãn Đạc cũng có mặt. Cái chết thảm khốc của Lâm Hàm làm rúng động cả nước và cũng làm đảo lộn hệ thống chấp pháp của thành phố K. Lúc Dương Tư đưa Hoài Như đi, nhóm Doãn Đạc đã chuẩn bị khởi tố. Mặc dù lịch sử pháp chế của thành phố K không có án lệ bị ép giết người, nhưng hệ thống pháp luật tương tự ở Anh Mỹ đã từng xuất hiện, bị cáo bị ép giết người thậm chí không bị xử phạm tội giết người cấp độ hai (*) và sẽ được phán trắng án. Căn cứ theo đặc điểm án lệ ở thành phố K, lần này, bồi thẩm đoàn và chánh án có thể sẽ tham khảo án lệ tương tự ở nước ngoài.
(*) Giết người cấp độ hai là ngộ sát với ý định làm bị thương chứ không cố ý giết người. (Mọi chú thích trong cuốn sách này đều của người dịch.)
Lúc Chân Ý bị thẩm vấn, cô đã kể đầu đuôi ngọn ngành chuyện xảy ra hôm đó cho cảnh sát, kết quả, giống với lời trần thuật của Hoài Như, cô ta không nói dối. Khi rời khỏi phòng thẩm vấn, mắt của một loạt cảnh sát bên ngoài đều hoen đỏ. Doãn Đạc im lặng rất lâu, cuối cùng nói với Chân Ý: “Rạng sáng hôm nay họ xông vào tầng hầm, Lâm Hàm bị trói ở đó, nghe nói bị trói đứng, miệng bị dán băng, ngực bị đào rỗng. Tư Côi nói anh ấy chết không nhắm mắt.”
Trái tim Chân Ý như bị con dao đâm mạnh vào, ngẩng đầu nhìn, mắt Doãn Đạc cũng ươn ướt: “Chân Ý, mặc dù nói những lời này không thỏa đáng, song cảnh sát nào ở đây cũng muốn Hoài Như bị giam chung thân. Nhưng rất có thể cô ta thậm chí không phải ngồi tù.”
Chân Ý hiểu điều này. Cô cúi đầu: “Xin lỗi, mấy lời em nói khi nãy là tất cả những gì em biết. Không còn gì nữa.”
“Anh biết.” Doãn Đạc hít vào, “Có điều, một người bình thường dù tự cứu bản thân đi nữa thì sao có thể không hề nương tay mà móc tim của một người sống chứ!”
Chân Ý nhíu mày, Doãn Đạc hỏi: “Em hết thời gian chịu phạt rồi, không đi lấy giấy phép hành nghề à?”
Chân Ý ngẩn người: “Gần đây bận quá.”
“Đi lấy đi.” Doãn Đạc nói, “Nếu thất bại trong vụ kiện hình sự, hy vọng em và đồng nghiệp có thể giúp đỡ người nhà Lâm Hàm tiến hành tố tụng dân sự.”
Chân Ý nặng lòng ngồi xuống, Dịch Dương ngồi cạnh tua băng ghi hình, cho cô xem đoạn băng thẩm vấn Hoài Như. Cô ta khóc mãi, vô cùng nhu nhược và sợ hãi.
Dịch Dương than thở: “Cảnh sát mất đi đồng nghiệp đều hận cô ta, nhưng tại phiên tòa công khai, dân chúng sẽ đứng về phía cô ta. Cô ta sẽ khiến người xem cảm giác rằng mình cũng là người bị hại.”
Chân Ý thoáng lo lắng, ngẩng đầu lên, thấy An Dao cũng tới. Người giết Hứa Mạc là cô ấy nên cũng bị gọi đến để điều tra.
Chân Ý đi theo Dịch Dương vào phòng nhận tin. Cô thấy hơi lạ, rạng sáng ở ngoài xưởng, cô thoáng thấy bóng dáng Ngôn Hủ, sau đó liền không thấy đâu nữa. Ngôn Cách bị đưa vào phòng phẫu thuật, An Dao tới Cục Cảnh sát, Ngôn Hủ đều không xuất hiện. An Dao để xõa tóc, mày cong mắt hạnh, răng trắng môi đỏ, là người đẹp cổ điển điển hình. Trước sau cô ấy vẫn bình thản, giọng nhẹ tênh, thong thả thuật lại chuyện xảy ra hôm ấy: “… Thằng bé rất ngoan, không khóc. Tôi ôm thằng bé chạy ra ngoài. Hành lang cắm đầy nến, ánh sáng mờ mịt. Lúc đi qua căn phòng ấy, tôi nhìn vào trong, rất tối. Tôi nhớ ra Hoài Như còn bị trói, định đi cứu cô ấy. Lúc tới cửa tôi bắt gặp Hoài Như, cô ấy nói đã gỡ được băng dính, chỉ còn Hứa Mạc ở bên trong. Cô ấy định chạy trốn, tôi đưa thằng bé cho cô ấy, một mình đi tìm Hứa Mạc.”
“Tại sao cô không chạy?”
“Trong quá trình bắt cóc, anh ta không gây thương tổn cho tôi, nói chuyện anh ta cũng hiểu. Tôi cảm thấy anh ta không phải là người tàn nhẫn.” Mắt An Dao khép hờ, sắc mặt quạnh hiu.
“Nói chuyện anh ta cũng hiểu là sao?”
“Lúc đầu anh ta muốn giết đứa trẻ, tôi nói tim thằng bé quá nhỏ, anh ta bỏ qua, cũng không vì vậy mà vứt bỏ nó, lại còn chăm sóc nó.”
“Chăm sóc thế nào?” Tư Côi hỏi, “Không phải trẻ con cần uống sữa sao?”
“Anh ta cho nó uống máu.”
Tư Côi thảng thốt.
“Máu động vật.” An Dao nói, “Lát sau anh ta đưa người cảnh sát và Chân Ý đang hôn mê đến, tôi sợ anh ta làm hại Chân Ý nên nói cô ấy là y tá trong khoa. Anh ta liền đưa Chân Ý đi nghỉ ngơi, còn nói rất áy náy vì đã đập đầu cô ấy, phải mời cô ấy ăn để bổ sung dinh dưỡng.”
Tư Côi hỏi: “Cô vào phòng, sau đó thì sao?”
“Căn phòng rất tối, tôi tìm Hứa Mạc khắp nơi, anh ta ở sau tủ, bụng đang chảy máu. Tôi không biết vết thương của anh ta thế nào, chắc hẳn không nặng, anh ta đứng dậy được. Tôi dìu anh ta đi vài bước, anh ta thấy con tin Hoài Như biến mất, bỗng dưng sầm mặt, kề con dao bén lên cổ họng tôi.” An Dao nhíu chặt mày, “Lúc ra cửa đi qua bể nước, anh ta bị trượt chân. Tôi muốn chạy, anh ta nhào tới tóm lấy tôi, tôi nắm lấy tay anh ta chống cự, không biết sao con dao lại đâm vào ngực anh ta. Tôi sợ quá bèn bỏ chạy.”
Tư Côi hỏi: “Phản ứng của anh ta?”
An Dao day huyệt thái dương, suy nghĩ đầy khó khăn: “Anh ta lùi ra sau, ngã lên băng chuyền cạnh cửa.”
Tư Côi nhận thấy cô ấy muốn nói lại thôi, hỏi cho bằng được: “Anh ta bị sao thế?”
“Anh ta khóc?”
“Khóc ư?”
“Ừ, không khóc thành tiếng, nhưng tôi thấy anh ta rơi nước mắt. Anh ta nói…” An Dao đau khổ che mắt lại.
“Nói gì?”
“Anh ta nói: Bác sĩ An…tim tôi…lại đau rồi.”
Không biết tại sao, trái tim Chân Ý cũng đau. Cô nhớ lại hình ảnh Hứa Mạc ngồi trước bàn mổ, ôm ngực nức nở: “Tôi bị bệnh rồi, sao không có bác sĩ nào có thể cứu tôi vậy?” Cô hận Hứa Mạc hại chết cảnh sát Lâm, nhưng lại cảm thấy rõ ràng gã có thể thoát khỏi bi kịch này.
Nhưng những lời này không hề nhận được sự đồng cảm của người khác, sắc mặt của mấy cảnh sát lạnh tanh, đồng đội chết thảm khiến họ không thể thông cảm chút nào cho Hứa Mạc, càng không muốn tìm hiểu nguyên nhân gã giết người. Định nghĩa cuối cùng về gã là kẻ sát nhân ăn thịt sống biến thái, không chừng lan truyền đi còn trở thành con quỷ giết chóc ăn thịt người.
Tư Côi không còn gì để hỏi: “Bác sĩ An, có thể kiểm tra nói dối không?”
“Có thể.”
Chân Ý chọc chọc vào mu bàn tay Ngôn Cách, khẽ hỏi: “An Dao được xem như tự vệ chính đáng phải không?”
Ngôn Cách chau mày, như có điều suy nghĩ: “Hiện tại xem như là vậy.”
Người kiểm tra nói dối cho An Dao là Quý Dương. Trước thiết bị phát hiện nói dối, cô không hề căng thẳng. Quý Dương hỏi mấy vấn đề căn bản, An Dao trả lời đều đều ngắn gọn, thời gian suy nghĩ vừa phải, ngập ngừng vừa đúng lúc. Trên máy, hình ảnh và số liệu cũng không có vấn đề gì.
“Hứa Mạc thường xuyên đi tìm cô, cô có nghĩ tới có gì bất thường không?”
“Điều gì bất thường chứ?”
“Cô không nghĩ tới anh ta mắc chứng hoang tưởng à?”
“Không hề.” Lắc đầu, mọi biểu đồ đều bình thường.
Quý Dương chi tiết hóa vấn đề: “Cô khám cho anh ta mấy lần?”
“Khoảng năm lần.”
“Anh ta không bị làm sao nhưng vẫn tiếp tục tới tìm cô phải không?”
“Đúng.” Số liệu hết sức bình thường.
“Một người không bị bệnh lại thường xuyên tới tìm cô, cô không cho rằng anh ta có vấn đề gì sao?”
An Dao chần chừ: “Hơi hơi.”
“Là gì?”
“Tôi cho rằng anh ta thích mình.”
Câu trả lời này khiến Quý Dương khựng lại một giây, quả thực anh ta không ngờ rằng lại có một đáp án hợp tình hợp lí đến vậy.
“Cô cho rằng anh ta thích cô?”
“Đúng.” Tim đập bình thường, nét mặt chuẩn mực.
“Cô có thích anh ta không?”
“Không thích.” Khẽ cau mày, bổ sung một câu, “Bởi vì tôi và chồng chưa cưới quen nhau như vậy, nên không ghét anh ta.”
Những câu hỏi tiếp đó chuyển sang chuyện sau khi bắt cóc, câu trả lời của An Dao vẫn không có vấn đề gì.
Câu hỏi cuối cùng là về tự vệ chính đáng. “Cô trở về phòng vì muốn kiểm tra tình trạng của Hứa Mạc và cứu anh ta ra?”
“Đúng.” Hết thảy bình thường.
“Cô tìm được anh ta, mà anh ta lại bắt cô làm con tin?”
“Đúng.”
Tiếp theo hỏi về chi tiết việc cô đâm Hứa Mạc, câu trả lời ăn khớp với trước đó.
Quý Dương đảo lộn thứ tự toàn bộ vấn đề, hỏi lại lần nữa. Từ đầu đến cuối An Dao vẫn ổn định, thiết bị phát hiện nói dối như đã ngủ yên, mọi tham số đều bình thường. Chân Ý khều lòng bàn tay Ngôn Cách, anh cúi đầu, cô dẩu môi nói bằng khẩu hình: “Anh ta không giỏi bằng anh.” Vẻ mặt rất đắc ý, rất tự hào và càng kiêu ngạo.
Ngôn Cách nghĩ: Cô ấy đúng là đang bao che.
Quý Dương quay lại đưa tay ra hiệu cho Ngôn Cách, ý là còn gì muốn hỏi nữa không. Ngôn Cách lắc đầu. An Dao kiểm tra nói dối xong xuôi, ra ngoài nói mấy câu với Ngôn Cách, đại khái ngày mốt là đám cưới nên chiều nay cô phải về Thâm Thành. Chân Ý đứng ở cửa, nhìn bóng lưng rời đi vội vã của cô ấy, hỏi: “Ngôn Hủ về Thâm Thành chuẩn bị đám cưới rồi à?”
“Ừ.” Anh hờ hững trả lời, “Chiều nay anh cũng về Thâm Thành.”
Chân Ý nhìn anh, ánh mắt rực sáng.
“Em muốn đi cùng à?”
“Đương nhiên là đi cùng rồi.” Chân Ý bất mãn, “Sau này chúng ta sẽ là người một nhà, chị dâu không tham dự đám cưới của em chồng thì coi sao được?”
“…” Ngôn Cách lơ đãng nới lỏng cổ áo, hít thở hơi khó khăn.
Anh im lặng một lát, chợt hỏi: “Có nhớ anh từng nói với em có vài người có thể thoát khỏi phép kiểm tra của thiết bị phát hiện nói dối không?”
“Nhớ chứ.” Chân Ý ngẫm nghĩ, “Như Tống Y, cô ấy bị nhân cách phân liệt, không biết mình giết người.”
“Đó là bệnh nhân tâm thần. Có một số người bình thường hoặc được huấn luyện đặc biệt, hoặc tâm lý đủ vững vàng, hay tính cách lạnh lùng, đều có thể vượt qua máy phát hiện nói dối.”
Chân Ý sửng sốt: “Ý của anh là?”
“Cô ấy nói dối.”
Chân Ý cẩn thận nghĩ lại, câu trả lời của An Dao không hề mâu thuẫn: “Tại sao anh không hỏi cô ấy trên máy phát hiện nói dối?”
Ngôn Cách không lên tiếng, nhớ lại lời Ngôn Hủ nói với anh: “Anh, xin anh đừng phân tích em.” Thật ra ý của Ngôn Hủ chính là: Xin đừng phân tích An Dao.
Chân Ý chờ Tư Côi trong quán kem, Sách Lỗi đã bỏ trốn nhưng cô vẫn muốn nghe chút tiến triển.
Dương Tư vừa ăn kem vừa lơ đãng liếc tới cửa hàng Cartier ở đằng kia, ngẩn người.
”Ý, kia có phải là chị An Dao không?” Dương Tư dán sát vào tâm kính. “Chị ấy kén chọn, cao to đẹp trai giàu có cũng chi là điều kiện cơ bản thôi, người lọt vào mắt xanh của chị ấy nhất định là tốt nhất. Xa quá, tớ không thấy rõ.”
Chân Ý quay đầu, lòng dạ bỗng nguội lạnh phân nửa. Bóng dáng kia đã quen thuộc với cô quá rồi.
Giữa thế giới tràn ngập ánh sáng trắng lấp lánh, một lần nữa cô nhìn thấy Ngôn Cách, thân hình cao ráo, sống lưng thẳng tắp, bình thản đứng trước quầy. An Dao vẫn rất có khí chất, ngồi trên chiếc ghế cao chọn trang sức, thỉnh thoảng ngẩng đầu mỉm cười nói chuyện với anh. Anh khẽ gật đầu, trông rất nhẫn nại.
Chân Ý không khỏi hụt hẫng: Đã bao năm trôi qua, họ vẫn ở bên nhau. Cô nuốt miếng kem lạnh ngắt, tò mò họ ở bên nhau thế nào? Liệu có giống trước đây cô và anh ở bên nhau không? Liệu anh có còn cái tính quá đỗi lạnh nhạt, để rồi An Dao bề ngoài thanh cao cũng phải chủ động dính lấy anh như cách cô làm? Hay là ngược lại, anh hết mực chiều chuộng An Dao? Chân Ý cắn hoa quả ướp lạnh rộp rộp: Nếu anh dám không nên thân như vậy, cô hận không thể đánh chết anh.
Cô âm thầm thở dài, cô xấu xa tầm thường thế đấy. Độc ác hy vọng rằng anh trở nên khiếm khuyết, đừng nhã nhặn và tốt đẹp như vậy khi bên người khác. Cô cũng biết cơn ghen tuông đang quấy phá, khinh bỉ bản thân thở dài: “Kem lạnh quá, không muốn ăn nữa.”
Cô cùng Dương Tư đi ra ngoài theo hướng ngược lại, chán nản dạo trung tâm thương mại một hồi, Tư Côi gọi điện thoại nói đã đến rồi.
Chân Ý đi xuống tầng tìm Tư Côi, lên thang cuốn, cúi đầu nhìn, cô cảm thấy hôm nay đúng là xúi quẩy.
Dưới thang cuốn, An Dao đeo kính râm và khăn quàng cổ mỏng, không thấy rõ mặt, nhưng toát lên khí chất người đẹp ngòi ngời. Không những vậy, Ngôn Cách và An Dao còn cùng nhau đi thang cuốn lên trên. Ngôn Cách thấy Chân Ý, ánh mắt rất lạnh nhạt, lướt qua mặt cô, không hề ngừng lại, nhìn đi chỗ khác.
Dương Tư sửng sốt, ghé sát vào Chân Ý: “Trời ạ, tớ không nhìn lầm chứ, bạn trai chị An Dao là Ngôn Cách à? Đó là Ngôn Cách phải không? Anh ta là yêu tinh ư, sao càng lớn càng đẹp vậy?”
Chân Ý: “Hay là cậu đi hỏi thử đi?”
Dương Tư thầm than lỡ lời. Ngôn Cách là bạn trai cũ của Chân Ý mà.
Thang cuốn đi lên đi xuống, ba người càng lúc càng gần. Vào thời điểm đó, chênh chếch phía sau dậy lên tiếng hét inh ỏi: “Bắt cướp!”
Ở phía thang cuốn chạy lên, cô gái hoảng hốt la hét, một gã đàn ông chạy xuống như điên, người trên thang cuốn trở nên hỗn loạn.
Bên thang cuốn chạy xuống, Chân Ý phản ứng nhanh nhất, thò ngươi ra tóm lấy tay kẻ cướp, hắn dốc sức giằng ra.
Chân Ý la: “Cản gã lại!” Ngỏn Cách đứng trên đường tháo chạy của tên cướp, mặt không cảm xúc, chỉ chừa lại một bóng lưng.
Chân Ý không thốt nên lời trợn mắt, mong đợi Ngôn Cách bắt cướp, cô đúng là bị ấm đầu.
Thấy tên cướp chạy trốn không gặp chút trở ngại nào, Chân Ý bỗng nhảy phắt lên tay vịn, túm chặt tay áo của gã. Hai tay vịn một lên một xuống, tên cướp giằng thoát, trong lúc hỗn loạn trọng tâm cô không vững, ngã xuống khỏi tay vịn thang cuốn.
Ngôn Cách nghe tiếng quay đầu lại, Chân Ý đã chới với, ngay trước mặt mốỉ tình đầu và tình địch cũ, với hình ảnh độ nét cao độ không góc chết ở cự ly gần, cô rầm rầm lăn xuống thang cuốn.
Tư Côi bên dưới thang cuốn kết thúc trò cười này, lôi tên cướp đi, trước khi đi còn nói: “Xin lỗi, Chân, cậu tự đến bệnh viện trước nhé.”
Chân Ý bị trật bả vai, đau đến mức xuýt xoa. Nghĩ lại tình cảnh băng qua thang cuốn rồi ngã lộn nhào ban nãy, sự bẽ mặt còn nhiều hơn anh dũng. Trong lúc vừa đau vừa thẹn, ống quần màu trắng đập vào mi mắt, không dính một hạt bụi.
Đỉnh đầu lại truyền đến giọng nói nhẹ nhàng nhưng không đúng lúc của An Dao: “Khó chịu ở đâu, có cần gọi xe cứu thương không?”
”Tai tôi khó chịu.” Tâm trạng Chân Ý bết bát, ai nói chuyện với cô đều đụng phải họng súng.
Vẻ mặt An Dao không thay đổi, vẫn xinh đẹp đứng đó, không đến đỡ cô. Ngôn Cách thì bình tĩnh nhìn xuống.
Chân Ý mặc kệ bây giờ mình nhếch nhác ra sao, cánh tay quá đau, cô phải ngồi dưới đất một lát. Hồi lâu sau, cô vừa định đứng dậy, đúng lúc Ngôn Cách ngồi xổm xuống.
Cô cảm thấy đỉnh đầu có hơi thở nam tính tiến đến, bỗng ngẩng đầu lên, mặt hai người gần trong gang tấc, suýt nữa đụng phải mặt anh. Cô có thể thấy rõ hàng mi của anh, từng sợi đen nhánh thật dài, đẹp hơn cả con gái.
Chân Ý hốt hoảng, vì tránh né anh mà lại chật vật ngã xuống đất, cái mông đau đến nở hoa, cánh tay càng đau như xát muối.
Cô ra sức xuýt xoa, ngẩng đầu lại cười thong dong: “May mà không đụng vào miệng anh, nếu không lại nói em cố ý hôn anh.”
Ngôn Cách không để ý đến giọng điệu quái gở của cô, bình thản nói: “Tay em bị trật khớp rồi, đừng lộn xộn.”
”Anh nói trật thì trật...” Lời này không đúng.
”A!” Chân Ý kêu đau. Nửa giây trước, Ngôn Cách ngồi xổm xuống, chọc ngón trỏ vào cánh tay cô.
Chân Ý trợn mắt: “Ngôn Cách, anh cố ý ngược đãi em đấy hả?”
”Thế này nhẹ quá, không tính là ngược đãi.”
Chân Ý sửng sốt một giây, phỏng đoán lời này của anh có ý gì. Còn chưa nghĩ tỏ tường, anh bỗng nhiên kề sát tới, hơi thở lướt qua tóc mái trên trán cô. Cô chợt lùi ra sau, cảnh giác nhìn anh. Chuyện gì xảy ra thế này? Tình tiết này phát triển không đúng rồi.
An Dao cúi người xuống nhắc nhở: “Nếu bị trật khớp thì đưa đến bệnh viện đi.” Nói cứ như cô ấy không phải bác sĩ vậy.
”Không cần.” Ngôn Cách nhìn Chân Ý, một tay nắm lấy cánh tay cô, giọng nói bâng quơ mà lại rất êm tai. “Nếu vừa rồi đụng vào môi em, đó mới là cố ý.”
Dù là hồi yêu nhau trước kia, người khắc ký tự kiềm chế đến mức cùng cực như anh cũng chưa từng nói mấy lời “quá mức” thế này.
Chân Ý ngây ngẩn: “Không phải anh đang... ve vãn đấy chứ?”
”Nghĩ hay thật đấy.”
Đầu Chân Ý phình to ra, giọng nhỏ đi: “Này, liếc mắt đưa tình với em trước mặt bạn gái anh có thích hợp không thế?”
Thân hình Ngôn Cách bỗng khựng lại, ánh mắt hơi kỳ lạ và mông lung, dường như không hiểu lời cô nói, nhưng không giải thích mà tiếp tực nhích tới gần.
Chân Ý trơ mắt nhìn gương mặt tuấn tú của anh kề tới từng chút một, cổ họng cô trở nên khô khốc, không biết mình có còn tình cảm với anh không. Nhưng đụng phải gương mặt này, chạm môi cũng không lỗ. Khuôn mặt trắng trẻo của anh dần dẩn tiến tới, cô cũng dần căng thẳng hơn. Anh nhìn cô chằm chằm, tay lại đặt lên bả vai cô, cầm cánh tay cô, đột ngột đẩy mạnh lên trên.
Xương cô “rắc” một phát trở vể vị trí cũ, tiếng hét của cô vang dội khắp đại sảnh trung tâm thương mại: “Aaaa!”
Người xung quanh nhao nhao liếc nhìn, Chân Ý nhảy phắt lên, bận tâm đến hình tượng nên cắn răng thấp giọng: “Anh dựa vào cái gì mà tự ý nắn khớp cho em! Nắn hỏng anh có chịu trách nhiệm không?”
Vẻ mặt Ngôn Cách lạnh nhạt: “Tôi là bác sĩ.”
”Chữa bệnh thần kinh!” Chân Ý cố nén không gào lên.
”Vừa mới chữa cho em đấy.”
“...”
Chân Ý giận đến tóe lửa, cảm giác đau như rách toạc trên cánh tay đã biến mất, chỉ còn cảm giác ê ẩm và không thể tin được, anh học thói xấu từ lức nào vậy, lại còn dùng mỹ nam kế!
An Dao đi giày cao gót, ngay cả tư thế khoanh tay, nghiêng người, khom lưng đều rất đẹp: “Đừng cử động lộn xộn, cẩn thận cánh tay lại trật khớp đấy.”
Chân Ý làm như không nghe thấy, thề rằng phái cạnh tranh với An Dao một phen. Cô chỉnh sửa lại đầu tóc trang phục trong giây lát, một lần nữa trở nên chói lóa rực rỡ, vẻ mặt cao quý lạnh lùng xinh đẹp, như thể người vừa lộn nhào trật khớp rồi kêu la thảm thiết không phải là cô.
Ngôn Cách bình thản liếc nhìn cô, không bình luận gì. Trước nay cô đều như vậy, việc đầu tiên sau khi ôm ấp là kiểm tra xem tóc có rối không, nửa đêm đi siêu thị cũng phải ăn mặc như minh tinh. Nếu cô bị đẩy từ nhà cao tầng, lúc rơi xuống điều cô quan tâm nhất tuyệt đối là quần áo có nhếch nhác không.
Dương Tư đứng bên cạnh, không rõ đầu cua tai nheo ra sao, ba người này có mốỉ quan hệ gì vậy? Còn chưa kịp hỏi Chấn Ý, trợ lý của Tống Y đã gọi điện bảo cô đến bàn về vụ kiện. Cô đành phải rời đi trước.
Ngôn Cách lẳng lặng nhìn Chân Ý một lát, định nói gì đó thì An Dao đã đi tới, khẽ nhắc nhở: “Trong nhà còn có việc...”
Trong nhà? Chân Ý chỉ cảm thấy trái tim bị một mũi tên bắn trúng, xuyên thủng, còn luồn gió vào.
”Tạm biệt!” Cô bất lịch sự ngắt ngang, xoay người để lại cho họ một bóng lưng cực đẹp. Dù cho có thế nào đi nữa, cô đều phải là người rời đi trước.
Cô không quay đầu lại, đi thẳng tới cửa lớn. Lại thấy Tư Côi đã trở lại từ lúc nào không biết, đứng bên cạnh cửa, khoanh tay cười hết sức gian ác.
”Cười cái đầu cậu ấy!”
”Chậc chậc, bạn trai cũ à? Còn nói với tớ anh ta tàn tật, Chân ghen tuông à, cậu được đấy!” Tư Côi ra vẻ cười trên nỗi đau khổ của người khác.
”Ngậm cái miệng chó của cậu lại!”
Tư Côi cười khanh khách, quay đầu lại nhìn bóng lưng của Ngôn Cách và An Dao: “Ồ! Thể loại đại thần như anh ta lại đi dạo phố cùng bạn gái cơ đấy. Không đúng, vậy mà anh ta lại có bạn gái?”
Chân Ý chẳng buồn để tâm tới cô nàng. Tư Côi đuổi theo: “Sao thế? Năm đó hai người phát triển tới bước nào rồi, đã làm chuyện ấy chưa?”
“...” Ánh mắt Chân Ý hệt lưỡi dao.
”Nhìn tớ làm gì? Cậu không thấy vóc người của anh ta à, nếu làm chuyện ấy chắc chắn cậu được hời rồi.” Tư Côi nói.
Chân Ý mỉm cười: “A Tư, tớ thật sự kiêu hãnh vì có người bạn tốt như cậu.”
”Không cần cảm ơn.” Tư Côi rất vui, ôm eo cô. “Cưng à, nói xem năm đó cậu làm thế nào tóm được anh ta vậy?”
Năm đó ư, chuyện năm đó rất đơn giản, cô bao vây chặn đường anh, một ngay quấn lấy mười hai giờ, ngay cả phòng vệ sinh nam cũng không buông tha. Cô làm quá nhiều chuyện điên cuồng, toàn bộ học sinh và thầy cô giáo trong trường đều bắt đầu đánh cuộc: Chân Ý có thể tán đổ Ngôn Cách không.
Từ cấp hai đeo đuổi đến cấp ba. Suốt ba năm ròng rã.
Một ngày nọ, anh nói lần thứ N: “Đừng làm phiền tôi.” Cô trả lời lần thứ N: “Vậy anh làm bạn trai em đi!”
Một ngày nọ, anh nghiêm túc suy tư thật lâu, nói: “Được, quy ước ba điều.”
.Không được đụng vào anh khi chưa cho phép; đổi lại,
sau khi tan học, anh cùng cô ra sân thể dục chơi.
. Không được đi theo anh mọi lúc; đổi lại, hằng ngày anh cùng cô ăn trưa, nghỉ trưa ở trường, cộng thêm một tiếng nữa.
. Không được tỏ tình tại nơi công cộng bằng mọi hình thức như ca hát, vẽ tranh, truyền thanh, trang phục, tranh phun sơn, tờ rơi, nhảy nhót; đổi lại, khi người khác hỏi, anh sẽ nói cô là bạn gái của anh.
”Hơi tiếc nuối đấy!” Nói tới đây, Chân Ý mỉm cười cô đơn. “Không thể theo đuổi anh ấy như năm đó nữa... Muộn mất rồi.”
Tư Côi nghe xong, há hốc miệng một lúc lâu: “Chân Ý, cậu, trời ạ, không ngờ cậu dũng cảm và chai mặt đến thế.”
“...” Chân Ý co giò đạp Tư Côi một phát. Sau một hổi náo loạn, cô lại có phần bùi ngùi: “Bởi vì thích nên cảm thấy rất đáng. Nào có nghĩ nhiều như vậy. Bây giờ nhớ lại, không hề hối hận chút nào, cũng không thấy mất mặt, ngược lại rất vui vẻ. Thật ra quãng thời gian ấy rất quý giá.”
Tư Côi không hỏi lý do tại sao họ chia tay, chỉ nói: “Bây giờ thì sao, có theo đuổi nữa không?”
”Không đâu.” Chân Ý trả lời quả quyết. Cô chưa bao giờ thích giành giật với phụ nữ.
Tư Côi chỉ coi như bạn mình không còn thích Ngôn Cách nữa, cảm thán: “Câu hỏi cuối cùng.”
”Gì cơ?”
”Hai người đã làm chuyện ấy chưa?”
“...” Chân Ý gườm gườm lườm cô nàng.
Thật ra sau khi đến với nhau, họ đã làm rất nhiều việc. Chẳng qua cầm tay và ôm đều do cô thừa dịp anh không phòng bị mà tập kích bất ngờ, nụ hôn đầu do cô lừa gạt mà có. Và cả lần ấy, vào một ngày hè nóng nực, cô ép anh trốn vào tủ quần áo chật hẹp tối đen lại nóng bức.
Chân Ý nhướng mày: “Tóm lại, dù anh ấy ở bên ai đi nữa chắc chắn anh ấy sẽ nhớ đến tớ.”
'”Hơ, lại bắt đầu màn tự luyến oanh liệt, vô địch cấp vũ trụ của cậu rồi đấy.”
“Nói cứ như cậu mới quen tớ một ngày không bằng.” Chân Ý ngẩng đầu. “Từ tự luyến này được ra đời vì tớ đây.”
Vô thức rất nhiều chuyện xưa hiện về trong lòng. Có một quãng thời gian, Ngôn Cách luôn mang sô-cô-la bên người, cô tưởng anh rất thích, lại ghen tuông vô lý. Cô chặn đường anh, hục hặc trước mặt anh: “Anh thích sô-cô-la như vậy, sao không ăn em đi? Em rất ngon mà.”
”Em...” Anh nhíu mày, hơi mím môi, nói: “Anh thật sự rất muốn che mắt mình.”
Khi đó vẫn chưa có từ “không dám nhìn thẳng“.
”Em che giúp anh.” Cô hớn hở nhảy phắt lên, đưa miệng hôn lên đôi mắt tuyệt đẹp của anh.
Còn mải nghĩ, Tư Côi đứng dậy, vẫy tay về phía sau lưng cô: “Công tố viên Doãn, ở đây!”
Chân Ý hoàn hồn, công tố viên Doãn, chẳng lẽ là...?
Quay đầu lại, cô thấy một chàng trai trẻ mặc quần áo thường ngày, không còn là bộ vest phẳng phiu như trên tòa án, cởi bỏ cảm giác sắc bén, toát lên vẻ nhàn tản. Anh vốn là đại luật sư nổi tiếng nhất nhì trong nước, bởi vì tài giỏi hơn người nhiều lần được bên kiểm sát mời đi kiện, về sau chuyển sang làm công tố viên. Thêm vẻ ngoài tuấn tú, phong thái tuyệt vời, rất nhiều nữ luật sư coi anh là nam thần.
Nam thần rất giàu có, tốt nghiệp xong liền mở văn phòng luật làm sếp, anh không phải là tên phá gia chi tử, trái lại miệt mài chăm chỉ, đầy hứa hẹn và tiềm năng. Chuyên tâm vào sự nghiệp, không rảnh bận tâm cuộc sông riêng tư, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi anh đã tiến thân trở thành đại luật sư, về sau thoát khỏi vũng nước đục luật sư này, làm công tố viên.
”Anh Doãn Đạc!” Cô đứng dậy khom lưng.
Đúng vậy. Họ cùng học một trường trung học. Thứ bậc tại trường trung học phân chia rõ ràng, lớp dưới chào lớp trên phải khom lưng. Khi đó Chân Ý không thèm quan tâm, trợn thẳng người gọi tên; bây giờ lại ăn nói lễ phép, bởi vì cô thật lòng bội phục đàn anh này.
Doãn Đạc đứng lại, cúi đầu nhìn cô: “Chân Ý.” Giọng nói cuốn hút, hình như người kiếm sống nhờ tài ăn nói đều có chất giọng êm tai.
Vụ án Đường Thường lần trước, anh là công tố viên bên khởi tố. Hai người hợp tác chặt chẽ. Vụ án Lâm Tử Dực bị giết lần này, anh vẫn là công tố viên, đứng ở phía đối lập với Chân Ý.
Chân Ý lên tiếng trước: “Tiếc quá, vốn tưởng rằng có thể đọ sức trên tòa án với đàn anh, nhưng hình như không có cơ hội rồi.”
Cô tự tin và độc lập, đối mặt với công tố viên hàng đầu cũng không bị lép vế, luôn coi vấn đề khó khăn là thử thách, dũng cảm mong đợi nghênh chiến.
Doãn Đạc nói: “Có điều, hình như mọi chuyện chưa kết thúc đâu.”
”Chưa kết thúc?” Chân Ý thấy lạ, nhìn Tư Côi.
”Biến đổi bất ngờ. Sách Lỗi vốn là kẻ bị tình nghi quan trọng, cảnh sát đã ra công văn truy nã. Kết quả anh ta tới Cục Cảnh sát...”
”Tự thú à?”
”Không, anh ta nói chạy trốn bởi vì sợ, muốn đi tìm Đường Vũ, về sau lo lắng cảnh sát nghi ngờ mới đến giải thích. Anh ta không biết gì về vụ thảm sát cả.”
”Lời thế này mà các anh cũng tin à?”
”Chịu thôi. Lời khai của Đường Vũ không thể định tội Sách Lỗi.” Nói đến công việc, Doãn Đạc liền thôi cười, trông có vẻ khôi ngô thâm trầm.
Chân Ý: “Chứng cứ của Đường Vũ vô dụng ư?”
”Cô ta nói đến Ecstasy dùng rượu loại kém giả làm rượu cao cấp để bán. Thuốc kích dục để trợ hứng với Sách Lỗi. Về phần hiện trường phát hiện vụ án, cô ta không có mặt ở đó, cũng không biết có phải Sách Lỗi giết không.” Tư Côi day trán. “Sách Lỗi chạy trốn còn tốt, ít ra nghi phạm lẩn trốn còn lấy cớ được; anh ta trở lại mới phát bực. Người chết là Lâm Tử Dực, cấp trên sắp ép bọn tớ đến phát điên rồi.”
Doãn Đạc trầm giọng: “Bọn anh đã điều tra các mối quan hệ của Sách Lỗi và Lâm Tử Dực, không có người quen chung. Có nghĩa là, mặc dù Sách Lỗi chạy trốn rất đáng ngờ, nhưng trền lý thuyết, anh ta không có động cơ giết người.”
Chân Ý kinh ngạc: “Tại sao khi em chất vấn, anh ta không phản bác?”
”Anh ta nói tất cả là vì Đường Vũ, sợ nói bậy gây phiền toái cho cô ta.”
Lúc này điện thoại Chân Ý đổ chuông, Tống Y hẹn cô kết thúc hợp đồng.
Trên đường cô càng nghĩ càng thấy không hợp lý: Vụ án này quá kỳ quặc. Nghi phạm nào cũng bất thường, nhưng luôn vì giữa chừng xuất hiện nghi phạm khác mà di dời mối ngờ vực cứ như một vòng tròn vậy.
Cảnh sát tập trung vào Ecstasy, họ không thể nào vứt mấy thứ như thảm dính máu. Nhất định là đã giặt sạch. Vết máu bị giặt rồi vẫn có thể kiểm tra được. Nhưng vì sao nhân viên nghiệm chứng không tìm được chứ.
Cô sửng sốt, bỗng nghĩ đến điều gì đó, lập tức gửi tin nhắn cho Tư Côi: Có lẽ phòng không phải căn phòng xảy ra vụ án.
Căn hộ của Tống Y ở một khu dân cư cao cấp, trang trí tinh xảo.
Chàn Y theo thói quen nghề nghiệp nhìn khắp nơi, phòng khách sạch sẽ, không có nơi nào bất thường. Trên tường treo bức tranh hiện đại đen trắng kỳ quặc, trông như một bóng người màu đen, mở to mắt hoảng sợ la hét. Thoạt nhìn có vỏ đáng sợ, cùng... quen mắt.
Tống Y ở nhà một mình, mặc áo thể thao màu đỏ bó sát rất đẹp.
Chân Ý: “Tháo bột sớm như vậy, không việc gì chứ?”
”Tôi sẽ cẩn thận. Cô ngồi trước đi, tôi đi pha trà.” Cô ta khách sáo bất ngờ.
Trên bàn trà đặt kịch bản, Chân Ý tiện tay mở ra xem, lời thoại cứ như đã thấy ở đâu, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra. Lật lại nhìn bìa kịch bản, cô tìm kịch bản nhìn thấy ở bệnh viện mấy hôm trước. Không nói về luật sư, bên trong cũng không có đoạn hội thoại cô nghe thấy ở cửa phòng bệnh hôm đó.
Tống Y bưng trà lên, cầm hợp đồng: “Xin lỗi, khiến cô phải chạy tới đây.”
Thái độ hữu nghị của cô ta khiến Chân Ý thấy lạ: “Không có gì, vừa hay có chuyện tìm cô.”
”Chuyện gì?”
”Muốn hỏi tận mặt. Tống Y, cô thấy hung thủ thật không?”
”Sao lại hỏi thế?”
”Trả lời tôi trước đã.”
Cô ta đứng phắt dậy, mắt nhìn xuống Chân Ý: “Cô lại định nghi ngờ tôi?”
”Tôi chỉ cho rằng trước khi Lâm Tử Dực chết, cô đã biết anh ta sẽ chết. Chắc chắn cô có mối liên hệ với hung thủ.”
Tống Y không còn thân thiện nữa: “Tại sao nói vậy?”
”Trên lý thuyết, nghi phạm số một là Ngô Triết, nhưng tinh thần anh ta có vấn đề, từng xem Tiếng thét kinh hoàng cô thủ vai. Cô xuất hiện trong camera, rèm cửa sổ có tóc cúa cô, nhưng cô đã thông qua phát hiện nói dối, còn có động cơ giết người gián tiếp. Cô nói hung thủ là nữ, bệnh viện nói người đưa Ngô Triết nhập viện là nữ, điều này hướng chúng tôi tới Đường Vũ. Nhưng cô ta không thể nào tính toán thời gian người chết xuất hiện, cũng không thể giết người một mình, mũi nhọn chuyển về phía Sách Lỗi. Nhưng không ai nhìn thấy Sách Lỗi giết người, mà anh ta hoàn toàn không có động cơ giết người. Vòng này móc lấy vòng kia, cứ như có ai đó dẫn dắt chúng tôi vào một vòng tròn được thiết kế kỹ lưỡng. Ai ai cũng đáng ngờ, tuy vậy ai ai cũng có lối thoát. Tống Y, cô rất thông minh, cô không chỉ không chịu khai ra hung thủ, thực ra cô đang quấy nhiễu vụ án, đang bảo vệ hung thủ. Nếu là vậy, tôi sẽ không giúp cô!”
”Tôi không có.” Tống Y lạnh mặt, lạnh nhạt hồi lâu, cực kỳ trẻ con cất hết mấy món ngon. “Không hoan nghênh cô, cô đi đi.”
”Ồ...” Chân Ý đoán: “Hôm nay cô coi tôi là bạn.”
Vẻ mặt Tống Y đanh lại: “Không hề.”
Chân Ý đứng dậy, thấy trên sàn nhà có một vũng máu đỏ tươi đang lan rộng, mắt cá chân của Tống Y đầm đìa máu. Cô hoảng hốt: “Cô không thấy đau à? Vết thương trên đùi cô nứt ra rồi. Đi, đi bệnh viện thôi.”
Tống Y chán ghét đẩy cô ra: “Không cần cô tỏ vẻ tốt bụng, tôi có trợ lý. Cô nghi ngờ tôi thì báo cảnh sát tới bắt tôi đi!”
Cô biết Tống Y ương ngạnh, quyết định ra ngoài gọi điện cho trợ lý, đi vài bước quay đầu lại: “Tống Y, quan hệ giữa cô và Đường Thường có thật sự bất hòa như người ngoài nói không?”
Tống Y đứng trong ánh sáng hắt vào từ cửa sổ, không thấy rõ vẻ mặt, dường như cười lạnh: “Chân Ý, cô muốn nói tôi là hung thủ ư?”
Chân Ý không đáp, chỉ bức tranh đáng sợ ở phòng khách: “Tôi đã thấy nó. Ngô Triết vẽ phải không? Tống Y, cô bảo vệ hung thủ, hoặc cô là hung thủ, dù là loại nào đi nữa, đều là vì Đường Thường.”
Tống Y bước ra khỏi ánh mặt trời, khuôn mặt xinh đẹp trở về với bóng râm, bỗng chốc trở nên hung dữ, nhanh chóng tóm lấy cô đẩy ra ngoài: “Cút!”
Chân Ý bị cô ta đẩy ra cửa, Tống Y ngăn tại khe cửa, nhìn cô chằm chằm, nỗi khổ sở, sự thất vọng thoáng qua rồi biến mất, cuối cùng về lại với sự vắng lặng: “Chân Ý, cô bảo tôi tuyệt đối thành thật với cô, tôi đã làm được. Nhưng cô có tin không? Hà, cô biến tôi thành trò cười rồi.”
Chân Ý còn chưa kịp lên tiếng, cánh cửa đã đóng sầm lại. Cô đứng trước cửa, tâm trạng ngột ngạt như chìm xuống đáy biển sâu.