Sau khi kết hôn, buổi tối trước khi đi ngủ, tôi cầm cốc đánh răng hình HELLO KITTY, tự dưng nghĩ đến điều gì, tôi chạy ầm ầm ra khỏi phòng tắm.
Sở Ninh đang tựa đầu vào thành giường đọc sách, dưới ánh đèn, vẻ đẹp trai của anh khiến trái tim tôi nảy lên một nhịp, ngắm bao nhiêu năm rồi, vậy mà tôi vẫn không thể kiềm chế được việc mặt mình đỏ bừng…
Kéttttt – não tôi nhanh chóng phanh lại, tôi đang có chính sự muốn hỏi cơ mà!
Trèo lên giường, chui vào ngực anh, tôi nhẹ giọng nũng nịu: “Chồng ơi, có phải ngày trước là vì anh muốn em có nhiều lựa chọn, cho nên lúc mới gặp anh không nói gì đúng không?”
Sở Ninh gấp sách lại, chống người nhổm dậy, mỉm cười: “Sao bỗng nhiên em lại hỏi thế?”
“Anh còn nhớ lúc anh cầu hôn em không?”
“Em trốn vào phòng vệ sinh.” Anh nhéo má tôi.
Tôi không thèm chấp mặt mình đang nóng bừng, nhìn anh từ trên cao xuống: “Anh biết thừa lúc cấp bách em sẽ chạy vào phòng vệ sinh lánh nạn phải không?” Cho nên mới đặt bộ đồ đánh răng hình KITTY ở đó – chỉ có những người rất thân mới biết tôi cuồng HELLO KITTY.
Sở Ninh nhún vai: “Phản ứng của em so với khủng long còn ngốc hơn rất nhiều.”
Đệch! Đã được tiện nghi lại còn khoe mẽ! Ngay từ giây phút đầu tiên anh đã trêu đùa tôi rồi! Cố tình mơi ra vài chuyện, khiến cho tôi mơ mơ hồ hồ! Làm tôi cả ngày hôm đó rơi vào trạng thái hồn lìa khỏi xác!
Tôi chỉ vào mũi anh, hét lên: “Anh trêu em!”
Tôi nhớ câu nói: “Đừng quên đường về nhà.”, nhớ hình bóng anh dưới lầu nhà trọ gọi tôi là “Cô vợ bỏ trốn”, nhớ bị lừa dùng miệng bón thuốc cho anh, nhớ lúc phát hiện trong nhà này toàn bộ quần áo đều là kích cỡ và sở thích của tôi.
Tôi nhớ anh ở trước mặt bạn bè “mớm” thức ăn cho tôi nữa…
Sở Ninh lạnh lùng liếc tôi một cái: “Ai cho phép em quên anh lâu như thế? Đến cả lời thề son sắt em cũng không thèm nhớ luôn.”
Tôi giật mình, nhìn vẻ mặt bi thương của anh, chợt nhớ cái đêm hoa quỳnh nở rộ, nhớ tôi vừa khóc vừa nói với anh: “Em không muốn nhớ tới quá khứ”, nhớ câu nói trước khi anh ngất đi: “Sở Nhi, vì sao em lại quên anh? …”
Tôi nhớ anh nhéo mũi tôi nói: “Huề nhau”, nhớ tới chín ngàn chín trăm chín mươi chín đóa sen trắng anh tặng…
Mũi tôi chua xót, lương tâm như có trăm ngàn con kiến bò qua bò lại, tôi sờ sờ mũi, chột dạ đi qua nịnh: “Chồng à…”
“Hừ!” Anh tự chải tóc, không thèm để ý đến tôi.
“Ấy ấy, chồng ơi…” Tôi chân chó chạy sang bên kia, cố gắng lật bỏ khuôn mặt lạnh tanh kia xuống, “Hự!”
Tôi hoảng sợ, một lúc sau —— anh cười lộ vẻ gian kế đã thực hiện thành công, khuôn mặt vô cùng đắc ý giữ chặt lấy tôi làm tôi suýt nữa thì ngã xuống giường. Cái mặt kia làm gì có một tia thống khổ nào chứ???????
Tôi chịu đả kích vô cùng lớn ———— LẠI bị lừa rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tôi rất muốn đập đầu vào thành giường, tự nhủ sao mình lại có thể ngốc thế cơ chứ? Sở Ninh ngồi bên cạnh cười ha ha, đem tôi đang ỉu xìu ôm vào ngực.
Anh ấn một nụ hôn lên trán tôi: “Huề nhau nhé?”
Tôi ngẩng đầu nhìn ánh mắt thâm tình của Sở Ninh, do dự một lúc rồi cũng không cam tâm tình nguyện mếu máo: “Huề nhau.”
Giúp Sở Ninh nằm xuống, dém chăn. Không lâu sau, nghe thấy tiếng hít thở đều đều truyền tới, tôi lặng lẽ nương theo ánh trăng nhìn người đàn ông bên cạnh, trong lòng thở dài:
“Hàn sở ngưng, mày thật hạnh phúc. . . . . .”