Nghĩ tới những việc này, Lưu Bất Khắc không nhịn được mà kinh hồn táng đảm, hắn biết rõ, bây giờ, người mình có thể dựa vào, cũng chỉ có thể là Dương Tử Hiên.
Chỉ cần Dương Tử Hiên chịu trợ giúp Tưởng Gia Quyền, có lẽ Tưởng Gia Quyền còn có thể thoát khỏi vận mệnh ngồi tù, bằng không thì cứ xác định vững chắc là phải ngồi tù rồi.
Tưởng Gia Quyền đứng dậy chào Dương Tử Hiên một cái, nhìn Dương Tử Hiên còn trẻ như vậy, vậy mà đã là một sở trưởng.
Hắn cố gắng làm lòng mình bình tĩnh, nhưng vẫn không che dấu được vẻ quằn quại trong ánh mắt, bên trong móng tay còn lưu lại không ít vết than đen.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Dương Tử Hiên không nhịn được mà có chút thổn thức, vỗ vỗ bả vai Tưởng Gia Quyền, nói: "Cục công an bên kia, khả năng sẽ tìm anh nói chuyện, anh cứ ăn ngay nói thật là được rồi, cường điệu chuyện người Nhật Bản lái xe đi loạn, đâm phải người, những chuyện khác, anh không cần lo lắng, tất cả cứ để tôi an bài..."
Có những lời này của Dương Tử Hiên, Lưu Bất Khắc biết, lãnh đạo của mình đã quản chuyện này rồi, nội tâm cuối cùng cũng thở dài một hơi.
"Tốt, tôi sẽ làm theo lời Dương sở trưởng nói..." Tưởng Gia Quyền còn kém một chút nữa là quỳ xuống cảm ơn, hắn cũng biết, việc hôm nay huyên náo rất lớn.
Hắn đã đả thương vài người Nhật Bản, những người Nhật Bản này đều được lãnh đạo trong tỉnh tôn sùng như khách quý, là nhà đầu tư từ bên ngoài đến, vẫn chưa biết làm thế nào để xong việc, nếu như hắn ngồi tù rồi, chỉ sợ vợ con của hắn đều không có cách nào để sống, một gia đình đang miễn cưỡng duy trì, sẽ vì một việc như vậy mà tan nát.
Nhưng hiện tại có Dương Tử Hiên hứa hẹn, hắn lại bớt đi rất nhiều sầu lo, vội vàng khẩn cầu nói: "Dương sở trưởng, bản thân tôi thì không sao, chỉ cần vợ con của tôi mạnh khỏe không việc gì, cho dù tôi đi ngồi tù cũng được..."
Tưởng Gia Quyền đã làm đội trưởng trong bộ đội, biết rõ một ít quy củ, tranh cãi ngoại giao là cực kỳ phiền toái, sự việc hôm nay lại huyên náo lớn như vậy, cho dù Dương Tử Hiên hứa hẹn giúp hắn, chỉ sợ cũng rất khó giải quyết.
Dương Tử Hiên trầm giọng nói: "Anh không cần phải ôm ý nghĩ như vậy, mấy người Nhật Bản kia vốn đi trái với quy tắc giao thông, hơn nữa còn đâm vợ anh trọng thương, một nhà các anh đều là người bị hại, nào có đạo lý người bị hại ngồi tù!”
“Nhớ kỹ, là vài người Nhật Bản kia đụng vợ anh trước, sau đó anh mới tức giận đánh bọn họ, anh chỉ đang phòng vệ thôi..."
Dương Tử Hiên muốn làm văn trong chuyện này, nhất định phải nhờ Tưởng Gia Quyền cường điệu một ít lời khai mấu chốt, vì thế, hắn rất chăm chú nhắc nhở Tưởng Gia Quyền đến lúc quan trọng không được hồ đồ khai loạn, bằng không thì, không gian để Dương Tử Hiên thao tác làm văn sẽ nhỏ đi rất nhiều.
….
Bầu trời bao la trên La Phù tỉnh cũng toàn một mảnh đen tối y, sau khi từ bệnh viện đi ra, Dương Tử Hiên ngồi lên xe, chậm rãi đi ra ngoài, nhìn thấy chiếc Toyota của Trang Vũ Nhi, Dương Tử Hiên liền cười cười chào hỏi.
"Trang tiểu thư, cô có thời gian rảnh theo đuôi chúng tôi à, sao không ở hiện trường xem náo nhiệt?” Dương Tử Hiên có chút nghi hoặc hỏi.
Mí mắt Trang Vũ Nhi rất dài, lông mi thoạt nhìn rất đẹp mắt, cuộc sống trường kỳ trong quân đội không lưu lại dấu vết nào ở trên người nàng, cái eo lại thẳng tắp, trước sau lồi lõm rõ ràng, cũng không biết nàng mặc quân trang vào sẽ có bộ dáng đoan trang xinh đẹp tuyệt trần đến mức nào.
Nắm tay lái, Trang Vũ Nhi có thể cảm giác ánh mắt người đàn ông đối diện kia đang quét nhìn vào mông, bộ ngực của mình, trên mặt hơi nóng đỏ, nói: "Náo nhiệt không có gì hay để xem, lúc cậu đi, phó bí thư thị ủy thành phố Tử Kim, trưởng thư ký thị ủy, thư ký trưởng ủy ban thành phố, còn có cả hai phó cục trưởng cục công an được phân công quản lý trị an, lãnh đạo trung đoàn phòng cháy chữa cháy, cảnh sát các nơi cũng có lãnh đạo xuất động, đoán chừng là do Nhậm Đoàn sai khiến..."
Trang Vũ Nhi chậm rãi thở dài nói, nàng không nhìn quen mắt đối với loại liều lĩnh kêu gọi đầu tư, không quan tâm đến hậu quả của chính phủ địa phương.
Hỷ Lại Thừa phó bí thư đến hiện trường, sau đó liền một mực khuyên bảo quần chúng vây quanh giải tán, tuy không dám chọc giận những quần chúng này phẫn nộ, nhưng lập trường rõ ràng đã thiên về hướng những người Nhật Bản kia.
Quả là thế!
Dương Tử Hiên cũng hiểu, bí thư thị ủy Nhậm Đoàn không thể xuất hiện trong trường hợp này, nhất là sự kiện ngoại giao lớn như vậy, nếu như Nhậm Đoàn xuất hiện, một khi xử lý không tốt, hắn cũng sẽ chịu ảnh hưởng, chỉ có thể ném củ khoai lang phỏng tay này cho phó bí thư chuyên trách Hỷ Lại Thừa.
Hỷ Lại Thừa được phân công quản lý đảng, còn kiêm nhiệm tổ trưởng tiểu tổ công tác ổn định, loại sự kiện đột phát này, trách nhiệm chính rơi lên trên đầu của hắn, cho dù hắn không muốn, cũng phải đứng lên mà đẩy.
"Cảnh sát xuất động quy mô lớn à?” Dương Tử Hiên nhíu mày, hắn không muốn thấy cục diện ác liệt như vậy, nhưng việc đã diễn ra rồi, chỉ sợ có hại chịu thiệt cuối cùng vẫn là những dân chúng kia.
"Đã xuất quân đến duy trì ổn định ở hiện trường, nhưng số lượng không nhiều lắm...”
Trang Vũ Nhi liếc xéo Dương Tử Hiên, nói: "Cục diện đã ổn định lại, toàn bộ người Nhật Bản bị thương đã được đưa đến bệnh viện Hữu Nghị chữa trị rồi, mấy dân chúng bị thương cũng được mang đến bệnh viện Hữu Nghị!”
“Thời điểm tôi đi, Hỷ Lại Thừa đứng ở hiện trường khuyên bảo quần chúng tản đi, hứa hẹn nói, ngoại trừ mấy người đánh người ra, tất cả những người khác đều không truy cứu trách nhiệm, không ít quần chúng cũng lặng yên tản đi...”
……..
Trở lại đại viện Tỉnh ủy, Hồ Khải lập tức đi ra ngoài nghe ngóng tin tức, mang đến cho Dương Tử Hiên tin tức kỹ càng về hiện trường, phố Trung Hưng đã có một phó sở trưởng bị mất chức vì xử lý bất lực, nhưng cái này mới là bắt đầu, địa chấn càng sâu sắp phát sinh rồi.
Cục trưởng cục công an thành phố Tử Kim Hồ Tự Lập đã từng xung đột với Dương Tử Hiên tự mình xử lý sự kiện, ủy ban thành phố phái ra một phó thị trưởng phân công quản lý tìm hiểu thư tư vào duy trì ổn định, phối hợp với Hỷ Lại Thừa, toàn diện xử lý cả chuyện này.
Nhậm Đoàn đã gọi điện thoại đến tổng lãnh sự quán cách Nhật Bản ở thành phố Hoàng Bộ, nơi gần tỉnh La Phù nhất, còn có cả văn phòng ngoại giao Tỉnh ủy ủy ban tỉnh, nhưng hắn cũng không nói sự kiện quá nghiêm trọng, chỉ nói là tranh cãi tai nạn xe cộ bình thường, hi vọng đè sự việc xuống tới, không gây náo loạn.
Nhưng sự kiện này không có khả năng đơn giản như vậy liền chấm dứt, đã sớm có người Nhật Bản thông báo cho tổng lãnh sự quán đặt tại thành phố Hoàng Bộ, nói toàn bộ quá trình xảy ra sự kiện cho lãnh sự quán.
Thời điểm Nhậm Đoàn gọi điện thoại cho lãnh sự quán, người Nhật Bản không nói tin tưởng lời nói của Nhậm Đoàn, cũng không nói là không tin, chỉ nói là câu, sẽ đích thân đến thành phố Tử Kim một chuyến.
Để điện thoại xuống, da đầu Nhậm Đoàn run lên, gần đây thật đúng là quá nhiều chuyện rắc rối, mây đen sự kiện phòng khám dởm vẫn chưa tản đi, lại xảy ra tranh cãi ngoại giao nghiêm trọng như vậy.
Nhậm Đoàn biết rõ, tranh cãi ngoại giao nghiêm trọng như vậy, cũng khó có thể vượt qua Tỉnh ủy bí thư Chu Trì Khôn, tự mình thu thập tất cả, lập tức bảo lái xe đi đến đại viện tỉnh ủy trên đường Bắc Sơn.
Chu Trì Khôn đã sớm biết tin tức thông qua Văn phòng tỉnh ủy, không có gì kỳ quái đối với việc Nhậm Đoàn đến tìm hắn.
Chỉ cần Dương Tử Hiên chịu trợ giúp Tưởng Gia Quyền, có lẽ Tưởng Gia Quyền còn có thể thoát khỏi vận mệnh ngồi tù, bằng không thì cứ xác định vững chắc là phải ngồi tù rồi.
Tưởng Gia Quyền đứng dậy chào Dương Tử Hiên một cái, nhìn Dương Tử Hiên còn trẻ như vậy, vậy mà đã là một sở trưởng.
Hắn cố gắng làm lòng mình bình tĩnh, nhưng vẫn không che dấu được vẻ quằn quại trong ánh mắt, bên trong móng tay còn lưu lại không ít vết than đen.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Dương Tử Hiên không nhịn được mà có chút thổn thức, vỗ vỗ bả vai Tưởng Gia Quyền, nói: "Cục công an bên kia, khả năng sẽ tìm anh nói chuyện, anh cứ ăn ngay nói thật là được rồi, cường điệu chuyện người Nhật Bản lái xe đi loạn, đâm phải người, những chuyện khác, anh không cần lo lắng, tất cả cứ để tôi an bài..."
Có những lời này của Dương Tử Hiên, Lưu Bất Khắc biết, lãnh đạo của mình đã quản chuyện này rồi, nội tâm cuối cùng cũng thở dài một hơi.
"Tốt, tôi sẽ làm theo lời Dương sở trưởng nói..." Tưởng Gia Quyền còn kém một chút nữa là quỳ xuống cảm ơn, hắn cũng biết, việc hôm nay huyên náo rất lớn.
Hắn đã đả thương vài người Nhật Bản, những người Nhật Bản này đều được lãnh đạo trong tỉnh tôn sùng như khách quý, là nhà đầu tư từ bên ngoài đến, vẫn chưa biết làm thế nào để xong việc, nếu như hắn ngồi tù rồi, chỉ sợ vợ con của hắn đều không có cách nào để sống, một gia đình đang miễn cưỡng duy trì, sẽ vì một việc như vậy mà tan nát.
Nhưng hiện tại có Dương Tử Hiên hứa hẹn, hắn lại bớt đi rất nhiều sầu lo, vội vàng khẩn cầu nói: "Dương sở trưởng, bản thân tôi thì không sao, chỉ cần vợ con của tôi mạnh khỏe không việc gì, cho dù tôi đi ngồi tù cũng được..."
Tưởng Gia Quyền đã làm đội trưởng trong bộ đội, biết rõ một ít quy củ, tranh cãi ngoại giao là cực kỳ phiền toái, sự việc hôm nay lại huyên náo lớn như vậy, cho dù Dương Tử Hiên hứa hẹn giúp hắn, chỉ sợ cũng rất khó giải quyết.
Dương Tử Hiên trầm giọng nói: "Anh không cần phải ôm ý nghĩ như vậy, mấy người Nhật Bản kia vốn đi trái với quy tắc giao thông, hơn nữa còn đâm vợ anh trọng thương, một nhà các anh đều là người bị hại, nào có đạo lý người bị hại ngồi tù!”
“Nhớ kỹ, là vài người Nhật Bản kia đụng vợ anh trước, sau đó anh mới tức giận đánh bọn họ, anh chỉ đang phòng vệ thôi..."
Dương Tử Hiên muốn làm văn trong chuyện này, nhất định phải nhờ Tưởng Gia Quyền cường điệu một ít lời khai mấu chốt, vì thế, hắn rất chăm chú nhắc nhở Tưởng Gia Quyền đến lúc quan trọng không được hồ đồ khai loạn, bằng không thì, không gian để Dương Tử Hiên thao tác làm văn sẽ nhỏ đi rất nhiều.
….
Bầu trời bao la trên La Phù tỉnh cũng toàn một mảnh đen tối y, sau khi từ bệnh viện đi ra, Dương Tử Hiên ngồi lên xe, chậm rãi đi ra ngoài, nhìn thấy chiếc Toyota của Trang Vũ Nhi, Dương Tử Hiên liền cười cười chào hỏi.
"Trang tiểu thư, cô có thời gian rảnh theo đuôi chúng tôi à, sao không ở hiện trường xem náo nhiệt?” Dương Tử Hiên có chút nghi hoặc hỏi.
Mí mắt Trang Vũ Nhi rất dài, lông mi thoạt nhìn rất đẹp mắt, cuộc sống trường kỳ trong quân đội không lưu lại dấu vết nào ở trên người nàng, cái eo lại thẳng tắp, trước sau lồi lõm rõ ràng, cũng không biết nàng mặc quân trang vào sẽ có bộ dáng đoan trang xinh đẹp tuyệt trần đến mức nào.
Nắm tay lái, Trang Vũ Nhi có thể cảm giác ánh mắt người đàn ông đối diện kia đang quét nhìn vào mông, bộ ngực của mình, trên mặt hơi nóng đỏ, nói: "Náo nhiệt không có gì hay để xem, lúc cậu đi, phó bí thư thị ủy thành phố Tử Kim, trưởng thư ký thị ủy, thư ký trưởng ủy ban thành phố, còn có cả hai phó cục trưởng cục công an được phân công quản lý trị an, lãnh đạo trung đoàn phòng cháy chữa cháy, cảnh sát các nơi cũng có lãnh đạo xuất động, đoán chừng là do Nhậm Đoàn sai khiến..."
Trang Vũ Nhi chậm rãi thở dài nói, nàng không nhìn quen mắt đối với loại liều lĩnh kêu gọi đầu tư, không quan tâm đến hậu quả của chính phủ địa phương.
Hỷ Lại Thừa phó bí thư đến hiện trường, sau đó liền một mực khuyên bảo quần chúng vây quanh giải tán, tuy không dám chọc giận những quần chúng này phẫn nộ, nhưng lập trường rõ ràng đã thiên về hướng những người Nhật Bản kia.
Quả là thế!
Dương Tử Hiên cũng hiểu, bí thư thị ủy Nhậm Đoàn không thể xuất hiện trong trường hợp này, nhất là sự kiện ngoại giao lớn như vậy, nếu như Nhậm Đoàn xuất hiện, một khi xử lý không tốt, hắn cũng sẽ chịu ảnh hưởng, chỉ có thể ném củ khoai lang phỏng tay này cho phó bí thư chuyên trách Hỷ Lại Thừa.
Hỷ Lại Thừa được phân công quản lý đảng, còn kiêm nhiệm tổ trưởng tiểu tổ công tác ổn định, loại sự kiện đột phát này, trách nhiệm chính rơi lên trên đầu của hắn, cho dù hắn không muốn, cũng phải đứng lên mà đẩy.
"Cảnh sát xuất động quy mô lớn à?” Dương Tử Hiên nhíu mày, hắn không muốn thấy cục diện ác liệt như vậy, nhưng việc đã diễn ra rồi, chỉ sợ có hại chịu thiệt cuối cùng vẫn là những dân chúng kia.
"Đã xuất quân đến duy trì ổn định ở hiện trường, nhưng số lượng không nhiều lắm...”
Trang Vũ Nhi liếc xéo Dương Tử Hiên, nói: "Cục diện đã ổn định lại, toàn bộ người Nhật Bản bị thương đã được đưa đến bệnh viện Hữu Nghị chữa trị rồi, mấy dân chúng bị thương cũng được mang đến bệnh viện Hữu Nghị!”
“Thời điểm tôi đi, Hỷ Lại Thừa đứng ở hiện trường khuyên bảo quần chúng tản đi, hứa hẹn nói, ngoại trừ mấy người đánh người ra, tất cả những người khác đều không truy cứu trách nhiệm, không ít quần chúng cũng lặng yên tản đi...”
……..
Trở lại đại viện Tỉnh ủy, Hồ Khải lập tức đi ra ngoài nghe ngóng tin tức, mang đến cho Dương Tử Hiên tin tức kỹ càng về hiện trường, phố Trung Hưng đã có một phó sở trưởng bị mất chức vì xử lý bất lực, nhưng cái này mới là bắt đầu, địa chấn càng sâu sắp phát sinh rồi.
Cục trưởng cục công an thành phố Tử Kim Hồ Tự Lập đã từng xung đột với Dương Tử Hiên tự mình xử lý sự kiện, ủy ban thành phố phái ra một phó thị trưởng phân công quản lý tìm hiểu thư tư vào duy trì ổn định, phối hợp với Hỷ Lại Thừa, toàn diện xử lý cả chuyện này.
Nhậm Đoàn đã gọi điện thoại đến tổng lãnh sự quán cách Nhật Bản ở thành phố Hoàng Bộ, nơi gần tỉnh La Phù nhất, còn có cả văn phòng ngoại giao Tỉnh ủy ủy ban tỉnh, nhưng hắn cũng không nói sự kiện quá nghiêm trọng, chỉ nói là tranh cãi tai nạn xe cộ bình thường, hi vọng đè sự việc xuống tới, không gây náo loạn.
Nhưng sự kiện này không có khả năng đơn giản như vậy liền chấm dứt, đã sớm có người Nhật Bản thông báo cho tổng lãnh sự quán đặt tại thành phố Hoàng Bộ, nói toàn bộ quá trình xảy ra sự kiện cho lãnh sự quán.
Thời điểm Nhậm Đoàn gọi điện thoại cho lãnh sự quán, người Nhật Bản không nói tin tưởng lời nói của Nhậm Đoàn, cũng không nói là không tin, chỉ nói là câu, sẽ đích thân đến thành phố Tử Kim một chuyến.
Để điện thoại xuống, da đầu Nhậm Đoàn run lên, gần đây thật đúng là quá nhiều chuyện rắc rối, mây đen sự kiện phòng khám dởm vẫn chưa tản đi, lại xảy ra tranh cãi ngoại giao nghiêm trọng như vậy.
Nhậm Đoàn biết rõ, tranh cãi ngoại giao nghiêm trọng như vậy, cũng khó có thể vượt qua Tỉnh ủy bí thư Chu Trì Khôn, tự mình thu thập tất cả, lập tức bảo lái xe đi đến đại viện tỉnh ủy trên đường Bắc Sơn.
Chu Trì Khôn đã sớm biết tin tức thông qua Văn phòng tỉnh ủy, không có gì kỳ quái đối với việc Nhậm Đoàn đến tìm hắn.