Ánh mắt Hoàng Văn Thanh như có điện, con mắt giống như chim ưng, quét một vòng trên mặt Trình Tư Vũ, sau đó dừng một chút rồi mới nói: "Cậu đang trả đũa sao? Tôi biết rõ cậu và đồng chí Dương Tử Hiên đã từng có mâu thuẫn!”
“Nhưng đồng chí Dương Tử Hiên là đồng chí trẻ tuổi, phương thức làm việc, phương thức nói chuyện, phương thức làm người, xác thực là có chút không đủ thành thục, không đủ thoả đáng, đối đãi với lãnh đạo và đồng liêu cấp dưới, có chút vội vàng xao động, nhưng những điểm này không thể trở thành lý do để cậu trả đũa anh ta..."
Trình Tư Vũ vốn tưởng rằng Hoàng Văn Thanh hận thấu xương Dương Tử Hiên, đâu nghĩ đến, Hoàng Văn Thanh còn có thể nói vài câu hữu ích cho Dương Tử Hiên, nhất thời cũng không hiểu ra sao, trong nội tâm như bị che một miếng băng mỏng, tròng mắt chuyển động rất nhanh, thầm phỏng đoán tâm tư chính thức của Hoàng Văn Thanh.
Kỳ thật, Hoàng Văn Thanh không hề muốn nói chuyện cho Dương Tử Hiên, hắn chỉ không muốn để thư ký của mình lợi dụng.
Kỳ thật, các lãnh đạo rất bức xúc chuyện mình chán ghét đối với người nào đó, lại bị cấp dưới thân tín lợi dụng để trả thù riêng, Hoàng Văn Thanh cũng không ngoại lệ.
Trình Tư Vũ vội vàng tiến hành biện hộ vì chính mình: "Chủ tịch tỉnh, tôi tuyệt đối không có ý tứ trả đũa đồng chí Dương Tử Hiên, tôi chỉ cảm thấy đồng chí Dương Tử Hiên và Chí Ôn phó chủ tịch tỉnh đi lại rất gần, có thể nói là thân tín quan trọng dưới tay Chí Ôn phó chủ tịch tỉnh, chủ tịch tỉnh ngài có thể cân nhắc ra tay từ anh ta."
Hoàng Văn Thanh phất phất tay áo, nói: "Cái này cần phải bàn bạc kỹ hơn, có phải là gần đây cậu nghe được tiếng gió gì rồi không? Hoặc đồng chí Dương Tử Hiên xảy ra vấn tại phương diện nào đó đề? Mới khiến cậu động tâm tư?"
Lời này tuy vẫn giữ ngữ khí răn dạy, nhưng Trình Tư Vũ cũng nghe ra một tia manh mối, lập tức tiếp lời, nói: "Cái này… gần đây trong cơ quan có đồn đại, nhưng lời đồn đại vẫn chưa rõ ràng, nói tác phong công tác của đồng chí Dương Tử Hiên có chút không ổn!”
“Tại Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, thật sự là cực kỳ phách lối, tại sở giám sát thì nắm hết quyền hành, tại Ủy ban hoạch định chính sách, lại càng không tôn trọng chủ nhiệm Viên Đồng Tài... Tôi cảm thấy sớm muộn gì anh ta cũng sẽ xảy ra vấn đề lớn."
Hoàng Văn Thanh lắc đầu, nói: "Sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề lớn, có nghĩa là vẫn chưa xảy ra vấn đề lớn nào, chuyện này, cứ để sau hãy bàn tiếp."
Đây là một một câu trả lời hàm hồ nhưng cực kỳ thuyết phục, Trình Tư Vũ nghe ra được, dường như Hoàng Văn Thanh không phản đối chuyện hắn sưu tập tài liệu đen và chứng cứ chứng minh Dương Tử Hiên công tác sai lầm.
Có Hoàng Văn Thanh tỏ thái độ như vậy, Trình Tư Vũ tự nhiên là đã cảm thấy mỹ mãn, vội vàng chạy đi tìm Thuộc Bình thương lượng đối sách.
Trên mặt bàn đầy khói thuốc và hơi nước lượn lờ, nhiệt khí đánh phốc vào người, Hoàng Văn Thanh tĩnh tọa tại chỗ, tự hỏi những lời Trình Tư Vũ vừa nói.
Tranh luận phân chế độ thuế đã đến giai đoạn gay gấy.
Với tư cách võ đài công khai, để hắn và Trần Chí Ôn tranh đấu trong ủy ban tỉnh lần thứ nhất, hắn đã không thể dựa vào uy nghiêm của người đứng đầu ủy ban tỉnh, mà chiếm được chút thượng phong nào.
Quan điểm ủng hộ phân chế độ thuế của Trần Chí Ôn, tại ủy ban tỉnh và Tỉnh ủy đều có được ủng hộ tương đối lớn.
Hoàng Văn Thanh không nắm chắc chuyện mình có thể lấy được thắng lợi cuối cùng trong sân tranh đấu gay gắt này.
Thắng bại của trận tranh đấu này, sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến đại hội đảng sắp tới.
Đại hội đảng qua đi, liền có ý nghĩa là điều chỉnh nhiều nhân sự, bộ máy thường ủy sẽ gặp phải một lần thay đổi toàn diện, nhưng loại điều chỉnh quyền lực này, rất nhiều vị trí sẽ xảy ra ở khu vực Tỉnh ủy.
Hoàng Văn Thanh muốn gia tăng quyền nói chuyện của mình trong lần điều chỉnh này, đạt được càng nhiều lợi ích, xếp càng nhiều thân tín vào bộ máy thường ủy, nhất định phải lấy được thắng lợi trong cuộc tranh luận phân chế độ thuế này.
Trước mắt, Hoàng Văn Thanh cũng không nắm chắc phần thắng lắm, cho nên, hắn nhất định phải kiếm một điểm nhập đề, nhất định phải đi một lối tắt khác.
Đề nghị của Trình Tư Vũ hôm nay, là làm thịt Dương Tử Hiên trước, thật ra là rất vừa ý Hoàng Văn Thanh, nhưng Hoàng Văn Thanh không biết hạ thấp thân phận, đi sưu tập tài liệu đen của một cán bộ cấp sở.
Cứ giao cho Trình Tư Vũ đi làm, đây mới lựa chọn tốt nhất.
Bởi vậy, Hoàng Văn Thanh mới cho Trình Tư Vũ một câu trả lời lập lờ nước đôi, để Trình Tư Vũ đi làm việc.
...
Sau khi đi hai ngày này, tiểu Thiến đã trở về, cuối cùng cũng kết thúc cuộc sống gia đình đau khổ của Dương Tử Hiên và Hứa Tinh, hai người đã có người lo liệu cuộc sống, bớt cãi nhau rồi.
Hai cô gái này vài ngày không gặp mặt, giống như là vài chục năm không gặp, vừa kéo vừa ôm, lại thét lên, khiến cho Dương Tử Hiên hốt hoảng, trốn ra khỏi nhà mình.
Hắn cười khổ một tiếng, nói với Hồ Khải: "Người không biết, còn tưởng rằng tôi và hai cô gái làm chuyện xấu xa gì ở bên trong, thật sự là chẳng ra gì, không biết khiêm tốn một tý, thét lên như vậy, đang mổ heo sao?"
Hồ Khải đương nhiên không dám tiếp chuyện, đây là gia sự của lãnh đạo, lãnh đạo nói với cậu, đấy là phúc phận của cậu, đó là lãnh đạo tín nhiệm cậu, nhưng cũng không có nghĩa là có thể tùy tiện phát biểu nghị luận và ý kiến đối với loại chuyện này.
"Dương sở, có phải là Mã chủ nhiệm sắp đi?" Hồ Khải ngồi ở trên ghế lái, có chút bất an, uốn éo người, không ngồi yên được, cuối cùng vẫn là không kềm nén được tò mò trong nội tâm, quay đầu hỏi Dương Tử Hiên.
"Cậu lấy được tin tức từ nơi nào?" Dương Tử Hiên không chút hoang mang, sửa sang cà- vạt hỏi.
"Người trong đơn vị đang bàn tán, nói là bởi vì đắc tội ngài, lúc trước Thuộc Bình và hắn liên thủ sưu tập tài liệu đen về ngài, lại còn truyền ra ngoài chuyện ngài không tuân theo quy định tương đối nghiêm trọng, hiện tại không điều tra ra được kết quả, cũng nên có người phụ trách chứ? Bọn hắn đều nói Mã Thép sẽ thành người chịu tội thay."
Dương Tử Hiên thoáng trầm mặc một tý, lập tức cười nói: "Mã Thép cũng là người thông minh, lời đồn này truyền ra càng nhiều, hắn càng được an toàn, xem ra hắn và Thuộc Bình là dạng anh không ra anh, em không ra em, cũng không phải là hoạn nạn thấy chân tình, mà là hoạn nạn thấy vết rách..."
"Đó là một lời đồn? Không phải ngài góp lời trước mặt bí thư Trương Luân, muốn điều Mã Thép chủ nhiệm ra khỏi Ban kỷ ủy sao?" Hồ Khải tò mò hỏi.
"Quan hệ giữa tôi và Trương Luân còn chưa khăng khít đến trình độ này, Mã Thép đúng là một cán bộ cấp phó sở, thật sự muốn điều chỉnh, cũng phải đi qua phòng tổ chức Tỉnh ủy, tôi cũng không có tài năng lớn như vậy, có thể nhờ bí thư Trương Luân đi tìm phòng tổ chức Tỉnh ủy nói chuyện...”
“Có thể là Mã Thép cảm giác mình đã gặp nguy hiểm rồi, khả năng là Thuộc Bình muốn đổ toàn bộ trách nhiệm không tuân theo quy định lên trên người hắn, hắn liền cố ý sai người ta thả tiếng gió bất lợi với mình ra.”
“Đây cũng là một loại phương thức để hắn tự bảo vệ mình! Có một số việc, không làm rõ mọi chuyện còn tốt, hiện tại làm rõ rồi, lại khó có thể trở thành sự thật."
Đi vào Tỉnh ủy, Dương Tử Hiên liền trực tiếp đi đến văn phòng bí thư Trương Luân, bái phỏng hắn một chút.
Vừa vặn, Thuộc Bình lại đi ra từ văn phòng Trương Luân, nhìn thấy Dương Tử Hiên đang đứng ở cửa ra vào, sắc mặt biến thành không tốt, nhưng vẫn bắt chuyện mấy câu.
Cánh tay không đánh người mang khuôn mặt tươi cười, Dương Tử Hiên nhìn Thuộc Bình mang đầy vẻ khó coi, liền mỉm cười một cái rồi nói chuyện.
Cái kiểu vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười này, lại làm cho Thuộc Bình sởn hết cả gai ốc, chán ghét một phen.
Trương Luân ấn ấn thái dương, Dương Tử Hiên ngồi xuống trên ghế sa lon, trong tay cầm một phần văn bản tài liệu, đưa cho Trương Luân rồi nói: “Điều tra nhằm vào tôi đã trải qua một đoạn thời gian, ngài nói xem, hiện giờ có nên truy cứu trách nhiệm của một số người không?"
Trương Luân giơ mí mắt lên một chút, hít một hơi thuốc lá, sau đó mới chậm rãi nói: "Chuyện như vậy, chính cậu tự cân nhắc đi, tôi đề nghị cậu, nên chú ý đến đoàn kết bên trong Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh chúng ta!”
“Thuộc Bình phó bí thư có lẽ đã không đúng, nhưng vẫn phải chú ý đến đoàn kết bên trong Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh chúng ta, không nên để các đơn vị khác xem thường."
Dương Tử Hiên cũng không phải là loại người không biết nặng nhẹ, biết rõ Trương Luân muốn dàn xếp ổn thỏa, không cần phải quá cạn tào ráo máng đối với việc Thuộc Bình điều tra không tuân theo quy định, liền nói: "Tôi sẽ chú ý!"
Trương Luân gật gật đầu, Dương Tử Hiên liền muốn đứng dậy, nhưng Trương Luân không muốn để cho hắn rời đi quá nhanh, nói: "Chị Tuyết Bách của cậu đã chuyển đi ra ngoài ở rồi, cậu có biết chuyện này không?"
Thân thể Dương Tử Hiên thoáng cứng ngắc một chút, hơi không tự nhiên, không biết có phải là Trương Luân đã phát hiện một ít quan hệ không bình thường giữa hắn và Tuyết Bách hay không, vội vàng nói: "Tôi đã đến thăm chị Tuyết Bách..."
Trương Luân gật gật đầu, nói: "Những năm này, nó sống cũng không dễ dàng, cậu phải thường xuyên đi thăm nó một chút đi, nó cũng có chút mâu thuẫn với tôi!"
Dương Tử Hiên phát hiện khóe mắt Trương Luân có chút ẩm ướt, trong lòng biết tình cảm của Trương Luân đối với Tuyết Bách thật sự là cực kỳ sâu đậm, Tuyết Bách dọn đến nhà mới, lại làm cho Trương Luân tràn đầy cảm xúc có lỗi.
Hắn vội nghiêng thân thể, nói: "Kỳ thật, chị Tuyết Bách chuyển ra ngoài, cũng là vì không muốn quấy rầy công tác của ngài, ngoài ra là muốn để cho Bối nhi sống trong hoàn cảnh tự do phát triển, ở trong nhà của ngài, thường xuyên có người đến người đi, các loại hình tặng lễ, kỳ thật là không tốt đối với hoàn cảnh phát triển của Bối nhi."
Trương Luân gật gật đầu, nói: "Tuyết Trắng Nhật Hóa bán cho công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích, là cậu đứng ở sau lưng dẫn dắt mọi chuyện à?"
Trong nội tâm Dương Tử Hiên âm thầm cả kinh, không biết sau lưng những lời này của Trương Luân có ý tứ hàm xúc gì, vội nói: "Công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích là xí nghiệp dân doanh chất lượng tương đối tốt, phương diện hoạt động thực tế, hoạt động doanh nghiệp, hoạt động nghiên cứu thị trường, đều có một chút thành tựu!”
“Tuyết Trắng Nhật Hóa bán cho công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích, nhưng thật ra là bám vào cây to để phát triển, Tuyết Trắng Nhật Hóa chủ yếu là tiêu thụ sản phẩm gia dụng, khuyết thiếu nhiều nhân tài, mà dưới cờ công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích lại có rất nhiều.!”
“Tôi cảm thấy quan hệ thông gia này có lợi với Tuyết Trắng Nhật Hóa, mới giới thiệu cho chị Tuyết Bách."
Trương Luân nhìn Dương Tử Hiên kinh hoảng giải thích, cười cười, nói: "Cậu không cần sợ, tôi không có ý tứ gì khác, chỉ muốn hỏi một chút, có phải cậu có nhiều người quen biết cũ bên trong công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích?"
Con ngươi Dương Tử Hiên đảo một vòng, cũng không thèm giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo Trương Luân, nói: "Chủ tịch hiện nay của Dương Ban Mai Xích, là em gái thư ký của tôi, lúc tôi còn công tác tại Hồng Thủy huyện."
Trương Luân nheo mắt, đầu có chút nâng lên, nói: "Vậy cậu và bản thân Dương Ban Mai Xích có quan hệ rất sâu, may mà Thuộc Bình phó bí thư không đào được cái quan hệ này, bằng không thì cũng có thể làm văn thật lớn rồi."
Đồng tử Dương Tử Hiên co rụt lại, giống như là một lần nữa quen biết Trương Luân, khẳng định là Trương Luân đã rõ ràng quan hệ giũa hắn và Dương Ban Mai Xích.
Sở dĩ Thuộc Bình không điều tra ra được quan hệ giữa hắn và Dương Ban Mai Xích, khẳng định là nhờ Trương Luân cố ý làm, cố ý để cho các nghành liên quan che dấu tài liệu, như vậy nghĩa là Trương Luân vẫn luôn bảo hộ hắn.
Nghĩ tới đây, phía sau lưng Dương Tử Hiên cũng toát ra một đống mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn về phía Trương Luân lại nhiều hơn một phần tôn kính và kính sợ.
Người ngồi trước mắt mình, có thể nói một năm rõ mười quan hệ sâu xa giữa mình và Dương Ban Mai Xích.
Trương Luân hút thuốc, hồi lâu mới lên tiếng: "Hi vọng nó có thể mang đến cho kinh tế quốc gia một tia sáng mới, cậu đã lui ra khỏi Dương Ban Mai Xích, bản thân không khống chế cổ phần, cũng không lưu lại chứng cớ và dấu vết, không có chuyện gì đâu."
Dương Tử Hiên biết rõ Trương Luân nói như vậy, nghĩa là không có chuyện gì rồi, Trương Luân là bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, đối với tiêu chuẩn luật pháp phương diện này, nếu so với hắn thì cao hơn rất nhiều.
Khẳng định là Trương Luân đã âm thầm động tay động chân, đem một vài căn cứ chính xác có tính uy hiếp đối với Dương Tử Hiên ra, tiêu hủy toàn bộ.
Bảo vệ Dương Tử Hiên, chẳng khác nào bảo vệ Dương Ban Mai Xích, chẳng khác nào là bảo vệ Trương Tuyết Bách.
Quan hệ trong này, Dương Tử Hiên vẫn có thể tự hiểu rõ.
……
Ban đêm, sông Lục Nha có vẻ rất thanh tịnh, nước sông năm sáu màu tanh tưởi đã được cải thiện sơ bộ, không phát ra mùi tanh tưởi nữa, ngoài ra, màu đen của ban đêm cũng yểm hộ cho dòng nước đầy ô nhiễm chưa cải tạo xong này.
Trời nhập thu, về sau, dưới đại thụ cành lá rậm rạp hai bờ sông đã ít đi rất nhiều người già hóng mát.
Nhưng đêm nay lại tụ tập rất nhiều nông dân và thôn dân trung niên khe khẽ bàn chuyện, tốp năm tốp ba đứng ở bờ sông Lục Nha, chỉ trỏ xung quanh.
Bọn họ đều là cư dân hai bờ sông Lục Nha, cho tới nay đều có cảm xúc mâu thuẫn với Đông Nhuộm.
Cho dù Dương Tử Hiên chủ trì Đông Nhuộm thay đổi chế độ xã hội, tiến cử công nghệ bảo vệ môi trường tương đối mới, hơn nữa còn nhắc nhở Đông Nhuộm cấp phát tiền, tiến hành nạo vét cải tạo sông Lục Nha, cũng không thể để cho cư dân bị ô nhiễm tra tấn vài thập niên mất hết tức giận.
Lúc Phạm Hoàng Sơn ăn cơm, liền nhận được một ít tin tức, thư ký ghé sát vào bên cạnh lỗ tai hắn, nói: "Hai bờ sông Lục Nha tụ tập rất nhiều cư dân, cầm trong tay một ít vũ khí, không biết là muốn làm gì."
Phạm Hoàng Sơn cau mày, nói: "Bọn hắn muốn làm gì đây? Nửa đêm, thời tiết lại lạnh, không phải là đi sông Lục Nha ngắm phong cảnh, hóng mát đấy chứ? Cậu nhanh đi nghe ngóng một tý xem chuyện gì xảy ra..."
Trong khoảng thời gian này, Phạm Hoàng Sơn luôn chăm chú theo sau bước chân của Dương Tử Hiên, hắn cũng thông qua một ít bạn bè tại cơ quan, tìm hiểu qua về Dương Tử Hiên này, biết Dương Tử Hiên có năng lượng không nhỏ.
Nhất là, Dương Tử Hiên có quan hệ rất sâu với thị trưởng thành phố Tử Kim Tiết Kế Ngay, bởi vậy, trong khoảng thời gian này, hắn luôn chăm chú chạy theo đuôi Dương Tử Hiên.
Hắn muốn được Dương Tử Hiên tín nhiệm, thông qua quan hệ Dương Tử Hiên, thay đổi vị trí, đến ủy ban thành phố hay chính phủ địa phương nhậm chức, tại trước khi về hưu, hưởng thụ một tý quyền lực.
Trong khoảng thời gian này, Đông Nhuộm cùng lúc cấp phát tiền hỗ trợ ủy ban thành phố và chính phủ địa phương thanh lý sông Lục Nha ô nhiễm, một phương diện khác, cũng cực lực phối hợp với Dương Tử Hiên, chủ động thay đổi công nghệ mới và cải cách quyền tài sản.
Thư ký đi ra ngoài chốc lát, liền vội vàng chạy trở về, dựa vào lỗ tai Phạm Hoàng Sơn nói mấy câu.
Sắc mặt Phạm Hoàng Sơn đại biến, hỏi "Bọn hắn muốn bạo loạn? Đang đùa à?"
Trật tự sản xuất của Đông Nhuộm đã bị nhiễu loạn nghiêm trọng rồi, nếu như cư dân sông Lục Nha còn muốn làm ra một cuộc "bạo loạn", như vậy, khả năng là Đông Nhuộm sẽ thật sự gặp phải nguy hiểm bị ngừng sản xuất.
"Tôi lẻn vào hỏi thăm một chút, nghe nói bọn hắn đang bất mãn với việc chúng ta trị ô nhiễm, cảm thấy công trình trị ô nhiễm của chúng ta là thứ để lừa gạt bọn hắn."
Phạm Hoàng Sơn đột nhiên đứng lên, mặt mũi tràn đầy tức giận, hỏi: "Đây là điều thằng nhóc nào bịa đặt?"
"Bọn hắn còn nói, đội thi công trị ô nhiễm kia, cũng là Đông Nhuộm chúng ta mời đến, đội thi công trị ô nhiễm được ăn tiền boa, cố ý kéo dài tiến độ trị ô nhiễm, đã sắp qua nửa tháng rồi, vẫn chưa có xử lý được nửa km..."
Thư ký chứng kiến sắc mặt Phạm Hoàng Sơn rất không dễ nhìn, không dám tiếp tục nói nữa.
Đầu óc Phạm Hoàng Sơn nhanh chóng quay ngược trở lại, nghĩ xem nên làm cách nào để giải quyết sự tình này, liền hỏi: "Trước mắt có tạo thành xung đột không?"
"Vẫn chưa nhìn thấy có người nào thương vong hay xuất hiện xung đột, nhưng vẫn đang có thêm rất nhiều cư dân tụ tập tại hai bên bờ sông Lục Nha, tôi lo lắng bọn hắn sẽ động thủ...Chúng ta có nên báo động không?"
“Nhưng đồng chí Dương Tử Hiên là đồng chí trẻ tuổi, phương thức làm việc, phương thức nói chuyện, phương thức làm người, xác thực là có chút không đủ thành thục, không đủ thoả đáng, đối đãi với lãnh đạo và đồng liêu cấp dưới, có chút vội vàng xao động, nhưng những điểm này không thể trở thành lý do để cậu trả đũa anh ta..."
Trình Tư Vũ vốn tưởng rằng Hoàng Văn Thanh hận thấu xương Dương Tử Hiên, đâu nghĩ đến, Hoàng Văn Thanh còn có thể nói vài câu hữu ích cho Dương Tử Hiên, nhất thời cũng không hiểu ra sao, trong nội tâm như bị che một miếng băng mỏng, tròng mắt chuyển động rất nhanh, thầm phỏng đoán tâm tư chính thức của Hoàng Văn Thanh.
Kỳ thật, Hoàng Văn Thanh không hề muốn nói chuyện cho Dương Tử Hiên, hắn chỉ không muốn để thư ký của mình lợi dụng.
Kỳ thật, các lãnh đạo rất bức xúc chuyện mình chán ghét đối với người nào đó, lại bị cấp dưới thân tín lợi dụng để trả thù riêng, Hoàng Văn Thanh cũng không ngoại lệ.
Trình Tư Vũ vội vàng tiến hành biện hộ vì chính mình: "Chủ tịch tỉnh, tôi tuyệt đối không có ý tứ trả đũa đồng chí Dương Tử Hiên, tôi chỉ cảm thấy đồng chí Dương Tử Hiên và Chí Ôn phó chủ tịch tỉnh đi lại rất gần, có thể nói là thân tín quan trọng dưới tay Chí Ôn phó chủ tịch tỉnh, chủ tịch tỉnh ngài có thể cân nhắc ra tay từ anh ta."
Hoàng Văn Thanh phất phất tay áo, nói: "Cái này cần phải bàn bạc kỹ hơn, có phải là gần đây cậu nghe được tiếng gió gì rồi không? Hoặc đồng chí Dương Tử Hiên xảy ra vấn tại phương diện nào đó đề? Mới khiến cậu động tâm tư?"
Lời này tuy vẫn giữ ngữ khí răn dạy, nhưng Trình Tư Vũ cũng nghe ra một tia manh mối, lập tức tiếp lời, nói: "Cái này… gần đây trong cơ quan có đồn đại, nhưng lời đồn đại vẫn chưa rõ ràng, nói tác phong công tác của đồng chí Dương Tử Hiên có chút không ổn!”
“Tại Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, thật sự là cực kỳ phách lối, tại sở giám sát thì nắm hết quyền hành, tại Ủy ban hoạch định chính sách, lại càng không tôn trọng chủ nhiệm Viên Đồng Tài... Tôi cảm thấy sớm muộn gì anh ta cũng sẽ xảy ra vấn đề lớn."
Hoàng Văn Thanh lắc đầu, nói: "Sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề lớn, có nghĩa là vẫn chưa xảy ra vấn đề lớn nào, chuyện này, cứ để sau hãy bàn tiếp."
Đây là một một câu trả lời hàm hồ nhưng cực kỳ thuyết phục, Trình Tư Vũ nghe ra được, dường như Hoàng Văn Thanh không phản đối chuyện hắn sưu tập tài liệu đen và chứng cứ chứng minh Dương Tử Hiên công tác sai lầm.
Có Hoàng Văn Thanh tỏ thái độ như vậy, Trình Tư Vũ tự nhiên là đã cảm thấy mỹ mãn, vội vàng chạy đi tìm Thuộc Bình thương lượng đối sách.
Trên mặt bàn đầy khói thuốc và hơi nước lượn lờ, nhiệt khí đánh phốc vào người, Hoàng Văn Thanh tĩnh tọa tại chỗ, tự hỏi những lời Trình Tư Vũ vừa nói.
Tranh luận phân chế độ thuế đã đến giai đoạn gay gấy.
Với tư cách võ đài công khai, để hắn và Trần Chí Ôn tranh đấu trong ủy ban tỉnh lần thứ nhất, hắn đã không thể dựa vào uy nghiêm của người đứng đầu ủy ban tỉnh, mà chiếm được chút thượng phong nào.
Quan điểm ủng hộ phân chế độ thuế của Trần Chí Ôn, tại ủy ban tỉnh và Tỉnh ủy đều có được ủng hộ tương đối lớn.
Hoàng Văn Thanh không nắm chắc chuyện mình có thể lấy được thắng lợi cuối cùng trong sân tranh đấu gay gắt này.
Thắng bại của trận tranh đấu này, sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến đại hội đảng sắp tới.
Đại hội đảng qua đi, liền có ý nghĩa là điều chỉnh nhiều nhân sự, bộ máy thường ủy sẽ gặp phải một lần thay đổi toàn diện, nhưng loại điều chỉnh quyền lực này, rất nhiều vị trí sẽ xảy ra ở khu vực Tỉnh ủy.
Hoàng Văn Thanh muốn gia tăng quyền nói chuyện của mình trong lần điều chỉnh này, đạt được càng nhiều lợi ích, xếp càng nhiều thân tín vào bộ máy thường ủy, nhất định phải lấy được thắng lợi trong cuộc tranh luận phân chế độ thuế này.
Trước mắt, Hoàng Văn Thanh cũng không nắm chắc phần thắng lắm, cho nên, hắn nhất định phải kiếm một điểm nhập đề, nhất định phải đi một lối tắt khác.
Đề nghị của Trình Tư Vũ hôm nay, là làm thịt Dương Tử Hiên trước, thật ra là rất vừa ý Hoàng Văn Thanh, nhưng Hoàng Văn Thanh không biết hạ thấp thân phận, đi sưu tập tài liệu đen của một cán bộ cấp sở.
Cứ giao cho Trình Tư Vũ đi làm, đây mới lựa chọn tốt nhất.
Bởi vậy, Hoàng Văn Thanh mới cho Trình Tư Vũ một câu trả lời lập lờ nước đôi, để Trình Tư Vũ đi làm việc.
...
Sau khi đi hai ngày này, tiểu Thiến đã trở về, cuối cùng cũng kết thúc cuộc sống gia đình đau khổ của Dương Tử Hiên và Hứa Tinh, hai người đã có người lo liệu cuộc sống, bớt cãi nhau rồi.
Hai cô gái này vài ngày không gặp mặt, giống như là vài chục năm không gặp, vừa kéo vừa ôm, lại thét lên, khiến cho Dương Tử Hiên hốt hoảng, trốn ra khỏi nhà mình.
Hắn cười khổ một tiếng, nói với Hồ Khải: "Người không biết, còn tưởng rằng tôi và hai cô gái làm chuyện xấu xa gì ở bên trong, thật sự là chẳng ra gì, không biết khiêm tốn một tý, thét lên như vậy, đang mổ heo sao?"
Hồ Khải đương nhiên không dám tiếp chuyện, đây là gia sự của lãnh đạo, lãnh đạo nói với cậu, đấy là phúc phận của cậu, đó là lãnh đạo tín nhiệm cậu, nhưng cũng không có nghĩa là có thể tùy tiện phát biểu nghị luận và ý kiến đối với loại chuyện này.
"Dương sở, có phải là Mã chủ nhiệm sắp đi?" Hồ Khải ngồi ở trên ghế lái, có chút bất an, uốn éo người, không ngồi yên được, cuối cùng vẫn là không kềm nén được tò mò trong nội tâm, quay đầu hỏi Dương Tử Hiên.
"Cậu lấy được tin tức từ nơi nào?" Dương Tử Hiên không chút hoang mang, sửa sang cà- vạt hỏi.
"Người trong đơn vị đang bàn tán, nói là bởi vì đắc tội ngài, lúc trước Thuộc Bình và hắn liên thủ sưu tập tài liệu đen về ngài, lại còn truyền ra ngoài chuyện ngài không tuân theo quy định tương đối nghiêm trọng, hiện tại không điều tra ra được kết quả, cũng nên có người phụ trách chứ? Bọn hắn đều nói Mã Thép sẽ thành người chịu tội thay."
Dương Tử Hiên thoáng trầm mặc một tý, lập tức cười nói: "Mã Thép cũng là người thông minh, lời đồn này truyền ra càng nhiều, hắn càng được an toàn, xem ra hắn và Thuộc Bình là dạng anh không ra anh, em không ra em, cũng không phải là hoạn nạn thấy chân tình, mà là hoạn nạn thấy vết rách..."
"Đó là một lời đồn? Không phải ngài góp lời trước mặt bí thư Trương Luân, muốn điều Mã Thép chủ nhiệm ra khỏi Ban kỷ ủy sao?" Hồ Khải tò mò hỏi.
"Quan hệ giữa tôi và Trương Luân còn chưa khăng khít đến trình độ này, Mã Thép đúng là một cán bộ cấp phó sở, thật sự muốn điều chỉnh, cũng phải đi qua phòng tổ chức Tỉnh ủy, tôi cũng không có tài năng lớn như vậy, có thể nhờ bí thư Trương Luân đi tìm phòng tổ chức Tỉnh ủy nói chuyện...”
“Có thể là Mã Thép cảm giác mình đã gặp nguy hiểm rồi, khả năng là Thuộc Bình muốn đổ toàn bộ trách nhiệm không tuân theo quy định lên trên người hắn, hắn liền cố ý sai người ta thả tiếng gió bất lợi với mình ra.”
“Đây cũng là một loại phương thức để hắn tự bảo vệ mình! Có một số việc, không làm rõ mọi chuyện còn tốt, hiện tại làm rõ rồi, lại khó có thể trở thành sự thật."
Đi vào Tỉnh ủy, Dương Tử Hiên liền trực tiếp đi đến văn phòng bí thư Trương Luân, bái phỏng hắn một chút.
Vừa vặn, Thuộc Bình lại đi ra từ văn phòng Trương Luân, nhìn thấy Dương Tử Hiên đang đứng ở cửa ra vào, sắc mặt biến thành không tốt, nhưng vẫn bắt chuyện mấy câu.
Cánh tay không đánh người mang khuôn mặt tươi cười, Dương Tử Hiên nhìn Thuộc Bình mang đầy vẻ khó coi, liền mỉm cười một cái rồi nói chuyện.
Cái kiểu vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười này, lại làm cho Thuộc Bình sởn hết cả gai ốc, chán ghét một phen.
Trương Luân ấn ấn thái dương, Dương Tử Hiên ngồi xuống trên ghế sa lon, trong tay cầm một phần văn bản tài liệu, đưa cho Trương Luân rồi nói: “Điều tra nhằm vào tôi đã trải qua một đoạn thời gian, ngài nói xem, hiện giờ có nên truy cứu trách nhiệm của một số người không?"
Trương Luân giơ mí mắt lên một chút, hít một hơi thuốc lá, sau đó mới chậm rãi nói: "Chuyện như vậy, chính cậu tự cân nhắc đi, tôi đề nghị cậu, nên chú ý đến đoàn kết bên trong Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh chúng ta!”
“Thuộc Bình phó bí thư có lẽ đã không đúng, nhưng vẫn phải chú ý đến đoàn kết bên trong Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh chúng ta, không nên để các đơn vị khác xem thường."
Dương Tử Hiên cũng không phải là loại người không biết nặng nhẹ, biết rõ Trương Luân muốn dàn xếp ổn thỏa, không cần phải quá cạn tào ráo máng đối với việc Thuộc Bình điều tra không tuân theo quy định, liền nói: "Tôi sẽ chú ý!"
Trương Luân gật gật đầu, Dương Tử Hiên liền muốn đứng dậy, nhưng Trương Luân không muốn để cho hắn rời đi quá nhanh, nói: "Chị Tuyết Bách của cậu đã chuyển đi ra ngoài ở rồi, cậu có biết chuyện này không?"
Thân thể Dương Tử Hiên thoáng cứng ngắc một chút, hơi không tự nhiên, không biết có phải là Trương Luân đã phát hiện một ít quan hệ không bình thường giữa hắn và Tuyết Bách hay không, vội vàng nói: "Tôi đã đến thăm chị Tuyết Bách..."
Trương Luân gật gật đầu, nói: "Những năm này, nó sống cũng không dễ dàng, cậu phải thường xuyên đi thăm nó một chút đi, nó cũng có chút mâu thuẫn với tôi!"
Dương Tử Hiên phát hiện khóe mắt Trương Luân có chút ẩm ướt, trong lòng biết tình cảm của Trương Luân đối với Tuyết Bách thật sự là cực kỳ sâu đậm, Tuyết Bách dọn đến nhà mới, lại làm cho Trương Luân tràn đầy cảm xúc có lỗi.
Hắn vội nghiêng thân thể, nói: "Kỳ thật, chị Tuyết Bách chuyển ra ngoài, cũng là vì không muốn quấy rầy công tác của ngài, ngoài ra là muốn để cho Bối nhi sống trong hoàn cảnh tự do phát triển, ở trong nhà của ngài, thường xuyên có người đến người đi, các loại hình tặng lễ, kỳ thật là không tốt đối với hoàn cảnh phát triển của Bối nhi."
Trương Luân gật gật đầu, nói: "Tuyết Trắng Nhật Hóa bán cho công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích, là cậu đứng ở sau lưng dẫn dắt mọi chuyện à?"
Trong nội tâm Dương Tử Hiên âm thầm cả kinh, không biết sau lưng những lời này của Trương Luân có ý tứ hàm xúc gì, vội nói: "Công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích là xí nghiệp dân doanh chất lượng tương đối tốt, phương diện hoạt động thực tế, hoạt động doanh nghiệp, hoạt động nghiên cứu thị trường, đều có một chút thành tựu!”
“Tuyết Trắng Nhật Hóa bán cho công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích, nhưng thật ra là bám vào cây to để phát triển, Tuyết Trắng Nhật Hóa chủ yếu là tiêu thụ sản phẩm gia dụng, khuyết thiếu nhiều nhân tài, mà dưới cờ công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích lại có rất nhiều.!”
“Tôi cảm thấy quan hệ thông gia này có lợi với Tuyết Trắng Nhật Hóa, mới giới thiệu cho chị Tuyết Bách."
Trương Luân nhìn Dương Tử Hiên kinh hoảng giải thích, cười cười, nói: "Cậu không cần sợ, tôi không có ý tứ gì khác, chỉ muốn hỏi một chút, có phải cậu có nhiều người quen biết cũ bên trong công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích?"
Con ngươi Dương Tử Hiên đảo một vòng, cũng không thèm giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo Trương Luân, nói: "Chủ tịch hiện nay của Dương Ban Mai Xích, là em gái thư ký của tôi, lúc tôi còn công tác tại Hồng Thủy huyện."
Trương Luân nheo mắt, đầu có chút nâng lên, nói: "Vậy cậu và bản thân Dương Ban Mai Xích có quan hệ rất sâu, may mà Thuộc Bình phó bí thư không đào được cái quan hệ này, bằng không thì cũng có thể làm văn thật lớn rồi."
Đồng tử Dương Tử Hiên co rụt lại, giống như là một lần nữa quen biết Trương Luân, khẳng định là Trương Luân đã rõ ràng quan hệ giũa hắn và Dương Ban Mai Xích.
Sở dĩ Thuộc Bình không điều tra ra được quan hệ giữa hắn và Dương Ban Mai Xích, khẳng định là nhờ Trương Luân cố ý làm, cố ý để cho các nghành liên quan che dấu tài liệu, như vậy nghĩa là Trương Luân vẫn luôn bảo hộ hắn.
Nghĩ tới đây, phía sau lưng Dương Tử Hiên cũng toát ra một đống mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn về phía Trương Luân lại nhiều hơn một phần tôn kính và kính sợ.
Người ngồi trước mắt mình, có thể nói một năm rõ mười quan hệ sâu xa giữa mình và Dương Ban Mai Xích.
Trương Luân hút thuốc, hồi lâu mới lên tiếng: "Hi vọng nó có thể mang đến cho kinh tế quốc gia một tia sáng mới, cậu đã lui ra khỏi Dương Ban Mai Xích, bản thân không khống chế cổ phần, cũng không lưu lại chứng cớ và dấu vết, không có chuyện gì đâu."
Dương Tử Hiên biết rõ Trương Luân nói như vậy, nghĩa là không có chuyện gì rồi, Trương Luân là bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, đối với tiêu chuẩn luật pháp phương diện này, nếu so với hắn thì cao hơn rất nhiều.
Khẳng định là Trương Luân đã âm thầm động tay động chân, đem một vài căn cứ chính xác có tính uy hiếp đối với Dương Tử Hiên ra, tiêu hủy toàn bộ.
Bảo vệ Dương Tử Hiên, chẳng khác nào bảo vệ Dương Ban Mai Xích, chẳng khác nào là bảo vệ Trương Tuyết Bách.
Quan hệ trong này, Dương Tử Hiên vẫn có thể tự hiểu rõ.
……
Ban đêm, sông Lục Nha có vẻ rất thanh tịnh, nước sông năm sáu màu tanh tưởi đã được cải thiện sơ bộ, không phát ra mùi tanh tưởi nữa, ngoài ra, màu đen của ban đêm cũng yểm hộ cho dòng nước đầy ô nhiễm chưa cải tạo xong này.
Trời nhập thu, về sau, dưới đại thụ cành lá rậm rạp hai bờ sông đã ít đi rất nhiều người già hóng mát.
Nhưng đêm nay lại tụ tập rất nhiều nông dân và thôn dân trung niên khe khẽ bàn chuyện, tốp năm tốp ba đứng ở bờ sông Lục Nha, chỉ trỏ xung quanh.
Bọn họ đều là cư dân hai bờ sông Lục Nha, cho tới nay đều có cảm xúc mâu thuẫn với Đông Nhuộm.
Cho dù Dương Tử Hiên chủ trì Đông Nhuộm thay đổi chế độ xã hội, tiến cử công nghệ bảo vệ môi trường tương đối mới, hơn nữa còn nhắc nhở Đông Nhuộm cấp phát tiền, tiến hành nạo vét cải tạo sông Lục Nha, cũng không thể để cho cư dân bị ô nhiễm tra tấn vài thập niên mất hết tức giận.
Lúc Phạm Hoàng Sơn ăn cơm, liền nhận được một ít tin tức, thư ký ghé sát vào bên cạnh lỗ tai hắn, nói: "Hai bờ sông Lục Nha tụ tập rất nhiều cư dân, cầm trong tay một ít vũ khí, không biết là muốn làm gì."
Phạm Hoàng Sơn cau mày, nói: "Bọn hắn muốn làm gì đây? Nửa đêm, thời tiết lại lạnh, không phải là đi sông Lục Nha ngắm phong cảnh, hóng mát đấy chứ? Cậu nhanh đi nghe ngóng một tý xem chuyện gì xảy ra..."
Trong khoảng thời gian này, Phạm Hoàng Sơn luôn chăm chú theo sau bước chân của Dương Tử Hiên, hắn cũng thông qua một ít bạn bè tại cơ quan, tìm hiểu qua về Dương Tử Hiên này, biết Dương Tử Hiên có năng lượng không nhỏ.
Nhất là, Dương Tử Hiên có quan hệ rất sâu với thị trưởng thành phố Tử Kim Tiết Kế Ngay, bởi vậy, trong khoảng thời gian này, hắn luôn chăm chú chạy theo đuôi Dương Tử Hiên.
Hắn muốn được Dương Tử Hiên tín nhiệm, thông qua quan hệ Dương Tử Hiên, thay đổi vị trí, đến ủy ban thành phố hay chính phủ địa phương nhậm chức, tại trước khi về hưu, hưởng thụ một tý quyền lực.
Trong khoảng thời gian này, Đông Nhuộm cùng lúc cấp phát tiền hỗ trợ ủy ban thành phố và chính phủ địa phương thanh lý sông Lục Nha ô nhiễm, một phương diện khác, cũng cực lực phối hợp với Dương Tử Hiên, chủ động thay đổi công nghệ mới và cải cách quyền tài sản.
Thư ký đi ra ngoài chốc lát, liền vội vàng chạy trở về, dựa vào lỗ tai Phạm Hoàng Sơn nói mấy câu.
Sắc mặt Phạm Hoàng Sơn đại biến, hỏi "Bọn hắn muốn bạo loạn? Đang đùa à?"
Trật tự sản xuất của Đông Nhuộm đã bị nhiễu loạn nghiêm trọng rồi, nếu như cư dân sông Lục Nha còn muốn làm ra một cuộc "bạo loạn", như vậy, khả năng là Đông Nhuộm sẽ thật sự gặp phải nguy hiểm bị ngừng sản xuất.
"Tôi lẻn vào hỏi thăm một chút, nghe nói bọn hắn đang bất mãn với việc chúng ta trị ô nhiễm, cảm thấy công trình trị ô nhiễm của chúng ta là thứ để lừa gạt bọn hắn."
Phạm Hoàng Sơn đột nhiên đứng lên, mặt mũi tràn đầy tức giận, hỏi: "Đây là điều thằng nhóc nào bịa đặt?"
"Bọn hắn còn nói, đội thi công trị ô nhiễm kia, cũng là Đông Nhuộm chúng ta mời đến, đội thi công trị ô nhiễm được ăn tiền boa, cố ý kéo dài tiến độ trị ô nhiễm, đã sắp qua nửa tháng rồi, vẫn chưa có xử lý được nửa km..."
Thư ký chứng kiến sắc mặt Phạm Hoàng Sơn rất không dễ nhìn, không dám tiếp tục nói nữa.
Đầu óc Phạm Hoàng Sơn nhanh chóng quay ngược trở lại, nghĩ xem nên làm cách nào để giải quyết sự tình này, liền hỏi: "Trước mắt có tạo thành xung đột không?"
"Vẫn chưa nhìn thấy có người nào thương vong hay xuất hiện xung đột, nhưng vẫn đang có thêm rất nhiều cư dân tụ tập tại hai bên bờ sông Lục Nha, tôi lo lắng bọn hắn sẽ động thủ...Chúng ta có nên báo động không?"