Tần Cao đưa báo cáo lên trên, trung ương rất nhanh liền đưa ra ý kiến trả lời phúc đáp, muốn sở công an tỉnh tránh mặt khỏi hành động truy bắt lần này, hơn nữa còn kín đáo phê bình phương thức làm việc vô cùng thô bạo của sở công an tỉnh.
Lần này coi như mặt Hà Tân Nghi bị đánh không nhẹ, mới âm u cúp đuôi từ đại hội đảng trở về, lại bị Dương Tử Hiên quét sạch mặt mũi, trong nội tâm vô cùng căm tức.
Dương Tử Hiên cũng không có tâm tình quan tâm đến chuyện Hà Tân Nghi giận thế nào, bởi vì hành động bắt lão Hùng của Hồ Tự Lập đã giằng co hai ngày, vẫn chưa thu lưới, cá lớn vẫn chưa rơi vào trong tay ngư dân.
Một ít lãnh đạo tỉnh ủy đã mất đi kiên nhẫn, không ngừng tạo áp lực đến cục công an thành phố Tử Kim.
Tính tình Hồ Tự Lập cũng bắt đầu táo bạo, cái bản án này, trên trung ương có người nhìn chằm chằm vào, Tỉnh ủy có người nhìn chằm chằm vào, thị ủy cũng có người nhìn chằm chằm vào, hắn phải phá án càng nhanh càng tốt.
Càng kéo dài thời gian, sẽ càng lưu lại cho lãnh đạo ấn tượng "hành sự bất lực".
Vừa mới răn dạy một đại đội trưởng cảnh sát hình sự xong, Dương Tử Hiên liền từ bên ngoài tiến vào.
“Hài, mấy ngày nay không khí thành phố Tử Kim rất lạnh, cũng gia tăng thêm khó khăn cho hành động lùng bắt, khí trời mát, tinh thần con người cũng dễ dàng buông lỏng.”
Hồ Tự Lập đổ chén trà nóng cho Dương Tử Hiên, than thở: "Tôi làm cả đời cảnh sát, chịu khó làm việc, phá rất nhiều án, cho tới bây giờ vẫn chưa từng phát hỏa lớn như vậy...Không biết là đám thủ hạ của tôi quá kém, hay là kế hoạch lùng bắt của chúng tôi có gì sai sót nữa."
"Có thể nói khu Tử Dương là trung tâm quyền lực lớn nhất trong tỉnh, đại bộ phận lãnh đạo Tỉnh ủy ủy ban tỉnh đều ở đây, việc này cũng gia tăng độ khó cho anh." Dương Tử Hiên an ủi một câu.
"Vẫn là người anh em cậu hiểu tôi, mới vừa rồi bị mấy người văn phòng tỉnh ủy phê bình một chầu, nói cái gì phá án chậm, lùng bắt hai ngày, ngay cả cái lông chim cũng không tìm ra được, tôi đang cất một bụng đây này."
Dương Tử Hiên cười cười, cầm điếu thuốc trên mặt bàn lên hút một hơi rồi nói: "Bọn hắn muốn, đúng là làm anh tức giận, hơn phân nửa có còn người đứng ở phía sau sai khiến.”
“Văn phòng Tỉnh ủy vốn chính là một mẫu ba phần đất của phái bản địa, mà lão Hà là người có huyết thống phái bản địa thuần khiết.”
“Lão Hà bị cấp trên đưa ra mệnh lệnh phải lảng tránh cái bản án này, về sau, trong nội tâm cảm thấy cực kỳ không phục...nếu anh tức giận, lại là trúng kế của hắn, nói không chừng sẽ bị hắn một lần nữa đoạt lại quyền điều tra bản án này!"
"Lời này có lý!" Hồ Tự Lập ngẫm lại một chút, liền hiểu được Dương Tử Hiên nói rất có lý, quay đầu hỏi: "Cậu tới có chuyện gì? Trương Ôn bên kia thế nào?"
"Tiến độ chúng tôi bên kia thế nào, vẫn phải cần anh ở bên này phối hợp tiến độ, anh không bắt người đến, tôi sợ khó có thể có được manh mối."
Dương Tử Hiên dựa lưng vào ghế, nói: "Chúng tôi đã cầm không ít manh mối và căn cứ chính xác trên tay, chỉ còn chờ các anh phá án, nếu như lão Hùng và Trương Ôn có liên quan gì đến án ngân hàng tư nhân dưới mặt đất, tôi sẽ trực tiếp giao cho hai vị lãnh đạo Tần Cao và Hoàng Cường, để bọn họ mang về trung ương, chắc chắn có thể lập án."
Hồ Tự Lập càng thêm phiền muộn hơn, nói: "Vẫn là kéo chuyện của cậu sang thành của tôi, thật xấu hổ với người anh em, lần này ông anh đã tận lực, tên chó chết lão Hùng kia đang khiêu chiến cực hạn tâm lý của tôi."
"Ông anh, tôi cảm thấy, nếu không bắt được bằng thủ đoạn cứng rắn, vậy thì dùng thủ đoạn mềm đi."
Hồ Tự Lập này không thể kết giao quá sâu, nhưng làm bạn bè bình thường vẫn tin qua được, Dương Tử Hiên không ngại giúp hắn xử lý một ít công việc.
"Làm sao để dùng thủ đoạn mềm?" Hồ Tự Lập vẫn đang không hiểu ra sao.
"Lão Hùng là một trong tám đại vương thế giới dưới lòng đất thành phố Tử Kim, đương nhiên cũng có ô dù, không có ô dù, hắn không thể làm được cái đại vương này..." Giọng nói Dương Tử Hiên không lớn, nhưng Hồ Tự Lập nghe vào trong tai, lại giống như là sấm sét giữa trời.
"Tôi biết hắn trốn ở đâu rồi...con mẹ nó, trước kia tôi chỉ sợ đắc tội một ít quan lại quyền quý trong Tỉnh ủy ủy ban tỉnh, không dám đi đến nhà bọn họ tìm kiếm..."
Hồ Tự Lập vỗ bả vai Dương Tử Hiên, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, nói: "Cậu có thể nói một câu làm bừng tỉnh người trong mộng, rất tốt...bây giờ chắc chắn hắn đang trốn ở trong nhà cái ô to to che chở cho hắn."
Tại thời điểm Hồ Tự Lập hành động, Dương Tử Hiên cũng không nhàn rỗi, đi tới nhà khách Tỉnh ủy.
Trong hành lang thật dài, ngọn đèn thắp sáng trưng, lại không có người nào đứng trên đó, đi phía trước dẫn đường cho Dương Tử Hiên chính là Sài Quá Long.
Cầm lấy một chuỗi chìa khóa, mở cửa phòng ra, Dương Tử Hiên đi vào, Khô Lộc Văn đã mấy ngày không rửa mặt, râu mép lộn xộn, sau khi bị nhân viên Ban Kỷ Luật Thanh tra dẫn về, áo sơmi màu trắng trên người cũng xuất hiện rất nhiều vết đen, có vẻ cực kỳ lôi thôi.
Những vết bẩn còn lại, đều là chính bản thân hắn tạo ra, vài ngày thôi mà giống như đã già đi mười mấy tuổi.
"Cậu tới làm gì?" Khô Lộc Văn ngẩng đầu liếc nhìn Dương Tử Hiên, rồi lại cúi xuống dưới.
Dương Tử Hiên hướng Sài Quá Long phất phất tay áo, bảo hắn đi ra ngoài, Sài Quá Long thoáng do dự một tý, những vẫn đi ra ngoài chờ đợi.
Thời điểm cán bộ Ban Kỷ Luật Thanh tra điều tra nói chuyện giống nhau, đều cần hai người đứng ở đây, nhưng hiện tại có camera giám sát và điều khiển, Dương Tử Hiên một mình nói chuyện với Khô Lộc Văn, cũng không tính là trái với quy định.
Dương Tử Hiên chuyển cái ghế đến ngồi xuống, có nhiều hứng thú nhìn Khô Lộc Văn, hỏi: "Hồ tổng, vài ngày không thấy, tại sao lại làm mình lôi thôi như vậy? Anh trong trí nhớ tôi, luôn là người quần áo ngăn nắp, nhìn người trước hay người sau, đều là một bộ dạng nhân sĩ thành công! Có phải là vừa gặp nạn, cả người liền rối loạn rồi hay không, sợ bị phán tội chết à?"
"Chết? Tội của tôi có thể bị phán tử hình sao?" Khô Lộc Văn như là nghe được chuyện đáng chê cười nhất, chỉ vào cái mũi Dương Tử Hiên, cười đến người ngã ngựa đổ.
"Anh cho rằng còn có người nào đó có thể bảo vệ anh sao?"
Khô Lộc Văn lắc đầu, nói: "Bảo vệ hay không thì tôi không biết, ít nhất thì tôi cũng không chết được!"
Dương Tử Hiên cười lạnh một tiếng, nói: "Không phải anh muốn nói mấy cái bí mật tài khoản ra, sau đó là tranh thủ lập công chuộc tội, giảm hành vi phạm tội xuống sao? Anh cho rằng làm như vậy, anh sẽ không chết hả?"
Khuôn mặt Khô Lộc Văn vặn vẹo, ánh mắt nhìn Dương Tử Hiên như là nhìn thấy quỷ.
"Mấy cái tài khoản kia đã không còn tiền, còn muốn lừa gạt chúng tôi, anh tưởng rằng Trương Ôn có khả năng giúp đỡ được anh sao? Đừng nằm mộng nữa, Khô Lộc Văn!" Dương Tử Hiên đứng lên, đi một vòng quanh Khô Lộc Văn, ánh mắt sáng ngời hữu thần nhìn vào mặt Khô Lộc Văn.
Trong nội tâm Khô Lộc Văn lập tức cảm thấy sợ hãi.
Dương Tử Hiên nhìn tâm tình Khô Lộc Văn cấp tốc biến hóa trong thời gian ngắn, biết rõ trạng thái tâm lý của hắn đã ở bờ biên giới, chuẩn bị sụp đổ, chỉ cần dùng thêm chút thủ đoạn, có thể bắt hắn nói ra rất nhiều chân tướng.
Tại Dương Tử Hiên trong kế hoạch, Khô Lộc Văn cũng là cực kỳ quan trọng một khâu, với tư cách chỉ chứng nhận Trương Ôn nhân chứng!
"Tôi có thể nói cho anh biết, Khô Lộc Văn, hiện tại Trương Ôn đang bị xếp vào đối tượng Ban Kỷ Luật Thanh tra chúng tôi điều tra trọng điểm, trung ương đã phái người xuống, tự mình đôn đốc kiểm tra xem xét..."
Giọng nói Dương Tử Hiên rất vững vàng: "Trước đó không lâu, chúng tôi phá được một cái ngân hàng tư nhân dưới mặt đất, cái ngân hàng tư nhân dưới mặt đất này có tiền Trương Ôn tham ô khoản chi tiêu công của ủy ban tỉnh, đem đi buôn ngoại hối.”
Ngoài ra còn có khoản ghi chép về tài sản giúp anh di chuyển sang nơi khác, nói cách khác, cái manh mối này chuyển giao cho cơ quan tư pháp, chính là hai tội lớn.”
“Tham ô khoản chi tiêu công, di chuyển tang vật...anh cảm thấy anh sẽ không bị phán án tử hình sao?"
Chương 620: Đe dọa(2)
"Anh liên quan đến việc lợi dụng tín nhiệm ủy ban tỉnh, lừa gạt ngân hàng cho vay quy mô lớn, tham ô khoản tài chính phụ cấp chi tiêu công, cùng với tội định lẩn trốn, ba tội đều được xác định, anh không đơn giản là bị khai trừ chức vụ, khai trừ lý lịch đảng như vậy đâu, mà là trực tiếp phán án tử hình...cái này gọi là vi phạm kỷ luật nghiêm trọng!"
"Cậu đây là gạt người, tôi không tin, tôi không muốn nghe nữa." Khô Lộc Văn lấy hai tay che lỗ tai.
Lời Dương Tử Hiên nói, đã tạo cho hắn uy hiếp và trùng kích quá lớn.
"Anh có thể không nghe, có thể không tin, nhưng anh phải hiểu được một điểm, cho dù hiện tại anh khai ra mấy cái bí mật tài khoản, căn bản là không thể lập công chuộc tội..."
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Vậy thì anh phải chết, việc này không thể nghi ngờ."
Trầm mặc một hồi, Dương Tử Hiên muốn mở cửa phòng ra ngoài, Khô Lộc Văn đột nhiên nhào lên, ôm lấy gót chân Dương Tử Hiên, nói: "Đừng bỏ đi, tôi nói, cái gì tôi cũng nói, nhưng cậu phải nói cho tôi cách để lập công chuộc tội, làm cách nào mới không bị phán án tử hình, chết..."
"Đã sợ chết như vậy, lúc trước cần gì phải làm, anh đã cầu xin, tôi sẽ nể tình, xin tòa án cho anh cơ hội lập công chuộc tội."
Dương Tử Hiên hất lên gót chân, đẩy Khô Lộc Văn ra, lại để cho Sài Quá Long cùng vài người khác lục tục đi vào làm ghi chép.
Lúc này, phòng tuyến tâm lý của Khô Lộc Văn đã sụp đổ.
Công phá nhân vật mấu chốt Khô Lộc Văn, cầm được căn cứ mấu chốt, về sau, điện thoại của Hồ Tự Lập cũng gọi tới, lời ít mà ý nhiều: "Lão Hùng bị bắt rồi!"
Dương Tử Hiên dùng tốc độ nhanh chạy tới, Hồ Tự Lập đang ở hiện trường chỉ huy đội cảnh sát hình sự áp giải lão Hùng lên xe cảnh sát.
Lão Hùng mặc áo sơmi màu trắng, trên người còn mang theo đầy mùi rượu, hiển nhiên là vừa uống rượu.
Nhưng địa điểm hắn bị tóm lại cực kỳ thú vị —— khu vườn sau đại viện ủy ban tỉnh.
Không có người nào biết tại sao hắn có thể chạy vào trong, bảo vệ khu nhà cũng không có bất kỳ ghi chép gì về chuyện hắn ra vào.
"Xem ra hiện giờ đã bắt đầu lộ ra một góc của núi băng, tựa như hạt gạo so với mặt trăng." Dương Tử Hiên đứng ở trước cửa đại viện ủy ban tỉnh, sờ sờ cái cằm, cười nói.
"Tôi được cậu nhắc nhở, về sau, liền sai người đều tra đăng ký của người nhà nhân viên cơ quan cả khu Tử Dương một lần, phát hiện mấy người dị thường, phái người đi đến tận nhà cũng không tra ra đầu mối, vì vậy liền kiên trì điều tra quanh khu nhà, chỗ thứ nhất liền tìm ở nơi đây, cử động đơn giản dễ dàng, nhưng lại phát hiện ra hắn!”
“Lúc đó hắn đã uống rượu đến bất tỉnh nhân sự, núp ở trong phòng phía sau khu vườn, cái phòng kia bình thường là để phế phẩm...nhưng giờ lại có rượu có thịt, thời gian trôi qua rất êm dịu."
"Nếu như không có cậu nhắc nhở tôi, tôi sợ tôi mất một tháng cũng không dám đi vào nơi này tìm người, vậy là mất một tháng không tìm được người này." Hồ Tự Lập cảm khái một tiếng.
"Chỉ sợ tối nay, cả chỗ ký túc xá này không có người nào dám lên giường đi ngủ nữa!"
Dương Tử Hiên cười cười, lão đại xã hội đen cầm súng lại cư ngụ ở ngay sau lưng mình vài ngày, vậy mà không ai phát hiện, đêm nay, dù là ai cũng khó có thể ngủ yên ổn.
Dương Tử Hiên tiến lên, hung hăng đạp một cước vào bờ mông lão Hùng, lại cho một cái bạt tai, Dương Tử Hiên vẫn chưa giải hận, đáng tiếc, cái tên to con này uống rượu xong, giống như là một con lợn chết, vẫn ngủ khò khò.
"Tối nay là không thể thẩm vấn hắn rồi, để ngày mai đi, xem có thể thẩm ra ít manh mối không..." Hồ Tự Lập không ngăn cản động tác của Dương Tử Hiên, tùy ý để Dương Tử Hiên đạp lão Hùng mấy cước mới lên tiếng.
"Hắn làm sao đi vào được đây, là bảo vệ khu nhà không làm hết trách nhiệm hay những người khác cố ý che dấu tai mắt người, để hắn lọt vào, vẫn là một việc chưa rõ ràng, anh cứ ra tay từ góc độ này là được."
"Cái này chính là điều tôi đang suy nghĩ..." Hồ Tự Lập và Dương Tử Hiên vai sánh vai đi về phía trước.
Lão Hùng bị bắt, về sau, Dương Tử Hiên liền nắm lấy cơ hội, làm cái báo cáo cho Trương Luân.
Trương Luân trầm ngâm một phen, lúc sau mới ngẩng đầu hỏi: "Cậu đã giao những manh mối chứng cớ này cho hai lãnh đạo Ủy ban Kiểm tra Trung ương kia chưa?"
Dương Tử Hiên lắc đầu, nói: "Chưa, tôi làm sao dám tùy tiện đến chỗ hai vị lãnh đạo Tần Cao và Hoàng Cường đây."..
Thái độ Dương Tử Hiên vẫn rất đoan chính đúng quy cũ, hắn không muốn lưu lại ấn tượng thích cáo trạng vượt cấp, không tổ chức, không kỷ luật cho Trương Luân.
Trương Luân nhấc lông mi lên, nhìn nhìn người trẻ tuổi trước mắt, nhìn bốn phần tài liệu trong tay.
Một phần là sổ sách tư liệu Trương Ôn tham ô khoản chi tiêu công buôn bán ngoại hối, một phần khác là tài liệu Trương Ôn âm thầm trợ giúp Khô Lộc Văn di chuyển khoản tiền tham ô bí mật, còn có một phần là khẩu cung của bản thân Khô Lộc Văn, chứng nhận hành vi phạm tội của Trương Ôn.
Còn có một phần là về suy đoán quan hệ giữa Trương Ôn và lão Hùng, phần tài liệu này cần đợi điều tra xác minh, nhưng từ rất nhiều chứng cớ trước mắt, tất cả đều chỉ về hướng Trương Ôn, có thể hắn đúng là người sai khiến án mưu sát này.
"Thiết lập án!"Trương Luân thở dài, thật sự bắt đầu thiết lập cái bản án này, sẽ liên lụy tới rất nhiều nhân viên và các cơ quan, mặc dù là đã có bằng chứng thiết lập án, hắn cũng không thể để cho Dương Tử Hiên lập tức thi hành.
"Chỉ là, hiện tại tôi cũng không thể lập tức cho cậu câu trả lời thuyết phục, hoặc là làm ra chỉ thị phê, việc này khẳng định phải đưa lên trên hội thường ủy thảo luận.”
Dương Tử Hiên nhíu mày, đưa lên trên hội thường ủy thảo luận, khẳng định sẽ tăng thêm rất nhiều chuyện xấu, Dương Tử Hiên cũng không thể để cho Trương Ôn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, liền thăm dò hỏi: "Chẳng lẽ Ban Kỷ Luật Thanh tra chúng ta không làm gì trước sao?"
Dương Tử Hiên muốn trước khi đưa vụ án lên hội thường ủy, liền huyên náo dư luận xôn xao, tạo thành sự thật trong lòng mọi người, như vậy, cho dù Tỉnh ủy họp, cũng sẽ không thể tăng thêm chuyện xấu, chỉ có thể nhận định Trương Ôn phạm tội.
"Cậu muốn làm cái gì?" Trương Luân vẫn có chút thoả mãn đối với khứu giác chính trị của Dương Tử Hiên.
"Tôi cảm thấy chuyện lớn như vậy, có phải là nên báo cáo một tý với hai vị lãnh đạo trung ương xuống tỉnh ta không?" Dương Tử Hiên cười một tiếng gian xảo.
Sắc mặt Trương Luân chậm rãi chìm xuống đến, vỗ mạnh bàn một cái, nói: "Đồng chí Tử Hiên, tư tưởng của cậu rất nguy hiểm, cậu đây là mắt không có Tỉnh ủy, chuyện này vẫn chưa được xác trên hội nghị Tỉnh ủy, cậu đã muốn báo cáo cho hai người Tần Cao và Hoàng Cường, cậu đây là đang không đếm xỉa đến tổ chức, không đếm xỉa đến kỷ luật!"
Trong nội tâm Dương Tử Hiên thầm cả kinh, đợi nhìn rõ ràng mặt mũi Trương Luân tràn đầy uy nghiêm, nhưng khóe miệng vẫn chứa vẻ mỉm cười, mới thở dài một hơi.
Hắn thoáng sửa sang lại mạch suy nghĩ một tý, một lúc sau mới lên tiếng: "Bí thư, ý của tôi cũng không phải báo cáo bản án Trương Ôn này cho hai vị lãnh đạo Tần Cao và Hoàng Cường, mà là bản án lão Hùng.”
"Hai vị lãnh đạo đến tỉnh ta, chính là vì điều tra giám sát hung phạm muốn bắn chết tôi, lão Hùng này chính là hung phạm, trước mắt xem ra lão Hùng và tôi không oán không cừu, muốn bắn chết tôi, nhất định là có người sai khiến, từ căn cứ chính xác trước mắt để xem xét, người sai khiến này, rất có thể là Trương Ôn." Dương Tử Hiên vừa cười vừa nói.
Trên mặt Trương Luân cũng lộ ra vẻ vui vẻ, nói: "Cậu hiểu thì tốt rồi, trở về đi.".
"Bây giờ tôi sẽ lập tức đến báo cáo cho hai vị lãnh đạo Tần Cao và Hoàng Cường?" Trước khi đi, Dương Tử Hiên còn xác nhận lại một lần.
"Nhớ kỹ, là báo cáo án lão Hùng, không phải án Trương Ôn....nhất định không thể lầm đường!"Trương Luân cường điệu lần nữa.
Lần này coi như mặt Hà Tân Nghi bị đánh không nhẹ, mới âm u cúp đuôi từ đại hội đảng trở về, lại bị Dương Tử Hiên quét sạch mặt mũi, trong nội tâm vô cùng căm tức.
Dương Tử Hiên cũng không có tâm tình quan tâm đến chuyện Hà Tân Nghi giận thế nào, bởi vì hành động bắt lão Hùng của Hồ Tự Lập đã giằng co hai ngày, vẫn chưa thu lưới, cá lớn vẫn chưa rơi vào trong tay ngư dân.
Một ít lãnh đạo tỉnh ủy đã mất đi kiên nhẫn, không ngừng tạo áp lực đến cục công an thành phố Tử Kim.
Tính tình Hồ Tự Lập cũng bắt đầu táo bạo, cái bản án này, trên trung ương có người nhìn chằm chằm vào, Tỉnh ủy có người nhìn chằm chằm vào, thị ủy cũng có người nhìn chằm chằm vào, hắn phải phá án càng nhanh càng tốt.
Càng kéo dài thời gian, sẽ càng lưu lại cho lãnh đạo ấn tượng "hành sự bất lực".
Vừa mới răn dạy một đại đội trưởng cảnh sát hình sự xong, Dương Tử Hiên liền từ bên ngoài tiến vào.
“Hài, mấy ngày nay không khí thành phố Tử Kim rất lạnh, cũng gia tăng thêm khó khăn cho hành động lùng bắt, khí trời mát, tinh thần con người cũng dễ dàng buông lỏng.”
Hồ Tự Lập đổ chén trà nóng cho Dương Tử Hiên, than thở: "Tôi làm cả đời cảnh sát, chịu khó làm việc, phá rất nhiều án, cho tới bây giờ vẫn chưa từng phát hỏa lớn như vậy...Không biết là đám thủ hạ của tôi quá kém, hay là kế hoạch lùng bắt của chúng tôi có gì sai sót nữa."
"Có thể nói khu Tử Dương là trung tâm quyền lực lớn nhất trong tỉnh, đại bộ phận lãnh đạo Tỉnh ủy ủy ban tỉnh đều ở đây, việc này cũng gia tăng độ khó cho anh." Dương Tử Hiên an ủi một câu.
"Vẫn là người anh em cậu hiểu tôi, mới vừa rồi bị mấy người văn phòng tỉnh ủy phê bình một chầu, nói cái gì phá án chậm, lùng bắt hai ngày, ngay cả cái lông chim cũng không tìm ra được, tôi đang cất một bụng đây này."
Dương Tử Hiên cười cười, cầm điếu thuốc trên mặt bàn lên hút một hơi rồi nói: "Bọn hắn muốn, đúng là làm anh tức giận, hơn phân nửa có còn người đứng ở phía sau sai khiến.”
“Văn phòng Tỉnh ủy vốn chính là một mẫu ba phần đất của phái bản địa, mà lão Hà là người có huyết thống phái bản địa thuần khiết.”
“Lão Hà bị cấp trên đưa ra mệnh lệnh phải lảng tránh cái bản án này, về sau, trong nội tâm cảm thấy cực kỳ không phục...nếu anh tức giận, lại là trúng kế của hắn, nói không chừng sẽ bị hắn một lần nữa đoạt lại quyền điều tra bản án này!"
"Lời này có lý!" Hồ Tự Lập ngẫm lại một chút, liền hiểu được Dương Tử Hiên nói rất có lý, quay đầu hỏi: "Cậu tới có chuyện gì? Trương Ôn bên kia thế nào?"
"Tiến độ chúng tôi bên kia thế nào, vẫn phải cần anh ở bên này phối hợp tiến độ, anh không bắt người đến, tôi sợ khó có thể có được manh mối."
Dương Tử Hiên dựa lưng vào ghế, nói: "Chúng tôi đã cầm không ít manh mối và căn cứ chính xác trên tay, chỉ còn chờ các anh phá án, nếu như lão Hùng và Trương Ôn có liên quan gì đến án ngân hàng tư nhân dưới mặt đất, tôi sẽ trực tiếp giao cho hai vị lãnh đạo Tần Cao và Hoàng Cường, để bọn họ mang về trung ương, chắc chắn có thể lập án."
Hồ Tự Lập càng thêm phiền muộn hơn, nói: "Vẫn là kéo chuyện của cậu sang thành của tôi, thật xấu hổ với người anh em, lần này ông anh đã tận lực, tên chó chết lão Hùng kia đang khiêu chiến cực hạn tâm lý của tôi."
"Ông anh, tôi cảm thấy, nếu không bắt được bằng thủ đoạn cứng rắn, vậy thì dùng thủ đoạn mềm đi."
Hồ Tự Lập này không thể kết giao quá sâu, nhưng làm bạn bè bình thường vẫn tin qua được, Dương Tử Hiên không ngại giúp hắn xử lý một ít công việc.
"Làm sao để dùng thủ đoạn mềm?" Hồ Tự Lập vẫn đang không hiểu ra sao.
"Lão Hùng là một trong tám đại vương thế giới dưới lòng đất thành phố Tử Kim, đương nhiên cũng có ô dù, không có ô dù, hắn không thể làm được cái đại vương này..." Giọng nói Dương Tử Hiên không lớn, nhưng Hồ Tự Lập nghe vào trong tai, lại giống như là sấm sét giữa trời.
"Tôi biết hắn trốn ở đâu rồi...con mẹ nó, trước kia tôi chỉ sợ đắc tội một ít quan lại quyền quý trong Tỉnh ủy ủy ban tỉnh, không dám đi đến nhà bọn họ tìm kiếm..."
Hồ Tự Lập vỗ bả vai Dương Tử Hiên, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, nói: "Cậu có thể nói một câu làm bừng tỉnh người trong mộng, rất tốt...bây giờ chắc chắn hắn đang trốn ở trong nhà cái ô to to che chở cho hắn."
Tại thời điểm Hồ Tự Lập hành động, Dương Tử Hiên cũng không nhàn rỗi, đi tới nhà khách Tỉnh ủy.
Trong hành lang thật dài, ngọn đèn thắp sáng trưng, lại không có người nào đứng trên đó, đi phía trước dẫn đường cho Dương Tử Hiên chính là Sài Quá Long.
Cầm lấy một chuỗi chìa khóa, mở cửa phòng ra, Dương Tử Hiên đi vào, Khô Lộc Văn đã mấy ngày không rửa mặt, râu mép lộn xộn, sau khi bị nhân viên Ban Kỷ Luật Thanh tra dẫn về, áo sơmi màu trắng trên người cũng xuất hiện rất nhiều vết đen, có vẻ cực kỳ lôi thôi.
Những vết bẩn còn lại, đều là chính bản thân hắn tạo ra, vài ngày thôi mà giống như đã già đi mười mấy tuổi.
"Cậu tới làm gì?" Khô Lộc Văn ngẩng đầu liếc nhìn Dương Tử Hiên, rồi lại cúi xuống dưới.
Dương Tử Hiên hướng Sài Quá Long phất phất tay áo, bảo hắn đi ra ngoài, Sài Quá Long thoáng do dự một tý, những vẫn đi ra ngoài chờ đợi.
Thời điểm cán bộ Ban Kỷ Luật Thanh tra điều tra nói chuyện giống nhau, đều cần hai người đứng ở đây, nhưng hiện tại có camera giám sát và điều khiển, Dương Tử Hiên một mình nói chuyện với Khô Lộc Văn, cũng không tính là trái với quy định.
Dương Tử Hiên chuyển cái ghế đến ngồi xuống, có nhiều hứng thú nhìn Khô Lộc Văn, hỏi: "Hồ tổng, vài ngày không thấy, tại sao lại làm mình lôi thôi như vậy? Anh trong trí nhớ tôi, luôn là người quần áo ngăn nắp, nhìn người trước hay người sau, đều là một bộ dạng nhân sĩ thành công! Có phải là vừa gặp nạn, cả người liền rối loạn rồi hay không, sợ bị phán tội chết à?"
"Chết? Tội của tôi có thể bị phán tử hình sao?" Khô Lộc Văn như là nghe được chuyện đáng chê cười nhất, chỉ vào cái mũi Dương Tử Hiên, cười đến người ngã ngựa đổ.
"Anh cho rằng còn có người nào đó có thể bảo vệ anh sao?"
Khô Lộc Văn lắc đầu, nói: "Bảo vệ hay không thì tôi không biết, ít nhất thì tôi cũng không chết được!"
Dương Tử Hiên cười lạnh một tiếng, nói: "Không phải anh muốn nói mấy cái bí mật tài khoản ra, sau đó là tranh thủ lập công chuộc tội, giảm hành vi phạm tội xuống sao? Anh cho rằng làm như vậy, anh sẽ không chết hả?"
Khuôn mặt Khô Lộc Văn vặn vẹo, ánh mắt nhìn Dương Tử Hiên như là nhìn thấy quỷ.
"Mấy cái tài khoản kia đã không còn tiền, còn muốn lừa gạt chúng tôi, anh tưởng rằng Trương Ôn có khả năng giúp đỡ được anh sao? Đừng nằm mộng nữa, Khô Lộc Văn!" Dương Tử Hiên đứng lên, đi một vòng quanh Khô Lộc Văn, ánh mắt sáng ngời hữu thần nhìn vào mặt Khô Lộc Văn.
Trong nội tâm Khô Lộc Văn lập tức cảm thấy sợ hãi.
Dương Tử Hiên nhìn tâm tình Khô Lộc Văn cấp tốc biến hóa trong thời gian ngắn, biết rõ trạng thái tâm lý của hắn đã ở bờ biên giới, chuẩn bị sụp đổ, chỉ cần dùng thêm chút thủ đoạn, có thể bắt hắn nói ra rất nhiều chân tướng.
Tại Dương Tử Hiên trong kế hoạch, Khô Lộc Văn cũng là cực kỳ quan trọng một khâu, với tư cách chỉ chứng nhận Trương Ôn nhân chứng!
"Tôi có thể nói cho anh biết, Khô Lộc Văn, hiện tại Trương Ôn đang bị xếp vào đối tượng Ban Kỷ Luật Thanh tra chúng tôi điều tra trọng điểm, trung ương đã phái người xuống, tự mình đôn đốc kiểm tra xem xét..."
Giọng nói Dương Tử Hiên rất vững vàng: "Trước đó không lâu, chúng tôi phá được một cái ngân hàng tư nhân dưới mặt đất, cái ngân hàng tư nhân dưới mặt đất này có tiền Trương Ôn tham ô khoản chi tiêu công của ủy ban tỉnh, đem đi buôn ngoại hối.”
Ngoài ra còn có khoản ghi chép về tài sản giúp anh di chuyển sang nơi khác, nói cách khác, cái manh mối này chuyển giao cho cơ quan tư pháp, chính là hai tội lớn.”
“Tham ô khoản chi tiêu công, di chuyển tang vật...anh cảm thấy anh sẽ không bị phán án tử hình sao?"
Chương 620: Đe dọa(2)
"Anh liên quan đến việc lợi dụng tín nhiệm ủy ban tỉnh, lừa gạt ngân hàng cho vay quy mô lớn, tham ô khoản tài chính phụ cấp chi tiêu công, cùng với tội định lẩn trốn, ba tội đều được xác định, anh không đơn giản là bị khai trừ chức vụ, khai trừ lý lịch đảng như vậy đâu, mà là trực tiếp phán án tử hình...cái này gọi là vi phạm kỷ luật nghiêm trọng!"
"Cậu đây là gạt người, tôi không tin, tôi không muốn nghe nữa." Khô Lộc Văn lấy hai tay che lỗ tai.
Lời Dương Tử Hiên nói, đã tạo cho hắn uy hiếp và trùng kích quá lớn.
"Anh có thể không nghe, có thể không tin, nhưng anh phải hiểu được một điểm, cho dù hiện tại anh khai ra mấy cái bí mật tài khoản, căn bản là không thể lập công chuộc tội..."
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Vậy thì anh phải chết, việc này không thể nghi ngờ."
Trầm mặc một hồi, Dương Tử Hiên muốn mở cửa phòng ra ngoài, Khô Lộc Văn đột nhiên nhào lên, ôm lấy gót chân Dương Tử Hiên, nói: "Đừng bỏ đi, tôi nói, cái gì tôi cũng nói, nhưng cậu phải nói cho tôi cách để lập công chuộc tội, làm cách nào mới không bị phán án tử hình, chết..."
"Đã sợ chết như vậy, lúc trước cần gì phải làm, anh đã cầu xin, tôi sẽ nể tình, xin tòa án cho anh cơ hội lập công chuộc tội."
Dương Tử Hiên hất lên gót chân, đẩy Khô Lộc Văn ra, lại để cho Sài Quá Long cùng vài người khác lục tục đi vào làm ghi chép.
Lúc này, phòng tuyến tâm lý của Khô Lộc Văn đã sụp đổ.
Công phá nhân vật mấu chốt Khô Lộc Văn, cầm được căn cứ mấu chốt, về sau, điện thoại của Hồ Tự Lập cũng gọi tới, lời ít mà ý nhiều: "Lão Hùng bị bắt rồi!"
Dương Tử Hiên dùng tốc độ nhanh chạy tới, Hồ Tự Lập đang ở hiện trường chỉ huy đội cảnh sát hình sự áp giải lão Hùng lên xe cảnh sát.
Lão Hùng mặc áo sơmi màu trắng, trên người còn mang theo đầy mùi rượu, hiển nhiên là vừa uống rượu.
Nhưng địa điểm hắn bị tóm lại cực kỳ thú vị —— khu vườn sau đại viện ủy ban tỉnh.
Không có người nào biết tại sao hắn có thể chạy vào trong, bảo vệ khu nhà cũng không có bất kỳ ghi chép gì về chuyện hắn ra vào.
"Xem ra hiện giờ đã bắt đầu lộ ra một góc của núi băng, tựa như hạt gạo so với mặt trăng." Dương Tử Hiên đứng ở trước cửa đại viện ủy ban tỉnh, sờ sờ cái cằm, cười nói.
"Tôi được cậu nhắc nhở, về sau, liền sai người đều tra đăng ký của người nhà nhân viên cơ quan cả khu Tử Dương một lần, phát hiện mấy người dị thường, phái người đi đến tận nhà cũng không tra ra đầu mối, vì vậy liền kiên trì điều tra quanh khu nhà, chỗ thứ nhất liền tìm ở nơi đây, cử động đơn giản dễ dàng, nhưng lại phát hiện ra hắn!”
“Lúc đó hắn đã uống rượu đến bất tỉnh nhân sự, núp ở trong phòng phía sau khu vườn, cái phòng kia bình thường là để phế phẩm...nhưng giờ lại có rượu có thịt, thời gian trôi qua rất êm dịu."
"Nếu như không có cậu nhắc nhở tôi, tôi sợ tôi mất một tháng cũng không dám đi vào nơi này tìm người, vậy là mất một tháng không tìm được người này." Hồ Tự Lập cảm khái một tiếng.
"Chỉ sợ tối nay, cả chỗ ký túc xá này không có người nào dám lên giường đi ngủ nữa!"
Dương Tử Hiên cười cười, lão đại xã hội đen cầm súng lại cư ngụ ở ngay sau lưng mình vài ngày, vậy mà không ai phát hiện, đêm nay, dù là ai cũng khó có thể ngủ yên ổn.
Dương Tử Hiên tiến lên, hung hăng đạp một cước vào bờ mông lão Hùng, lại cho một cái bạt tai, Dương Tử Hiên vẫn chưa giải hận, đáng tiếc, cái tên to con này uống rượu xong, giống như là một con lợn chết, vẫn ngủ khò khò.
"Tối nay là không thể thẩm vấn hắn rồi, để ngày mai đi, xem có thể thẩm ra ít manh mối không..." Hồ Tự Lập không ngăn cản động tác của Dương Tử Hiên, tùy ý để Dương Tử Hiên đạp lão Hùng mấy cước mới lên tiếng.
"Hắn làm sao đi vào được đây, là bảo vệ khu nhà không làm hết trách nhiệm hay những người khác cố ý che dấu tai mắt người, để hắn lọt vào, vẫn là một việc chưa rõ ràng, anh cứ ra tay từ góc độ này là được."
"Cái này chính là điều tôi đang suy nghĩ..." Hồ Tự Lập và Dương Tử Hiên vai sánh vai đi về phía trước.
Lão Hùng bị bắt, về sau, Dương Tử Hiên liền nắm lấy cơ hội, làm cái báo cáo cho Trương Luân.
Trương Luân trầm ngâm một phen, lúc sau mới ngẩng đầu hỏi: "Cậu đã giao những manh mối chứng cớ này cho hai lãnh đạo Ủy ban Kiểm tra Trung ương kia chưa?"
Dương Tử Hiên lắc đầu, nói: "Chưa, tôi làm sao dám tùy tiện đến chỗ hai vị lãnh đạo Tần Cao và Hoàng Cường đây."..
Thái độ Dương Tử Hiên vẫn rất đoan chính đúng quy cũ, hắn không muốn lưu lại ấn tượng thích cáo trạng vượt cấp, không tổ chức, không kỷ luật cho Trương Luân.
Trương Luân nhấc lông mi lên, nhìn nhìn người trẻ tuổi trước mắt, nhìn bốn phần tài liệu trong tay.
Một phần là sổ sách tư liệu Trương Ôn tham ô khoản chi tiêu công buôn bán ngoại hối, một phần khác là tài liệu Trương Ôn âm thầm trợ giúp Khô Lộc Văn di chuyển khoản tiền tham ô bí mật, còn có một phần là khẩu cung của bản thân Khô Lộc Văn, chứng nhận hành vi phạm tội của Trương Ôn.
Còn có một phần là về suy đoán quan hệ giữa Trương Ôn và lão Hùng, phần tài liệu này cần đợi điều tra xác minh, nhưng từ rất nhiều chứng cớ trước mắt, tất cả đều chỉ về hướng Trương Ôn, có thể hắn đúng là người sai khiến án mưu sát này.
"Thiết lập án!"Trương Luân thở dài, thật sự bắt đầu thiết lập cái bản án này, sẽ liên lụy tới rất nhiều nhân viên và các cơ quan, mặc dù là đã có bằng chứng thiết lập án, hắn cũng không thể để cho Dương Tử Hiên lập tức thi hành.
"Chỉ là, hiện tại tôi cũng không thể lập tức cho cậu câu trả lời thuyết phục, hoặc là làm ra chỉ thị phê, việc này khẳng định phải đưa lên trên hội thường ủy thảo luận.”
Dương Tử Hiên nhíu mày, đưa lên trên hội thường ủy thảo luận, khẳng định sẽ tăng thêm rất nhiều chuyện xấu, Dương Tử Hiên cũng không thể để cho Trương Ôn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, liền thăm dò hỏi: "Chẳng lẽ Ban Kỷ Luật Thanh tra chúng ta không làm gì trước sao?"
Dương Tử Hiên muốn trước khi đưa vụ án lên hội thường ủy, liền huyên náo dư luận xôn xao, tạo thành sự thật trong lòng mọi người, như vậy, cho dù Tỉnh ủy họp, cũng sẽ không thể tăng thêm chuyện xấu, chỉ có thể nhận định Trương Ôn phạm tội.
"Cậu muốn làm cái gì?" Trương Luân vẫn có chút thoả mãn đối với khứu giác chính trị của Dương Tử Hiên.
"Tôi cảm thấy chuyện lớn như vậy, có phải là nên báo cáo một tý với hai vị lãnh đạo trung ương xuống tỉnh ta không?" Dương Tử Hiên cười một tiếng gian xảo.
Sắc mặt Trương Luân chậm rãi chìm xuống đến, vỗ mạnh bàn một cái, nói: "Đồng chí Tử Hiên, tư tưởng của cậu rất nguy hiểm, cậu đây là mắt không có Tỉnh ủy, chuyện này vẫn chưa được xác trên hội nghị Tỉnh ủy, cậu đã muốn báo cáo cho hai người Tần Cao và Hoàng Cường, cậu đây là đang không đếm xỉa đến tổ chức, không đếm xỉa đến kỷ luật!"
Trong nội tâm Dương Tử Hiên thầm cả kinh, đợi nhìn rõ ràng mặt mũi Trương Luân tràn đầy uy nghiêm, nhưng khóe miệng vẫn chứa vẻ mỉm cười, mới thở dài một hơi.
Hắn thoáng sửa sang lại mạch suy nghĩ một tý, một lúc sau mới lên tiếng: "Bí thư, ý của tôi cũng không phải báo cáo bản án Trương Ôn này cho hai vị lãnh đạo Tần Cao và Hoàng Cường, mà là bản án lão Hùng.”
"Hai vị lãnh đạo đến tỉnh ta, chính là vì điều tra giám sát hung phạm muốn bắn chết tôi, lão Hùng này chính là hung phạm, trước mắt xem ra lão Hùng và tôi không oán không cừu, muốn bắn chết tôi, nhất định là có người sai khiến, từ căn cứ chính xác trước mắt để xem xét, người sai khiến này, rất có thể là Trương Ôn." Dương Tử Hiên vừa cười vừa nói.
Trên mặt Trương Luân cũng lộ ra vẻ vui vẻ, nói: "Cậu hiểu thì tốt rồi, trở về đi.".
"Bây giờ tôi sẽ lập tức đến báo cáo cho hai vị lãnh đạo Tần Cao và Hoàng Cường?" Trước khi đi, Dương Tử Hiên còn xác nhận lại một lần.
"Nhớ kỹ, là báo cáo án lão Hùng, không phải án Trương Ôn....nhất định không thể lầm đường!"Trương Luân cường điệu lần nữa.