Nghe Hi Hi nói, Hỏa Diễm gật đầu, "Sau khi trở về tôi sẽ xử lý cậu ta, cũng phải hỏi ra người kia!" Hỏa Diễm nói.
Dù sao người kia làm liên lụy Ưng Nghiêm, cũng làm ảnh hưởng đến Liên Doanh, Hỏa Diễm cũng là sẽ không dễ dàng buông tha cho người đó!
Nghe được lời Hỏa Diễm nói, lúc này Hi Hi mới hài lòng gật đầu, "Có những lời này của anh, tôi cũng an tâm, tôi chờ tin tức tốt của anh!" Hi Hi nói.
Hỏa Diễm gật đầu, sau đó ra lệnh cho người khiêng Ưng Nghiêm đi.
Hỏa Diễm nhìn Mặc Thiếu Thiên và Hi Hi, "Chuyện này liên quan đến quan hệ của hai bang Cửa Ngục và Liên Doanh, tôi sẽ tra rõ ràng, sau đó cho các anh một cái công đạo!"
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, "Vậy chờ tin tức của cậu!"
Hỏa Diễm gật đầu, sau đó mang người rời đi.
Hơn mười chiếc xe gào thét rời đi, tại chỗ chỉ còn lại người của bọn họ!
"Lão đại"
Lúc này, Lý Thuận nhìn Hi Hi, "Lão đại chuyện này, có cần theo dõi bọn họ nữa không!?"
Hi Hi lắc đầu, "Không cần, lần này Ưng Nghiêm làm lớn chuyện, đã không phải là vấn đề đề giữa tôi và anh ta, đã dính đến chuyện giữa hai bang phái, dù Hỏa Diễm có lòng cũng không dám!" Hi Hi nói.
Hỏa Diễm chắc chắn sẽ cho một đáp án.
Nghe được Hi Hi nói, Lý Thuận gật đầu, "Tôi đã biết!"
"Tên Ưng Tghiêm này, vốn là muốn báo thù, không nghĩ tới lại tự mang đá đập chân của mình!" Lý Thuận cười lạnh nói.
Khóe miệng Hi Hi cũng ngoéo... một cái, "Mặc kệ thế nào, tôi chỉ muốn biết kết quả!" Hi Hi nói từng chữ.
Lần này có Hỏa Diễm hỗ trợ, cơ hội là một nửa.
Lý Thuận cũng tương đối đồng ý gật đầu, cùng Hi Hi lâu như vậy, cũng quá hiểu con người cậu, tất cả đều lấy Lâm Tử Lam làm trọng.
Lúc này, Lý Thuận nhìn Hi Hi, "Bây giờ, chúng ta rút lui trước!?"
Hi Hi gật đầu, "Được, các anh đi trước đi, tôi đi chung với cha!"
Lý Thuận gật đầu, sau đó mang người rút lui.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, "Giả mạo cũng không tệ!"
"Đều dựa vào cha!" Hi Hi lập tức cho Mặc Thiếu Thiên chút cao ngạo.
Mặc Thiếu Thiên cười, "Lên xe!"
"Vâng!"
Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp lên xe, Hi Hi cũng ngồi lên, hai cha con lái xe rời đi.
"Cha, vết thương của cha không có vấn đề gì chứ!?" Hi Hi có chút lỗ lắng nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
"Chỉ chút vết thương nhỏ, không có việc gì!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Hi Hi gật đầu, "Cha được xuất viện sao?"
"Không phải!"
"Vậy sao cha đi ra ngoài!?" Hi Hi kinh ngạc hỏi.
"Trốn ra!"
Hi Hi, "..."
"Mẹ đâu? Mẹ có biết không!?" Hi Hi hỏi, tương đối chú ý chuyện này.
Mặc Thiếu Thiên lắc đầu, "Không biết!"
Hi Hi, "..." Vì vậy, Hi Hi dùng một dáng vẻ đặc biệt vô tội nhìn Mặc Thiếu Thiên.-
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, "Mẹ con đang ngủ!"
"Vậy nếu như đã tỉnh thì sao!?"
"Cha đây cũng đã đi trở về!" Mặc Thiếu Thiên.
Hi Hi nhìn cha, "Cha, cha thật sự nghĩ bản thân sẽ thoải mái sao!"
"Con cầu nguyện cho cha!"
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên trừng mắt liếc cậu, "Câm miệng!"
Hi Hi cười ha hả.
Lúc này, Hi Hi chợt nhớ tới cái gì, nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Được rồi cha, làm sao cha biết con ở chỗ này!?"
"Đoán!"
Hi Hi, "..."
"Cha, vậy cha có đoán được, kế tiếp con muốn nói cái gì không!?" Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi
"Hiện tại bói toán không nhạy, đoán không được!"
Hi Hi, "..."
Phân tích ra!
"Có phải chú Vân Dục nói cho cha biết có không!?" Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
"Biết còn hỏi!"
Hi Hi bĩu môi, câụ biết chắc chắn là như vậy mà!
Nhưng mà, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Cha, nhưng mà cha chỉ cần vài ba câu liền trực tiếp đổ trách nhiệm lên trên người của Liên Doanh nha! "
Nghe được Hi Hi khích lệ, tâm tình Mặc Thiếu Thiên không khỏi nâng lên, đúng vậy.
"Thật đúng như câu nói kia, gừng càng già càng cay..."
Mặc Thiếu Thiên, "..."
Lời này tại sao Mặc Thiếu Thiên nghe cảm thấy khó chịu như vậy nhỉ?
"Cha rất già sao?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Hi Hi sửng sốt, "Cha, cha có thể quan tâm vào trọng điểm không!?"
"Đây là trọng điểm!" Mặc Thiếu Thiên nhấn mạnh.
Hi Hi, "..."
Được rồi, nếu thật sự so sánh cha, về vấn đề hình tượng của cha, cậu thấy đều là trọng điểm!
Vì vậy Hi Hi cũng rất nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này một chút, "Thật ra, nhìn bề ngoài, cũng không phải già, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì!?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.
"Chỉ là nếu người khác biết, cha có một đứa con trai lớn như vậy, bỗng nhiên có cảm giác, cha cũng đã già..." Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên, "..."
"Thì ra, vấn đề ở chỗ con à!?" Mặc Thiếu Thiên chậm rãi hỏi.
Hi Hi gật đầu, "Tuy rằng con rất không muốn thừa nhận, thế nhưng đúng là vậy!" Hi Hi nghiêm trang gật đầu.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Xem ra, là lúc cần xử lý con!"
Nghe nói như thế, Hi Hi sửng sốt, lập tức cười nhào qua, "Cha à, con đáng yêu như vậy, con lại có năng lực, người khác cầu cũng không cầu được!"
"Phải không?"
"Đúng vậy, chú Vân Dục vẫn luôn muốn làm cha nuôi của con kìa!"
" Tặng cho anh ta"
"Cha bỏ được sao!?"
"Không bỏ được cũng bỏ được, con làm trễ nãi nghiêm trọng tuổi của cha!" Mặc Thiếu Thiên nói, "Làm lỡ cha tán gái!"
Hi Hi, "..."
"Lời này, nếu con nói lại, không biết lúc mẹ nghe được sẽ như thế nào!"
Mặc Thiếu Thiên vừa nghe, "Hi Hi!!!!"
Hi Hi lại cười hắc hắc...
Một chiến xe thể thao chạy rất nhanh ở trên đường, sau đó một trận tiếng cười không ngừng vang lên...
^^^^^^^^^^^^^^^^^
Đến khi tới bệnh viện, Hi Hi và Mặc Thiếu Thiên đi lên.
Hai người đứng ở cửa, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên rón ra rón rén, giọng cũng rất nhẹ, "Cha xác định mẹ đã ngủ rồi chứ?"
Mặc Thiếu Thiên gật đầu, "Lúc cha đi, đúng là đang ngủ!!"
"Vậy cha đi vào trước đi!" Hi Hi nói.
Vì sao cậu có linh cảm, mẹ không ngủ nhỉ!?
Mặc Thiếu Thiên trắng mắt liếc Hi Hi, thật không có tiền đồ. Vì vậy, trực tiếp đẩy cửa tiến vào.
Nhưng mà hai cha con mới vừa đi tới vào cửa, trong nháy mắt liền ngây ngẩn cả người.
Lâm Tử Lam đang ngồi ở bên trong, hai chân vắt lên, dường như đã đợi rất lâu rồi.
Bây giờ ngồi ở chỗ đó xem. Mặc Thiếu Thiên và Hi Hi đồng thời sửng sốt.
Thấy Lâm tử Lam ngồi ở chỗ kia, Hi Hi chỉ biết, trực giác của mình nhất định không sai!
Lúc này, cậu nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên, cha à, sự tự tin của cha là như vậy sao!?
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, làm sao còn nhớ được cái gì là tự tin nha, Lâm Tử Lam vẫn ngồi ở chỗ kia, hai chân vắt lên nhau, hơn nữa cầm điện thoại di động trong tay, tay kia ở phía trên quẹt quẹt từng cái, giống như đang nghịch trò chơi.
Lúc này Lâm Tử Lam đang tức giận..
Ai cũng đều biết, Lâm Tử Lam không dễ dàng tức giận, nhưng khi tức giận cũng sẽ không lớn tiếng, trái lại càng im lặng, việc này làm cho mọi người càng lo sợ.
Lúc này, Hi Hi suy nghĩ một chút, lập tức bỏ lại Mặc Thiếu Thiên đi đến bên Lâm Tử Lam.
"Mẹ, người tại sao còn chưa ngủ ạ!?" Hi Hi lập tức cười đi tới, bắt đầu các loại biện pháp làm nũng Lâm Tử Lam.
"Mẹ, con rất nhớ mẹ nha!" Hi Hi nói, sau đó dùng đầu nhỏ của mình cọ cọ vào Lâm Tử lam.
Mặc Thiếu Thiên nhìn, cho Hi Hi một ánh mắt khinh thường!
Ai ngờ, Lâm Tử Lam lúc này mới ngước mắt, ánh mắt từ điện thoại di động rời đi, vươn tay sờ sờ đầu Hi Hi, "Đi đâu?"
"A!?" Hi Hi sửng sốt, không muốn nói Lâm Tử Lam vẫn hỏi ra.
"Chúng con đi..." Hi Hi suy nghĩ một chút, trực tiếp ném vấn đề cho Mặc Thiếu Thiên, "Sao lại không hỏi cha ạ?!"
Một câu nói, trực tiếp ném lên người của Mặc Thiếu Thiên.
Nghe nói như thế, Mặc Thiếu Thiên lập tức nhìn về phía Hi Hi, vật nhỏ, thật không có nghĩa khí!
Lúc này, Hi Hi đứng ở cạnh Lâm Tử Lam, quay đầu sang Mặc Thiếu Thiên, Cha à, con cũng không có biện pháp nha, nghĩa khí đều không phải dùng lúc này!
Chỉ có thể ném cho cha!
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, tựa hồ cũng đã hiểu ý tứ của cậu, trực tiếp cho một cánh mắt khinh thường, Hi Hi cũng vui vẻ tiếp nhận.
Lúc này, ánh mắt Lâm Tử Lam không nhanh không chậm nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên đứng ở nơi đó, nhìn Lâm Tử Lam nhìn mình, "Thật ra cũng không có chuyện gì, xử lý một chút việc riêng!"
Lâm Tử Lam nhìn anh, không có mở miệng, ánh mắt chỉ nhàn nhạt nhìn về phía anh.
Mặc Thiếu Thiên có chút không yên, Lâm Tử Lam như vậy, thật đúng là không bằng trực tiếp mắng anh một trận đi.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp tiến tới, "Tại sao em còn chưa ngủ!?"
Lâm Tử Lam còn chưa mở miệng, nhìn anh.
Mặc Thiếu Thiên đi tới, vốn là muốn ngồi xuống, hiện tại lại có chút ngồi không yên, anh tiến tới, nhìn Lâm Tử Lam, "Sao lại nhìn anh như vậy? Có phải là rất đẹp trai đúng không!?"
Lời này, rước lấy ánh mắt khinh thường từ Hi Hi.
Cha, thật là chỉ có cha!
Da mặt còn có thể dầy thêm chút nữa không!?
Thế nhưng Lâm Tử Lam vẫn như trước không có biểu tình gì, vẫn cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Mặc Thiếu Thiên.
Nói thật, Hi Hi có chút không kiềm được rồi!
Rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ này của mẹ!
Tuy rằng thoạt nhìn như đang cười, thế nhưng cười như vậy, lại làm cho người ta lo sợ hơn!
Nói thật, Mặc Thiếu Thiên cũng có một chút!
Nhìn Lâm Tử Lam, thật sự không kiềm chế được, "Lâm tiểu thư, em đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, anh rất dễ kích động!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Đương nhiên, lời này Mặc Thiếu Thiên nói ở bên tai Lâm Tử Lam.
Hi Hi ở một bên nhìn, cũng cố ý tiến tới nghe, lúc này, cha cần ứng phó với mẹ nha!
Lúc này, Lâm Tử Lam ngồi ở chỗ kia, vẫn không có động.
Mặc Thiếu Thiên vội vàng, trực tiếp ngồi ở chỗ đó, ôm lấy Lâm Tử Lam, "Có gì muốn nói em cứ nói đi, nhìn anh như vậy, có chút không chịu nổi."
Về phần, Mặc Thiếu Thiên đi thẳng vào vấn đề!
Lâm Tử Lam còn muốn hỏi cái gì, bỗng nhiên cảm giác được trên tay nhớp nháp, cô bỗng nhiên cả kinh, lập tức nhìn sau lưng của Mặc Thiếu Thiên, "Miệng vết thương của anh bị rách sao?"
Mặc Thiếu Thiên sửng sốt, lập tức mở miệng, "Anh không sao!"
Lâm Tử Lam vươn tay, nhìn máu trên tay mình, cái này gọi là không sao?
Cô chỉ vừa chạm đến người anh một chút, trên tay cũng đã nhiều máu như vậy, cái này gọi là không sao sao!?
“ Tôi…Tôi…” Ưng Nghiêm nhìn Hi Hi, “ Đó là bởi vì cậu cho tôi xem qua màn hình giám sát!”
“ Hả? Thật sao?” Hi Hi nhíu mày hỏi, “ Vậy có muốn cho anh của anh cũng xem một chút!” Hi Hi buông lỏng nhìn anh ta.
Vừa nghe nói thế, Ưng Nghiêm ngây ngẩn cả người, tức giận nhìn Hi Hi hét to: “ Cậu không cần ở nơi này khích bác ly gián!” Nói xong anh ta vội vàng nhìn về phía Hỏa Diễm, “ Anh, anh phải giúp em, mau giúp em một chút, chính là cậu ta đem em hành hạ thành bộ dạng như thế này!” Ưng Nghiêm nhìn Hỏa Diễm nhanh chóng nói.
Hỏa Diễm đứng ở nơi đó cũng không có mở miệng.
Lời bọn họ vừa nói, anh biết chuyện không có đơn giản như vậy, lúc này anh ta nhìn Ưng Nghiêm, “ Cái màn hình giám sát là sao?Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!?
Ưng Nghiêm biết chuyện khôn giấu được, nhìn Hỏa Diễm, “ Anh, anh phải tin tưởng em, không phải như bọn họ nói, không phải, bọn họ đang chia rẽ, ly gián, đang vu oan cho em!” Ưng Nghiêm nói.
Anh ta cũng biết Hỏa Diễm là ai, nếu quả thật biết được đầu đuôi câu chuyện, sợ là sẽ bỏ mặc anh ta!
Nghe nói thế, Hi Hi ở một bên cười, không chút nào coi đó và lấn đề.
Lúc này, Hỏa Diễm nhìn Ưng Nghiêm, từng chữ một mở miệng, “ Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!?”
Ưng Nghiêm sửng sốt.
“ Nói!” Hỏa Diễn quát một tiếng.
Ưng Nghiêm vẫn chưa dám nói.
Lúc này, Hi Hi thong thả mở miệng, “ Thế nào? Không dám nói sao? Không dám nói chuyện anh làm sao mà ám sát mẹ tôi à?” Lúc này, Hi Hi nói gằng từng chữ.
Lúc Hi Hi vừa nói xong, Hỏa Diễm lập tức nghiêng đầu nhìn Ưng Nghiêm.
“ Không, không phải là tôi,… cậu không cần ở chỗ này nói hưu nói vượn, nhất định đổ tội lên người của tôi…” Ưng Nghiêm nói xong, sau đó nghiêng đầu nhìn Hỏa Diễm, “ Anh, anh, anh không cần tin tưởng cậu ta, cậu ta chính là cố ý nói như vậy….”
Hỏa Diễm nhìn chằm chằm vào Ưng Nghiêm, nhìn dáng vẻ khẩn trương của anh ta, cuối cùng mở miệng, “ Cậu ta nói là sự thật sao!?”
“ Không phải…. Thật không phải là em…. Anh, anh phải tin tưởng em!”Ưng Nghiêm vô cùng lo lắng nhìn Hỏa Diệm mà nói.
“ Thật sao? Chú xác định chưa? Hay là muốn tôi xem màn hình giám sát một chút!?” Hỏa Diễm mở miệng.
Một câu nói, Ưng Nghiêm ngây ngẩn cả người, nhìn nét mặt Hỏa Diễm cũng đã cứng lại, “ Anh….”
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên ở một bên nhìn, thời cơ chín muồi, anh mở miệng, “ Trình diễn xong chưa?” Mặc Thiếu Thiên mở miệng hỏi.
Lúc này, Hỏa Diễm cau mày, nghiêng đầu sang nhìn Mặc Thiếu Thiên.
“ Cho tới bây giờ,Cửa Ngục cùng với Liên Doanh đều là nước sông không phạm nước giếng, hiện tại người của Liên Danh liên quan đến việc ám sát người của tôi, hơn nữa, còn là người phụ nữ của tôi, anh cảm thấy chuyện này, tôi nên giải quyết thế nào?” Mặc Thiếu Thiên từng chữ một nói.
Lúc này, biết thời mọi chuyện đổ lên trên người của Liên Doanh.
Biết rõ, chuyện này cùng với Liên Doanh không liên quan, nhưng mà Mặc Thiếu Thiên thật sự cố tình làm như vậy, chính là để cho Hỏa Diễm khó chịu.
Hỏa Diễm sững sờ, không ngờ Mặc Thiếu Thiên lại nói như vậy!
“Hiện tại, anh còn muốn bắt con tôi, Hỏa Diễm, xem ra, anh thật sự muốn đối nghịch cùng Cửa Ngục!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Hỏa Diễm hung hăng nói.
Nắm lấy cơ hội, không chỉnh người khác, thì không phải là Mặc Thiếu Thiên.
Hỏa Diễm sững sờ, không ngờ Mặc Thiếu Thiên thế nhưng lại nhân cơ hội này nói chuyện của mình, phải biết nếu chuyện này truyền đi, đối với Liên Doanh cũng không tốt lắm.
Hỏa Diễm cũng là một người nói cái gì chính là cái đó, nếu như để người khác khi dễ, thì Liên Doanh sẽ không được như vậy rồi, nhưng mà rõ ràng lần này xem ra là Ưng Nghiêm không đúng, mà bây giờ Mặc Thiếu Thiên lại đem chuyện này đổ lên người của Liên Doanh, cho nên tình huống có chút bất lợi.
Lúc này, Hỏa Diễm ngẩn người, mở miệng, “ Chuyện này, tôi cũng không biết!”
Nghe được Hỏa Diễm nói câu này, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên nhếch lên một nụ cười khinh thường.
Hỏa Diễm cũng không tức giận, chuyện này vốn là anh ta không có điều tra rõ, hơn nữa, cũng là Ưng Nghiêm không đúng trước, suy nghĩ một chút, Hỏa Diệm mở miệng, “ Chuyện này, tôi nhất định sẽ điều tra rõ, sau đó cho các người một lời giải thích!”
“ Điều tra rõ? Chuyện này, tôi đã điều tra rõ ràng, chính là anh ta làm, tôi cho anh ta một cơ hội sống, chính là bản thân anh ta không biết quý trọng!” Hi Hi nhìn Hỏa Diễm, từng chữ một nói.
Hỏa Diễm nhìn Hi Hi, Mặc thiếu Thiên không phải dễ chọc, nhưng mà con trai của anh ta xem ra cũng không phải là đèn đã cạn dầu!
Nghe Hi Hi nói, sắc mặt của Hỏa Diễm cũng không tốt, “ Vậy rốt cuộc cậu muốn thế nào?!” Hỏa Diễm nhìn Hi Hi từng chữ một hỏi.
“ Để lại mạng Ưng Nghiêm, chuyện này coi như xong, nếu không, chuyện này tôi tuyệt đối sẽ không để yên!” Hi Hi gằn từng chữ nói.
Nghe nói như thế, Hỏa Diễm nhíu mày.
Ưng Nghiêm vừa nghe xong, vội vàng nhìn Hỏa Diệm, “ Không được, anh, cậu ta là đồ biến thái, không được, cậu ta sẽ hành hạ em đến chết mất, anh, anh phải cứu em,…” Ưng Nghiêm nắm cánh tay Hỏa Diễm khẩn cầu nói.
Chỉ cần nghĩ đến một lần nữa rơi vào tay Hi Hi, Ưng Nghiêm cảm thấy sống không bằng chết!
Nhìn dáng vẻ của Ưng Nghiêm, Hỏa Diễm nhíu mày, “ Sớm biết có hôm nay, sao lúc trước còn làm như thế!”
“ Anh, em là bị người khác hãm hại, em cũng không biết chuyện sẽ biến thành tình trạng này….”
Nhìn dáng vẻ của Ưng Nghiêm, Hỏa Diễm nhíu nhíu mày, có chút không đành lòng, lúc này, Hỏa Diễm ngước mắt nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên.
“ Mặc Thiếu Thiên….”
“ Nếu như anh muốn tôi, tha cho anh Ưng Nghiêm một mạng, như vậy anh không cần lên tiếng!” Lúc Hỏa Diểm chưa nói hết lời, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp ngắt lời anh ta.
“ Chuyện này, lập trường của tôi cũng giống như vậy!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nếu Hi Hi đã mở miệng nói như vậy, tại sao anh lại muốn phản bác ý kiến con trai mình.
Hơn nữa, hễ là người có tâm tư hại chết Lâm Tử Lam, coi như Hi Hi không nói, anh cũng không bỏ qua cho kẻ đó!
Nghe lời nói của Mặc thiếu Thiên, Hỏa Diễm cau mày lại, “ Ưng Nghiêm với các anh không thù không oán, làm sao lại nghĩ chuyện hại người của các anh, chuyện này nhất định là có người ở sau lưng xui khiến!” Hỏa Diễm nói.
“ Chính là không thù không oán, anh ta lại làm như vậy, tôi mới phế bỏ anh ta!”
Sắc mặt Hỏa Diễm thay đổi, biết Mặc Thiếu Thiên là người nói một là một, cau mày, nhìn bọn họ, “ Chẳng lẽ, các người không muốn biết kẻ sau lưng là ai sao?” Hỏa Diễm nói, những lời này, chính là nhắm ngay ý định của bọn họ.
Nghe nói thế, chân mày Hi Hi khẽ nhíu lại, tiếp theo mở miệng, “ Cơ hội này, tôi đã cho anh ta, chính là bản thân anh ta không biết quý trọng, vậy thì không trách người khác được!” Hi Hi nói.
Lúc này Hỏa Diệm quay đầu nhìn Ưng Nghiêm, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người của Hi Hi, “ Nếu như vậy, chuyện này để tôi xử lý được chứ!?”
Nghe nói như thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “ Cái này là anh muốn bao che cho anh ta sao!”
“ Tôi chỉ muốn giữ lại mạng sống của anh ta, các người chỉ là muốn biết rõ kẻ sai kiến ở sau lưng kia, chuyện này hãy giao cho tôi xử lý, anh ta đã vì chuyện mình làm mà chịu hình phạt, hiện tại tôi chi hi vọng, có thể giữ cho anh ta một mạng sống!
Ưng Nghiêm đứng sau lưng Hỏa Diễm, đã bị dọa sợ đến sắp chết!
Nghe được lời nói của Hỏa Diễm, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên nhếch lên cười khinh miệt, “ Hỏa Diễm, có lẽ chuyện này không tránh khỏi có liên quan đến Liên Doanh, anh để cho tôi lấy gì mà tin tưởng anh đây!?”
Nói đến chuyện này, Hỏa Diệm nhíu mày, “ Vậy anh muốn thế nào mới tin tưởng!?”
“ Vậy phải xem thành ý của anh ….” Mặc Thiếu Thiên thong thả mở miệng.
Hỏa Diễm cau mày.
Lúc này, anh ta quay đầu lại nhìn Ưng Nghiêm, Ưng Nghiêm sợ đến gần chết, nhìn Hỏa Diễm, “ Anh, anh phải cứu em, van cầu anh, nhất định phải cứu em, nếu không em sẽ chết….!”
Ưng Nghiêm nhìn Hỏa Diễm từng chữ một cầu xin, hiện tại anh ta đặt toàn bộ hi vọng gửi gắm vào trên người của Hỏa Diễm.
Nếu như Hỏa Diễm cũng không giúp được anh ta, như vậy anh ta nhất định phải chết, nghĩ tới đây, thì anh ta không thể bình tĩnh, nắm quần áo của Hỏa Diễm mà cầu xin.
Hỏa Diễm nhìn Ưng Nghiêm, trên mặt không có biểu cảm gì, lúc này, từ bên hông anh ta rút ra một khẩu súng, trực tiếp nhắm ngay Ưng Nghiêm.
Ưng Nghiêm sững sờ, nhất thời sợ đến không biết phải làm sao!
“ Anh….” Ưng Nghiêm nhìn Hỏa Diễm, có chút khó tin, nhìn Hỏa Diễm, hai chân không khỏi run lên, quỳ xuống trên mặt đất.
Hỏa Diễm cũng không nói gì, giơ súng lên, nhắm ngay Ưng Nghiêm.
Nhìn một màn này, tất cả không ai mở miệng nói lời nào.
Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi đứng ở một bên, lộ ra vẻ mặt giống nhau như đúc, không hề có cảm xúc.
Lúc này, Hỏa Diễm nhìn Ưng Nghiêm, giơ súng trong tay lên, cuối cùng tâm anh ta cũng hung ác, “ Pằng” một tiếng, bắn vào trên đùi Ưng Nghiêm!
“ A…..” Ưng Nghiêm lập tức ôm chân phát ra tiếng kêu thê thảm.
Nhìn dáng vẻ khổ sở của Ưng Nghiêm, Hi Hi và Mặc Thiếu Thiên cũng hơi nhíu mày, ngay cả Lý Thuận đứng ở một bên cũng không có bất kỳ biểu hiện nào.
Người như vậy, thật đáng đời!
Lúc này, Hỏa Diễm mới xoay người, quay đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên và Hi Hi, “ Như vậy, các người cảm thấy thế nào!?”
Chuyện đã đến mức độ này, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “ Anh cũng đã làm được đến mức này, tôi không có lý do gì không buông tay!?”
Nghe được câu này, Hỏa Diễm chợt thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà giọng điệu không có hoàn toàn bỏ qua, Mặc Thiếu Thiên tiếp tục nói, “ Chỉ là chuyện này, phải hỏi con trai bảo bối của tôi!” Vừa nói xong, ánh mắt Mặc Thiếu Thiên nhìn về phía Hi Hi.
Hi Hi đứng ở đó, thật ra thì, bé và Mặc Thiếu Thiên có tâm tư giống nhau, lúc này, Hi Hi cũng nhìn Hỏa Diễm, “ Tha cho anh ta một mạng không phải là không được, nhưng mà tôi lại muốn có câu trả lời!” Hi Hi nói.
Mục đích của cậu, chính là muốn tìm ra người đứng phía sau chuyện này.
Chuyện này, ban đầu cậu để Ưng Nghiêm đi, cũng ôm một nửa hi vọng, nhưng cuối cùng không có đáp án gì, nhưng nếu có Hỏa Diễm hỗ trợ, như vậy chuyện này dễ làm hơn nhiều!
Nghe Hi Hi nói, Hỏa Diễm gật đầu một cái, “ Sau hi trở về, tôi sẽ xử lý anh ta thật tốt, cũng phải hỏi cho ra người kia!” Hỏa Diễm nói.
Dù sao, người đó làm liên lụy đến Ưng Nghiêm, cũng làm cho Liên Doanh mệt mỏi, Hỏa Diễm cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho người đó!