Tắm rửa xong Mặc Thiếu Thiên từ phòng tắm đi ra, bên hông quấn một cái khăn tắm trắng, thân trên cường tráng lộ ra, mấy khối cơ trước ngực thoạt nhìn vô cùng gợi cảm, phối hợp với da thịt màu đồng, bọt nước theo đường cong chảy xuống, chảy vào bụng của anh xuống phía dưới.......
Nếu như không gặp qua bộ dạng này của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam nhất định sẽ lộ ra bộ dạng mê trai.
Nhưng mà, biết quá quá lâu, định lực vẫn phải có,Lâm Tử Lam nhìn anh, tầm mắt trực tiếp từ trên người anh dời đi, hướng anh đi tới, "Thế nào, vết thương không sao chứ!?" Lâm Tử Lam đi tới lo lắng nhìn về phía sau lưng của Mặc Thiếu Thiên.
Nhưng mà vẫn chưa đi đến bên kia, Mặc Thiếu Thiên lại bỗng nhiên từ phía sau ôm lấy Lâm Tử Lam.
"Anh làm gì!?" Lâm Tử Lam nhìn anh nhẹ giọng hỏi.
"Anh rất nhớ em!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam, "... Em vẫn luôn ở đây không phải sao? Em xem miệng vết thương của anh một chút!?” LâmTử Lam có chút buồn cười nói.
"Anh không sao, anh bây giờ muốn em!" Nói xong, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp ôm lấy thân thể Lâm Tử Lam, hướng về phía môi Lâm Tử Lam hôn lên.
Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, cảm nhận nụ hôn của Mặc Thiếu Thiên, trong lòng cũng nói không ra được lời xúc động, tay, lặng lẽ đặt ở bên hông Mặc Thiếu Thiên, đáp lại nụ hôn của anh.
Mà lúc này, Mặc Thiếu Thiên lại ôm ngang Lâm Tử Lam lên, hướng đến trên giường.
Đặt cô lên giường, Mặc Thiếu Thiên thuận thế hôn lên môi cô, càng hôn càng sâu, rất nhanh, Mặc Thiếu Thiên đem quần áo Lâm Tử Lam cởi bỏ, cũng bỏ đi khăn tắm của mình, trực tiếp hướng phía hai chân thon dài của Lâm Tử Lam, tiến vào.........
Lúc này đây, Lâm Tử Lam không có bất kì trở ngại nào, mà rất phối hợp với Mặc Thiếu Thiên.
Có người nói, yêu chính là tâm linh đồng nhất, Lâm Tử Lam cũng rất hưởng thụ cảm giác hai người hợp nhất.
Bởi vì yêu, cái gì cũng có.
Lâm Tử Lam cảm giác được tình yêu của Mặc Thiếu Thiên đối với mình, cũng đã bỏ ra rất nhiều nỗ lực...
Vì vậy, bên trong gian phòng truyền ra từng đợt âm thanh trầm thấp..........
Gần tới mười hai giờ, thì trong phòng khôi phục yên tĩnh?
Lúc này khắp nơi còn tràn đầy tư vị hoan ái.
Trong bóng tối, hai người có thể cảm giác được sự tồn tại của đôi phương, Mặc Thiếu Thiên nằm ở trên giường, từ phía sau ôm lấy Lâm Tử Lam, hai người lẳng lặng nằm ở trên giường, tay Mặc Thiếu Thiên, vô tình để ở trên bụng Lâm Tử Lam, mà một giây kế tiếp, tay của Lâm Tử Lam, lại nhẹ nhàng trùm lên trên tay của Mặc Thiếu Thiên, tay của hai người, gần sát trên bụng của Lâm Tử Lam.
Mặc Thiếu Thiên cả kinh, tựa hồ hiểu cái gì, mấy ngày nay, trong bệnh viện bận rộn, anh quên mất.
Lâm Tử Lam khôi phục trí nhớ, cũng khẳng định nhớ tới điều gì!
Cô vẫn luôn nỗ lực duy trì trạng thái của mình, Mặc Thiếu Thiên dĩ nhiên sơ sót cái này!
Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên lập tức cầm chặt tay của Lâm Tử Lam.
"Xin lỗi..." Mặc Thiếu Thiên ở bên tai Lâm Tử Lam nhẹ giọng mở miệng, thanh âm mang theo mấy phần áp lực.
Lâm Tử Lam lẳng lặng nằm ở trong lòng Mặc Thiếu Thiên, lúc nghe thấy tiếng xin lỗi, bỗng nhiên mũi chua xót một chút.
Nguyên nhân, anh tổn thương cô!
"Xin lỗi..." Mặc Thiếu Thiên nhẹ nhàng nói một tiếng, càng thêm dùng sức ôm lấy cô.
Người Lâm Tử Lam khẽ run một cái, cô xoay người, đối mặt với Mặc Thiếu Thiên, "Người nói câu đó phải là em, xin lỗi........em không có bảo vệ tốt con.......” Nói xong, Lâm Tử Lam nhịn không được nghẹn ngào.
Mặc Thiếu Thiên hiểu Lâm Tử Lam, cô là một người rất thích trẻ con, mấy năm trước không chút do dự sinh Hi Hi ra, hiện tại, đứa con kia là kết tinh tình yêu của bọn họ, Lâm Tử Lam càng thêm quý trọng, thế nhưng không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy...
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, hai tay nhẹ nhàng chạm đến mặt của cô, cảm giác được khóe mắt cô có nước mắt, đáy lòng càng thêm xúc động.
Biết Lâm Tử Lam lâu như vậy, có thể nói, cô vẫn luôn lạc quan, hiện tại chạm tới nước mắt của cô, Mặc Thiếu Thiên không nói ra được tư vị.
"Không phải là lỗi của em..." Mặc Thiếu Thiên nhẹ nhàng lau đi nước mắt Lâm Tử Lam, "Đây tất cả, đều là bởi vì anh, em không cần tự trách!”
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, nước mắt Tử Lam vẫn là không nhịn được chảy ra.
Từ lúc cô khôi phục trí nhớ đến bây giờ, vẫn luôn nhẫn nại.
Nói không đau lòng, nói không buồn, đó là giả, đó là một tiểu sinh mệnh, con của cô, thế nhưng ngay trong cơ thể cô một chút xíu biến mất không thấy...
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên ôm Lâm Tử Lam, "Cám ơn em, cảm ơn em đã trải qua nhiều chuyện như vậy, vẫn yêu anh như cũ, ở lại bên cạnh anh!”Mặc Thiếu Thiên nói.
Thật ra chuyện mất đi đứa bé, nguyên nhân chính là vì anh, thế nhưng Lâm Tử Lam không có trách anh, điều này làm cho Mặc Thiếu Thiên cảm thấy rất may mắn, đời này, là một việc may mắn nhất.
Lâm Tử Lam cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, cũng không nói gì, mà là vươn tay, ôm lấy Mặc Thiếu Thiên.
Cô không phải là người không phân biệt phải trái, là Diệp An Nhiên nhìn cô không vừa mắt, xuống tay với cô là chuyện sớm hay muộn, cô không vì vậy mà trách cứ Mặc Thiếu Thiên.
Cô không bởi vì yêu, mằ toàn bộ trách nhiểm đổ lên người Mặc Thiếu Thiên.
Cảm giác được Lâm Tử Lam ôm lấy mình, Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên xoay người, trên người của Tử Lam.
"Lâm Tử Lam, anh bảo đảm, chuyện này sẽ không phát sinh nữa, cho anh thêm một cơ hội!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam một chữ một nói, đôi tròng mắt kia tràn đầy khẳng định.
Trong đêm tối, cái gì đều thấy không rõ, nhưng là cô lại có thể thấy vẻ kiên định trên mặt anh, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, dùng sức gật đầu.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên cúi đầu hôn Lâm Tử Lam.
Một nụ hôn rất sâu, rất dài, rất triền miên...
Cũng không biết qua thời gian bao lâu, Mặc Thiếu Thiên buông Lâm Tử Lam ra, nhưng lại không có từ trên người cô xuống phía, mà là nhìn Lâm Tử Lam.
"Anh có một lễ vật muốn tặng cho em!?"
Lâm Tử Lam hiểu được, nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Lễ vật gì!?"
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, cúi đầu ở bên tai Lâm Tử Lam nhẹ nhàng nói câu gì, lúc nghe được, mặt Lâm Tử Lam một trận đỏ, "Anh xác định!?"
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, "Anh cùng em tỷ số trúng thưởng rất cao, không biết lúc này đây sẽ như thế nào!" Mặc Thiếu Thiên dằng dặc nói.
Lâm Tử Lam, "..."
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, tay nhẹ nhàng nâng mặt của cô, "Cố gắng một chút, không có cũng không sao, nếu như có, thì chúng ta không cần phải tiếc nuối!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, sau đó nặng nề gật đầu.
"Ý của em chính là đồng ý!?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
"Em phản kháng hữu hiệu sao!?"
"Không có!"
"Vậy được rồi!"
Mặc Thiếu Thiên cười, nhìn Lâm Tử Lam, nhẹ giọng mở miệng, "Anh sẽ dịu dàng!"
Lâm Tử Lam cười, hướng anh nháy con ngươi, "Thích không!?"
"Thích!"
Khóe miệng Lâm Tử Lam tràn ra một nụ cười, thoạt nhìn rất hạnh phúc.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam cười, đáy lòng khẽ động, trực tiếp hướng hai chân Lâm Tử Lam, trực tiếp tiến vào...
Ngày thứ hai.
Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam cùng đi công ty.
Mới vừa vào công ty, Cảnh Thần lôi kéo cô, "Cậu thế nào? Không có sao chứ!?" Nói xong, ánh mắt của Cảnh Thần đánh giá Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam nhìn cô, "Cậu biết!?"
Cảnh Thần gật đầu, nhìn cô, "Thế nào? Cậu muốn gạt tớ à!?”
"Không có, chỉ là hiếu kỳ, tin tức đều được phong tỏa không phải sao? Thế nào lại có người biết!?” Lâm Tử Lam nhìn cô hỏi.
Nói lên cái này, Cảnh Thần cười, "Vài ngày cậu không tới công ty, tớ thấy lạ, điện thoại di động cũng không gọi được, tớ gọi cho bảo bối, bảo bối nói cho tớ biết!?” Cảnh Thần nói.
Nghe thế, Lâm Tử Lam gật đầu.
"Vốn là muốn thăm cậu, thế nhưng bảo bối nói tin tức bị phong tỏa, tránh để người khác biết, vì vậy tớ không đến!” Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam nói.
Lâm Tử Lam nhìn cô, cười cười, "Tớ không sao!"
Cảnh Thần lúc này mới gật đầu, "Thấy cậu cùng Mặc tổng cùng đi ra ngoài sẽ biết!"
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần cười cười, "Được rồi, có chuyện nói cho cậu biết!" Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần nói.
"Cái gì!?"
Vì vậy, Lâm Tử Lam tiến cạnh Cảnh Thần nhẹ nhàng nói một câu, Cảnh Thần lập tức nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Lâm Tử Lam, không tin nhìn cô, "Cậu nói thật!?"
Lâm Tử Lam nhíu mày.
“Tớ thấy, cũng quá cẩu huyết, đây là phim truyền hình nhiều tập không phải sao!?” Cảnh Thần kinh ngạc nhìn Lâm Tử Lam nói.
Nói lên cái này, Lâm Tử Lam cười, "Hiện tại tớ nghĩ phim truyền hình có nhiều tình tiết, rất đáng tin!”
"Ha ha ha, thật cẩu huyết, khó có thể tin!” Cảnh Thần không tin nói.
"Không được, tó phải hỏi cậu!" Cảnh Thần nói, sau đó nghĩ, "Lần đầu tiên chúng ta quen biết là như thế nào?”
Nói lên vấn đề này, Lâm Tử Lam bất đắc dĩ lắc đầu, "Châm chọc Mặc Thiếu Thiên!"
Nghe được đáp án của Lâm Tử Lam, Cảnh Thần vẫn là không nhịn được nở nụ cười, "Cậu vẫn còn nhớ!?"
Lâm Tử Lam gật đầu.
"Thật là, bảo bối cũng có nói cho tớ biết!" Cảnh Thần kích động nói.
Lâm Tử Lam cười, "Được rồi, tớ không sao!"
Cảnh Thần gật đầu, sau đó còn cảm khái, "Cậu cùng Mặc tổng cuối cùng cũng khổ tận cam lai!"
"Sau đó sẽ tốt hơn!"
Cảnh Thần dùng sức gật đầu.
Lúc này, LâmTử Lam nhìn cô, "Được rồi, đi làm việc, bữa trưa trò chuyện tiếp!"
"OK!" Cảnh Thần lên tiếng, hai người đều trở lại chỗ ngồi làm việc.
Một lát sau, thì có người đi tới, "Lâm thư kí, cái này là muốn Mặc tổng ký tên, làm phiền cô đưa cái này cho ngài ấy!"
Lâm Tử Lam nhìn văn kiện quảng cáo đưa tới, lúc này mới nhớ tới, chính mình đảm nhiệm chức vụ thư kí!
Lâm Tử Lam gật đầu cười, "Được, tôi đã biết!"
Vì vậy người của bộ phận thiết kế gật đầu, rồi rời đi.
Lâm Tử Lam cầm văn kiện, trực tiếp đi đến phòng làm việc của tổng giám đốc.
Lâm Tử Lam vươn tay, nhìn máu trên tay mình, cái này gọi là không có việc gì?
Cô chỉ vừa chạm tới lưng anh một chút, trên tay cũng đã nhiều máu như vậy, cái này gọi là không có việc gì!?
Hi Hi vừa nhìn, cũng biết đã xảy ra chuyện, không nói hai lời trực tiếp đi ra ngoài tìm bác sĩ.
Mấy phút sau.
Bác sĩ nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Mặc tổng, vết thương vừa khép miệng, thế nhưng lại xuất hiện vết nứt, tôi sẽ bôi thuốc cho ngài, mấy ngày kế tiếp ngài nên tĩnh dưỡng cho tốt, tránh cho vết thương nứt lần thứ hai, đến lúc đó sẽ không tốt đâu!” Bác sĩ nhìn Mặc Thiếu Thiên nói.
Mặc Thiếu Thiên vốn là muốn nhìn bác sĩ ý bảo, không cần nói thế, thế nhưng bác sĩ lại nói ra, Mặc Thiếu Thiên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
"Nếu như không có chuyện gì, tôi đi ra ngoài trước, có chuyện gọi tôi là được!" Bác sĩ nói.
"Làm phiền ông!" Tử Lam cười.
"Không có chuyện gì!" Bác sĩ nói xong cũng đi ra ngoài.
Lúc này, trong phòng lưu lại ba người bọn họ.
Bác sĩ vừa ra, nụ cười trên mặt Lâm Tử Lam lập tức biến mất, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, muốn nói cái gì, nhưng không biết nên nói như thế nào.
"Anh..." Mặc Thiếu Thiên mới muốn nói gì, đưa tay chạm vào người Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam lại một lần nữa tránh ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mặc Thiếu Thiên, vì vậy, kế tiếp Mặc Thiếu Thiên không biết nên nói cái gì.
Hi Hi cũng đứng ở nơi đó nhìn, có thể nói, đây là lần đầu tiên bé hìn thấy mẹ tức giận!
Vì để tránh cho chiến tranh, Hi Hi không thể làm gì khác hơn là tự mình ra trận, hi sinh mình!
Nghĩ tới đây, Hi Hi trực tiếp đi tới, nhìn Lâm Tử Lam, "Mẹ, thật ra lần này cha đi ra ngoài là muốn giúp con!"
Nói lên cái này, Lâm Tử Lam nhíu mày, nhìn về phía Hi Hi.
Vì vậy, Hi Hi đem đầu đuôi câu chuyện kể một chút, sau khi nói xong, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, "Sự tình chính là như vậy, cha sợ mẹ lo lắng nên không nói cho mẹ biết!”
Sau khi nói xong, Lâm Tử Lam vẫn không có bất kỳ biểu tình nào.
"Mẹ!" Hi Hi kêu một tiếng, Lâm Tử Lam vẫn là không có bất kỳ biểu tình gì.
Mặc Thiếu Thiên ngồi ở trên giường, nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam, không vui cau mày, "Bảo bối!"
"A!?"
"Con đi ra ngoài, ba phút sau vào!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi nói.
Hi Hi nhíu mày, muốn hỏi cái gì, thế nhưng cũng biết cha sẽ không tổn thương mẹ, mà Lâm Tử Lam ngồi ở chỗ kia, không nói gì.
Hi Hi suy nghĩ một chút, không bằng giao mọi chuyện cho cha!
Vì vậy, Hi Hi gật đầu, "Được!" Sau khi nói xong Hi Hi trực tiếp đi ra ngoài.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ!
Đương nhiên, sau khi Hi Hi ra ngoài, tuyệt đối sẽ ở cửa nghe lén!
"Lâm Tử Lam!" Mặc Thiếu Thiên kêu một tiếng.
Lâm Tử Lam ngồi ở chỗ kia, không có đáp.
"Lâm Tử Lam, nếu em không nói, có tin anh muốn em hay không!” Mặc Thiếu Thiên thở phì phò mở miệng.
Lâm Tử Lam, "..."
Hi Hi ở cửa nghe, lúc nghe được câu này, thổi phù một tiếng, nhịn không được bật cười, may là đúng lúc che miệng, không có phát ra âm thanh.
Cha, lời này, cũng chỉ có cha nói ra!
Lúc này, Lâm Tử Lam ngồi ở chỗ kia, vẫn không có nói.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam vẫn không nói gì, tức giận không được, vừa muốn đứng dậy, Lâm Tử Lam nghe được động tĩnh, lập tức quay đầu nhìn anh, "Đừng nhúc nhích!"
Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên không có cử động nữa.
Lúc này Tử Lam nhìn anh, “Anh còn muốn vết thương bị nứt nữa có phải hay không!?” Lâm Tử Lam đi tới nhìn anh hỏi.
Mặc Thiếu Thiên không nói gì, lúc Lâm Tử Lam đến gần anh, bỗng nhiên vươn tay kéo Lâm Tử Lam, trực tiếp hôn lên môi của cô.
Lâm Tử Lam vốn là muốn đẩy anh ra, thế nhưng ngại vì trên người anh có thương tích. Vì vậy, không có lộn xộn, tùy ý Mặc Thiếu Thiên hôn.
Rốt cục, vài phút sau, Mặc Thiếu Thiên thả Lâm Tử Lam ra, nhìn sắc mặt Tử Lam mang theo sắc hồng, lúc này Mặc Thiếu Thiên mới hả giận, "Thế nào? Không để ý tới anh?!"
Lâm Tử Lam trực tiếp cho Mặc Thiếu Thiên một cái nhìn xem thường, không nói gì.
"Không để ý tới anh? Xem ra em thật nghĩ muốn anh muốn em!” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô nói, đối với Lâm Tử Lam ra ma trảo, anh nghĩ cái gì làm đó.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên đưa tay qua, Lâm Tử Lam vỗ nhẹ nhẹ anh một chút, "Xem ra miệng vết thương của anh vẫn không đau!"
Nghe được Lâm Tử Lam mở miệng nói, hơn nữa còn là giọng bình thường, lúc này Mặc Thiếu Thiên mới thở dài một hơi, bất quá anh cau mày, "Ai nói, đau!"
"Đau không an phận!" Lâm Tử Lam nói.
Nghe được Lâm Tử Lam nói như vậy, Mặc Thiếu Thiên vươn tay ôm Lâm Tử Lam, "Vết thương của anh là chuyện nhỏ, bảo bối mới là chuyện lớn, nếu như bảo bối bị một chút thương tổn, không chỉ anh, mà em cũng sẽ cảm thấy khổ sở!”
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam sửng sốt một chút.
"Thế nào? Còn đang giận anh!?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, mở miệng, "Em không phải tức giận, em đang lo lắng, em vừa tỉnh dậy, không thấy anh, em cho rằng đã xảy ra chuyện gì, rất không an..."
Nghe Lâm Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên vươn tay ôm Lâm Tử Lam thêm chặt, nghe được Lâm Tử Lam vì anh mà lo lắng, Mặc Thiếu Thiên còn không nói ra được xúc động.
"Chuyện này là thiếu xót của anh, anh nghĩ em sẽ không tỉnh lại, xin lỗi!" Mặc Thiếu Thiên ôm chặt Lâm Tử Lam, ở bên tai của cô nhẹ giọng nói.
"Mặc kệ thế nào, em đều mong muốn, sau có chuyện gì, anh phải trực tiếp nói cho em biết!” Tử Lam nói.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên gật đầu, "Được, anh đáp ứng em!"
Nghe được Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam cười cười, nói "Được rồi, buông, như thế này bảo bối sẽ nhìn thấy!" Lâm Tử Lam nói.
"Không, không muốn buông!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam, "... Như thế này bảo bối sao vào được!" Lâm Tử Lam nói.
"Sẽ không, bé sẽ không vào!" Mặc Thiếu Thiên nói.
"Vì sao!?" Lâm Tử Lam hỏi.
Nghe được Lâm Tử Lam hỏi, Mặc Thiếu Thiên lên giọng, "Bảo bối, con sẽ không vào đúng hay không!?"
"Đúng... Cha mẹ yên tâm, con cái gì cũng không nghe được, nhìn không thấy!" Hi Hi ở bên ngoài hô.
Lâm Tử Lam, "..."
Thời gian, rất nhanh trôi qua.
Vết thương của Mặc Thiếu Thiên tốt lên không sai biệt lắm được xuất viện.
Vết thương của Lâm Tử Lam cũng không có gì, kỳ thực có thể xuất viện, chỉ là Mặc Thiếu Thiên ngại một người buồn chán, lôi kéo Lâm Tử Lam ở lại cùng anh.
Như vậy chiếm tiện nghi và vân vân cũng đều tiện.
Chỉ là, ở bệnh viện, cũng không có thoải mái.
Vừa về đến nhà, Mặc Thiếu Thiên không nhịn được cảm thán, "Ở nhà là tốt nhất!"
Hi Hi đang ở trong bếp đun thuốc bổ, nghe được Mặc Thiếu Thiên nói, lập tức lộ ra một đầu nhỏ, "Đó là đương nhiên, ở nhà thoải mái!"
Mặc Thiếu Thiên thoải mái ngồi ở trên sô pha, nghe được Hi Hi nói nhíu mày, "Không sai, còn có đồ ăn con làm nữa!"
"Cha, lúc cha ở bệnh viện, ngày ba bữa cũng là bảo bối mang tới mà!” Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ một chút, cho Hi Hi một đánh giá chắc chắc, "Vấn đề hoàn cảnh"
Mặc Thiếu Thiên ghét nhất là bệnh viện, nhưng năm nay hết lần này tới lần khác nhiều lần tiến vào.
Nghe thế một, Hi Hi lúc này mới gật đầu, hoàn toàn không sai biệt lắm.
Đúng lúc này, Lâm Tử Lam tắm rửa xong từ phòng tắm đi tới, thay đổi một thân quần áo thường, thoạt nhìn buông lỏng không ít, Lâm Tử Lam trực tiếp đi tới, ngồi ở trên sô pha, duỗi người, "Thật thoải mái!"
Mặc Thiếu Thiên ngồi ở bên người Lâm Tử Lam, đôi mắt quét về phía cô, khóe miệng gợi lên một nụ cười thâm vị ý trường, lại không nói gì thêm.
nhiều ý nghĩ........
Lâm Tử Lam cũng quét mắt nhìn anh một cái, "Anh nhìn em làm gì!?”
"Không có gì!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam nhẹ giọng nói.
Nghe được câu này, Lâm Tử Lam trực tiếp cho Mặc Thiếu Thiên một cái nhìn xem thường..
Mặc Thiếu Thiên không có châm chọc Lâm Tử Lam!
Nhìn bộ dạng Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cười.
Đúng lúc này, tiếng nói của Hi Hi từ phòng bếp truyền tới, "Cha, mẹ, có thể ăn cơm!" Hi Hi hô một tiếng.
Nghe thế, Lâm Tử Lam lập tức đứng dậy đi đến bàn cơm, lười cùng Mặc Thiếu Thiên trêu chọc.
Nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn, đứng dậy, cũng đi ăn cơm.
Bữa bữa cơm này, một nhà ba người ăn vô cùng vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Hi Hi ở trong bếp dọn dẹp, Lâm Tử Lam đi trở về phòng, Mặc Thiếu Thiên nhân cơ hội này đi đến phòng bếp.
"Bảo bối, buổi tối cha theo sát mẹ con có công tác muốn làm, con nhớ kỹ, đừng đi quấy rối!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi nói.
Không có biện pháp, chuyện tốt bị phá hư nhiều lắm, hiện tại Mặc Thiếu Thiên nhất định phải sớm cảnh cáo Hi Hi mới an tâm!
Hi Hi, "..."
Bé còn tưởng rằng cha tới giúp bé dọn dẹp, không nghĩ tới là cảnh cáo!
Suy nghĩ một chút, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên nghĩ đến cái gì.
Vì vậy, ngước mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Muốn cho con không ra ngoài cũng được, cha, những cái chén...."
Mặc Thiếu Thiên tự nhiên biết Hi Hi muốn nói cái gì, anh biết có ý gì. Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp mở miệng, "Bảo bối, vết thương của cha con còn chưa khỏi, con cũng biết không thể dính nước, cho nên một mình con chậm rãi rửa đi.......” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp từ phòng bếp đi ra.
Hi Hi, "..."
Cái gì gọi là vết thương còn chưa khỏe?
Vết thương chưa tốt mà muốn làm vận động?
Vẫn không thể dính vào nước, đây cũng không phải dùng đến nơi đó, dùng tay rửa, cũng không phải dùng lưng rửa chén!
Bất quá nhìn bóng lưng Mặc Thiếu Thiên chạy thoát, Hi Hi đứng ở trong bếp hung hăng dậm chân!
A a a a!
Tại sao bé lại có người cha như vậy!!!!!!!!!!
Mỗi một người đều không biết yêu thương bé, đều là cha mẹ chăm sóc con cái, họ lại ngược lại, còn muốn bé hầu hạ hai người bọn họ!
Nghĩ tới đây, Hi Hi cũng vô lực, ai, ai bảo mình nguyện ý!
Lần đầu tiên nhận thức được, thì ra thiên tài cũng không dễ làm như thế!
Không có biện pháp, chỉ có thể tiếp tục rửa chén...
Buổi tối.
Hi Hi vốn là muốn trốn ở phòng không đi ra, thế nhưng Mặc lão điện thoại tới, muốn đón Hi Hi đi.
Trong nhà, chỉ còn lại có Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam hai người...
Rốt cuộc Mặc Thiếu Thiên không hề cố kỵ muốn làm cái gì thì làm cái đó!