“Không phải anh đi thử lễ phục sao?” Cuối cùng, là Cảnh Thần phá vỡ sự im lặng, mở miệng nói.
Trần Mặc lái xe, nghe được lời của cô…, trực tiếp mở miệng, “Không có gì hay để thử!”
Nghe thế, Cảnh Thần cảm thấy buồn cười.
Nghe cô cười, Trần Mặc hơi nhíu mi, nhưng tránh gây gổ với cô, Trần Mặc cũng không hỏi gì cả.
Xe đi trên đường, rất nhanh đã đến dưới chung cư Cảnh Thần ở.
Xe mới vừa dừng lại, Cảnh Thần hít vào một hơi thật sâu, suy nghĩ một chút, Cảnh Thần lấy tiền từ trong ví ra trả tiền xe, “Cái này trả anh, đã cho tôi đi nhờ xe, cám ơn!” Nói xong, Cảnh Thần đẩy cửa xe ra bước xuống.
Trần Mặc ngồi ở trong xe, nhìn Cảnh Thần cử động, hơn nữa nhìn 100 đồng trong tay, nhíu mày.
Người phụ nữ này......
Luôn làm cho người khác muốn kích động đến mức phát điên!
Nhưng lại không có cách nào để có được người phụ nữ này!
Một giây sau, anh quyết định đẩy cửa xe đi xuống theo.
Cảnh Thần vừa đi vào thang máy, ngay sau đó Trần Mặc cũng đi theo vào.
Cảnh Thần đứng ở trong thang máy, nhìn Trần Mặc đột nhiên xuất hiện, cau mày lại, “Anh theo vào làm gì?”
“Em đã đưa 100 đồng tiền xe, anh là tài xế tự nhiên có nghĩa vụ bảo đảm an toàn của em mới được!” Nói xong, Trần Mặc vươn tay bấm thang máy, thang máy từ từ đóng lại.
Cảnh Thần đứng ở nơi đó, không biết nên làm như thế nào, “Tôi rất an toàn!”
“Vậy cũng phải lên trên lầu mới biết được!” Trần Mặc nói.
Vì vậy, thang máy từ từ lên cao.
Cảnh Thần đầu còn có một chút đau, không muốn tranh luận với anh, cả người tựa vào thang máy, nghỉ ngơi một chút.
Trần Mặc nghiêng đầu nhìn cô, nhìn ra cô có chút không thoải mái, còn chưa khỏe đã ra viện, đúng là một phụ nữ to gan!
Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Mặc dường như có một quyết định một cái gì đó!
Đang lúc ấy thì thang máy đinh một tiếng mở ra, Cảnh Thần nghe được âm thanh nên mở mắt, chợt thấy trước mặt có người ập đến đây, cô còn chưa phản ứng kịp có chuyện gì xảy ra, thì cảm giác cả người được ai đó ôm lên.
Theo bản năng, cô vòng tay ôm chặt cổ Trần Mặc.
Nhìn biểu hiện của Cảnh Thần, Trần Mặc nhếch miệng lên cười.
Đang lúc ấy thì, Cảnh Thần lấy lại tinh thần, nhìn lên thấy khóe miệng Trần Mặc đang cười, Cảnh Thần không vui nhíu mày, “Anh làm gì đấy? Thả tôi xuống!”
“Đến phòng em, anh tự nhiên sẽ thả em xuống!” Trần Mặc nói, nói xong, ôm Cảnh Thần đi ra ngoài.
Nghe lời của anh, Cảnh Thần giùng giằng, “Tôi không cần, tự tôi có thể đi, anh thả tôi xuống, thả tôi xuống......” Cảnh Thần kêu.
Trần Mặc ôm Cảnh Thần, cô không ngừng giãy giụa, Trần Mặc chỉ có thể ôm chặt cô, lúc này, anh nhìn Cảnh Thần, “Không muốn té xuống, thì đừng có làm loạn!”
“Anh thả tôi xuống tôi sẽ không té, Trần Mặc, thả tôi xuống!” Cảnh Thần kêu.
“Không cần uổng phí hơi sức, nghĩ có thể xuống, đến phòng em, anh tự nhiên sẽ thả em xuống!” Trần Mặc nói.
Nghe thế, Cảnh Thần cực kỳ khó chịu, nhưng hình như không còn cách nào, “Trần Mặc, anh biết cái gì gọi là tự trọng không?” Cảnh Thần nhìn Trần Mặc hỏi.
Nói đến cái này, Trần Mặc ngẩn ra, thân thể giật mình dừng một chút, không thể không thừa nhận, miệng người phụ nữ này đủ độc.
Trần Mặc cũng không nói gì, trực tiếp ôm cô đi về phía cửa phòng của cô.
“Mở cửa!” Trần Mặc nói.
“Thả tôi xuống!”
“Mở cửa!” Trần Mặc nói.
Cảnh Thần cũng không mở.
Nhìn dáng vẻ Cảnh Thần quật cường, lồng ngực Trần Mặc cũng tích đầy lửa, nhưng không thể làm gì cô.
Lúc này, tay của anh bay thẳng đến trên người Cảnh Thần sờ sờ.
Cảnh Thần cả kinh, nhìn anh, “Anh làm gì đấy?”
“Em không mở cửa, không phải là muốn để cho anh tìm, để cho anh có cơ hội sờ em sao?” Trần Mặc nói.
Nói lời khó nghe, ai không biết!
Trần Mặc cũng muốn bạo phát!
Nghe lời của anh…, Cảnh Thần cảm thấy trên mặt một hồi khó chịu, “Trần Mặc, anh khốn kiếp!” Cảnh Thần vươn tay đánh anh.
Trần Mặc ôm cô, không rảnh ngăn cản, lập tức bị Cảnh Thần hung hăng đánh một quyền, anh chịu đựng, không có oán trách, mà nhìn thẳng cô, “Mở cửa ra không!?”
Cảnh Thần cảm giác mình sắp điên rồi, từ trên người móc ra cái chìa khóa, mở cửa.
Lúc này, Trần Mặc đá cửa văng ra, ôm cô đi vào.
Mãi cho đến phòng ngủ của cô, Trần Mặc mới thả cô nằm trên giường.
Lúc này, Cảnh Thần lập tức đứng lên, hướng về phía Trần Mặc đánh mấy cái, “Khốn kiếp, khốn kiếp!” Cảnh Thần đánh anh, nói ra những lời rất khó nghe.
Trần Mặc đứng ở chỗ đó vẫn không nhúc nhích, mặc cho Cảnh Thần đánh.
Lúc này, nhìn dáng vẻ đau lòng khổ sở của cô, Trần Mặc nhíu mày, một khắc kia, thoáng qua một tia đau lòng, ngay sau đó, anh nhìn trên người cô có chút ướt, nhíu mày, một phát bắt được tay của cô, “Lập tức đi tắm, thay quần áo!”
“Tôi tắm hay không, thay quần áo hay không có liên quan gì đến anh sao, Trần Mặc, anh không phải cảm thấy anh quản quá nhiều sao!?” Cảnh Thần bị anh nắm, tức giận hét.
“Tắm xong, muốn làm sao, tùy em!” Trần Mặc nhìn cô nói.
Nghe lời của anh, Cảnh Thần cảm thấy buồn cười, lập tức đẩy anh ra, “Anh cho rằng anh là ai hả?” Cảnh Thần nói, “Trần Mặc, tôi hiện tại không muốn gặp lại anh…anh có thể đi hay không, không cần xuất hiện trước mặt của tôi nữa!?” Cảnh Thần nhìn anh nói.
Trần Mặc nhìn cô, “Em đáp ứng anh đi tắm, anh sẽ rời đi!”
“Cái này với anh không có quan hệ gì?” Cảnh Thần nhìn anh vô lực nói.
Cô tắm hay không, mắc mớ gì đến anh chứ?
Chính xác là không liên quan đến Trần Mặc, nhưng anh cũng không có cách nào bỏ mặc cô lúc này.
Lúc này, Trần Mặc nhìn Cảnh Thần, “Tắm hay không tắm? Hay là muốn anh tắm giúp em!” Trần Mặc nói.
Nét mặt kia cho người khác cảm giác, không giống như nói giỡn, mà là nghiêm túc!
Nghe thế, Cảnh Thần hét lên, “Trần Mặc, anh khốn kiếp!”
Nghe Cảnh Thần một câu một câu khốn kiếp, Trần Mặc lúc này thật nghĩ muốn khốn kiếp, một tay kéo Cảnh Thần qua, gi¬am cầm vào trong ngực, “Nếu đã mang tiếng khốn kiếp, không khốn kiếp một lần, cũng thấy có lỗi với cái tên này!” Nói xong, Trần Mặc lôi kéo Cảnh Thần đi.
Cảnh Thần giùng giằng, “Trần Mặc, anh khốn kiếp, buông tôi ra, chuyện của tôi với anh không có quan hệ!”
Nhưng Trần Mặc không có ý muốn thả cô ra.
Cảnh Thần tiếp tục giãy giụa, nhưng hơi sức của cô căn bản không bằng Trần Mặc, một giây kế tiếp Cảnh Thần vung tay lên, “Bang” một tiếng, đánh vào mặt Trần Mặc.
Một khắc kia, tất cả cũng yên tĩnh lại.
Trần Mặc nghiêng mặt, da thịt Trần Mặc rất trắng, đột nhiên xuất hiện một dấu vân tay.
Cảnh Thần sững sờ, nhìn Trần Mặc, không ngờ cô thật sự đánh anh, nhưng cô cũng không đau lòng, mà nhìn anh nói, “Trần Mặc, anh đặt Lăng Nhược chỗ nào, đặt tôi chỗ nào?” Chợt, Cảnh Thần hét lên một câu như vậy.
Nghe thế, Trần Mặc nhìn Cảnh Thần, ánh mắt u ám ẩn giấu quá nhiều tâm tình.
Mà lúc này, Cảnh Thần cũng nhìn anh, giọng nói không giống mới vừa rồi lớn tiếng như vậy, mà có chút vô lực, “Trần Mặc, anh lập tức sẽ phải đính hôn, xin anh tôn trọng Lăng Nhược, tôn trọng tôi, cũng tôn trọng chính anh!” Cảnh Thần nhìn anh nói gằn từng chữ.
Nhìn dáng vẻ Cảnh Thần, Trần Mặc nhíu mày, nhìn cô, “Em thật muốn anh cùng cô ấy đính hôn sao?”
Cô muốn anh đính hôn cái gì chứ?
Bộ cô muốn là được sao?
Nghe được lời Trần Mặc nói, khóe miệng Cảnh Thần cười, “Đây là sự thật không phải sao?”
Nói tới chỗ này, Cảnh Thần hít thở sâu một hơi, “Trần Mặc, chuyện đã đến tình trạng này, tôi chúc anh hạnh phúc, mặc kệ trước kia chúng ta xảy ra chuyện gì, chúng ta vẫn còn phải làm chung công ty, nên hi vọng chúng ta cũng bình thường một chút, tôi không muốn bởi vì những chuyện này, gây trở ngại công việc của tôi, cũng hi vọng anh, không cần quấy rầy tôi nữa!” Cảnh Thần nhìn anh nói gằn từng chữ, cô một mực nghĩ, thời điểm nói ra những lời này, sẽ được tự do thoải mái, nhưng không ngờ, còn khó khăn như vậy, hơn nữa, tim rất đau!
“Về phần đêm hôm ấy, chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn, chúng ta nên quên đi, về sau, chúng ta vẫn là đồng nghiệp......” Cảnh Thần nhìn anh nói.
Mỗi một chữ, một câu cô nói, Trần Mặc nhìn chằm chằm vào cô.
“Em muốn như vậy?” Trần Mặc nhìn cô hỏi, giọng nói, gần như nhấn mạnh từ chữ.
Cảnh Thần gật đầu một cái, “Ừ, tôi chỉ hi vọng cuộc sống có thể bình thản một chút, chuyện đã xảy ra trước kia, tôi coi như hiểu lầm, cũng hi vọng anh không cần tiếp tục dây dưa, Lăng Nhược rất tốt, hai người rất xứng đôi, tôi chúc hai người hạnh phúc!” Cảnh Thần nhìn anh thật bình tĩnh mà nói.
Nghe được câu chúc phúc kia, khóe miệng Trần Mặc cũng nâng lên nụ cười lạnh.
“Được, anh ghi nhận lời chúc phúc của em!” Nói xong, Trần Mặc nhìn cô một cái, xoay người rời đi.
Cảnh Thần đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Trần Mặc, đáy lòng co rút, khó chịu không thôi.
“Phanh” một tiếng, cửa phòng hung hăng đóng lại, Cảnh Thần đứng ở nơi đó, khó chịu không nói ra được, cô từ từ đi tới cửa, nghe tiếng Trần Mặc biến mất ở hành lang, cả người dựa vào cửa.
Mặc dù suy nghĩ một ngàn lần, một vạn lần như vậy, nhưng không nghĩ đến sẽ nói ra được, trong lòng khó chịu như vậy......
Trần Mặc từ trong nhà Cảnh Thần đi ra, trực tiếp lên xe.
Nghĩ đến những lời Lam Cảnh Thần mới vừa nói, Trần Mặc đập một quyền vào trên tay lái!
Cuối cùng, anh bất đắc dĩ đeo dây an toàn lên, nhắm mắt lại hít thở sâu.
Nếu cô đã quyết định như vậy, anh còn có thể nói gì!
Sau một lúc lâu, Trần Mặc mở mắt, mới vừa định lái xe rời đi, chợt phát hiện trên xe có một hộp thuốc.
Trần Mặc cầm lên nhìn một chút, là thuốc hạ sốt, nghĩ tới nhất định là Lam Cảnh Thần để quên.
Trần Mặc lấy thuốc nhét vào trên xe, vừa mới chuẩn bị rời đi, nhưng lại cảm thấy trong lòng buồn bực khó chịu, không yên lòng, cuối cùng lại tắt máy, cầm thuốc lên, đẩy cửa xe ra đi xuống.
Lên lầu, Trần Mặc tính gõ cửa, lại nghe được bên trong truyền đến một hồi tiếng khóc.
Tay Trần Mặc dừng ở giữa không trung, trong lòng nhất thời, cảm xúc trăm mối ngổn ngang......
Trần Mặc lái xe, chẳng biết tại sao, bên ngoài lại bắt đầu mưa.
Nghĩ đến Cảnh Thần một mình ở bệnh viện, trong lòng của anh cảm giác thế nào cũng không yên xe không ngừng lái về phía bệnh viện.
Mà Cảnh Thần, vốn đang nằm trên giường, thế nhưng cảm thấy rất buồn chán, nghĩ xuống giường đi lại một chút, mới vừa đi tới cửa sổ trước mặt, chợt nghe thấy tiếng mưa rơi.
Cảnh Thần cũng không biết vì sao, mỗi lần thấy trời mưa, cô luôn cảm thấy tâm trạng rất tốt.
Cảnh Thần đứng ở cửa sổ, mở cửa sổ ra, không khí trong lành thổi vào mặt, Cảnh Thần hít một hơi thật sâu, cảm giác thật thoải mái, bên ngoài mưa không phải rất lớn, cho người cảm giác thật thoải mái, thích, lúc này, Cảnh Thần hoàn toàn vươn tay, hạt mưa rơi vào trên tay của Cảnh Thần, tâm tình Cảnh Thần khá hơn một chút.
Thật ra, Cảnh Thần thật không thích đứng ở chỗ này của bệnh viện.
Nghĩ tới đây, Cảnh Thần xoay người đi ra ngoài.
Bên trong phòng làm việc, bác sĩ nhìn Cảnh Thần, "Cô xác định bây giờ cô sẽ xuất viện sao? cơn sốt của cô mới vừa hạ, rất có thể bị cảm, tôi khuyên cô nên ở lại viện theo dõi một đêm sẽ tốt hơn!" Bác sĩ nói.
Nghe lời của bác sỹ, khóe miệng Cảnh Thần hiện ra nụ cười, "Vâng, tôi không thích ở trong bệnh viện, nhưng mà ông yên tâm, ngày mai tôi sẽ trở về đúng giờ truyền nước biển!" Cảnh Thần nói.
Nhìn dáng vẻ cố chấp của Cảnh Thần, bác sĩ cũng không ép buộc, "Được rồi, tôi cho cô một ít thuốc, cô mang về, buổi tối uống trước khi ngủ, buổi tối sẽ không bị sốt!"
"Vâng, cám ơn bác sĩ!"
Cảnh Thần vội vàng nói cảm ơn.
Vì vậy, thành công theo bác sỹ vào phòng làm thủ tục, Cảnh Thần làm thủ tục xuất viện.
May là, cũng không có đồ dùng gì, chỉ có một mình cô.
Khi làm xong thủ tục xuất viện, Cảnh Thần thay quần áo xong liền đi ra ngoài bệnh viện.
Thế nhưng bên ngoài trời đang mưa, hơn nữa khoảng thời gian này, căn bản không dễ đón xe, Cảnh Thần đang do dự đi như thế nào.
Lúc này, thấy có một chiếc taxi đang tiến tới, Cảnh Thần lập tức đi ra vẫy, nhưng không nghĩ tới xe cứ như vậy gào thét mà đi qua, kêu ngừng cũng không có ngừng.
Cảnh Thần có chút tức giận đứng ở ven đường, không may cũng không phải xui xẻo như vậy!
Thậm chí xe cũng không đón được!
Nghĩ tới đây, Cảnh Thần có chút ủ rũ.
Ngẩng đầu nhìn mưa, mưa lành lạnh đánh vào người, Cảnh Thần nghĩ lại có cảm giác thoải mái nhè nhẹ.
Thế nhưng cô cũng biết, cô đang phát sốt, không thể cảm lạnh, cũng không thể gặp mưa, lúc này, Cảnh Thần đi về phía trước, mong rằng có thể gọi được taxi.
Ngay vào lúc này, Trần Mặc đang lái xe, rất xa đã thấy Cảnh Thần đứng ở dưới mưa, giống như đang đón xe.
Không phải cô đang ở bệnh viện sao?
Tại sao lại ở chỗ này?
Chết tiệt, cô không biết cô còn đang có bệnh sao?
Nghĩ tới đây, Trần Mặc liền lái xe đi nhanh hơn.
Cảnh Thần đứng ở ven đường đi tới, chỉ cảm thấy có một ánh đèn rọi vào, theo bản năng Cảnh Thần lấy tay che lại, nhưng mà một giây kế tiếp, Trần Mặc lại từ trên xe đi xuống, đi thẳng tới trước mặt Cảnh Thần, giữ lấy cô, "Không phải em đang ở bệnh viện sao? Tại sao lại ở chỗ này?"
Nghe thấy giọng nói khẩn trương mà quen thuộc, Cảnh Thần sửng sốt, cho là mình bị ảo giác nghe nhầm, thế nhưng khi nhìn đến người trước mặt thì, cô biết mình không có xuất hiện ảo giác!
Bởi vì lúc này Trần Mặc đang đứng ở trước mặt của cô!
Không phải anh ta đi thử lễ phục sao?
Tại sao lại ở chỗ này?
Thế nhưng tại sao phải ở chỗ này, cũng không có quan hệ với cô!
Nghĩ tới đây, Cảnh Thần cúi thấp mặt, nhàn nhạt mở miệng, "Tôi phải về nhà!"
"Thế nhưng em còn đang sốt, không thể ra viện, bác sĩ bảo em ở lại viện theo dõi một đêm!" Trần Mặc nhìn cô, lo lắng nói.
Nghe được lời của anh, Cảnh Thần không vui nhíu mày, "Tôi xuất viện hay không, hình như đều không có quan hệ gì với anh nha!"
Nghe thế, Trần Mặc nhíu chân mày, biết cô đang tức giận, cũng không nói gì, lúc này, nhìn trên người cô đã dính ướt, anh không nói hai lời, trực tiếp cỡi áo ra khoác lên trên người cô.
Cảnh Thần cúi thấp đầu, bỗng nhiên cảm giác được trên người có một chiếc áo, sửng sốt, lập tức ngước mắt nhìn Trần Mặc, "Anh làm gì vậy?"
"Không cho phép em cởi áo ra!"
"Tôi không cần!"
"Em đang phát sốt!"
"Vậy cũng không liên quan gì tới anh!" Cảnh Thần nói, sau đó muốn cởi áo của anh.
Trần Mặc nhìn cử động của cô, cau mày, "Lam Cảnh Thần!!!" Trần Mặc bỗng nhiên quát một tiếng.
Cảnh Thần sửng sốt, nhìn Trần Mặc tức giận, trong lòng càng không thoải mái, lúc này, cô ngước mắt nhìn anh, "Lẽ nào tôi nói không đúng sao? Muốn quan tâm, quan tâm vị hôn thê của anh đi, đừng tới trêu chọc tôi!" Cảnh Thần nói từng chữ một.
Ánh mắt Trần Mặc nhìn thẳng cô, nhưng lại không có biện pháp với cô, nhưng nhìn cô muốn cởi áo ra, liền đè cô thật chặt, không cho cô cởi ra.
Cảnh Thần nhíu mày, lửa giận đã nổi lên: "Trần Mặc, anh rốt cuộc muốn làm gì?"
"Không muốn làm gì!"
"Buông!"
"Em phải mặc áo vào, anh liền buông em ra!" Trần Mặc nói.
"Tôi không muốn!" Cảnh Thần giùng giằng, muốn tránh thoát khỏi tay của Trần Mặc, thế nhưng chính cả người mềm yếu không có một chút sức lực, căn bản không thể thoát khỏi anh.
Thế nhưng càng như vậy, Cảnh Thần càng tức giận, "Trần Mặc, anh buông ra, anh rốt cuộc muốn làm gì? Nếu anh muốn quản phải đi quản vị hôn thê của anh, quản tôi làm gì!"
"Cô ấy không có tùy hứng như em!" Trần Mặc bỗng nhiên nói, giữ chặt tay của Cảnh Thần, không cho cô cởi áo khoác.
Người nói vô ý, người nghe cố tình, nghe thấy thế, Cảnh Thần bỗng nhiên sửng sốt, mũi không khỏi chua xót một chút.
Tùy hứng...
Cô tùy hứng?
Lúc này, cô từ từ ngước mắt, nhìn Trần Mặc, khóe miệng hiện ra một nụ cười khổ, "Đúng vậy, tôi tùy hứng, thế nhưng tôi cũng không có cần anh để ý tới tôi nha, Trần Mặc, anh dựa vào cái gì nói tôi như vậy!" Nói xong, nước mắt Cảnh Thần liền rơi xuống.
Trần Mặc đứng ở đó, nhìn Cảnh Thần rơi lệ, nhíu mày, lúc sau, anh mở miệng giải thích, "Ý anh không phải như vậy!"
"Không phải ý này? Đó là ý gì? Trần Mặc, tôi chưa từng muốn anh quản chuyện của tôi, anh dựa vào cái gì nói tôi như vậy, tôi hận anh, hận anh!" Cảnh Thần nhìn Trần Mặc hét to.
Nhìn cô khóc, Trần Mặc nhíu mày, một giây kế tiếp, anh giữ chặt cô, trực tiếp hôn lên môi của cô!
Giống như muốn hôn đi tất cả ủy khuất của cô!
Cảnh Thần không ngừng giùng giằng, "Tôi hận anh, ưm..."
Mặc kệ Cảnh Thần giãy dụa thế nào, đập như thế nào, Trần Mặc đều ôm cô thật chặt, dán lên môi của cô, hung hăng hôn cô.
Cảnh Thần muốn đẩy ra, nhưng đẩy thế nào cũng không thoát ra được, lúc này, cô bỗng nhiên cắn một cái, mùi máu tươi lập tức lần ra ở trong miệng bọn họ.
Trần Mặc khẽ rên một tiếng, lập tức thả Cảnh Thần ra.
Khóe miệng, đã chảy máu.
Có thể thấy được, Cảnh Thần căn bản không có lưu tình.
Cảnh Thần nhìn mỗi của Trần Mặc, mở miệng, "Trần Mặc, đây là một lần cuối cùng, nếu như anh còn lặp lại, tôi tuyệt đối sẽ không khách khí!" Cảnh Thần nhìn anh nói từng chữ một.
Trần Mặc lấy tay lau môi một chút, lại không thèm để ý chút nào.
Lúc này, nhìn Cảnh Thần, giờ này khắc này, môi của cô đã đông tím bầm, bất chấp như vậy, anh trực tiếp đi ra phía trước "Theo anh lên xe!" Nói, Trần Mặc nắm lấy tay của Cảnh Thần, lôi kéo cô lên xe.
Cảnh Thần đứng ở đó, ghét bị anh sắp xếp như vậy, thật không rõ ràng, cảm giác không minh bạch, trong lòng tự nhiên tức giận.
Cô giãy dụa muốn thoát khỏi tay của Trần Mặc, lúc này, Trần Mặc quay đầu lại nhìn cô.
"Tạo sao tôi phải lên xe với anh!" Cảnh Thần đứng ở đó nhìn anh.
"Lẽ nào em vẫn muốn đứng ở chỗ này dầm mưa sao?" Trần Mặc nhìn cô, có chút bất đắc dĩ, nhưng chính là lo lắng nhiều hơn.
Lúc này, Cảnh Thần bình tĩnh lại, lau nước trên mặt, "Dù vậy hình như cũng không liên quan gì tới anh, Trần Mặc, chúng ta cũng không có chút quan hệ nào, cũng mong anh đối với chuyện của tôi, không nên xen vào việc của người khác!" Cảnh Thần nhìn Trần Mặc nói từng chữ một.
Nghe lời của cô, Trần Mặc coi như cô đang nói lung tung, lần thứ hai kéo tay cô, "Lên xe hẳng nói!"
"Tôi không lên!"
Thế nhưng Trần Mặc vẫn là cưỡng chế lôi kéo cô, "Lên xe!"
Cảnh Thần không rõ phát cáu, nhìn anh, "Lên xe làm gì? Đi đâu? Anh muốn bao nuôi tôi sao?" Cảnh Thần sắc bén nhìn anh hỏi.
Nói đến điều này, Trần Mặc sửng sốt, lập tức quay đầu lại nhìn Cảnh Thần.
Cảnh Thần đang đứng ở sau lưng anh, cũng không sợ ánh mắt của anh, cứ như vậy nhìn thẳng nhìn anb, "Phải không? Là muốn bao nuôi tôi sao?"
Khi nghe được câu nói này, trời mới biết Trần Mặc cần bao nhiêu nhẫn nại mới nhịn xuống được.
Một giây kế tiếp, Trần Mặc trực tiếp lôi cô nhét vào trong xe.
"Đúng, anh chính là muốn bao nuôi em!" Nói xong, Trần Mặc kéo Cảnh Thần nhét vào trong xe, phịch một tiếng liền đóng cửa lại.
Kèm theo tiếng đóng cửa, Cảnh Thần đang ngồi ở trong xe, nghe được Trần Mặc nói, đầu giống như ngừng hoạt động...
Lúc này, Trần Mặc đi vòng qua, từ bên kia lên xe, đóng cửa lại, khởi động xe rồi lái đi...
Bên ngoài vẫn còn mưa, mưa không phải rất lớn, cũng không cản trở tầm mắt của một người.
Bọn họ vừa lái đi, lúc này, phía sau xa xa có một chiếc xe màu đỏ, đèn xe trong nháy mắt sáng lên.
Mà Lăng Nhược đang ngồi yên ở trong xe, sắc mặt rất khó coi.
Chuyện vừa xảy ra, toàn bộ cô đều nhìn thấy.
Trần Mặc!
Lam Cảnh Thần!
Nghĩ đến dáng vẻ tình cảm lưu luyến sâu đậm của bọn họ, Lăng Nhược liền không nhịn được nắm chặt nắm tay!
Tại sao lại đối xử với cô như thế!?
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Lăng Nhược đều tràn đầy hận ý!
^^^^^^^^^^^^^^^^
Lúc này, Cảnh Thần ngồi ở trong xe, mặc dù trên người đã khoác thêm âu phục của Trần Mặc, cô vẫn cảm thấy hơi lạnh một chút.
Cô chỉ ôm chặt chính mình, vẫn không mở miệng.
Qua gương Trần Mặc nhìn cô một cái, sau đó vươn tay, mở điều hòa lên.
Một lát sau, hơi ấm tràn ra, Cảnh Thần cảm thấy đã khá hơn nhiều, biết là Trần Mặc mở điều hòa, cô cũng không nói gì, ánh mắt nghiêng qua, nhìn Trần Mặc một chút, lại vẫn không nói gì, nhìn môi anh vừa bị cô cắn, Cảnh Thần chuyển ánh mắt đi, nhìn về nơi khác.
Trần Mặc im lặng, cũng không có lên tiếng, ánh mắt nhìn phía trước, giống như rất chuyên tâm lái xe.
Dọc theo đường đi, hai người đều im lặng.