Một giây kế tiếp, Trần Mặc giơ tay lên, hung hăng gõ cửa.
Cảnh Thần ở chỗ này, không biết xảy ra chuyện gì, mở cửa, khi nhìn đến người đứng ngoài cửa thì, ngực cảm giác nói không ra lời.
Lúc này, Trần Mặc đứng ở cửa, thấy nước mắt của Cảnh Thần, không nói hai lời, trực tiếp vọt vào, ôm lấy cô, hướng môi của cô hôn lên...
Cảnh Thần bất ngờ, không nghĩ tới Trần Mặc lần thứ hai trở lại, cũng không nghĩ tới, anh như thế bỗng nhiên xông vào...
Thân thể Cảnh Thần ngửa ra sau, Trần Mặc lại ôm chặt lấy cô, hướng môi của cô, hôn, Cảnh Thần muốn chống cự, thế nhưng Trần Mặc ôm chặt cô, hôn cô, căn bản giãy dụa không ra...
Một khắc kia, Cảnh Thần cũng cảm động, Trần Mặc đi rồi mà quay lại, nguyên nhân là đáy lòng anh xúc động, như bây giờ xông vào ôm lấy cô, đối với cô mà nói vô cùng cảm kích.
Cảnh Thần cũng ôm lấy Trần Mặc, có thể để cho cô ích kỉ một chút hay không?
Một chút!
Cảnh Thần đứng ở đó, cũng ôm lấy Trần Mặc, đáp lại nụ hôn của anh.
Cảm giác được Cảnh Thần đáp lại thì, Trần Mặc càng thêm xác định ý nghĩ trong lòng, dùng chân đóng cửa lại, trực tiếp đặt Cảnh Thần ở trên cửa, tay, trực tiếp xốc y phục của cô lên.
Lúc chạm tới chỗ mềm mại kia, thì con ngươi Trần Mặc tràn đầy dục vọng.
Cảnh Thần cả kinh, lập tức vươn tay ngăn cản ở tay anh, "Không nên... Không nên như vậy!" Cảnh Thần nhìn anh lắc đầu.
Trên mặt của cô còn giọt nước mắt, vì đã khóc con ngươi còn có một chút phiếm hồng, nhưng nhìn lại đặc biệt chọc người trìu mến.
Trần Mặc nhìn cô, con ngươi đen kịt nhìn cô, lau đi lệ trên mặt cô, "Anh nghe được âm thanh của em, em là không muốn để cho anh đi!” Trần Mặc nhìn cô nói.
Chẳng biết tại sao, khi anh nói ra những lời này, Cảnh Thần lần thứ hai nhịn không được, nước mắt rớt xuống.
Anh biết!
Anh dĩ nhiên biết!
Cảnh Thần nhìn anh, "Nếu anh biết, vì sao còn muốn nói những lời này, vì sao!" Cảnh Thần nhìn anh, vô cùng ủy khuất nói.
Nhìn dáng vẻ cô ủy khuất, khóe miệng Trần Mặc gợi lên nụ cười, “Anh khốn khiếp, có được hay không!?"
"Anh vốn chính là!" Cảnh Thần nói.
"Ừ, anh khốn khiếp!" Nói xong, Trần Mặc từ từ lau đi nước mắt trên mặt cô, nhẹ nhàng hôn cô một chút, thanh âm trầm thấp ở bên tai của cô vang lên, "Nói cho anh biết, em không muốn để cho anh đi!"
Phải.
Cô là không muốn để cho anh đi!
Thế nhưng...
Cảnh Thần nhìn anh, "Thế nhưng, anh phải đính hôn!" Tuy rằng rất không muốn nói cái này, thế nhưng giờ này khắc này, cô không thể không đề cập tới sự thật này.
Nói lên cái này, Trần Mặc nhíu mày, con ngươi hạ xuống, "Nếu như anh không cùng cô ấy đính hôn!”
Nói lên cái này, Cảnh Thần sửng sốt, ngước mắt nhìn Trần Mặc, có chút không tin, "Nhưng là hai người..."
"Nói cho anh biết, em không muốn để cho anh và cô ấy đính hôn....” Trần Mặc nhìn cô, trầm thấp mở miệng, "Chỉ cần em nói, anh sẽ không cùng cô ấy đính hôn.......”
Cảnh Thần sửng sốt, cô có thể nói sao?
Có thể chứ?
Nhìn anh, con ngươi Cảnh Thần hàm chứa lệ, cô lắc đầu, "Ừ, em không muốn... Không muốn..."( từ đây sẽ xưng hô là anh – em vì 2 người nhận ra tình cảm của nhau)
Một giây kế tiếp, Trần Mặc cái gì cũng không nói nữa, mà là trực tiếp hướng môi của cô hôn lên...
Cảnh Thần cũng không chống cự, mà tùy ý Trần Mặc ôm, hôn, để cô ích kỷ một lần, tham lam một lần!
Một giây kế tiếp, Trần Mặc ôm lấy Cảnh Thần hướng trên giường đi đến...
Mà dưới lầu, Lăng Nhược lái xe, ở dưới lầu chờ.
Thấy thời gian Trần Mặc lao xuống, cô vẫn có một tia mừng rỡ, thế nhưng không nghĩ tới, anh đợi không được mấy phút lại xông lên.
Lăng Nhược ngồi ở trong xe chờ, nhìn trên lầu, cô không biết ở tầng mấy, nhưng khi nhìn trên lầu, trong lòng của cô không nói ra được cảm giác.
Khó chịu...
Ánh mắt bộc phát trở nên hung dữ, tay cầm tay lái nắm chặt lại!
Rốt cục, một lát sau, cô hít thở sâu một chút, cầm điện thoại di động lên, bấm số của Trần Mặc hào, trực tiếp gọi đi.
Trần Mặc cùng Cảnh Thần hai người ở trên giường hôn, đã sắp đến phòng tuyến cuối cùng, lúc này, điện thoại di động không thích hợp vang lên.
Trần Mặc không nhìn, không muốn nhận, giờ này khắc này, anh thầm nghĩ thương yêu thật tốt người phụ nữ dưới thân này!
Thế nhưng Cảnh Thần không cách nào bỏ qua.
Điện thoại di động của anh để trên bàn, liếc mắt có thể thấy.
Khi nhìn đến tên của người gọi đến, lúc này Cảnh Thần mới ngây ngẩn cả người, ngăn cản cử động của Trần Mặc.
"Anh nghe điện thoại đi!" Cảnh Thần nhìn Trần Mặc nói.
Trần Mặc nhíu mày, ngước mắt nhìn Cảnh Thần, ánh mắt nhìn đến điện thoại di động trên bàn, khi nhìn đến bên trên hiện lên hai chữ Lăng Nhược, cũng cau mày lại.
Không muốn nhận, thế nhưng điện thoại di động kêu như đòi mạng vậy.
Cuối cùng, Trần Mặc đứng dậy, cầm điện thoại di động lên nhận.
"Alo..."
Vì vậy, trong điện thoại truyền tới một trận thanh âm.
"Trần Mặc, cứu em, cứu em..."
Nghe thế, Trần Mặc bỗng nhiên nhíu mày.
"Lăng Nhược? Em làm sao vậy? Em làm sao vậy?"
"Cứu em... Cứu..." Vì vậy, lời còn chưa nói hết, điện thoại đã bị cúp.
"Này, Lăng Nhược..." Trần Mặc hướng điện thoại hô hai tiếng, thế nhưng trong điện thoại đã truyền đến âm thanh tút tút.
Trần Mặc cau mày lại, lúc này, Cảnh Thần ở sau nhìn anh, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Trần Mặc quay đầu lại, nhìn Cảnh Thần, sắc mặt có chút lo lắng, "Lăng Nhược hình như là đã xảy ra chuyện gì, anh phải đi qua nhìn một chút!"
Cảnh Thần ngồi ở trên giường, gật đầu.
Lúc này, Trần Mặc nhặt y phục lên, mặc vào.
Lúc mặc xong, Trần Mặc vừa muốn đi, chợt nhớ tới cái gì, anh xoay người, quay đầu lại nhìn Cảnh Thần.
"Chuyện anh đáp ứng, anh sẽ nhớ!” Trần Mặc nhìn Cảnh Thần nói.
Nói lên cái này, Cảnh Thần lúc này mới gật đầu, "Mau đi đi, trên đường cẩn thận!"
Trần Mặc gật đầu, cầm điện thoại di động lên, xoay người rời đi.
Lăng Nhược ngồi ở trong xe, nhìn Trần Mặc từ trên lầu lao xuống, khóe miệng lúc này mới gợi lên một nụ cười.
Trần Mặc lên xe, lái xe rời đi, Lăng Nhược cũng lái xe rời đi, lúc này, lúc này điện thoại di động của cô vang lên, khi nhìn đến tên Trần Mặc hiển thị trên điện thoại thì, cô ngước mắt nhìn lướt qua, ném ở một bên, không có nhận, lái xe rời đi.
Trần Mặc vừa lái xe vừa gọi điện thoại, thế nhưng Lăng Nhược không nhận.
Lúc lái xe, sắc mặt của Lăng Nhược có vài phần độc ác, vài phần hàn ý, lúc này, cô nhìn thấy trước mặt có một cột điện, con ngươi trong suốt từ từ sáng lên........
Tay cầm tay lái, cũng càng ngày càng gấp.
Rốt cục, đang lúc quyết định, cô đánh tay lái sang một bên.
"Phanh" một tiếng.
Xe đụng vào cột điện, mà cái trán Lăng Nhược cũng đụng tới trên tay lái, lập tức trầy.
Lăng Nhược ngước mắt, nhìn về phía trước, hẳn là không có gì đáng ngại, lúc này mới kéo dây an toàn trên người ra.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô lần thứ hai vang lên.
Khi nhìn đến dãy số, lúc này Lăng Nhược mới nhận.
"Alo, Lăng Nhược, em đang ở đâu?" Trong điện thoại, thanh âm của Trần Mặc truyền tới.
Lăng Nhược nhìn điện thoại, từ từ mở miệng, "Em ở đường Tuyên Vũ..."
Tiếng nói nghe, rất là suy yếu, sau khi nói xong trực tiếp cúp.
Trần Mặc nghe âm thanh, nhíu mày, lúc đang muốn hỏi cái gì, thì lại nghe âm thanh tút tút vang lên.......
Không nói hai lời, trực tiếp hướng đường Tuyên Vũ chạy tới...
Buổi tối.
Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên đang ngồi trên sô pha thương lượng đại kế( kế hoạch lớn) kiếm tiền, đúng lúc này, điện thoại di động của Mặc Thiếu Thiên vang lên.
Thấy dãy số, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, nhận điện thoại.
“Alo, Hỏa Diễm..."
Nghe thế, Hi Hi lập tức không nói gì, chuyên tâm nghe Mặc Thiếu Thiên nói chuyện trong điện thoại.
Rốt cục, qua vài ngày, điện thoại tới!
Mặc Thiếu Thiên tựa vào sô pha, “Anh điều tra thế nào, thời gian không ngắn, nếu như là tôi, chỉ sợ một ngày cũng điều tra ra rồi!” Mặc Thiếu Thiên một chữ một nói.
Nghe được lời Mặc Thiếu Thiên nói, Hỏa Diễm mở miệng, "Kỳ thực, từ lúc trở lại, em tôi cũng đã nói toàn bộ cho tôi biết, tôi đã biết đáp án, các người nhất định sẽ không tin tưởng, nên tôi để Ưng Nghiêm hẹn người phụ nữ kia, thế nhưng mấy ngày tiếp theo, không có thu hoạch!”
Mặc Thiếu Thiên nghe, Hi Hi ở trên vai Mặc Thiếu Thiên, "Vậy ý của anh là, người phụ nữ kia biến mất!?”
"Tôi tin tưởng cô ta tuyệt đối không có biến mất, ngay tại thành phố A, hơn nữa bọn họ liên hệ đa số là dùng điện thoại, nên không tra ra được chỗ nào!?” Hỏa Diễm nói.
Nghe lời của anh ta, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày.
Lúc này, Hỏa Diễm ở bên kia mở miệng, "Chuyện này, tôi cũng không muốn lừa anh, nếu như anh không tin lời của tôi, anh có thể tự mình đi điều tra!” Hỏa Diễm nói.
"Không cần!" Lúc này, Mặc Thiếu Thiên mở miệng.
Anh cũng tin tưởng, Hỏa Diễm sẽ không lừa anh chuyện này.
Lại không thể vì một người phụ nữ, mà bọn họ đối nghịch với Cửa Ngục!
"Anh tin tưởng?" Hỏa Diễm hỏi.
Lúc này Mặc Thiếu Thiên lại cười một tiếng mở miệng, "Tôi vì sao không tin, trừ phi anh gạt tôi, muốn cùng Cửa Ngục đối nghịch!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Một câu nói, Hỏa Diễm bị chặn gắt gao.
" Về Ưng Nghiêm..." Hỏa Diễm mở miệng.
"Nếu tôi giao cho anh, là tin tưởng anh sẽ giải quyết được, cũng tin tưởng nhất định anh sẽ không làm tôi thất vọng, chỉ là, có câu tôi phải nói trước, nếu anh ta dám xuất hiện trước mặt của tôi, tôi sẽ không khách khí!” Mặc Thiếu Thiên một chữ một nói.
Nghe cái này, Hỏa Diễm cũng hiểu có ý gì.
"Tôi đã biết!"
"Chuyện này tôi sẽ xử lí tốt, nếu như sau này anh có việc gì, tôi Hỏa Diễm nhất định tương trợ một phen!" Hỏa Diễm nói.
“Không phải anh đi thử lễ phục sao?” Cuối cùng, là Cảnh Thần phá vỡ sự im lặng, mở miệng nói.
Trần Mặc lái xe, nghe được lời của cô…, trực tiếp mở miệng, “Không có gì hay để thử!”
Nghe thế, Cảnh Thần cảm thấy buồn cười.
Nghe cô cười, Trần Mặc hơi nhíu mi, nhưng tránh gây gổ với cô, Trần Mặc cũng không hỏi gì cả.
Xe đi trên đường, rất nhanh đã đến dưới chung cư Cảnh Thần ở.
Xe mới vừa dừng lại, Cảnh Thần hít vào một hơi thật sâu, suy nghĩ một chút, Cảnh Thần lấy tiền từ trong ví ra trả tiền xe, “Cái này trả anh, đã cho tôi đi nhờ xe, cám ơn!” Nói xong, Cảnh Thần đẩy cửa xe ra bước xuống.
Trần Mặc ngồi ở trong xe, nhìn Cảnh Thần cử động, hơn nữa nhìn đồng trong tay, nhíu mày.
Người phụ nữ này......
Luôn làm cho người khác muốn kích động đến mức phát điên!
Nhưng lại không có cách nào để có được người phụ nữ này!
Một giây sau, anh quyết định đẩy cửa xe đi xuống theo.
Cảnh Thần vừa đi vào thang máy, ngay sau đó Trần Mặc cũng đi theo vào.
Cảnh Thần đứng ở trong thang máy, nhìn Trần Mặc đột nhiên xuất hiện, cau mày lại, “Anh theo vào làm gì?”
“Em đã đưa đồng tiền xe, anh là tài xế tự nhiên có nghĩa vụ bảo đảm an toàn của em mới được!” Nói xong, Trần Mặc vươn tay bấm thang máy, thang máy từ từ đóng lại.
Cảnh Thần đứng ở nơi đó, không biết nên làm như thế nào, “Tôi rất an toàn!”
“Vậy cũng phải lên trên lầu mới biết được!” Trần Mặc nói.
Vì vậy, thang máy từ từ lên cao.
Cảnh Thần đầu còn có một chút đau, không muốn tranh luận với anh, cả người tựa vào thang máy, nghỉ ngơi một chút.
Trần Mặc nghiêng đầu nhìn cô, nhìn ra cô có chút không thoải mái, còn chưa khỏe đã ra viện, đúng là một phụ nữ to gan!
Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Mặc dường như có một quyết định một cái gì đó!
Đang lúc ấy thì thang máy đinh một tiếng mở ra, Cảnh Thần nghe được âm thanh nên mở mắt, chợt thấy trước mặt có người ập đến đây, cô còn chưa phản ứng kịp có chuyện gì xảy ra, thì cảm giác cả người được ai đó ôm lên.
Theo bản năng, cô vòng tay ôm chặt cổ Trần Mặc.
Nhìn biểu hiện của Cảnh Thần, Trần Mặc nhếch miệng lên cười.
Đang lúc ấy thì, Cảnh Thần lấy lại tinh thần, nhìn lên thấy khóe miệng Trần Mặc đang cười, Cảnh Thần không vui nhíu mày, “Anh làm gì đấy? Thả tôi xuống!”
“Đến phòng em, anh tự nhiên sẽ thả em xuống!” Trần Mặc nói, nói xong, ôm Cảnh Thần đi ra ngoài.
Nghe lời của anh, Cảnh Thần giùng giằng, “Tôi không cần, tự tôi có thể đi, anh thả tôi xuống, thả tôi xuống......” Cảnh Thần kêu.
Trần Mặc ôm Cảnh Thần, cô không ngừng giãy giụa, Trần Mặc chỉ có thể ôm chặt cô, lúc này, anh nhìn Cảnh Thần, “Không muốn té xuống, thì đừng có làm loạn!”
“Anh thả tôi xuống tôi sẽ không té, Trần Mặc, thả tôi xuống!” Cảnh Thần kêu.
“Không cần uổng phí hơi sức, nghĩ có thể xuống, đến phòng em, anh tự nhiên sẽ thả em xuống!” Trần Mặc nói.
Nghe thế, Cảnh Thần cực kỳ khó chịu, nhưng hình như không còn cách nào, “Trần Mặc, anh biết cái gì gọi là tự trọng không?” Cảnh Thần nhìn Trần Mặc hỏi.
Nói đến cái này, Trần Mặc ngẩn ra, thân thể giật mình dừng một chút, không thể không thừa nhận, miệng người phụ nữ này đủ độc.
Trần Mặc cũng không nói gì, trực tiếp ôm cô đi về phía cửa phòng của cô.
“Mở cửa!” Trần Mặc nói.
“Thả tôi xuống!”
“Mở cửa!” Trần Mặc nói.
Cảnh Thần cũng không mở.
Nhìn dáng vẻ Cảnh Thần quật cường, lồng ngực Trần Mặc cũng tích đầy lửa, nhưng không thể làm gì cô.
Lúc này, tay của anh bay thẳng đến trên người Cảnh Thần sờ sờ.
Cảnh Thần cả kinh, nhìn anh, “Anh làm gì đấy?”
“Em không mở cửa, không phải là muốn để cho anh tìm, để cho anh có cơ hội sờ em sao?” Trần Mặc nói.
Nói lời khó nghe, ai không biết!
Trần Mặc cũng muốn bạo phát!
Nghe lời của anh…, Cảnh Thần cảm thấy trên mặt một hồi khó chịu, “Trần Mặc, anh khốn kiếp!” Cảnh Thần vươn tay đánh anh.
Trần Mặc ôm cô, không rảnh ngăn cản, lập tức bị Cảnh Thần hung hăng đánh một quyền, anh chịu đựng, không có oán trách, mà nhìn thẳng cô, “Mở cửa ra không!?”
Cảnh Thần cảm giác mình sắp điên rồi, từ trên người móc ra cái chìa khóa, mở cửa.
Lúc này, Trần Mặc đá cửa văng ra, ôm cô đi vào.
Mãi cho đến phòng ngủ của cô, Trần Mặc mới thả cô nằm trên giường.
Lúc này, Cảnh Thần lập tức đứng lên, hướng về phía Trần Mặc đánh mấy cái, “Khốn kiếp, khốn kiếp!” Cảnh Thần đánh anh, nói ra những lời rất khó nghe.
Trần Mặc đứng ở chỗ đó vẫn không nhúc nhích, mặc cho Cảnh Thần đánh.
Lúc này, nhìn dáng vẻ đau lòng khổ sở của cô, Trần Mặc nhíu mày, một khắc kia, thoáng qua một tia đau lòng, ngay sau đó, anh nhìn trên người cô có chút ướt, nhíu mày, một phát bắt được tay của cô, “Lập tức đi tắm, thay quần áo!”
“Tôi tắm hay không, thay quần áo hay không có liên quan gì đến anh sao, Trần Mặc, anh không phải cảm thấy anh quản quá nhiều sao!?” Cảnh Thần bị anh nắm, tức giận hét.
“Tắm xong, muốn làm sao, tùy em!” Trần Mặc nhìn cô nói.
Nghe lời của anh, Cảnh Thần cảm thấy buồn cười, lập tức đẩy anh ra, “Anh cho rằng anh là ai hả?” Cảnh Thần nói, “Trần Mặc, tôi hiện tại không muốn gặp lại anh…anh có thể đi hay không, không cần xuất hiện trước mặt của tôi nữa!?” Cảnh Thần nhìn anh nói.
Trần Mặc nhìn cô, “Em đáp ứng anh đi tắm, anh sẽ rời đi!”
“Cái này với anh không có quan hệ gì?” Cảnh Thần nhìn anh vô lực nói.
Cô tắm hay không, mắc mớ gì đến anh chứ?
Chính xác là không liên quan đến Trần Mặc, nhưng anh cũng không có cách nào bỏ mặc cô lúc này.
Lúc này, Trần Mặc nhìn Cảnh Thần, “Tắm hay không tắm? Hay là muốn anh tắm giúp em!” Trần Mặc nói.
Nét mặt kia cho người khác cảm giác, không giống như nói giỡn, mà là nghiêm túc!
Nghe thế, Cảnh Thần hét lên, “Trần Mặc, anh khốn kiếp!”
Nghe Cảnh Thần một câu một câu khốn kiếp, Trần Mặc lúc này thật nghĩ muốn khốn kiếp, một tay kéo Cảnh Thần qua, gi¬am cầm vào trong ngực, “Nếu đã mang tiếng khốn kiếp, không khốn kiếp một lần, cũng thấy có lỗi với cái tên này!” Nói xong, Trần Mặc lôi kéo Cảnh Thần đi.
Cảnh Thần giùng giằng, “Trần Mặc, anh khốn kiếp, buông tôi ra, chuyện của tôi với anh không có quan hệ!”
Nhưng Trần Mặc không có ý muốn thả cô ra.
Cảnh Thần tiếp tục giãy giụa, nhưng hơi sức của cô căn bản không bằng Trần Mặc, một giây kế tiếp Cảnh Thần vung tay lên, “Bang” một tiếng, đánh vào mặt Trần Mặc.
Một khắc kia, tất cả cũng yên tĩnh lại.
Trần Mặc nghiêng mặt, da thịt Trần Mặc rất trắng, đột nhiên xuất hiện một dấu vân tay.
Cảnh Thần sững sờ, nhìn Trần Mặc, không ngờ cô thật sự đánh anh, nhưng cô cũng không đau lòng, mà nhìn anh nói, “Trần Mặc, anh đặt Lăng Nhược chỗ nào, đặt tôi chỗ nào?” Chợt, Cảnh Thần hét lên một câu như vậy.
Nghe thế, Trần Mặc nhìn Cảnh Thần, ánh mắt u ám ẩn giấu quá nhiều tâm tình.
Mà lúc này, Cảnh Thần cũng nhìn anh, giọng nói không giống mới vừa rồi lớn tiếng như vậy, mà có chút vô lực, “Trần Mặc, anh lập tức sẽ phải đính hôn, xin anh tôn trọng Lăng Nhược, tôn trọng tôi, cũng tôn trọng chính anh!” Cảnh Thần nhìn anh nói gằn từng chữ.
Nhìn dáng vẻ Cảnh Thần, Trần Mặc nhíu mày, nhìn cô, “Em thật muốn anh cùng cô ấy đính hôn sao?”
Cô muốn anh đính hôn cái gì chứ?
Bộ cô muốn là được sao?
Nghe được lời Trần Mặc nói, khóe miệng Cảnh Thần cười, “Đây là sự thật không phải sao?”
Nói tới chỗ này, Cảnh Thần hít thở sâu một hơi, “Trần Mặc, chuyện đã đến tình trạng này, tôi chúc anh hạnh phúc, mặc kệ trước kia chúng ta xảy ra chuyện gì, chúng ta vẫn còn phải làm chung công ty, nên hi vọng chúng ta cũng bình thường một chút, tôi không muốn bởi vì những chuyện này, gây trở ngại công việc của tôi, cũng hi vọng anh, không cần quấy rầy tôi nữa!” Cảnh Thần nhìn anh nói gằn từng chữ, cô một mực nghĩ, thời điểm nói ra những lời này, sẽ được tự do thoải mái, nhưng không ngờ, còn khó khăn như vậy, hơn nữa, tim rất đau!
“Về phần đêm hôm ấy, chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn, chúng ta nên quên đi, về sau, chúng ta vẫn là đồng nghiệp......” Cảnh Thần nhìn anh nói.
Mỗi một chữ, một câu cô nói, Trần Mặc nhìn chằm chằm vào cô.
“Em muốn như vậy?” Trần Mặc nhìn cô hỏi, giọng nói, gần như nhấn mạnh từ chữ.
Cảnh Thần gật đầu một cái, “Ừ, tôi chỉ hi vọng cuộc sống có thể bình thản một chút, chuyện đã xảy ra trước kia, tôi coi như hiểu lầm, cũng hi vọng anh không cần tiếp tục dây dưa, Lăng Nhược rất tốt, hai người rất xứng đôi, tôi chúc hai người hạnh phúc!” Cảnh Thần nhìn anh thật bình tĩnh mà nói.
Nghe được câu chúc phúc kia, khóe miệng Trần Mặc cũng nâng lên nụ cười lạnh.
“Được, anh ghi nhận lời chúc phúc của em!” Nói xong, Trần Mặc nhìn cô một cái, xoay người rời đi.
Cảnh Thần đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Trần Mặc, đáy lòng co rút, khó chịu không thôi.
“Phanh” một tiếng, cửa phòng hung hăng đóng lại, Cảnh Thần đứng ở nơi đó, khó chịu không nói ra được, cô từ từ đi tới cửa, nghe tiếng Trần Mặc biến mất ở hành lang, cả người dựa vào cửa.
Mặc dù suy nghĩ một ngàn lần, một vạn lần như vậy, nhưng không nghĩ đến sẽ nói ra được, trong lòng khó chịu như vậy......
Trần Mặc từ trong nhà Cảnh Thần đi ra, trực tiếp lên xe.
Nghĩ đến những lời Lam Cảnh Thần mới vừa nói, Trần Mặc đập một quyền vào trên tay lái!
Cuối cùng, anh bất đắc dĩ đeo dây an toàn lên, nhắm mắt lại hít thở sâu.
Nếu cô đã quyết định như vậy, anh còn có thể nói gì!
Sau một lúc lâu, Trần Mặc mở mắt, mới vừa định lái xe rời đi, chợt phát hiện trên xe có một hộp thuốc.
Trần Mặc cầm lên nhìn một chút, là thuốc hạ sốt, nghĩ tới nhất định là Lam Cảnh Thần để quên.
Trần Mặc lấy thuốc nhét vào trên xe, vừa mới chuẩn bị rời đi, nhưng lại cảm thấy trong lòng buồn bực khó chịu, không yên lòng, cuối cùng lại tắt máy, cầm thuốc lên, đẩy cửa xe ra đi xuống.
Lên lầu, Trần Mặc tính gõ cửa, lại nghe được bên trong truyền đến một hồi tiếng khóc.
Tay Trần Mặc dừng ở giữa không trung, trong lòng nhất thời, cảm xúc trăm mối ngổn ngang......