Vi An cười, hào phóng ngồi xuống.
Lúc này, Cảnh Thần nhìn cô, giống như nhớ tới cái gì, "Vi An tiểu thư, nghe nói cô là từ nước ngoài trở về!?"
Nghe thế, Vi An cười, "Cô gọi tôi là Vi An là được rồi!" Lập tức lại bổ sung một câu, "Ừ, trước đây ở Pháp!"
"Năng lực Vi An tiểu thư tốt như vậy, sao bỗng nhiên lại trở về nước phát triển?” Cảnh Thần ôn hoà hỏi.
"Dù sao tôi cũng là một người Trung Quốc, đương nhiên muốn trở về nước, chỉ là không nghĩ tới trùng hợp như vậy!" Nói xong, ánh mắt Vi An lần thứ hai rơi vào trên người của Lâm Tử Lam, "Ban đầu ở Pháp bắt chuyện một lần, chỉ là gặp thoáng qua, không nghĩ tới hôm nay lần thứ hai gặp lại, tôi nghĩ, đây là duyên phận!” Vi An nhìn Lâm Tử lam nói.
Lâm Tử Lam cười cười, "Đúng vậy, không nghĩ tới trùng hợp như vậy!"
Tuy rằng lời là nói như vậy, thế nhưng không làm cho người khác có cảm giác trùng hợp.
Nhìn Vi An cười, cho người cảm giác rất chân thành, Lâm Tử Lam cũng nói không cái gì, nhưng là từ đáy lòng, cô không thích cô tôi.
Lâm Tử Lam cũng không biết vì sao.
Cho cô cảm giác, rất không thoải mái.
"Nghe nói Mặc tổng rất yêu Lâm tiểu thư, hơn nữa không tìm nữ thư kí, cũng là bởi vì Lâm tiểu thư, sau đó ở công ty, phải nhiều lần Lâm tiểu thư hỗ trợ!" Vi An rất khiêm tốn nói.
Nghe nói như thế, Lâm Tử Lam cười cười, "Mặc luôn luôn là một người công tư phân minh, chỉ cần không làm sai sẽ không tức giận, tôi tin tưởng năng lực của Vi An tiểu thư!!" Lâm Tử Lam cũng thập phần khiêm tốn nói.
Cảnh Thần cũng phụ họa mở miệng, "Đúng vậy, năng lực Vi An tiểu thư như thế, không có chuyện gì!" Cảnh Thần nói.
Nghe lời của bọn họ, Vi An cười cười, gật đầu.
Lúc mọi người đang nói chuyện, điện thoại di động của Lâm Tử Lam điện thoại di động vang lên.
Khi nhìn đến dãy số, khóe miệng Lâm Tử Lam gợi lên nụ cười, lập tức nhận điện thoại.
"Alo, bảo bối..."
"Mẹ, mẹ ăn cơm chưa?" Hi Hi ở trong điện thoại hỏi.
"Ừ, đang ở căn tin, làm sao vậy?" Lâm Tử Lam ôn nhu hỏi.
"Không có gì, vừa hay Mặc lão gọi điện thoại cho con, nói buổi tối cả nhà chúng tôi trở lại!" Hi Hi nói.
"Trở lại? Có chuyện gì không?" Lâm Tử Lam hỏi.
"Con cũng không biết, chỉ có nói là, buổi tối trở về sẽ nói!" Hi Hi nói, "Sau khi con tan học, Lý Thuận sẽ đưa con tới Mặc gia!” Hi Hi nói.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, gật đầu, "Được, mẹ đã biết!”
"Cho nên lúc tan làm hai người trực tiếp tới, không cần phải đợi con!”
"Con cẩn thận một chút!"
"Con đã biết, cứ như vậy, cúp trước!" Hi Hi nói.
"Ừ!"
Vì vậy, điện thoại bị cúp, Cảnh Thần ở một bên nhìn, "Là bảo bối sao?"
Lâm Tử Lam gật đầu, "Ừ!"
"Bảo bối?" Vi An lúc này đặt câu hỏi, "Bảo bối là ai?"
"A, bảo bối là con trai của Lâm Tử Lam cùng Mặc tổng, đã bảy tuổi!” Lúc Lâm Tử Lam còn chưa mở miệng, Cảnh Thần lại mở miệng trước.
Mặc dù là cười nói, thế nhưng Lâm Tử Lam có thể cảm giác được, Cảnh Thần nói, mang theo điểm cảnh cáo.
"Lâm tiểu thư đã có con trai? Thật là không nhìn ra, nhưng là các ngươi không phải còn không có..." Vi An nói được một nửa, nhìn Lâm Tử Lam, nói là không nói ra, nhưng là có ý gì, lại đã hiểu.
Lâm Tử Lam cười cười, không có tức giận, "Chúng tôi là có con trai trước, sau đó mới yêu nhau!” Lâm Tử Lam nói, không ngần ngại chút nào.
Căn bản, đây cũng là một sự thật.
Bao nhiêu năm, Lâm Tử Lam đã thành thói quen.
Chỉ là, bảo bối vẫn là kiêu ngạo của cô, cô không cảm thấy mất mặt.
Nghe thế, Vi An tỏ ra kinh ngạc, "Lâm tiểu thư thật hạnh phúc!"
Lâm Tử Lam chỉ là hướng cô tôi cười cười.
Cảnh Thần mở miệng, "Đúng vậy, Lâm Tử Lam rất hạnh phúc, bao nhiêu phụ nữ có ý với Mặc tổng, thế nhưng hiện tại Mặc tổng cũng không có nhìn đến, nhìn ra, Lâm Tử Lam cùng Mặc tổng rất yêu nhau!” Cảnh Thần cười nói.
Như có như không, Cảnh Thần luôn luôn nói ra lời cảnh cáo.
Cũng không có khác, người phụ nữ này làm bộ đơn thuần, Cảnh Thần rất không thích loại cảm giác này.
Còn không bằng có sao nói vậy.
Vi An gật đầu, "Ừ!"
Nhìn dáng vẻ Vi An, Cảnh Thần cũng không nói gì, ngước mắt cùng Lâm Tử Lam nhìn nhau, hai người trao đổi ánh mắt, tiếp tục ăn.
Vi An tùy ý ăn vài miếng, nhìn bọn họ, "Tôi ăn no, các người từ từ ăn, tôi lên phòng làm việc trước!”
Lâm Tử Lam nhìn của hộp đồ ăn của cô nói, “Cô mới ăn một chút!”
Vi An cười, "Tôi giảm béo!" Nói, "Các cô từ từ ăn, tôi đi trước!"
Lâm Tử Lam gật đầu, vì vậy, Vi An xoay người đi.
Cô mới vừa đi, Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần, "Cậu nói lời này làm gì? Để cho người khác nghe xong, còn tưởng rằng chúng ta xa lánh cô ấy!”
" Tớ đây là vì để cho cô ta sớm chặt đứt ý niệm trong đầu, cậu không nhìn trang phục của cô ta, cũng cậu rất giống nhau, người khác không nói, cậu thật sự không biết sao? Cố ý mặc như vậy, không phải là muốn hấp dẫn chú ý của Mặc tổng hay sao?” Cảnh Thần nói.
Nghe thế, Lâm Tử Lam cười, " Dù vậy, câu cũng không nên đánh giá như vậy!”
"Đúng vậy, lớn lên giống còn chưa tính, trang phục, phong cách cũng như nhau, vậy là trùng hợp quá mức!" Cảnh Thần nói.
Những lời này, Lâm Tử Lam không nói gì, kỳ thực, trong lòng cô cũng cảm thấy như vậy, chỉ là cô không nói ra mà thôi.
Lúc này, Cảnh Thần nhìn cô, "Cậu để ý một chút đi, mặc kệ cô ta là thật thích phần công việc này, hay là còn có mục đích, cậu nên suy nghĩ một chút đi!”
"Tớ đã biết!" Lâm Tử Lam cười, nhìn cô, "Được rồi, mau ăn đi!"
Cảnh Thần cũng cười cười, biết Lâm Tử Lam cũng không phải là người mặc cho người khác khi dễ, nên cũng yên lòng, tiếp tục ăn.
Vi An ở công ty, sau vài ngày, cũng đã quen thuộc với công việc của MK.
Vì có thể lực, không ít người trong công ty bội phục.
Vì chuyện này, bộ phận thiết kế không ngừng bàn tán, Lâm Tử Lam cũng chỉ cười cười, không nói gì.
Lúc buổi chiều, Lâm Tử Lam đến phòng giải khát rót nước, lúc từ phòng giải khát đi ra, trong một phòng làm việc truyền ra một cuộc đối thoại.
" Thiết kế ở bộ phận quảng cáo, đều không phải do quản lí kí xong mới đưa qua cho Mặc tổng sao?”
"Là như vậy, thế nhưng, rõ ràng văn kiện tôi làm đưa đi, không có khả năng không gặp!" Quản lí bộ phận quảng cáo nóng nảy nói.
Nghe được lời của cô, Vi An cau mày. Lúc này, cô đi tới, trực tiếp cầm một văn kiện lên, tùy ý mở ra, sau đó rút ra một tờ, cầm lên nhìn một chút, "Là cái này sao?"
Quản lí bộ phận nghe được, lập tức đi tới nhìn một chút, khi nhìn đến đồ vật bên trong thì, liên tục gật đầu, "Là, chính là cái này, nhưng là tại sao lại ở chỗ này!?" Quản lí hỏi.
"Ở đây quá nhiều tư liệu, không cẩn thận sẽ đem tư liệu quan trọng để ở chỗ này, đây là lỗi mà mỗi quản lí bộ phận quảng cáo dễ phạm phải!” Vi An nhìn tư liệu một chữ một nói.
Cũng chính là nghe thế, bước chân của Lâm Tử Lam dừng lại ở đó.
Quay đầu lại nhìn bên trong.
Lúc này,quản lí bộ phận quảng cáo liên tục gật đầu, lập tức cũng tò mò nhìn Vi An, "Vi An tiểu thư, cô làm sao sẽ biết?"
Đích xác là bình thường anh hay phạm phải sai lầm như vậy.
Nghe thế một, Vi An sửng sốt, biểu tình cũng cứng nhắc lại, lập tức mở miệng, "Thời gian tôi ở nước ngoài công tác, cũng là như bây giờ như vậy, luôn luôn không cẩn thận để tư liệu quan trọng và không quan trọng để cùng nhau!” Vi An cười nói.
"A a, là như thế này!" Quản lí cười nói, "Không biết, tôi còn tưởng rằng Vi An tiểu thư đã từng công tác qua ở chỗ này!”
Quản lí nói những lời này, chạm đến đáy lòng của hai người.
Vi An lập tức cười nói, "Làm sao có thể, tôi mới tới đây có mấy ngày!”
Quản lí gật đầu cười.
Lâm Tử Lam đứng ở cửa, nghe đối thoại của bọn họ, cau mày lại, giống như nghĩ tới cái gì.......
"Tư liệu tôi cầm đi trước!" Lúc này, Vi An mở miệng nói.
Nghe thế một, Lâm Tử Lam xoay người đi trước.
Khi Vi An đi ra, Lâm Tử Lam đã rời đi rồi.
Sau khi Vi An từ bộ phận quảng cáo đi ra, vừa đi vài bước, liền thấy Lâm Tử Lam.
Vì vậy, Vi An cau mày.
"Lâm tiểu thư!" Cuối cùng, Vi An là người lên tiếng cười chào hỏi.
Nghe được tiếng nói, Lâm Tử Lam quay đầu lại, lúc thấy Vi An, trong con ngươi trong suốt mang theo vài phần đánh giá cô ta, cuối cùng ánh mắt rơi trên tu liệu trên tay Vi An, "Vi An tiểu thư rất nỗ lực!"
Nghe Lâm Tử Lam nói, khóe miệng Vi An gợi lên một nụ cười, “Cầm tiền lương để làm việc, hơn nữa, ai cũng biết Mặc tổng không nuôi phế nhân, tôi đương nhiên sẽ phải nỗ lực một chút, sợ bị cuốn gói, hơn nữa, Mặc tổng không muốn nữ thu kí lười biếng dưới mọi tình huống!”Vi An cười nói, ngôn từ trong lúc đó, đều là chân thành, làm cho người khác không xoi mói được cái gì.
Lâm Tử Lam gật đầu, khóe miệng gợi lên một cái cười yếu ớt, "Ừ, mới có vài ngày, xem ra MK đối với Vi An tiểu thư rất quen thuộc!” Lâm Tử Lam nói lời này, câu nói có hàm ý khác, người có lòng, nhất định sẽ rõ ràng.
Lời này, Lâm Tử Lam cũng là cố ý nói cho Vi An nghe, hay muốn nhìn một chút, biểu tình cô như thế nào.
Ai biết, Vi An chỉ là dừng một giây đồng hồ, lập tức mở miệng, "Năng lực thích ứng của tôi rất mạnh, hầu như, nửa ngày tôi có thể nhớ rõ các bộ phận!”
Nhìn dáng vẻ Vi An tự nhiên hào phóng, Lâm Tử Lam cũng cười, "Trí nhớ tốt!"
"Cảm ơn khen ngợi, được rồi, tôi còn có chuyện phải làm, đi về làm việc trước!" Vi An nói.
Lâm Tử Lam gật đầu, "Tốt!"
Vì vậy, Vi An hướng cô cười cười, xoay người rời đi.
Lâm Tử Lam bưng cái chén, đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Vi An, cau mày, mong muốn, không phải những gì cô tưởng tượng vậy.........
Một buổi chiều, trong đầu Lâm Tử Lam đều vang lên những lời quản lí bộ phận quảng cáo nói, Vi An cùng quản lí đối thoại.
Vi An nói một câu, giống như là rất quen thuộc MK.......
Lúc này, Lâm Tử Lam chợt nhớ tới Diệp An Nhiên, cô nhớ kỹ, Diệp An Nhiên từng công tác qua ở bộ phận quảng cáo.
Chẳng lẽ là... Cô ta?
Không, bảo bối nói qua, cô ta đã chết, lúc ở Italya, đã chết, làm sao sẽ xuất hiện ở nơi này?
Hơn nữa, dáng dấp không giống nhau!
Nhưng là sẽ là ai?
Lâm Tử Lam có một loại dự cảm rất mãnh liệt, người này, nhất định biết bọn họ!
Khi Lâm Tử Lam đang muốn nôn, tay Mặc Thiếu Thiên, nhẹ nhàng đặt lên bụng Lâm Tử Lam, khóe miệng hiện ra nụ cười, "Em nói, ở đây có thể hay không đã có!" Mặc Thiếu Thiên nhìn bụng bằng phẳng của Lâm Tử Lam nói.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Tử Lam nhịn không được bật cười, lắc đầu, "Không có!"
"Làm sao em biết?"
"Bởi vì em cảm giác không có!" Tử Lam cười nói.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, khóe miệng nhếch lên nụ cười mê hoặc, "Xem ra, anh còn phải tiếp tục cố gắng nhiều nha..." Nói, tay Mặc Thiếu Thiên linh hoạt dò vào trong áo Lâm Tử Lam, bàn tay di chuyển khắp người cô, làm Lâm Tử Lam một hồi run rẩy.
"Vợ yêu, vậy chúng ta cùng cố gắng đi tạo đứa nhỏ thôi..." Giọng nói trầm thấp của Mặc Thiếu Thiên vừa vang lên bên tai Lâm Tử Lam,vừa nói, ở một bên khẽ cắn tai cô.
"Em có thể cự tuyệt sao?" Lâm Tử Lam cười hỏi lại.
"Không thể!" Mặc Thiếu Thiên lập tức phản bác lại.
Dù Lâm Tử Lam có nói cái gì, nói cái gì cũng đều vô dụng thôi.
Lâm Tử Lam cũng không nói cái gì, mà là trực tiếp vươn tay, vòng lên cổ Mặc Thiếu Thiên, cả người dựa vào Mặc Thiếu Thiên, đứng dậy, hôn lên môi của anh.
Cảm giác được Lâm Tử Lam chủ động, Mặc Thiếu Thiên cũng không nói nhảm nữa, trực tiếp giữ chặt gáy của Lâm Tử Lam, đổi bị động thành chủ động, làm nụ hôn sâu hơn...
Giống như, hai người sớm đã quen thuộc điểm nhạy cảm của nhau, rất nhanh, trong phòng tràn ngập mùi vị tình yêu.
Dạ ừ a a.
A a ừ.
Tong phòng...
Sáng hôm sau.
Vẫn là Hi Hi dậy làm bữa sáng.
Không có biện pháp, cha mẹ đều phải đi làm phải đi làm, còn là Hi Hi bắt đi.
Vừa làm xong, chợt nghe trong phòng của lâm tử Lam có tiếng động, Hi Hi quay đầu lại nhìn, cùng lúc đó Lâm Tử Lam từ trong phòng đi ra.
"Mẹ, mẹ đã tỉnh? Muốn ăn sáng luôn không ạ!?" Hi Hi mở miệng cười.
Khi nhìn thấy Hi Hi, trong đầu Lâm Tử Lam nhớ đến những lời Mặc Thiếu Thiên nói với cô ngày hôm qua, suy nghĩ một chút, khóe miệng Lâm Tử Lam hiện ra nụ cười, "Được!" Vì vậy, đi thẳng đến bàn ăn.
"Cha đâu rồi ạ?" Lúc này, Hi Hi nhìn phía sau hỏi.
"Lập tức đi ra!" Lâm Tử Lam nói.
Hi Hi gật đầu, hai người vừa ngồi xuống, vừa mới bắt đầu ăn, Mặc Thiếu Thiên từ trong phòng đi ra, thấy bữa sáng trên bàn ăn, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên nhếch lên, "Bữa sáng thịnh soạn như vậy cũng không biết chờ cha!?"
Nghe thế, Hi Hi còn chưa kịp mở miệng, Lâm Tử Lam lại đã mở miệng, "Ngày hôm qua bảo bối đã nói tất cả, cho anh bắt đầu làm cơm, Mặc tiên sinh, ngày đầu tiên anh đã thất bại!" Lâm Tử Lam nói.
Nghe thế, Hi Hi và Mặc Thiếu Thiên đồng thời sửng sốt.
Hi Hi nhìn về phía Lâm Tử Lam, trong lời nói của mẹ có hàm ý đúng hay không? Hay là nói, mẹ đã đồng ý?
Ý này, đương nhiên là Mặc Thiếu Thiên hiểu, ngày hôm qua nói chuyện cùng Lâm Tử lam cả đêm, đương nhiên biết những lời Lâm Tử Lam nói ngày hôm nay là có ý gì!
Khóe miệng Mặc Thiếu Thiên hiện ra nụ cười, trực tiếp đi tới, ngồi xuống, "Sáng sớm không tính, bắt đầu từ buổi tối!"
"Bảo bối, nhớ kỹ lời này, buổi tối con không cần làm, nếu cha con không làm được như lời nói, chúng ta toàn bộ ăn đều nhị đói là được rồi!" Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi nói.
Nghe nói thế, Hi Hi gật đầu, liên tục "Con đã biết!"
Mặc Thiếu Thiên liếc mắt nhìn hai mẹ con mở miệng, "Không phải là làm cơm sao, có cái gì khó khăn, anh làm là được!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe được câu này, Hi Hi và Lâm Tử Lam đều có chút kinh ngạc, Lâm Tử Lam mở miệng cười, "Mặc tiên sinh, nói nhớ giữ lời nha!"
"Anh có khi nào nói không giữ lời?" Mặc Thiếu Thiên hỏi lại, nấu cơm mà thôi, anh không tin còn khó hơn.
"Cha, con tin tưởng cha!" Đây là, Hi Hi mở miệng cười nói.
Mặc Thiếu Thiên cũng trở lại dáng vẻ tươi cười, "Cha cũng tin tưởng chính mình!!"
Vì vậy một buổi sáng sớm, ba người đều rất vui vẻ vượt qua.
Lúc ăn cơm xong, Mặc Thiếu Thiên vừa mới chuẩn bị đưa Hi Hi tới trường học, vừa xuống lầu, lại thấy một người đứng dưới lầu.
Lý Thuận cả người quần áo màu đen, mang theo kính râm, thoạt nhìn rất có tinh thần, thế nhưng cũng làm cho có cảm giác phóng đãng không kềm chế được, nhìn qua, còn thật đẹp trai.
"Lão đại!" Thấy Hi Hi xuống lầu, lý Thuận lập tức đi tới.
"Rất đúng giờ!" Hi Hi cười nói.
" Đó là đương nhiên!" Lý Thuận nói.
Lúc này, Lâm Tử Lam và Mặc Thiếu Thiên đều nhìn bọn họ, đối với Lý Thuận, Mặc Thiếu Thiên đã biết, khi lần đầu tiên biết thân phận Hi Hi, Lý Thuận cũng ở chỗ này, hơn nữa, hai người nhìn nhau một lúc lâu, thiếu chút nữa động tay chân, nếu như không phải Hi Hi đứng ra, chắc là, bọn họ cũng đã đánh nhau!
Lúc này, nhìn Lý Thuận xuất hiện, Mặc Thiếu Thiên và Lâm tử Lam đều đứng ở nơi đó.
Lúc này, Hi Hi xoay người nhìn hai người, "Cha, mẹ, không cần hai người đưa con đến trường học, trong khoảng thời gian này, đều do anh ấy đưa đón!" Hi Hi cười nói.
Mặc Thiếu Thiên đương nhiên biết thân phận Lý Thuận, thế nhưng Lâm Tử Lam...
Tuy rằng không biết Hi Hi và Lý Thuận có quan hệ thế nào, nhưng Lâm Tử Lam cũng biết, người này sợ là cũng không thoát được có quan hệ với Hợp Tung.
Xem ra, chuyện Mặc Thiếu Thiên nói với cô, không có sai.
Gần đây, Hi Hi gặp chút chuyện phiền phức!
Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam chợt nhớ tới chuyện Hi Hi muốn đi đến Hợp Tung, biết đâu, Hi Hi rời bỏ Hợp Tung thật là một quyết định tốt!
Lâm Tử Lam gật đầu, "Được, hai người trên đường cẩn thận!" Lâm Tử Lam cười nói.
Hi Hi gật đầu, "Vâng, con đã biết, cha mẹ, hai người trên đường cũng cẩn thận!" Nói, Hi Hi liền lên xe Lý Thuận.
Lý Thuận mở cửa cho Hi Hi, sau đó đóng cửa lại, nghiêng đầu qua chỗ Mặc Thiếu Thiên và Lâm Tử Lam, "Hai vị, tạm biệt!" Nói, làm một động tác, xoay người lên xe, lái đi.
Mặc Thiếu Thiên và Lâm Tử Lam liếc mắt, cũng không nói chuyện, Mặc Thiếu Thiên cũng lái xe đi, hai người cũng đi đến công ty.
Chuyện của bọn họ mọi người đã đều biết, hai người cũng không còn kiêng kị, trực tiếp chạy xe đến công ty, Lâm Tử Lam quay về bộ phận thiết kế, Mặc Thiếu Thiên quay về phòng làm việc.
Mà bên trong phòng làm việc, Vi An bưng một chén nước trà đặt ở trên bàn, vừa muốn đi, lại thấy trên bàn có văn kiện, trên mặt tình cờ viết ba chữ Lâm Tử Lam, sau khi nhìn thấy, Vi An sửng sốt một chút, trực tiếp vươn tay cầm lên.
Mở văn kiện ra, bên trong là bản thiết kế, hơn nữa cũng có thể nhìn ra, là nhẫn cưới.
Khi nhìn đến thời gian, Vi An nhíu chân mày, đôi mắt cũng biến sắc, đáy lòng dường như đang nổi giận.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì cô ta có thể có được hạnh phúc?
Nghĩ tới đây, Vi An vừa định vươn tay xé đi, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân.
Nghe thế, Vi An sửng sốt, một giây kế tiếp, lập tức vứt văn kiện ra xa, cầm lấy văn kiện của mình, đứng ở một chỗ khác.
Mà cùng lúc này, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.
Mặc Thiếu Thiên xuất hiện ở cửa, khi nhìn đến người ở bên trong thì, Mặc Thiếu Thiên nhíu chân mày, "Cô tại sao lại ở chỗ này?"
Vi An đứng ở bên trong, giống như đang thu dọn đồ đạc, nghe được tiếng động, cô quay đầu lại, khi thấy Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng hiện ra nụ cười nghề nghiệp, "Mặc tổng!"
Ánh mắt Mặc Thiếu Thiên nhìn phòng làm việc một chút, dựa theo lý mà nói, một người thư kí xuất hiện ở phòng làm việc của anh, không có gì là lạ, thế nhưng không biết tại sao, Vi An xuất hiện ở nơi này, anh lại có một loại cảm giác khó hiểu.
Nghe được Mặc Thiếu Thiên nói, Vi An không sợ hãi, đứng ở nơi đó, "Tôi đến đưa tài liệu, nhưng Mặc tổng không có ở đây, tôi liền ở đây đợi!" Vi An nói.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, tiện đà đi vào.
Lúc này, Vi An lập tức mở miệng, "Mặc tổng, thật xin lỗi, hôm qua tôi pha cà phê, tôi không biết anh không thích uống cà phê, cái này là trà!" Vi An mở miệng nói.
Mặc Thiếu Thiên đứng ở nơi đó, sau khi nghe Vi An nói, ánh mắt rơi vào cái cốc ở trên bàn, hương vị rất tươi mát, bình thường anh uống cái loại này.
Lúc này, anh ngước mắt nhìn về phía Vi An.
Vi An mở miệng, "Thật sự xin lỗi, không có hiểu rõ sở thích của Mặc tổng là lỗi của tôi.!"
Nhìn thái độ thành thật nhận sai của cô, Mặc Thiếu Thiên hơi sửng sốt một chút, "Không phải lỗi của cô, là tôi bảo cô pha!"
Nghe thế, Vi An cười cười.
"Được rồi, không có chuyện gì, đi ra ngoài trước đi!" Mặc Thiếu Thiên mở miệng nói.
Vi An lúc này mới chợt nhớ tới, "Mặc tổng, cái này là Tập đoàn Hứa Thức đưa văn kiện tới, mời xem qua!" Nói, Vi An liền đặt văn kiện ở trước mặt của Mặc Thiếu Thiên.
"Ừ, tôi đã biết, tôi sẽ xem!" Mặc Thiếu Thiên nói.
"Vâng, không có chuyện gì, tôi ra ngoài trước!" Vi An cười nói.
"Ừ!" Mặc Thiếu Thiên gật đầu, Vi An xoay người đi ra ngoài.
Mặc Thiếu Thiên ngồi ở chỗ đó, nhìn bóng lưng Vi An, không thể không nói, tâm tư cô rất nhỏ, rất nhanh đã quen thuộc sở thích của anh, cũng thay đổi được nhiều việc.
Chỉ là...
Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên chợt nhớ tới cái gì, cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn, ấn xuống một cái, TV trên tường trong phòng làm việc thoáng cái mở ra, mà bên trong lại xuất hiện một hình ảnh, sự việc trong phòng làm việc, một lần nữa xuất hiện lại...
Chuyện Trần Mặc đính hôn bị chậm lại, ở công ty đã truyền ra.
Mà Trần Mặc mấy ngày nay cũng vẫn xin nghỉ, về chuyện Lăng Nhược xảy ra tai nạn xe cộ, sợ là Trần Mặc sẽ phải bận rộn.
Lâm Tử Lam vốn còn lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến Cảnh Thần, thế nhưng sau khi trực tiếp nhìn thấy Cảnh Thần, tử Lam mới yên lòng, nhìn ra, tinh thần Cảnh Thần đã tốt hơn nhiều, tuy rằng thỉnh thoảng vẫn còn có chút u buồn, thế nhưng như thế đã khá hơn nhiều.
Buổi trưa, hai người cùng đi ăn, cười cười nói nói, rất náo nhiệt.
Nhìn Cảnh Thần cười cười nói nói, tử Lam cũng rất vui vẻ, khi hai người đang nói đùa, lúc này, nhà hàng xuất hiện lau một người.
Người kia không ai khác, chính là Vi An.
Cô bưng khay thức ăn, nhưng hình như trong phòng ăn chỗ ngồi không phải rất nhiều, cô nhìn chung quanh một lần, lại Lâm Tử Lam.
Khi Lâm Tử Lam và Cảnh Thần còn chưa kịp nói gì, Vi An lại bưng khay thức ăn đi về phía hai người.
"Tôi có thể ngồi bên này được không?" Vi An cười nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Cảnh Thần sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Lâm Tử Lam, Lâm tử Lam còn có thể nói cái gì, khóe miệng hiện ra nụ cười, "Ngồi đi!"