Nghe Cung Ái Lâm nói, Mặc Ân Thiên nhìn bà, "Kỳ thực, là bà muốn nắm công ty trong tay sao!”
Nói lên cái này, ánh mắt Cung Ái Lâm bỗng nhiên nhìn về phía Mặc Ân Thiên, ánh mắt tràn đầy bất ngờ, thẳng đến một lát sau mới định thần lại, “Ông nói vậy là có ý gì?” Cung Ái Lâm hỏi Mặc Ân Thiên.
Mặc Ân Thiên cũng không tiếp lời, mà là nhìn bà, "Mặc kệ tôi nói có ý gì, hiện tại MK ở trong tay Mặc Thiếu Thiên phát triển không ngừng, bà vẫn nên an phận một chút!”
"Ông là đang cảnh cáo tôi sao?" Cung Ái Lâm không thể tin được nhìn Mặc Ân Thiên hỏi.
Nghe thế, sắc mặt Mặc Ân Thiên không có biểu tình gì, trải qua nhiều chuyện như vậy, ông đã lười cãi nhau.
"Mặc Ân Thiên, tôi không biết đứa bé kia cho ông ăn thuốc mê gì, hiện tại ông cho đứa bé kia vào cái nhà này, là tôi đã nhượng bộ rất lớn, cho nên ông đừng đến chạm đến cực hạn của tôi!”
Nghe nói như thế, Mặc Ân Thiên vẫn không có biểu tình gì, chỉ là ngước mắt nhìn Cung Ái Lâm, "Nếu như bà còn muốn cái nhà này này chó gà không yên, vậy thì bà cứ tiếp tục nháo!”
"Tôi nháo? Bây giờ là tôi nháo sao? Mặc Ân Thiên, mấy năm trước ông cùng người phụ nữ kia ở chung với nhau, có nghĩ tới cảm nhận của tôi sao? Sinh Mặc Thiếu Thiên có xem qua cảm nhận của tôi sao? Nếu như không phải nó, con của tôi có thể chết sao?Mặc Ân Thiên, bây giờ ông nói tôi nháo cái gì?”
Mặc Ân Thiên ngồi ở ghế trên, cũng không có nổi giận, thế nhưng nghe Cung Ái Lâm nói những lời này, bỗng nhiên đứng lên, "Bà nói đủ chưa? Chuyện đã mấy đời, cũng không cần nhắc lại, chuyện kia chính là chuyện ngoài ý muốn, cũng không cần phải trách nó!”
Đổi thành bất cứ người nào, biết mẹ mình chết, đi tìm cha của mình, có lỗi sao?
Ai có thể nghĩ tới, trong lúc đó Cung Ái Lâm sinh non, xảy ra chuyện?
Thế nhưng Cung Ái Lâm cũng không nghĩ như vậy, theo bà, chuyện này hay là do Mặc Thiếu Thiên, nếu như không phải sự xuất hiện của anh, bà cũng sẽ không bị đả kích, lại không sanh non!
"Phải? Nếu như không phải nó xuất hiện, tôi sẽ sinh non sao? Con đã chín tháng, sẽ chết non sao?” Cung Ái Lâm hận hận hỏi, nhắc tới Mặc Thiếu Thiên, cả người bà tràn đầy hận ý.
Đứa bé kia, là tiếc nuối cả đời bà, không cách nào tha thứ!
"Được rồi!"
Rốt cục, Mặc Ân Thiên không nhịn được hô một tiếng, nhìn người phụ nữ trước mặt, bà không còn ôn nhu và săn sóc như trước đây? Bà bây giờ đã bị hận thù che mờ đôi mắt.
Mặc Ân Thiên nhìn bà, sắc mặt cũng không có mấy thay đổi, "Bà đừng quên những việc bà làm với nó, qua nhiều năm như vậy, coi như nó có lỗi, như vậy cũng là đủ rồi!”
Nghe thế, Cung Ái Lâm sửng sốt, càng thêm không thể tin nhìn Mặc Ân Thiên, Mặc Ân Thiên lại có một vẻ mặt không có gì, thế nhưng đôi tròng mắt kia lại sâu u đáng sợ, Cung Ái Lâm đột nhiên cảm giác được, bà không biết người đàn ông này, qua nhiều năm như vậy, bà lần đầu tiên phát hiện, bà kỳ thực một điểm cũng không biết người đàn ông này.
Ông đều biết?
Ông thực sự đều biết?
Nếu biết, sao không ngăn cản bà?
"Ông, ông có ý gì?"
“Tôi có ý gì, bà rất rõ ràng, đã nhiều năm như vậy, oán hận của bà cũng nên tiêu giảm, không nên áp đặt việc này lên người một đứa nhỏ!”Mặc Ân Thiên nhìn Cung Ái Lâm một chữ một nói.
Nghe thế, Cung Ái Lâm chợt nở nụ cười.
Quả nhiên, cái gì ông cũng đều biết!
Ông cái gì cũng đều biết!
Mà bà, còn tưởng rằng ông cái gì cũng không biết, nhưng là bây giờ, bà mới biết được, ông đều biết!
Khóe miệng Cung Ái Lâm gợi lên một cái cười khổ, "Ông cái gì cũng biết, quả nhiên, cái gì ông cũng biết!”
Nghe thế, Mặc Ân Thiên cũng không có phủ nhận, chỉ là mặt không thay đổi nhìn bà.
Mà ngay vào lúc này, Mặc Vũ đang cùng Hi Hi gọi điện thoại, đứng ở cửa, cậu lần đầu tiên nhìn thấy ông nội cùng bà nội cãi nhau, cầm điện thoại di động đứng ở cửa nhìn, đã sớm quên cùng Hi Hi nói chuyện.
"Mặc Vũ, Mặc Vũ..." Hi Hi ở trong điện thoại kêu.
"Mặc Ân Thiên, ông đều đã biết,những chuyện kia là tôi làm đối với Mặc Thiếu Thiên, vậy vì sao ông không ngăn cản tôi?”Cung Ái Lâm nhìn Mặc Ân Thiên hỏi.
Khi nghe được những lời này, Hi Hi trong nháy mắt sửng sốt, cũng im lặng không nói gì.
Tuy rằng tiếng nói không phải rất lớn, thế nhưng Hi Hi lại nghe thấy rất rõ ràng.
Mà bên kia, Mặc Ân Thiên cũng không nói gì, chỉ là nhìn Cung Ái Lâm, nhìn chằm chằm vào bà.
"A, ông cũng hận nó có đúng hay không? Thật ra, ông cũng tán thành tôi làm như thế không phải sao?”Cung Ái Lâm nhìn Mặc Ân Thiên một chữ một hỏi, giọng nói mang theo trào phúng.
Mặc Ân Thiên nhìn bà, "Tôi không nói ra, không phải tôi tán thành cách làm của bà, hiện tại tôi cảnh cáo bà, bà nên khiêm tốn một chút, Mặc Thiếu Thiên bây giờ không phải là người có thể chọc nổi, nếu như chuyện này để nó biết, bà nhất định chịu không nổi!” Mặc Ân Thiên nhìn bà một chữ một cảnh cáo.
Mà Cung Ái Lâm lại không thèm để ý chút nào, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh, "A... Ha hả a... Chịu không nổi? Tốt, bây giờ ông sẽ đi nói cho nó biết! Nói cho nó biết, nó ở nước Mỹ làm những chuyện kia, đều là tôi làm hại, nó vài lần thiếu chút nữa là chết, cũng đều là tôi cho người đi làm!”Cung Ái Lâm nhìn Mặc Ân Thiên bỗng nhiên hô to lên, tâm tình thoạt nhìn đã không có cách nào khống chế.
Mặc Ân Thiên nhìn bà, đã không biết nên nói cái gì cho phải.
Mà Mặc Vũ đứng ở cửa, nhìn tất cả trong cửa, tuy rằng không biết bọn họ nói có ý tứ gì, thế nhưng cũng hiểu được là bọn họ đang cãi nhau, hơn nữa, cho tới bây giờ cậu chưa thấy bà nội cãi nhau như vậy, cầm điện thoại, vô cùng lo sợ.
Mà Hi Hi ở đầu bên kia điện thoại, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.
Thật là bà ta!
Là Cung Ái Lâm!
Là bà!
Lúc nghe Cung Ái Lâm nói ra những lời này, Hi Hi khiếp sợ, cửa chợt bị đẩy ra, mà Mặc Thiếu Thiên đứng ở bên ngoài.
Thật trùng hợp, bé quên không có đóng cửa.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên, Hi Hi có chút lo lắng, “Cha.......”
Mặc Thiếu Thiên không có biểu tình gì, từ từ đi vào phòng Hi Hi, lúc Hi Hi vừa muốn cúp điện thoại, Mặc Thiếu Thiên chợt cầm lấy điện thoại, từ trong tay của bé, đặt ở bên tai.
Hi Hi ngồi ở chỗ kia, không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ là rất lo lắng nhìn Mặc Thiếu Thiên.
"Được rồi, tôi không muốn nói với bà?” Mặc Ân Thiên không nhịn được nói, nhìn Cung Ái Lâm, biết nói thêm gì đi nữa, cũng nói không nên kết quả gì.
"Không muốn cùng nói? Thế nào? Hiện tại bắt đầu đau lòng?" Cung Ái Lâm nhìn Mặc Ân Thiên hỏi.
"Mặc Ân Thiên, tôi cho ông biết, muốn tôi dừng tay, trừ khi Mặc Thiếu Thiên cút khỏi Mặc gia, trừ phi nó giao cho tôi tất cả, trừ khi nó không mang họ Mặc!” Hô xong, Cung Ái Lâm không... nói cái gì nữa, xoay người rời đi.
Mà Mặc Vũ đứng ở cửa, thấy Cung Ái Lâm đi ra, cậu đứng bất động ở nơi đó.
Lúc Cung Ái Lâm mở cửa, thấy Mặc Vũ đứng ở cửa, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, "Tiểu Vũ..."
Mặc Vũ cũng nhìn Cung Ái Lâm, một giây kế tiếp, bé mới hoàn hồn, xoay người chạy.
Mà điện thoại di động trong tay cũng rơi trên mặt đất.
Cung Ái Lâm nhìn điện thoại di động trên đất, nhíu mày, theo Mặc Vũ về phòng bé.
Mà Mặc Ân Thiên đứng ở nơi đó, lúc thấy Mặc Vũ đứng ở cửa, nhíu mày, tuy rằng chuyện bọn họ nói, Mặc Vũ khó có thể lý giải, thế nhưng có thể bị một đứa nhỏ nhìn thấy một màn như vậy, thật là không tốt!
Chỉ là thấy Cung Ái Lâm đuổi theo, ông lúc này mới yên tâm!
Cung Ái Lâm tới phòng Mặc Vũ, nhưng mà đóng khóa trong, nghĩ tới đây, Mặc Ân Thiên lúc này mới thở hổn hển, ngồi ở trên ghế, về những chuyện đã xảy ra trong thời gian này, ông cau mày lại.........
Mà bên kia, Mặc Thiếu Thiên cầm điện thoại, không có biểu tình gì.
Hi Hi ngồi ở trên giường, nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên, không nói ra được lo lắng.
"Cha..." Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên gọi một tiếng.
Mặc Thiếu Thiên lại không trả lời bé, mà là càng thêm trầm mặc.
Mặc Thiếu Thiên càng trầm mặc, Hi Hi càng lo lắng.
"Cha..." Hi Hi hô một tiếng, lúc này, Mặc Thiếu Thiên mới hồi phục lại tinh thần, nhìn Hi Hi.
"Cha, cha không có việc gì chứ?”Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên rất lo lắng hỏi.
Chuyện này, anh đã sớm hoài nghi, thế nhưng không có cùng cha hỏi, ngày hôm nay nghe được chuyện này, hoàn toàn ngoài dự liệu của anh.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, lắc đầu, "Cha không sao!"
"Thế nhưng..."
"Cha có chút việc phải xử lí, con nghỉ sớm một chút, thuận tiện nói với mẹ con một tiếng!”Mặc Thiếu Thiên nói, sau đó xoay người đi ra ngoài.
"Cha!" Hi Hi ở sau hô một tiếng, thế nhưng Mặc Thiếu Thiên cũng không có quay đầu lại, mà là trực tiếp mở cửa đi ra ngoài, chỉ chốc lát, nghe thấy âm thanh ở cửa, Hi Hi biết, Mặc Thiếu Thiên đã đi ra ngoài.
Một giây kế tiếp, bé từ trên giường bước xuống, chạy thẳng ra ngoài cửa.
Lâm Tử Lam cũng vừa đi ra, thấy bóng lưng Mặc Thiếu Thiên, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này, cô nhìn Hi Hi, Hi Hi cũng nhìn Lâm Tử Lam.
Qua mấy phút sau, hai mẹ con ngồi trên sô pha, Hi Hi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Lâm Tử Lam nghe, sau khi nghe xong, Lâm Tử Lam cau mày.
Không nghĩ tới mọi chuyện là như vậy!
Nghĩ đến Hi Hi nói dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam cảm thấy rất đau lòng.
Trách không được sau khi Mặc Thiếu Thiên biết lại có biểu tình như vậy, vẫn luôn nghĩ Mặc Ân Thiên làm, thế nhưng không nghĩ tới, hận vài chục năm, lại hận sai người.
Còn bên kia, còn lại là, Mặc Ân Thiên biết rất rõ ràng chân tướng, nhưng là ngay cả ngăn cản cũng không có, điều này cũng làm cho Mặc Thiếu Thiên không nói ra được khổ sở.
Lâm Tử Lam ngồi ở chỗ đó, giống như có thể cảm giác được cảm giác nặng nề mà Mặc Thiếu Thiên phải trải qua.
Mà Hi Hi còn lại là rất lo lắng, "Mẹ, cha sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Hi Hi lo lắng nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Lâm Tử Lam lắc đầu, "Cũng sẽ không, mẹ đoán chừng là cha con muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút, dù sao chuyện ngoài dự liệu của cha con, khó tránh khỏi như vậy, cha con cũng không muốn chúng ta thấy một mặt yếu ớt đó!” Lâm Tử Lam nói, giống như, đáng lí giải cho Mặc Thiếu Thiên.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên khai miệng, "Chuyện này tôi đã sai người đi làm!"
"Thế nào? Anh lo lắng tôi sẽ làm không tốt sao?" Mặc lão nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại.
"Đúng vậy, tôi vô cùng lo lắng cha sẽ làm hư chuyện!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc lão nói gằn từng chữ.
Nghe thế, Mặc lão nhíu mày, dáng vẻ muốn tức giận, "Anh cho là không giao cho tôi làm, tôi cũng sẽ không quản sao?"
"Chỉ cần tôi muốn phá hư, anh cũng đừng nghĩ sẽ tốt hơn!" Mặc lão tức giận la to, chân mày cũng tức giận giật giật.
Tử Lam ngồi ở chỗ kia, giữ trầm mặc, Mặc Thiếu Thiên cùng Mặc lão gây nhau, cô luôn không tham dự vào.
Lúc này, Hi Hi ở một bên ăn mấy món linh tinh, cũng cảm giác được Mặc lão tức giận, cảm giác cái bàn đang rung chuyển.
"Thật sao? Vậy cha cũng đừng quản chuyện của con!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe thế, Mặc lão nhíu mày, "A, không muốn để cho tôi quản sao?Vậy tôi càng cố tình muốn nhúng tay vào!"
"Tử Lam, cô nghĩ thế nào?" Lúc này, Mặc lão thay đổi đầu súng, hỏi Tử Lam.
Tử Lam vốn đang ăn mấy thứ linh tinh, nghe được Mặc lão nói những lời này, thiếu chút nữa bị sặc, cô vội vàng để đũa xuống, nhìn Mặc lão mở miệng, "Ừ, chúng tôi còn bận làm việc, tôi và Mặc Thiếu Thiên lại không có thời gian đi giám sát, bao gồm khách sạn cái gì…, cũng cần phải làm, nếu như người không chê phiền toái, chuyện này giao cho người!" Tử Lam nhàn nhạt mở miệng nói.
Nghe được Tử Lam nói, trong lòng Mặc lão vui hơn nhiều, đối với Tử Lam càng ngày càng hài lòng, nói chuyện nghe xuôi tai!
Lúc này, Mặc lão gật đầu, khóe miệng gợi lên một nụ cười hài lòng, "Này cũng không tệ lắm!"
Nghe được Mặc lão nói, Mặc Thiếu Thiên quay đầu nhìn Tử Lam, cô coi như không nhìn thấy, tiếp tục ăn linh tinh.
Mặc Thiếu Thiên cũng không nói thêm cái gì, cũng vùi đầu ăn mấy thứ linh tinh.
Rốt cuộc bầu không khí cũng được hóa giải, Hi Hi mở miệng cười, "Được rồi, thức ăn cũng đã nguội, mọi người mau ăn nhanh một chút!"
Mọi người lúc này mới bắt đầu ăn.
Toàn bộ quá trình, Cung Ái Lâm bảo trì trầm mặc, thế nhưng ai cũng nhìn ra, Cung Ái Lâm rất bất mãn.
Đối với Cung Ái Lâm mà nói, Mặc Thiếu Thiên hiện tại có tất cả, đều là Mặc gia, bọn họ làm, cũng đều là đang lãng phí tiền của Mặc gia.
Thế nhưng Mặc Thiếu Thiên đang nắm giữ tập đoàn MK, bà cũng không tiện nói gì, thế nhưng đáy lòng, càng ngày càng bất mãn.
Đúng lúc này, Mặc Vũ vừa ăn, vừa dằng dặc mở miệng, "Chú cùng thím kết hôn, con cũng muốn đi!"
Vốn là, tiếng nói ngây thơ chất phác, người nghe đều là vui sướng.
Thế nhưng Cung Ái Lâm chân mày không vui cau lại, "Con đi nơi đó làm gì?"
Nghe rống một tiếng, Mặc Vũ từ từ ngẩng đầu, "Con muốn tham gia hôn lễ của chú!"
Nghe thế, Cung Ái Lâm lại càng không vui, "Ăn cơm, trẻ nhỏ lúc ăn cơm, không cần nói chuyện!" Cung Ái Lâm nói.
Mặc Vũ bị Cung Ái Lâm mắng lại càng hoảng sợ, ngẩng đầu đặc biệt ủy khuất nhìn Cung Ái Lâm, đôi tròng mắt kia cũng trong nháy mắt đỏ lên, nhưng cũng không nói gì, tiếp tục ăn.
Dáng vẻ kia nhìn đáng thương như tiểu bạch thỏ.
Mực Vũ coi như tương đối hiểu chuyện, bất quá cũng được sinh ra trong gia đình giàu có, ít nhiều có chút nuông chiều, thế nhưng ở trước mặt Cung Ái Lâm, bé vẫn luôn rất sợ.
Nhìn dáng vẻ ủy khuất của Mặc Vũ, mọi người vẫn trầm mặc.
Nhưng Hi Hi nhìn có chút không đành lòng.
Mặc lão cũng không nhịn được, mở miệng, "Tại sao bé không được đi? Bà nói chuyện đối với một đứa bé không thể ôn hòa một chút sao?"
Mặc Ân Thiên rất ít cùng Cung Ái Lâm cãi nhau, đây là lần đầu tiên, hay là do có nhiều người nên vậy.
Cung Ái Lâm có chút mặt mũi không nhịn được, ánh mắt nhìn về phía Mặc Ân Thiên, khóe miệng gợi lên một tia cười lạnh, "Lúc này ông mới đến quản? Sao sớm không làm?"
Nói xong, bà trực tiếp đứng lên, xoay người đi lên lầu.
Trên bàn ăn, mọi người nhìn nhau, nhưng không ai nói gì, hành động của Cung Ái Lâm như vậy, ngay từ đầu mọi người đã biết sẽ như thế.
Mặc lão ngồi ở chỗ kia, trầm mặt mở miệng, "Ăn cơm!"
Mặc Thiếu Quầy cũng ngồi ở chỗ kia, không có mở miệng, kỳ thực qua lâu như vậy, anh ta cũng đã sớm thầm chấp nhận Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi, thế nhưng về Cung Ái Lâm, Mặc Thiếu Quầy nhíu mày, có thể cần thêm nhiều thời gian!
Mọi người cũng không nói gì nữa, tiếp tục ăn cơm.
Một nhà ba người lúc trở về, Hi Hi nhịn không được ở trên xe vươn người một cái, nhịn không được châm chọc, "Mỗi lần ở Mặc gia ăn cơm, giống như đang đánh giặc!"
Nghe được câu này, Tử Lam cười nghiêng đầu sang chỗ khác, "Mẹ nhưng không nhìn ra lúc đó con có dáng vẻ mệt mỏi!" Tử Lam nói.
"Đó là giả bộ!" Hi Hi nói.
"Nếu mệt mỏi như vậy, sao con còn muốn đến bên đó!"
"Con không có biện pháp, Mặc lão gọi, con nào dám không đi, nếu con không đi Mặc lão sẽ đến trường đón con!" Hi Hi đặc biệt bất đắc dĩ nói.
Nói đến đây, bé chợt nhớ tới cái gì, lập tức tiến đến trước mặt, nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Cha, cha gặp Mặc lão, thì không thể bớt tranh cãi sao? Khuyên can các người, rất mệt mỏi!" Hi Hi nói.
"Thế nào? Bây giờ con được ông ta thu phục rồi sao?" Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, muốn nhìn thấu gương mặt bé.
Nói lên cái này, Hi Hi suy nghĩ một chút, mở miệng, "Nào có, rõ ràng là ông bị con thu phục!"
Mặc Thiếu Thiên, "..."
"Thật ra thì ở chung, Mặc lão cũng không phải khó khăn như vậy, chỉ cần ít nói với ông vài câu đối nghịch nói là được!" Hi Hi vừa nói, một bên vừa cùng Mặc Thiếu Thiên truyền thụ tâm đắc.
Nghe được Hi Hi nói, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên lộ ra khinh thường cười, anh chẳng cần!
"Cha, thật ra con cảm thấy được..." Nói được nửa câu, Hi Hi bỗng nhiên dừng lại, nhớ tới lần trước cùng Mặc lão nói chuyện, ông nói ông không làm những chuyện kia với cha, dáng vẻ đó không giống như là giả, thế nhưng, sẽ là ai chứ?
Nhìn Hi Hi nhíu mày, Mặc Thiếu Thiên nhìn bé, "Thật ra cái gì?"
Lúc này Hi Hi mới lấy lại tinh thần, "Thật ra thì, không có gì..."
Trước khi chưa có chứng cớ xác thực, Hi Hi vẫn chưa có ý định nói, không có chứng cứ nói cho cha, cha cũng không tin, hơn nữa sẽ dẫn đến tranh cãi, còn không bằng không nói.
Chỉ là Hi Hi nghĩ, chuyện này không có đơn giản như vậy...
Dựa theo đạo lý mà nói, không có người cha nào xuống tay độc ác với con mình như thế, mặc dù Mặc lão hận cha cũng sẽ không...
Chẳng lẽ là...?
Nhìn dáng vẻ Hi Hi, Tử Lam nhìn bé, ở trước mặt bé quơ quơ tay, Hi Hi mới hồi phục tinh thần lại.
"Con đang suy nghĩ gì sao!?" Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi.
Hi Hi nháy con mắt, sau đó lắc đầu, "Không có gì, chỉ là chợt nhớ tới Mặc Vũ, em ấy thật đáng thương!"
Hi Hi như thế nào đi nữa cũng có Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam yêu thương bé, mà Mặc Vũ lại không có ba mẹ, Cung Ái Lâm từ nhỏ nuôi bé lớn, cho dù Cung Ái Lâm đối tốt với bé, cũng không thay thế được tình mẹ, cho nên Hi Hi cảm thấy Mặc Vũ rất đáng thương.
Nghe thế, Lâm Tử Lam cũng gật đầu, "Ừ, thật là đáng thương!"
Nhớ tới lúc ăn cơm, khuôn mặt Mặc Vũ nhỏ nhắn đầy ủy khuất, Tử Lam đã làm mẹ, nên cô có thể cảm nhận được cái loại cảm giác này.
Nếu cha mẹ Mặc Vũ còn sống, cô cũng không thương cảm như vậy, thế nhưng bé không có cha mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ủy khuất vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cô...........
Nói đến đây, Hi Hi bỗng nhiên ôm lấy Lâm Tử Lam, “Mẹ, đột nhiên con cảm thấy mình rất hạnh phúc!”
Đối mặt với hành động này của Hi Hi, Lâm Tử Lam cười cười, “Giờ con mới biết?”
“À không, con đã sớm biết, mẹ, cảm ơn mẹ đã cho con đến thế giới này!” Nói xong, Hi Hi càng thêm ôm chặt Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam bị Hi Hi ôm, có chút không quen, “Được rồi!” Nói xong, vỗ vỗ tay Hi Hi.
“Ai, mẹ, sao người lại phá hỏng không khí!” Hi Hi nói.
Lâm Tử Lam, “.....Con muốn cảm ơn mẹ như thế, thì giao tất cả tài sản của con ra đây để hiếu kính mẹ!”
Hi Hi, “...........”
Hi Hi khinh bỉ dáng vẻ Lâm Tử Lam, “Mẹ, tình cảm con đối với mẹ có thể dùng tiền bạc để so sánh sao?”
“Không thể!” Lâm Tử Lam nghiễm nhiên nói.
"Hay!"
“Dùng đô la hiếu thuận!”
Hi hi, "..."
Lúc này, Hi Hi suy nghĩ, sau đó còn cho Lâm Tử Lam một ánh mắt xem thường!
“Đều là đô la sao?” Hi Hi hỏi.
Nhìn Hi Hi và Lâm Tử Lam mỗi người một câu, cùng một dáng vẻ, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên như có như không nở một nụ cười, lái xe rời đi.
..........boconganh.......
Mà bên kia, Mặc gia.
Bên trong thư phòng, sắc mặt Cung Ái Lâm cùng Mặc Ân Thiên cũng không được tốt lắm.
“Thế nào? Ông tới tìm tôi, chính là cho tôi nhìn sắc mặt sao?” Cung Ái Lâm nhìn Mặc Ân Thiên hỏi, ủy khuất mấy ngày nay, tất cả bà đều giấu ở trong lòng.
Mặc Ân Thiên cũng nhìn bà, “Bà vì sao luôn luôn gây sự như vậy?”
“Người gây sự? A.......Mặc Ân Thiên, ông bây giờ nói tôi gây sự?” Cung Ái Lâm nhìn Mặc Ân Thiên nói.
“Hiện tại người Mặc gia, tất cả đều trong tay nó, Thiếu Quần? Mặc Vũ? Ông để cho bọn nó làm sao bây giờ?” Cung Ái Lâm nhìn ông hỏi.
Nghe được Cung Ái Lâm nói, Mặc Ân Thiên hơi giật mình dùng một chút, mở miệng, “Trước đây muốn nó tiếp nhận MK cũng là muốn đáp ứng bà!”
Nói lên cái này, sắc mặt Cung Ái Lâm cũng thật không tốt.
Trước đây để Mặc Thiếu Thiên tiếp nhận Mk cũng bởi vì MK gặp khủng hoảng kinh tế, nhất định phải do Mặc Thiếu Thiên tiếp nhận, trước đây trong tay bà cùng Mặc Thiếu Thiên có hiệp nghị, cho nên mới chắc chắn như vậy, thế nhưng cô không nghĩ tới, mọi chuyện sẽ phát triển như thế này, Mặc Thiếu Thiên đã sớm bị bà khống chế.
Chỉ là cùng Mặc Thiếu Thiên kí hiệp nghị, Mặc Ân Thiên cũng không biết!
‘Đó cũng là nó đáp ứng sau khi Thiếu Quần trưởng thành sẽ trả lại công ty cho Thiếu Quần!” Cung Ái Lâm nói từng chữ một.
Nghe được Cung Ái Lâm nói, Mặc Ân Thiên nhìn bà, “Thiếu Quần như thế nào, bà là người rõ hơn tôi, nếu như giao MK cho nó, bà nghĩ chúng ta có thể duy trì đến ngày hôm nay sao?”
Nói lên cái này, Cung Ái Lâm rất hận, vì sao cùng là con trai Mặc Ân Thiên, lại khác biệt như vậy.
Mặc Thiếu Quần cũng không có biết làm gì, cái này Cung Ái Lâm rất rõ ràng, chỉ là, bà cùng Mặc Thiếu Thiên kết thù kết oán đã sâu, nếu không lấy lại chút quyền lợi, lấy lại MK, sớm muộn gì cũng bị Mặc Thiếu Thiên đuổi ra khỏi công ty.
‘Chuyện gì cũng cần rèn luyện, tôi tin tưởng Thiếu Quần sẽ không để cho tôi thất vọng!” Cung Ái Lâm một chữ một nói.