Lâm Tử Lam không biết Mặc Thiếu Thiên nói câu cám ơn này từ đâu, chỉ là nghi hoặc nhíu nhíu mày, cũng không có nhúc nhích, mà mặc cho anh ôm.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên mở miệng, "Em biết không? Khi anh biết rõ chuyện này, thật sự rất muốn giết bà ta......" Nghe thế, đáy lòng Lâm Tử Lam chấn động, nhớ tới lời Hi Hi nói, có thể thấy được Hi Hi lo lắng không phải không có lý, Lâm Tử Lam cũng không trực tiếp hỏi Mặc Thiếu Thiên, bởi vì cô biết, Mặc Thiếu Thiên còn có lời nói tiếp.
"Nhưng, nếu như không phải điện thoại của em, anh thật sự làm như vậy rồi!" Mặc Thiếu Thiên một hồi mới nói tiếp.
Thật ra thì, Mặc Thiếu Thiên cũng biết, một khi anh làm như vậy, thật sự sẽ không quay đầu được, nhưng sau khi biết chuyện này, anh thật sự rất kích động, hận không thể giết chết Cung Ái Lâm, là điện thoại của Lâm Tử Lam, mới khiến cho anh không làm như vậy.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, trong lòng của Lâm Tử Lam xúc động một chút, lật người, cô ôm lấy Mặc Thiếu Thiên, nhếch miệng lên cười một cái, "Phải là em cám ơn anh mới đúng!" Lâm Tử Lam nói.
Bởi vì cô biết Mặc Thiếu Thiên có hận ý với Cung Ái Lâm, sau khi biết chuyện này, không phải người bình thường có thể chịu đựng được.
Cho nên, cô mới có thể nói như vậy.
Hơn nữa, nếu như Mặc Thiếu Thiên làm vậy, chỉ sợ cùng Mặc Ân Thiên trở mặt thành thù, hơn nữa cũng sẽ trở thành người mang tội giết người trong mắt mọi người, sẽ phải gánh chịu sự khiển trách của pháp luật, lưng Mặc Thiếu Thiên sẽ đeo tội danh này cả đời.
Cho nên, Lâm Tử Lam rất cảm tạ Mặc Thiếu Thiên không làm như vậy.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, chân mày nhíu lại, "Cám ơn anh cái gì?"
"Cám ơn anh để cuộc sống được tiếp tục nữa, cám ơn anh nhớ em cùng bảo bối!" Lâm Tử Lam cười nói với Mặc Thiếu Thiên.
Nếu như Mặc Thiếu Thiên không có băn khoăn chút nào, thật sự làm như vậy, thế thì nửa đời còn lại, cuộc sống của bọn họ nhất định ở trong vô tận tự trách cùng khiển trách.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên ôm lấy Lâm Tử Lam, hôn xuống trán của cô thật sâu.
"Một đêm không ngủ phải không? Có muốn nghỉ ngơi hay không?" Lâm Tử Lam nói, trên người Mặc Thiếu Thiên còn có mùi rượu nhàn nhạt, có thể thấy được tối ngày hôm qua anh đi uống rượu, mượn rượu giải sầu.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn đồng hồ tay một chút, "Từ đây tới giờ đi làm còn hai giờ, anh còn có thể ôm em một lát!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam gật đầu một cái, "Ừ, một lát thôi!"
"Em cũng không ngủ ngon, cùng nhau ngủ đi!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam gật đầu, cho dù không có cơn buồn ngủ, nhìn mặt mũi Mặc Thiếu Thiên, cũng muốn ngủ một lát.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đổi tư thế khác, ôm lấy Lâm Tử Lam rồi nhắm hai mắt lại.
Nhìn gương mặt tuấn tú của Mặc Thiếu Thiên, giờ phút này, lòng của Lâm Tử Lam vô cùng an tĩnh, nhìn anh nhắm mắt lại, cũng biết anh một đêm không ngủ, chỉ vì không biết tại sao, tầm mắt Lâm Tử Lam, không cách nào từ trên mặt Mặc Thiếu Thiên rời đi.
Đang lúc ấy thì, Mặc Thiếu Thiên chợt ở bên tai Lâm Tử Lam mở miệng, "Thế nào? Còn muốn một lần nữa sao?"
Nghe thế, Lâm Tử Lam lập tức đỏ mặt, vì vậy, một giây kế tiếp, Lâm Tử Lam quay đầu, lập tức nhắm hai mắt lại.
Mặc Thiếu Thiên mặc dù không có mở mắt, nhưng cũng có thể cảm thấy động tác của Lâm Tử Lam, nhếch miệng lên nhàn nhạt cười một cái, tay của anh di chuyển tới hạ thân Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam cả kinh, vừa muốn quay đầu lại, lúc này Mặc Thiếu Thiên ở bên tai của cô mở miệng, "Mới vừa rồi không làm đau em chứ?"
"Không có!" Lâm Tử Lam phủ nhận, nghĩ muốn ngăn cản tay của Mặc Thiếu Thiên, nhưng tay của anh, đã sớm bá đạo đưa tới.
"Em yên tâm, anh không động tới em, chỉ là muốn giúp em xoa xoa!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Một câu nói, trấn an nội tâm Lâm Tử Lam.
Bởi vì Lâm Tử Lam biết, coi như tranh cãi tiếp nữa, cuối cùng người thua thiệt cũng là cô, đơn giản không náo loạn, theo ý Mặc Thiếu Thiên.
Quả thật, Mặc Thiếu Thiên chỉ nhẹ nhàng xoa bóp mấy cái, không có động tĩnh nữa, rất nhanh, liền truyền đến tiếng hít thở đều đặn của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam biết anh nhất định mệt muốn chết rồi, vẫn không nhúc nhích, mặc cho anh ôm, nhắm mắt lại, cũng tính toán ngủ bù nữa.
**************************
"Mẹ, đến bây giờ, con vẫn không có tin tức của cha......" Hi Hi phá cửa mà vào.
Vậy mà, thấy hai người trên giường thì giật mình đứng tại chỗ.
Mà Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam đang ngủ, lần nữa bị động tác lớn của Hi Hi đánh thức.
Mặc Thiếu Thiên trực tiếp từ trên giường ngồi dậy, nhìn Hi Hi đứng ở cửa, không biết nên hình dung thế nào.
Mà Hi Hi nhìn bọn họ, căn bản không biết Mặc Thiếu Thiên trở về lúc nào, hơn nữa bé vừa tỉnh lại thì điện thoại cho Mặc Thiếu Thiên, kết quả không gọi được, lúc này mới tìm đến Lâm Tử Lam, nhưng không ngờ, vừa mới vào cửa, lại nhìn thấy loại tình hình này.
"Cái đó, cha, thật xin lỗi, con không biết......"
Mặc Thiếu Thiên nhìn bé, giống như đã quen, bất đắc dĩ gật đầu một cái, "Được rồi, cha biết rồi, con không phải cố ý!"
Hi Hi gật đầu liên tục. "Xem ra sau này cha phải đổi khóa cửa này rồi!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Hi Hi, "......"
Bé thật sự không biết cha trở về từ lúc nào!
Nếu như mà biết rõ, bé cũng sẽ không xông vào như vậy!
Chỉ là tính tính toán toán, từ khi biết cha đến bây giờ, không phá hư tám lần mười lần, cũng có năm sáu lần rồi!
Hi Hi cũng bình tĩnh!
Nhưng bé đang nghĩ, nếu như ngày ấy, cha thật sự không bình tĩnh, có thể ném bé ra ngoài hay không! Hi Hi đứng ở nơi đó, suy nghĩ đã không biết bay tới nơi nào.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên mở miệng, "Thế nào? Còn không đi ra ngoài? Muốn nhìn chúng ta mặc quần áo?"
"Ồ ồ!" Hi Hi lúc này mới phản ứng được, gật đầu liên tục, nét mặt non nớt cười một cái, "Con đi ra ngoài làm bữa sáng trước, cha, mẹ, chậm ra!" Nói xong, Hi Hi đi nhanh ra ngoài, hơn nữa đặc biệt cẩn thận đóng cửa lại.
Lúc này, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên mới nâng lên nụ cười bất đắc dĩ, đối với loại hành vi này của Hi Hi, cũng đã sớm thành thói quen, tròng mắt của anh nhìn về phía Lâm Tử Lam, "Như thế nào? Còn mệt nữa không?"
Lâm Tử Lam lắc đầu một cái, bị Hi Hi náo loạn như vậy, nơi nào còn có tâm tình ngủ, cô vươn người một cái, "Không mệt nữa!"
Mặc Thiếu Thiên mới muốn nói gì, lúc này, Hi Hi ở bên ngoài lớn tiếng hô. "Cha, mẹ, các người mau ra đây xem một chút!" Hi Hi lớn tiếng hô.
Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam cau mày, nhìn nhau, một giây kế tiếp, cũng không dám kéo dài nhiều, mặc quần áo vào sau đó đi ra ngoài.
Bên ngoài, Hi Hi cầm tờ báo, oa oa kêu to.
"Thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?" Mặc Thiếu Thiên hỏi, chau mày đi tới chỗ Hi Hi, Lâm Tử Lam theo sát sau lưng.
Hi Hi cầm tờ báo, lúc thấy Mặc Thiếu Thiên, bé trực tiếp đưa tờ báo cho anh, "Cha, cha xem!"
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhận lấy tờ báo, thấy chữ phía trên thì cau mày.
"Chủ tịch tập đoàn Mặc Thiếu Thiên đầu tháng sau cùng thiết kế sư trong công ty đám cưới!" Kiểu chữ ngay ngắn, đã chiếm cứ bốn phần trang báo.
Hơn nữa, mặt trên còn có ảnh cưới của Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam.
Kiểu chữ rõ ràng, hình cũng rất đẹp.
Chỉ là, khi nhìn đến ảnh chụp kia, Mặc Thiếu Thiên ngây ngẩn cả người.
Lúc này, Lâm Tử Lam cũng nhìn qua, lúc thấy tựa đề, cũng không có gì, nhưng hình ảnh kia, chụp khi nào thế?
Sao cô lại không biết?
"Các người hiện tại muốn khiêm tốn cũng không khiêm tốn được!" Hi Hi nói.
Bé biết cha cùng mẹ vẫn chưa tuyên bố, là muốn đợi đến sau khi lễ đính hôn của Trần Mặc cùng người khác kết thúc, nhưng mà rõ ràng, hiện tại không được!
"Cũng không biết tin tức này là ai truyền ra ngoài, nhưng hình này, còn làm cho thật đẹp mắt!" Hi Hi cười nói.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên cầm tờ báo, "Còn có thể là ai!"
Lời này, ngụ ý, ngày hôm qua Mặc lão mới vừa ép cưới, hôm nay tin tức liền bị truyền ra, trừ ông ra còn có ai.
Mặc Thiếu Thiên nói một câu như vậy, Hi Hi cùng Lâm Tử Lam đều hiểu.
Hi Hi suy nghĩ một chút, ở trong lòng hết sức đồng ý với cách làm của Mặc lão, không tệ, có năng lực!
Cha nghe theo mẹ khiêm tốn như vậy, hiện tại, coi như muốn khiêm tốn cũng không khiêm tốn được!
Hi Hi thích náo nhiệt.
Lúc người khác nghĩ phải đối mặt với truyền thông ra sao, Hi Hi lại có vẻ thật vui mừng.
Lúc này, Lâm Tử Lam thở dài, "Thôi, dù sao lễ đính hôn của Trần Mặc phải trì hoãn, nếu như là Mặc lão làm, vậy thì thuận theo ông ta đi!" Lâm Tử Lam nói.
Hi Hi ở một bên phụ họa, gật đầu liên tục.
Thật ra thì, Mặc Thiếu Thiên cũng muốn công bố, chỉ là Lâm Tử Lam một mực muốn khiêm tốn, lúc này anh mới không thể không khiêm tốn.
Hiện tại Lâm Tử Lam nói cái này, Mặc Thiếu Thiên còn có thể nói gì?
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên vươn tay trực tiếp ôm lấy Lâm Tử Lam, "Nghĩ thông suốt rồi?"
"Không phải nghĩ thông suốt, chuyện đã xảy ra, chỉ có thể xử lý như vậy!" Lâm Tử Lam nói.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên lười biếng nhíu mày, "Nghe em nói như vậy, sớm biết anh nên trực tiếp truyền tin tức ra trước, em làm theo thỏa hiệp!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe thế, Lâm Tử Lam cười một cái, "Mặc tiên sinh, anh có thể làm như vậy, đến lúc đó em sẽ nói ra cái gì, cũng không biết!"
Nhìn Lâm Tử Lam cười, Mặc Thiếu Thiên cũng biết, cô gái này sẽ không dễ dàng bị uy hiếp như vậy.
Mặc Thiếu Thiên tức giận trừng hai mắt, "Xem ra, anh nhất định bắt em đi đăng kí trước mới phải!”
Nói đến cái này, Lâm Tử Lam cố làm ra vẻ kinh ngạc hô một tiếng, "Ai nha, thật xin lỗi, gần đây hộ khẩu không biết để ở đâu rồi!"
Mặc Thiếu Thiên, "......"
Thừa dịp lúc Mặc Thiếu Thiên im lặng, Lâm Tử Lam từ trong ngực của anh thoát ra, "Em đi rửa mặt trước, ăn cơm gặp!" Nói xong, Lâm Tử Lam trực tiếp tránh người.
Mặc Thiếu Thiên đứng ở nơi đó, nghĩ tới vẻ mặt mới vừa rồi của Lâm Tử Lam, khóe miệng không khỏi tràn ra ý cười.
Lúc này, Hi Hi đứng ở nơi đó, "Cha, cha không phải muốn học nấu cơm sao? Con ở trong phòng bếp chờ, cha đi rửa mặt trước đi!" Nói xong, Hi Hi cũng trực tiếp chạy đi.
Mặc Thiếu Thiên đứng ở nơi đó, lúc này mới nhớ tới, chuyện muốn học nấu cơm, không có kế hoạch, trực tiếp đi về phía phòng tắm, rửa mặt một lần, sau khi ra ngoài, trực tiếp vào phòng bếp.
Khi đó, Hi Hi đang chờ trong phòng bếp!
"Làm cái gì?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.
"Cái đó là sữa, đổ vào trong chén đi!" Hi Hi chỉ huy.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại, nhìn đến sữa bọn họ thường uống, chuyện này đơn giản, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp tìm ra cái chén, đổ vào 3 cái chén, làm, rất đơn giản.
Hi Hi cau mày, “Con không phải chỉ cái này, con lo lắng, cha có thể làm những chuyện gì với Cung Ái Lâm hay không.......”
Nghe thế, Lâm Tử Lam sững sờ, ngay sau đó nhìn Hi Hi lắc đầu, “Hẳn là sẽ không đâu!”
“Con chính là không biết phải hay không, cho nên mới phải lo lắng, dựa theo tác phong của cha, không báo thù không phải tính cách của cha!” Hi Hi nói.
Nói đến cái này, Lâm Tử Lam mới bắt đầu có chút lo lắng, cô cau mày, suy nghĩ một chút rồi mở miệng, “Để mẹ gọi điện thoại cho cha!”
“Dạ!” Hi Hi gật đầu liên tục.
Vì vậy, Lâm Tử Lam vội vàng lấy điện thoại di động ra, bấm điện thoại cho Mặc Thiếu Thiên, nhưng thật lâu, điện thoại cũng không có người nhận.
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, Hi Hi cũng nhìn Lâm Tử Lam, hai người nhìn nhau, trong con ngươi tràn đầy lo lắng.
“Mẹ gọi lại!” Lâm Tử Lam nói, vì vậy cầm điện thoại di động lên tiếp tục gọi, trong mắt, đều là lo lắng.
Hi Hi cũng ngồi ở đó, nhìn điện thoại từng lần một không có người nhận, trong lòng cũng lo lắng không được.
Sớm biết, bé cũng không nói ra rồi, cũng sẽ không có chuyện này xảy ra!
Mặc dù bọn họ lo lắng không thôi, nhưng điện thoại bên kia, vẫn không có kết nối.
Mà điện thoại bên kia.
Mặc Thiếu Thiên ngồi ở trong xe, ánh mắt nhìn biệt thự Mặc gia trước mặt, đôi tròng mắt kia giống như là máu, chỉ cần nghĩ đến lời nói của bọn họ, Mặc Thiếu Thiên đều khó có thể tự kìm chế!
Cho tới hôm nay, anh mới biết, qua nhiều năm như vậy, những chuyện anh đã trải qua, đều là do Cung Ái Lâm ban tặng!
Nghĩ tới đây, anh thật hận bây giờ không được giết chết bà ta!
Kích động, tức giận, tự trách, hối hận, các loại tâm tình đan vào trong lòng, gân xanh huyệt thái dương trên tay của anh cũng lộ ra ngoài!
Mặc Thiếu Thiên trực tiếp từ trong xe lấy súng ra, lúc vừa muốn xuống xe, điện thoại vang lên, khi thấy tên tuổi điện tới thì tròng mắt của anh tối lại.
Vốn là nghĩ trực tiếp vứt bỏ đi, nhưng sau khi đẩy cửa ra, luôn là không cách nào bỏ rơi tiếng điện thoại sau lưng.
Rốt cuộc, sau khi giãy giụa một phen, Mặc Thiếu Thiên lần nữa ngồi ở trong xe, nhìn điện thoại di động, cuối cùng bấm nút nghe.
“Alo........”
“Anh đang ở đâu?” Trong điện thoại, âm thanh Lâm Tử Lam lo lắng truyền tới.
Mặc Thiếu Thiên cưỡng chế đè nén lại hận ý trong nội tâm, “Anh ở bên ngoài làm một ít chuyện, em cùng bảo bối nghỉ ngơi trước đi!” Mặc Thiếu Thiên nói cần phải cúp điện thoại.
Anh cũng biết, vào giờ phút này, Hi Hi nhất định nói mọi chuyện cho Lâm Tử Lam, nếu không cô sẽ không gọi điện thoại hỏi anh ở nơi nào.
“Đợi đã nào…!” Lúc này, Lâm Tử Lam khẩn trương mở miệng, hình như chỉ sợ điện thoại không dễ dàng gọi được bị tắt.
Quả thật, Mặc Thiếu Thiên không có tắt điện thoại di động, mà là nghe âm thanh trong điện thoại.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, cũng mở miệng, “Thật ra thì cũng không có chuyện gì, chính là muốn nói với anh một câu thôi!”
Mặc Thiếu Thiên vẫn không mở miệng.
“Mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh còn có em, có bảo bối, mặc kệ xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng sẽ đứng về phía anh!” Lâm Tử Lam nhẹ nhàng nói.
Nghe thế, đáy lòng Mặc Thiếu Thiên chấn động, mặc dù trên mặt không có gì, nhưng là từ ánh mắt của anh có thể thấy được biến hóa của anh.
“Tốt lắm, không có chuyện gì rồi, anh trở về sớm chút, em cúp trước!” Nói xong, Lâm Tử Lam trực tiếp cúp điện thoại.
Mà Mặc Thiếu Thiên lại cầm điện thoại di động, qua thật lâu, anh mới phục hồi tinh thần lại, để điện thoại di động xuống, ngẩng đầu lên, phiền muộn nhắm lại hai mắt!
Lời nói của Lâm Tử Lam, rất nhẹ, không nặng, nhưng lại từng lần một vọng về ở bên tai của anh, đầu óc của anh, vô luận như thế nào, cũng không xua đi được!
Cuối cùng, Mặc Thiếu Thiên mở mắt, một giây kế tiếp, trực tiếp khởi động xe, quay đầu xe lại, trở về.
Mà trong nhà, sau khi Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam cúp điện thoại, lập tức hỏi tới, “Mẹ, như thế nào? Như thế nào?”
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, lắc đầu một cái.
Hi Hi lập tức cau mày lại, “Cha không nói gì sao?”
Nhìn bộ dạng của Hi Hi, Lâm Tử Lam cười cười, “Được rồi, chúng ta nên tin tưởng cha con!” Lâm Tử Lam nói, “Ngay cả mẹ và cha con rất kích động, nhưng mà mẹ lại tin tưởng, cha con sẽ không để cho chúng ta thất vọng!” Lâm Tử Lam nói.
Tâm trạng của Mặc Thiếu Thiên, cô có thể hiểu, nhưng là hiện tại, bọn họ chỉ có chờ.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, cô tin tưởng, Mặc Thiếu Thiên không phải là người không khống chế được.
Lâm Tử Lam nguyện ý tin tưởng anh......
Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, bé biết tính cách của Mặc Thiếu Thiên, nếu cha không muốn để cho bọn họ tìm được, bọn họ căn bản không tìm được, cho nên, bé cũng nguyện ý tin tưởng Mặc Thiếu Thiên một lần!
Hi Hi gật đầu lia lịa.
Lâm Tử Lam nhìn bé, “Tốt lắm, khuya lắm rồi, con sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai còn phải đến trường đấy!” Lâm Tử Lam nói.
“Vậy còn mẹ?” Hi Hi lo lắng nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
“Mẹ ngồi ở chỗ này chờ một lát!”
“Con chờ với mẹ!” Hi Hi nói.
“Không cần, mẹ chờ một lát, nếu như cha con không trở lại, mẹ liền đi nghỉ ngơi!” Lâm Tử Lam nói.
Nhìn dáng vẻ mẹ kiên định, Hi Hi cũng chỉ có thể gật đầu một cái, “Được, nếu như cha gọi điện thoại, mẹ nhớ nói cho con biết!” Hi Hi nói.
Lâm Tử Lam gật đầu một cái, vì vậy Hi Hi đứng dậy, lưu luyến không rời đi về phòng.
Sở dĩ bé đáp ứng, cũng là bởi vì biết Lâm Tử Lam muốn an tĩnh một chút.
Thấy Hi Hi trở về phòng, Lâm Tử Lam ngồi ở trên ghế sô pha, tươi cười trên mặt từ từ phai đi, thay thế, cũng là một nét lo lắng.
Ngay cả lời nói cũng dễ nghe, nhưng là những lời đó, cô là nói cho Hi Hi nghe, đối với Mặc Thiếu Thiên mà nói, loại tổn thương này, là chuyện cả đời anh, Lâm Tử Lam không xác định Mặc Thiếu Thiên sẽ như thế nào
......
Vì vậy, ngồi ở trên ghế sô pha, vừa chờ, vừa nghĩ tới......
Lúc rạng sáng.
Lúc trời sắp sáng, Mặc Thiếu Thiên mới từ bên ngoài trở lại, y phục có chút không chỉnh tề, cà vạt cũng là xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng mặc dù như vậy, vẫn như cũ không làm giảm hình tượng anh tuấn của anh, hơn nữa, Mặc Thiếu Thiên như vậy, càng làm cho người ta có một loại cảm giác chán chường lười biếng.
Đang lúc anh vừa muốn đi vào phòng nghỉ, tròng mắt chợt quét về phía một người nằm trên sô pha phòng khách, lúc thấy đó là Lâm Tử Lam, tròng mắt của anh nhíu lại thật sâu.
Trong tay Lâm Tử Lam còn cầm điện thoại di động, cô tựa vào trên ghế sô pha, ngủ rất say.
Nhìn ra, cô là ngày hôm qua sau khi nói chuyện điện thoại xong, vẫn ở chỗ này chờ......
Cô chờ anh cả đêm!
Nghĩ đến cái này, trong lòng Mặc Thiếu Thiên không nói ra được xúc động, cũng có loại đau lòng không nói ra được.
Một giây kế tiếp, anh đi tới chỗ Lâm Tử Lam, nhìn cô nằm trên ghế sô pha, không nhịn được vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc của cô một chút, Lâm Tử Lam không có bất kỳ phản ứng nào, ngủ rất say, ngày hôm qua chờ rất khuya, cô trực tiếp nằm ở nơi đó ngủ thiếp đi.
Nhìn mặt của Lâm Tử Lam, ngày hôm qua lời Lâm Tử Lam nói, vẫn quanh quẩn ở trong đầu của anh như trước, tay của anh nhẹ nhàng vuốt tóc của Lâm Tử Lam, ánh mắt tràn đầy thương tiếc.
Một lát sau, cuối cùng Mặc Thiếu Thiên thu tay lại, nhìn Lâm Tử Lam, nhẹ nhàng bế cô từ trên ghế sô pha lên, đi vào trong phòng.
Thả Lâm Tử Lam vào trên giường, vừa muốn vì cô đắp chăn, Lâm Tử Lam lại giật giật, mở mắt.
Mặc Thiếu Thiên an vị ở bên giường vẫn không nhúc nhích, thấy Lâm Tử Lam mở mắt liền mở miệng, “Em đã tỉnh?”
“Anh trở lại?” Lâm Tử Lam hỏi một đằng, trả lời một nẻo, nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái, “Về sau mệt nhọc thì về phòng ngủ, phòng khách quá lạnh!” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô nói.
Lâm Tử Lam không nói gì, mà là nhìn thẳng anh, gật đầu một cái, “Ừm!”
Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn thẳng Lâm Tử Lam, ánh mắt, càng phát ra tĩnh mịch, một giây kế tiếp, Lâm Tử Lam còn chưa có phản ứng được, Mặc Thiếu Thiên chợt vươn tay ôm lấy.
Môi, cũng theo đó bao trùm lên.
Lâm Tử Lam căn bản không có ngờ tới, cũng không còn phản ứng, cứ như vậy bị Mặc Thiếu Thiên ôm, hôn......
Nụ hôn của anh, rất cuồng dã, cũng rất gấp rút, hình như có chút không thể chờ đợi, hơn nữa, Lâm Tử Lam cũng có thể cảm thấy tâm tình anh phức tạp.
Lâm Tử Lam cũng không đẩy anh ra, mà là phối hợp với anh, đáp lại anh, hai người ôm nhau, kích tình hôn.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp đè Lâm Tử Lam xuống giường, không nói hai lời, trực tiếp cởi quần áo của cô xuống, cũng cởi quần áo của mình đi, không có quá nhiều đoạn mở đầu, tách hai chân Lâm Tử Lam ra, đột nhiên tiến thẳng vào cô.
.....
“Ưmh......” Lâm Tử Lam vẫn không nhịn được phát ra âm thanh, mặc dù không có đau đớn như trước, nhưng là phía dưới hơi khô sáp, Lâm Tử Lam vẫn còn có chút không thích ứng.
Mặc Thiếu Thiên không hề vì vậy mà dừng lại, hoặc là thả chậm động tác, mà là tiến vào phía sau cô, thích ứng hai cái, động tác bắt đầu tăng nhanh, mau hơn nữa..
....
Mặc Thiếu Thiên không có nhìn thẳng Lâm Tử Lam, chỉ là hôn cô, không ngừng hôn cô, động tác phía dưới, làm cũng không chút nào ổn định lại, mà nhanh hơn, thậm chí, biến đổi một động tác, càng hoạt động nhanh hơn, xem ra, rất điên cuồng.
Lâm Tử Lam biết, Mặc Thiếu Thiên ở phương diện này, cho tới nay đều là rất điên cuồng, nhưng là hôm nay, điên cuồng khác thường.
Biết tâm tình của anh không tốt lắm, Lâm Tử Lam cũng không có nói cái gì, mặc dù anh rất điên cuồng, cũng có chút thô lỗ, nhưng là Lâm Tử Lam vẫn có thể cảm thấy anh đang trong lúc vô tình đối với mình cẩn thận, hơn nữa, nụ hôn của anh đã nói rõ tất cả.
Rốt cuộc, hơn nửa giờ, trong phòng rốt cuộc yên tĩnh lại.
Trừ có mùi thơm nhàn nhạt, còn có dấu vết hoan ái đi qua.
Lâm Tử Lam nằm ở trên giường, đưa lưng về phía Mặc Thiếu Thiên, nhắm mắt dưỡng thần, nghỉ ngơi một chút.
Mà Mặc Thiếu Thiên ôm Lâm Tử Lam ở phía sau, thật chặt vòng quanh hông của cô, một lát sau, anh mở miệng, “Mới vừa rồi có làm đau em không?”
Nghe được lời nói của Mặc Thiếu Thiên, lúc này Lâm Tử Lam mới mở mắt, nhưng cũng không đáp lại anh.
Lúc này, môi Mặc Thiếu Thiên nhẹ nhàng hôn ở trên người Lâm Tử Lam, “Thật xin lỗi, mới vừa rồi làm em đau!”
Nghe thế, Lâm Tử Lam lắc đầu một cái, “Em không sao!”
“Em không hỏi anh ngày hôm qua làm cái gì sao?” Mặc Thiếu Thiên ở bên tai Lâm Tử Lam nhẹ nhàng hỏi.
Lâm Tử Lam lắc đầu, “Em tin tưởng anh!”
Nghe thế, thân thể Mặc Thiếu Thiên đột nhiên giật mình dừng một chút, sau đó càng thêm ôm chặt Lâm Tử Lam.
“Cám ơn em......” Mặc Thiếu Thiên mở miệng, âm thanh có chút trầm thấp.