Vừa nghe điều này, giọng nói Mặc Tử lập tức thay đổi, "Thế nào? Không phải các anh đi tìm quái tài gì sao?"
"Bây giờ anh đừng hỏi nhiều như vậy, lập tức tra Diệp An Nhiên, cũng chính là Vi An sau này......"
Mặc Tử nghe trong giọng nói Tạp Ni không bình thường, nên không hỏi nhiều trực tiếp mở miệng, "Tốt, tôi biết rồi, có tin tức tôi sẽ lập tức báo cho anh!"
Cho nên, Hợp Tung cùng mọi người bên Mặc Thiếu Thiên bắt đầu hành động, tra rõ tất cả chuyện của Vi An.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Bạch Dạ, "Tôi có thể gặp bé không?" Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.
Bạch Dạ suy nghĩ một chút, gật đầu, "Ừ, vừa lúc, bé cũng muốn gặp cô!"
Nói đến Hi Hi muốn gặp cô, Lâm Tử Lam kích động muốn rơi lệ.
Cho nên, họ đi về phía phòng chữa bệnh của Bạch Dạ.
Hi Hi còn nằm ở trên giường, vì tránh cho bé đột ngột phát tác, Bạch Dạ vẫn dùng vật dụng giam giữ Hi Hi.
Đây là lần đầu tiên, Bạch Dạ ngầm đồng ý cho nhiều người như vậy tiến vào anh khu vực riêng của anh.
Thật sự đây là lần đầu tiên Tạp Ni cùng Lý Thuận đi vào, sau khi đi vào mới giật mình ngạc nhiên không thôi, thiết bị ở nơi này không thua kém những thứ trong bệnh viện, hơn nữa bên trong có nhiều phòng trống trải, rất nhiều, gần như tương đương với một bệnh viện nhỏ.
Chẳng qua là thiết bị ở nơi này, khác xa so với những thiết bị trong bệnh viện, những thứ kia cũng là do Bạch Dạ tỉ mỉ thiết kế cùng với cho người ta đặc biệt chế tạo, cũng có một vài thiết bị truyền dẫn, tương đối xa hoa.
Lúc này, mọi người đi vào, Hi Hi nằm ở trên giường, mới mấy ngày không thấy, Hi Hi giống như là gầy đi trông thấy.
"Nếu như tôi đoán không sai..., kỳ hạn của cổ này chính là một tháng, nếu như trong vòng một tháng không có tìm được cách giải cổ......" Nói đến một nửa, Bạch Dạ dừng lại một chút, tiện đà mở miệng, "Cho nên, tạm thời bé không thể rời khỏi chỗ này!"
Mọi người nói gì, lúc này, ánh mắt Hi Hi giật giật, từ từ mở mắt.
Lúc nhìn thấy Lâm Tử Lam, tay Hi Hi giật nhẹ, "Mẹ!", Hi Hi yếu ớt mở miệng.
Nghe được giọng nói của Hi Hi, Lâm Tử Lam vội vàng vươn tay, nắm lấy tay Hi Hi, "Mẹ đây!"
"Có phải là con lại phát tác không?" Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam hỏi, thần sắc nhợt nhạt, thoạt nhìn rất yếu ớt, Lâm Tử Lam nhìn, khó chịu giống như có người dùng dao cắt vào lòng của cô.
Lâm Tử Lam lắc đầu, cố gắng nuốt nước mắt, "Không có, không có!"
"Thật xin lỗi, hại mẹ phải lo lắng cho con!"
Nghe Hi Hi vẻ hiểu chuyện nói, Lâm Tử Lam cũng không biết nên nói cái gì cho phải, nước mắt rơi xuống, "Con không có chuyện gì, nhất định là vậy, mẹ tin tưởng con, hơn nữa, em gái của con đang chờ con bảo vệ cho bé!"
Nói đến cái này, Hi Hi sửng sốt, nhìn Lâm Tử Lam, vô cùng kích động, "Mẹ, ý của mẹ là......?" Hi Hi ngạc nhiên nhìn Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam gật đầu, "Đúng vậy, cho nên con nhất định phải nhanh chóng khỏe mạnh trở lại!" Lâm Tử Lam nắm tay Hi Hi cố gắng chịu đựng nói.
Hi Hi cũng rất cao hứng, chuyện không thể có một cô em gái là cảm giác rất không vui, hiện tại biết được tin kia, Hi Hi kích động không thôi, bé gật đầu lia lịa, "Ừ, nhất định con sẽ!"
Nhìn Hi Hi, khóe miệng Lâm Tử Lam nở nụ cười, không dám khóc trước mặt Hi Hi, bởi vì cô không muốn làm cho Hi Hi nghĩ nhiều.
Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn Hi Hi, khóe miệng nở nụ cười, "Bạch Dạ nói, chỉ cần con không bỏ cuộc, anh ta có lòng tin nhất định chữa khỏi cho con, đừng làm cho cha với mẹ chờ quá lâu!" Mặc Thiếu Thiên nói.
"Con biết!" Hi Hi gật đầu, "Cha, cha nhất định phải chăm sóc mẹ thật tốt, đặc biệt chú ý em gái con......"
"Cha sẽ làm, nhưng con cũng phải nhanh khỏe lại!"
"Dạ!" Hi Hi gật đầu.
Lúc này, Hoa Hồng cũng đi lên, "Hi Hi......" Hoa Hồng nhìn Hi Hi cau mày, hết sức lo lắng.
Lúc nhìn thấy Hoa Hồng, khóe miệng Hi Hi nở nụ cười, "Làm sao vậy? Dáng vẻ cau mày, thật xấu!"
Nghe Hi Hi nói..., Hoa Hồng thoáng cái không biết nên nói cái gì cho phải, giật mình im lặng thật lâu, Hoa Hồng mới chậm rãi mở miệng, "Thật xin lỗi...... Cũng là vì tôi, cậu mới bị như vậy!"
Nhìn bộ dạng Hoa Hồng như sắp khóc, Hi Hi không nhịn được cười, "Chị đã cứu em, cho nên em làm như vậy là phải, chị không cần nói xin lỗi, hơn nữa, em cũng không có quen với bộ dạng dịu dàng như thế......"
Lúc nói đến cái này, Hoa Hồng bị Hi Hi trêu chọc nhịn cười không được, "Bất kể như thế nào, cậu phải nhanh khỏe lại, chúng ta còn cùng nhau tung hoành!" Hoa Hồng nói.
Nghe thế, Hi Hi gật đầu, "Chị yên tâm, tôi nhất định sẽ!"
Nhìn Hi Hi, Hoa Hồng cũng đau lòng không biết nên nói cái gì cho phải, lúc này, Lý Thuận cùng Tạp Ni đi lên.
"Bảo bối!" Tạp Ni kêu một tiếng.
"Tạp Ni!" Hi Hi cũng yếu ớt kêu một tiếng.
"Nhanh khỏe mạnh lại, chúng tôi cũng đang chờ cậu làm một vụ lớn đây!" Tạp Ni nói.
Biết ý chí Hi Hi rất mạnh mẽ, biết tham vọng của bé, Tạp Ni cố ý nói.
Nghe Tạp Ni nói..., "Các anh mỗi người một câu, giống như tôi sắp chết vậy!"
"Nói bậy gì đấy!" Tạp Ni mở miệng, "Tóm lại, nhanh khỏe lại, chúng ta cùng nhau đến Hợp Tung!"
"Tôi biết rồi!"
"Đúng vậy, lão đại, khỏe lại, chúng ta cùng nhau trở về tiếp nhận huấn luyện!" Lý Thuận bên cạnh nói phụ họa.
Nghe Lý Thuận nói..., Hi Hi gật đầu.
Mà Bạch Dạ, lại chau mày, xem ra Hi Hi, lai lịch không tầm thường, người ở đây, trừ Lâm Tử Lam ra, đều là người trong giới hắc đạo, nhưng rõ ràng, họ đối với Hi Hi thương yêu không thua gì Mặc Thiếu Thiên đối với Hi Hi.
Mà Mặc Thiếu Thiên là người của Cửa Ngục, Hoa Hồng cùng Tạp Ni là người Hợp Tung, họ còn nói Hi Hi cùng nhau tung hoành......
Chẳng lẽ Hi Hi là người của Hợp Tung?
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Bạch Dạ không mở miệng nói toạc ra, xem ra mối quan hệ này không đơn giản, mà Hi Hi lại càng không đơn giản!
Vẫn không thể xem thường đứa bé này!
Lúc này, mỗi người một câu, Hi Hi nhìn họ, "Các anh không cần lo lắng cho tôi, tôi đây là người sợ chết sao, nhất định sẽ sống sót!"
"Ừ!"
Lúc này, Bạch Dạ nhìn họ mở miệng, "Được rồi, thân thể của bé rất yếu, cần nghỉ ngơi, mọi người nên đi ra rồi!" Bạch Dạ không quan tâm mở miệng.
Nghe được Bạch Dạ nói..., tất cả mọi người không nói gì nữa, mà Lâm Tử Lam, nắm tay Hi Hi, "Lúc khác mẹ đến thăm con!"
"Dạ!" Hi Hi liên tục gật đầu, cho nên, mọi người đi ra ngoài.
Đi ra bên ngoài, thấy tấm thủy tinh hoàn toàn ngăn cách mọi người, Bạch Dạ lúc này mới mở miệng, "Để kéo dài trùng độc, hiện tại tôi có một biện pháp, có thể cho mọi người tranh thủ thời gian tìm kiếm người hạ độc!"
"Biện pháp gì?" Mặc Thiếu Thiên hỏi, chỉ cần có một phương pháp xử lý, Mặc Thiếu Thiên sẽ không bỏ qua.
"Truyền máu!" Bạch Dạ chậm rãi nói, "Mỗi lần phát tác, trong cơ thể bé sẽ mất hơn phân nửa máu, cho nên hiện tại chỉ có thể dùng biện pháp này để kéo dài!"
Mặc dù họ không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng Bạch Dạ nói như vậy, họ tuyệt đối tin tưởng Bạch Dạ.
"Tốt, cứ làm theo anh nói, dùng máu của tôi!" Mặc Thiếu Thiên nói.
"Của tôi cũng có thể!" Hoa Hồng cũng lập tức mở miệng nói.
Việc nhân đức Lý Thuận không nhường ai, "Còn có tôi!"
Nhìn họ nói như vậy, Tạp Ni cũng từ từ mở miệng, "Mấy người chúng ta, không được thì xoay vòng!"
"Không phải máu ai cũng có thể, cũng phải cùng nhóm máu mới được, Mặc Thiếu Thiên có thể, nhưng là các anh nhất định phải làm xét nghiệm nhóm máu rồi!"
"Cái này không thành vấn đề!" Tạp Ni nói.
Bạch Dạ gật đầu, Lâm Tử Lam cũng rất muốn hiến máu, nhưng cô biết mình không thể, đứng ở đó, không có mở miệng, nhưng trong đầu chỉ toàn là dáng vẻ vừa rồi của Hi Hi.
Chẳng qua mới mấy ngày không gặp, bé đã gầy tới mức làm cho người ta nhìn thấy mà đau lòng!
Nhìn Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên đặt tay trên vai của cô, "Tin tưởng Bạch Dạ, tin tưởng Hi Hi, con nhất định sẽ không có chuyện gì!"
"Ừ!" Lâm Tử Lam gật đầu, đến bây giờ cô cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.
Cho nên, lúc buổi chiều, mấy người các anh đều làm xét nghiệm máu, nhưng cho ra kết quả lại là, Hoa Hồng có thể, Tạp Ni cùng Lý Thuận cũng không được!
Nói đúng ra, chỉ có hai người Mặc Thiếu Thiên với Hoa Hồng có cùng nhóm máu giống với Hi Hi.
Khi biết được tin kia, Hoa Hồng có chút vui mừng, cuối cùng có thể làm cho Hi Hi chút gì đó.
Xế chiều, sau khi xét nghiệm xong, Mặc Thiếu Thiên cùng Hoa Hồng truyền cho Hi Hi rất nhiều máu, Mặc Thiếu Thiên là đàn ông, cho nên lượng máu rút được so với phụ nữ cũng nhiều hơn một ít, ngay cả thân thủ của Hoa Hồng cũng không thể so với Mặc Thiếu Thiên, nhưng là giữa nam nữ vẫn cách xa.
Hoa Hồng nhìn những dụng cụ lấy máu, mở miệng, "Không sao, có thể rút ra nhiều một chút!"
Bạch Dạ không để ý đến cô, vừa lấy máu cho cô, vừa bận rộn chuyện khác, lúc lấy máu xong ra, Bạch Dạ đi tới, vừa muốn tháo ra, Hoa Hồng mở miệng, "Vẫn có thể lấy nhiều hơn nữa!"
"Lượng máu một người bình thường có thể hiến là bốn trăm mililít, mà lượng máu người Trung Quốc có thể hiến chỉ có hai trăm mililít, bây giờ cô đã rút bốn trăm mililít rồi, rút thêm nữa, sẽ gây ra cơn sốc do mất máu!"
"Tôi không sao......"
"Cho dù cô khỏe mạnh, cũng phải làm theo quy định của tôi!" Vừa nói Bạch Dạ vừa tháo dụng cụ từ trên người của cô ra, máu ngừng chảy ra.
Hoa Hồng còn muốn nói điều gì, nhưng chợt phát hiện lúc đứng dậy đầu có chút choáng váng.
Cho dù như vậy, Hoa Hồng cũng không nói ra, nhưng thân là bác sĩ Bạch Dạ làm sao có thể không nhận ra.
"Cô vừa lấy máu xong, thân thể không vững, tốt nhất là nên nghỉ ngơi thêm!" Nói xong, Bạch Dạ đi về hướng vừa rồi.
Hoa Hồng nằm ở đó, nghĩ tới lời Bạch Dạ nói..., không nhịn được lầm bầm chửi anh mấy câu, chẳng qua, cô cũng biết điều nằm yên ở đó nghỉ ngơi một lát.
Lúc này, Lâm Tử Lam đi đến, trong tay bưng một cái bát đi tới bên cạnh Hoa Hồng, "Hoa Hồng, uống cái này!"
"Cái gì?" Hoa Hồng nhìn, đứng dậy.
"Nước đường đỏ, cô vừa rút nhiều máu như vậy, uống cái này có thể bồi bổ!" Lâm Tử Lam nói, cái này là do cô vì cô ấy mà làm.
Hiện tại cô không thể làm gì cho Hi Hi, ngược lại Hoa Hồng thì có thể, đương nhiên cô có nghĩa vụ chăm sóc thật tốt cho Hoa Hồng.
Hoa Hồng nhìn Lâm Tử Lam bưng nước đường đỏ, nhíu mày, "Thật sự có hiệu quả sao?"
"Ừ!" Lâm Tử Lam gật đầu, "Bạch Dạ đã xác nhận!"
Nếu là Bạch Dạ đã xác nhận có hiệu quả, Hoa Hồng còn có thể hoài nghi cái gì, trực tiếp nhận lấy từ trong tay Lâm Tử Lam....
Lúc này, người giúp việc đứng bên cạnh Lâm Tử Lam, dùng tiếng Anh nói, “Lâm tiểu thư, chúc mừng cô đã mang thai, đây là bữa sáng dinh dưỡng đặc biệt của cô!”
Nhìn bữa sáng thịnh soạn trước mặt, Tử Lam gật đầu cười, "Thank you!"
Người giúp việc hơi xấu hổ sau đó lui xuống.
Lúc này, Lý Thuận cùng Tạp Ni vừa đi tới, nhìn thấy bữa sáng thịnh soạn của Tử Lam, Lý Thuận không nhịn được đi tới, "Wow, bữa ăn sáng thật thịnh soạn, thì ra phụ nữ có thai còn được đãi ngộ như vậy!"
Hoa Hồng ở một bên tao nhã ăn sáng, nghe được lời nói của Lý Thuận không nhịn được cười mở miệng, "Hâm mộ sao? Hâm mộ vậy thì mau mau mang thai, vậy thì anh cũng có thể hưởng thụ như vậy!"
Nghe Hoa Hồng nói..., Lý Thuận sầm mặt, ngước mắt căm tức nhìn Hoa Hồng một cái, "Nếu như tôi có thể mang thai, trên thế giới này cũng không phân biệt nam nữ rồi!"
"Nếu như không phân biệt nam nữ, chỉ sợ anh đã sớm nhịn chết rồi!" Lời của Hoa Hồng nói ra không làm người ta sợ hãi đến chết thì cũng sẽ không ngừng nói.
Lý Thuận cảm giác mình thua.
Một người phụ nữ nói đến mức này rồi, anh còn có thể nói gì?
Cho nên, Lý Thuận ngồi chỗ đó chịu lép vế an phận ăn điểm tâm.
Tạp Ni ngồi bên cạnh anh, mở miệng cười, "Trăm ngàn lần chớ có cùng phụ nữ phân cao thấp!"
Lý Thuận biểu hiện đồng ý gật đầu.
Khóe miệng Hoa Hồng ngoắc ngoắc, không nói gì nữa.
Tử Lam cũng an tâm ăn bữa sáng, nghe họ cãi nhau, chỉ cười không nói gì.
Họ còn chưa ăn xong bữa sáng, Bạch Dạ đã tới.
Lúc nhìn thấy Bạch Dạ, Tử Lam cũng đã ăn được một ít, lập tức đứng lên, "Bạch Dạ, tình trạng như thế nào?"
Đôi mắt Bạch Dạ có chút hồng, nhìn ra, anh vì chuyện của Hi Hi cũng lao tâm khổ trí.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên kéo Tử Lam ngồi xuống, ý bảo để cho Bạch Dạ bớt căng thẳng, lúc này Tử Lam mới phát hiện, mình hơi gấp gáp một chút.
Bạch Dạ ngồi ở chính giữa, người giúp việc đưa bữa sáng lên, Bạch Dạ cũng không vội vàng ăn, mà nhìn họ, "Đã có kết quả!"
Nghe thế, dường như Tử Lam nghe thấy sự hy vọng, kích động nhìn Bạch Dạ, "Kết quả gì?"
Hoa Hồng cũng kích động nhìn anh nói, "Tôi biết, nhất định anh sẽ không để cho tôi thất vọng!"
Nhìn dáng vẻ mọi người kích động, Bạch Dạ mở miệng, "Tôi chỉ có thể nói, tôi có kết quả, nhưng không nói, tôi có thể giải được loại cổ này!"
Nói đến điều này, mọi người đều hơi sửng sốt, Tạp Ni đã mở miệng, "Rốt cuộc như thế nào, anh cứ nói tiếp!"
"Trải qua một đêm hôm qua nghiên cứu, tôi biết loại cổ trong người Hi Hi là gì rồi!"
"Cổ gì!?"
"Cổ gì!?" Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên gần như đồng thời hỏi, giọng nói để lộ đầy vẻ lo lắng.
"Trùng cổ!" Bạch Dạ chậm rãi nói ra đáp án.
"Trùng cổ?" Mặc Thiếu Thiên chau mày.
Bạch Dạ gật đầu, "Trùng cổ, trong truyền thuyết, trùng cổ là do đem các loại trùng độc có độc tính cực mạnh nhốt ở trong thùng bịt kín, khiến chúng ở trong đó cắn giết lẫn nhau, cuối cùng còn lại một con gọi là —— cổ, đến mồng năm tháng năm hàng năm cũng chính là vào tiết Đoan Ngọ, tụ trùng độc, bởi vì mồng năm tháng năm là lúc mặt trời chói chang khí độc nghiêm trọng nhất, lại dùng rắn, rết, côn trùng để kiềm chế, vừa chạm vào là bị giết chết!" Bạch Dạ nhìn họ gằn từng chữ nói.
Mọi người nghe xong ngây ngẩn cả người, những thứ này, căn bản họ nghe không hiểu, không, không phải là nghe không hiểu, mà là không biết nên hiểu như thế nào!
Hoa Hồng mở miệng, "Bạch Dạ, anh có thể nói điểm quan trọng, nghe có thể hiểu không?" Hoa Hồng nhanh chóng hỏi.
Nghe được giọng nói của Hoa Hồng, Bạch Dạ quay đầu lại thản nhiên nhìn cô, "Ở đây nghe không hiểu sợ là chỉ có một mình cô rồi!"
"Anh ——"
"Bạch Dạ, nói tiếp!" Lúc này, Mặc Thiếu Thiên cắt ngang họ đang cãi nhau, khẩn trương hỏi.
Nói đến cái này, Bạch Dạ chau mày, "Đây là một loại cổ thuật tới từ Miêu Cương, người Miêu Cương tinh thông cổ thuật, từ xưa họ dùng trùng cổ để trừng phạt người đàn ông bạc tình, chẳng qua trùng cổ là một loại trong số đó, phàm là người trúng trùng cổ, phát tác, giống như ngàn vạn con côn trùng trong cơ thể đang cắn xé, rất khó chịu, nhưng thời kỳ đầu người trúng cổ sẽ không nhận thấy được, giống như là hiện tượng trúng độc, nhưng sau này, sẽ càng ngày càng nguy hiểm, hơn nữa là khuynh hướng tự hại mình, đó là bởi vì trùng cổ trong cơ thể hút máu của mình, người đó căn bản khó có thể tự kiềm chế, thời gian phát tác căn bản không cố định, nhưng mỗi lần cũng sẽ nghiêm trọng hơn, mãi cho đến khi máu của người đó bị trùng cổ hút hết!" Bạch Dạ gằn từng chữ, không hề biết lúc Tử Lam nghe, giống như một thanh kiếm đâm vào tim của cô.
Đôi mắt đều đỏ!
"Thế nhưng biện pháp hại người đã từng sống chung với nhau như thế, thật là ác độc!" Lý Thuận không nhịn được mở miệng mắng.
Tạp Ni tỏ vẻ bình tĩnh, "Ở trên thế giới này, phương pháp hại người không thiếu những cái lạ...... Chẳng qua là dùng để đối phó một đứa bé, cũng quá mức tàn nhẫn!"
Theo bản năng thì Diệp An Nhiên cũng quá ác độc.
Mặc Thiếu Thiên nghe xong, tay nắm chặt thành đấm, cho dù biết như vậy, có thể thế nào?
Diệp An Nhiên đã chết, anh cũng không còn biện pháp nào hành hạ cô, nếu không, anh nhất định đối với kẻ đã hành hạ Hi Hi, nghìn lần vạn lần trút trên người của cô!
"Vậy thì có không có cách nào cứu sao?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Bạch Dạ nhìn họ, một lát sau mở miệng, "Không có!"
Đáp án này, làm cho tất cả mọi người đều trầm xuống, Tử Lam lại muốn ngất xỉu, may là Mặc Thiếu Thiên đỡ cô.
Lúc này, Hoa Hồng nhìn anh, "Không phải anh được xưng là thiên hạ quái tài( người kì có thể giải các loại độc kì quái) sao? Tại sao ngày đến cổ này giải cũng không được? Anh cũng có thể nghiên cứu ra là loại cổ gì, tại sao giải không được, Bạch Dạ, anh chỉ làm phí phạm cái danh hiệu này!" Hoa Hồng thở hổn hển nói, không lựa lời mà nói.
Nghe Hoa Hồng nói..., Bạch Dạ mở miệng, "Tôi chỉ là một bác sĩ, không phải là người tìm hiểu cổ, cô đã quá đề cao tôi!"
"Tôi đề cao anh cái gì, nếu như anh không cứu sống Hi Hi, vậy cả đời anh cũng đừng nghĩ sống yên ổn!" Hoa Hồng nhìn Bạch Dạ uy hiếp.
Ai, người nào biết Hoa Hồng người đó xui xẻo!
Bạch Dạ cũng không biết mình có tài rốt cuộc là chuyện tốt hay không!
Bạch Dạ không tiếp tục tranh cãi cùng Hoa Hồng, ngược lại nhìn họ, "Không phải là tôi giải không được, mà là loại cổ này, không thể dễ dàng giải được, nếu như không cẩn thận sẽ bị cắn trả, có lẽ Hi Hi không thể chịu được lâu như vậy, sẽ chết!"
Nghe thế, trong lòng Lâm Tử Lam run sợ.
Nghe qua cổ, nhưng không nghĩ lại lợi hại như thế!
"Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật không có biện pháp nào cứu Hi Hi sao?" Tử Lam nhìn Bạch Dạ hỏi.
Cô đã đem tất cả hy vọng đặt vào người Bạch Dạ, nếu như Bạch Dạ không cứu được, vậy cô thật không biết nên thế nào!
Bạch Dạ không lập tức mở miệng, chỉ nhíu mày.
Nhìn Bạch Dạ không mở miệng, trong lòng Tử Lam thì càng không nắm chắc, mới vừa rồi tâm tình còn vui vẻ, giờ đã xuống dốc không phanh!
Mặc Thiếu Thiên cũng chau mày, nhìn Bạch Dạ, "Chẳng lẽ thật sự không có biện pháp khác sao?"
Bạch Dạ suy nghĩ một chút, mở miệng, "Cũng không phải là không có biện pháp nào!"
Nói đến cái này, mọi người nhìn anh, "Biện pháp gì?"
"Chỉ có tìm được người hạ độc, biết phương pháp hạ độc, thì có cách giải!" Bạch Dạ nói.
Nói đến điều này, mọi người đều cảm thấy Bạch Dạ nói vô ích.
"Cô ta đã chết!" Sắc mặt Mặc Thiếu Thiên vô cùng không tốt nói.
Nhìn lướt qua Mặc Thiếu Thiên, Bạch Dạ mở miệng, "Vậy thì không có biện pháp gì rồi!"
Những lời này, chẳng khác nào cho Hi Hi phán quyết tử hình!
Tâm tình Tử Lam, không cách nào diễn tả được!
Hoa Hồng cũng tức giận hét, "Đáng chết, nếu như Diệp An Nhiên không chết… tôi nhất định sẽ giết cô ta!"
"Không nghĩ tới cô ta dùng thủ đoạn độc ác như vậy!" Tạp Ni nói, nói đến điều này, anh ta nhíu mày, "Diệp An Nhiên thế nhưng có cổ thuật?"
Không cần nghi ngờ, những lời này chính là hỏi Mặc Thiếu Thiên.
Nghe Tạp Ni nói..., Mặc Thiếu Thiên cũng nhíu mày, "Tôi không biết, nhiều năm tôi không gặp cô ta, thậm chí chuyện cô ta thuộc tổ chức Mafia tôi cũng không biết!"
Mặc Thiếu Thiên nói ra lời này, Tạp Ni cũng cảm giác được có gì đó không đúng.
"Chẳng lẽ, Diệp An Nhiên xuất thân Miêu tộc?"
"Không thể nào, đã từng điều tra rõ thân thế của cô ta, không phải là Miêu tộc!" Nói tới chỗ này, Mặc Thiếu Thiên cũng cảm thấy kỳ quái.
Nếu không phải là Miêu tộc, làm sao cô ta có thể hạ độc?
Bạch Dạ vừa nghe, tự nhiên nghe ra một chút đầu mối, "Theo tôi được biết, cổ thuật của Miêu tộc, không được truyền ra ngoài!"
Vấn đề này, giúp họ tìm ra.
Một tia sơ hở.
"Ý của anh là, người hạ độc, không phải là Diệp An Nhiên?" Mặc Thiếu Thiên nhìn anh ta hỏi.
"Những lời này, hẳn là tôi hỏi anh mới đúng!" Bạch Dạ phản nói.
Mặc Thiếu Thiên dường như chợt hiểu ra, nếu như nói, không phải là Diệp An Nhiên, vậy sẽ là người nào?
Một giây sau, Mặc Thiếu Thiên cầm lấy điện thoại di động bấm gọi một dãy số.
"Alô, Mạc Lương, giúp tôi tra rõ Diệp An Nhiên lúc ở thành phố A đã từng tiếp xúc với ai, một tin tức cũng không được bỏ qua!"
"Diệp An Nhiên?" Mạc Lương sửng sốt.
"Vi An!" Mặc Thiếu Thiên nhanh chóng nói.
Mạc Lương nghe ra Mặc Thiếu Thiên đang gấp gáp, biết Hi Hi xảy ra chuyện, bây giờ đang ở Chicago, cũng không dám hỏi nhiều, lập tức đáp một tiếng, "Được, tôi lập tức đi tra!"
Sau khi cúp điện thoại, Tạp Ni mở miệng, "Tôi cũng để cho Mặc Tử tra một chút, có lẽ cũng sẽ có tin tức bất ngờ!" Nói xong Tạp Ni cũng cầm lấy điện thoại gọi.
Tử Lam đứng ở đó, vốn không có tri giác, nhưng dần dần từ lời nói của họ tìm được một tia hi vọng.
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Người hạ độc không phải là Diệp An Nhiên sao?"
"Nhưng người đưa thuốc là cô ta!" Hoa Hồng mở miệng.
"Vậy cũng có thể cô ta mua từ nơi nào, hoặc là...... Người khác cho!" Lúc nói ra câu nói sau cùng, Mặc Thiếu Thiên dường như nhớ tới cái gì, đáy mắt, vẻ thâm trầm.
Tốt nhất nên đúng như anh suy đoán!
Mà Tạp Ni bên kia, gọi điện thoại cho Mặc Tử, vừa nói xong, chính là một hồi thăm hỏi của Mặc Tử.
"Bảo bối như thế nào? Tình trạng như thế nào? Lần này có thể mang đến tổng bộ hay không!?" Từ đầu, hoàn toàn, luôn luôn không cho Tạp Ni cơ hội mở miệng trước.
Tạp Ni trầm mặt, "Tình huống không được tốt lắm!"
Vừa nghe điều này, giọng nói Mặc Tử lập tức thay đổi, "Thế nào? Không phải các anh đi tìm quái tài gì sao?"
"Bây giờ anh đừng hỏi nhiều như vậy, lập tức tra Diệp An Nhiên, cũng chính là Vi An sau này......"