"Không có nhưng!" Lúc này, Tiêu Dật ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt hung ác, "Những chuyện này không cần anh quản!"
Nghe Tiêu Dật nói..., Ảnh Tử còn có thể nói gì, có chút không cam lòng, nhưng đối với Tiêu Dật vẫn tôn trọng, "Vâng!"
"Anh tự tiện làm chủ, cầm đồ đạc của tôi, đi ra ngoài chịu phạt!" Tiêu Dật mở miệng.
"Vâng!" Ảnh Tử tuân theo, xoay người vừa định đi ra.
"Chờ một chút!" Lúc này, Tiêu Dật bỗng nhiên mở miệng, Ảnh Tử vừa đi đến cửa, nghe được giọng nói của Tiêu Dật, lập tức xoay người nhìn anh, "Còn có gì cần phân phó?"
"Lập tức tìm được người hạ độc kia cho tôi!"
"Vâng!" Ảnh Tử đáp một tiếng, lui ra ngoài.
Nửa giờ sau, Ảnh Tử trở lại, cả người toàn vết thương, những thứ kia là do roi tạo thành.
"Chịu phạt xong!"
Nhìn trên người Ảnh Tử bị thương, Tiêu Dật mở miệng, "Trở về nghỉ ngơi đi!"
"Dạ!" Vừa đáp một tiếng, Ảnh Tử xoay người đi ra ngoài.
Sau khi Ảnh Tử đi, Tiêu Dật ngồi một mình ở trong phòng, không nghĩ tới chuyện diễn biến thành tình trạng này.
Trùng cổ hoàn dĩ nhiên là bị Hi Hi ăn!
Nghĩ tới đây, trong lòng Tiêu Dật rất không thoải mái, mặc dù Hi Hi không phải con trai ruột của anh, nhưng dù sao cũng là do anh nuôi lớn, anh đem tất cả sự quan tâm cùng chăm sóc đặt vào trên người của bé...... Không nghĩ tới có thể như vậy!
Nghĩ tới đây, Tiêu Dật chợt nhớ tới cái gì, lập tức cầm lấy điện thoại gọi cho Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam đang ngồi đợi, cũng không biết là đang đợi điện thoại của Tiêu Dật, hay là đang chờ Mặc Thiếu Thiên trở lại, tóm lại cô ngồi một mình ở đó suy nghĩ lung tung, song đúng lúc nhìn thấy điện thoại của Tiêu Dật gọi đến, Lâm Tử Lam cho là có tin tức, lập tức trả lời.
"Alô......"
"Tử Lam, trăm ngàn lần không được để cho Hi Hi cào trúng em!" Nhận điện thoại câu đầu tiên, chính là điều này.
Lâm Tử Lam nghe xong, sửng sốt.
"Trùng cổ kia là gián tiếp lây bệnh, chỉ cần em bị thương, cũng sẽ bị lây bệnh!"
"Tôi biết!" Lâm Tử Lam chậm rãi mở miệng, nghe được giọng điệu Tiêu Dật quan tâm mình như vậy, tâm tình của cô nói không ra lời phức tạp.
Giọng điệu Tiêu Dật khẩn trương nói, không giống như là cố ý nói ra được, cũng chính bởi vì như vậy, tâm tình Lâm Tử Lam mới vô cùng phức tạp.
"Làm sao em biết?"
"Bởi vì tôi đã bị thương rồi, chẳng qua kết quả là, không có chuyện gì!" Lâm Tử Lam nói.
Sau khi nghe Lâm Tử Lam nói, tâm tình Tiêu Dật không cách nào hình dung, "Làm sao có thể!?"
"Có thể là do tôi may mắn!" Lâm Tử Lam chậm rãi nói, "Hiện tại tôi chỉ muốn biết, có biện pháp gì có thể cứu Hi Hi!"
Nói đến cái này, Tiêu Dật không biết nên nói gì, "Tử Lam, thật xin lỗi, chuyện này, thật sự là trách nhiệm của anh!"
Lúc Tiêu Dật thừa nhận những lời này, trong lòng Lâm Tử Lam giống như bị người ta hung hăng đấm một cái, quả nhiên, anh đã thừa nhận!
Lâm Tử Lam cắn môi, không có mở miệng, bởi vì cô không muốn làm cho mình biến thành người không có lý trí như vậy, việc cấp bách là lấy được thuốc giải, tìm được người hiểu cổ!
"Anh thừa nhận, cái kia thuốc là anh chuẩn bị cho Mặc Thiếu Thiên, nhưng đó cũng là lúc trước rồi, lúc em đang ở ngôi làng thần bí, mà vốn tính toán lợi dụng Diệp An Nhiên đến gần Mặc Thiếu Thiên, nhưng không nghĩ tới Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên tìm được nước Pháp, hơn nữa đưa em đi, anh biết sự nguy hiểm của loại thuốc này, cho nên đã bỏ cái ý nghĩ này đi, nhưng anh không nghĩ tới Diệp An Nhiên sẽ lấy cái này đi, bắt Hi Hi ăn...... Chuyện này, chính xác là trách nhiệm của anh, anh nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu sống Hi Hi!" Tiêu Dật ở trong điện thoại gằn từng chữ nói.
Nghe giải thích, trong lòng Lâm Tử Lam cũng không vì vậy mà vui vẻ hơn.
Nghĩ đến cái thuốc kia là chuẩn bị cho Mặc Thiếu Thiên, trong lòng của cô cũng không cách nào thoải mái.
Bất kể là Hi Hi, hay là Mặc Thiếu Thiên, cô cũng không cách nào tiếp nhận.
Cũng may, không phải là Tiêu Dật sai khiến, nếu quả thật đúng là như vậy, sợ là cả đời Lâm Tử Lam đều không thể quên được, không cách nào tha thứ cho anh!
"Anh biết giải thích thế này, em vẫn chưa tin, nhưng Tiêu Dật anh dám thề với trời, đời này kiếp này, anh không bao giờ gây ra những chuyện làm tổn thương tới em và Hi Hi!" Tiêu Dật gằn từng chữ nói.
Giờ này khắc này, tâm tình Lâm Tử Lam, không cách nào diễn tả được.
Cô không rối rắm trong vấn đề này, mà mở miệng, "Hiện tại, tôi chỉ muốn biết cách cứu Hi Hi, Tiêu Dật, đưa thuốc giải cho tôi, Hi Hi hiện tại đã không thể chịu đựng được!" Lâm Tử Lam nói.
Nghe thế, chân mày Tiêu Dật nhíu lại, suy nghĩ hồi lâu, mới mở miệng, "Thật xin lỗi...... Không có thuốc giải!"
Một khắc kia, tâm trạng Lâm Tử Lam, lạnh như băng.
"Vậy làm sao bây giờ? Hi Hi nên làm cái gì bây giờ?" Lâm Tử Lam ở trong điện thoại hỏi, giọng nói đầy tuyệt vọng.
"Người hạ độc kia đâu? Tìm được anh ta là có thể!"
Tiêu Dật, "......"
Nghe giọng nói của Lâm Tử Lam, tâm tình của anh cũng không được tốt, một lát sau mở miệng, "Cho anh thời gian, anh nhất định sẽ tìm được người kia!"
Lời Tiêu Dật nói..., đã cho Lâm Tử Lam đáp án, không có thuốc giải, giờ này khắc này, người hạ độc, cũng không có trong tay anh!
Chẳng lẽ thật muốn Hi Hi chịu đựng những thứ này sao?
Chẳng lẽ, thật sự bé không thể sống nổi nữa sao?
Tâm tình Lâm Tử Lam, khó nói lên lời.
Nhưng hiện tại, Lâm Tử Lam còn có thể nói gì, làm cái gì?
Coi như là có một tia hy vọng, họ sẽ không từ bỏ.
Cô gật đầu, "Được, tôi cho anh thời gian, cũng làm phiền anh, lúc tìm thấy người kia, cho tôi biết trước tiên!" Lâm Tử Lam gằn từng chữ nói, giọng nói đầy xa lạ.
Tiêu Dật nghe, trong lòng từng đợt khó chịu.
Chẳng lẽ Lâm Tử Lam thật sự muốn anh cùng cô đến bước đường như vậy sao?!
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Tử Lam ngồi trong phòng như trước, nước mắt không ngừng rơi, chỉ cần nghĩ đến Hi Hi đang ở bên trong chịu sự dày vò, Lâm Tử Lam hận không thể là người chịu thay cho Hi Hi.
Nhưng bây giờ có thể có biện pháp gì!
Chỉ có thể dựa vào Tiêu Dật tìm được người hạ độc kia!
Lúc này là hy vọng cuối cùng!
Mà Tiêu Dật bên kia.
Sau khi cúp điện thoại, điện thoại di động bị anh ném trên bàn, anh thật không nghĩ tới, có một ngày anh và Lâm Tử Lam đứng ở nơi này đối đầu nhau mà nói chuyện, còn dùng giọng nói lạnh nhạt như vậy.
Nghĩ tới lời Lâm Tử Lam nói..., giọng nói của cô, thậm chí anh cũng có thể tưởng tượng cho đến lúc này tâm tình Lâm Tử Lam như thế nào, hình dáng ra sao.
Vừa nghĩ, Tiêu Dật nhắm mắt lại, vươn tay bóp giữa hai đầu lông mày......
Lúc Mặc Thiếu Thiên trở về, Lâm Tử Lam nằm ở trên giường ngủ thiếp đi.
Lúc này, đi tới bên cạnh Lâm Tử Lam, nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên người Lâm Tử Lam, giấc ngủ Lâm Tử Lam từ trước đến giờ không sâu, chỉ cần có một cử động nhỏ cô sẽ tỉnh lại.
Mở mắt, lúc nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên, cô lập tức tỉnh táo, "Anh đã trở lại?"
"Anh đánh thức em!"
"Không có, em không có ngủ!" Lâm Tử Lam nói, sau đó nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Như thế nào? Bạch Dạ nói như thế nào?" Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.
"Bạch Dạ nói hai ngày này tình trạng Hi Hi không tệ!" Mặc Thiếu Thiên chậm rãi cười nói, không muốn làm cho Lâm Tử Lam quá lo lắng.
Chẳng qua là Lâm Tử Lam biết, tình trạng Hi Hi khá hơn nữa cũng không tốt hơn là bao, chỉ cần không tìm được thuốc giải, Hi Hi cũng sẽ không khỏe lại!
Bất quá Mặc Thiếu Thiên nói như vậy, đơn giản chính là muốn cho cô an tâm, Lâm Tử Lam gật đầu, "Ừ!"
"Tốt lắm, đã muộn, em mau ngủ đi, anh đi tắm rửa!"
Lâm Tử Lam gật đầu, sau đó biết điều nằm lại trên giường, còn Mặc Thiếu Thiên đi tắm rửa.
Lâm Tử Lam nằm ở nơi đó nghĩ tới, mới vừa rồi cùng Tiêu Dật gọi điện thoại, có nên nói cho anh biết hay không!
Lúc Mặc Thiếu Thiên đi ra, Lâm Tử Lam hơi mơ màng ngủ, nhưng lúc Mặc Thiếu Thiên tới gần, cô lập tức tỉnh lại.
"Còn chưa ngủ?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Lâm Tử Lam gật đầu, "Em có lời muốn nói với anh!"
Nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên giật mình dừng vài giây, dường như đoán được chuyện gì, nhưng anh cũng không mở miệng, mà trực tiếp đi qua, ôm lấy cô, "Tốt, em nói đi!"
Cảm giác Mặc Thiếu Thiên ôm Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam an tâm rất nhiều, tựa vào trước ngực của anh, suy nghĩ một chút mở miệng, "Mới vừa rồi em gọi điện thoại cho Tiêu Dật!"
Nói đến cái này, Lâm Tử Lam cảm giác được rõ ràng cơ thể Mặc Thiếu Thiên hơi cứng lại.
Lúc này, Lâm Tử Lam ngước mắt nhìn anh, "Em không muốn lừa dối anh, lúc này gần như là cơ hội duy nhất của Hi Hi, em không muốn bỏ qua!"
Mặc Thiếu Thiên rõ ràng đã đoán được, nhưng nghe từ chính miệng Lâm Tử Lam nói, cảm giác rất khó hiểu.
Mặc Thiếu Thiên mím môi, không có mở miệng, Lâm Tử Lam nhìn anh, "Anh đang tức giận sao?"
Lúc này, đôi mắt Mặc Thiếu Thiên, nhìn về phía Lâm Tử Lam, "Không có, có lẽ, em làm đúng!"
Quan hệ của Mặc Thiếu Thiên cùng Tiêu Dật, đã như nước với lửa, nếu như thật sự Tiêu Dật có ý định hại Hi Hi, căn bản sẽ không muốn cho anh có cơ hội lấy được thuốc giải, mà, cũng chỉ có Lâm Tử Lam mới có thể làm được.
Anh có thể đánh cuộc hết thảy, nhưng là lại không thể đem sinh mạng Hi Hi ra đánh cuộc, bởi vì thua cuộc, mất đi không chỉ có Hi Hi, còn có Lâm Tử Lam cùng đứa con trong bụng của cô......
Nghe được Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam nhìn anh, "Anh thật sự nghĩ như vậy?"
"Anh có thể đánh cuộc thua tất cả, nhưng anh không thể mất ba mẹ con em!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam gằn từng chữ nói, lúc anh trên đường từ chỗ của Bạch Dạ ở bên kia trở về, đã nghĩ thông suốt.
Anh có thể giết chết Tiêu Dật, nhưng tuyệt đối không phải là tình huống như vậy.
Nhưng anh sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho anh ta!
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam vươn tay ôm lấy vòng hông rắn chắc của anh, "Vậy anh muốn biết, anh ta nói như thế nào sao?"
"Ừm!" Mặc Thiếu Thiên gật đầu.
"Lúc ở Italia, đã cứu em đồng thời, anh ta cũng cứu Diệp An Nhiên, vốn là muốn dùng Diệp An Nhiên đối phó anh, trùng cổ hoàn, là anh ta dùng để đối phó anh, để cho Diệp An Nhiên đến gần anh, nhưng không nghĩ tới anh đi đến nước Pháp tìm được em rồi đưa em đi, anh ta mới bất đắc dĩ bỏ qua kế hoạch này, nhưng không nghĩ tới Diệp An Nhiên lại lấy trùng cổ hoàn đi!" Lâm Tử Lam đem đầu đuôi chuyện Tiêu Dật nói kể lại cho Mặc Thiếu Thiên.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên chau mày.
Lúc này, anh nghiêng nửa người, nửa đặt trên người Lâm Tử Lam, hai tay giữ lấy mặt của cô, "Lâm Tử Lam, có phải thật sự anh chỉ làm cho mẹ con em gặp tai nạn không?"
Lúc trước anh vẫn không tin cái này, nhưng đến bây giờ, anh phải tin.
Chỉ cần ở bên anh, Lâm Tử Lam cùng Hi Hi sẽ liên tục gặp tai nạn không ngừng.
Nghe được Mặc Thiếu Thiên nói, đáy lòng Lâm Tử Lam chấn động, cô chỉ là muốn đem chuyện Tiêu Dật nói kể lại cho Mặc Thiếu Thiên, nhưng không nghĩ tới sẽ làm anh suy nghĩ nhiều, hơn nữa, lại là điều này!
Lúc này, Lâm Tử Lam lập tức vươn tay ôm lấy anh, "Nói nhảm!"
"Nếu quả thật là vậy, đó cũng là bởi vì anh quá xuất sắc, làm người ta ghen tỵ, bất kể như thế nào, anh cũng là của em, không thể rời khỏi em!" Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên từng chữ một nói.
Ở trong tình yêu, cô không sợ bị người khích bác, bởi vì tình cảm giữa cô cùng Mặc Thiếu Thiên đã là tuyệt đối tin tưởng lẫn nhau, nhưng đúng là cô chỉ sợ Mặc Thiếu Thiên sẽ nghĩ như thế này, vì yêu, mà rời xa......
Nghe được Lâm Tử Lam nói..., còn có tay cô quấn quanh ngang hông mình, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên nở nụ cười yêu nghiệt, "Đây là lần đầu tiên được nghe em khen anh!"
"Anh xuất sắc như thế, bình thường không cần người khác khen!" Lâm Tử Lam vội vàng nịnh nọt hai câu.
Nghe thế, tâm tư Mặc Thiếu Thiên rung động, mặc dù thường xuyên khẳng định mình, nhưng thỉnh thoảng cũng cần người phụ nữ của mình thừa nhận, anh chạm vào mặt Lâm Tử Lam, "Làm sao bây giờ, cho dù chỉ có thể đem tai nạn đến cho mẹ con em, anh cũng sẽ không để cho mẹ con em rời đi...... Đời này, ba mẹ con em nhất định phải ở bên cạnh anh!" Mặc Thiếu Thiên bá đạo nói.
Những lời này, giống như cho Lâm Tử Lam một liều thuốc an thần, khóe miệng cô yếu ớt cười, "Đây mới là bản chất của anh, Mặc Thiếu Thiên, anh cũng nhớ kỹ, nếu như không có anh, em với con, cũng sống không bằng chết!"
Nghe thế, trong lòng Mặc Thiếu Thiên tràn đầy thỏa mãn, "Em yên tâm, đời này em cũng sẽ không thể không có anh!"
Lúc này, Lâm Tử Lam mới yên tâm một chút.
"Cho dù đời này, anh chỉ có thể đem xui rủi đến cho em, dù vậy anh cũng muốn ích kỷ một lần, đời người ngắn ngủi như vậy, anh chết cũng muốn được chết bên cạnh em!"
Nghe được câu này, lỗ mũi Lâm Tử Lam không nhịn được chua xót, hốc mắt cũng đã ươn ướt, "Ừm!" Lâm Tử Lam gật đầu, "Cho dù đời này vận đen quấn lấy em, em cũng muốn anh ở lại bên cạnh em!" Lâm Tử Lam nói.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên không nhịn được xúc động hôn lên môi Lâm Tử Lam.
Chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, Mặc Thiếu Thiên buông Lâm Tử Lam ra, biết cô hiện tại đang mang thai, không hành hạ, Mặc Thiếu Thiên sợ là tự hại người hại mình.
Nghiêng người, ôm lấy Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam cũng nghiêng qua ôm lấy Mặc Thiếu Thiên, giờ này khắc này, xung quanh yên tĩnh giống như chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cũng không nói chuyện, mà yên lặng nghe tiếng tim của nhau đập.
"Đúng rồi, anh ta còn nói cái gì?" Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Lâm Tử Lam vẫn không nhúc nhích, mà lẳng lặng tựa vào trong ngực của anh mở miệng, "Thứ kia không có thuốc giải, chỉ có thể tìm người hạ độc, anh ta đã cho người đi tìm rồi!"
Cái kết quả này, khi họ suy nghĩ cũng đã lường trước, Bạch Dạ nói, chỉ có tìm được người hạ độc, mới có thể tiếp xúc hoàn toàn, cổ không có thuốc giải!
Mặc Thiếu Thiên gật đầu.
"Kế tiếp làm sao bây giờ?" Lâm Tử Lam ngẩng đầu, nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
"Anh nghĩ ngày mai trực tiếp liên lạc với Tiêu Dật!"
Nói đến cái này, Lâm Tử Lam khẽ nhíu mày, Mặc Thiếu Thiên dường như nhìn ra lo lắng của cô, mở miệng, "Em yên tâm, trước khi Hi Hi khỏe mạnh lại, anh sẽ không làm gì anh ta!"
Chuyện giữa hai người họ, muốn giải quyết, cũng phải chờ sau khi chuyện của Hi Hi xong rồi giải quyết.
Nếu Mặc Thiếu Thiên đã nói đến mức này, Lâm Tử Lam còn có thể nói gì? Chỉ có thể gật đầu, "Ừ!"
Nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam mệt mỏi, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, "Tốt lắm, nhanh, mau ngủ đi!"
"Ừ!" Lâm Tử Lam gật đầu, "Anh cũng ngủ sớm một chút!"
"Ừ, ngủ ngon!"
"Ngủ ngon!"
Nói câu ngủ ngon, Lâm Tử Lam đi ngủ, có thể là bởi vì mang thai, cô gần đây rất dễ mệt, hơn nữa rất thèm ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ.
Mới vài giây đồng hồ, Mặc Thiếu Thiên thở dài, Lâm Tử Lam ngủ thiếp đi trong ngực anh, nhìn dáng vẻ của cô, khóe miệng không nhịn được nở nụ cười.
Không đành lòng động cô, để mặc cô gối lên cánh tay của mình ngủ.
Hôm sau.
Lúc Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên mới thức dậy, Hoa Hồng đã ở ngoài gõ cửa.
"Sao vậy?" Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam đi ra ngoài.
"Đi ra ngoài đi, có người tìm!" Hoa Hồng nói.
Nghe thế, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, có người tìm?
Sẽ là ai?
Mặc dù nghi ngờ, nhưng hai người vẫn cùng nhau đi ra ngoài.
Song, lúc đến bên kia, thấy bóng lưng vẻ gầy gò đứng ở đó, Mặc Thiếu Thiên ngây ngẩn cả người.
Đang lúc ấy thì, Lưu Ly cũng xoay người lại, vừa vặn thấy được họ.
"Anh!" Lưu Ly kêu một tiếng, lúc nhìn thấy Lâm Tử Lam, khóe miệng nở nụ cười, "Chị dâu!"
"Lưu Ly!?" Mặc Thiếu Thiên vẫn có chút không thể tin được, không nghĩ tới cô sẽ xuất hiện ở chỗ này, Mặc Thiếu Thiên lập tức đi tới mấy bước, nhìn cô, "Làm sao em lại đến đây?"
Nói đến cái này, nụ cười trên mặt Lưu Ly lập tức tắt đi, "Hi Hi xảy ra chuyện lớn như vậy, em cũng không biết, em tới xem bé một lát!" Lưu Ly nói.
"Thiếu tá Tỉnh Nham có biết không?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.
"Không biết, sau khi em hoàn thành nhiệm vụ thì lén tới đây!" Lưu Ly nói, nếu như Tỉnh Nham biết cô tới nơi này, làm sao cho phép!
Hơn nữa ở đây còn có nhiều người ẩn náu như vậy để cho anh ta biết sẽ không yên.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn cô, "Lén tới không có chuyện gì chứ?"
"Không có chuyện gì, một hai ngày anh ta không tra được em đâu!" Lưu Ly hết sức chắc chắn nói.
"Vậy thì tốt!" Lâm Tử Lam gật đầu, yên tâm một chút.
"Chị dâu, em ẩn mình rồi!" Lưu Ly nói, mặc dù hai người họ còn chưa có kết hôn, nhưng đã đính hôn, mặc dù lúc đính hôn xảy ra chút vấn đề, nhưng Lâm Tử Lam là chị dâu của cô là chuyện đã không thể thay đổi.
"Em gầy đi!" Lâm Tử Lam nói.
Lưu Ly cười một tiếng.
"Đúng rồi, làm sao em tìm được chỗ này?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Nói đến cái này, Lưu Ly cười một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Hoa Hồng, Hoa Hồng lập tức nhún nhún vai, "Đừng nhìn tôi, để cho người ngoài giới biết tôi đây giang hồ hắc đạo cùng giang hồ bạch đạo cùng trộn lẫn, người ta còn cho là tôi là nằm vùng!"
Hoa Hồng vừa nói ra, tất cả đã sáng tỏ.
Lưu Ly cũng cười một tiếng, "Họ không cảm thấy tôi làm phản rồi là tốt rồi!" Phải biết rằng, tội danh này rất lớn!
Từ lần trước, bởi vì Hi Hi nên hai người họ gặp nhau, không khỏi ăn ý, gần như có chuyện gì, Lưu Ly cũng sẽ truyền tin tức thông qua Hoa Hồng.
Hoa Hồng là một người sợ phiền toái cỡ nào, nhưng đối với Lưu Ly, cũng là có một cảm xúc không rõ ràng, giống như hai người đã hợp tác với nhau từ rất lâu, chỉ là một ký hiệu đơn giản là có thể hiểu đối phương đang nói cái gì, cảm giác như vậy rất khó hiểu.
Nghe được Lưu Ly nói..., Hoa Hồng cười mở miệng, "Không bằng cô thật sự làm phản, Hợp Tung thành tâm muốn mời cô, tuyệt đối bao ăn bao ở, còn có một đám hủ nam tạo điều kiện cho cô thưởng thức!" Hoa Hồng cười nói.
Điện thoại đặt ở bên tai, truyền đến âm thanh tút tút, Lâm Tử Lam nắm chặt điện thoại di động, cho nên, sau khi vang lên mấy tiếng, đường dây điện thoại được nối......
"Alô,......" Giọng nói Tiêu Dật trầm thấp vang lên.
"Là tôi!" Lâm Tử Lam lạnh giọng mở miệng
"Tử Lam?" Lúc nghe giọng nói của Lâm Tử Lam, Tiêu Dật có chút ngạc nhiên.
"Rốt cục em cũng đã gọi điện thoại cho anh rồi!" Giọng nói của anh tràn đầy mong đợi cùng vui mừng.
Lâm Tử Lam nghe, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ nghĩ đến anh là người ở phía sau đối phó Hi Hi, Lâm Tử Lam cũng khó có thể tin tưởng.
"Anh đang ở đây chờ điện thoại của tôi sao?" Lâm Tử Lam mở miệng hỏi ngược lại, giọng nói lạnh nhạt, chính cô nghe cũng hết sức rõ ràng.
"Ừm, anh vẫn luôn chờ điện thoại của em!" Tiêu Dật nói, ngay cả nghe ra Lâm Tử Lam lạnh nhạt, cũng bị cảm giác vui sướng bao trùm.
Nghe giọng nói của Tiêu Dật, Lâm Tử Lam cảm thấy có chút châm chọc, "Chờ điện thoại của tôi? Tại sao?"
Cho đến khi nói Lâm Tử Lam những lời này ra, Tiêu Dật mới nghe ra hơi không thích hợp, "Tử Lam, em làm sao vậy?"
Lâm Tử Lam trầm mặc, không nói gì.
"Em tìm anh có việc?" Tiêu Dật mở miệng.
Nghe thế, trong ngực Lâm Tử Lam như bị cái gì đâm một nhát, khó chịu không thôi, "Tiêu Dật, lúc ở Italia, anh đã cứu tôi, cũng cứu Diệp An Nhiên có đúng hay không?" Lâm Tử Lam đột nhiên hỏi.
Tiêu Dật ngơ ngác một chút, không nghĩ tới Lâm Tử Lam đột nhiên hỏi cái này, "Tại sao hỏi như thế?"
"Trả lời tôi, có phải hay không?" Lâm Tử Lam nắm chặt điện thoại hỏi.
Tiêu Dật trầm mặc chốc lát, vừa muốn mở miệng, Lâm Tử Lam đã mở miệng, "Anh đã nói, bất kể chuyện gì, cũng sẽ không gạt tôi!"
Lời này đều nói ra, Tiêu Dật còn có thể nói gì, suy nghĩ một chút, mở miệng, "Đúng, ngày đó cô ta ở bờ biển, anh đã cứu cô ta!"
Nghe thế, Lâm Tử Lam dừng lại cảm giác trong lòng chìm đến đáy cốc, quả nhiên, là anh!
Khóe miệng Lâm Tử Lam nở nụ cười châm chọc, nghe giọng của Lâm Tử Lam, Tiêu Dật nhíu mày, "Mặc dù anh cứu cô ta, nhưng không có quan hệ gì cùng với cô ta!" Tiêu Dật giải thích.
"Phải không?" Lâm Tử Lam châm chọc mở miệng hỏi ngược lại.
Tiêu Dật không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy giữa hai người có rất nhiều điều lúc trước chưa từng có.
"Có lời gì, em cứ nói thẳng!" Tiêu Dật nói.
Nếu nói đã nói đến tình trạng này, Lâm Tử Lam cũng không quanh co lòng vòng, "Tiêu Dật, bất kể anh cùng Mặc Thiếu Thiên giữa hai người có thù hận như thế nào, cũng không liên quan đến quan hệ giữa tôi với anh, nhưng Hi Hi vô tội, tôi hi vọng anh bỏ qua cho bé!"
"Lời này có ý gì?"
"Cho tôi thuốc giải!" Lâm Tử Lam trực tiếp nói.
"Thuốc giải? Thuốc giải cái gì?" Tiêu Dật hỏi ngược lại.
"Thuốc giải cổ cho Hi Hi!" Lâm Tử Lam gằn từng chữ nói, giọng nói vô cùng kiên định.
Nghe thế, Tiêu Dật đột nhiên ở điện thoại bên kia đứng lên, "Em nói cái gì? Hi Hi trúng cổ rồi?"
"Tiêu Dật, anh không cần phải giả bộ đâu, Diệp An Nhiên không phải là do anh an bài tới đây đấy sao?"
"Ý của em là......" Tiêu Dật lúc này mới phát hiện, Lâm Tử Lam mới vừa rồi hỏi vấn đề này, chính là vì điều này mà gọi, hiện tại bất kể anh giải thích thế nào, Lâm Tử Lam cũng sẽ không tin tưởng.
"Em không tin anh?" Cuối cùng bất đắc dĩ, Tiêu Dật hỏi ra một câu như vậy.
"Tôi không muốn nói nhiều như vậy, Tiêu Dật, cho tôi thuốc giải, chuyện giữa chúng ta, là của chúng ta, không có liên quan đến Hi Hi, tha cho bé!" Lâm Tử Lam nói.
"Anh......" Tiêu Dật không biết nên nói gì rồi, một hơi thở chặn trong lòng, "Nếu như anh nói, anh chưa từng cho cô ta hạ độc, em tin tưởng không?" Tiêu Dật hỏi ngược lại cô.
"Tiêu Dật, tám năm trước, tôi đã xem anh là người thân nhất, hôm nay, anh cảm thấy anh còn đáng giá cho tôi tin tưởng sao?" Lâm Tử Lam nắm chặt điện thoại hỏi ngược lại.
Tiêu Dật biết, chuyện con chip trong đầu Lâm Tử Lam, thêm chuyện kia phát sinh, hiện tại Lâm Tử Lam càng không tin tưởng anh, nhưng hiện tại căn bản là anh không thể nào giải thích, không biết nên giải thích thế nào.
"Lâm Tử Lam, anh không có, bất kể em tin hay không tin!" Tiêu Dật gằn từng chữ nói ở trong điện thoại.
Lâm Tử Lam trầm mặc, đột nhiên cảm giác Tiêu Dật rất xa lạ.
Nếu như lúc trước, anh nói ra những lời này, Lâm Tử Lam nhất định sẽ tin tưởng, nhưng bây giờ, sự thật đang xảy ra ở chỗ này, Lâm Tử Lam không biết nên thuyết phục mình như thế nào, để tin tưởng anh!
Cô so với bất kỳ ai cũng không muốn nghĩ chuyện này là Tiêu Dật sai khiến, nhưng bây giờ thì sao?
Người Diệp An Nhiên liên lạc, chỉ có anh.
"Vậy anh nói cho tôi biết, anh cùng Diệp An Nhiên giữ liên lạc, là vì cái gì?" Lâm Tử Lam bỗng nhiên chậm rãi mở miệng hỏi.
Tiêu Dật lần nữa giật mình, Lâm Tử Lam đã không còn như ngày xưa nữa, cô đã khác rồi.
Cô đã sớm biết, hiện tại đợi anh tới thừa nhận đây!
"Nếu như, anh nói anh cùng cô ta liên lạc là vì muốn biết tình hình của em, em tin tưởng sao?" Trầm mặc nửa giây, Tiêu Dật bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Nghe thế, đáy lòng Lâm Tử Lam cũng hiện lên tia đau đớn, cô cũng không có nói tin hay không, giờ này khắc này, cô chỉ muốn tìm được phương pháp cứu Hi Hi.
"Tiêu Dật, Hi Hi là mạng của tôi, bất kể giữa chúng ta có chuyện gì xảy ra, tôi hy vọng bé không có chuyện gì!"
"Em vẫn không tin anh!" Tiêu Dật mở miệng.
"Hiện tại tôi chỉ muốn cứu Hi Hi!" Lâm Tử Lam gằn từng chữ nói.
Một khắc kia, Lâm Tử Lam rõ ràng nghe được tiếng động Tiêu Dật ở điện thoại bên kia đập bàn, "Được, anh giúp em, nhưng em phải nói rõ cho anh, bé đang bị sao?"
"Bé là một tay anh nuôi lớn, anh đối với bé như thế nào, trong lòng em rất rõ ràng, cho dù anh phát rồ, cho dù anh còn muốn có em, anh cũng sẽ không ra tay đối với bé!" Tiêu Dật gằn từng chữ nói.
"Được, anh thừa nhận cắm chip vào đầu em là chủ ý của anh, đó là bởi vì anh biết em không có việc gì, là mười phần nắm chắc mới có thể làm như vậy, đối với Hi Hi, anh tuyệt đối không có làm!" Tiêu Dật ở trong điện thoại gằn từng chữ nói, hận không đem được tim của mình ra, lấy ra chứng minh.
Một khắc kia, Lâm Tử Lam trầm mặc, dù thế nào cô cũng vẫn nguyện ý tin tưởng, chuyện này không có quan hệ với Tiêu Dật, như vậy cô cũng sẽ không hận anh, không cần hận một người có ân đối với mình.
Nhưng bây giờ, cô không biết nên làm sao bây giờ!
Nghe giọng của Lâm Tử Lam, Tiêu Dật dừng lại một chút, hít sâu, buông lỏng xuống.
"Tốt, hiện tại trước mắt không thảo luận cái này, nói cho anh biết Hi Hi trúng cổ gì, anh nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu bé!" Tiêu Dật cố gắng tỉnh táo lại, từ từ mở miệng nói.
"Trùng cổ!"
Nghe thế, Tiêu Dật bỗng nhiên chau mày.
"Tiêu Dật, đời này tôi không có chuyện gì muốn cầu xin anh, cũng chỉ có một lần này van xin anh, cứu Hi Hi!" Lâm Tử Lam ở trong điện thoại nặng nề mở miệng.
Cho dù nói xong đời này cũng không nghĩ cùng Tiêu Dật liên lạc nữa, nhưng bây giờ có thể cứu Hi Hi cũng chỉ có anh, cô không thể buông tha cho cơ hội này.
Tiêu Dật phục hồi tinh thần, đáp một tiếng, "Nếu có biện pháp, anh nhất định sẽ cứu bé, mặc dù bé không phải là con trai của anh, nhưng lại là một tay anh nuôi lớn, tình cảm của anh đối với bé, không thua Mặc Thiếu Thiên đối với bé!" Tiêu Dật từng câu từng chữ nói.
Nếu là như vậy, tốt nhất.
Nhưng là, thật sao?
Lâm Tử Lam không biết, cũng không xác định, hiện tại tâm loạn như ma.
"Anh có tin tức, sẽ lập tức báo cho em!"
"Được!"
Lâm Tử Lam đáp một tiếng, cho nên, Tiêu Dật cúp điện thoại.
Lâm Tử Lam ngồi ở đó, cầm điện thoại di động trong tay, trong lòng cảm giác nói không ra lời.
Là Tiêu Dật giả rất giống hay là không phải là do anh sai khiến?
Anh cũng không xấu xa đến tình trạng này?
Hiện tại Lâm Tử Lam không thể phân biệt, bị chuyện của Hi Hi chiếm cứ cả tâm trí, hiện tại, cô cũng chỉ nghĩ tới Hi Hi có thể nhanh chóng khỏe lại!
Một mình ở trong phòng suy nghĩ thật lâu, mệt đến mức nằm ngủ ở đó......
^^^linhlg-
Mà bên kia.
Bạch Dạ đang loay hoay với đồ đạc của mình, Mặc Thiếu Thiên đứng một bên, "Anh tìm tôi tới là vì chuyện gì?"
Nghe được Mặc Thiếu Thiên nói, lúc này Bạch Dạ mới đem đồ đạc đặt trở về vị trí cũ, nhìn Mặc Thiếu Thiên mở miệng, "Mấy ngày qua cho Hi Hi truyền máu nên tình trạng không tệ!"
Nói đến cái này, trong lòng Mặc Thiếu Thiên mới yên tâm một chút.
"Nhưng muốn duy trì tình trạng như vậy không dễ dàng, cần một lượng máu rất lớn, mặc dù anh cùng Hoa Hồng hai người thay phiên, tôi chỉ sợ hai người không duy trì được!" Bạch Dạ mở miệng.
"Đề nghị của anh là?"
"Tôi nghĩ, nếu như có thể, đi bệnh viện chuẩn bị một ít máu, như vậy, để phòng khi cần vào lúc chưa kịp chuẩn bị, anh cùng Hoa Hồng cũng có thể tạm thời nghỉ ngơi!" Bạch Dạ nói.
Nói đến cái này, Mặc Thiếu Thiên gật đầu, "Anh nói không sai, đây là một ý tốt, ngày mai tôi sẽ đi làm!!"
Bạch Dạ gật đầu, "Không nên quá nhiều, máu để quá lâu cũng không tốt!"
"Tôi hiểu!"
"Ừ!" Bạch Dạ gật đầu.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn anh, "Nếu như dựa theo cách truyền máu, Hi Hi có thể kéo dài bao lâu?" Mặc Thiếu Thiên nhìn anh hỏi.
"Tình huống trước mắt không sai, nhưng có thể kéo dài bao lâu, tôi cũng không rõ lắm, tóm lại chúng ta phải trong khoảng thời gian ngắn nhất, tìm được người hạ độc, cũng chỉ có người đó mới có thể hiểu, nếu không, sẽ liên lụy tính mạng của Hi Hi!"
Nói đến cái này, Mặc Thiếu Thiên gật đầu, vật này, thật không phải thể nào mạo hiểm!
Nhưng nếu quả thật chính là Tiêu Dật làm, như vậy giờ này khắc này, cũng chỉ có Tiêu Dật mới có thể cứu Hi Hi.
Chẳng lẽ, anh phải đi cầu xin anh ta sao?
Nghĩ tới đây, tâm tình Mặc Thiếu Thiên khó có thể giải thích!!!
"Làm sao? Có tin tức?" Bạch Dạ hỏi, hiện tại dường như theo chân họ đã quen thuộc, Bạch Dạ cũng nói nhiều lời hơn.
"Có tiến triển mà thôi!" Mặc Thiếu Thiên nói.
"Cái thế giới này chính là như vậy, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, chỉ cần đã làm, sẽ lưu lại dấu vết, cho nên, chỉ cần đi thăm dò người kia, nhất định có thể tra ra được gì đó!" Bạch Dạ nói.
Nói đến cái này, đúng là thật.
Chỉ cần đã làm, sẽ lưu lại dấu vết.
Chẳng qua, lời này làm sao nghe lại quen tai như vậy?
Mặc Thiếu Thiên nhìn về phía Bạch Dạ, "Lời này không tệ, chỉ là có chút quen tai!"
"Các cảnh trộm cướp trong phim Hồng Kông đều diễn như vậy, có lúc xem một chút, không sai thì anh đúng là có thể bắt được người ở phía sau kia!" Bạch Dạ nói.
Nói đến cái này, Mặc Thiếu Thiên nhịn không được cười một tiếng.
Hiện tại cảm thấy Bạch Dạ so với trước khá hơn nhiều, lúc vừa mới bắt đầu, các loại không vừa mắt, kiêu ngạo, Mặc Thiếu Thiên cũng là người kiêu ngạo, nếu như không phải là muốn cầu cạnh anh ta, Mặc Thiếu Thiên tuyệt đối có thể kiêu ngạo đến tận trời cao, nhưng hiện tại cảm thấy, Bạch Dạ cũng đã không tệ.
Nghĩ như vậy, Mặc Thiếu Thiên cười.
Mà Tiêu Dật bên kia.
Sau khi cùng Lâm Tử Lam cúp điện thoại sau, anh liền lập tức gọi Ảnh Tử tới.
"Chủ nhân!" Ảnh Tử nhìn Tiêu Dật cung kính bái một cái.
Tiêu Dật nhìn anh ta, "Đồ của tôi đâu?"
Ảnh Tử đứng ở đó, cả người giật mình dừng một lát, nhìn Tiêu Dật, "Chủ nhân nói gì?"
"Cổ trùng hoàn!" Tiêu Dật gằn từng chữ nói.
Nói đến cái này, trong khoảng thời gian ngắn Ảnh Tử không biết nên nói cái gì cho phải.
Tiêu Dật nhìn có vẻ không được bình thường, đột nhiên gầm lên một tiếng, "Nói!"
"Tôi không biết!" Ảnh Tử phủ nhận.
"Không biết?!" Nghe thế, khóe miệng Tiêu Dật nở nụ cười lạnh, "Ảnh Tử, thời gian anh theo tôi không ngắn đúng không?"
"Mười lăm năm!" Ảnh Tử đàng hoàng mở miệng.
Từ lúc còn là thiếu niên, anh đã bắt đầu đi theo Tiêu Dật rồi, cho tới bây giờ.
"Có phải cảm thấy khuất phục dưới tôi, không cam lòng hay không?" Tiêu Dật nhìn anh mở miệng hỏi, giọng nói không lớn, nhưng đủ độ mạnh yếu.
Ảnh Tử vừa nghe, lập tức mở miệng, "Không có, chủ nhân, tôi không có!" Ảnh Tử vội vàng mở miệng, Tiêu Dật nói như vậy, thật là bức chết anh.
"Không có? Ngay cả tôi anh cũng dám lừa gạt, cũng dám không vâng lời!?" Tiêu Dật nhìn anh gằn từng chữ mở miệng.
Chính là bởi vì hai người họ ở chung một chỗ thời gian rất dài, Ảnh Tử hiểu rõ Tiêu Dật, mà Tiêu Dật cũng quá hiểu rõ Ảnh Tử, anh ta quá mức ngay thẳng, không suy xét vấn đề sang hướng khác, càng sẽ không nói dối đối với anh, từ ánh mắt của anh ta, anh đã nhìn ra có cái gì không đúng.
"Không dám, chủ nhân!" Ảnh Tử nhìn Tiêu Dật, vừa ngay thẳng vừa cung kính.
"Không dám? Bây giờ anh còn có cái gì không dám? Tôi hỏi anh lần nữa, đồ ở nơi nào rồi!" Tiêu Dật nhanh chóng hét lớn.
Ảnh Tử đứng ở đó, suy nghĩ một chút, mới mở miệng, "Tôi...... Đưa người khác rồi!"
"Đưa người khác? Đưa người nào? Ảnh Tử, xem ra, anh thật sự muốn làm chủ nơi này rồi!" Tiêu Dật nhìn Ảnh Tử mở miệng dạy bảo.
Đây là lần đầu tiên, Tiêu Dật giáo huấn Ảnh Tử như vậy.
Ảnh Tử đứng ở đó, nghe Tiêu Dật giáo huấn, những thứ này anh ta đều có thể không quan tâm, nhưng anh ta không cách nào không quan tâm cách nghĩ Tiêu Dật đối với anh ta.
"Tôi đối với chủ nhân một mặt trung thành!" Ảnh Tử gằn từng chữ nói.
"Đồ rốt cuộc đưa cho người nào? Tôi hỏi anh một lần cuối cùng!" Tiêu Dật nhìn anh lạnh giọng hỏi.
"Nếu như không nói, anh có thể đi, không cần phải ở lại bên cạnh tôi nữa, có thể tự lập môn phái khác được rồi!"
Nghe thế, Ảnh Tử nghe được Tiêu Dật thật sự tức giận!
Đứng ở đó, thất thần mím môi suy nghĩ thật lâu mới mở miệng, "Cho...... Diệp An Nhiên rồi!"
Nghe thế, tay Tiêu Dật nắm lại thành đấm!
Mới vừa rồi anh còn cùng Lâm Tử Lam đàng hoàng bảo đảm chuyện này cùng anh không có quan hệ, nhưng hiện tại,...... Chuyện này chính là trách nhiệm của anh!
Tiêu Dật đứng ở đó, mím môi, tức giận chất chứa ở ngực, lúc này, anh lập tức rút súng ra, nhắm ngay Ảnh Tử, "Ai cho phép anh làm như vậy. Người nào cho anh gan to như vậy rồi!?"
Ảnh Tử đứng thẳng tắp, không có sợ hãi, chỉ có kinh ngạc, chỉ là mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên Tiêu Dật tức giận cầm súng chỉ vào anh.
Chẳng qua, đây cũng là lần đầu tiên anh không nghe lời của anh ta, mà gây ra hậu quả!
Ảnh Tử không nhúc nhích, nhìn Tiêu Dật, "Cái kia chính là muốn cho Mặc Thiếu Thiên ăn, anh ta giết nhiều anh em chúng ta như vậy, phá huỷ không ít căn cứ của chúng ta, còn ở thôn trang thần bí kiêu ngạo như vậy, tôi là vì bất bình thay chủ nhân!!"
Tiêu Dật vốn không kềm được tức giận, nhưng sau khi nghe lời của Ảnh Tử, thoáng cái ngây ngẩn cả người, "Nhưng anh có biết hay không, cái thuốc kia ăn vào có hậu quả gì không!"
"Tôi chính là muốn cho anh ta tự mình hại mình mà chết, như vậy mới có thể báo thù!"
"Nhưng bây giờ người ăn là Hi Hi, anh có biết nếu như bé không thể khống chế được, làm hại Lâm Tử Lam, vậy phải làm thế nào!?" Tiêu Dật gào thét hỏi.
Cái thuốc kia, chính xác là dùng để đối phó Mặc Thiếu Thiên, anh ta tính toán là cứu Diệp An Nhiên, sau đó làm cho cô ta trở về đến gần Mặc Thiếu Thiên để cho anh ăn, nhưng không nghĩ tới Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên tìm được Lâm Tử Lam, hơn nữa mang cô đi, Tiêu Dật lúc này mới bỏ đi ý nghĩ trong đầu, nhưng là không nghĩ tới......
Sau khi nghe được lời của Tiêu Dật, Ảnh Tử cũng sửng sốt, Hi Hi ăn?
Nhớ tới Hi Hi, còn nhớ rõ dáng vẻ của bé, nghĩ đến hậu quả khi ăn hết vật kia, Ảnh Tử cũng ngây ngẩn cả người, "Diệp An Nhiên đã đồng ý với tôi, nói sẽ cho Mặc Thiếu Thiên ăn!"
"Nếu như lời của cô ta có thể tin, tôi đã sớm giao cho cô ta, anh cảm thấy có thể sao?" Tiêu Dật tức giận hỏi.
Ngày đó cô ta vì Mặc Thiếu Thiên mà trúng thương gần chết, nhưng cho dù đang hôn mê Diệp An Nhiên gọi cũng là tên Mặc Thiếu Thiên.
Anh hy vọng là Diệp An Nhiên tức giận sinh hận, cô ta chính xác là như vậy, nhưng những chuyện kia cũng là cô ta giả vờ!
Một người yêu một người, cho dù hận, đó cũng là bởi vì yêu, cô ta đến thời điểm quan trọng nhất, khẳng định không xuống tay, Tiêu Dật kết luận chắc chắn, cho nên mới không giao cho Diệp An Nhiên, nhưng không nghĩ tới, lại bị Ảnh Tử lén cho cô ta!
Ảnh Tử đứng ở đó, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì cho phải, lúc này, anh ngẩng đầu nhìn Tiêu Dật, "Chủ nhân, có phải anh vẫn còn tình cảm với Lâm tiểu thư không?"
Tiêu Dật căm tức anh ta, không mở miệng trả lời.
"Nếu Lâm tiểu thư đối với anh không có ý tứ này, còn uổng phí tâm tư của chủ nhân như vậy, tại sao còn muốn nhớ thương cô ta? Nếu bây giờ thiếu gia Hi Hi ăn, như vậy bé không nhịn được nhất định sẽ phát tác, đến lúc đó, Mặc Thiếu Thiên chắc chắn sẽ bị trúng thương!" Ảnh Tử gằn từng chữ mở miệng.
"Câm miệng!!!" Tiêu Dật gầm lên một tiếng, dùng súng chỉ vào Ảnh Tử, thiếu chút nữa kích động muốn nổ súng.
"Tôi chỉ nói ra sự thật, nếu Lâm tiểu thư không cảm động, tại sao chủ nhân còn muốn quan tâm cô ta? Cho dù chủ nhân muốn đánh chết tôi, tôi cũng phải nói, hiện tại cô ta cùng Mặc Thiếu Thiên ở chung một chỗ, người một nhà hưởng thụ tình cảm gia đình, nhưng cô ta có nghĩ đến cảm giác của anh sao? Vì cô ta, anh gần như ẩn cư ở thần bí trang, nhưng cô ta thì sao? Cuối cùng vẫn đi cùng Mặc Thiếu Thiên!!" Ảnh Tử nhìn Tiêu Dật gằn từng chữ nói.
Những thứ này, anh ta đã sớm thấy không vừa ý.
Mặc dù nói, anh ta cũng đi theo bên cạnh Tiêu Dật chăm sóc Hi Hi, đối với Hi Hi cũng có chút tình cảm, nhưng anh lo lắng nhiều nhất là Tiêu Dật.
Anh nhìn ra những việc Tiêu Dật làm, nhưng không có nhận được báo đáp, anh ta nhận ra, Lâm Tử Lam cùng Hi Hi đều người là ích kỷ.
"Câm miệng!!!" Tiêu Dật tức giận hét, cầm lấy súng, pằng pằng một chỗ nổ hai phát súng.
"Những chuyện này không cần anh quản!!"
"Tôi bất bình thay cho chủ nhân!" Ảnh Tử mở miệng.
"Loại chuyện này, vốn đã không công bằng!"
"Nhưng là......"
"Không có nhưng!" Đây là, Tiêu Dật ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt hung ác.....