Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên không nói gì, Lâm Tử Lam cũng không nói nhiều, nhấn nút trả lời.
"Alô........." Lâm Tử Lam mở miệng, lần đầu tiên nghe điện thoại giọng nói có chút run rẩy.
"Tử Lam, là anh!"
"Tôi biết!" Lâm Tử Lam nói.
"Anh tìm được địa chỉ liên lạc của người hạ độc kia rồi, bây giờ anh lập tức đi qua đó!" Tiêu Dật mở miệng.
Nghe thế, Lâm Tử Lam lập tức nắm chặc điện thoại di động, "Ở đâu?"
"Bermuda, bây giờ anh lập tức đi qua!" Tiêu Dật nói.
Bermuda, chân mày Lâm Tử Lam chau lại, nếu như cô không nhớ lầm, từ Mỹ đi thẳng tới Bermuda..., không quá xa.
"Nói cho tôi biết địa chỉ cụ thể!" Lâm Tử Lam nói.
"Địa chỉ cụ thể anh không tra được, nhưng tra được nơi cô ta đem đồ cho anh, đi Bermuda!" Tiêu Dật gằn từng chữ nói.
"Tốt, tôi biết rồi, nếu có tin tức cụ thể, xin anh cho tôi biết!" Lâm Tử Lam nói.
"Ừm, em yên tâm, nhất định anh sẽ không để cho Hi Hi gặp chuyện không may!" Tiêu Dật ở trong điện thoại gằn từng chữ hứa hẹn.
Lâm Tử Lam nghe, trong lòng không có cảm giác gì, nhưng cũng không biết nên nói cái gì, chẳng qua là đáp một tiếng, rồi cúp điện thoại.
Lúc này, mọi người nhìn Lâm Tử Lam, "Thế nào?"
"Anh ta nói tìm được địa chỉ người hiểu cổ, ở Bermuda, nhưng địa chỉ cụ thể chưa có tìm được!" Lâm Tử Lam gằn từng chữ nói.
Có tin tức là tốt, nghe thế mọi người giống như thấy được tia hy vọng.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, "Bermuda thuộc khu vực của nước Anh, chúng ta cũng trực tiếp đi qua!"
"Em cũng đi!" Lâm Tử Lam nói.
"Không được, bây giờ em đã mang thai, hay là ở lại chăm sóc Hi Hi!"
"Nếu như đến Bermuda, Tiêu Dật không giúp anh, làm sao bây giờ?" Lâm Tử Lam mở miệng nhìn anh hỏi, Mặc Thiếu Thiên hơi ngẩn ra.
Đúng, Tiêu Dật cũng là một vấn đề.
Vấn đề rất lớn.
Giết không được, uy hiếp không được.
Lâm Tử Lam đi có thể giúp được chút chuyện.
Hiện tại căn bản Mặc Thiếu Thiên cũng không có biện pháp.
Nếu như không phải là chuyện Hi Hi, căn bản sẽ không mang nợ anh ta.
"Để cho em đi!" Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên nói, "Nơi này có nhiều người theo dõi Hi Hi như vậy, còn có Bạch Dạ, sẽ không có chuyện gì!"
Ngược lại, Mặc Thiếu Thiên cùng Tiêu Dật ở Bermuda, càng làm cho người khác lo lắng.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, có chút do dự, Bạch Dạ nói, thân thể Lâm Tử Lam không tốt, hơn nữa bởi vì chuyện Hi Hi, suy nghĩ quá nhiều, thai không ổn định, Mặc Thiếu Thiên vô cùng lo lắng.
Nếu như mất đi đứa bé này, đối với Lâm Tử Lam mà nói, cũng là một đả kích rất lớn.
"Anh, em đi cùng với anh!" Lúc này, Lưu Ly đi tới mở miệng, "Em có thời gian, em cùng anh đi tìm!"
"Là tôi không bảo vệ tốt cho lão Đại, tôi cũng đi!" Lý Thuận cũng mở miệng nói.
"Tôi thấy, tôi phải đi cùng!" Lúc này, Hoa Hồng cũng mở miệng.
Vì chuyện Hi Hi, tất cả mọi người rất muốn ở lại, nhưng tất cả cũng rất muốn đi tìm được người kia!
"Hi Hi làm sao bây giờ?" Tạp Ni hỏi.
"Cùng đi!" Hoa Hồng nói.
"Chẳng may ở trên đường đi Hi Hi phát tác thì làm sao bây giờ? Không phải Bạch Dạ nói anh ta chỉ có thể đi ra ngoài một chút sao?"
"Chuyện gì cũng là Bạch Dạ định đoạt, mang theo Bạch Dạ là được phải không?" Hoa Hồng nói.
Nói đến cái này, mọi người giật mình dừng lại, "Cũng không ai biết lần sau Hi Hi phát tác là lúc nào, tốt nhất chúng ta có thể tìm được người kia ở Bermuda, như vậy Hi Hi có thể thoát khỏi đau đớn, cũng không cần đi qua đi lại nữa!"
Không phải không thừa nhận, biện pháp này của Hoa Hồng, rất được lòng mọi người.
"Tôi đồng ý!" Lúc này, Lâm Tử Lam mở miệng nói.
"Tôi cũng đồng ý!" Lưu Ly cũng mở miệng.
Hiện tại, ba nữ nhân đã đứng về một phía.
Họ đều đồng ý rồi, Tạp Ni còn nói cái gì, "Tôi cũng cảm thấy không thành vấn đề!"
Duy nhất, chỉ có Mặc Thiếu Thiên.
Anh lo lắng thân thể Hi Hi không chịu nổi, cũng lo lắng thân thể Lâm Tử Lam xảy ra vấn đề.
Phải biết rằng hiện tại họ đã không thể chịu nổi bất kỳ đả kích nào, nếu như trong bụng Lâm Tử Lam lại có chuyện gì, tin rằng họ cũng sẽ suy sụp mất.
Lâm Tử Lam dường như biết Mặc Thiếu Thiên đang suy nghĩ gì, nhìn anh mở miệng, "Anh yên tâm, em không sao, vì Hi Hi, em nhất định sẽ ăn uống tốt, sẽ không để cho mình có một tý sơ xuất!" Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên bảo đảm nói.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên còn có thể nói gì, "Tốt, chẳng qua là Bạch Dạ bên kia......"
"Tôi sẽ không đi!" Lúc này, giọng nói Bạch Dạ từ phía sau truyền đến.
Nghe được giọng nói của Bạch Dạ, mọi người theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy Bạch Dạ đang đứng ở phía sau, một thân màu trắng thoạt nhìn vô cùng thanh cao.
Hoa Hồng khó chịu, "Tại sao?"
"Không vì cái gì!" Bạch Dạ đi tới nói, "Về phần mọi người muốn mang Hi Hi đi, cũng không thành vấn đề, chỉ cần đúng giờ truyền máu, mới có thể tạm thời ổn định lại!" Đây là một tin tốt, cũng là một tin xấu.
Hi Hi có thể theo chân họ cùng đi, đây là tin tốt, Bạch Dạ không đi theo họ, cũng là một tin xấu.
Bạch Dạ không có ở đây, tính mạng Hi Hi cũng không có bảo đảm!
Hoa Hồng khó chịu, đi tới trước mặt Bạch Dạ, "Bạch Dạ, anh cảm thấy bây giờ chúng tôi rất cần anh có phải không?"
Bạch Dạ đứng ở đó không có mở miệng, chỉ liếc Hoa Hồng một cái.
"Anh đi thì đi, không đi cũng phải đi!" Hoa Hồng nhìn anh gằn từng chữ nói.
"Cô đang uy hiếp tôi?"
"Đúng, chính là uy hiếp anh!"
Bạch Dạ, "......"
Anh nên biết, cùng Hoa Hồng nói chuyện thì không cách nào nói đạo lý.
"Tôi không đi!" Bạch Dạ chậm rãi mở miệng.
"Anh ——" Hoa Hồng nhìn Bạch Dạ, hiện tại cảm thấy khí thế của anh càng tăng thêm.
Lúc này, Hoa Hồng nghĩ lại, "Bạch Dạ, chúng ta hàn huyên riêng tư một chút......" Những lời này của Hoa Hồng, nói hết sức dịu dàng, nhìn Bạch Dạ, còn hướng anh nháy mắt mấy cái, vô cùng mờ ám.
Không khí này, rất mập mờ, họ lại cảm thấy như không có gì.
Nhưng Bạch Dạ đứng thẳng tắp ở đó, trực tiếp lờ đi lời Hoa Hồng nói..., "Không cần thiết!"
"Bạch Dạ, bây giờ anh càng ngày càng điên phải không!?" Hoa Hồng hét to.
Bạch Dạ không đáng lo, chẳng qua đến bây giờ người dám hét với Bạch Dạ, cũng chỉ có một mình Hoa Hồng.
Hi Hi ngồi ở đó, nhìn họ, suy nghĩ một lát mở miệng, "Bạch Dạ, tôi rất cảm ơn anh chăm sóc tôi bao lâu nay, để cảm ơn, tôi cảm thấy hẳn là tôi phải tặng một lễ vật!" Bạch Dạ tiếp tục không nhìn.
"Vừa lúc bên kia tôi có một khối ngọc có khắc chữ, nghe nói là vô giá, không biết anh có hứng thú hay không!" Hi Hi nhìn Bạch Dạ hỏi.
Nghe thế, thân hình Bạch Dạ rõ ràng giật mình dừng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn Hi Hi ngồi ở xe lăn, một người nhỏ bé kia, thế nhưng......
Bạch Dạ trực tiếp đi tới, cũng không kịp hỏi cái kia ra sao, "Cậu thật sự có!?" Hành động Bạch Dạ tự nói với mình, theo lời Hi Hi khối ngọc này rất hiếm có.
Hi Hi gật đầu, "Quên mất là ai đưa rồi, tôi giữ lại cũng vô dụng, nếu như anh thích, tôi lấy tặng anh!" Hi Hi cười nói.
"Tốt, cho tôi!" Bạch Dạ cũng không khách khí.
"Ừ!" Hi Hi gật đầu, "Tôi giữ lại cũng vô dụng, có thể tặng anh, chỉ là hiện tại tôi không mang ở trên người!" Hi Hi nói.
"Mấy ngày nay, trùng cổ hành hạ thể xác, trí nhớ giảm xuống, tôi thật sợ đến lúc đó quên mất để ở đâu rồi!" Hi Hi nói.
Bạch Dạ, "......"
Nghe đến đó, anh mới biết, câu nói của Hi Hi có hàm ý khác.
Chính là muốn buộc anh đi cùng họ.
Nhưng hiện tại Bạch Dạ còn có lựa chọn sao?
"Cậu thật sự có!?"
"Chắc chắn!" Hi Hi hết sức khẳng định nói.
"Tốt, tôi cùng mọi người đi Bermuda, nhưng sau đó, cậu đừng quên lời cậu nói!" Bạch Dạ nhìn Hi Hi gằn từng chữ nói.
Nghe được Bạch Dạ nói..., Hi Hi cười, "Anh yên tâm, tôi từ trước đến giờ nói một không nói hai!" Cho nên, cứ như vậy, Bạch Dạ đồng ý.
Ngay cả viên đạn bọc đường Hoa Hồng cũng không dùng được, thế nhưng lại bị vài ba câu của Hi Hi thuyết phục, hơn nữa còn là Bạch Dạ tự muốn đi.
Người xung quanh cũng kinh ngạc đến ngây người.
Hoa Hồng tò mò nhất, đi tới trước mặt Hi Hi, "Ngọc gì? Sao tôi không biết!?"
"Đây là bí mật giữa đàn ông với nhau!" Hi Hi chậm rãi mở miệng.
Hoa Hồng, "......"
Nhìn dáng vẻ hả hê của Hi Hi, tay Hoa Hồng, không nói hai lời hướng phía tai Hi Hi với tới, "Bây giờ cậu cũng ngông cuồng có phải hay không?"
"Ai da, đau quá......" Hi Hi vội vàng gọi.
Thật ra thì Hoa Hồng cũng không dùng bao nhiêu sức lực, cô làm sao cam lòng được.
"Tôi không bán đứng cậu xâm nhập máy tính của Bạch Dạ, bây giờ lại còn dám nói với tôi bí mật giữa đàn ông!" Hoa Hồng nhéo tai Hi Hi gằn từng chữ nói.
Mọi người, "......"
Sợ rằng tại chỗ chỉ có Lưu Ly cùng Bạch Dạ không biết chuyện này.
Kinh hãi nhất chính là Bạch Dạ, không nghĩ tới người xâm nhập máy tính của anh lại là...... Hi Hi!
Trải qua nhiều ngày kiểm tra xét nghiệm như vậy, cũng có lúc anh nhàn hạ kiểm tra chỉ số thông minh của Hi Hi, so với người bình thường tuyệt đối cao hơn gấp năm lần, dựa theo chỉ số thông minh của bé, thật sự là thiên tài.
Chẳng qua không nghĩ tới người xâm nhập máy tính của anh, lại chính là Hi Hi.
Phải biết rằng, máy tính của anh có rất nhiều lớp phòng hộ, nhưng Hi Hi thần không biết quỷ không hay xâm nhập vào như vậy.
Cũng không khó để bé biết được, món đồ anh muốn, nhất định là đã nhìn thấy lúc xâm nhập vào máy tính của anh.
Nghĩ tới đây, Bạch Dạ có chút khẩn trương.
Nếu là như vậy, bé còn thấy được gì?
Đôi mắt Bạch Dạ nhìn Hi Hi, nhưng Hi Hi còn đang cùng Hoa Hồng đùa giỡn.
"Tốt lắm, tốt lắm, tôi nói!" Hi Hi mở miệng.
Hoa Hồng lúc này mới thôi, nói mau, "Thật ra thì cũng không có gì, chính là lúc xâm nhập vào máy vi tính của Bạch Dạ, trong lúc vô tình thấy anh ở trên mạng xem ghi chép, biết anh đang tìm một khối ngọc, cũng vừa may, tôi lại có!" Nghe thế, mọi người hiểu.
Hoa Hồng cũng mới hiểu ra, nhìn Bạch Dạ, "Chính là khối ngọc anh tìm tám năm?" Bạch Dạ không nói chuyện, không có trả lời, nhưng đã chấp nhận.
Hoa Hồng kinh hô, cái thế giới này thật sự nhỏ như vậy, vật này cũng có thể do Hi Hi gặp phải.
"Vậy sao cậu không sớm nói cho tôi biết, như vậy tôi cũng có thể uy hiếp anh ta!" Hoa Hồng trách cứ nhìn Hi Hi một cái.
Hi Hi, "...... Tôi cũng vừa mới nhớ tới!"
Đối với Hoa Hồng, đã không cần dùng lời nói để giải thích.
Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên ở một bên nhìn, cũng yên lòng.
Mặc dù Hoa Hồng trước mặt họ nhéo lỗ tai Hi Hi, đổi lại lúc trước, Lâm Tử Lam sẽ thấy đau lòng, nhưng bây giờ, Lâm Tử Lam biết rất rõ, Hoa Hồng đối với Hi Hi vô cùng thương yêu, không thua cô, Lâm Tử Lam rất yên tâm.
Cho nên, sau khi chuyện đã định, mọi người lại bắt đầu thu dọn, chuẩn bị rời đi.
Thuê máy bay như trước, trong nháy mắt, biệt thự náo nhiệt ở Chicago, chỉ còn lại người giúp việc.
Trên phi cơ, Tạp Ni cùng Lý Thuận ngồi cùng nhau, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên còn có Hi Hi ngồi cùng nhau, Lưu Ly cùng Hoa Hồng ngồi cùng nhau, chỉ có Bạch Dạ một mình ngồi ở một bên giả vờ ngủ say.
Lúc này, Lý Thuận nhìn thoáng qua phía sau Lưu Ly cùng Hoa Hồng, sau đó tiến tới trước Tạp Ni, "Sao tôi cảm thấy người trên máy bay này phức tạp như thế!"
Tạp Ni chậm rãi nhìn lướt qua, "Thế giới loạn như thế, hẳn là cậu cần phải bình tĩnh!"
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh như thế của Tạp Ni, Lý Thuận gật đầu, "Ừ, chẳng qua tôi cảm thấy, nếu như Lưu Ly tham gia Hợp Tung, chẳng khác nào như hổ thêm cánh!"
Về phong cách làm việc của thiếu tá Tỉnh Nham, chẳng qua Lưu Ly đã quen thuộc, như vậy có thể tránh né được sự tập kích của thiếu tá Tỉnh Nham.
Nghe thế, Tạp Ni gật đầu, "Ừ, nhiệm vụ gian khổ này, giao cho cậu!"
"Đừng, tôi theo chân họ không quen!"
"Tôi cũng không quen!"
Lý Thuận, "......"
"Hoa Hồng quen thuộc, cậu tìm cô ta đi!" Tạp Ni nói.
Nhìn dáng vẻ Tạp Ni, Lý Thuận vừa muốn nói gì, lúc này lại nhìn thấy trên ngón tay Tạp Ni xăm hình một chiếc nhẫn.
"Ai da, lão Đại, anh nói anh có tiền như vậy, tại sao không mua chiếc nhẫn mang, lại xăm hình một cái nhẫn như vậy!"
Nghe giọng nói của Lý Thuận, ánh mắt Tạp Ni cũng liếc một cái.
"Bất quá hình dáng nhìn rất đẹp, xăm ở nơi nào vậy?"
"Không biết!"
"Lão Đại, anh thật là không đúng, thứ tốt nên chia sẻ với mọi người mới đúng, hôm nào tôi cũng đi xăm một cái!" Lý Thuận nói.
Nói đến cái này, Tạp Ni cũng đang nhìn hình xăm này, "Tôi cũng không biết, giống như từ khi tôi nhớ tới nay, thì, về phần xăm lúc nào tôi cũng không biết!"
"Kỳ quái như thế!?"
Tạp Ni nhíu mày, không nói cái gì nữa.
"Lão Đại, anh có mất trí nhớ về chuyện gì đó không?" Lý Thuận tò mò, đi qua nhìn Tạp Ni hỏi.
Nghe thế, Tạp Ni không nhịn được mở miệng, "Cậu cho rằng đây là phim truyền hình à, cẩu huyết như vậy, còn mất trí nhớ!"
"Cái này thì có cái gì, tình tiết trên phim truyền hình xảy ra hàng ngày, mẹ của lão đại còn mất ký ức, cuối cùng cũng khôi phục y như cẩu huyết không phải sao!?" Lý Thuận nghiêm trang nói.
Hiện tại anh ta hoài nghi Tạp Ni mất trí nhớ là hoàn toàn có đạo lý.
Nghe thế, Tạp Ni nhìn Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên, một lát sau mở miệng, "Hai người họ là quái vật sống, không thể so sánh với người bình thường!"
Lý Thuận, "......"
"Nhưng là......"
"Nếu như cậu muốn nghiên cứu, phải đi nghiên cứu hai người họ, tôi nghe Hi Hi nói, trong não mẹ của cậu ấy có một con chip, không ngại thì cậu đi giải phẫu mở sọ để nghiên cứu, tôi ngủ trước một lát, cậu nghiên cứu xong thì nói cho tôi biết!" Vừa nói, Tạp Ni trực tiếp mang tai nghe điện thoại, nghiêng đầu, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
Lý Thuận ngồi ở đó, nhìn Tạp Ni nói ngủ liền đi ngủ, có chút im lặng, người như anh dám đi nghiên cứu đầu của Lâm Tử Lam, trừ phi anh không muốn đầu mình rồi, nếu không Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên làm sao sẽ bỏ qua cho anh!
Suy nghĩ một chút, anh cũng định đi ngủ.
Mà lúc này, Lưu Ly từ phía sau đi tới, rất không đúng dịp, lời của hai người mới vừa rồi, cô đã nghe được.
Đi tới, nghiêng đầu nhìn tay Tạp Ni, quả nhiên, trên ngón áp út tay trái của anh hình xăm hoa văn rất nhỏ.
Nói đến cái này, lúc này Lưu Ly mới phục hồi lại tinh thần, lắc đầu, "Không có chuyện gì, tôi đang suy nghĩ, có thể xin thiếu tá nghỉ hai ngày hay không!"
"Nếu như tôi nói, trực tiếp gia nhập Hợp Tung, bảo đảm bao ăn ở!" Hoa Hồng cười nói.
Nghe Hoa Hồng nói..., Lưu Ly cười, chẳng qua là, cô không thể phản bội thiếu tá.
Ngay cả đối với tổ chức có rất nhiều bất mãn, nhưng cô vẫn phục tùng, không nói gì, bởi vì cô chỉ trung thành với thiếu tá.
Có đôi khi, cô cũng rất hâm mộ Hoa Hồng, nói nhiều, tự do tự tại, làm chuyện mà mình muốn, nhưng thân là quân nhân, có quá nhiều ràng buộc cùng hạn chế, căn bản không thể nào!
Hoa Hồng có, chỉ sợ đời này cô không thể có!
Bất kể Hoa Hồng nói gì, Lưu Ly cũng chỉ cười nhạt, hai người một người như lửa, một người như băng.
Ở người khác nhìn thấy, nếu như có thể, hai người hợp tác tuyệt đối là ăn ý nhất, chỉ tiếc, hoàn cảnh khác nhau.
Mà ở phía trước, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên còn có Hi Hi cùng nói chuyện.
"Mẹ, em gái của con gần đây có an phận không?" Hi Hi cười hỏi.
Bao nhiêu ngày, bé không được nói chuyện thoải mái như vậy.
Lâm Tử Lam cười, "Em gái nhỏ nói, chỉ cần cùng anh nói chuyện phiếm, em sẽ biết điều!"
"Tốt lắm, sau này anh sẽ thường xuyên nói chuyện phiếm với em!" Hi Hi vui vẻ cười nói.
Nhìn Lâm Tử Lam cùng Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên ở một bên nhìn Lâm Tử Lam, "Hứa với anh, ăn uống đầy đủ, không nên quá mệt mỏi!"
Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên quan tâm, Lâm Tử Lam gật đầu, "Anh yên tâm, em sẽ!" Không vì cô, cũng vì đứa bé trong bụng.
Hi Hi cũng từng trong bụng của cô, đều là con của cô, cô nhất định sẽ không từ bỏ.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Hi Hi cũng biết, tình trạng của mẹ cũng không được tốt, vừa nghĩ cũng biết là bởi vì lo lắng cho mình.
Lúc này, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, "Mẹ, mẹ không cần quá lo lắng cho con, con không sao, hiện tại việc quan trọng nhất, mẹ phải bảo vệ em gái nhỏ thật tốt!" Hi Hi nói.
Nghe Hi Hi nói..., Lâm Tử Lam gật đầu, "Con yên tâm, mẹ nhất định, con cùng em gái là bảo bối của mẹ, mẹ đối xử bình đẳng, nhất định sẽ không có chuyện gì!" Lâm Tử Lam chậm rãi nói.
Nhìn ra, Lâm Tử Lam rất quý trọng đứa bé trong bụng này, lúc trước từng có một lần ngoài ý muốn, lần này Lâm Tử Lam càng thêm quý trọng, càng thêm cẩn thận.
"Chờ em gái ra đời, con sẽ dạy cho bé dùng máy tính, làm cho bé trở thành nữ thiên tài máy tính trên thế giới!" Hi Hi cao hứng nói.
"Dừng lại, cha hy vọng em gái của con giống như một công chúa, con bỏ qua cho bé!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Đã có một hài tử ngày ngày kêu đánh kêu giết, anh đã đủ rồi.
Nói đến cái này, Hi Hi gật đầu, cũng đúng, "Chúng ta cùng nhau bảo vệ em gái nhỏ, cho bé giống như công chúa!"
"Mẹ cũng nghĩ như vậy, nhưng chỉ sợ gien lại thay đổi!" Lúc này, Lâm Tử Lam hết sức bất đắc dĩ nói.
Nghe được Lưu Ly nói..., Hoa Hồng cười mở miệng, "Không bằng cô thật sự làm phản, Hợp Tung thành tâm muốn mời cô, tuyệt đối bao ăn bao ở, còn có một đám hủ nam tạo điều kiện cho cô thưởng thức!" Hoa Hồng cười nói.
"Tôi chỉ sợ thiếu tá nổi điên!" Lưu Ly cười nói.
Lúc nào bắt đầu, Lưu Ly cũng thường nói giỡn.
"Không sao, chúng tôi cũng tùy thời hoan nghênh thiếu tá làm phản!" Hoa Hồng cười nói.
Sự nghiệp Hợp Tung vô cùng lớn, thế gian rộng lớn, cái gì cũng có thể dung nạp.
Nghe thế, Lưu Ly nghiêm túc suy nghĩ, "Tôi cảm thấy nếu có thể như vậy, trừ phi thiếu tá một lần nữa đầu thai chuyển kiếp!"
Hoa Hồng, "...... Tôi chỉ buồn bực, làm sao thiếu tá lại hận Hợp Tung như vậy?" Hoa Hồng buồn bực hỏi, qua nhiều năm như vậy, Hợp Tung vẫn rối rắm ở chỗ này.
Rốt cuộc là tại sao!
Thật sự là nghĩ không ra!
Cô ở bên ngoài giang hồ, cũng không dám nói tên Hợp Tung, nếu không nhất định sẽ bị thiếu tá đuổi giết, chẳng qua cũng may nhiều năm như vậy, Hợp Tung đem tư liệu đặc công sát thủ của cô bảo vệ vô cùng tốt, cực ít người biết.
Lưu Ly rất nghiêm túc suy nghĩ, "Theo như nghe nói, đây là một bí mật, chúng tôi cũng không rõ cho lắm!"
Hoa Hồng vốn có ý định dò hỏi nhiều chuyện, xem có thể tìm ra được điều gì hay không, không nghĩ tới cái gì cũng không hỏi được!
"Không biết còn tưởng rằng Tạp Ni nhà chúng tôi phụ Thiếu tá nhà cô, mới oán hận nhắm vào như vậy!" Hoa Hồng vô tâm nói một câu như vậy.
Một câu nói kia vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc nhìn Hoa Hồng, chỉ có Mặc Thiếu Thiên còn bình tĩnh, bởi vì anh cũng đã thấy nhiều chuyện như vậy.
Bất quá muốn nói Thiếu tá cùng Tạp Ni......
Làm sao cũng là hai người như nước với lửa, làm sao có thể!
Hoa Hồng ý thức được ánh mắt mọi người lộ vẻ kỳ quái, nhìn họ, "Mọi người nhìn tôi làm gì? Cũng không phải là không thể nào, không chừng Tạp Ni cùng Thiếu tá nhà cô thật đúng là có một chân!" Có trách thì trách, Hoa Hồng nghiêm trang nói ra lời này.
Lúc này, Lưu Ly cũng nghĩ nghĩ, gật đầu, "Yêu quá sinh hận sao?"
"Bingo!" Hoa Hồng kích động nói, "Chính là loại cảm giác này, mặc dù Thiếu tá hận người của Hợp Tung, nhưng hận nhất lại là Tạp Ni, đuổi theo có chết cũng không tha, có chút cảm giác kia!"
Lưu Ly suy nghĩ một chút, "Một vấn đề đáng phải suy nghĩ sâu xa, chỉ có điều trong tương lai, tóm lại có một đáp án!"
"Đồng ý!" Hoa Hồng giơ tay nói.
Nhìn bọn họ một người một câu, Lâm Tử Lam cười, ánh mắt nhìn về phía Lưu Ly, "Lưu Ly, em có thể ở mấy ngày!?"
"Hai ngày!"
Lâm Tử Lam gật đầu, "Vậy thì ở chỗ này nghỉ ngơi hai ngày thật tốt!"
"Chị dâu, em muốn gặp bảo bối một lát!" Lưu Ly mở miệng nói, mục đích cô tới nơi này, cũng là Hi Hi.
Nói đến cái này, Lâm Tử Lam sửng sốt, liếc mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên mím môi, "Nói vậy tình trạng Hi Hi, em cũng biết, hiện tại bé đã bị cách lý trong phòng riêng!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lưu Ly nói.
Lưu Ly nghe, đã cảm thấy rất nghiêm trọng, chau mày, "Thật nghiêm trọng như thế sao?"
Mặc Thiếu Thiên nặng nề gật đầu.
"Cũng chưa có biện pháp giải quyết sao?" Lưu Ly hỏi, nghĩ đến Hi Hi phải chịu đựng đến như vậy, người làm cô trong lòng cũng không cảm thấy dễ chịu.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Hi Hi, Lưu Ly đã rất thích bé, hai người gặp lần đầu mà như đã quen thân, nhưng hiện tại......
Trong lòng Lưu Ly, không nói lên cảm xúc.
"Hiện tại chỉ có thể dựa vào truyền máu để kéo dài thời gian bé phát tác, chúng ta tranh thủ trước tiên, tìm được người hạ độc Hi Hi!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Những chuyện này, cô đã nghe Hoa Hồng nói sơ qua rồi, nhíu mày, "Không nghĩ tới Diệp An Nhiên đã vậy còn quá độc ác, một đứa bé cũng không bỏ qua cho!"
"Có tin tức sao?" Lưu Ly hỏi.
Nói đến cái này, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên nhìn thoáng qua nhau, sau đó lắc đầu, "Tạm thời không có!"
Nói đến vấn đề này, có chút trầm trọng.
Lưu Ly nhíu mày, không biết nên làm sao bây giờ.
"Em không thể gặp được bé sao?" Lưu Ly hỏi, mạo hiểm tới đây chính là muốn nhìn Hi Hi một lát, không nghĩ tới Hi Hi lại bị cách ly riêng như vậy.
"Mặc dù Hi Hi không ra được, nhưng hẳn là có thể vào xem một lát!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Nói đến đây, khóe miệng Lưu Ly cũng nở nụ cười an ủi, "Tốt!"
Cho nên mọi người đi đến khu vực riêng của Bạch Dạ.
Vừa đi đến cửa, thấy Hi Hi ngồi ở xe lăn, Tạp Ni đẩy bé đi ra.
Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên thấy thế, kinh ngạc.
Lúc Lưu Ly nhìn thấy Hi Hi, vui mừng không nói nên lời.
"Bảo bối!" Lưu Ly kêu một tiếng.
Lúc Hi Hi nhìn thấy Lưu Ly, tâm tình cũng rất tốt, "Cô, sao cô lại tới đây?"
Lưu Ly trực tiếp chạy qua, nhìn Hi Hi, "Cháu gầy đi!"
"Hiện tại cháu là bộ dạng này, ngày ngày bị hàng trăm con sâu nhỏ hành hạ trong cơ thể, có thể mập được sao!" Rõ ràng là dáng vẻ rất thống khổ, nhưng Hi Hi nói đến nhẹ nhàng như vậy.
Mọi người đều biết, Hi Hi không muốn cho họ quá lo lắng.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam cũng đi tới, nhìn họ, "Sao vậy? Làm sao đi ra?"
Tạp Ni nhìn họ, đứng phía sau Hi Hi đặt tay trên xe lăn, "Bạch Dạ nói, hai ngày này truyền máu tình trạng có vẻ không tệ, có thể ra ngoài đi dạo một lát, phơi nắng mặt trời!"
Nói đến cái này, Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam mới yên tâm một chút.
"Bạch Dạ quá để ý rồi, biết cô đến thăm cháu, để cho cháu đi ra, thật là lâu không thấy mặt trời rồi!!!" Vừa nói, Hi Hi còn ngẩng đầu nhìn mặt trời, ngay cả truyền nhiều máu như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn thoạt nhìn cũng không hồng hào.
Bất quá Hi Hi có thể đi ra ngoài, đối với họ mà nói, cũng là một tin tốt!
Lưu Ly nhìn Hi Hi, "Cháu yên tâm, mặc kệ phải trả giá nhiều như thế nào, chúng ta cũng sẽ tìm ra người kia, cháu nhất định sẽ không có chuyện gì!"
"Dạ!" Hi Hi gật đầu, khóe miệng nở nụ cười, "Cháu tin tưởng mọi người!"
Trên thế giới không cho con người cảm thấy khó chịu nhất là, họ rất có năng lực, có tiền, có thế, tuy nhiên không cứu được Hi Hi, cảm giác như vậy, là bất lực nhất!
"Tốt lắm, đừng đứng ở chỗ này, qua bên kia, uống cà phê, ăn sáng!" Hoa Hồng kêu.
Nghe được giọng nói của Hoa Hồng, lúc này mọi người mới đáp một tiếng, sau đó đi tới chỗ khác.
Trong sân, phía ngoài đặt một cái bàn tròn nhỏ, kiểu Âu Mĩ, thoạt nhìn đặc biệt phong cách tây.
Mọi người đi tới, lúc này, người giúp việc bưng cà phê cùng bữa sáng lên.
Hi Hi ngồi ở xe lăn, mọi người ngồi ở trên ghế, có người đứng, cũng có người ngồi.
"Đúng rồi, cô, cô tới nơi này, thiếu tá không có vấn đề gì chứ?"
"Không có chuyện gì!" Lưu Ly cười nói.
"Vậy thì tốt!"
Ngược lại là Tạp Ni, đứng ở đó ngây ngẩn cả người.
Nhìn Lưu Ly, dáng vẻ đầy kinh hãi, "Cô chính là người bên cạnh Tỉnh Nham?"
Lưu Ly nhìn Tạp Ni, cũng chau mày, "Anh chính là Tạp Ni?"
"Cô biết tôi!?"
"Anh là mục tiêu cuối cùng của thiếu tá chúng tôi, không thể không nhận ra!" Lưu Ly chậm rãi nói, nhưng nói ra những lời này, nhưng lại có cảm giác vui mừng.
Tạp Ni, "......"
Tạp Ni cũng rất buồn bực, tại sao thiếu tá có chết cũng theo dõi anh không tha.
"Thiếu tá gần đây vẫn mạnh khỏe chứ?" Tạp Ni bỗng nhiên nhìn Lưu Ly hỏi.
"Nếu như anh muốn biết, tôi gọi điện thoại hỏi giúp anh!" Lưu Ly lạnh nhạt nói.
Không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được Tạp Ni, nếu như thiếu tá biết được, sợ là trực tiếp vọt tới!
Tạp Ni nghe được Lưu Ly nói..., trực tiếp trầm mặc.
Hi Hi nhìn, cười, "Tạp Ni, bộ dạng anh không ra gì, tự xem lại đi, anh nhìn tôi làm gì, tôi không can dự!" Hi Hi cười nói.
Nói xong cái này, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Lưu Ly, "Thiếu tá gần đây vẫn còn đang truy tìm cháu sao?"
Một câu nói, đưa tới vô số ánh mắt xem thường.
Lưu Ly cũng cười, lắc đầu, "Thật không rõ lắm, hiện tại về chuyện của cháu, anh ta gần như không cho cô biết, cũng không để cho cô tham gia!" Lưu Ly nói.
Từ chuyện lần trước của Lâm Tử Lam, thiếu tá Tỉnh Nham rõ ràng cấm kỵ cô rất nhiều.
Lưu Ly nói xong, Hi Hi gật đầu, bởi vì bé hiểu rõ, Lưu Ly đã không nói thì sẽ không nói, nếu đã nói, nhất định sẽ không lừa gạt bé.
Hơn nữa, bé cũng có thể đoán được, chỉ thấy quan hệ của họ, thiếu tá nhất định sẽ không để cho Lưu Ly tham gia điều tra chuyện của bé.
Chẳng qua đến bây giờ thiếu tá Tỉnh Nham cũng không có động tĩnh, xem ra không tra được gì.
Lúc này, Lưu Ly nhìn Hi Hi, "Cháu bây giờ đừng nghĩ nhiều như vậy, việc cấp bách là đem thân thể chăm sóc cho tốt!"
"Cháu biết rồi!"
"Ừ!"
Lúc này, Lưu Ly nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Anh, hiện tại chẳng lẽ một chút đầu mối cũng không có sao?"
Nói đến cái này, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày.
Coi như là có đầu mối, hay là không có đây?
Suy nghĩ một chút, mở miệng, "Tiêu Dật đồng ý hỗ trợ tìm người hiểu cổ!"
Nói đến Tiêu Dật, mọi người đều sửng sốt.
Người ở đây, ai cũng biết quan hệ của Mặc Thiếu Thiên với Tiêu Dật, chính là tình địch.
Không nghĩ tới chuyện này, Tiêu Dật hỗ trợ, hoặc là nói, chuyện này cùng anh ta có quan hệ?
Hi Hi mẫn cảm nhất, như vậy đã nhận ra, chẳng lẽ người sau lưng Diệp An Nhiên, là Tiêu Dật?
Nhưng là, thế nào bé cũng sẽ không tin, Tiêu Dật có thể hại mình!
Mặc dù hai người không phải là cha con ruột, nhưng lúc ở chung một chỗ, nhưng cũng chẳng thiếu gì, dù sao bé cũng sẽ không tin đã sai khiến Diệp An Nhiên hại bé và mẹ, hơn nữa Tiêu Dật còn yêu mẹ như vậy!
Chẳng lẽ là......
Hi Hi thoáng cái đã nghĩ thông suốt mối quan hệ này!
Nhất định là như vậy!
Để cho Diệp An Nhiên đi hại cha, nhưng không nghĩ tới, Diệp An Nhiên lại hại bé cùng mẹ!
Giống như lúc đính hôn, rõ ràng mục tiêu là cha, nhưng Diệp An Nhiên lại đem mục tiêu chuyển đến trên người của hai người họ!
Nghĩ tới đây, Hi Hi chau mày, ngước mắt nhìn thoáng qua Lâm Tử Lam, nhìn Lâm Tử Lam không có gì khác thường, Hi Hi lúc này mới yên tâm một chút.
Chỉ cần mẹ không có chuyện gì, bé sẽ không sao.
"Lần này Tiêu Dật là người đứng sau lưng sai khiến sao?" Lúc này, Hoa Hồng mở miệng hỏi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên không nói gì, Lâm Tử Lam cũng không nói nhiều, nhấn nút trả lời.
"Alô........." Lâm Tử Lam mở miệng, lần đầu tiên nghe điện thoại giọng nói có chút run rẩy.
"Tử Lam, là anh!"
"Tôi biết!" Lâm Tử Lam nói.
"Anh tìm được địa chỉ liên lạc của người hạ độc kia rồi, bây giờ anh lập tức đi qua đó!" Tiêu Dật mở miệng.
Nghe thế, Lâm Tử Lam lập tức nắm chặc điện thoại di động, "Ở đâu?"
"Bermuda, bây giờ anh lập tức đi qua!" Tiêu Dật nói.
Bermuda, chân mày Lâm Tử Lam chau lại, nếu như cô không nhớ lầm, từ Mỹ đi thẳng tới Bermuda..., không quá xa.
"Nói cho tôi biết địa chỉ cụ thể!" Lâm Tử Lam nói.
"Địa chỉ cụ thể anh không tra được, nhưng tra được nơi cô ta đem đồ cho anh, đi Bermuda!" Tiêu Dật gằn từng chữ nói.
"Tốt, tôi biết rồi, nếu có tin tức cụ thể, xin anh cho tôi biết!" Lâm Tử Lam nói.
"Ừm, em yên tâm, nhất định anh sẽ không để cho Hi Hi gặp chuyện không may!" Tiêu Dật ở trong điện thoại gằn từng chữ hứa hẹn.
Lâm Tử Lam nghe, trong lòng không có cảm giác gì, nhưng cũng không biết nên nói cái gì, chẳng qua là đáp một tiếng, rồi cúp điện thoại.
Lúc này, mọi người nhìn Lâm Tử Lam, "Thế nào?"
"Anh ta nói tìm được địa chỉ người hiểu cổ, ở Bermuda, nhưng địa chỉ cụ thể chưa có tìm được!" Lâm Tử Lam gằn từng chữ nói.
Có tin tức là tốt, nghe thế mọi người giống như thấy được tia hy vọng.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, "Bermuda thuộc khu vực của nước Anh, chúng ta cũng trực tiếp đi qua!"
"Em cũng đi!" Lâm Tử Lam nói.
"Không được, bây giờ em đã mang thai, hay là ở lại chăm sóc Hi Hi!"
"Nếu như đến Bermuda, Tiêu Dật không giúp anh, làm sao bây giờ?" Lâm Tử Lam mở miệng nhìn anh hỏi, Mặc Thiếu Thiên hơi ngẩn ra.
Đúng, Tiêu Dật cũng là một vấn đề.
Vấn đề rất lớn.
Giết không được, uy hiếp không được.
Lâm Tử Lam đi có thể giúp được chút chuyện.
Hiện tại căn bản Mặc Thiếu Thiên cũng không có biện pháp.
Nếu như không phải là chuyện Hi Hi, căn bản sẽ không mang nợ anh ta.
"Để cho em đi!" Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên nói, "Nơi này có nhiều người theo dõi Hi Hi như vậy, còn có Bạch Dạ, sẽ không có chuyện gì!"
Ngược lại, Mặc Thiếu Thiên cùng Tiêu Dật ở Bermuda, càng làm cho người khác lo lắng.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, có chút do dự, Bạch Dạ nói, thân thể Lâm Tử Lam không tốt, hơn nữa bởi vì chuyện Hi Hi, suy nghĩ quá nhiều, thai không ổn định, Mặc Thiếu Thiên vô cùng lo lắng.
Nếu như mất đi đứa bé này, đối với Lâm Tử Lam mà nói, cũng là một đả kích rất lớn.
"Anh, em đi cùng với anh!" Lúc này, Lưu Ly đi tới mở miệng, "Em có thời gian, em cùng anh đi tìm!"
"Là tôi không bảo vệ tốt cho lão Đại, tôi cũng đi!" Lý Thuận cũng mở miệng nói.
"Tôi thấy, tôi phải đi cùng!" Lúc này, Hoa Hồng cũng mở miệng.
Vì chuyện Hi Hi, tất cả mọi người rất muốn ở lại, nhưng tất cả cũng rất muốn đi tìm được người kia!
"Hi Hi làm sao bây giờ?" Tạp Ni hỏi.
"Cùng đi!" Hoa Hồng nói.
"Chẳng may ở trên đường đi Hi Hi phát tác thì làm sao bây giờ? Không phải Bạch Dạ nói anh ta chỉ có thể đi ra ngoài một chút sao?"
"Chuyện gì cũng là Bạch Dạ định đoạt, mang theo Bạch Dạ là được phải không?" Hoa Hồng nói.
Nói đến cái này, mọi người giật mình dừng lại, "Cũng không ai biết lần sau Hi Hi phát tác là lúc nào, tốt nhất chúng ta có thể tìm được người kia ở Bermuda, như vậy Hi Hi có thể thoát khỏi đau đớn, cũng không cần đi qua đi lại nữa!"
Không phải không thừa nhận, biện pháp này của Hoa Hồng, rất được lòng mọi người.
"Tôi đồng ý!" Lúc này, Lâm Tử Lam mở miệng nói.
"Tôi cũng đồng ý!" Lưu Ly cũng mở miệng.
Hiện tại, ba nữ nhân đã đứng về một phía.
Họ đều đồng ý rồi, Tạp Ni còn nói cái gì, "Tôi cũng cảm thấy không thành vấn đề!"
Duy nhất, chỉ có Mặc Thiếu Thiên.
Anh lo lắng thân thể Hi Hi không chịu nổi, cũng lo lắng thân thể Lâm Tử Lam xảy ra vấn đề.
Phải biết rằng hiện tại họ đã không thể chịu nổi bất kỳ đả kích nào, nếu như trong bụng Lâm Tử Lam lại có chuyện gì, tin rằng họ cũng sẽ suy sụp mất.
Lâm Tử Lam dường như biết Mặc Thiếu Thiên đang suy nghĩ gì, nhìn anh mở miệng, "Anh yên tâm, em không sao, vì Hi Hi, em nhất định sẽ ăn uống tốt, sẽ không để cho mình có một tý sơ xuất!" Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên bảo đảm nói.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên còn có thể nói gì, "Tốt, chẳng qua là Bạch Dạ bên kia......"
"Tôi sẽ không đi!" Lúc này, giọng nói Bạch Dạ từ phía sau truyền đến.
Nghe được giọng nói của Bạch Dạ, mọi người theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy Bạch Dạ đang đứng ở phía sau, một thân màu trắng thoạt nhìn vô cùng thanh cao.
Hoa Hồng khó chịu, "Tại sao?"
"Không vì cái gì!" Bạch Dạ đi tới nói, "Về phần mọi người muốn mang Hi Hi đi, cũng không thành vấn đề, chỉ cần đúng giờ truyền máu, mới có thể tạm thời ổn định lại!" Đây là một tin tốt, cũng là một tin xấu.
Hi Hi có thể theo chân họ cùng đi, đây là tin tốt, Bạch Dạ không đi theo họ, cũng là một tin xấu.
Bạch Dạ không có ở đây, tính mạng Hi Hi cũng không có bảo đảm!
Hoa Hồng khó chịu, đi tới trước mặt Bạch Dạ, "Bạch Dạ, anh cảm thấy bây giờ chúng tôi rất cần anh có phải không?"
Bạch Dạ đứng ở đó không có mở miệng, chỉ liếc Hoa Hồng một cái.
"Anh đi thì đi, không đi cũng phải đi!" Hoa Hồng nhìn anh gằn từng chữ nói.
"Cô đang uy hiếp tôi?"
"Đúng, chính là uy hiếp anh!"
Bạch Dạ, "......"
Anh nên biết, cùng Hoa Hồng nói chuyện thì không cách nào nói đạo lý.
"Tôi không đi!" Bạch Dạ chậm rãi mở miệng.
"Anh ——" Hoa Hồng nhìn Bạch Dạ, hiện tại cảm thấy khí thế của anh càng tăng thêm.
Lúc này, Hoa Hồng nghĩ lại, "Bạch Dạ, chúng ta hàn huyên riêng tư một chút......" Những lời này của Hoa Hồng, nói hết sức dịu dàng, nhìn Bạch Dạ, còn hướng anh nháy mắt mấy cái, vô cùng mờ ám.
Không khí này, rất mập mờ, họ lại cảm thấy như không có gì.
Nhưng Bạch Dạ đứng thẳng tắp ở đó, trực tiếp lờ đi lời Hoa Hồng nói..., "Không cần thiết!"
"Bạch Dạ, bây giờ anh càng ngày càng điên phải không!?" Hoa Hồng hét to.
Bạch Dạ không đáng lo, chẳng qua đến bây giờ người dám hét với Bạch Dạ, cũng chỉ có một mình Hoa Hồng.
Hi Hi ngồi ở đó, nhìn họ, suy nghĩ một lát mở miệng, "Bạch Dạ, tôi rất cảm ơn anh chăm sóc tôi bao lâu nay, để cảm ơn, tôi cảm thấy hẳn là tôi phải tặng một lễ vật!" Bạch Dạ tiếp tục không nhìn.
"Vừa lúc bên kia tôi có một khối ngọc có khắc chữ, nghe nói là vô giá, không biết anh có hứng thú hay không!" Hi Hi nhìn Bạch Dạ hỏi.
Nghe thế, thân hình Bạch Dạ rõ ràng giật mình dừng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn Hi Hi ngồi ở xe lăn, một người nhỏ bé kia, thế nhưng......
Bạch Dạ trực tiếp đi tới, cũng không kịp hỏi cái kia ra sao, "Cậu thật sự có!?" Hành động Bạch Dạ tự nói với mình, theo lời Hi Hi khối ngọc này rất hiếm có.
Hi Hi gật đầu, "Quên mất là ai đưa rồi, tôi giữ lại cũng vô dụng, nếu như anh thích, tôi lấy tặng anh!" Hi Hi cười nói.
"Tốt, cho tôi!" Bạch Dạ cũng không khách khí.
"Ừ!" Hi Hi gật đầu, "Tôi giữ lại cũng vô dụng, có thể tặng anh, chỉ là hiện tại tôi không mang ở trên người!" Hi Hi nói.
"Mấy ngày nay, trùng cổ hành hạ thể xác, trí nhớ giảm xuống, tôi thật sợ đến lúc đó quên mất để ở đâu rồi!" Hi Hi nói.
Bạch Dạ, "......"
Nghe đến đó, anh mới biết, câu nói của Hi Hi có hàm ý khác.
Chính là muốn buộc anh đi cùng họ.
Nhưng hiện tại Bạch Dạ còn có lựa chọn sao?
"Cậu thật sự có!?"
"Chắc chắn!" Hi Hi hết sức khẳng định nói.
"Tốt, tôi cùng mọi người đi Bermuda, nhưng sau đó, cậu đừng quên lời cậu nói!" Bạch Dạ nhìn Hi Hi gằn từng chữ nói.
Nghe được Bạch Dạ nói..., Hi Hi cười, "Anh yên tâm, tôi từ trước đến giờ nói một không nói hai!" Cho nên, cứ như vậy, Bạch Dạ đồng ý.
Ngay cả viên đạn bọc đường Hoa Hồng cũng không dùng được, thế nhưng lại bị vài ba câu của Hi Hi thuyết phục, hơn nữa còn là Bạch Dạ tự muốn đi.
Người xung quanh cũng kinh ngạc đến ngây người.
Hoa Hồng tò mò nhất, đi tới trước mặt Hi Hi, "Ngọc gì? Sao tôi không biết!?"
"Đây là bí mật giữa đàn ông với nhau!" Hi Hi chậm rãi mở miệng.
Hoa Hồng, "......"
Nhìn dáng vẻ hả hê của Hi Hi, tay Hoa Hồng, không nói hai lời hướng phía tai Hi Hi với tới, "Bây giờ cậu cũng ngông cuồng có phải hay không?"
"Ai da, đau quá......" Hi Hi vội vàng gọi.
Thật ra thì Hoa Hồng cũng không dùng bao nhiêu sức lực, cô làm sao cam lòng được.
"Tôi không bán đứng cậu xâm nhập máy tính của Bạch Dạ, bây giờ lại còn dám nói với tôi bí mật giữa đàn ông!" Hoa Hồng nhéo tai Hi Hi gằn từng chữ nói.
Mọi người, "......"
Sợ rằng tại chỗ chỉ có Lưu Ly cùng Bạch Dạ không biết chuyện này.
Kinh hãi nhất chính là Bạch Dạ, không nghĩ tới người xâm nhập máy tính của anh lại là...... Hi Hi!
Trải qua nhiều ngày kiểm tra xét nghiệm như vậy, cũng có lúc anh nhàn hạ kiểm tra chỉ số thông minh của Hi Hi, so với người bình thường tuyệt đối cao hơn gấp năm lần, dựa theo chỉ số thông minh của bé, thật sự là thiên tài.
Chẳng qua không nghĩ tới người xâm nhập máy tính của anh, lại chính là Hi Hi.
Phải biết rằng, máy tính của anh có rất nhiều lớp phòng hộ, nhưng Hi Hi thần không biết quỷ không hay xâm nhập vào như vậy.
Cũng không khó để bé biết được, món đồ anh muốn, nhất định là đã nhìn thấy lúc xâm nhập vào máy tính của anh.
Nghĩ tới đây, Bạch Dạ có chút khẩn trương.
Nếu là như vậy, bé còn thấy được gì?
Đôi mắt Bạch Dạ nhìn Hi Hi, nhưng Hi Hi còn đang cùng Hoa Hồng đùa giỡn.
"Tốt lắm, tốt lắm, tôi nói!" Hi Hi mở miệng.
Hoa Hồng lúc này mới thôi, nói mau, "Thật ra thì cũng không có gì, chính là lúc xâm nhập vào máy vi tính của Bạch Dạ, trong lúc vô tình thấy anh ở trên mạng xem ghi chép, biết anh đang tìm một khối ngọc, cũng vừa may, tôi lại có!" Nghe thế, mọi người hiểu.
Hoa Hồng cũng mới hiểu ra, nhìn Bạch Dạ, "Chính là khối ngọc anh tìm tám năm?" Bạch Dạ không nói chuyện, không có trả lời, nhưng đã chấp nhận.
Hoa Hồng kinh hô, cái thế giới này thật sự nhỏ như vậy, vật này cũng có thể do Hi Hi gặp phải.
"Vậy sao cậu không sớm nói cho tôi biết, như vậy tôi cũng có thể uy hiếp anh ta!" Hoa Hồng trách cứ nhìn Hi Hi một cái.
Hi Hi, "...... Tôi cũng vừa mới nhớ tới!"
Đối với Hoa Hồng, đã không cần dùng lời nói để giải thích.
Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên ở một bên nhìn, cũng yên lòng.
Mặc dù Hoa Hồng trước mặt họ nhéo lỗ tai Hi Hi, đổi lại lúc trước, Lâm Tử Lam sẽ thấy đau lòng, nhưng bây giờ, Lâm Tử Lam biết rất rõ, Hoa Hồng đối với Hi Hi vô cùng thương yêu, không thua cô, Lâm Tử Lam rất yên tâm.
Cho nên, sau khi chuyện đã định, mọi người lại bắt đầu thu dọn, chuẩn bị rời đi.
Thuê máy bay như trước, trong nháy mắt, biệt thự náo nhiệt ở Chicago, chỉ còn lại người giúp việc.
Trên phi cơ, Tạp Ni cùng Lý Thuận ngồi cùng nhau, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên còn có Hi Hi ngồi cùng nhau, Lưu Ly cùng Hoa Hồng ngồi cùng nhau, chỉ có Bạch Dạ một mình ngồi ở một bên giả vờ ngủ say.
Lúc này, Lý Thuận nhìn thoáng qua phía sau Lưu Ly cùng Hoa Hồng, sau đó tiến tới trước Tạp Ni, "Sao tôi cảm thấy người trên máy bay này phức tạp như thế!"
Tạp Ni chậm rãi nhìn lướt qua, "Thế giới loạn như thế, hẳn là cậu cần phải bình tĩnh!"
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh như thế của Tạp Ni, Lý Thuận gật đầu, "Ừ, chẳng qua tôi cảm thấy, nếu như Lưu Ly tham gia Hợp Tung, chẳng khác nào như hổ thêm cánh!"
Về phong cách làm việc của thiếu tá Tỉnh Nham, chẳng qua Lưu Ly đã quen thuộc, như vậy có thể tránh né được sự tập kích của thiếu tá Tỉnh Nham.
Nghe thế, Tạp Ni gật đầu, "Ừ, nhiệm vụ gian khổ này, giao cho cậu!"
"Đừng, tôi theo chân họ không quen!"
"Tôi cũng không quen!"
Lý Thuận, "......"
"Hoa Hồng quen thuộc, cậu tìm cô ta đi!" Tạp Ni nói.
Nhìn dáng vẻ Tạp Ni, Lý Thuận vừa muốn nói gì, lúc này lại nhìn thấy trên ngón tay Tạp Ni xăm hình một chiếc nhẫn.
"Ai da, lão Đại, anh nói anh có tiền như vậy, tại sao không mua chiếc nhẫn mang, lại xăm hình một cái nhẫn như vậy!"
Nghe giọng nói của Lý Thuận, ánh mắt Tạp Ni cũng liếc một cái.
"Bất quá hình dáng nhìn rất đẹp, xăm ở nơi nào vậy?"
"Không biết!"
"Lão Đại, anh thật là không đúng, thứ tốt nên chia sẻ với mọi người mới đúng, hôm nào tôi cũng đi xăm một cái!" Lý Thuận nói.
Nói đến cái này, Tạp Ni cũng đang nhìn hình xăm này, "Tôi cũng không biết, giống như từ khi tôi nhớ tới nay, thì, về phần xăm lúc nào tôi cũng không biết!"
"Kỳ quái như thế!?"
Tạp Ni nhíu mày, không nói cái gì nữa.
"Lão Đại, anh có mất trí nhớ về chuyện gì đó không?" Lý Thuận tò mò, đi qua nhìn Tạp Ni hỏi.
Nghe thế, Tạp Ni không nhịn được mở miệng, "Cậu cho rằng đây là phim truyền hình à, cẩu huyết như vậy, còn mất trí nhớ!"
"Cái này thì có cái gì, tình tiết trên phim truyền hình xảy ra hàng ngày, mẹ của lão đại còn mất ký ức, cuối cùng cũng khôi phục y như cẩu huyết không phải sao!?" Lý Thuận nghiêm trang nói.
Hiện tại anh ta hoài nghi Tạp Ni mất trí nhớ là hoàn toàn có đạo lý.
Nghe thế, Tạp Ni nhìn Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên, một lát sau mở miệng, "Hai người họ là quái vật sống, không thể so sánh với người bình thường!"
Lý Thuận, "......"
"Nhưng là......"
"Nếu như cậu muốn nghiên cứu, phải đi nghiên cứu hai người họ, tôi nghe Hi Hi nói, trong não mẹ của cậu ấy có một con chip, không ngại thì cậu đi giải phẫu mở sọ để nghiên cứu, tôi ngủ trước một lát, cậu nghiên cứu xong thì nói cho tôi biết!" Vừa nói, Tạp Ni trực tiếp mang tai nghe điện thoại, nghiêng đầu, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
Lý Thuận ngồi ở đó, nhìn Tạp Ni nói ngủ liền đi ngủ, có chút im lặng, người như anh dám đi nghiên cứu đầu của Lâm Tử Lam, trừ phi anh không muốn đầu mình rồi, nếu không Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên làm sao sẽ bỏ qua cho anh!
Suy nghĩ một chút, anh cũng định đi ngủ.
Mà lúc này, Lưu Ly từ phía sau đi tới, rất không đúng dịp, lời của hai người mới vừa rồi, cô đã nghe được.
Đi tới, nghiêng đầu nhìn tay Tạp Ni, quả nhiên, trên ngón áp út tay trái của anh hình xăm hoa văn rất nhỏ.
Nói đến cái này, lúc này Lưu Ly mới phục hồi lại tinh thần, lắc đầu, "Không có chuyện gì, tôi đang suy nghĩ, có thể xin thiếu tá nghỉ hai ngày hay không!"
"Nếu như tôi nói, trực tiếp gia nhập Hợp Tung, bảo đảm bao ăn ở!" Hoa Hồng cười nói.
Nghe Hoa Hồng nói..., Lưu Ly cười, chẳng qua là, cô không thể phản bội thiếu tá.
Ngay cả đối với tổ chức có rất nhiều bất mãn, nhưng cô vẫn phục tùng, không nói gì, bởi vì cô chỉ trung thành với thiếu tá.
Có đôi khi, cô cũng rất hâm mộ Hoa Hồng, nói nhiều, tự do tự tại, làm chuyện mà mình muốn, nhưng thân là quân nhân, có quá nhiều ràng buộc cùng hạn chế, căn bản không thể nào!
Hoa Hồng có, chỉ sợ đời này cô không thể có!
Bất kể Hoa Hồng nói gì, Lưu Ly cũng chỉ cười nhạt, hai người một người như lửa, một người như băng.
Ở người khác nhìn thấy, nếu như có thể, hai người hợp tác tuyệt đối là ăn ý nhất, chỉ tiếc, hoàn cảnh khác nhau.
Mà ở phía trước, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên còn có Hi Hi cùng nói chuyện.
"Mẹ, em gái của con gần đây có an phận không?" Hi Hi cười hỏi.
Bao nhiêu ngày, bé không được nói chuyện thoải mái như vậy.
Lâm Tử Lam cười, "Em gái nhỏ nói, chỉ cần cùng anh nói chuyện phiếm, em sẽ biết điều!"
"Tốt lắm, sau này anh sẽ thường xuyên nói chuyện phiếm với em!" Hi Hi vui vẻ cười nói.
Nhìn Lâm Tử Lam cùng Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên ở một bên nhìn Lâm Tử Lam, "Hứa với anh, ăn uống đầy đủ, không nên quá mệt mỏi!"
Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên quan tâm, Lâm Tử Lam gật đầu, "Anh yên tâm, em sẽ!" Không vì cô, cũng vì đứa bé trong bụng.
Hi Hi cũng từng trong bụng của cô, đều là con của cô, cô nhất định sẽ không từ bỏ.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Hi Hi cũng biết, tình trạng của mẹ cũng không được tốt, vừa nghĩ cũng biết là bởi vì lo lắng cho mình.
Lúc này, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, "Mẹ, mẹ không cần quá lo lắng cho con, con không sao, hiện tại việc quan trọng nhất, mẹ phải bảo vệ em gái nhỏ thật tốt!" Hi Hi nói.
Nghe Hi Hi nói..., Lâm Tử Lam gật đầu, "Con yên tâm, mẹ nhất định, con cùng em gái là bảo bối của mẹ, mẹ đối xử bình đẳng, nhất định sẽ không có chuyện gì!" Lâm Tử Lam chậm rãi nói.
Nhìn ra, Lâm Tử Lam rất quý trọng đứa bé trong bụng này, lúc trước từng có một lần ngoài ý muốn, lần này Lâm Tử Lam càng thêm quý trọng, càng thêm cẩn thận.
"Chờ em gái ra đời, con sẽ dạy cho bé dùng máy tính, làm cho bé trở thành nữ thiên tài máy tính trên thế giới!" Hi Hi cao hứng nói.
"Dừng lại, cha hy vọng em gái của con giống như một công chúa, con bỏ qua cho bé!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Đã có một hài tử ngày ngày kêu đánh kêu giết, anh đã đủ rồi.
Nói đến cái này, Hi Hi gật đầu, cũng đúng, "Chúng ta cùng nhau bảo vệ em gái nhỏ, cho bé giống như công chúa!"
"Mẹ cũng nghĩ như vậy, nhưng chỉ sợ gien lại thay đổi!" Lúc này, Lâm Tử Lam hết sức bất đắc dĩ nói.