Mấy ngày qua vừa trở về, Hi Hi đều ở nhà Mặc gia, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên được riêng tư trong thế giới của hai người.
Thế giới của hai người đúng là hơi tệ, không ai nấu cơm cho họ ăn, Mặc Thiếu Thiên muốn tự mình xuống bếp, dĩ nhiên, tài nấu nướng của Mặc Thiếu Thiên không thể so sánh với Hi Hi.
Nhưng mặc dù như thế, Mặc Thiếu Thiên cũng vẫn vui vẻ làm, nhất định phải khiêu chiến tài nấu nướng của Hi Hi.
Mấy ngày đơn giản, trôi qua hạnh phúc mà đầy đủ.
Cuối cùng, cuộc sống cũng trở lại bình thường.
Bởi vì Lâm Tử Lam mang thai, bất luận như thế nào Mặc lão cũng không để cho Lâm Tử Lam tới công ty đi làm, vì đứa bé trong bụng, Lâm Tử Lam chỉ có thể đồng ý.
Dù sao, bụng của cô sẽ lớn dần, trở về cũng không làm nên chuyện gì, cho nên, Lâm Tử Lam quyết định nghỉ ngơi thật tốt.
Chẳng qua mấy ngày vừa rồi, Mặc lão bận rộn giúp họ chọn ngày tốt, vô cùng vui vẻ.
Ngày hôm đó, Mặc lão gọi mọi người trở về.
"Ngày tốt cha đã chọn xong, hai tuần nữa, các con cảm thấy như thế nào?" Mặc lão nhìn Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Hai tuần nữa?
Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên nhìn nhau, sau đó nhìn Mặc lão, "Có cần phải gấp như vậy không?"
"Hai tuần mà còn gấp sao? Nếu tuần sau có ngày tốt, cha đã chọn tuần sau!" Mặc lão nói, hận không thể bắt hai người lập tức kết hôn.
Lâm Tử Lam, "......"
Nhìn dáng vẻ Mặc lão nóng lòng, so với họ còn nóng lòng hơn, Lâm Tử Lam có thể nói gì, dù sao, sớm muộn cũng kết hôn, trước sau đều như vậy, đến bây giờ cô cùng Mặc Thiếu Thiên kết hôn không có gì lạ.
"Vậy hai tuần nữa!" Mặc Thiếu Thiên mở miệng nói.
"Được, vậy thì quyết định như vậy!" Mặc lão nói, dáng vẻ hào hứng, dường như so với việc lúc trước mình kết hôn còn hào hứng hơn.
"Đúng rồi, sau khi hai đứa kết hôn, tính ở đâu!?" Mặc lão nhìn hai người hỏi.
"Chúng con ở chỗ hiện tại!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Vốn dĩ, anh cũng có căn hộ trong cùng tòa nhà, nhưng hiện tại hầu như anh đều ở căn hộ của Lâm Tử Lam.
Ở phương diện này, Mặc Thiếu Thiên rất tự giác.
Lúc này, Mặc lão nhíu mày,"Các con định ở tại đó!?"
"Ở đó có gì không tốt!?" Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại.
Mặc lão nhíu mày, bất mãn, "Các con không có ý định chuyển về đây ở!?"
Nghe thế, Lâm Tử Lam nhíu mày, xem ra, Mặc lão không hề giống với lúc trước.
Hiện tại mong đợi hai người chuyển về ở.
Nhưng Mặc Thiếu Thiên quyết định cự tuyệt, "Không được, ở đó rất tốt, ở đây, không chỉ hai chúng tôi cảm thấy ngột ngạt!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Lời này, nói người nào, mọi người đều hiểu.
Thoáng cái, Mặc lão cũng không biết nên nói gì cho phải.
Đúng lúc ấy thì, Cung Ái Lâm từ trên lầu đi xuống cũng nghe được những lời này, chẳng qua, bà ta không nói gì.
Không trở về, càng đúng ý bà ta, khỏi cảm thấy phiền lòng.
Lúc này, Cung Ái Lâm thấy họ, không nói gì, trực tiếp đi ra ngoài.
Lâm Tử Lam ngồi ở đó, im lặng, quan hệ như vậy đối với Mặc gia, cô sớm đã quen.
Buổi chiều, Lâm Tử Lam ở Mặc gia, uống thuốc bổ, từ trưa tới giờ ăn không ít, Lâm Tử Lam cảm thấy, hôm nay cơm tối cũng có thể không ăn.
Cô nghi ngờ, ăn như vậy, chờ đến khi sinh đứa bé, dáng vóc của cô thật sự sẽ thay đổi.
Lúc Lâm Tử Lam đang cảm thấy rối rắm, giọng nói Hi Hi từ bên ngoài truyền vào.
Mấy ngày này, Hi Hi ở Mặc gia, mấy ngày không thấy, Lâm Tử Lam cảm giác giống như đã rất lâu không được gặp nhau.
"Bảo bối!" Lâm Tử Lam kêu một tiếng.
Nghe giọng nói, Hi Hi nghiêng đầu sang chỗ khác, lúc nhìn thấy Lâm Tử Lam, lập tức chạy nhanh qua, "Mẹ, mẹ tới khi nào!?"
"Ở đây cả buổi chiều!"
"Chờ con có phải không!?" Hi Hi cười hỏi.
"Dĩ nhiên, lâu như vậy không về, xem ra con vui đến mức quên cả trời đất rồi!" Lâm Tử Lam nói.
Nghe thế, Mặc lão hơi bất mãn, cho rằng Lâm Tử Lam tới đem Hi Hi đi, lập tức mở miệng, "Vui đến quên cả trời đất bởi vì nơi này tốt hơn bên kia!"
Nhìn dáng vẻ Mặc lão, Lâm Tử Lam cũng biết, Mặc lão không nỡ để Hi Hi đi.
Cười cười, không nói gì.
Lúc này, Mặc Vũ cũng đi tới, đứng bên cạnh Lâm Tử Lam, "Thím......"
Nhìn Mặc Vũ, đáy lòng Lâm Tử Lam cảm thấy vô cùng thương yêu, người làm mẹ, Lâm Tử Lam rất hiểu cảm giác này, nếu như ba mẹ Mặc Vũ còn sống, có lẽ bé sẽ càng vui vẻ hơn.
"Mặc Vũ......" Lâm Tử Lam cười cười, vươn tay, xoa đầu Mặc Vũ.
"Nghe nói trong bụng thím có em bé, con có thể sờ một lát không?" Mặc Vũ nhìn Lâm Tử Lam hỏi, mở to hai mắt chờ đợi.
Nhìn dáng vẻ Mặc Vũ ngây thơ, Lâm Tử Lam cười, "Dĩ nhiên là được, có điều bụng chưa lớn, có thể con không cảm giác được!"
Mặc Vũ cười hắc hắc, lúc này, Lâm Tử Lam vỗ vỗ vị trí bên cạnh, Mặc Vũ suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định đi tới, ngồi bên Lâm Tử Lam, chậm rãi vươn tay, đặt trên bụng Lâm Tử Lam.
"Là em gái sao?" Mặc Vũ nhẹ nhàng vuốt, giống như sợ làm em bị đau.
"Chưa rõ, có điều khả năng là em gái tương đối lớn!" Lâm Tử Lam cười nói.
Tay Mặc Vũ, đặt trên bụng Lâm Tử Lam, trên mặt mang theo vẻ mặt ngạc nhiên, sau khi sờ một lát, bé mở miệng, "Thật hạnh phúc, anh Hi Hi cũng hạnh phúc!"
Bé rất muốn có một người mẹ giống như Lâm Tử Lam!
Nhưng những lời này, Mặc Vũ không nói ra.
Chẳng qua Lâm Tử Lam cùng Hi Hi nghe thấy không vui, nhìn Mặc Vũ, vô cùng đau lòng.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Vũ, "Nếu như Mặc Vũ muốn, sau này thím cũng thương con có được không!?"
"Có thật không?" Mặc Vũ nhìn Lâm Tử Lam ngây thơ hỏi.
"Dĩ nhiên, mặc dù thím không phải là mẹ ruột của con, nhưng thím sẽ yêu thương con giống như thương yêu anh Hi Hi, có được không!?" Lâm Tử Lam nhìn bé hỏi.
Nghe thế, Mặc Vũ gật đầu liên tục, "Dạ!"
Lời này của Lâm Tử Lam, hoàn toàn là muốn an ủi tâm hồn Mặc Vũ, một đứa bé khát khao tình yêu của mẹ là chuyện rất bình thường.
Nhưng lời này, không nghĩ tới Cung Ái Lâm đã nghe được.
Bà ta từ phía ngoài đi tới, đã nghe cuộc nói chuyện.
Lập tức đi đến, nhìn Mặc Vũ cùng Lâm Tử Lam, còn có Hi Hi bên cạnh, sắc mặt hết sức không vui.
"Mặc Vũ, tới đây!" Cung Ái Lâm nhìn Mặc Vũ, mở miệng gằn từng chữ, giọng nói hết sức cứng nhắc, có thể thấy, bà ta rất tức giận.
Mặc Vũ ngồi bên cạnh Lâm Tử Lam, lúc nhìn thấy Cung Ái Lâm, sắc mặt trong nháy mắt rũ xuống, nhưng bé không muốn đi, bé muốn ở cùng với Lâm Tử Lam, muốn cùng mọi người nói chuyện, chơi đùa.
"Cháu muốn chơi với thím và anh Hi Hi một lát......"
"Cháu không nghe lời có phải không?" Sau khi nghe Mặc Vũ nói, Cung Ái Lâm lạnh giọng mở miệng, dáng vẻ kia, nếu như Mặc Vũ không trở về, có thể sẽ bị trừng phạt.
Quả nhiên, lúc nghe những lời này, Mặc Vũ rút tay từ trên bụng Lâm Tử Lam lại, đứng lên, cúi thấp đầu đi tới chỗ Cung Ái Lâm.
Lâm Tử Lam ngồi ở đó, nhìn vẻ mặt và bóng lưng Mặc Vũ, trong lòng khó chịu và xót xa nói không nên lời.
Đối với Hi Hi, cho tới bây giờ cô chưa từng giáo dục như vậy, tước đoạt niềm vui của đứa bé.
Nhưng, cô không có quyền nhúng tay vào chuyện này.
Nếu như đổi thành người khác, có lẽ Cung Ái Lâm cũng không tức giận như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác, người kia lại chính là cô.
Cô sợ cô nói thêm điều gì, càng chọc cho Cung Ái Lâm không vui, khi đó, Mặc Vũ cũng sẽ không vui.
"Lên lầu làm bài tập đi, làm bài tập không xong, buổi tối không được phép ngủ!" Cung Ái Lâm nói.
Mặc Vũ không nói gì, cúi đầu đi lên lầu, Cung Ái Lâm nhìn Lâm Tử Lam, Hi Hi bên cạnh, thấy không vui, mở miệng, "Tại sao bà lại nghiêm khắc với Mặc Vũ như vậy!?"
Nghe Hi Hi nói, Cung Ái Lâm nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn bé, "Cậu đang nói chuyện với tôi phải không?"
"Ở đây, trừ bà ra, không có ai nghiêm khắc với em ấy như vậy, cho nên không phải là bà, thì là ai!?" Hi Hi hỏi ngược lại.
Mới vừa rồi vẻ mặt tổn thương của Mặc Vũ quanh quẩn trong đầu bé, một đứa bé, cả ngày chơi đùa vui vẻ cũng bị tước đoạt, như vậy bé còn hi vọng gì?
Hi Hi không chịu được.
Nghe Hi Hi nói, khóe miệng Cung Ái Lâm nhếch miệng cười lạnh, "Chuyện này có liên quan gì đến cậu sao?"
"Mặc dù cậu cũng họ Mặc, nhưng trong cái nhà này, chưa tới lượt cậu chỉ bảo tôi, tôi giáo dục Mặc Vũ như thế nào, đó là chuyện của tôi!" Cung Ái Lâm gằn từng chữ nói.
Đối với Hi Hi, vô cùng chán ghét.
Về phần tại sao chán ghét, đó là vì bé rất giống Mặc Thiếu Thiên, giống như, cô không thể nào không ghét.
"Nhưng bà quản em ấy như vậy, em ấy không vui, một chút vui vẻ cũng không có!" Hi Hi nhìn bà ta nói.
"Buồn cười, có vui vẻ hay không, là cậu quyết định sao?" Cung Ái Lâm nhìn Hi Hi lạnh lùng hỏi ngược lại, "Chuyện của tôi, tốt nhất cậu đừng can thiệp vào!"
Hi Hi mặc kệ không thèm đếm xỉa tới bà ta, bé chỉ đau lòng Mặc Vũ, tuổi nhỏ như thế, phải chịu đựng những chuyện này, mà bé thì sao, được Lâm Tử Lam yêu thương, lớn lên không buồn không lo, hạnh phúc như vậy, không cách nào diễn tả.
Vừa nghĩ tới dáng vẻ Mặc Vũ giờ này khắc này khó chịu, Hi Hi vô cùng tức giận.
Vừa muốn mở miệng nói gì, lúc này, Lâm Tử Lam vươn tay kéo bé lại.
Hi Hi nhíu mày, nhìn Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam nhìn bé lắc đầu, lúc này Hi Hi mới cố gắng nhịn.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Cung Ái Lâm, "Hi Hi tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, hy vọng bà đừng để ý!"
Không thích Mặc Thiếu Thiên, cũng sẽ không thích cả nhà họ.
Ba người này, bất kể là nhìn vẻ bề ngoài, hay là xem xét về tính cách, Cung Ái Lâm thế nào cũng không ưa.
"Dạy con mình cho tốt!" Lạnh lùng để lại những lời này, Cung Ái Lâm xoay người đi lên lầu.
Nhìn dáng vẻ Cung Ái Lâm, Hi Hi cùng Lâm Tử Lam chau mày.
Thật sự, hai người rất lo lắng cho Mặc Vũ!
Gặp phải người như Cung Ái Lâm, không biết là phúc hay là họa.
"Mẹ, bỗng nhiên con cảm thấy, con thật hạnh phúc!" Hi Hi nói, so với Mặc Vũ mà nói, bé thật sự hạnh phúc và may mắn hơn nhiều.
Nhìn dáng vẻ Mặc Vũ không vui vẻ, lúc bé cùng tuổi chưa từng có.
Nghe Hi Hi nói, khóe miệng Lâm Tử Lam mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng cho Mặc Vũ.
Cô biết, sở dĩ Cung Ái Lâm nghiêm khắc như vậy, là vì họ.
Lý Thuận ở bên cạnh có vẻ thân thiết, bưng một ly nước đưa cho anh, Mặc Thiếu Quần không nói gì, nhận lấy rồi uống vào......
Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Quần, mọi người trên bàn cười.
Mặc Thiếu Quần cũng ngẩng đầu, lúng túng nhìn họ, rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm, không nói gì nữa, cũng không dám nhìn Hoa Hồng.
Lúc này Hoa Hồng mới dời tầm mắt, tiếp tục ăn cơm.
Bữa cơm này, trừ Cung Ái Lâm cực kỳ khó chịu, mọi người còn lại đều cảm thấy vui vẻ.
Sau khi ăn cơm xong, Mặc lão rất muốn giữ mọi người ở lại, nhưng vì ngại Cung Ái Lâm, nên để cho mọi người nghỉ ngơi sớm, chỉ giữ Hi Hi lại.
Lâu không gặp như vậy, Mặc lão rất nhớ Hi Hi, cho nên, Hi Hi cũng ở lại.
Hiện tại, cũng là lúc để cho cha mẹ được riêng tư trong thế giới hai người.
Kể từ khi biết tình cảm của Mặc lão đối với Hi Hi, Lâm Tử Lam yên lòng rất nhiều, đi theo Mặc lão, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên rất yên tâm.
Cho nên, từng người rời đi.
Hoa Hồng cùng Tạp Ni còn có Lý Thuận, đều có chỗ để đến, Mặc Thiếu Thiên đã đem bộ cờ dọn ra sẵn trong 'phòng tổng thống' cho họ chơi.
Vì vậy, sau khi ăn cơm xong, mỗi người về phòng của mình.
Trên đường trở về, Lâm Tử Lam dựa vào người Mặc Thiếu Thiên nghỉ ngơi.
Lần này, ăn cơm và nói chuyện, một ngày đã trôi qua, Lâm Tử Lam cảm thấy mệt mỏi.
Hơn nữa hiện tại đang mang thai, Lâm Tử Lam ngủ nhiều hơn, nằm ngủ trên người Mặc Thiếu Thiên.
Nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cười.
Chuyến đi này, mọi chuyện kết thúc tốt đẹp, mặc dù có vài chuyện nhỏ xảy ra, nhưng cuối cùng cũng hài lòng.
Lúc này, Lâm Tử Lam giật giật, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô mở miệng, "Sao vậy? Mệt lắm không?"
Lâm Tử Lam ngủ không sâu giấc, nghe thấy Mặc Thiếu Thiên nói, mở miệng, "Không có, chỉ là rất buồn ngủ!"
Ngủ, triệu chứng mang thai.
Phụ nữ mang thai ba tháng đầu rất thèm ngủ, muốn ngủ.
Nghe thấy Lâm Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên cười, "Thích ngủ như vậy, nhất định là một công chúa trầm tĩnh!" Vừa nói, tay của anh sờ lên bụng Lâm Tử Lam.
Cảm giác được nhiệt độ từ bàn tay Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam cười, nếu như vậy thì tốt biết bao.
Lâm Tử Lam xoay người, tìm một vị trí tốt, tiếp tục ngủ.
Nhìn Lâm Tử Lam ngủ như vậy, Mặc Thiếu Thiên cũng không nói gì, ôm lấy cô, để cô nghỉ ngơi thật tốt.
Xe, chạy trên đường, mãi cho đến lúc tới nơi, Lâm Tử Lam còn đang ngủ, Mặc Thiếu Thiên không đánh thức cô, mà trực tiếp bế cô đi lên lầu.
Vừa tới phòng, Lâm Tử Lam cảm giác được, đã tỉnh dậy.
"Đã đến chưa?" Lâm Tử Lam mơ màng nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
"Ừ, đến rồi!"
Lúc này, Lâm Tử Lam mới cảm giác được Mặc Thiếu Thiên bế cô, mới mở miệng, "Thả em xuống!"
"Biết em rất buồn ngủ, được rồi, ngủ đi!" Mặc Thiếu Thiên nói.
"Em muốn tắm!" Lâm Tử Lam mở miệng.
"Vậy anh giúp em!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Mặc dù, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên ở chung một chỗ đã lâu, nhưng rốt cuộc vẫn hơi xấu hổ, chẳng qua bây giờ, cô buồn ngủ đến nỗi mở mắt cũng không ra, chỉ có thể gật đầu, "Ừ!"
Lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ Lâm Tử Lam biết điều như vậy, Mặc Thiếu Thiên cười, ôm Lâm Tử Lam vào phòng tắm.
Đổ đầy nước, để Lâm Tử Lam ngâm mình ở bên trong, nhẹ nhàng tắm rửa cho cô.
Thật ra thì, cả người Lâm Tử Lam nửa ngủ nửa tỉnh, vẫn cảm giác được, muốn tỉnh hẳn, nhưng vẫn chưa tỉnh được.
Nhìn Lâm Tử Lam ngâm mình ở trong nước, da thịt vô cùng mịn màng, giống như viên ngọc bóng loáng, chỉ cần nhìn, Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên sinh ra kích động.
Rất muốn cô.
Nhưng bây giờ không được.
Khoảng thời gian lần trước quá ngắn, vì Lâm Tử Lam cùng đứa bé trong bụng, anh nhất định phải nhịn.
Cho nên, cố gắng chịu đựng sự kích động này, sau khi giúp Lâm Tử Lam tắm xong, dùng khăn quấn quanh người cô, rồi bế đi ra ngoài.
Vừa thay đồ ngủ xong, lúc này Mặc Thiếu Thiên mới đi vào phòng tắm.
Kể từ sau khi quen Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên không nhớ rõ mình phải tắm nước lạnh bao nhiêu lần để kìm chế cơ thể đang phát hỏa.
Chẳng qua cũng hơi lạ, kể từ sau khi biết Lâm Tử Lam, anh đều không hứng thú đối với bất kỳ phụ nữ khác, suy nghĩ một chút, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên nở nụ cười, đời này, nhất định bị làm thịt trong tay Lâm Tử Lam.
Tắm rửa xong, lúc Mặc Thiếu Thiên đi ra ngoài, Lâm Tử Lam đã ngủ rất say, Mặc Thiếu Thiên cười, đi tới, leo lên giường, cũng không có động tác dư thừa, chỉ vươn tay, từ phía sau ôm lấy cô ngủ thiếp đi.
Một đêm, ngủ rất ngon.
Hôm sau.
Lâm Tử Lam tỉnh dậy rất sớm, lúc cô tỉnh, cảm giác thấy có một bàn tay ôm ngang hông mình.
Chuyện hạnh phúc nhất, không gì bằng sáng sớm, khi tỉnh dậy, có người mình yêu nhất đang bên cạnh.
Khóe miệng Lâm Tử Lam nở nụ cười, từ từ xoay người, lúc nhìn thấy khuôn mặt yêu nghiệt của Mặc Thiếu Thiên thì khóe miệng Lâm Tử Lam khẽ nâng lên.
Lâu như vậy, nhưng cô chưa từng quan sát kỹ Mặc Thiếu Thiên.
Lâm Tử Lam không nghĩ tới, muốn quan sát Mặc Thiếu Thiên như vậy, tiếp tục ngắm anh.
Vươn tay, chậm rãi lướt theo từng đường nét trên khuôn mặt Mặc Thiếu Thiên, đôi môi mỏng khêu gợi, mỗi một nét đều là kiệt tác của Thượng Đế.
Lâm Tử Lam nhìn, đột nhiên trong lòng cảm giác rất hạnh phúc.
Hạnh phúc?
Lâm Tử Lam chưa bao giờ là phụ nữ khác người, tin vào tình yêu, nhưng cũng không tin tình yêu là vĩnh cửu, mà bây giờ, nhìn người đàn ông trước mặt, mặc dù vô cùng nổi tiếng, xuất sắc đến mức khó có thể xứng đôi, nhưng Lâm Tử Lam vẫn tin tưởng.
Tin tưởng hai người có thể bên nhau vĩnh viễn, cả đời......
Tay Lâm Tử Lam, vẽ theo viền môi Mặc Thiếu Thiên có lẽ đã kinh động Mặc Thiếu Thiên, bỗng nhiên anh vươn tay, một phát bắt được tay Lâm Tử Lam.
Một giây sau, anh mở mắt.
Lâm Tử Lam sợ hết hồn, nhìn Mặc Thiếu Thiên, nhưng lại cảm thấy rất vui vẻ.
"Đã tỉnh dậy rồi à?"
"Sáng sớm cứ trêu chọc anh như vậy, nếu không tỉnh dậy, anh còn là đàn ông sao?" Mặc Thiếu Thiên nắm tay Lâm Tử Lam nói.
Lâm Tử Lam cười, "Sự thật chứng minh, anh là đàn ông!"
"Vậy em có muốn chứng minh hay không, vào buổi sáng đàn ông rất nguy hiểm!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam nói, sáng sớm, anh còn mang theo hơi thở lười biếng, vô cùng gợi cảm.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam suy nghĩ một lát, mở miệng, "Ai da, bảo bối, con có cảm thấy không? Cha muốn làm tổn thương chúng ta sao?"
Mặc Thiếu Thiên, "......"
Nghe Lâm Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên im lặng cười.
Thốt ra lời này, anh còn có thể như thế nào?
Lúc này, tay Mặc Thiếu Thiên từ từ xoa bụng Lâm Tử Lam, "Bảo bối, ngoan ngoãn ngủ một lát, cha sẽ không làm tổn thương con, chẳng qua mới sáng sớm mẹ con đã trêu chọc cha, nên cha cố ý nói như vậy!"
Nhìn Mặc Thiếu Thiên hướng về phía bụng của cô nói chuyện, Lâm Tử Lam nở nụ cười.
Ánh mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, không nhịn được, vươn lên hôn Mặc Thiếu Thiên.
Nhìn hành động của Lâm Tử Lam, lúc này Mặc Thiếu Thiên mới hài lòng nhếch môi, "Coi như thức thời, tha cho em!" Vừa nói, Mặc Thiếu Thiên vừa định rời giường.
"Anh đi đâu?"
"Không phải bảo bối nói cảm thấy đói bụng sao, anh đi làm bữa sáng cho em!" Vừa nói, Mặc Thiếu Thiên vừa từ trên giường đi xuống.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam cười, chẳng biết tại sao, cùng Mặc Thiếu Thiên ở chung một chỗ lâu như vậy, càng ngày càng thích hạnh phúc giản dị như thế này.
Sau khi mặc quần áo tử tế, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, hôn lên trán của cô, "Nằm thêm một lát, làm xong anh gọi em!"
"Ừm!" Lâm Tử Lam gật đầu.
Vì vậy Mặc Thiếu Thiên cười, rồi đi ra ngoài.
Lâm Tử Lam nằm ở trên giường, nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên đi ra, khóe miệng nở nụ cười......
Trong phòng bếp.
Mặc Thiếu Thiên mặc đồ ở nhà, được Hi Hi hướng dẫn như vậy, tuy không biết làm món phức tạp, nhưng món đơn giản thì vẫn biết làm.
Nướng bánh bao, lúc Mặc Thiếu Thiên đổ sữa ra ly, Lâm Tử Lam chậm rãi từ trong phòng đi ra, đồ ngủ bằng vải bông che kín mông, để lộ ra cặp đùi thon dài, mang dép bông từ từ đi đến phòng bếp, nhìn Mặc Thiếu Thiên bận rộn ở bên trong, trong lòng Lâm Tử Lam vui vẻ nói không nên lời, cô đi tới, bỗng nhiên vươn tay, từ phía sau lưng ôm lấy eo Mặc Thiếu Thiên......
Nhìn tay đặt ngang hông, Mặc Thiếu Thiên cười, nghiêng đầu nhìn cô, "Thức dậy làm gì?"
"Mặc Thiếu Thiên......" Mặt Lâm Tử Lam, dựa vào lưng Mặc Thiếu Thiên nhẹ nhàng kêu tên anh.
"Hả? Sao vậy?" Mặc Thiếu Thiên hỏi, tiếp tục làm bữa sáng.
"Em yêu anh......" Lâm Tử Lam nói.
Nghe thế, tay Mặc Thiếu Thiên đang bận rộn, bỗng nhiên dừng lại.
Một giây sau, Mặc Thiếu Thiên đặt đồ trên tay xuống, xoay người, nhìn Lâm Tử Lam, "Sáng sớm, em không nên trêu chọc anh như vậy!"
Vừa nói, Mặc Thiếu Thiên vừa hôn lên môi Lâm Tử Lam.
Mới vừa rồi không hôn cô, vì sợ không kiềm chế được mình, nhưng Lâm Tử Lam đánh giá quá cao sự chịu đựng của anh rồi, mới sáng đã trêu chọc anh.
Làm một người bình thường, không, so với người đàn ông bình thường còn đói bụng hơn, đây mới thật sự cần phải chịu đựng.
Lâm Tử Lam đứng ở đó, bị Mặc Thiếu Thiên hôn, thấy hơi hối hận mới vừa rồi nhất thời cảm động nói.
Chẳng qua là cô cảm thấy lúc này, rất cần nói điều đó, nhưng không nghĩ tới......
Mặc Thiếu Thiên hôn, hơi điên cuồng, Lâm Tử Lam không chịu nổi, thấy Mặc Thiếu Thiên muốn ăn mình, lúc này Lâm Tử Lam mới kêu ngừng.
"Chờ một chút......" Lâm Tử Lam đẩy anh ra.
Đôi mắt Mặc Thiếu Thiên tràn ngập ham muốn, nhìn Lâm Tử Lam, hận không thể ăn Lâm Tử Lam ngay tại chỗ này.
Lâm Tử Lam nhìn anh, hô hấp hơi khó khăn, nhưng nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên, cũng biết mình thiếu chút nữa gây ra chuyện, chỉ có thể bất đắc dĩ mở miệng, "Em sai rồi......"
Thật biết sai rồi.
Nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam, suy nghĩ đến đứa bé trong bụng, Mặc Thiếu Thiên miễn cưỡng chịu đựng.
"Em ra phòng khách chờ anh!" Vừa nói, Mặc Thiếu Thiên lần nữa đi đến phòng tắm.
Không nói, Lâm Tử Lam cũng biết tại sao.
Không biết vì sao, mỗi lần thấy bóng lưng Mặc Thiếu Thiên vì mình vào phòng tắm, Lâm Tử Lam đã cảm thấy, cô yêu anh nhiều hơn.
Cho nên, cô chỉ có thể ngoan ngoãn đi đến phòng khách.
Mở tivi ngồi xem.
Mười mấy phút sau, Mặc Thiếu Thiên từ trong phòng tắm đi ra, đầu tóc hơi ướt, cả người thoạt nhìn cũng rất sảng khoái, nhìn Lâm Tử Lam ngồi ở phòng khách, bất đắc dĩ tiếp tục đi vào phòng bếp làm bữa sáng.
Nhìn vẻ mặt Mặc Thiếu Thiên đầy bứt rứt, Lâm Tử Lam càng buồn cười, nhưng cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
Đời này có thể có một người đàn ông vì mình như vậy, Lâm Tử Lam cảm thấy rất thỏa mãn.