Trên bàn, ai cũng biết, Mặc Thiếu Thiên cố ý làm như vậy.
Chiêu khích tướng, là để khiến Mặc Thiếu Quần chịu đi làm.
Hết lần này tới lần khác Mặc Thiếu Quần chỉ biết ăn chơi, nghe thấy anh chịu đi, mọi người đều yên tâm.
Ngay cả Cung Ái Lâm, cũng buông lỏng không ít, chỉ sợ lần này lại không được.
Chẳng qua là......
Ánh mắt của bà nhìn thoáng qua Mặc Thiếu Thiên, ánh mắt rất kỳ quái.
Chẳng lẽ nhiều năm như vậy, là do bà suy nghĩ nhiều sao?
Lúc này, Hi Hi mở miệng, "Cha, cha vừa bị thương, hôn lễ của cha với mẹ nên dời lại không?" Hi Hi nhìn anh hỏi.
Quá trình Mặc Thiếu Thiên cưới vợ rất gian khổ, vô cùng khó khăn, mỗi lần gần tới lúc kết hôn lại có chuyện rắc rối, lần này cũng không ngoại lệ.
Nghe nói thế, Mặc Thiếu Thiên lập tức ngẩng đầu, "Không dời lại, tuyệt đối không dời lại, cho dù tàn phế, cũng không dời lại!"
Lập tức vợ sẽ tới tay, dời lại lần nữa, anh không có lòng tin.
Mỗi lần gần tới lúc kết hôn, lại xảy ra chuyện rắc rối, dời lại nữa, không chừng sẽ xảy ra chuyện!
Nghe thấy Mặc Thiếu Thiên nói, mọi người đều khinh bỉ nhìn.
"Anh muốn tàn phế, cũng phải xem người ta còn cần anh hay không!" Mặc lão không nhịn được châm chọc nói.
Hi Hi gật đầu, đúng vậy, đúng vậy!
Nghe nói thế, Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu nhìn Lâm Tử Lam, "Vợ thân ái, nói cho họ biết, nếu như anh tàn phế, em còn cần anh hay không!?" Trên mặt Mặc Thiếu Thiên chắc chắn, vô cùng khẳng định.
Lâm Tử Lam ngồi bên cạnh Mặc Thiếu Thiên, vốn đang yên lặng ăn, song sau khi nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam suy nghĩ rất kỹ, sau đó lắc đầu, "Không cần!"
Mặc Thiếu Thiên, "......"
Mặt của anh, trong nháy mắt tối sầm lại.
Nhìn Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam nghiêm túc gật đầu, "Nếu như anh tàn phế, chưa nói em phải nuôi anh, còn phải nuôi đứa con trong bụng, em không đủ sức!"
Mặt Mặc Thiếu Thiên càng tối hơn, "Cho dù anh tàn phế, có thể kiếm tiền là được đúng không!?"
"Anh không phải dựa vào khuân vác kiếm tiền!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe thế, Lâm Tử Lam nghiêm túc gật đầu, "A, như vậy, em sẽ cần!"
Lời kia, nói ra rất miễn cưỡng!
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên hài lòng gật đầu, "Yên tâm đi, cho dù tàn phế, về mặt tiền bạc, không cần lo lắng, không được, còn có bảo bối đây!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe thấy điều này, Lâm Tử Lam gật đầu, "Ừm, em biết rồi!"
Mọi người, "......"
Dường như, vấn đề này làm một người tổn thương rất đau đớn, khi họ cứ kết thúc như vậy.
Mọi người cũng biết đây chỉ là đùa giỡn.
Chẳng qua là......
Nhìn Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam, mọi người không biết nên nói cái gì.
Hi Hi cũng thấy nhưng không thể trách, nghĩ cha và mẹ đều là người tuyệt sắc như vậy, trên thế giới khó tìm.
Không biết còn cho là đầu óc của cha mẹ có vấn đề......
Chỉ có Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam thoạt nhìn, hết sức bình tĩnh, dáng vẻ giống như không có chuyện gì.
Cho nên, sau khi ăn xong, mọi người trở về phòng riêng của mình nghỉ ngơi.
Đã gần hai giờ.
Lâm Tử Lam đi tắm rửa, Mặc Thiếu Thiên bị thương đến mức không thể tắm, chỉ có thể dùng khăn lông lau người, đơn giản rửa sạch một chút.
Sau khi Lâm Tử Lam tắm rửa xong đi ra ngoài, Mặc Thiếu Thiên cởi quần áo đầy khó khăn, thấy dáng vẻ kia không được tự nhiên, Lâm Tử Lam đi nhanh qua giúp anh cởi đồ.
"Mặc tổng, hôm nay anh thật oai phong!" Vừa cởi, Lâm Tử Lam vẫn không quên khích lệ.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên hiểu sai, thân thể không khỏi phản ứng.
"Vậy em có muốn biết một chút về cơ thể oai phong của anh không?" Vừa nói, đôi mắt Mặc Thiếu Thiên có thâm ý nhìn Lâm Tử Lam.
Thấy ánh mắt Mặc Thiếu Thiên, mặt Lâm Tử Lam thoáng cái đỏ lên, "Đừng làm bậy, đây là Mặc gia!"
Nghe thấy Lâm Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên cười, "Hiệu quả cách âm rất tốt!"
Lâm Tử Lam, "......"
"Hiệu quả cách âm của bé không được tốt lắm!" Lâm Tử Lam chỉ bụng nói.
Hiện tại bụng Lâm Tử Lam giống như thánh chỉ, chỉ cần mang bé ra, dù thế nào Mặc Thiếu Thiên cũng sẽ thỏa hiệp.
Cúi đầu, "Được rồi!"
Dù sao, đã sắp được hai tháng, kiên trì thêm một tháng, anh có thể muốn làm gì thì làm......
Chỉ cần nghĩ như vậy, Mặc Thiếu Thiên tự an ủi.
Lúc này, Lâm Tử Lam giúp Mặc Thiếu Thiên cởi áo sơ mi, sau đó cầm khăn lông giúp anh lau người.
Không hề đề cập đến chuyện của Cung Ái Lâm.
Chuyện như thế này, cần thuận theo tự nhiên, giữa những người có thù hận sâu nặng như vậy, không phải chỉ một vài lời là có thể hóa giải, chuyện này cần thời gian dài mới có thể từ từ hóa giải.
Hai người rất hiểu ý nên không nói chuyện này, hai người làm xong, đã hai giờ sáng, Lâm Tử Lam đã buồn ngủ mắt mở không ra, nằm xuống ngủ ngay lập tức.
Cho dù Mặc Thiếu Thiên có bất kỳ ý nghĩ, nhìn thấy dáng vẻ Lâm Tử Lam ngủ say như vậy, cũng không nỡ lòng nào.
Không có cách nào, Mặc Thiếu Thiên cũng chỉ có thể biết điều nằm yên ngủ.
Hôm sau.
Lâm Tử Lam dậy rất trễ, bởi vì mang thai, mấy ngày này càng ngày càng mệt nhọc, hơn nữa ngủ rất say.
Lúc cô tỉnh đã gần mười giờ, Mặc Thiếu Thiên đã đi.
Biết anh phải đến công ty, Lâm Tử Lam không nói gì, thay bộ đồ khác rồi đi xuống lầu.
Người trong nhà, không khác mọi ngày, Hi Hi cùng Mặc Vũ đi học, Mặc Thiếu Thiên cùng Mặc Thiếu Quần đến công ty, ngay cả Mặc lão cũng đã đi sắp xếp người chuẩn bị hội trường kết hôn, nên hiện tại trong nhà, ngoài thím Lý, chỉ có cô cùng Cung Ái Lâm.
Lúc Lâm Tử Lam đi xuống, Cung Ái Lâm đang ngồi uống sữa tươi, đọc báo.
Thật ra Cung Ái Lâm chính là một người phụ nữ có ý chí hết sức kiên cường, chẳng qua bà được gả cho một người đàn ông còn kiên cường mạnh mẽ hơn nhiều so với bà.
Lâm Tử Lam nhìn bà ta rồi trực tiếp đi xuống.
"Thím Lý!" Lâm Tử Lam chậm rãi kêu một tiếng.
Lúc nhìn thấy Lâm Tử Lam, thím Lý cười, "Thiếu phu nhân, cô đã dậy rồi à?!"
"Ừ!" Lâm Tử Lam gật đầu.
"Ăn sáng đi!" Thím Lý nói.
Lâm Tử Lam gật đầu, sau đó ngồi vào bàn chuẩn bị ăn.
"Đợi tý!"
Lâm Tử Lam vừa định ăn, Cung Ái Lâm đã mở miệng, Lâm Tử Lam hơi ngẩn ra, lúc này, tầm mắt Cung Ái Lâm nhìn tới đây, sau đó nhìn thím Lý, "Sữa tươi đã nguội, cô không biết phụ nữ có thai uống sữa lạnh sẽ dễ bị nôn mửa sao?"
Nghe thế, thím Lý sửng sốt, sau đó chợt hiểu ra, "A, được, tôi biết rồi!"
Vừa nói, thím Lý vội vàng bưng đồ từ trên bàn lên, "Thiếu phu nhân, tôi đi hâm nóng lại!" Vừa nói, vừa bưng vào.
Thật ra thì, sữa tươi cũng không lạnh lắm, Lâm Tử Lam sờ vào cái ly thì thấy vẫn còn ấm.
Chẳng qua, Lâm Tử Lam cảm nhận được đây chính là ý tốt của Cung Ái Lâm.
Bà từ từ thay đổi mình.
Sau khi thím Lý đi vào, Lâm Tử Lam nhìn Cung Ái Lâm, cười, "Cám ơn!"
Không nghĩ tới Lâm Tử Lam khách khí nói cám ơn như vậy, Cung Ái Lâm cảm giác hơi lúng túng, cúi mặt cũng không nói gì, tiếp tục đọc báo, ăn sáng.
Lâm Tử Lam cũng không nói gì, cầm lấy một tờ báo khác trên bàn.
Đọc tin tức, hơn nữa, đập vào mắt chính là hôn lễ của Trần Mặc cùng Lăng Nhược, xôn xao loan truyền.
Lăng Nhược và Trần Mặc, cuối cùng cũng kết hôn sao?
Cảnh Thần làm sao bây giờ?
Nhìn tin tức này, Lâm Tử Lam chau mày, trong lòng Cảnh Thần, hẳn là rất khó chịu.
Lúc đang suy nghĩ, thím Lý bưng bữa sáng đi ra.
"Thiếu phu nhân, xong rồi, có thể ăn!" Thím Lý nói.
"Cám ơn thím Lý!" Lâm Tử Lam cười nói.
Thím Lý cười, không nói gì, tiếp tục bận rộn vào bếp.
Lâm Tử Lam ăn bữa sáng, vừa ăn, trong lòng nghĩ về Cảnh Thần, mấy ngày nay trở về, chưa gọi điện thoại cho cô ấy.
Lúc đang suy nghĩ, chuông cửa vang lên.
Nghe thấy tiếng chuông, thím Lý lập tức từ nhà bếp đi ra mở cửa.
"Xin chào, xin hỏi Lâm Tử Lam có ở đây không?" Giọng nói du dương truyền từ cửa tới.
Nghe thấy tên, Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang nhìn ra cửa.
Thím Lý còn nghi ngờ, "Ở đây, cô là......?"
"Cảnh Thần!?" Giọng nói Lâm Tử Lam ở phía sau vang lên.
"Tử Lam!" Cảnh Thần đứng ở cửa cười.
"Thím Lý, là bạn tôi!" Lâm Tử Lam nói chuyện cùng thím Lý.
"Thì ra là bạn của thiếu phu nhân, mời vào nhà!" Thím Lý vội vàng tránh qua.
Cảnh Thần cười, đi vào.
Nhìn Lâm Tử Lam không nhịn được cười mở miệng, "Hiện tại đã trở thành thiếu phu nhân rồi!"
Lâm Tử Lam cười, "Cậu còn trêu mình!"
"Nào có, cậu trở lại cũng không nhớ gọi điện thoại cho mình!" Cảnh Thần nói.
"Vào trong rồi giải thích, cậu ăn sáng chưa?" Lâm Tử Lam hỏi.
Cảnh Thần gật đầu, "Đã ăn rồi!" Vừa nói, nhìn bữa sáng trên bàn, thấy Lâm Tử Lam chưa ăn, vội vàng mở miệng, "Cậu mau ăn đi, mình chờ cậu!"
Lâm Tử Lam gật đầu, không nói gì mà tiếp tục ăn.
Lúc này, Cảnh Thần nhìn thấy Cung Ái Lâm, gật đầu, tỏ vẻ chào hỏi, trừ lần đó ra, cũng không nói thêm điều gì.
Sau khi Lâm Tử Lam ăn xong bữa sáng, nhìn cô, "Sao cậu biết mà đến đây?"
"Nghe nói cậu trở lại, mình tới đây thăm, cậu sắp kết hôn cùng Mặc tổng, nên mình muốn làm phù dâu cho cậu!" Cảnh Thần cười nói.
"Đó là đương nhiên, nhất định cậu sẽ là phù dâu!" Lâm Tử Lam cười nói, "Đến lúc đó, cậu cùng Từ Từ sẽ mặc lễ phục của phù dâu!"
"Nhất định phải như vậy!" Cảnh Thần cười nói, "Đúng rồi, sắp kết hôn, hai người may lễ phục chưa!?" Cảnh Thần hỏi, "Cái này phải chuẩn bị trước!"
"Thiếu Thiên nói sẽ gửi từ nước Pháp tới đây, cùng với lễ phục phù dâu cũng sẽ có, cho nên không cần đi thử!"
Nghe thế, Cảnh Thần nhíu mày, "Anh ấy biết kích cỡ sao? Chẳng may không vừa thì làm sao bây giờ?"
"Cậu phải tin tưởng ánh mắt nhìn người của Mặc tổng, tung hoành tình trường biết bao nhiêu năm, kích cỡ bao nhiêu cũng có thể nhận ra!" Lâm Tử Lam nói.
Nghe thế, Cảnh Thần như hiểu ra.
Chuyện này, cô tuyệt đối tin tưởng.
Chỉ là, lời này từ miệng Lâm Tử Lam nói ra, Cảnh Thần cảm thấy hết sức buồn cười.
Sau khi Cung Ái Lâm ăn xong thì đi lên lầu, còn Cảnh Thần cùng Lâm Tử Lam ở phòng khách nói chuyện, cười nói, rất náo nhiệt.
Đột nhiên, nghe thấy Cảnh Thần nói, "Cậu đang mang thai!?"
Thấy dáng vẻ Cảnh Thần ngạc nhiên, Lâm Tử Lam kéo cô, "Cậu đừng kích động!"
Cảnh Thần cũng cảm thấy mình hơi kích động, sau đó hạ thấp giọng, "Cậu nói thật?"
Lâm Tử Lam gật đầu, "Nếu không hôn lễ cũng sẽ không chuẩn bị nhanh như vậy, chỉ sợ bụng từng ngày lớn lên, đến lúc đó không thể mặc áo cưới!" Lâm Tử Lam nói.
Nghe Mặc Vũ nói, Mặc Thiếu Thiên cười, "Nhớ kỹ, sau này buổi tối không nên một mình chạy ra ngoài, rất nguy hiểm, càng không được chạy lung tung trên đường cái, có biết không?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc Vũ nói, mặc dù đang dạy dỗ, nhưng dáng vẻ kia, Lâm Tử Lam ở bên cạnh nhìn thấy, rất giống một người cha tốt.
Mặc Thiếu Thiên cùng với lúc trước, tưởng như hai người.
Nhưng mặc kệ chuyện đó của Mặc Thiếu Thiên, làm cho Lâm Tử Lam rất thích.
Lúc này, Cung Ái Lâm ở phía sau nhìn thấy, nghe Mặc Thiếu Thiên dạy bảo Mặc Vũ, bà khó có thể tưởng tượng là do Mặc Thiếu Thiên nói ra.
Điểm này chính là bất đồng giữa Mặc Thiếu Thiên với bà, bà hận Mặc Thiếu Thiên, cho nên hận Lâm Tử Lam cùng Hi Hi, nhưng Mặc Thiếu Thiên lại khác, mặc dù hận Cung Ái Lâm, nhưng sẽ không liên quan đến Mặc Vũ.
Cung Ái Lâm nhìn, cảm giác trong lòng nói không ra lời.
"Chuyện kia, cám ơn cậu hôm nay đã cứu Mặc Vũ!" Lúc xung quanh đang im lặng, bỗng nhiên Cung Ái Lâm nói ra một câu như vậy.
Trong nháy mắt, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Cũng khó tin nhìn Cung Ái Lâm ở phía sau.
Cung Ái Lâm đứng ở đó, tiếp nhận ánh mắt của họ, không kiêu ngạo không tự ti.
Lâm Tử Lam cùng Hi Hi cũng liếc nhau một cái, không thể tin được.
Người kiêu ngạo giống như Cung Ái Lâm, thế nhưng lại mở miệng nói cám ơn Mặc Thiếu Thiên.
Mặc lão cũng hơi ngạc nhiên, nhưng lại không nói gì, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ có Mặc Thiếu Thiên, bình tĩnh ngồi ở đó, dường như, cũng không biết anh biết trước, hay là đối với anh mà nói không có chuyện gì cả, anh ngồi ở đó, giống như không nghe thấy gì.
Cho đến, Lâm Tử Lam lấy tay nhẹ nhàng chạm vào người Mặc Thiếu Thiên, lúc này Mặc Thiếu Thiên mới phục hồi lại tinh thần, sau đó mở miệng, "Không cần cám ơn, tôi làm như vậy không phải là vì bà!"
Mặc Thiếu Thiên trả lời, Cung Ái Lâm đã suy nghĩ và đoán trước được.
Dù sao thù hận giữa hai người, không thể một chốc là có thể hóa giải.
"Bất kể như thế nào, cậu đã cứu Mặc Vũ, tôi cũng phải nói một tiếng cám ơn!" Nói xin lỗi, Cung Ái Lâm cũng nói khí thế như vậy.
Nhưng dù như thế nào, Lâm Tử Lam cũng cảm thấy, đây là một bắt đầu tốt.
Kế tiếp Mặc Thiếu Thiên không nói gì thêm, anh không quen cùng Cung Ái Lâm nói chuyện.
Lúc này, Mặc lão mở miệng, "Tốt lắm, cùng là người một nhà, cần gì nói nhiều như vậy!"
Người một nhà......
Mặc Thiếu Thiên chưa từng xem Cung Ái Lâm là người một nhà, Cung Ái Lâm cũng chưa từng xem Mặc Thiếu Thiên là người một nhà, mà bây giờ, Mặc lão nói ra những lời này, hai người cũng ăn ý không có mở miệng.
Lúc này, Mặc lão nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Như thế nào? Có vấn đề gì không, không tốt thì con ở lại đây một đêm để theo dõi!" Mặc lão nhìn Mặc Thiếu Thiên nói.
"Không cần!" Mặc Thiếu Thiên lập tức mở miệng, giọng nói hòa hoãn rất nhiều.
Đời này anh ghét nhất là vào bệnh viện, nên anh mới không ở lại.
"Nhưng cơ thể của anh......" Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, chau mày.
"Chỉ cần không cử động mạnh sẽ không có chuyện gì, ở nhà hay ở trong bệnh viện cũng giống nhau!" Mặc Thiếu Thiên nói, năm nay vào bệnh viện, anh ở đủ rồi.
"Nếu như vậy, vậy thì mọi người cùng về Mặc gia!" Mặc lão nói.
Nghe thế, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên hơi kinh ngạc nhìn Mặc lão.
"Nhìn tôi làm cái gì? Mặc gia cũng không phải là không có chỗ ở, căn phòng của con vẫn trống không, không người ở!" Mặc lão nói.
"Không cần......"
"Ừ, vậy cứ làm như thế!"
Mặc Thiếu Thiên cự tuyệt, nhưng Lâm Tử Lam lại đồng ý.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam cũng nhìn anh, "Chẳng may buổi tối vết thương của anh rách thì phải làm sao? Trở về Mặc gia, có người chăm sóc cũng tốt!" Lâm Tử Lam nói.
Thật ra thì, tâm tư Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên làm sao mà không biết.
Chẳng qua, Lâm Tử Lam mở miệng, anh còn có thể nói gì, cũng gật đầu, "Vậy cũng được!"
Nhìn Mặc Thiếu Thiên đồng ý, trong lòng Mặc lão, vô cùng vui vẻ.
Người vui vẻ nhất chính là Mặc Vũ, "A, chú với thím sẽ cùng về nhà sao......"
Nhìn dáng vẻ Mặc Vũ vui vẻ, trong lòng Cung Ái Lâm không vui mấy, nhưng hiện tại cũng không nhẫn tâm mở miệng trách cứ bé điều gì.
Dường như, vì bà nghiêm khắc quá mức, mới đưa đến, Mặc Vũ sợ bà như vậy......
Lúc mọi người trở về, đã gần mười hai giờ đêm.
Từ xế chiều đến tối mọi người đều chưa ăn gì, thím Lý cũng chưa ngủ, họ vừa vào đến cửa thím Lý đã lo lắng hỏi, "Có tìm được tiểu thiếu gia không!?"
"Thím Lý, cháu ở đây!" Lúc này, giọng nói của Mặc Vũ từ phía sau truyền tới.
Mặc Vũ được coi như là cục cưng của Mặc gia, bất kể là Cung Ái Lâm, hay là Mặc Ân Thiên, ngay cả quản gia cùng thím Lý đều rất lo cho bé.
Lúc nhìn thấy Mặc Vũ, thím Lý đi qua, "Tiểu thiếu gia, lần sau không nên chạy ra ngoài, làm hại người trong nhà rất lo lắng!"
Mặc Vũ ngoan ngoãn gật đầu, "Cháu biết rồi!"
Nhìn dáng vẻ Mặc Vũ ngoan ngoãn, thím Lý cười.
Lúc này, Mặc lão nhìn bà, "Thím Lý, làm chút gì để ăn, chúng tôi chưa ăn cơm!"
Nghe thế, Thím Lý nhìn họ, sau đó gật đầu, "Được!" Đáp một tiếng rồi vội vàng xoay người vào nhà bếp.
Đúng lúc ấy, chỉ nghe thấy từ phía ngoài tiếng xe thể thao dừng lại.
Được vài phút, Mặc Thiếu Quần từ phía ngoài đi vào, mới vừa vào cửa, thấy nhiều người như vậy thì hơi kinh ngạc, "A, sao mọi người đều ở đây!?"
Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Quần không đàng hoàng, Cung Ái Lâm vô cùng tức giận.
"Con đi đâu mà về trễ thế?"
"Đi ra ngoài uống rượu với bạn......"
"Uống rượu, lại uống rượu, Mặc Vũ mất tích, con còn tâm trạng đi uống rượu!" Cung Ái Lâm nhìn Mặc Thiếu Quần tức giận nói.
Mặc Thiếu Quần hơi sửng sốt, nghiêng đầu sang nhìn Mặc Vũ đứng cách đó không xa, sau đó cười nói, "Mẹ, không phải cháu đang ở đây sao!"
Mặc lão cũng có chút không vui, "Vừa tìm thấy, từ năm giờ chiều đến giờ mới trở về!"
Mặc lão rất ít khi mở miệng, nhưng khi ông mở miệng, tuyệt đối là thật.
Mặc Thiếu Quần sửng sốt, "Chuyện gì đã xảy ra? Làm sao mà mất tích!?"
"Hiện tại cũng đã tìm thấy rồi, còn nói cái gì!?" Cung Ái Lâm tức giận nói.
Mặc Thiếu Quần rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ Cung Ái Lâm tức giận như vậy, bình thường anh đều đi chơi đến giờ này mới trở về cũng không có chuyện gì, hôm nay là thế nào!
Thức thời, Mặc Thiếu Quần không gây lộn cùng Cung Ái Lâm, mà đi thẳng đến hướng vừa rồi, thấy Mặc Vũ đứng ở đó, trực tiếp bế lên.
"Nói cho chú biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!"
Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Quần, Cung Ái Lâm không biết nên nói gì, huống chi trước nhiều người như vậy, Cung Ái Lâm không nói gì nữa.
Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam ngồi ở trên ghế sa lon, cũng không nói gì.
Lúc này, Mặc Thiếu Quần ôm Mặc Vũ đi tới, lúc thấy Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam, hơi sửng sốt, "Sao hai người lại ở đây?!"
"Tại sao chúng tôi không thể ở đây!?" Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại.
Ý của Mặc Thiếu Quần không phải là như vậy, chỉ là......
"Là chú đã cứu cháu, thiếu chút nữa cháu xảy ra tai nạn, là chú ấy đã cứu cháu nên bây giờ mới bị thương!" Lúc này, Mặc Vũ cắt ngang lời của anh mở miệng nói.
Đứa bé nhỏ này, mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng lại có thể hiểu tình hình trước mặt.
Nghe thấy Mặc Vũ nói, Mặc Thiếu Quần nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên, lúc này mới phát hiện trên người Mặc Thiếu Thiên đầy băng bó, trên người còn có vết máu.
Thoáng cái, Mặc Thiếu Quần không biết nên nói gì.
Nhiều năm như vậy, mối quan hệ của Mặc Thiếu Thiên cùng Cung Ái Lâm còn có quan hệ với anh không được tốt, không nghĩ tới Mặc Thiếu Thiên vì cứu Mặc Vũ mà bị thương, điểm này, khiến cho Mặc Thiếu Quần cũng ngây ngẩn cả người, không biết nên nói cái gì cho phải.
Mặc Thiếu Thiên cũng không chờ anh nói, trực tiếp đứng lên, "Tôi trở về phòng thay đồ!" Vừa nói, Mặc Thiếu Thiên vừa đứng lên.
Mặc Thiếu Quần đứng ở đó, miệng ngập ngừng, nhìn bóng lưng Mặc Thiếu Thiên, không biết nên nói cái gì cho phải......
Đây là một ngày không thể tưởng tượng nổi......
Lâm Tử Lam đi theo Mặc Thiếu Thiên, thay bộ đồ khác, hai người mới ra, lúc này, thím Lý đã làm xong bữa ăn khuya.
Bởi vì là buổi tối, Mặc lão cũng không để thím Lý làm thịnh soạn, chỉ làm một ăn khuya đơn giản, hơn nữa có Hi Hi hỗ trợ, cũng không tệ lắm.
Lần này, Cung Ái Lâm không tức giận rời đi, yên lặng ngồi ở đó ăn cơm.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đang ăn cơm, bỗng nhiên mở miệng, "Ngày mai có muốn về công ty đi làm không!?"
Mặc Thiếu Thiên vừa nói ra, cả bàn yên tĩnh.
Mọi người đang ăn đều ngừng lại, không thể tin được ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Quần cũng sửng sốt, một lúc sau mới phục hồi lại tinh thần, nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Anh đang hỏi tôi à!?"
"Nói nhảm, có thể hỏi Mặc Vũ sao?" Mặc Thiếu Thiên nói.
Mặc Thiếu Quần, "......"
"Vừa đúng lúc mấy ngày này tôi cần nghỉ ngơi, về công ty giúp tôi xử lý vài chuyện!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe thấy Mặc Thiếu Thiên nói, khóe miệng Mặc lão ngoắc ngoắc, đây mới là hình ảnh ông muốn nhìn thấy.
Cung Ái Lâm có chút khó tin nhìn Mặc Thiếu Thiên, trong lòng còn đang suy nghĩ liệu Mặc Thiếu Thiên tính toán chuyện gì, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết Mặc Thiếu Thiên có thể làm gì.
"Tôi...... Nhưng cái gì tôi cũng không biết!" Mặc Thiếu Quần nói.
Những lời này, coi như là từ chối nhã nhặn sao?
Cung Ái Lâm bị chọc giận cho tức chết, chân ở dưới bàn hung hăng đạp lên chân anh.
Cảm giác được chân mình bị đạp, Mặc Thiếu Quần nghiêng đầu sang nhìn Cung Ái Lâm.
"Thật sự là cái gì tôi cũng không biết......" Mặc Thiếu Quần nói, lập tức làm Cung Ái Lâm nổi giận.
Cung Ái Lâm không rõ, lúc trước biết bao nhiêu lần muốn Mặc Thiếu Quần vào làm, đều gặp vấn đề, hiện tại có cơ hội, bà sẽ không bỏ qua.
"Chẳng lẽ con muốn tiếp tục ăn chơi cả đời sao?" Cung Ái Lâm nhìn anh nói.
"Con......"
"Không biết gì, cậu đừng nói với tôi, đến cả việc học cậu cũng không học được!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe thế, lòng tự trọng của đàn ông nổi lên, làm sao anh sẽ thừa nhận mình học không được, đây không phải là sự sỉ nhục đối với anh sao?
"Ai nói, chỉ cần có người dạy tôi, nhất định tôi sẽ làm được!"
"Vậy thì tốt, ngày mai tám giờ, đến công ty đúng giờ, quá giờ không đợi!"
"Anh yên tâm, nhất định tôi sẽ đến!" Mặc Thiếu Quần gằn từng chữ nói.
Trên bàn này, ai cũng biết, Mặc Thiếu Thiên cố ý làm như vậy.
Phép khích tướng, chính là vì khiến Mặc Thiếu Quần chịu đi làm.