Nghe Cảnh Thần nói, một người trong đó có chút tức giận, vừa muốn cùng Cảnh Thần động thủ, lúc này, người phía sau kéo hắn một chút.
"Đại ca, chúng ta chỉ vì tiền, không cần đụng tới nhiều chuyện chuyện phiền toái chẳng đáng, nên đi thôi!"
Người được xưng đại ca trong lời nói nghe có điểm đạo lý, liền căm tức hung hăng trừng mắt nhìn Cảnh Thần cùng Quý Vũ Phàm, mới chịu rời đi.
Bọn họ mới vừa đi khỏi, Lam Cảnh Thần liền lập tức tiến lên nhìn Quý Vũ Phàm, "Anh có sao không!?"
Quý Vũ Phàm lắc đầu, "Anh không sao!"
Lam Cảnh Thần nhìn cánh tay Qúy Vũ Phàm đang chảy máu, còn dám mạnh miệng bảo không có chuyện gì sao?
"Chúng ta nên đến bệnh viện kiểm tra một chút đi!" Lam Cảnh Thần nhìn cánh tay vẫn không ngừng chảy máu của Quý Vũ Phàm lo lắng nói.
"Không cần, chỉ một vết thương nhỏ, không cần đi bệnh viện!"
"Không được, anh cũng bởi vì tôi mới bị thương, nếu anh có mệnh hệ nào, tôi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ!" Lam Cảnh Thần sốt ruột nói.
Nhìn bộ dáng hiện tại của Lam Cảnh Thần, Quý Vũ Phàm mỉm cười.
Nhìn thấy Qúy Vũ Phàm cười, Lam Cảnh Thần càng thêm sốt ruột không biết nên làm cái gì bây giờ.
"Anh còn cười được!"
"Cô đừng lo lắng, tôi thật sự không có chuyện gì đâu!" Quý Vũ Phàm nói, sau đó đưa tay cầm lấy cánh tay còn lại của mình, hiện tại máu đã chảy khắp sàn nhà.
"Phải đi bệnh viện, nếu anh vẫn kiên quyết không đi bệnh viện, tôi sẽ không an tâm!" Lam Cảnh Thần nhìn Qúy Vũ Phàm thập phần kiên định nói.
Nhìn bộ dáng lo lắng của Cảnh Thần, Quý Vũ Phàm biết mình không thể không nghe theo cô đến bệnh viện.
.................OanhLove.......dien..dan..le..quy..don................
Quý Vũ Phàm ở bên trong bôi thuốc, tiêu độc, băng bó, Cảnh Thần ở bên ngoài chờ.
Đúng lúc này, có người lại gần nhìn cô hỏi, "Lam tiểu thư, tình huống hiện tại theo lời vừa kể, chúng tôi đã ghi nhận, nếu có tin tức, chúng tôi sẽ lập tức thông báo cho cô biết!"
Lam Cảnh Thần gật gật đầu, "Hảo, phiền toái các anh nhiều rồi!"
Cảnh sát gật đầu, sau đó rời đi.
Đúng lúc này, Trần Mặc từ trong một phòng bệnh khác đi ra, liếc mắt một cái liền thấy được Lam Cảnh Thần đang ngồi đó.
Hiện tại không phải cô nên ở nhà sao?
Tại sao lại ở chỗ này?
Hơn nữa, vì sao cảnh sát lại tìm đến cô?
Nghĩ như vậy, Trần Mặc lập tức đi tới, "Cảnh thần!" Anh khẽ gọi cô một tiếng.
Lam cảnh thần vừa muốn đi vào, nghe được thanh âm của Trần Mặc, liền quay đầu.
Thời điểm nhìn thấy anh, Lam Cảnh Thần nhíu mày, nhưng lập tức nghĩ đến Lăng Nhược, phỏng chừng là bồi cô ta cùng đến đây!
Không hiểu sao, tâm vẫn một trận nhói đau.
Trần Mặc đi tới, "Em tại sao lại ở chỗ này?"
Cảnh thần còn chưa kịp mở miệng, lúc này, Quý Vũ Phàm liền từ bên trong đi ra.
"Tôi không sao nữa rồi!" Quý Vũ Phàm nói, vừa nói xong, cũng ngẩng đầu nhìn đến người đối diện.
"Trần Mặc?"
"Vũ Phàm?"
Nghe được bọn họ gọi tên lẫn nhau, Lam Cảnh Thần cũng nhìn bọn họ, "Hai người quen nhau?"
Nói đến đây, Quý Vũ Phàm cười cười, "Ừm, chúng tôi quen nhau!"
Lam Cảnh Thần, "......"
Thế giới thật nhỏ bé đến thế sao?
Trong lòng Trần Mặc có điểm không thoải mái, "Hai người tại sao lại ở chổ này?"
Quý Vũ Phàm không biết giữa hai người bọn họ trong đó quan hệ dây dưa chằng chịt, hắn cười cười, "Xem ra, hai người cũng nhận thức, bất quá, tôi còn muốn giới thiệu một chút!" Nói xong, Quý Vũ Phàm khoát một tay lên bả vai Lam Cảnh Thần, "Tôi hiện tại đang theo đuổi cô ấy!"
Trần Mặc, "......"
Lam Cảnh Thần, "......"
Trần Mặc dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Lam Cảnh Thần.
Quý Vũ Phàm đang theo đuổi Lam Cảnh Thần?
Lúc này, Quý Vũ Phàm chợt nhớ tới cái gì, "Đúng rồi, Trần Mặc, không phải cậu cùng làm chung một công ty với Cảnh Thần sao?"
"Ân!" Trần Mặc gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lam Cảnh Thần.
"Cậu ở MK chính là giám đốc bộ phận, cần phải hảo hảo chiếu cố Cảnh Thần!" Quý Vũ Phàm cười nói.
Nghe được ý tứ trong lời nói của Qúy Vũ Phàm, Trần Mặc mới quay lại, nhìn hắn, miễn cưỡng xả ra một chút cười, "Cậu tại sao lại ở chỗ này?"
Nói xong, liền nhìn đến cánh tay hắn, "Tay cậu bị làm sao vậy?"
"Lúc tớ đi tìm Cảnh Thần, vừa vặn gặp phải hai tên lưu manh, liền đánh một trận với bọn chúng, không may bị chúng đâm một nhát vào tay!" Quý Vũ Phàm nói.
Nghe thế, Trần Mặc lại nhíu nhíu mày, ánh mắt nhìn về hướng Lam Cảnh Thần, "Lại có người quấy rầy em sao?"
"Không có!" Lam Cảnh Thần lạnh lùng trả lời.
Vừa dứt lời, nhiệt độ xung quanh lập tức hạ xuống, Cảnh Thần đứng ở nơi đó, cảm thấy vô cùng áp lực.
Quý Vũ Phàm cũng nghe ra một chút manh mối, "Chẳng lẽ trước đó đã có người quấy rầy cô sao?" Quý Vũ Phàm cũng nhìn Lam Cảnh Thần hỏi.
"Không có!" Cảnh thần vẫn một mực đáp lời như cũ.
Thấy ánh mắt Quý Vũ Phàm nhìn Lam Cảnh Thần, trong lòng Trần Mặc không biết là tư vị gì.
"Nhưng là......"
"Nếu không có chuyện gì nữa, tôi xin phép đi về trước!" Nói xong, lam cảnh thần xoay người muốn đi.
Trần Mặc định lên tiếng muốn đưa Cảnh Thần về, ngay lúc này Quý Vũ Phàm lại trước anh một bước mở miệng, "Tôi đưa cô về!"
Trong lòng Trần Mặc như có một khoảng không, bỗng nhiên anh có một loại cảm giác, dường như cô đang dần xa cách anh......
Lúc này, quý Vũ Phàm nhìn Trần Mặc, "Đúng rồi, chúc mừng cậu sắp phải kết hôn, đến lúc đó tớ nhất định sẽ đến đúng giờ, đi trước nhé!"
Trần Mặc đứng ở nơi đó, không biết nên nói cái gì, anh không cần ai chúc mừng!
Không cần!
Nhìn theo bóng lưng bọn họ, trong lòng Trần Mặc không biết là tư vị gì.
Quý Vũ Phàm đuổi theo sau, nhìn Cảnh Thần, "Cô làm sao vậy?"
Nhìn hắn đuổi theo ra đến nơi, Cảnh Thần lắc đầu, "Không có chuyện gì!"
Tuy rằng cô vẫn luôn miệng bảo rằng không có chuyện gì, nhưng Quý Vũ Phàm có thể nhìn ra, tâm trạng vừa rồi của cô không đúng lắm.
"Tôi đưa cô trở về!" Quý Vũ Phàm mở miệng.
Lúc này, Cảnh Thần nhìn tay hắn, "Anh như vậy, còn có thể lái xe sao?"
Quý Vũ Phàm chỉ cười, "Một tay cũng có thể mà!"
Nhìn tay hắn, Cảnh Thần mới mở miệng, "Vẫn là tôi lái tốt hơn!"
"Cô biết lái xe sao!?"
"Tôi đã có bằng lái rồi đấy!"
Nghe thế, khóe miệng Quý Vũ Phàm nhếch một cái, không nói hai lời đem chìa khóa đưa cho Lam Cảnh Thần.
Vì thế, hoàn cảnh hiện tại là thế này, Lam Cảnh Thần lái xe, Quý Vũ Phàm ngồi ở một bên, hai mắt thường thường nhìn về phía cô.
"Giờ tôi mới nhớ tới, cô cùng Trần Mặc đều làm chung trong một công ty!"
Nghe nhắc đến tên của Trần Mặc, trong lòng Lam Cảnh Thần vẫn nhịn không được cảm thấy nhói đau vì anh, tiếp tục lái xe, vờ như bản thân không có việc gì.
"Ân!"
"Cô và Trần Mặc rất thân quen sao?" Quý Vũ Phàm mở miệng lần nữa hỏi.
"Đúng vậy!"
Nghe thế, Quý Vũ Phàm gật gật đầu, cũng không lại tiếp tục truy hỏi về vấn đề này.
Xe đang chạy trên đường, rất nhanh đã đến trước nhà Cảnh Thần, sau khi cho xe dừng lại, Cảnh Thần nghiêng đầu sang nhìn Quý Vũ Phàm, "Có muốn lên nhà tôi uống chút gì không?"
"Có thể chứ?" Quý Vũ Phàm vui sướng hỏi.
Cảnh Thần nghĩ nghĩ, gật gật đầu, "Đương nhiên, chỉ cần anh không chê loạn là được!"
"Đương nhiên sẽ không!" Quý Vũ Phàm khẩn cấp mở miệng, hắn hiện tại cầu còn không được sao lại mở miệng chê chứ.
Cảnh thần gật gật đầu, sau đó từ trên xe bước xuống, quý Vũ Phàm cũng nhanh đẩy ra cửa xe bước xuống.
Lam Cảnh Thần đem chìa khóa trả lại cho hắn sau đó liền đi lên lầu, Quý Vũ Phàm theo sát phía sau.
Đứng trước cửa nhà mình, Lam Cảnh Thần lấy chìa khóa ra, mở cửa, "Ngượng ngùng, lần đầu tiên anh tới nhà tôi lại gặp phải tình huống như vậy!"
"Không có chuyện gì!" Quý Vũ Phàm hào phóng, cười cười, đi vào.
Lam cảnh thần cũng không sốt ruột thu thập, sau khi đi vào, bên trong đều rất hoàn hảo.
"Anh ngồi xuống đó đi, thích uống gì!?" Lam Cảnh Thần hỏi.
"Cái gì cũng được!"
Lam Cảnh Thần gật gật đầu, sau đó xoay người đi vào phòng bếp pha cà phê.
Quý Vũ Phàm nhìn một vòng nơi ở của Lam Cảnh Thần, rất đơn giản, gian nhà được thu thập vô cùng sạch sẽ, ấm áp, hiện đại hoá, từ ánh mắt đầu tiên liền làm cho người ta có cảm giác thực thoải mái.
Quý Vũ Phàm khẽ mỉm cười, anh có thể nhìn ra, Lam Cảnh Thần là một cô gái rất chú trọng cuộc sống.
Nghĩ xong, hắn liền hướng chỗ sô pha đi đến.
Vừa ngồi xuống, đúng lúc này, Cảnh Thần cũng từ phòng bếp đi ra, trong tay bưng hai tách cà phê.
"Không biết cà phê này có hợp khẩu vị của anh không!"
Có Cảnh Thần ngồi bên cạnh, Quý Vũ Phàm cảm thấy thực thỏa mãn, vươn tay nhận một tách cà phê từ tay cô, "Tôi không có sở thích soi mói, sao cũng được hết!"
Nhìn Quý Vũ Phàm, Lam Cảnh Thần cũng cười cười, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Hôm nay thật sự thực cám ơn anh, nếu không có anh, thật không biết hậu quả sẽ như thế nào!" Lam Cảnh Thần thật tâm nói cảm ơn.
"Bất quá liên lụy anh bị thương, ngượng ngùng!"
"Cô đã nói cảm ơn rất nhiều lần rồi, chuyện này cũng không có gì đáng để nhắc đến!" Quý Vũ Phàm nhắc nhở.
Nghe lời của Qúy Vũ Phàm, Lam Cảnh Thần sửng sốt, lập tức cười cười, "Bởi vì tôi thật sự cảm thấy bản thân cần phải như thế, vì tôi ngại!"
"Không có gì phải ngại ngùng, đổi thành bất cứ người nào tôi cũng sẽ hành động như vậy thôi!" Quý Vũ Phàm nói, những lời này, chủ yếu muốn giảm bớt không ít áy náy trong lòng Lam Cảnh Thần.
Lam Cảnh Thần gật đầu, sau đó chợt nhớ tới cái gì, "Tại sao anh lại trùng hợp xuất hiện ở chổ này? Làm sao biết nhà của tôi ở đây?" Lam Cảnh Thần hỏi.
"Là Nhược Nhã gọi điện thoại cho tôi, nói cô mấy ngày nay không mấy vui vẻ, tôi nhiều lần điện thoại cho cô cũng không được, có chút lo lắng liền trực tiếp tới nhà cô!" Quý Vũ Phàm nói.
Gọi điện thoại?
Nhớ tới chuyện này, Lam Cảnh Thần ngẩn người, "Ngại quá, sau khi tan tầm, có điểm phiền lòng, cho nên đem điện thoại tắt đi!"
"Cũng vì lý do này, cho nên tôi muốn đến nhà cô một chuyến!" Quý Vũ Phàm nói.
Nghe vậy, Lam Cảnh Thần mỉm cười, "Tóm lại, rất cảm ơn sự có mặt của anh!"
"Lại nữa rồi......" Quý Vũ Phàm nói.
Nghe Qúy Vũ Phàm nhắc nhở, Lam Cảnh Thần lại cười.
Quý Vũ Phàm bưng tách cà phê đặt lên trên bàn, "Chỉ cần tách cà phê này, không cần cô cứ liên tục nói cám ơn tôi, chỉ bấy nhiêu đó là đủ rồi!"
Nhìn bộ dáng của Quý Vũ Phàm, Lam Cảnh Thần cảm giác thực nhẹ nhàng, sau đó gật đầu, "Ân!"
Vì thế, hai người ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, thực nhẹ nhàng, khoái trá.
Kỳ thật, Quý Vũ Phàm là một người thực hài hước, tuy rằng Lam Cảnh Thần không nói nhiều, nhưng bị hắn chọc một lúc, không nhịn được phải bật cười.
Hai người trò chuyện cho đến lúc trời vừa sụp tối, Quý Vũ Phàm vẫn phải đi về, Lam Cảnh Thần chợt nhớ tới cái gì, "Tôi đưa anh trở về!"
"Đưa tôi!?"
"Tay anh bị thương, không thể lái xe, để tôi đưa anh trở về!"
"Không nghiêm trọng như vậy đâu!" Quý Vũ Phàm nói, nhưng nhìn thấy Lam Cảnh Thần quan tâm cho mình như vậy, đáy lòng vẫn cảm thấy rất thỏa mãn.
"Vẫn là tôi đem anh đưa trở về nhà, như vậy tôi mới cảm thấy an tâm một chút!"
"Cô thì an tâm rồi, nhưng, sau khi tôi về đến nhà của mình, tôi lại muốn đưa cô trở về, chúng ta cả đêm cứ như vậy đưa tới đưa lui!"
"Nhưng......"
"Nếu cô thật sự lo lắng cho tôi, vậy tôi liền nhờ người đến đón tôi trở về, vậy nhé?" Quý Vũ Phàm hỏi.
Thấy ý kiến này không tồi, Lam Cảnh Thần gật đầu, "Vậy cũng tốt!"
Vì thế, Quý Vũ Phàm gọi một cú điện thoại, sau khi nói xong mấy câu, liền kết thúc.
Cảnh Thần không đáp lời, liền chạy ra bên ngoài.
Sau khi Cảnh Thần trở về, cô liền đi thẳng đến phòng làm việc của Mặc Thiếu Quần.
"Cốc! Cốc!"
"Tiến vào!" Thanh âm của Mặc Thiếu Quần từ bên trong truyền ra, nghe xong, Cảnh Thần mở cửa tiến vào phòng.
Mặc Thiếu Quần ngồi tựa lưng trên ghế, nhìn thấy người đến là Cảnh Thần, anh mỉm cười, " Cảnh Thân, sao cô lại tới đây, nào, ngồi xuống đi rồi nói!"
Thời điểm Cảnh Thần bước vào phòng, bắt gặp Mặc Thiếu Quần đang hoạt động cổ tay, cô biết, xương cánh tay Mặc Thiếu Quần mấy ngày trước đã bị tổn thương, mới vừa rồi anh dùng sức đánh gã kia, quả nhiên cô đoán không sai mà, nhất định lại có chuyện với xương cánh tay nữa rồi.
"Cố ý đến đây để cảm ơn anh!" Cảnh Thần cười nói.
Nghe Cảnh Thần nói vậy, Mặc Thiếu Đàn cũng nở nụ cười, "Hạng người như vậy, mặc kệ ai đúng ai sai, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho hắn!"
"Dù sao đi nữa, tôi cũng thành tâm nói với anh một tiếng cảm ơn!"
Mặc Thiếu Quần ngại ngùng cười, lần đầu tiên có người nói cám ơn với mình, khiến anh cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Thấy Mặc Thiếu Quần vẫn tiếp tục động tác xoa xoa cổ tay, Lam Cảnh Thần liền quan tâm hỏi, " Cánh tay anh sao rồi? Đau lắm phải không?"
"Không có chuyện gì, vừa rồi không cẩn thận nên trật một chút!" Cho dù có đau gần chết, cũng không thể nói ra a, dù sao hắn cũng là một kẻ trọng sĩ diện.
Cảnh Thần đi tới, đưa cho Mặc Thiếu Quần một típ thuốc mỡ, "Anh mau bôi vào, sẽ giảm đau rất nhiều!"
Nhìn típ thuốc mỡ trên tay Cảnh Thần, Mặc Thiếu Quần hơi nhíu mày, "Sao cô lại biết tôi bị thương?"
"Trước đó không lâu, cánh tay anh từng chịu quan tổn thương, vừa rồi anh lại dùng sức đánh người kia, có thể không đau sao?"Cảnh Thần cười nói.
Ngay cả chuyện cánh tay hắn bị tổn thương mà cô cũng biết a!
Mặc Thiếu Quần không nói thêm gì, cầm lấy thuốc bắt đầu xoa, "Không nghĩ tới cô đi làm mà còn mang theo thứ này!"
"Tôi vừa mới đi ra ngoài mua!"
Mặc Thiếu Quần ngẩn người, lặp tức mở miệng " Vậy, cảm ơn nhiều nhé!'
"Nên nói cám ơn là tôi mới phải chứ!" Cảnh Thần nói.
Nói thật, cô cảm thấy Mặc Thiếu Quần không đến nổi khiến người ta phải chán ghét anh.
Mặc Thiếu Quần vén tay áo lên, cầm lấy típ thuốc mỡ thoa đều lên trên, nhưng động tác của anh không mấy tự nhiên.
Lam Cảnh Thần ở một bên nhìn, thấy anh khó khăn thoa thuốc, cô tiến lại gần muốn giúp, " Mau đưa đây, để tôi giúp anh thoa!"
"A!?" Mặc Thiếu Quần giật mình, tưởng bản thân nghe nhầm, liền ngẩn đầu lên nhìn cô.
"Anh dùng một tay sẽ rất bất tiện, để tôi giúp anh!" Nói xong, Cảnh Thần vươn tay cầm lấy típ thuốc mỡ, trước để một lượng thuốc trên tay mình.
"Như vậy có được không?"
"Cái gì mà được hay không được, anh thấy bất tiện sao?" Lam Cảnh Thần hỏi ngược lại.
Tuy Mặc Thiếu Quần là nam nhân, nhưng trong khái niệm của cô, Mặc Thiếu Quần vẫn còn rất nhỏ bé.
Hắn ngoại trừ cao hơn cô một cái đầu, ngoài ra chẳng có gì khác.
"Ý tôi cũng không phải như vậy!"
Cảnh Thần cũng không khách khí, trực tiếp nâng canh tay Mặc Thiếu Quần lên, đem bàn tay của mình đặt lên cánh tay hắn, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp.
Cảm nhận được độ ấm từ trên tay Cảnh Thần truyền sang, Mặc Thiếu Quần có chút ngốc lăng.
Tuy rằng từ trước đến giờ hắn ngoạn rất nhiều nữ nhân, nhưng cũng chưa từng có cô gái nào đối xử với hắn giống như vậy, lần đầu tiên được Cảnh Thần cẩn thận tỉ mỉ xoa bóp, khiến mặt hắn thậm chỉ có chút đỏ.
"Thế nào? Còn đau không?" Lam Cảnh Thần nhìn Mặc Thiếu Quần, khẽ hỏi.
Mặc Thiếu Quần liên tục lắc đầu, " Không có gì, chỉ là, cảm thấy có chút khó chịu mà thôi!"
"Chiếu theo đó mà xoa bóp, làm thêm vài lần nữa chắc hẳn sẽ khỏi!" Cảnh Thần căn dặn.
"Uh, tôi đã biết!" Mặc Thiếu Quần gật đầu.
Sau khi giúp Mặc Thiếu Quần xoa bóp thêm một lúc, Cảnh Thần mới thu tay về, " Thật không nghĩ tới, khi anh trở nên nghiêm túc, lại có thể phong độ như vậy!"
Từ rất lâu, chưa có ai khích lệ hắn như vậy, bổng chốc, khiến Mặc Thiếu Quần có chút ngượng ngùng.
"Được rồi, tôi không quấy rầy anh làm việc, tôi đi ra ngoài trước." Cảnh Thần nhìn Mặc Thiếu Quần nói.
Mặc Thiếu Quần gật gật đầu, " Hảo!"
Lam Cảnh Thần đứng lên, đi ra ngoài.
Mặc Thiếu Quần ngồi trong phòng làm việc, nhìn theo bóng lưng của Lam Cảnh Thần, trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Khi Trần Mặc vừa từ bên ngoài trở về, nghe mọi người đang bàn tán về chuyện của Cảnh Thần, anh cảm thấy có chút không yên lòng, nghe nói cô đến phòng làm việc của Mặc Thiếu Quần, anh cũng vội chạy tới tìm.
Cảnh Thần vừa mới đi ra liền gặp được anh.
"Cảnh Thần, em không sao chứ?" Trần Mặc lo lắng nhìn cô hỏi.
Nhìn Trần Mặc, Cảnh Thần lắc đầu, "Em không sao!"
"Anh nghe người trong phòng thiết kế nói em xảy ra chuyện, em có thể nói cho anh biết, rốt cuộc chuyện đó là sao được không?"
"Em không biết, em cũng không biết người nọ là ai, bất quá, mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, Mặc tổng cũng đã cho người đuổi hắn đi rồi!'
"Có phải em đã đắc tội với ai không?" Trần Mặc nhìn Cảnh Thần hỏi, đối với việc cô có chồng hay việc cô thích lăng nhăng bậy bạ, anh là người hiểu rõ hơn ai hết, cho nên, khi gặp phải loại sự tình này, Trần Mặc thập phần tin tưởng cô.
Nhắc đến chuyện này, Cảnh Thần ngẫm nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu, "Không có!"
Không có?
Nếu như không có, vậy tại sao lại có người muốn hại cô?
Trần Mặc suy nghĩ, sau đó nhìn Cảnh Thần an ủi, "hảo, anh biết rồi, em cũng đừng nghĩ nhiều, hết thảy cứ giao cho anh!"
Lam Cảnh Thần không muốn gây rắc rối đến anh, nhưng lời nói cự tuyệt lại không cách nào rời khỏi miệng, chỉ có thể gật đầu, " Vâng!'
Cảnh Thần vừa về tới vị trí công tác, Nhược Nhã liền tiến tới hỏi, "Cảnh Thần, rốt cuộc chuyện vừa rồi là sao?"
"Tôi cũng không biết!"
"Không biết, vậy sao người ta lại đến tìm cô!"
"Tôi thật sự không biết hắn!" Cảnh Thần có chút phiền não, hiện tại mọi người trong bộ phận thiết kế, càng đem chuyện của cô ra để chế giễu.
Nhược Nhã cũng nhận thấy, Lam Cảnh Thần không giống như người đang nói dối.
"Vậy cô thử nghĩ xem, người nào đang cố ý chỉnh cô?" Nhược Nhã hỏi.
Lam Cảnh Thần lắc đầu, cô sắp bị chuyện này phiền chết, "Tôi thật sự cái gì cũng không biết!"
Nhìn bộ dạng ảo não của Cảnh Thần, Nhược Nhã liền thức thời không truy vấn tiếp, "Được rồi, cô nhớ mấy ngày tiếp theo phải cẩn thận một chút!"
" Vì sao?"
"Nếu lỡ nam nhân kia lại tiếp tục tìm đến cô gây rối thì biết phải làm thế nào bây giờ?" Nhược Nhã nói.
Vốn dĩ Cảnh Thần cho rằng chuyện đã xong rồi, nhưng khi nghe Nhược Nhã hảo tâm nhắc nhở, cô chợt phát hiện, hình như chuyện này sẽ còn tiếp diễn!
Về phần nam nhân kia, cô căn bản không biết hắn!
Vì sao hắn lại đến tìm cô, còn cố ý nói những lời khó nghe như vậy....
Đến lúc này, bổng nhiên trong đầu Cảnh Thần chợt nhớ tới những lời Lăng phu nhân đã từng nói, bà bảo cô cứ chờ coi...
Chẳng lẽ, việc này đều do bà ta làm sao?
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Nhìn dáng vẻ thẩn thờ suy nghĩ của Cảnh Thần, Nhược Nhã vỗ một chút bả vai của cô.
Cảnh Thần hoàn hồn, chuyện này cô cũng chưa xác định có phải do Lăng phu nhân làm hay không, cho nên cô cũng không thể nói lung tung, cô lắc đầu, " Không có gì!"
"Vậy, cô nhớ cẩn thận một chút!"
"Ừ!"Cảnh Thần gật đầu xác nhận.
Nói xong câu đó, Nhược Nhã liền trở về vị trí của mình, chỉ còn lại một mình Cảnh Thần ngồi đó, trong đầu cô không ngừng hiện lên những lời Lăng phu nhân đã nói, chẳng lẽ, bà thật sự làm như thế sao?
Qua thời nghĩ trưa, trong đầu cô vẫn còn lẫn quẩn về chuyện này, thời điểm tan tầm, sợ Trần Mặc đuổi theo, cô mau chóng đón xe về nhà.
Lúc Trần Mặc đuổi theo tới cửa công ty, đã không thấy bóng dáng của Cảnh Thần.
Anh biết, hiện tại cô đang muốn trốn tránh anh.
Cảnh Thần từng nói qua, cô chờ anh đem tất cả mọi chuyện giải quyết thật tốt mới có thể lại đi tìm cô....
Còn ba ngày nữa, chính là hôn lễ của anh...
Xe vừa dừng lại dưới lầu, Cảnh Thần vội vàng bước xuống xe, đi thẳng một mạch lên lầu, đứng trước cửa nhà mình, cô liền ngây ngẩn cả người.
Bởi vì trên trong nhà bị người ha tạt nước sơn màu đỏ thẩm, hơn nữa, trên đó còn viết hai chữ Tiểu Tam thật lớn.
Mấy gã tạt sơn còn chưa rời khỏi.
Lam Cảnh Thần nhìn bọn họ, " Các anh, các anh đang làm gì đó?"
Hai chữ tiểu tam thật kích thích đối với thị giác của Cảnh Thần.
Nghe có người lên tiếng, người đang tạt sơn quay đầu nhìn lại, "Cô chính là chủ nhân ở đây?"
"Đúng vậy, tôi chính là chủ nhân của ngôi nhà này, các anh tại sao lại làm như thế? Tôi lại không thù không oán gì với mấy người!"
"Có người bỏ tiền bảo chúng tôi làm như vậy, bọn tôi chỉ có thể phụ trách giúp họ giải quyết vấn đề!" Nói xong, bọn họ lại lấy toàn bộ nước sơn còn lại đều hắt trên người của Cảnh Thần.
Hai tay Cảnh Thần nắm thật chặt thành nấm đấm, "Các anh làm thế, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát bắt mấy anh lại!"
"Báo cảnh sát?" Nghe thế, hai nam nhân cười lạnh, hướng về phía Cảnh Thần đi tới.
"Lấy tiền của người ta, đương nhiên phải làm việc cho người, nếu cô dám báo cảnh sát, thì đừng trách tại sao chúng tôi độc ác!" Nam nhân lên tiếng uy hiếp.
Cảnh Thần nhìn hai người bọn họ, rối rắm xuy nghĩ, chẳng lẽ cô phải để yên cho bọn họ muốn làm xằng làm bậy như vậy hay sao?
Thời điểm Cảnh Thần không ngừng cân nhắc, lúc này, sau lưng cô vang lên giọng nói.
"Mấy người muốn làm gì?"
Nghe có người lên tiếng, ba người đồng loạt quay đầu lại, người đến, dĩ nhiên chính là Qúy Vũ Phàm!
Ngay cả Lam Cảnh Thần cũng có chút giật mình, vì sao hắn lại có mặt ở đây?
Chỉ thấy Qúy Vũ Phàm tiến tới, đem Cảnh Thần bảo hộ ở phía sau, nhìn hai nam nhân kia mở miệng, "Mấy người muốn làm gì cô ấy hả?"
"A, a, lại là một kẻ ngốc thích xen vào chuyện của người khác!" Hai nam nhân khinh thường nói.
Qúy Vũ Phàm nhìn trong nhà Cảnh Thần bị tạt đầy sơn đỏ, sau đó đưa mắt nhìn bọn họ, khóe miệng gợi lên ý cười khinh miệt, "Thân là một người đàn ông, lại khi để một cô gái yết ớt thì có ý nghĩa gì? Có bản lĩnh, đánh với tao một trận!"
Lời nói của Qúy Vũ Phàm, thành công chọc giận hai nam nhân kia, cho du Lam Cảnh Thần muốn ngăn lại, sợ là ngăn không được.
"Đánh với mày sao, được lắm, vậy thì chơi luôn đi!" Dứt lời, một nam nhân thẳng tắp đánh tới.
Lam Cảnh Thần cả kinh, vừa muốn mở miệng ngăn cản, ngay lúc này, Qúy Vũ Phàm giơ tay, chặn được cú đấm vừa rồi.
Hai người loạn đánh.
Lam Cảnh Thần ở một bên quan sát, cô cảm thấy, dường như Qúy Vũ Phàm có chút công phu!
Bất quá, cô cũng vẫn lo lắng như thường, dù sao, chuyện này cùng Qúy Vũ Phàm một chút quan hệ cũng không có.
Nhìn ra Qúy Vũ Phàm thuộc dạng khó đối phó, một kẻ còn lại cũng vọt lên tham gia vào trận đấu, hiện tại đổi thành hai đánh một, cho dù Qúy Vũ Phàm có công phu không ít, cũng khó có thể lấy một chọi hai.
Huống chi, bọn họ còn móc dao ra!
Thời điểm Cảnh Thần phát hiện sự việc không tốt, hai mắt cô trừng thật lớn, căn bản không kịp nhắc nhở, một dao liền đâm trên cánh tay của Qúy Vũ Phàm!
Thấy thế, Cảnh Thần bất chấp tất cả, lặp tức vọt lên, "Dừng tay, đừng đánh nữa mà!"
Nhưng hai nam nhân kia không thuận ý buông tha, còn tiếp tục muốn đánh, lúc này, Cảnh Thần nhìn bọn họ, lớn tiếng hét lên, " Tôi đã báo cảnh sát, bọn họ lặp tức sẽ đến đây, mấy người còn muốn tiếp tục nán lại đây sao?"