"Em không cần giải thích, mặc kệ trong lòng em đã có, hay chưa có ai, cũng không thể ngăn cản anh theo đuổi em!" Quý Vũ Phàm nhìn Lam Cảnh Thần, nói gằn từng chữ.
Nghe thế, Lam Cảnh Thần cứ ngẩn người, không hiểu ý tứ của anh ta.
"Tôi muốn nói là, tôi đã có... bạn trai rồi!" Lam Cảnh Thần xấu hổ nói.
Lời của Lam Cảnh Thần, Quý Vũ Phàm cũng không ngoài ý, ngược lại rất bình tĩnh nhìn cô: "Là Trần Mặc sao?"
Nghe vậy, Lam Cảnh Thần sửng sốt, khó tin nhìn anh ta.
"Xem ra, anh đã đoán đúng rồi!" Khóe miệng Quý Vũ Phàm nở ra một nụ cười chua sót.
"Xin lỗi... Không phải tôi cố tình gạt anh, chỉ là..."
"Anh biết, em cũng không cần giải thích, thật ra lần trước lúc ở bệnh viện, anh đã nhìn ra, giữa hai người có cái gì không đúng, tiếp theo anh ta giải trừ hôn ước, nên anh nhớ đến anh ta!" Quý Vũ Phàm nói.
Lam Cảnh Thần ngồi ở phía đối diện anh ta, có chút xấu hổ cười cười, cũng có chút không biết nên nói như thế nào.
"Anh rất hâm mộ anh ta!" Quý Vũ Phàm mở miệng lần nữa.
Nghe thếi, Lam Cảnh Thần ngước mắt nhìn anh ta: "Thật ra, anh cũng rất tốt!"
"Nhưng, không sánh bằng Trần Mặc không phải sao?!" Quý Vũ Phàm cười nói.
Nghe thế, Lam Cảnh Thần lắc đầu: "Không phải!"
"Anh với Trần Mặc ai tốt hơn, em không cách nào đánh giá, nhưng lòng của em cho anh ấy trước, đời này, trong lòng của em cũng chỉ có thể dung nạp một mình anh ấy thôi!" Lam Cảnh Thần nhìn Quý Vũ Phàm nói.
Không biết tại sao, bỗng nhiên nói ra những lời này, cho nên cô buông lỏng rất nhiều.
Quý Vũ Phàm nhìn Lam Cảnh Thần, "Rất hi vọng, không nghe thấy lời nói này của em, còn có thể làm như không có việc gì tiếp tục theo đuổi em!"
"Tôi tin tưởng, anh nhất định sẽ gặp người con gái tốt hơn!" Lam Cảnh Thần nhìn anh ta nói, coi như là lời chúc phúc từ đáy lòng.
Nghe thế, Quý Vũ Phàm cười cười, không nói cái gì nữa, nhưng khóe miệng lại dâng lên một nụ cười.
Lúc này, người phục vụ đã đi tới, mang đồ ăn: "Được rồi, ăn đi, có lẽ, đây là một bữa cuối cùng rồi!" Quý Vũ Phàm nói.
Nghe vậy, Lam Cảnh Thần hơi giật mình dừng một cái, lập tức gật đầu, hai người bắt đầu, nhưng lại không có chút xấu hổ.
Có đôi khi, thông suốt, so với cái gì cũng không nói sẽ tốt hơn nhiều.
Hai người cũng không nói gì thêm nữa, sau khi ăn cơm xong, Quý Vũ Phàm thân sĩ muốn đưa cô trở về, Lam Cảnh Thần cũng không ngăn cản.
Vì thế, liền lái xe đi về.
Sau khi đến, Lam Cảnh Thần nhìn Quý Vũ Phàm: "Cảm ơn anh!"
Quý Vũ Phàm cười cười, khóe miệng có chút chua sót.
"Đúng rồi, tay anh còn cần phải đi đổi thuốc một lần nữa, chỉ sợ về sau tôi không có biện pháp nhắc nhở anh, anh vẫn phải đi, như vậy mới nhanh lành!" Lam Cảnh Thần nhìn anh ta nói.
Quý Vũ Phàm sau khi nghe được, gật gật đầu.
"Vậy, tôi xuống đây!" Nói xong, Lam Cảnh Thần liền muốn xuống xe.
Lúc này, Quý Vũ Phàm bỗng nhiên vươn tay bắt được cô.
Lam Cảnh Thần sửng sốt.
Quý Vũ Phàm nhìn cô: "Cho anh ôm một cái đi!"
"Hả?"
"Cái ôm từ biệt giữa bạn bè!" Quý Vũ Phàm nói.
Nghe thế, Lam Cảnh Thần đại lượng cười cười, sau đó vươn tay, ôm anh ta một cái.
"Tạm biệt!" Lam Cảnh Thần nói.
Ai biết, lúc cô muốn buông ra, Quý Vũ Phàm lại dùng sức ôm chặt cô một cái, Lam Cảnh Thần sửng sốt.
" Tạm biệt!" Lúc này, tiếng Quý Vũ Phàm nặng nền ở bên tai cô vang lên.
Lam Cảnh Thần lúc này mới thả lỏng một chút, cười cười: "Ừ!"
Vì thế, buông ra.
"Tôi đi về!"
"Ừ!" Quý Vũ Phàm gật đầu, cho dù muôn vàn không muốn, nhưng nhất định phải buông tay.
Lúc này, Lam Cảnh Thần đẩy mở cửa xe, vừa mới xuống xe, lại thấy một người đứng đối diện.
Cô sửng sốt.
"Trần Mặc?"
Trần Mặc đứng ở chỗ đó, cách không xa, nhìn cô.
Lam Cảnh Thần trong khoảng thời gian ngắn ngây ngẩn cả người, thế nào cũng không nghĩ đến Trần Mặc lại ở chỗ này, hơn nữa, một màn ở trong xe vừa rồi kia, cũng không biết nhìn thấy cô không!
Lam Cảnh Thần bỗng nhiên cảm giác mình giống như kẻ trộm, vậy mà có chột dạ!
Rõ ràng, cô rất quang minh!
"Trần Mặc..." Lam Cảnh Thần gọi một tiếng, lúc này, Trần Mặc trực tiếp đi đến trước mặt cô: "Làm sao bây giờ mới trở về!"
"Em..."
Lúc này, Quý Vũ Phàm từ trên xe đi xuống.
Lam Cảnh Thần đứng ở đó, càng không biết nên nói cái gì cho phải.
"Trần Mặc!" Lúc này, Quý Vũ Phàm xuống xe, nhìn Trần Mặc mở miệng.
Khi nhìn đến Quý Vũ Phàm, thật ra Trần Mặc đã sớm nhận ra, lúc xe chạy qua đây, anh liếc mắt nhìn một cái thì đã nhận ra xe của Quý Vũ Phàm rồi.
"Đừng hiểu lầm, hôm nay, Cảnh thần tìm tôi, chỉ là vì nói chuyện rõ ràng với tôi!" Quý Vũ Phàm nhìn Trần Mặc nói.
Trần Mặc đứng ở đó, hai người trước kia vốn là bạn bè, bây giờ vì Lam Cảnh Thần, trong lúc đó hai người có chút lung túng.
Trần Mặc gật đầu: "Tôi tin tưởng cô ấy!"
Nghe một câu thế, Quý Vũ Phàm bỗng nhiên cười, giống như mình giải thích, rất dư thừa.
"Vậy là tốt rồi!" Quý Vũ Phàm nói, ánh mắt rơi trên người Lam Cảnh Thần, mang theo quyến luyến, lưu luyến không rời.
"Cô ấy là một người cô gái tốt, nến quý trọng cô ấy!" Quý Vũ Phàm nói.
Trần Mặc gật đầu: "Tôi biết, tôi sẽ!"
"Nhưng, nếu cậu làm cho cô ấy không vui... Cho dù là anh em, cũng đừng nói đến tình cảm, tôi nhất định sẽ cướp cô ấy từ bên cạnh cậu về!" Quý Vũ Phàm nhìn Trần Mặc, nói gằn từng chữ, giọng nói, vô cùng khẳng định.
Lam Cảnh Thần đứng ở đó, nghe Quý Vũ Phàm nói, trong lòng rất cảm động.
Cho dù không thích một người, cô cũng sẽ không làm tổn thương một người, hơn nữa, cô cũng sẽ nhớ rõ người khác đối tốt với cô.
Trần Mặc đứng ở tại chỗ, nghe Quý Vũ Phàm nói, cười cười: "Cậu yên tâm, chỉ sợ..." Nói xong anh nghiêng đầu, nhìn người trong lòng, lại ngước mắt: "Cậu không có cơ hội này rồi!"
"Vậy là tốt nhất, nếu có, tôi nhất định không phải khách khí!" Quý Vũ Phàm nói.
Lúc này, anh ta nhìn Lam Cảnh Thần: "Anh chúc phúc cho hai người!"
"Cảm ơn!" Lam Cảnh Thần cười nói, giờ phút này, đã không cần quá nhiều ngôn ngữ.
Quý Vũ Phàm cười: "Anh đi trước!" Nói xong, chuẩn bị lên xe.
"Vũ Phàm!" Lúc này, anh ta mới đi được vài bước, Trần Mặc bỗng nhiên ở phía sau gọi một tiếng.
Nghe tiếng, Quý Vũ Phàm quay đầu, Trần Mặc đi tới.
Lam Cảnh Thần nhíu mày, nhìn bọn họ.
Lúc này, Trần Mặc đi lên, vươn tay ra.
Quý Vũ Phàm nhìn thoáng qua, lập tức cười, cũng vươn tay, đập một cái ở trên tay anh ấy.
Lập tức, hai người cười, Trần Mặc vỗ vỗ bờ vai của anh ta: "Hôm nào cùng ra ngoài uống rượu!"
Quý Vũ Phàm gật đầu, sau đó lên xe.
Nhìn quý Vũ Phàm đi, Lam Cảnh Thần đứng ở đó, thở dài nhẹ nhõm.
Lúc này, Trần Mặc quay đầu, nhìn Lam Cảnh Thần đứng ở nơi không xa.
Nhưng Lam Cảnh Thần cười vô hại với anh một cái.
Lúc này, Trần Mặc không nói hai lời, cởi áo khoác trên người mình đi tới, choàng ở trên thân thể cô, Lam Cảnh Thần còn chưa kịp mở miệng nói cái gì, Trần Mặc bỗng nhiên hôn lên môi rồi.
Cả người Lam Cảnh Thần đã sững sờ.
Nụ hôn Trần Mặc, đến quá đột nhiên, làm cho cô có chút trở tay không kịp, đương nhiên, đáy lòng cũng là ấm áp.
Cô vươn tay, lặng lẽ ôm lấy vòng eo của anh.
Hai người đứng ở nơi ánh đèn không sáng ngời, hai người ôm nhau cùng một chỗ ôm hôn...
Mà Quý Vũ Phàm ngồi ở trong xe, thông qua kính chiếu hậu nhìn bọn họ, gò má anh tuấn kia, phản chiếu một chút mờ nhạt...
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Lúc Trần Mặc buông Lam Cảnh Thần ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Lam Cảnh Thần cũng nhìn Trần Mặc: "Làm sao vậy?"
"Em nói làm sao?" Trần Mặc hỏi lại: "Nếu hôm nay anh không ở đây chờ em, có phải anh không biết em với Quý Vũ Phàm cùng một chỗ?"
Nghe Trần Mặc nói, Lam Cảnh Thần nhíu mày: "Anh đang ghen?"
"Nói, em vừa rồi ở trong xe với anh ta làm gì!?" Trần Mặc hỏi.
Lam Cảnh Thần quẫn.
Không phải vừa rồi giả bộ rất thân sĩ sao?
"Anh không thấy được sao Lam Cảnh Thần nhìn Trần Mặc hỏi.
Mặt Trần Mặc đều đã đen.
Nhìn dáng vẻ anh ghen, Lam Cảnh Thần có cảm giác thỏa mãn thật lớn.
Trên thế giới chuyện hạnh phúc nhất, là một người đàn ông ghen vì mình.
"Trần Mặc, dáng vẻ anh ghen, thật đẹp!" Lam Cảnh Thần cười nói.
Lúc này, Trần Mặc lại ôm cổ cô: "Lam Cảnh Thần, anh cảnh cáo em, về sau không cho phép tùy tiện ôm người đàn ông khác!"
"Dắt tay thì sao?"
"Không thể!"
"Hôn môi!"
"Cũng không thể!"
"Cái gì mới có thể?"
"Cái gì cũng không thể!"
Trần Mặc muốn điên rồi!
Bị người phụ nữ này làm cho điên rồi!
Ngay lúc này, Lam Cảnh Thần bỗng nhiên kiễng chân lên, hôn môi Trần Mặc một cái.
"Em hôn, làm sao bây giờ?"
Trần Mặc sửng sốt, lập tức nở nụ cười: "Vậy thì hoàn trả về!" Nói xong, lại hôn lên môi Lam Cảnh Thần.
"Không muốn!" Lam Cảnh Thần né tránh.
"Không muốn cũng phải muốn, Lam Cảnh Thần, anh cảnh cáo em, về sau, ngoài trừ anh ra, không cho phép quan hệ tay chân với ai khác!" Trần Mặc nói.
"Anh quá bá đạo, em muốn tự do!"
"Tự do của em đã đặt ở chỗ này của anh rồi!"
"Phản đối, dựa vào cái gì!" Lam Cảnh Thần kháng nghị.
"Phản đối không có hiệu quả!"
"Vậy cái gì hiệu quả!?"
"Tiếp nhận hiệu quả!"
...
Lúc này, dưới lầu, cũng có thể nghe được tiếng bọn họ vui vẻ.
Hơn nửa giờ sau.
Hai người nằm ở trên giường.
Lam Cảnh Thần tựa vào trên vai Trần Mặc: "Trần Mặc!"
"Ừ!?"
"Anh xác định, em không phải đang nằm mơ sao? Tại sao em cảm giác loại hạnh phúc này, không chân thực!?" Nói xong, Lam Cảnh Thần ngẩng đầu nhìn Trần Mặc hỏi.
Nghe lời của cô, Trần Mặc nghiêng đầu, ở trên trán cô in xuống một nụ hôn, "Vì tình cảm của chúng ta đến không dễ, em không cần nghĩ quá nhiều, về sau mặc kệ phát sinh chuyện gì, anh sẽ không rời khỏi em, cũng chỉ mình anh có năng lực cho em hạnh phúc lớn nhất!"
Nghe Trần Mặcnói, trong lòng Lam Cảnh Thần dường như bị thứ gì đó lấp đầy.
Cô gật đầu thật mạnh.
"Nhớ kỹ, về sau mặc kệ phát sinh chuyện gì, không nghe chính mồm anh nói cho em, cái gì cũng không nên tin, biết không?" Trần Mặc nhìn cô hỏi.
Lam Cảnh Thần sau khi nghe xong, gật gật đầu.
Trần Mặc hỏi, in trên trán cô, Lam Cảnh Thần nhắm mắt lại, mặc kệ như thế nào, tình cảm của cô với Trần Mặc đến không dễ dàng, cô chỉ muốn quý trọng phần tình cảm này.
Nhìn Lam Cảnh Thần, đáy lòng Trần Mặc khẽ động, nhịn không được muốn hôn cô.
Nghĩ như vậy, cũng đã làm như vậy...
Anh dịu dàng hôn cô, Lam Cảnh Thần cũng phối hợp hôn, hai tay, vòng trên eo của anh.
Nụ hôn, dày đặc rơi vào trên người cô, Lam Cảnh Thần nhắm hai mắt lại, nụ hôn của anh, đã không chỉ có giới hạn ở môi của cô, anh muốn nhiều hơn...
Vì thế, xoay người một cái, đè cô ở dưới thân...
Editor: thust
Beta: thanh huyền
Cảnh Thần vừa muốn xuống xe, Trần Mặc giữ cô lại, lần này không cần phải nói, Cảnh Thần cũng biết có ý tứ gì, vì thế, quay đầu lại, trực tiếp ở trên mặt Trần Mặc ấn xuống một nụ hôn......
"Em đi vào!" Lam Cảnh Thần cười nói.
"Ừ!" Trần Mặc ngồi ở trong xe, nhìn Lam Cảnh Thần, khóe miệng nhịn không được giơ lên.
Nhìn Lam Cảnh Thần đi vào, Trần Mặc mới lái xe đi.
Vừa mới vào công ty, Lam Cảnh Thần liền phát hiện ánh mắt của mọi người nhìn cô không thích hợp.
Không cần nghĩ cũng biết vì sao.
Chẳng qua cô không quá để ý ánh mắt người khác, trong đó có bao nhiêu ngọt, chỉ có chính cô biết.
Ngồi vào vị trí, tâm tình Lam Cảnh Thần không tệ, bắt đầu công việc.
Nhưng có ba người không buông tha cô.
Cô vừa ngồi xuống, Tiểu Quân, Phỉ Phỉ còn có Nhược Nhã liền tiến tới.
"Lam Cảnh Thần, cậu giấu giếm chúng tớ thật vất vả a!" Mở miệng là Nhược Nhã.
Nghe được thanh âm của cô, Cảnh Thần ngẩng đầu, tự nhiên biết bọn họ nói chuyện gì.
"Xin lỗi, tớ không phải cố ý muốn gạt các cậu!"
"Còn dám nói, nếu không phải ngày hôm qua Trần Mặc cầm hoa đến công ty tìm cậu, chúng ta vẫn chưa hay biết gì đâu!" Tiểu Quân nói.
"Uổng phí tớ còn nhọc lòng như vậy giúp cậu tìm bạn trai, cậu lừa tớ a!" Nhược Nhã cũng nói, thoạt nhìn có chút tức giận.
Nghe Nhược Nhã nói, Lam Cảnh Thần quay đầu lại nhìn Nhược Nhã, "Nhược Nhã, thực xin lỗi, tớ thật không là cố ý muốn gạt cậu, nhưng...... tớ không nghĩ tới chuyện phát triển đến bước này,cậu cũng có thể biết, Trần Mặc mới cùng Lăng Nhược giải trừ hôn ước, tớ vẫn cảm thấy chúng tớ không có khả năng!" Lam Cảnh Thần nói.
Nói lên điều này, bọn họ đều sửng sốt.
Nếu như vậy thoạt nhìn, thật là không đúng.
Trần Mặc bởi vì Lam Cảnh Thần cùng Lăng Nhược giải trừ hôn ước, thấy thế nào, Lam Cảnh Thần đều là người thứ ba.
"Cậu cùng Trần Mặc, bắt đầu lúc nào?" Nhược Nhã bỗng nhiên bát quái hỏi.
"Rất lâu trước đó!" Cảnh Thần cũng không có gạt, dù sao, đã biết.
"Hai người giấu giếm đủ lâu!" Nhược Nhã nói.
"Nói như vậy,cậu không phải là người thứ ba!?" Tiểu Quân nói.
Cô vừa nói xong, Nhược Nhã cùng Phỉ Phỉ liền vỗ cô một chút, ý bảo không nên nói lung tung.
Cảnh Thần sau khi nghe được, khóe miệng ngoéo một cái, "Tớ biết rất nhiều người đều nghĩ như vậy, nhưng tớ không sao cả, thời điểm tớ yêu anh ấy, cũng không biết anh ấy đã có hôn ước, khi biết, tớ đã muốn chặt đứt quan hệ, nhưng bây giờ có thể đi đến một bước này, tớ chỉ có thể nói, tớ không thẹn với lương tâm!"
Nghe được lời nói của Cảnh Thần, ba người bọn họ ngẩn người, lập tức Tiểu Quân mở miệng, "Cảnh Thần, xin lỗi, tớ không phải có ý nói chuyện này!"
"Không sao!" Cảnh Thần thoạt nhìn, không để ý.
Nếu quyết định muốn cùng một chỗ với Trần Mặc, tất cả cô đều đã chuẩn bị thật tốt để đón nhận .
"Vậy Quý Vũ Phàm làm sao bây giờ!?" Lúc này, Phỉ Phỉ mở miệng hỏi, "Tớ nghe Nhược Nhã nói, anh ta đối với cậu có cảm tình!"
Nói đến điều này, Lam Cảnh Thần cũng sửng sốt, chợt nhớ đến, Quý Vũ Phàm cùng Trần Mặc cũng là quen biết.....
"Ai, quên đi, chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng, cậu đã cùng Trần Mặc thật tâm yêu nhau, tớ tin tưởng Quý Vũ Phàm cũng không phải không phân biệt phải trái!" Nhược Nhã nói.
Nghe thế, Lam Cảnh Thần gật đầu.
"Tốt lắm, làm việc đi!" Nhược Nhã nói.Vì thế, đều gật đầu, giải tán.
Lam Cảnh Thần ngồi ở chỗ kia, lúc này, mới nhớ tới Quý Vũ Phàm.
Từ chuyện lần trước anh ta vì mình bị thương, cô một cuộc điện thoại đều không có gọi.
Nghĩ đến đây, Lam Cảnh Thần cảm thấy có lỗi, thời gian nghỉ trưa, cô đến phòng trà lấy điện thoại di động gọi cho Quý Vũ Phàm.
Rất nhanh, điện thoại có người nhấc máy.
"Alô!"
"Quý tổng......"
Điện thoại vừa có người trả lời, Lam Cảnh Thần chợt nghe bên kia có tiếng nói.
"Anh bận việc sao?" Lam Cảnh Thần hỏi.
"Không có!" Quý Vũ Phàm cười cười nói, sau đó dùng tay ý bảo thư ký đi ra ngoài.
Thư ký gật gật đầu, đi ra ngoài.
"Làm sao vậy?"
"Không có chuyện gì, chính là hỏi một chút tay anh có đỡ không!" Lam Cảnh Thần nói.
"Anh ở đây hai mươi tư giờ chờ em gọi điện thoại giám sát đổi thuốc, rốt cục chờ đến bây giờ!" Quý Vũ Phàm nói, trong lời nói, còn mang theo một tia thỏa mãn.
Nghe được lời của anh, Lam Cảnh Thần nhíu mày, "Anh còn chưa đi đổi thuốc sao?"
Quý Vũ Phàm cười cười, "Công việc bận quá, còn không có thời gian!"
Lam Cảnh Thần, "......"
Nghe vậy, Lam Cảnh Thần cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
"Anh như vậy không được, nhất định phải đổi thuốc!" Lam Cảnh Thần dặn dò.
"Ừ, sau khi tan tầm sẽ đi đổi!"
"Ừ!" Lam Cảnh Thần lên tiếng.
"Em, muốn đi cùng giúp anh hay không?" Quý Vũ Phàm nhân cơ hội mở miệng nói.
"A?" Lam Cảnh Thần sửng sốt.
"Em đi cùng giúp anh!" Quý Vũ Phàm lại nói.
Lam Cảnh Thần do dự, nghĩ nghĩ, mở miệng, "Được, tan tầm, tôi trực tiếp đi bệnh viện!"
"Anh đi đón em!"
"Tay anh vẫn không thể lái xe!"
"Có lái xe!"
"...... Được!" Lam Cảnh Thần lên tiếng.
"Tốt lắm, quyết định như vậy, tan tầm anh sẽ đón em!"
"Ừ!" Lam Cảnh Thần gật đầu.
Điện thoại bị cắt đứt, Lam Cảnh Thần vẫn đứng ở nơi đó, kỳ thật cô là nghĩ nhân dịp lần này muốn cùng Quý Vũ Phàm nói rõ ràng.
Nghĩ đến đây, cô vừa muốn trở về, lúc này, di động bỗng nhiên vang lên.
Nhìn đến là số của Trần Mặc thì Lam Cảnh Thần cười đón.
"Alo!"
"Đang làm gì đó?" Trần Mặc hỏi.
"Không có chuyện gì, đang uống nước!"
"Nghĩ tới anh không?"
"Không!"
"Em có thể nói thật suy nghĩ của mình không?"
"Có nghĩ đến!" Lam Cảnh Thần nói.
Giờ này khắc này, hai người đặc biệt như là học sinh tiểu học yêu đương.
Nhưng mà, yêu nhau say đắm chân chính là như vậy.
Nghe thế, Trần Mặc mới vừa lòng gật đầu, "Thế nào, buổi chiều anh đi đón em, em muốn đi đâu?"
Buổi chiều?
Nghe thế, Lam Cảnh Thần sửng sốt, lập tức mở miệng, "Buổi chiều không được, em có chút việc bận!" Lam Cảnh Thần nói.
Nghe thế, Trần Mặc im lặng một chút, "Được rồi, vậy lần khác!"
"Ừ!" Lam Cảnh Thần gật đầu, Trần Mặc không có hỏi cô làm gì, cô cũng không nói.
Vì thế nói hai câu, liền cúp điện thoại.
Lam Cảnh Thần trở về làm việc, rất nhanh đến buổi chiều.
Tan tầm, Lam Cảnh Thần trực tiếp đi ra ngoài, quả nhiên, xe Quý Vũ Phàm đậu ở cửa, Lam Cảnh Thần trực tiếp đi tới.
Lúc này, cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của Quý Vũ Phàm.
"Xin chào!"
" Xin chào!" Lam Cảnh Thần nói.
"Lên xe đi!"
Lam Cảnh Thần gật đầu, sau đó lên xe.
Đi lên, lái xe liền trực tiếp lái xe rời đi.
Ngồi ở trong xe, Lam Cảnh Thần cảm thấy, cùng Quý Vũ Phàm, vẫn có chút xấu hổ.
"Đúng rồi, tay anh thế nào?" Lam Cảnh Thần nhìn hắn hỏi.
Lúc này, Quý Vũ Phàm vươn tay, còn quấn băng vải, nhíu mày, "Anh cũng không biết!"
"Anh phải đổi thuốc đúng giờ!" Lam Cảnh Thần nói.
"Bận quá, huống chi, em nói sẽ gọi điện thoại nhắc nhở anh!" Quý Vũ Phàm nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lam Cảnh Thần.
Nghe thế, Lam Cảnh Thần hơi hơi cúi người, "Mấy hôm nay tôi có chút việc, quên mất, thật xin lỗi!"
Nhìn Lam Cảnh Thần, Quý Vũ Phàm cười cười, "Không sao, hôm nay không phải em đã gọi điện thoại cho anh sao!"
Lam Cảnh Thần cười cười, không nói cái gì nữa, xe rất nhanh đi đến bệnh viện.
Lam Cảnh Thần phụ trách đăng ký, sau đó chuẩn bị cho tốt tất cả, Quý Vũ Phàm đi bôi thuốc.
Nhìn bộ dạng Lam Cảnh Thần vì mình chạy nơi này nơi kia, Quý Vũ Phàm cảm giác được thỏa mãn rất lớn, trong lòng rất là cao hứng.
Thật ra, có thể bảo lái xe đi, nhưng nhìn đến Lam Cảnh Thần vì mình chạy tới chạy lui, anh cũng rất muốn nhìn xem vài lần, lại nhìn vài lần......
"Tốt lắm, có thể đi bôi thuốc!" Lam Cảnh Thần nói.
Nhìn cô, Quý Vũ Phàm gật đầu, lúc này mới đi vào.
"Nếu anh hai ngày trước đến đổi một lần thuốc, hiện tại miệng vết thương đã tốt hơn!" Bác sĩ nói, theo bản năng trách cứ, anh cũng không có đúng hạn bôi thuốc.
Nghe thế, Lam Cảnh Thần đứng ở một bên cảm thấy có lỗi.
Dù sao Quý Vũ Phàm là vì mình mới bị thương, hơn nữa chính cô cũng nói qua sẽ dặn dò người ta đổi thuốc, nhưng là cô cũng không có làm được.
Hai má, có chút hơi hơi phiếm hồng, cũng có chút xấu hổ.
Quý Vũ Phàm ngồi ở chỗ kia, nhưng thật ra nhìn được tất cả mọi chuyện, "Công việc bận quá, không có thời gian!"
"Ai, các người tuổi trẻ này a, vì công việc ngay cả thân thể cũng không để ý!" Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu nói.
"Không có sức khỏe tốt, làm sao có cơ hội kiếm tiền!"
"Bác sĩ nói rất đúng, tôi về sau chú ý hơn!" Quý Vũ Phàm cười ôn hòa nói.
Nhìn bộ dáng Quý Vũ Phàm đáp ứng, bác sĩ lúc này mới vừa lòng gật đầu, sau đó cho anh thuốc tốt nhất, "Nhớ kỹ, tạm thời không được để dính nước, cũng đừng ăn cay, hải sản...phải ăn kiêng!"
Quý Vũ Phàm sau khi nghe được, gật đầu, "Được, tôi đã biết!"
"Cám ơn bác sĩ!" Lam Cảnh Thần nói lời cảm ơn xong hai người mới rời đi.
Lái xe đang ở trên xe chờ, hai người đi ra bệnh viện, Quý Vũ Phàm mở miệng, "Muốn cùng nhau ăn một bữa cơm hay không?"
Lam Cảnh Thần lập tức gật đầu, "Được, tôi phải mời anh ăn cơm mới đúng!"
"Anh không có ý đó!"
"Tôi là có ý như vậy!" Lam Cảnh Thần nói.
"Vừa vặn, tôi cũng có chuyện muốn nói với anh!" Lam Cảnh Thần nói.
Nghe thế, Quý Vũ Phàm nhìn cô, cuối cùng gật đầu.
Vì thế, hai người ngồi xe đến một nhà hàng trước mặt.
Thời điểm gọi món, Lam Cảnh Thần còn cố ý tránh những món anh không thể ăn.
Nhìn bộ dáng cô cẩn thận như thế, Quý Vũ Phàm rất vui vẻ.
Gọi món xong, Quý Vũ Phàm nhìn cô, "Không phải có chuyện nói với anh sao? Nói cái gì, nói đi!"
Quý Vũ Phàm đi thẳng vào vấn đề, Lam Cảnh Thần cũng không quanh co, trực tiếp mở miệng, "Quý Vũ Phàm, tôi hôm nay mới biết được, lúc trước ở quán bar, là Nhược Nhã cố ý an bài chúng ta gặp nhau!"
Nghe thế, Quý Vũ Phàm nhíu mày, không có phủ nhận.
"Tôi không biết anh đối với tôi có cảm giác gì, nhưng mà...... trong lòng tôi đã có người khác!"
Nghe thế, Quý Vũ Phàm sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới, cô muốn nói đến điều này.
Nhìn Quý Vũ Phàm không nói gì, Lam Cảnh Thần nhanh nói, "Thực xin lỗi!" Cô không phải là cố ý.
Nhìn bộ dáng Lam Cảnh Thần thành khẩn như thế, Quý Vũ Phàm cười cười, "Em không cần nói xin lỗi với anh!"
"Anh không giận tôi sao?" Lam Cảnh Thần hỏi.
"Anh vì sao phải giận em, chẳng lẽ anh theo đuổi em, liền nhất định phải làm cho em thích anh sao?" Quý Vũ Phàm nói.
Nghe thế, Lam Cảnh Thần mới yên tâm một chút, "Tôi thật có lỗi không nói trước cho anh biết!"
"Em cũng không cần xin lỗi, mặc kệ trong lòng em đã có người khác hay chưa, cũng sẽ không ngăn cản được anh theo đuổi em!" Quý Vũ Phàm nhìn Lam Cảnh Thần, một chữ một nói.