Vì thế, xoay người một cái, đè cô ở dưới thân...
Cảm giác được ý đồ của Trần Mặc, Lam Cảnh Thần đột nhiên mở mắt: "Không muốn..."
Trần Mặc không nghĩ tới anh sẽ bị cự tuyệt, con ngươi nhìn Lam Cảnh Thần, cô lắc đầu: "Hôm nay em mệt..."
Nếu cô đã nói như vậy, Trần Mặc cũng không miễn cưỡng, cúi người ở trên môi cô in xuống một nụ hôn: "Được rồi, không chạm vào em, nghỉ ngơi đi!"
Nghe thấy lời Trần Mặc nói, Lam Cảnh Thần cười cười, gật gật đầu.
Vì thế, Trần Mặc xoay người, từ trên thân thể cô xuống.
Lam Cảnh Thần cũng không nói cái gì, vươn tay, ôm lấy vòng eo của anh.
"Được, đi ngủ đi!"
"Ừ, ngủ ngon!"
"Ngủ ngon!"
Sauk hi nói câu ngủ ngon với nhau, thì không ai nói chuyện nữa, Lam Cảnh Thần nhắm mắt lại, ôm người đàn ông bên cạnh này, rất nhanh liền ngủ thiếp đi, hơn nữa, khóe miệng trong lúc ngủ, cũng hơi hơi dương lên...
Nhìn Lam Cảnh Thần ngủ, khóe môi Trần Mặc cũng nhếch một cái, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Một đêm này, anh không có rời đi, cứ như vậy ôm Lam Cảnh Thần ngủ thiếp đi.
Hơn nữa, ngủ rất thoải mái, rất thơm ngọt.
Hai người dường như đều mơ một giấc mộng đẹp, khóe miệng khẽ nhếch, cứ như vậy, vừa ngủ đã đến trời sáng.
Khi Trần Mặc tỉnh lại, người bên cạnh đã trống không.
Anh mở to mắt nhìn, phòng cũng không có người, anh ngồi dậy ở trên giường, tỉnh táo một chút, lúc này mới xuống giường, đi ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài, liền nghe thấy trong nhà ăn có âm thanh.
Trần Mặc đi tới, lúc này, Lam Cảnh Thần mặc áo sơ mi màu trắng đứng trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Tóc dài tùy ý để ở phía sau, áo sơ mi màu trắng vừa khéo dài qua mông, lộ ra hai bắp đùi thon dài.
Lúc này, bóng dáng của nàng ở bên trong bận rộn, Trần Mặc nhìn thấy, nhịn không được đi tới.
Vươn tay, từ phía sau ôm lấy cô.
Lam Cảnh Thần đang làm bữa sáng, bỗng nhiên một bàn tay vươn ra từ đằng sau, cô sửng sốt một chút.
"Anh đã dậy?" Lam Cảnh Thần cười hỏi.
"Ừ!" Trần Mặc ôm cô gật gật đầu.
"Nhanh đi rửa mặt, rồi ăn bữa sáng!" Lam Cảnh Thần dặn dò.
Trần Mặc cũng không có động, mà gắt gao ôm cô: "Biết không? Đây là hình ảnh anh tưởng tượng!"
"Hả?" Chợt nghe Trần Mặc nói, Lam Cảnh Thần sửng sốt một chút.
"Hình ảnh như vậy, anh vẫn luôn tưởng tượng, cám ơn em!" Trần Mặc nói, sau đó đi đến gần ở trên cổ Cảnh Thần nhẹ nhàng hôn một cái.
Lam Cảnh Thần đứng đó, trong lòng cũng hiện lên một chút cảm giác khó tả, lập tức suy nghĩ: "Được, nhanh đi rửa mặt, một lát sẽ ăn bữa sáng!"
"Ừ!"
Trần Mặc gật gật đầu, lại đi đến gần Cảnh Thần ở trên mặt mổ một cái, Cảnh Thần cười né tránh, anh lúc này mới đứng dậy đi rửa mặt.
Cảnh Thần cười cười, sau đó tiếp tục chuẩn bị bữa sáng.
Sau khi Trần Mặc đến bên trong rửa mặt, đi ra ngoài, Lam Cảnh Thần cũng làm bữa sáng xong.
"Có thể ăn rồi!" Cảnh Thần cười nói.
Trần Mặc cười đi qua, nhìn bữa sáng, trong lòng tràn đầy cảm động, ngồi xuống, bắt đầu ăn.
Lam Cảnh Thần dọn dẹp xong, cũng ngồi xuống bắt đầu ăn: "Thế nào? Ăn ngon chứ?" Lam Cảnh Thần vừa ăn vừa hỏi.
Thật ra, bữa sáng rất đơn giản.
Trứng gà, chân giò hun khói thêm bánh mì, còn có sữa.
Trần Mặc ăn, sau đó gật gật đầu: "Đương nhiên, đây chính là em tự tay làm, có thể ăn không ngon sao?"
Nghe Trần Mặc nói, Lam Cảnh Thần cười cười: "Ba hoa, hảo, mau ăn, còn phải đi làm đấy!"
Trần Mặc cười cười, sau đó hai người bắt đầu ăn, vừa ăn lại còn cười nói.
Nghĩ đến này chính là hạnh phúc bọn họ muốn.
Không hỏi sớm chiều, bình thản tự nhiên.
Sau khi ăn cơm xong, Trần Mặc dọn dẹp bát đũa xong, Lam Cảnh Thần đi thay quần áo, hai người an bài rất thỏa đáng.
Lam Cảnh Thần thầy đồ xong, đi ra, Trần Mặc cũng chỉnh lý xong.
Gần đến thời gian đi làm, hai người mới từ trong nhà đi ra.
Vẫn như cũ đưa Lam Cảnh Thần đến công ty, Trần Mặc sẽ đi làm.
Vừa đến công ty, bây giờ ít để Trần Mặc mở miệng, Lam Cảnh Thần sẽ tự động dâng lên nụ hôn: "Em đi đây!"
Trần Mặc cười cười: "Ừ, buổi chiều anh đến đón em!"
Lam Cảnh Thần gật đầu, sau đó xuống xe, trực tiếp đi vào công ty.
Nhìn Lam Cảnh Thần đi vào, Trần Mặc mới đi.
Anh suy nghĩ, cho dù mỗi ngày lặp lại cuộc sống như vậy, anh cũng sẽ không chán.
Lam Cảnh Thần đi vào công ty, mặt đầy xuân quang, tất cả mọi chuyện đã được giải quyết, tâm tình của cô rất tốt.
Lúc này, Nhược Nhã nhìn cô.
"Nhìn xem, nhìn xem, phụ nữ khi yêu thật không giống nhau, coi như không cười, đôi mắt cũng lộ ra nồng đậm hạnh phúc!" Nhược Nhã cười nói.
Nghe lời Nhược Nhã nói, Lam Cảnh Thần nhíu mi: "Cô đang nói cái gì vậy!"
"Chẳng lẽ không đúng sao? Nhìn vẻ mặt liền biết, phụ nữ đang yêu!" Nhược Nhã gằn từng chữ.
"Được rồi, không lắm lời với cô, nhanh làm việc!" Lam Cảnh Thần nói.
"Không phải người ta đều nói, chỉ số thông minh của phụ nữ khi yêu là không sao? Cảnh Thần, làm việc cẩn thận bị sai!" Nhược Nhã cười nói.
"Miệng quạ, được, nhanh làm việc đi!" Lam Cảnh Thần cười nói.
Nhược Nhã cười cười, cũng không nói cái gì nữa, bắt đầu làm việc, Lam Cảnh Thần ngồi ở chỗ kia, cười cười, sau đó tập trung vào trong công việc.
Như Nhược Nhã nói, bây giờ ngay cả công tác, cả đầu đều là hình ảnh cùng với Trần Mặc.
Lam Cảnh Thần cười cười, thật sự là muốn điên rồi!
Lúc này, đứng dậy đi đến phòng giải khát pha một ly coffee.
Vừa trở về, lúc này, ở cửa xuất hiện em trai nhỏ chuyển phát thư.
"Xin hỏi vị nào là cô Lam Cảnh Thần!"
Đúng lúc Lam Cảnh Thần đi ra, nghe tiếng, lập tức đi đến "Là tôi!"
"Có chuyển phát của cô!" Em trai chuyển phát nói.
Nhìn chuyển phát Lam Cảnh Thần cười cười, là một cái hộp nhỏ, Lam Cảnh Thần cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp lấy hóa đơn rồi ký tên.
"Cảm ơn!" Lam Cảnh Thần nói.
"Không cần khách khí!" Em trai chuyển phát cầm hóa đơn liền đi.
Lúc này, Lam Cảnh Thần cầm cái hộp nhỏ liền đi về vị trí của mình.
Nói thật, phía trên không có tên cũng không biết người nào gửi.
Nhưng trong lòng ôm ngạc nhiên mừng rỡ, Lam Cảnh Thần mở hộp ra.
Nhưng mà, sau khi mở ra, cả người Lam Cảnh Thần cả kinh, sợ tới mức lui về phía sau, thứ gì trong tay cũng bị ném ra phía sau.
Cả người thét một tiếng chói tai.
Lúc này, nghe thấy tiếng kêu của Lam Cảnh Thần, Nhược Nhã và Tiểu quân đều nhìn về phía cô, lúc này, hai người cùng đi tới.
Lam Cảnh Thần sợ tới mức, không biết nên làm cái gì bây giờ.
"Làm sao vậy?" Nhược Nhã một bên hỏi, một bên nhìn về phía cái hộp nhỏ kia, nhưng mà lúc nhìn đến, cũng hoảng sợ.
Bởi vì bên trong có một con búp bé đầy vết máu loang lổ.
Búp bê vải, nhưng toàn thân dính đầy máu, con mắt đều lồi ra ngoài, trên mặt cũng là máu, đầu tiên nhìn thấy làm cho người ta không khỏi rùng mình.
"Đây là đồ gì, người nào đưa tới!?" Nói xong, Nhược Nhã đi ra ngoài, dùng đồ gây xích mích.
Lam Cảnh Thần đứng đó, lắc đầu: "Tôi cũng không biết!"
"Thật ghê tởm, bây giờ thật sự người nào cũng có!" Nhược Nhã nói.
Tiểu Quân cũng nhìn búp bê bên trong, có chút ghê tởm, không dám nhìn.
"Được rồi, Nhược Nhã, hãy vứt bỏ đi!" Tiểu Quân ở phía sau nói.
Lúc này, Nhược Nhã cũng không do dự, trực tiếp lấy nắp đậy, cầm vứt vào trong thùng rác.
Tiểu Quân nhìn Lam Cảnh Thần, "Thế nào? Cô không có chuyện gì chứ!?"
Lam Cảnh Thần lúc này mới lắc đầu: "Không có chuyện gì!"
"Tôi còn tưởng rằng là Trần Mặc hoặc là ai đưa quà đến, không nghĩ tới có người chơi trò đùa dai như vậy!" Tiểu Quân nhịn không được mở miệng.
Lam Cảnh Thần cười cười.
"Không có chuyện gì rồi!"
Lúc này, Nhược Nhã đi trở về: "Xử lý xong rồi!"
"Ừ!" Lam Cảnh Thần gật đầu: "Cảm ơn cô!"
"Cô có đắc tội ai không?" Lúc này, Nhược Nhã nhìn Cảnh Thần nói.
Cảnh Thần rất nghiêm túc suy nghĩ: "Không có!"
"Vậy làm sao có thể có người đưa vật như vậy đến!"
"Có lẽ, đưa nhầm rồi!" Cảnh Thần nói như vậy, cũng không biết là an ủi bản thân, hay là thế nào.
Cô thật không thể nghĩ ra ai có thể làm chuyện nhàm chán như vậy.
"Ài, tóm lại cô cẩn thận một chút!"
Lam Cảnh Thần gật gật đầu, Nhược Nhã và Tiểu Quân trở về làm việc, Cảnh Thần ngồi ở chỗ kia, nhớ lại, nhưng quả thật bị dọa một ngày.
Nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra nguyên do vì sao.
Vì thế, Lam Cảnh Thần cũng không nghĩ nhiều, làm việc cho tốt.
Vốn thật sự nghĩ rằng đưa nhầm, hoặc là thế nào.
Nhưng ở trong mấy ngày kế tiếp, cô liên tục mỗi ngày đều nhận được vật nhàm chán khác nhau như vậy.
Còn có một tấm ảnh con nít mang theo vết máu, nhìn vô cùng khủng bố.
Nhược Nhã cũng có chút nhìn không nổi: "Cảnh Thần, nhất định là có người cố ý chỉnh cô, nếu không, báo cảnh sát đi!" Nhược Nhã nói.
"Em không cần giải thích, mặc kệ trong lòng em đã có, hay chưa có ai, cũng không thể ngăn cản anh theo đuổi em!" Quý Vũ Phàm nhìn Lam Cảnh Thần, nói gằn từng chữ.
Nghe thế, Lam Cảnh Thần cứ ngẩn người, không hiểu ý tứ của anh ta.
"Tôi muốn nói là, tôi đã có... bạn trai rồi!" Lam Cảnh Thần xấu hổ nói.
Lời của Lam Cảnh Thần, Quý Vũ Phàm cũng không ngoài ý, ngược lại rất bình tĩnh nhìn cô: "Là Trần Mặc sao?"
Nghe vậy, Lam Cảnh Thần sửng sốt, khó tin nhìn anh ta.
"Xem ra, anh đã đoán đúng rồi!" Khóe miệng Quý Vũ Phàm nở ra một nụ cười chua sót.
"Xin lỗi... Không phải tôi cố tình gạt anh, chỉ là..."
"Anh biết, em cũng không cần giải thích, thật ra lần trước lúc ở bệnh viện, anh đã nhìn ra, giữa hai người có cái gì không đúng, tiếp theo anh ta giải trừ hôn ước, nên anh nhớ đến anh ta!" Quý Vũ Phàm nói.
Lam Cảnh Thần ngồi ở phía đối diện anh ta, có chút xấu hổ cười cười, cũng có chút không biết nên nói như thế nào.
"Anh rất hâm mộ anh ta!" Quý Vũ Phàm mở miệng lần nữa.
Nghe thếi, Lam Cảnh Thần ngước mắt nhìn anh ta: "Thật ra, anh cũng rất tốt!"
"Nhưng, không sánh bằng Trần Mặc không phải sao?!" Quý Vũ Phàm cười nói.
Nghe thế, Lam Cảnh Thần lắc đầu: "Không phải!"
"Anh với Trần Mặc ai tốt hơn, em không cách nào đánh giá, nhưng lòng của em cho anh ấy trước, đời này, trong lòng của em cũng chỉ có thể dung nạp một mình anh ấy thôi!" Lam Cảnh Thần nhìn Quý Vũ Phàm nói.
Không biết tại sao, bỗng nhiên nói ra những lời này, cho nên cô buông lỏng rất nhiều.
Quý Vũ Phàm nhìn Lam Cảnh Thần, "Rất hi vọng, không nghe thấy lời nói này của em, còn có thể làm như không có việc gì tiếp tục theo đuổi em!"
"Tôi tin tưởng, anh nhất định sẽ gặp người con gái tốt hơn!" Lam Cảnh Thần nhìn anh ta nói, coi như là lời chúc phúc từ đáy lòng.
Nghe thế, Quý Vũ Phàm cười cười, không nói cái gì nữa, nhưng khóe miệng lại dâng lên một nụ cười.
Lúc này, người phục vụ đã đi tới, mang đồ ăn: "Được rồi, ăn đi, có lẽ, đây là một bữa cuối cùng rồi!" Quý Vũ Phàm nói.
Nghe vậy, Lam Cảnh Thần hơi giật mình dừng một cái, lập tức gật đầu, hai người bắt đầu, nhưng lại không có chút xấu hổ.
Có đôi khi, thông suốt, so với cái gì cũng không nói sẽ tốt hơn nhiều.
Hai người cũng không nói gì thêm nữa, sau khi ăn cơm xong, Quý Vũ Phàm thân sĩ muốn đưa cô trở về, Lam Cảnh Thần cũng không ngăn cản.
Vì thế, liền lái xe đi về.
Sau khi đến, Lam Cảnh Thần nhìn Quý Vũ Phàm: "Cảm ơn anh!"
Quý Vũ Phàm cười cười, khóe miệng có chút chua sót.
"Đúng rồi, tay anh còn cần phải đi đổi thuốc một lần nữa, chỉ sợ về sau tôi không có biện pháp nhắc nhở anh, anh vẫn phải đi, như vậy mới nhanh lành!" Lam Cảnh Thần nhìn anh ta nói.
Quý Vũ Phàm sau khi nghe được, gật gật đầu.
"Vậy, tôi xuống đây!" Nói xong, Lam Cảnh Thần liền muốn xuống xe.
Lúc này, Quý Vũ Phàm bỗng nhiên vươn tay bắt được cô.
Lam Cảnh Thần sửng sốt.
Quý Vũ Phàm nhìn cô: "Cho anh ôm một cái đi!"
"Hả?"
"Cái ôm từ biệt giữa bạn bè!" Quý Vũ Phàm nói.
Nghe thế, Lam Cảnh Thần đại lượng cười cười, sau đó vươn tay, ôm anh ta một cái.
"Tạm biệt!" Lam Cảnh Thần nói.
Ai biết, lúc cô muốn buông ra, Quý Vũ Phàm lại dùng sức ôm chặt cô một cái, Lam Cảnh Thần sửng sốt.
" Tạm biệt!" Lúc này, tiếng Quý Vũ Phàm nặng nền ở bên tai cô vang lên.
Lam Cảnh Thần lúc này mới thả lỏng một chút, cười cười: "Ừ!"
Vì thế, buông ra.
"Tôi đi về!"
"Ừ!" Quý Vũ Phàm gật đầu, cho dù muôn vàn không muốn, nhưng nhất định phải buông tay.
Lúc này, Lam Cảnh Thần đẩy mở cửa xe, vừa mới xuống xe, lại thấy một người đứng đối diện.
Cô sửng sốt.
"Trần Mặc?"
Trần Mặc đứng ở chỗ đó, cách không xa, nhìn cô.
Lam Cảnh Thần trong khoảng thời gian ngắn ngây ngẩn cả người, thế nào cũng không nghĩ đến Trần Mặc lại ở chỗ này, hơn nữa, một màn ở trong xe vừa rồi kia, cũng không biết nhìn thấy cô không!
Lam Cảnh Thần bỗng nhiên cảm giác mình giống như kẻ trộm, vậy mà có chột dạ!
Rõ ràng, cô rất quang minh!
"Trần Mặc..." Lam Cảnh Thần gọi một tiếng, lúc này, Trần Mặc trực tiếp đi đến trước mặt cô: "Làm sao bây giờ mới trở về!"
"Em..."
Lúc này, Quý Vũ Phàm từ trên xe đi xuống.
Lam Cảnh Thần đứng ở đó, càng không biết nên nói cái gì cho phải.
"Trần Mặc!" Lúc này, Quý Vũ Phàm xuống xe, nhìn Trần Mặc mở miệng.
Khi nhìn đến Quý Vũ Phàm, thật ra Trần Mặc đã sớm nhận ra, lúc xe chạy qua đây, anh liếc mắt nhìn một cái thì đã nhận ra xe của Quý Vũ Phàm rồi.
"Đừng hiểu lầm, hôm nay, Cảnh thần tìm tôi, chỉ là vì nói chuyện rõ ràng với tôi!" Quý Vũ Phàm nhìn Trần Mặc nói.
Trần Mặc đứng ở đó, hai người trước kia vốn là bạn bè, bây giờ vì Lam Cảnh Thần, trong lúc đó hai người có chút lung túng.
Trần Mặc gật đầu: "Tôi tin tưởng cô ấy!"
Nghe một câu thế, Quý Vũ Phàm bỗng nhiên cười, giống như mình giải thích, rất dư thừa.
"Vậy là tốt rồi!" Quý Vũ Phàm nói, ánh mắt rơi trên người Lam Cảnh Thần, mang theo quyến luyến, lưu luyến không rời.
"Cô ấy là một người cô gái tốt, nến quý trọng cô ấy!" Quý Vũ Phàm nói.
Trần Mặc gật đầu: "Tôi biết, tôi sẽ!"
"Nhưng, nếu cậu làm cho cô ấy không vui... Cho dù là anh em, cũng đừng nói đến tình cảm, tôi nhất định sẽ cướp cô ấy từ bên cạnh cậu về!" Quý Vũ Phàm nhìn Trần Mặc, nói gằn từng chữ, giọng nói, vô cùng khẳng định.
Lam Cảnh Thần đứng ở đó, nghe Quý Vũ Phàm nói, trong lòng rất cảm động.
Cho dù không thích một người, cô cũng sẽ không làm tổn thương một người, hơn nữa, cô cũng sẽ nhớ rõ người khác đối tốt với cô.
Trần Mặc đứng ở tại chỗ, nghe Quý Vũ Phàm nói, cười cười: "Cậu yên tâm, chỉ sợ..." Nói xong anh nghiêng đầu, nhìn người trong lòng, lại ngước mắt: "Cậu không có cơ hội này rồi!"
"Vậy là tốt nhất, nếu có, tôi nhất định không phải khách khí!" Quý Vũ Phàm nói.
Lúc này, anh ta nhìn Lam Cảnh Thần: "Anh chúc phúc cho hai người!"
"Cảm ơn!" Lam Cảnh Thần cười nói, giờ phút này, đã không cần quá nhiều ngôn ngữ.
Quý Vũ Phàm cười: "Anh đi trước!" Nói xong, chuẩn bị lên xe.
"Vũ Phàm!" Lúc này, anh ta mới đi được vài bước, Trần Mặc bỗng nhiên ở phía sau gọi một tiếng.
Nghe tiếng, Quý Vũ Phàm quay đầu, Trần Mặc đi tới.
Lam Cảnh Thần nhíu mày, nhìn bọn họ.
Lúc này, Trần Mặc đi lên, vươn tay ra.
Quý Vũ Phàm nhìn thoáng qua, lập tức cười, cũng vươn tay, đập một cái ở trên tay anh ấy.
Lập tức, hai người cười, Trần Mặc vỗ vỗ bờ vai của anh ta: "Hôm nào cùng ra ngoài uống rượu!"
Quý Vũ Phàm gật đầu, sau đó lên xe.
Nhìn quý Vũ Phàm đi, Lam Cảnh Thần đứng ở đó, thở dài nhẹ nhõm.
Lúc này, Trần Mặc quay đầu, nhìn Lam Cảnh Thần đứng ở nơi không xa.
Nhưng Lam Cảnh Thần cười vô hại với anh một cái.
Lúc này, Trần Mặc không nói hai lời, cởi áo khoác trên người mình đi tới, choàng ở trên thân thể cô, Lam Cảnh Thần còn chưa kịp mở miệng nói cái gì, Trần Mặc bỗng nhiên hôn lên môi rồi.
Cả người Lam Cảnh Thần đã sững sờ.
Nụ hôn Trần Mặc, đến quá đột nhiên, làm cho cô có chút trở tay không kịp, đương nhiên, đáy lòng cũng là ấm áp.
Cô vươn tay, lặng lẽ ôm lấy vòng eo của anh.
Hai người đứng ở nơi ánh đèn không sáng ngời, hai người ôm nhau cùng một chỗ ôm hôn...
Mà Quý Vũ Phàm ngồi ở trong xe, thông qua kính chiếu hậu nhìn bọn họ, gò má anh tuấn kia, phản chiếu một chút mờ nhạt...
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Lúc Trần Mặc buông Lam Cảnh Thần ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Lam Cảnh Thần cũng nhìn Trần Mặc: "Làm sao vậy?"
"Em nói làm sao?" Trần Mặc hỏi lại: "Nếu hôm nay anh không ở đây chờ em, có phải anh không biết em với Quý Vũ Phàm cùng một chỗ?"
Nghe Trần Mặc nói, Lam Cảnh Thần nhíu mày: "Anh đang ghen?"
"Nói, em vừa rồi ở trong xe với anh ta làm gì!?" Trần Mặc hỏi.
Lam Cảnh Thần quẫn.
Không phải vừa rồi giả bộ rất thân sĩ sao?
"Anh không thấy được sao Lam Cảnh Thần nhìn Trần Mặc hỏi.
Mặt Trần Mặc đều đã đen.
Nhìn dáng vẻ anh ghen, Lam Cảnh Thần có cảm giác thỏa mãn thật lớn.
Trên thế giới chuyện hạnh phúc nhất, là một người đàn ông ghen vì mình.
"Trần Mặc, dáng vẻ anh ghen, thật đẹp!" Lam Cảnh Thần cười nói.
Lúc này, Trần Mặc lại ôm cổ cô: "Lam Cảnh Thần, anh cảnh cáo em, về sau không cho phép tùy tiện ôm người đàn ông khác!"
"Dắt tay thì sao?"
"Không thể!"
"Hôn môi!"
"Cũng không thể!"
"Cái gì mới có thể?"
"Cái gì cũng không thể!"
Trần Mặc muốn điên rồi!
Bị người phụ nữ này làm cho điên rồi!
Ngay lúc này, Lam Cảnh Thần bỗng nhiên kiễng chân lên, hôn môi Trần Mặc một cái.
"Em hôn, làm sao bây giờ?"
Trần Mặc sửng sốt, lập tức nở nụ cười: "Vậy thì hoàn trả về!" Nói xong, lại hôn lên môi Lam Cảnh Thần.
"Không muốn!" Lam Cảnh Thần né tránh.
"Không muốn cũng phải muốn, Lam Cảnh Thần, anh cảnh cáo em, về sau, ngoài trừ anh ra, không cho phép quan hệ tay chân với ai khác!" Trần Mặc nói.
"Anh quá bá đạo, em muốn tự do!"
"Tự do của em đã đặt ở chỗ này của anh rồi!"
"Phản đối, dựa vào cái gì!" Lam Cảnh Thần kháng nghị.
"Phản đối không có hiệu quả!"
"Vậy cái gì hiệu quả!?"
"Tiếp nhận hiệu quả!"
...
Lúc này, dưới lầu, cũng có thể nghe được tiếng bọn họ vui vẻ.
Hơn nửa giờ sau.
Hai người nằm ở trên giường.
Lam Cảnh Thần tựa vào trên vai Trần Mặc: "Trần Mặc!"
"Ừ!?"
"Anh xác định, em không phải đang nằm mơ sao? Tại sao em cảm giác loại hạnh phúc này, không chân thực!?" Nói xong, Lam Cảnh Thần ngẩng đầu nhìn Trần Mặc hỏi.
Nghe lời của cô, Trần Mặc nghiêng đầu, ở trên trán cô in xuống một nụ hôn, "Vì tình cảm của chúng ta đến không dễ, em không cần nghĩ quá nhiều, về sau mặc kệ phát sinh chuyện gì, anh sẽ không rời khỏi em, cũng chỉ mình anh có năng lực cho em hạnh phúc lớn nhất!"
Nghe Trần Mặcnói, trong lòng Lam Cảnh Thần dường như bị thứ gì đó lấp đầy.
Cô gật đầu thật mạnh.
"Nhớ kỹ, về sau mặc kệ phát sinh chuyện gì, không nghe chính mồm anh nói cho em, cái gì cũng không nên tin, biết không?" Trần Mặc nhìn cô hỏi.
Lam Cảnh Thần sau khi nghe xong, gật gật đầu.
Trần Mặc hỏi, in trên trán cô, Lam Cảnh Thần nhắm mắt lại, mặc kệ như thế nào, tình cảm của cô với Trần Mặc đến không dễ dàng, cô chỉ muốn quý trọng phần tình cảm này.
Nhìn Lam Cảnh Thần, đáy lòng Trần Mặc khẽ động, nhịn không được muốn hôn cô.
Nghĩ như vậy, cũng đã làm như vậy...
Anh dịu dàng hôn cô, Lam Cảnh Thần cũng phối hợp hôn, hai tay, vòng trên eo của anh.
Nụ hôn, dày đặc rơi vào trên người cô, Lam Cảnh Thần nhắm hai mắt lại, nụ hôn của anh, đã không chỉ có giới hạn ở môi của cô, anh muốn nhiều hơn...
Vì thế, xoay người một cái, đè cô ở dưới thân...