- Đã là ngày thứ năm rồi, tôi nghĩ tính nhẫn nại của mỗi người đều có giới hạn.
Thai Chi Nguyên hôm nay không còn ánh mắt trầm tĩnh che đậy sự lo lắng trong lòng của mình, trực tiếp nhìn chằm chặp vào Cận quản gia trước mặt, nhắc nhở đối phương. Kỳ hạn mà Cục Hiến Chương xác nhận trạng thái chip vi mạch của Hứa Nhạc đã qua rất lâu, còn hắn vẫn không có được đáp án xác thực nào.
- Rất xin lỗi, thiếu gia.
Cận quản gia dường như cũng không cách nào tin được đáp án mà mình nhận được từ Cục Hiến Chương, ông suy nghĩ hồi lâu, mới dùng một cách thích hợp nhất nói:
- Nhưng công tác xác nhận chip vi mạch bên Cục Hiến Chương có vấn đề, những nhân viên cận vệ đã hy sinh trong Sân vận động và những phỉ đồ quân đội đã chết đó đều đã các xác nhận, nhưng… Nghe nói… khi xác nhận đến chip vi mạch của Hứa Nhạc, trình tự tính toán của máy tính chủ trung ương cũng xảy ra chút vấn đề nhỏ.
- Vấn đề gì?
Thai Chi Nguyên cũng cảm thấy ngạc nhiên.
- Không rõ, các nhà khoa học và nhân viên công tác của Cục Hiến Chương cũng không rõ, nhưng sự điều chỉnh phục hồi vấn đề này nghe nói là tính đơn nhất, có lẽ cách một đoạn thời gian sẽ xuất hiện một lần, đến nay cũng không có cách nào làm rõ được quy luật xảy ra vấn đề này.
Cận quản gia mỉm cười nói:
- Có lẽ cần mất sáu ngày mới có thể sửa lại được, đến lúc đó thì có thể biết được Hứa Nhạc rốt cuộc ở đâu… Nhưng điều đáng mừng là, hiện tại chúng ta chắc chắn biết rằng hắn vẫn còn sống.
Thai Chi Nguyên biết Hứa Nhạc còn sống, tâm trạng ngay lập tức trở lên nhẹ nhõm, tuy cảm thấy sửng sốt khi Hứa Nhạc làm thế nào có thể sống sót dưới đợt tập kích của con robot và những quân nhân chuyên nghiệp ấy ngày hôm đó, nhưng đối với sự mất tích sau đó của hắn lại càng cảm thấy khó hiểu, nhưng Thai Chi Nguyên vẫn có tâm trạng đi xử lý đi giải quyết những chuyện liên quan đến mình.
Cận quản gia nhìn màn hình điện thoại trong tay, dùng giọng điệu bình ổn để báo cáo:
- Phó Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Dương Kính Tùng đã chết vì bệnh tim cấp tính, hôm nay di thể được hỏa táng. Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng đề cử Trâu Ứng Tinh nhận chức tân Phó Bộ trưởng. Đã thông qua sự công nhận của Văn phòng Tổng Thống và Hội Ủy viên Sự vụ An toàn.
Thai Chi Nguyên nhắm mắt dựa vào sô pha, nghĩ tới những cơn sóng chính trị phía Thủ đô xa xôi trong mấy ngày nay, tâm trạng dần dần trầm tĩnh lại. Trâu Ứng Tinh nhận chức Phó Chủ nhiệm Cục Hậu Cần Bộ Quốc Phòng, trực tiếp thăng lên làm Phó Bộ trưởng, thăng liền lên hai cấp, rõ ràng không được bình thường. Nhưng việc này lại không gặp phải bất cứ cản trở nào trong nội bộ Chính phủ. Xem ra những nhân vật chính trị của Thủ đô vì muốn dập tắt lửa giận của Thai Gia, đã có những nhượng bộ cực lớn ở những phương diện này.
Nhưng Thai phu nhân dường như không có ý định dừng tay, chí ít trước khi vụ án này chưa được điều tra rõ, tầng lớp cấp cao của Liên Bang tất nhiên vẫn còn phải trải qua vô số xung đột và thỏa hiệp, bắt buộc cần có nhiều người hơn nữa phải trả giá đắt. Việc khởi xướng vụ ám sát này quả thực quá điên cuồng, nếu như Thai Gia không có những phản ứng đủ cứng rắn, Thai Chi Nguyên thân là người thừa kế duy nhất, những ngày sau này trong Liên Bang, chắc chắn sẽ rất gian khổ.
Chính lúc Thai Chi Nguyên đang lặng yên suy nghĩ về tương lai của mình, Cận quản gia đã hoàn tất báo cáo đã xử lý thành điều mục những sự kiện quan trọng nhất trong hai ngày qua ở Liên Bang, sau đó vị quản gia già khom người nói:
- Thiếu gia, buộc phải tính đến tình huống xấu nhất, nếu như Hứa Nhạc thật sự bất hạnh rời bỏ nhân thế, chúng ta cũng nên thông báo cho người thân của cậu ấy.
Thai Chi Nguyên yêm lặng trong giây lát rồi nói:
- Hứa Nhạc đã từng nói với tôi, hắn không còn người thân nào trên đời này. Ngay cả bạn bè cũng không có nhiều…
Khóe môi hắn hiện ra một nụ cười chua xót:
- Là một tên rất đáng thương…
- Bên Trương Tiểu Manh và … Thi Thanh Hải có cần báo tin này không?
Cận quản gia nói. Thân phận gián điệp liên quan đến Thi Thanh Hải, người biết thật sự trong Liên Bang, kỳ thực không nhiều, trong đó chỉ có Thai Chi Nguyên và Cận quản gia.
Thai Chi Nguyên lại trầm tư, chân mày chợt nhíu sát vào nhau. Bởi vì hai cái tên này lại khiến hắn nghĩ tới một chuyện khác. Bản thân đi nghe buổi biểu diễn của Giản Thủy Nhi. Tin này rốt cuộc là bị tiết lộ từ đâu? Phó Bộ trưởng tự sát đã chết. Đầu mối phía quân đội sớm đã bị đứt đoạn.
Đôi mày đang nhíu chặt của hắn chợt trở lại bình thường, lạnh giọng nói:
- Không cần.
oo
Tòa nhà văn phòng làm việc Cục Ngoại Cần Lâm Hải Châu của Cục Điều Tra Liên Bang sớm đã thông báo rõ. Thi Thanh Hải trong quán cà phê đã hút liền ba điếu thuốc, bước tới hồ nước trước mặt lấy nước lạnh vỗ vào mặt mình, để tinh thần tiều tụy của mình ổn định hơn một chút, cánh cửa mở ra, bước về hướng của Khoa Giám Định.
Vì bản Hiệp định Hòa giải giữa quân Phiến loạn và Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ, hắn là người phụ trách làm kênh thông tin và cầu giao tiếp. Trong mấy ngày năm mới này, áp lực nặng nề, bận bịu dị thường, tinh thần đã vô cùng uể oải. Còn chuyện ở Sân vận động vào ngày đầu tiên của năm mới lại khiến cả Văn phòng Ngoại cần xuất hiện một sự căng thẳng trước này chưa từng có.
Màn bên trong chuyện ám sát lần này, không phải tất cả những nhân viên Liên Bang đều biết rõ, nhưng câu chuyện ác tính lần này dù gì cũng xảy ra ở Lâm Hải Châu, cho nên Văn phòng Ngoại cần ở Lâm Hải Châu tất nhiên phải chịu một khối lượng lớn công việc.
Khoa mà Thi Thanh Hải phụ trách thực ra công việc cần làm lại không nhiều. Bởi vì đến hiện nay, không phát hiện chuyện này liên quan gì đến thế lực của quân Phiến loạn, nhiệm vụ chủ yếu của họ là chắt lọc phần lớn những tin tức tình báo được giám sát ở Lâm Hải Châu trước sự việc lần này, từ trong đó thử tìm ra có dấu vết gì trong đó.
Nhưng Thi Thanh Hải tinh thần vẫn rất kém, bởi vì hắn vẫn luôn lo lắng cho người nào đó.
- …Vật chứng.
Thi Thanh Hải đi đến bên ngoài kho phòng của Khoa Giám Định, nhìn mấy nhân viên công tác sau tường thủy tinh đối diện nói, đồng thời đưa qua một biểu điều lấy vật chứng.
Nhân viên công tác tỉ mỉ kiểm tra một lượt chữ ký trên bảng biểu, lại chứng nhận lần thứ hai qua mạng lưới điện tử công tác nội bộ, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, bước đi vào kho phòng. Người nhân viên công tác này không rõ Khoa trưởng Thi tại sao lại có hứng thú với những vật chứng này, đã đến đây đòi mấy lần. Có điều vật chứng này với vụ án Sân vận động, lại không có tính quan trọng nào, chỉ là một chiếc điện kích quân dụng đã được cải tạo qua, còn những chứng cứ mấu chốt thực sự, ba ngày trước, đã được toàn bộ gửi đến phòng giám định của tổng Cục Điều Tra Liên Bang Thủ đô.
Thi Thanh Hải nhận lấy chiếc điện kích quân dụng được niêm phong kín, lặng lẽ nói một tiếng cám ơn, rồi trở về phòng làm việc của mình. Hắn đóng chặt cửa lại, sau đó bắt đầu nhìn vào chiếc điện kích quân dụng hình dạng thô sơ nhưng thiết kế rất tinh xảo trong chiếc túi, thẫn thờ đứng đó.
Trong tệp hồ sơ của vụ án Sân vận động Lâm Hải Châu, sự tồn tại của Hứa Nhạc được một số người nào đó cố tình che giấu, cho dù với tầng cấp của Thi Thanh Hải, cũng không thể biết Hứa Nhạc đã từng xuất hiện ở trong Sân vận động.
Nhưng Thi Thanh Hải biết, bởi vì lúc mười hai giờ sang năm mới, hắn đang ngồi uống rượu vui vẻ với Hứa Nhạc, đồng thời nghe thấy đối phương vui vẻ nói ngày mai sẽ cùng vị Thái Tử gia của Thai Gia đi xem Giản Thủy Nhi.
Hắn là bạn của Hứa Nhạc, không, là anh em… Cho nên hắn biết rất nhiều chuyện của Hứa Nhạc. Chẳng hạn như thực lực chiến đấu cường hãn của Hứa Nhạc, chẳng hạn như Hứa Nhạc rất có tài năng và hứng thú ở phương diện robot. Hắn nhìn chiếc gậy kích điện quân dụng trong túi, xác nhận Hứa Nhạc chắc chắn tham dự vào chuyện này, hơn nữa ở trong đó có vai trò rất lớn. Bởi vì trong ghi chép đã viết rất rõ, chiếc gậy kích điện này, đã phát ra một lần lửa điện, hơn nữa cuối cùng là xuất hiện trong yết hầu của một phần tử vũ trang.
Tên phần tử vũ trang kia là Phó Đội trưởng lính Đặc chủng Khu Cảnh bị Lâm Hải Châu.
Chiếc điện thoại riêng của Thi Thanh Hải vang lên, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói nhàn nhạt của Cục trưởng Cục Điều Tra Lâm Hải Châu:
- Viện trưởng chết rồi.
Thân thể Thi Thanh Hải chợt cứng lại, biết lời mà thầy mình nói là Viện trưởng Dương, hiện là Phó Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng. Chỉ là tin này đã xem qua tin tức thời sự, hơn nữa mình và nhân vật cao ngất ngưởng ấy không có quan hệ gì. Nhiều nhất cũng chỉ là lúc tốt nghiệp, đã từng bắt tay đối phương. Hắn không hiểu thầy đặc biệt gọi cuộc điện thoại này có ý gì.
- Gần đây cẩn thận một chút.
Giọng nói của Cục trưởng vô cùng trầm tĩnh:
- Tôi luôn cảm thấy hình như có chuyện gì không ổn đang diễn ra.
Thi Thanh Hải không lên tiếng trả lời, trực tiếp ngắt điện thoại, im lặng trong giây lát, rồi bắt đầu ấn số máy điện thoại của Hứa Nhạc, nhưng lại có giọng nói báo không liên lạc được.
oo
Vẫn là tiếng nói không liên lạc được.
Trương Tiểu Manh thẫn thờ đặt chiếc điện thoại trong tay xuống, bước đi giữa hàng cây tuyết trong vườn lê, nghiêng đầu nghi ngờ nhìn về gian phòng bên cạnh cánh cổng sắt. Đã mấy ngày nay không nhìn thấy Hứa Nhạc, không biết người đó đã chạy đi đâu.
Tuy cô phục vụ cho Nghị Viên Mạch Đức Lâm, nhưng vốn không biết ở Sân vận động đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết Hứa Nhạc đi xem một buổi biểu diễn, rồi bỗng nhiên biến mất không thấy tăm hơi.
- Không phải bị Giản Thủy Nhi làm cho mê mệt, chạy đến nhà cô ta trồng cây si rồi chứ.
Trương Tiểu Manh tự chế giễu cười, nhưng sự lo lắng trong lòng càng lúc càng nặng nề. Cô chợt nhớ tới nội dung của một tờ báo lá cải mà cô nữ sinh bên cạnh đọc hai ngày trước… Một cơn gió lạnh thổi qua, cơ thể cô lập tức cảm thấy lạnh toát, chợt xoay người bước về phòng của mình. Cô phải đi thám thính xem, hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
oo
Hứa Nhạc đích thực là một người cô độc, sống trong Liên Bang đã gần hai mươi tuổi, nhưng trong biển hàng chục tỷ người, lại chỉ có ba người đang quan tâm đến sống chết của hắn, an toàn của hắn. Điều đáng tiếc là, lúc này hắn lại không biết sự chân thành mà ba người bạn này biểu lộ ra, vì hắn lúc này vẫn đang chìm vào trạng thái hôn mê.
Hắn đang nằm mơ.
Ở bãi đậu xe dưới lòng đất của Sân vận động Lâm Hải Châu, hắn ngất đi trong không gian tối om nồng nặc mùi khét, mùi máu tanh và mùi ẩm ướt. Hắn ngã quỵ xuống đất, Hứa Nhạc chìm vào hôn mê.
Có lẽ là sử dụng quá độ sức mạnh trong cơ thể. Có lẽ là luồng khí nóng cuối cùng trong cơ thể, đã tạo thành tổn hại nào đó với con chip vi mạch ngụy trang sau cổ hắn, tóm lại cơn đau dữ dội ấy, chớp mắt đã đánh gục hắn, khiến bóng tối vô biên vô bờ bao trùm lấy hắn.
Trong bóng tối không có tri giác, không có khái niệm thời gian, không biết bắt đầu từ lúc nào, trong bóng tối vụt lên một tia sáng, chợt đến, không rời đi, gọi hắn dậy trong cơn mê, bước vào một cảnh mộng kỳ quái.
Trong giấc mơ không có thảo nguyên xanh mướt, trâu rừng chạy rông, hầm quặng quen thuộc, ánh hoàng hôn ảm đạm, gương mặt nhớ thương, chỉ có một ánh sáng trắng vô tận, trong không gian trước mắt đang vận hành theo một phương thức kỳ quái nào đó. Có lúc ánh sáng trắng ấy biến thành một đường thẳng không thấy đầu, có lúc lại tự động chuyển hóa thành nhiều phiền đoạn sáng lóa, có lúc lại trở thành một điểm sáng, di động không ngừng trong không gian bốn phía.
Hứa Nhạc trong giấc mơ bất giác cảm thấy những cảnh tượng kỳ quái này, sau đó phát hiện những tia sáng trắng ấy, trong bóng đêm biến thành một hàng chữ mình có thể hiểu được.
- Thành lập liên hệ chủ động, chấp nhận hay không?