Nghe được hai chữ động kinh, khuôn mặt Hứa Nhạc liền có chút trắng bệch.
Hắn cũng không biết nguồn gốc cụ thể hoặc là nguyên lý y học thâm ảo của bệnh động kinh, nhưng hắn biết bệnh này chính là chỉ những người mà người ta gọi là bệnh mắc kinh phong. Một gã thanh niên vốn lạc quan sáng sủa, tương lai tích cực, nếu biết được mình mắc phải căn bệnh như vậy, chỉ sợ là trong nháy mắt cũng sẽ có hai chữ bi quan chạy thẳng lên trên ót mình...
Bệnh truyền nhiễm cũng không sợ, dù cho mắc bệnh nan y, hoặc là chân tay tàn phế, hoặc là mắc phải bán thân bất toại đi nữa... cũng sẽ không đánh bại được thần kinh như đá tảng của Hứa Nhạc.
Độc nhất chỉ có căn bệnh mà bất cứ lúc nào cũng có thể khiến cả người run rẩy, miệng sùi bọt mép, hai hàm răng lệch sang một bên... duy nhất căn bệnh này khiến cho hắn cảm thấy một tia hàn ý dâng lên. Nghĩ đến viễn cảnh mình ôm bụng co giật cho đến chết khiến cho từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu tương không ngừng đổ ra trên trán hắn. Hắn cũng không sợ mình chết lẫy lừng, chết tiêu sái, nhưng lại lo lắng bản thân mình đến một lúc nào đó liền biến thành một gã si ngốc, không ngừng lê lết trên mặt đất, mặc dù có thể có được cuộc sống giống như bình thường... cuộc sống như thế, hình như cũng không phải là viễn cảnh tươi sáng gì...
- Ngài xác định, tôi chính là bệnh... động kinh?
Cõi lòng Hứa Nhạc tê tái, ngồi trên giường nhìn vị bác sĩ chuyên gia, dùng thanh âm khàn khàn hỏi.
- Khả năng rất cao, xác suất ít nhất là %.
Vị bác sĩ chuyên gia kia cả đời đã xem qua không biết bao nhiêu bệnh nhân rồi, tự nhiên cũng sẽ không để căn bệnh động kinh kia vào mắt mình, bình tĩnh nói:
- Đêm qua sau khi cậu đi vào giấc ngủ, biểu hiện của sóng não đồ, cùng với những tín hiệu do điện cực truyền về, đều xác nhận như vậy... Bên trong khu vực đặc thù này của cậu, cứ cách một khoảng thời gian nhất định, trung khu thần kinh liền phát sinh hiện tượng phóng điện dị thường.
Vị bác sĩ chuyên gia chỉ vào một khu vực nào đó trên tấm phim chụp đại não, nghiêm túc nói:
- Người bình thường, trong đại não, tốc độ phóng thích điện não đồ đều nằm trong khoảng trên dưới mười lần mỗi một giây. Mà đêm qua, chúng tôi đo được kết quả là, khu vực trung khu thần kinh này trong đầu của cậu, tốc độ phóng thích điện não đồ thường xuyên vượt qua trăm lần một giây, mà thời điểm cao nhất, có thể đạt đến lần mỗi giây. Cho nên, chúng tôi dự đoán, khu vực này chính là nguyên nhân gây bệnh.
Hứa Nhạc vẫn không cam lòng, hỏi lại:
- Chẳng lẽ lại không có bệnh nào khác có triệu chứng khiến cho thần kinh não bộ phóng thích điện năng dị thường sao? Chẳng hạn như bị cái gì đó kích thích, hay là hiện tượng vừa mới tỉnh lại sau thời gian dài hôn mê, các tế bào thần kinh trung khu trong não bộ vừa mới khôi phục lại, có chút không thích ứng?
Kỳ thật khi Hứa Nhạc nghe tới mấy từ thần kinh gì đó, hắn mặc dù có chút xa lạ, nhưng trong lòng lại nghĩ đến mấy cỗ lực lượng quái dị tồn tại trong cơ thể của mình, có chút âm thầm lo lắng.
- Đương nhiên là có thể có những nguyên nhân khác khiến cho vỏ thần kinh não bộ tiến hành phóng điện dị thường. Nhưng sau khi chúng tôi phân tích cẩn thận, bệnh động kinh vẫn là nguyên nhân có khả năng cao nhất.
Vị bác sĩ chuyên gia nghe Hứa Nhạc nói, nhịn không được mỉm cười, nghĩ thầm người bệnh nhân này quả thật đưa ra mấy cái lý do kỳ dị khiến cho ngay cả mình cũng phải ngạc nhiên. Thanh âm của ông ta tăng thêm vài phần:
- Nhất là biểu hiện của cậu sau nửa đêm, khi mà cậu tiến vào giấc ngủ sâu nhất... theo hiện tượng phóng điện dị thường của não bộ, cơ thể toàn thân của cậu cũng bắt đầu giai đoạn co rút mãnh liệt. Đây là bệnh trạng điển hình của những người mắc bệnh động kinh. Tôi thừa nhận lúc trước đúng theo lời cậu nói, não bộ cậu bị kích thích nặng do chấn thương ở vùng đầu, chuyện đó cũng có thể dẫn phát đại não xuất hiện hiện tượng phóng điện dị thường...
Bác sĩ chuyên gia vẻ mặt an ủi nhìn hắn một cái:
- Nhưng mà... hiện tượng này chúng tôi cũng gọi là động kinh... Bất quá cậu cũng không cần phải lo lắng. Căn cứ theo kết quả kiểm tra, biên độ rung động khi thân thể cậu bắt đầu co rút cũng không phải quá lớn, cái này hẳn không phải là bệnh động kinh cấp tính, cho nên sự nguy hiểm cũng không quá lớn. Nếu như điều trị tốt một chút, điều chỉnh cảm xúc của mình cẩn thận, nói không chừng trong tương lai cũng rất khó tái phát... Đương nhiên, cho dù là có tái phát đi nữa, chỉ cần bên cạnh cậu lúc nào cũng có người, tối cũng không ngủ giường quá cao, hẳn là cũng không có nguy hiểm gì. Tuyệt đại bộ phận của những bệnh nhân động kinh, vấn đề chỉ là trong cuộc sống có chút phiền toái nhỏ mà thôi. Ít nhất dựa theo thống kê y học, tuổi thọ của những người bệnh động kinh cũng không hề bị ảnh hưởng gì đáng kể...
- Có cần phải giải phẫu không?
- Không cần, trừ phi cậu muốn mạo hiểm biến thành một người ngu ngốc, nguy hiểm,... có thể đi đến một số Trung tâm nghiên cứu bệnh tật của Liên Bang mà thử nghiệm.
Trong phòng bệnh im lặng, Hứa Nhạc chỉ còn có thể nhúc nhích được cánh tay trái, liền theo bản năng giơ lên vuốt đầu mình mấy cái. Nói thế nào hắn cũng không dám tin, đầu óc mình không ngờ lại sắp hỏng rồi... Chẳng lẽ là do di chứng từ trận chiến dưới bãi đậu xe Sân vận động? Lực phản chấn mạnh mẽ lúc mình đá vào ống chân của con robot kia khiến cho não bộ của mình bị chân thương? Hay là nói... Hắn đột nhiên nhớ tới khoảnh khắc cuối cùng trước khi mình lâm vào hôn mê, cỗ lực lượng thần bí kia trong cơ thể mình đã mang lại sự thống khổ kịch liệt, nhất là cảm giác giống như có một luồng điện lưu chạy dọc theo thân, đi qua sau gáy của mình, hóa thành vô số mũi kim châm nhỏ bé, càng không ngừng siết mạnh lên đầu óc của mình...
- Không cần phẫu thuật, chỉ cần dùng một ít thuốc men phụ trợ chữa trị, quan trọng nhất là phải nghỉ ngơi đầy đủ, điều chỉnh tâm trí, bảo trì cảm xúc lạc quan.
Vị bác sĩ nhẹ nhàng căn dặn, kỳ thật chỉ là một biện pháp an ủi bệnh nhân mà thôi. Đương nhiên, nếu Hứa Nhạc mắc chính là một căn bệnh nan y không thuốc nào chữa được, đại khái vị bác sĩ này cũng sẽ nói như vậy thôi.
Cũng may Hứa Nhạc đúng vẫn là một người lạc quan, rất nhẹ nhàng đã từ cảm xúc buồn chán lúc đầu đi qua. Mặc dù mấy lời an ủi của vị bác sĩ căn bản không có bất cứ lợi ích gì, bất quá chỉ cần không phải tiến hành phẫu thuật trên não của mình, chung quy cũng là một chuyện tình tương đối đáng chúc mừng rồi.
Điện thoại di động mới mà nhân viên công tác của Thai Gia đem tới, vẫn là giữ lại số điện thoại cũ của hắn. Hứa Nhạc cũng không biết đối phương làm thế nào có thể làm được chuyện này, bất quá nghĩ lại Tổng công ty Viễn thông của Tam Lâm hẳn cũng không vì vấn đề này mà làm khó Thai Gia. Hứa Nhạc lôi chiếc điện thoại di động dưới gối ra, cầm trong tay, cảm giác sự lạnh lẽo của bề mặt kim loại, cảm xúc cảm thấy đỡ hơn một chút. Hắn bắt đầu trầm mặc, truy cập vào Inte, tìm đọc một số tư liệu cùng với thông tin liên quan đến bệnh động kinh.
Càng xem hắn càng trầm mặc lặng lẽ hơn, càng xem hắn càng cảm thấy quả thật mình đang bị bệnh động kinh. Quẳng cái điện thoại di động sang bên cạnh, hắn nhắm mắt lại suy nghĩ thật lâu. Nếu như mình đã mắc bệnh động kinh, sác suất di truyền cho các thế hệ sau cao hơn người bình thường gấp bốn lần... Pháp Luật Liên Bang cũng không có cấm người bệnh động kinh lấy vợ sinh con... Trương Tiểu Manh chắc cũng không có ý kiến gì... Chỉ là bắt đầu từ giờ trở về sau mình nhất định phải mang theo khá nhiều khăn tay một chút, bằng không phun ra nhiều bọt mép như vậy, ai sẽ lau cho mình đây chứ? Xem những tư liệu trên mạng, người bệnh động kinh trong thời điểm cơ thể co rút, cần phải cẩn thận không để răng của người bệnh cắn phải đầu lưỡi...
Chẳng lẽ phải đi mua mấy khúc xương làm bằng plastic chuyên dành cho mấy con chó cảnh chơi đùa hay sao? Chỉ là muốn nuôi một con chó cảnh cần phải được Hội Bảo vệ Động vật phê duyệt nữa. Ah, đúng rồi, mình chỉ cần mua mấy khúc xương plastic thôi, cũng đâu cần thật sự nuôi một con chó cảnh đâu, hơn nữa, mình cũng không phải là chó.
Cứ suy nghĩ lung tung như vậy, Hứa Nhạc càng suy nghĩ càng cảm thấy bi ai hơn. Cuộc sống sau này nếu trở thành bộ dáng giống như vậy, thật sự là so với lý tưởng của hắn còn kém quá xa. Hắn trầm mặc nằm trên giường, ánh mắt yên lặng nhìn chằm chằm lên trần nhà trắng tinh, mắt toát ra một tia cảm xúc chán nản.
Cho nên đến khi Thai Chi Nguyên bước vào ngồi bên cạnh giường hắn, gọt xong một trái táo, trực tiếp đưa đến tay cho hắn, hắn mới phát hiện ra.
- Đây là quá trình thăm bệnh tiêu chuẩn nhất. Bất quá có chút đáng tiếc, trong tiểu thuyết hoặc trên phim tình cảm, người ngồi gọt táo, hơn nữa còn cắt từng miếng đút cho ăn, hẳn phải là một cô gái xinh đẹp ôn nhu mới đúng.
Hứa Nhạc đón lấy trái táo, há mồm cắn mấy miếng, nhìn chằm chằm ra cửa sổ, nói:
- Nếu lúc này có Tiểu Manh ở đây thì tốt quá.
Nghe đến tên của Trương Tiểu Manh, ánh mắt Thai Chi Nguyên hơi hơi híp lại một chút, cười cười, cũng không có phát biểu ý kiến gì đối với cô gái kia, nói:
- Hình như hôm nay cậu bỗng nhiên trở nên nói nhiều hơn bình thường.
Hứa Nhạc cảm thấy nao nao, cũng cảm giác được sự thay đổi của bản thân mình, hẳn cũng không quan hệ đến chuyện tìm được đường sống trong cái chết, thuần túy là vì bị gã bác sĩ kia đả kích. Thai Chi Nguyên chắc cũng đã biết về bệnh tình của hắn, trầm mặc một chút, bỗng nhiên cười nói:
- Động kinh cũng không phải bệnh chết người gì. Hiếm khi nào nhìn thấy cậu buồn bã như vậy, quả thật có chút không quen mắt.
Trong mắt người bạn sang quý này, Hứa Nhạc vĩnh viễn là một gã nam nhân bình thường, giản dị, lúc này nhìn thấy tên gia hỏa này thở ngắn than dài, hắn nhịn không được tủm tỉm cười.
Hứa Nhạc nhíu mày, thở dài, nói:
- Bệnh này phiền toái lắm, hơn nữa lúc phát bệnh lại càng khó coi.
- Tôi có chuẩn bị cho cậu một ít thuốc viên. Bất quá, yên tâm đi, tôi đã thông qua kiểm tra lâm sàn rồi, chẳng qua bởi vì loại thuốc này khá quý, cho nên cũng không có trong danh sách các loại thuốc chữa bệnh thông thường.
Thai Chi Nguyên trầm mặc một lúc, lấy từ trong túi áo ra một bình thuốc, đưa cho Hứa Nhạc:
- Sau này cũng không nên lo lắng quá nhiều... Trước khi cậu xuất viện, chuẩn bị một thiết bị kiểm tra sóng điện não, mỗi khi phát hiện có vấn đề gì, thì uống một viên thuốc,
Hứa Nhạc đón lấy bình thuốc, trầm mặc kiểm tra lại nhãn hiệu, quả nhiên không có dấu hiệu kiểm định của Cục Quản lý Y dược Liên Bang, lại xem qua một chút những hạng mục công dụng, hơi hơi nhíu mày, nghi hoặc nhìn Thai Chi Nguyên:
- Thuốc an thần?
- Loại tôi thường dùng.
Thai Chi Nguyên cười cười vỗ vỗ bờ vai của hắn, mang theo vài phần có lỗi, nói:
- Tôi còn có một số việc bận, chiều tối nay phải rời khỏi Kinh Châu rồi. Tôi để mấy nhân viên này ở đây với cậu, có chuyện gì cứ nói với họ. Mấy ngày nữa giải quyết xong công việc, tôi trở lại thăm cậu.
Hứa Nhạc gật gật đầu, cũng không có ý muốn giữ lại đối phương. Mặc dù hắn đã cứu Thai Chi Nguyên một mạng, nhưng hắn cũng hiểu rõ, đối phương là một nhân vật cao cao tại thượng trong xã hội Liên Bang, nói thế nào cũng là một tên cực kỳ bận rộn. Hắn đã đích thân chạy đến bệnh viện thăm hỏi mình như vậy, cũng đã là nể mặt lắm rồi.
- Số điện thoại cá nhân của tôi có lưu trong di động của cậu, có chuyện gì có thể trực tiếp gọi thẳng cho tôi.
Thai Chi Nguyên và Hứa Nhạc tại biệt khu H của Đại học Lê Hoa kết bạn với nhau, trải qua biết bao nhiêu ngày rồi, mãi đến hôm nay, Hứa Nhạc mới lần đầu tiên biết được số điện thoại cá nhân của hắn.
Thai Chi Nguyên đi rồi, Hứa Nhạc nằm lại Bệnh viện Đặc khu Quân Khu I, tiếp nhận thêm mấy ngày tiến hành trị liệu đặc biệt cùng với theo dõi riêng, mấy vị chuyên gia y thuật cao minh trải qua thêm mấy lần hội chẩn, cuối cùng xác nhận Hứa Nhạc đại khái là bởi vì trong sự kiện lần đó, gặp phải sự đả kích ngoại lực quá mạnh, dẫn tới phần đầu bị tổn thương, khiến cho vỏ thần kinh não bộ của hắn bị tổn thương nghiêm trọng, bắt đầu xảy ra hiện tượng phóng điện dị thương, do đó dẫn tới bệnh động kinh.
Đúng như lời vị bác sĩ chuyên gia kia nói, loại bệnh động kinh này cũng không có gì quá mức nguy hiểm, hơn nữa, trọng tâm trị liệu của Bệnh viện Đặc khu, vẫn như cũ là đặt trên những thương thế nghiêm trọng trên cơ thể Hứa Nhạc. Phần xương đùi phải bị gãy, dập nát, còn có mấy vết thương trên người bị đạn bắn xuyên thủng nữa, kỳ thật so với bệnh động kinh càng dễ chết hơn rất nhiều.
Sau khi nghe lại kết quả mấy lần hội chẩn, Hứa Nhạc mới biết ngày đó mình tại bãi đậu xe ngầm trong Sân vận động đã bị thương nghiêm trọng đến thế nào. Nếu không phải lúc vừa mới rời khỏi phòng khách VIP, hắn mặc vào áo chống đạn cùng với trang phục bảo vệ cấp cao, tính mạng này của hắn chỉ sợ đã sớm kết thúc trong tầng hầm ẩm ướt, hắc ám kia rồi.
Nghĩ tới chuyện này, Hứa Nhạc không khỏi có chút phát lãnh. Không hiểu tại sao lúc đó mình chung quy lại xúc động nhiệt huyết như vậy,... cứu Thai Chi Nguyên hắn đương nhiên nguyện ý, nhưng mà suýt chút nữa vứt tính mạng của mình, cũng không phải chủ ý của hắn. Đồng thời khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi chính là, huyễn tượng trong mắt của hắn thỉnh thoảng lại xuất hiện. Chẳng qua lúc này lại không phải là bức sơ đồ thiết kế hệ thống động lực lúc trước nữa, mà là một số hình ảnh vô cùng quen thuộc về những hầm mỏ lúc trước...
Hứa Nhạc bắt đầu có chút hoài nghi đối với kết quả chẩn đoán bệnh động kinh của mình.