Ngồi trên chiếc xe ô tô đang chạy nhanh, Hứa Nhạc nhìn thoáng qua chị Đồng đang ngồi lái xe phía trước, lại nhịn không được nhìn thoáng qua Giản Thủy Nhi bên cạnh, nói:
- Cảm ơn... Chỉ là làm thế nào thoát khỏi những người đó?
Quá trình rời khỏi Bệnh viện Đặc khu Quân Khu I cực kỳ đơn giản, đơn giản đến mức Hứa Nhạc ngồi lên chiếc ô tô riêng của Giản Thủy Nhi rồi, hắn vẫn như cũ cảm thấy có chút hồ đồ. Giản Thủy Nhi mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt, trợ giúp Hứa Nhạc ngồi lên xe lăn, cứ như vậy mà im lặng rời khỏi khu vực bệnh viện, đi thẳng ra cổng chính, leo lên chiếc ô tô đang đợi sẵn ở đó. Mấy gã cận vệ mà Thai Gia an bày trong bệnh viện, trong lúc nhất thời cũng ngơ ngẩn, cũng không có phản ứng gì đặc biệt. Nói thật, đại khái bọn họ ai cũng không có dũng khí đứng trước cô gái thần tượng của Liên Bang mà làm ra động tác hay là lời nói gì không lễ phép.
Chiếc ô tô của Giản Thủy Nhi vừa lăn bánh ra đến đường lớn khu sinh hoạt Quân Khu I, bốn chiếc ô tô của đám nhân viên cận vệ Thai Gia đã liền phóng theo phía sau chiếc xe của bọn họ. Trong lòng Hứa Nhạc thầm nói câu xin lỗi với Thai Chi Nguyên, lại càng thêm đau đầu không biết làm thế nào để cắt đuôi được mấy chiếc xe màu đen kia. Nếu cứ để bọn họ bám theo, coi như mình chạy được về tới Lâm Hải Châu, chỉ sợ cũng sẽ bị bức tường người của Thai Gia ngăn cách với bên ngoài như cũ.
Giản Thủy Nhi lúc này đã đeo lên cặp kính râm khổng lồ, mái tóc màu tím đặc trưng trên đầu cũng được tém lại, giấu dưới chiếc mũ lưỡi trai. Cô bé thần tượng không đầy tuổi này, khi ra ngoài đều thích cải trang ăn mặc y như thế. Nhưng cặp kính râm khổng lồ kia, cũng không khiến cho nàng sinh ra một loại cảm giác băng lãnh không cho người khác lại gần như các ngôi sao nổi tiếng khác, mà đặt lên chiếc mũi xinh xắn thẳng tắp, ngược lại còn có vẻ đặc biệt đáng yêu.
Mãi cho đến lúc này, ngồi song song bên cạnh Giản Thủy Nhi, vẫn như trước khiến cho Hứa Nhạc cảm thấy một loại cảm giác khẩn trương phát ra từ sâu trong nội tâm hắn. Hắn không khỏi tự hỏi, mình có tài năng gì, có phẩm đức gì, cư nhiên có thể làm quen được với Giản Thủy Nhi, cư nhiên có thể nhờ Giản Thủy Nhi đích thân giúp đỡ mình như vậy... Cũng chỉ khi ngồi sát bên cạnh cô gái đáng yêu này, hắn mới phát hiện ra, Giản Thủy Nhi cũng chỉ là một cô bé chưa đầy tuổi, sự bình tĩnh cùng với chính chắn mà cô thể hiện ra trong lần tiếp xúc trước đây, cũng không phải là tính cách chân thực của cô gái thần tượng này.
- Yên tâm đi...
Cặp kính râm khổng lồ đã che khuất hơn phân nửa khuôn mặt của Giản Thủy Nhi, cặp môi nhỏ bé xinh xinh hồng hồng của nàng hơi hơi hé ra, mỉm cười nói:
- Muốn nói làm cách nào để thoát khỏi sự đeo bám của người khác, về phương diện này tôi chính là một chuyên gia...
Rất rõ ràng, bỗng nhiên bị cuốn vào trong hành trình chạy trốn của Hứa Nhjac, khiến cho cô gái thần tượng này cảm giác được một sự hưng phấn... Nàng giống như một cô gái đang bỏ nhà trốn đi vậy, hưng phấn vỗ vỗ bả vai của Hứa Nhạc.
Cả người Hứa Nhạc nhất thời cứng ngắc... Hơn nữa hắn nhìn lên kính chiếu hậu phía trước, phát hiện ra sắc mặt của chị Đồng có chút xấu hổ. Chỉ là hắn hiểu lầm tâm tình hiện tại của Giản Thủy Nhi và chị Đồng. Hắn cho rằng Giản Thủy Nhi tự xưng là chuyên gia, là bởi vì nàng vốn là thần tượng của cả Liên Bang, khi đi ra ngoài nhất định có vô số người thường xuyên chạy theo bày tỏ lòng hâm mộ. Mà chị Đồng bởi vì thấy Giản Thủy Nhi vỗ vỗ bả vai của mình, nên trong lòng thấy khó chịu.
Trên thực tế, biểu tình của chị Đồng là bởi vì cô ta nhớ tới chuyện mấy năm nay, tiểu thư cứ không ngừng lôi kéo mình, giở mọi mánh khóe để thoát khỏi sự đeo bám của gia tộc, trốn ra ngoài đi chơi... đó là chuyện nhớ lại khiến người khác phải đau đầu a... Bất quá tựa hồ cũng có chút thú vị...
Khóe môi chị Đồng nhếch nhẹ, nở nụ cười...
Nửa tiếng sau, chiếc xe riêng đã đi đến Sân bay Phù Kiều, sân bay lớn nhất Biệt khu Tây Nam Kinh Châu. Chiếc xe nhanh chóng chạy vào bãi đậu xe ngầm của sân bay, ba người bọn họ dùng thang máy đi lên đại sảnh công cộng của sân bay. Mà mấy gã nhân viên cận vệ của Thai Gia vẫn tiếp tục bám đuôi bọn họ, cũng từng tốp từng tốp năm ba người chạy thang bộ lên theo sát bên, đứng cách bọn họ không xa lắm, khẩn trương mà nhanh chóng quan sát khắp nơi bốn phía xung quanh...
- Theo yêu cầu của cậu, tôi đã đặt sẵn ba tấm vé máy bay với ba lộ trình khác nhau. Nếu không muốn để người khác tra ra cậu quay về Lâm Hải bằng con đường nào, chọn lộ trình nào đó là tùy thuộc vào cậu, tôi không quan tâm chuyện này.
Chị Đồng lạnh lùng nói với Hứa Nhạc.
- Tôi chỉ hy vọng cậu đừng có làm chuyện gì đó trái với pháp luật ở Lâm Hải Châu.
Giản Thủy Nhi lúc nãy trong bãi đậu xe ngầm đã thay đổi một bộ trang phục khác, đội chiếc mũ lưỡi trai, mặc một bộ quần áo thiếu niên cực kỳ phong cách. Lúc này nàng đứng tựa vào thanh chắn một cách tự nhiên, khoan khoái giống như một gã thiếu niên mới lớn vậy. Chỉ là cặp kính râm khổng lồ đeo trên cái mũi xinh xắn che đi nửa khuôn mặt hơi có chút phá cách, nên đám hành khách đi tới đi lui kia, đều nhịn không được quay sang nhìn một chút. Có một số người cảm giác thấy gã thiếu niên nói thế nào lại có chút quen thuộc như thế? Chỉ có điều không có người nào lại liên tưởng gã thiếu niên này lại chính là cô gái thần tượng của cả Liên Bang. Dù sao cũng không có ai lại tưởng tượng ra, Giản Thủy Nhi lại có thể thật sự xuất hiện trước mặt mình.
Hứa Nhạc khẽ chống cây nạng bằng kim loại, hai tay đón lấy mấy tấm vé máy bay, vô cùng thành khẩn, biểu đạt lòng biết ơn đối với chị Đồng, sau đó xoay người lại, cúi đầu hành lễ với Giản Thủy Nhi, chân thành nói:
- Giản tiểu thư, thật sự là không biết phải tạ ơn cô như thế nào...
- Không cần cảm ơn tôi, giúp đỡ một người thọt chân chạy trốn... đúng là một chuyện rất thú vị, không phải sao?
Phong cách Giản Thủy Nhi giống hệt một gã thiếu niên vậy, dùng hai ngón tay hơi hơi kéo vành nón của mình, để lệch một chút bên đầu, khẽ cười mỉm, đáng yêu đến cực điểm:
- Bất quá tôi cho rằng, hiện tại anh đang đau đầu, không biết làm thế nào mới có thể dưới ánh mắt như diều hâu của đám cận vệ Thai Gia, tiến hành đăng ký, đi lên máy bay... mà không để cho bọn họ biết được lộ trình của anh, đúng không?
Hứa Nhạc có chút bi ai, nói:
- Đúng vậy!
Lúc này ba người bọn họ đang đứng ở khu vực lối vào khu khách quý, ở chỗ này hành khách qua lại vốn rất ít, đám nhân viên cận vệ đang đứng rãi rác tại khu check in, khu cầu thang lên phi cơ... có thể nhìn thấy bọn họ vô cùng rõ ràng.
- Có một câu nói, thừa dịp hỗn loạn mà chạy trốn...
Giản Thủy Nhi nhìn Hứa Nhạc, mỉm cười, nói:
- Tôi sẽ tạo nên hỗn loạn, anh có thể chạy đi được hay không, vậy thì phải xem bản lĩnh của anh rồi.
Nói xong câu đó, Giản Thủy Nhi tháo cặp kính râm khổng lồ trên mũi xuống, đồng thời gỡ xuống cái mũ trên đầu mình, tự nhiên như ở nhà vậy, dùng tay vuốt vuốt lại mái tóc tím đặc trưng có chút hỗn loạn của mình.
Cả đại sảnh bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Giản Thủy Nhi mà lập tức xuất hiện sự hỗn loạn. Cứ như vậy, một mảnh hỗn loạn lập tức phát sinh trên toàn bộ sân bay của Phù Kiều này, vô số hành khách hàng vô cùng hưng phấn và cuồng nhiệt lao thẳng về phía lối vào khu khách quý, máy ảnh không ngừng chớp lóe, vô số thanh âm hỗn loạn vang lên không dứt. Đám cận vệ của Thai Gia nhất thời bị làn sóng người hâm mộ nhấn chìm, hơn nữa phát hiện mình đã mất đi bóng dáng của Hứa Nhạc.
Hứa Nhạc phản ứng rất nhanh, trong khoảnh khắc ngay khi Giản Thủy Nhi tháo cặp kính râm của mình, hắn đã biết ngay sự hỗn loạn mà đối phương đã nói là từ đâu ra. Mà khi Giản Thủy Nhi vuốt xong mái tóc tím đặc trưng của mình, hắn đã lặng yên không chút tiếng động, lẫn vào hàng ngũ đám người cuồng nhiệt lao đến từ bốn phía, cởi nhanh chiếc áo khoác trên người, ngồi lên chiếc xe điện do sân bay cung cấp, đăng ký chớp nhoáng, sau đó lẫn nhanh ra phía phi trường.
oo
Thời gian rất nhanh trôi qua, đến khi chiếc máy bay mà hắn đang ngồi trên đó cất cánh, đám cận vệ của Thai Gia mới kịp báo cáo lên cấp trên, mục tiêu mình giám sát đã mất tích.
- Một khi hắn đã muốn rời khỏi, tôi cũng biết trước không có ai có thể cản nổi, huống chi còn có vị tiểu thư kia trợ giúp hắn một tay nữa.
Thai Chi Nguyên khe khẽ thở dài, nói với Cận quản gia:
- Thông báo cho công ty bảo an Hắc Ưng, có nhiệm vụ ở Lâm Hải.
Hứa Nhạc cũng không có trực tiếp bay trở về Lâm Hải. Bởi vì nếu làm như vậy, nói không chừng vừa mới xuống phi cơ, sẽ bị nguyên đám cận vệ của Thai Gia vây lấy rồi, tự nhiên cũng không cách nào liên lạc được với Thi Thanh Hải. Hắn lựa chọn chuyến bay đi đến Thượng Dã. Khoảng cách từ Thượng Dã đến Lâm Hải Châu tương đối gần, hơn nữa đó cũng không phải là địa phương gì quá nổi bật.
Chị Đồng đã giúp hắn đặt một vé ngồi ghế phổ thông, hắn cũng không để ý đến chuyện đó lắm, bởi vì từ trước tới nay hắn cũng không phải là kẻ lắm tiền nhiều của gì. Nhưng vấn đề lại là, hiện tại hắn đang là một người tàn tật, chân phải vẫn còn là một cây cột xi măng trắng khổng lồ... Vị trí ngồi tại khoang ghế phổ thông quả thật có chút không thoải mái.
Cũng mai là vị nữ tiếp viên hàng không của chuyến bay này vô cùng tốt bụng, thấy hắn tàn tật nên trực tiếp miễn phí chuyển hắn sang ngồi ghế riêng trong khoang lái. Hứa Nhạc vô cùng cảm kích, tạ ơn liên hồi.
- Nghe nói hiện tại trên phi cơ cũng có thể gọi điện thoại di động?
Hứa Nhạc quay sang nhìn cô nữ tiếp viên hàng không đang ngồi bên cạnh mình, tò mò hỏi.
- Tất nhiên, quý khách. Sóng điện thoại trực tiếp chuyển đến sóng vệ tinh viễn thông. Khoang khách quý hay là khoang phổ thông đều có thể sử dụng được.
Nữ tiếp viên hàng không ngọt ngào nói.
Hứa Nhạc do dự trong chốc lát, vô cùng xấu hổ mở miệng nói:
- Tôi lần này vội vã chạy về Thượng Dã, kết quả là quên mất chuyện thông báo cho người thân thời gian chuyến bay. Cô cũng thấy đó, chân của tôi có chút vấn đề, nếu không có người thân tới đón, sẽ có chút bất tiện... Chỉ là tôi đã quên mang theo điện thoại di động mất...
Nữ tiếp viên hàng không hơi ngạc nhiên, cười nói:
- Có phải quý khách muốn mượn điện thoại di động hay không?
- Đúng vậy. Thật sự là ngại quá, lại làm phiền cô nữa rồi...
Quần áo hôm nay Hứa Nhạc mặc trên người chính là thứ mà các nhân viên cận vệ Thai Gia cấp cho hắn mặc trong bệnh viện, cũng không nhìn thấy sự sang cả gì trên đó cả. Nhưng được cái là chất liệu không tệ, kiểu dáng đơn sơ, phối hợp với vẻ mặt chất phát cùng biểu tình chân thành của hắn, cặp lông mày rậm như hai hàng đao, có vẻ hết sức thư thái, hiền lành...
Nữ tiếp viên hàng không mỉm cười, cảm thấy được vị thanh niên này khi ngại ngùng thật sự là có chút đáng yêu.
Không ngừng cảm ơn rối rít, Hứa Nhạc cầm lấy điện thoại di động của nàng. Dãy số điện thoại di động xa lạ mà Thi Thanh Hải sử dụng kia nhảy lên trong đầu của hắn. Khẽ suy nghĩ trong chốc lát, hắn bấm một tin nhắn:
- Tôi là đứng tấn. Ngày mai khoảng giờ liên lạc tôi. Tôi có cách.
oo
Cứ như thế, Hứa Nhạc trong thời gian một tháng gần đây, trải qua một lần suýt chết, trong đầu lại xuất hiện một vấn đều lớn, từ phía Nam chạy về Lâm Hải, từ nơi khí hậu hải dương ấm áp, chạy về nơi gió tuyết rét lạnh xơ xác tiêu điều. Thế nhưng hắn lại không hề có chút lo lắng về tình trạng thân thể của mình, vấn đề đầu óc của mình, chỉ là khẽ híp mắt, chống cây nạng kim loại, chầm chậm đi ra khỏi sân bay Thượng Dã, leo lên một chiếc taxi.
Suốt dọc đường đi băng qua gió tuyết, cũng không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, Hứa Nhạc trở về Đại Học Thành quen thuộc của mình tại Lâm Hải Châu. Hắn cực kỳ cẩn thận không hề liên lạc với bất luận kẻ nào, nhất là Trương Tiểu Manh, lại càng không có quay trở về Đại học Lê Hoa, mà là ghé vào trong một quán cà phê bình thường trên phố, gọi một ly cà phê, ngồi trầm mặc nhìn cảnh gió tuyết ngoài cửa sổ, một chiếc điện thoại di động sáng bóng nằm trên cái bàn trải khăn màu xanh ngay trước mặt hắn.
Trước khi hắn đi vào quán cà phê này, đã tùy tiện bước vào một cửa hàng thiết bị viễn thông nhỏ trên phố, mua một cái điện thoại di động hiệu Trương Toàn Tân, đồng thời lại nhắn thêm một tin nhắn nữa cho Thi Thanh Hải, báo rằng mình đang sử dụng số điện thoại mới này.
Còn lại cũng chỉ là chờ đợi mà thôi.
Điện thoại di dộng vẫn lặng im nằm trên mặt bàn, Hứa Nhạc trầm mặc nhìn chăm chú vào nó, trong tay nắm chặt cây nạng bằng kim loại, có chế độ co duỗi tự động kia. Dần dần, ánh mắt của hắn chuyển lên đến cái thủ trạc kim loại nằm trên cổ tay của hắn. Đúng như lời hắn nói với Giản Thủy Nhi trước khi rời khỏi Bệnh viện Đặc khu Quân Khu I, hắn tin chắc rằng chỉ cần mình có thể tìm được Thi Thanh Hải, hắn nhất định có cách trợ giúp Thi Thanh Hải thoát khỏi sự truy nã của Liên Bang.
Đúng lúc này, di động chợt vang lên, đầu bên kia truyền đến thanh âm bình tĩnh của Thi Thanh Hải. Thi Thanh Hải đọc cho hắn địa chỉ của một căn nhà...
Trong điện thoại, Thi Thanh Hải cũng không có dài dòng gì, chẳng hạn như những lời nói cảm động, hay là phẫn nộ mà chỉ trích hắn ngu xuẩn, chỉ là bình tĩnh đọc lên cái địa chỉ kia. Bởi vì hắn và Hứa Nhạc đều là cùng một loại người, biết bạn bè mình có chuyện gì đó, đều lập tức bất chấp tất cả chạy đi trợ giúp. Nếu đối phương đã vì trợ giúp mình mà đến, những lời nói kia càng không cần phải nói nhiều làm gì, nói cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Hứa Nhạc tính tiền xong rời đi, có chút khó khăn chống cây nạng kim loại, trong thời tiết gió tuyết của Lâm Hải Châu, hướng về khu phố sâu hun hút trong thành phố mà đi.