Hứa Nhạc nhẹ nhàng dụi dụi hai mắt, lại nhỏ vài giọt thuốc nhỏ mắt nữa. Hắn từ nhỏ đã lấy mục tiêu trở thành một gã thợ bảo dưỡng đứng đầu Liên Bang, hắn cực kỳ chú ý bảo vệ hai mắt cùng với hai tay của mình, chuyện này đã gần như là trở thành một loại bản năng của hắn.
Bước ra khỏi cánh cổng lớn phòng thí nghiệm, ánh mắt trời chiếu rọi trên cao, xuyên qua đỉnh đầu thủy tinh trong suốt của hệ thống điều hòa nhiệt độ, chiếu lên trên người của hắn, lúc này hắn mới nhớ tới, hẳn là tới giờ cơm trưa.
Bên trong cái hành lang dài thăm thẳm lúc nào cũng choáng đầy cảm xúc kim loại, đám người mặc quần áo bảo hộ lao động trầm mặc đi lại. Những gã nhân viên công tác trong Sở Nghiên Cứu nơi đây rất hiếm khi nào trao đổi với nhau, nói chuyện phiếm gần như không có, bọn họ tựa hồ có bản năng đem những đầu đề nghiên cứu của mình lên hàng đầu, đứng ở bên trong phòng thí nghiệm của mình, tiến hành nghiên cứu, giống như là một con chuột chũi trầm lặng cả ngày không bao giờ rời khỏi cái tổ ấm áp của mình. Cho dù là khi giữa các bộ ngành liên quan đến tiến hành hỗ trợ kỹ thuật đi chăng nữa, thông thường cũng là thông qua hình thức email để tiến hành liên hệ.
Đây đúng là bộ dáng Sở Nghiên Cứu theo đúng tưởng tượng của Hứa Nhạc, nhưng hắn cũng rất rõ ràng, bên trong xã hội nhân loại cũng không có vùng đất yên bình, cái Sở Nghiên Cứu dày đặc không khí học thuật này, vẫn là một cái hình ảnh thu nhỏ của cả một xã hội. Nơi này vẫn như cũ có sự đấu tranh chính trị, sự đấu đá giữa các nhân loại, chỉ là những chuyện tình rắc rối xấu xa này trên cơ bản đều cũng chỉ xảy ra trong tầng lớp các quan chức cao cấp của Sở Nghiên Cứu, cũng sẽ không ảnh hưởng đến những nhân viên nghiên cứu cỏn con như hắn.
Ngồi trong căn-tin trầm mặc ăn cơm, tinh tế cắn nuốt, Hứa Nhạc biết hiện tại mình phải ăn nhiều một chút, bằng không buổi chiều một khi sử dụng đến cỗ lực lượng thần bí trong cơ thể kia, còn không biết sẽ đói đến mức nào nữa.
Sở Nghiên Cứu cùng với Học Viện Quân Sự I nằm chung một khu vực, nhưng mà các phương tiện sử dụng khác đều hoàn toàn tách biệt với nhau. Trong phòng ăn rộng chừng hơn ngàn mét vuông, tổng cộng cũng không tới chục gã nhân viên nghiên cứu đang ngồi ăn trong đó. Hứa Nhạc một mình một người trầm mặc ngồi trong một góc, ánh mắt chú ý đến mấy gã đồng nghiệp bình thường không nói với nhau một câu nào kia… Ngồi bọn chúng ngồi chung một bàn có vẻ thân mật với nhau, nhất là mấy gã nhân viên cùng một tổ nghiên cứu. Bọn họ tựa hồ đang tranh cãi sôi nổi cái gì đó, hình như trong mấy vấn đề nghiên cứu của Bộ Công Trình đang xuất hiện vấn đề gì đó khó có thể giải quyết…
Bản thân Công ty Cơ khí Quả Xác có được sự ủng hộ tuyệt đối của Chính phủ cùng với Quân đội, ngành quan trọng nhất cũng là ngành độc lập nhất, tự nhiên là bộ phận nghiên cứu. Nếu như nói Sở Nghiên Cứu thiên về lý luận chỉ đạo cho đến việc nghiên cứu thăm dò các phát minh mới nhất, như vậy Bộ Công Trình lại chính là thiên về ứng dụng những phát minh, nghiên cứu đó vào trong thực tiễn. Thành quả nghiên cứu của Sở Nghiên Cứu, thường thường phải nhờ vào những nhân viên kỹ thuật của Bộ Công Trình chuyển thành sản phẩm thực tiễn. Các công ty, xí nghiệp cơ khí dưới quyền của công ty Quả Xác chuyên sản xuất ra chiến hạm, robot, thậm chí ô tô, du thuyền, đồ điện gia dụng… cung cấp cho xã hội Liên Bang, tất cả các bản thiết kế đó, toàn bộ đều xuất xứ từ Bộ Công Trình.
Người của Sở Nghiên Cứu tự nhiên không nổi tiếng bằng các nhân viên kỹ thuật của Bộ Công Trình. Trong mắt của bọn họ, đó là những tên gia hỏa chỉ biết vùi đầu vào các việc nghiên cứu, các công cụ này nọ, thật sự là quá mức không chút thú vị nào, hoàn toàn quên mất mục đích chân chính của nghiên cứu khoa học… Hơn nữa nhiều lắm cũng chỉ được xem là người làm công cho Sở Nghiên Cứu mà thôi. Mà Bộ Công Trình xem ra, mấy gã Giáo sư bên trong Sở Nghiên Cứu có lẽ còn có chút đáng để tôn kính, mà những gã nhân viên nghiên cứu mặc áo trắng toát kia, cũng không có tư cách gì để mà kiêu ngạo, đều chỉ là một đám gia hỏa nhàm chán chỉ biết đem những công thức lý luận đem đặt lên trên đầu, chỉ biết nói bốc phét, ngay cả chiều rộng của sợi dây xích bánh răng robot cũng không biết rõ lắm, so với mấy gã bác sĩ mặc áo khoác trắng cũng không bằng nữa.
Hai hệ thống nghiên cứu này bởi vì tính chất bất đồng mà sinh ra cảm giác đối lập nội bộ với nhau. Bất luận là Chính phủ Liên Bang hay là hậu cần Quân đội, bất luận là Ban Giám Đốc công ty hay là những Chủ Quản kỹ thuật cao cấp, chuyên xác định hướng đi của Công ty Cơ khí Quả Xác, đều cũng không có ý định đem sự đối lập này hoàn toàn giải quyết đi một cách triệt để. Theo suy nghĩ của bọn họ, loại đối lập này là một loại cạnh tranh cực kỳ tốt, có thể thúc đẩy trình độ nghiên cứu của Công ty Cơ khí Quả Xác, thậm chí là trình độ nghiên cứu toàn bộ Liên Bang nữa, có thể gia tăng lên nhanh chóng.
Nghiên cứu của Bộ Công Trình xảy ra vấn đề gì, đám người của Sở Nghiên Cứu tự nhiên là cao hứng. Hứa Nhạc cười cười, cũng không tiếp tục nghe đám nhân viên kia nói tào lao nữa, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Bên trong căn-tin ngoại trừ Hứa Nhạc ra, đám nhân viên nghiên cứu khác cũng dựa theo những tổ nghiên cứu mà tụ tập lại với nhau, do đó thân ảnh của hắn nhìn qua cũng có vẻ cô độc cùng với cô đơn vô cùng. Bản thân Hứa Nhạc cũng chú ý đến điểm này, trong lòng nhẹ nhàng thở ra một tiếng. Bất luận là ở Đông Lâm hay là ở Đại học Lê Hoa, tính cách của hắn tựa hồ cũng không có cách nào hòa hợp với đám đông, khó kiếm được vài bằng hữu tri âm chân chính, có liên hệ thì liên hệ, sống thì sống, chết thì chết… Chẳng lẽ cuộc đời của mình đã được sắp đặt sẵn là phải cô độc hay sao?
Không người nào đồng ý trở thành trợ lý riêng của Trầm Lão, mặc dù vị lão Giáo sư này có địa vị cực kỳ đáng tôn sùng trong giới khoa học, là một trong những người cực kỳ hiếm thấy trong cả Liên Bang từng đạt được Huy Chương Tinh Vân mà còn sống… Nhưng mà đề tài nghiên cứu lượng tử luận suy ra động thái của nó, tuyệt đối là một đề tài không có kết quả, đủ để đánh mất nhiệt tình của tất cả các nhân viên nghiên cứu.
Trong phòng thí nghiệm im lặng kia, vẫn như cũ ngoại trừ lão Giáo sư Trầm ở lầu hai thỉnh thoảng ngẩn người ra, cũng chỉ còn có một mình Hứa Nhạc đứng trước màn hình cảm ứng tĩnh lặng mà nghe tiếng rì rì của máy điều hòa nhiệt độ… điều này chính là nguyên nhân gây ra sự cô đơn của Hứa Nhạc trong Sở Nghiên Cứu.
Hôm nay Trầm Lão lại bị bệnh, bên trong phòng thí nghiệm liền chỉ còn lại có một mình Hứa Nhạc mà thôi. Hắn ngồi ở đầu cầu thang kim loại thông lên lầu hai của phòng thí nghiệm, híp mắt nhìn căn phòng trống trãi, theo bản năng lấy từ trong túi ra một điếu thuốc lá, đốt lên, đồng thời mở ra hệ thống hút bụi ở cạnh bên.
Một tàn lửa có thể hủy diệt một chip vi mạch, từ đó hủy diệt một chiếc phi thuyền chiến hạm… chuyện này cũng không phải chưa từng phát sinh ra. Mặc dù nơi này là trong phòng thí nghiệm, cũng không phải là những nhà xưởng chế tạo yêu cầu cực kỳ khắc nghiệt, chỉ là Hứa Nhạc không muốn trong quá trình thực nghiệm lát nữa, sẽ phát sinh ra những kết quả hoang đường nào đó mà thôi.
Làn sương khói màu xanh nhạt bốc lên tràn ngập trong mắt hắn, ngay sau đó lập tức hóa thành một dòng xoáy lưu trong không khí, bị một lực lượng vô hình hấp thu đi mất, trong phòng thí nghiệm chỉ còn lại một mảnh trong lành. Hứa Nhạc dùng hai ngón tay kẹp lại điếu thuốc, híp mắt hưởng thụ sự thanh nhàn hiếm có, hai mắt thong thả quét một vòng trong phòng thí nghiệm.
Với tư cách của Giáo sư Trầm Lão, có thể có được vô số cơ sở dữ liệu lộn xộn kia cũng không có gì lạ. Hứa Nhạc tò mò chính là, vì cái gì mà một trợ lý cỏn con như hắn, nhưng cũng có được quyền hạn xâm nhập cực kỳ cao như vậy. Đúng là nhờ có quyền hạn này, hắn mới có thể tra ra được rất nhiều tư liệu mà mình cần có. Càng khiến cho hắn cảm thấy kinh ngạc hơn chính là, bên trong lầu hai của phòng thí nghiệm này, cư nhiên lại có nhiều tài liệu bình thường khó gặp như vậy, những tài liệu cao phân tử phân hợp, lúc trước khi còn ở Đại khu Đông Lâm, hắn chỉ từng đọc sơ qua trên một số tạp chí khoa học mà thôi… Bên trong phòng nghiên cứu này, còn có một số các loại công cụ cùng dụng cụ cực kỳ tinh vi mà Hứa Nhạc quen thuộc nhất cũng như vô cùng nhiệt tình yêu thương nữa. Hứa Nhạc cau mày dập tắt tàn thuốc, không thể nào hiểu nổi, một vị Giáo sư trước giờ chỉ biết tập trung vào những lý thuyết lý luận vật lý cao cấp, vì cái gì lại cần đến những thứ đó?
Nghĩ không ra liền không cần suy nghĩ thêm. Dù sao Hứa Nhạc cũng biết, những thứ hiện tại có trong phòng thí nghiệm này, có thể trợ giúp hắn hoàn thành rất nhiều chuyện mà hắn muốn làm. Giống như là từ trên trời chợt rơi xuống một cái bánh bao thật lớn, chính xác không hề sai lệch rơi thẳng xuống đầu của hắn, phát ra mùi thơm nóng hổi vừa lúc đưa thẳng vào trong miệng của hắn.
Trên đời này có chuyện nào tốt đẹp hơn so với chuyện này hay sao? Không có, mấy ngày trước đây, bên trong phòng thí nghiệm này, Hứa Nhạc mãi bận về việc… tập trung vào những công việc khó khăn mà Giáo sư Trầm Lão giao phó cho, căn bản là không có thời gian, cũng không có can đảm đi làm chuyện riêng của hắn. Mà giờ khắc này bên trong phòng thí nghiệm toàn bộ đã thuộc về một mình hắn, hắn đương nhiên phải nắm bắt cơ hội này.
Dập tắt đi tàn thuốc, kiểm tra lại thời gian, Hứa Nhạc hít sâu mấy cái, ổn định lại cảm xúc, tay phải khoát lên trên cổ tay trái, nhẹ nhàng mà xoa xoa nhẹ mấy lần cái thủ trạc kim loại mà Phong Dư đại thúc để lại cho hắn, vẻ mặt bình tĩnh, trầm mặc nhìn về phía cái màn hình cảm ứng kia, bắt đầu tiếp tục nghiên cứu những tư liệu của mình, hơn nữa, từ trong những tài liệu này, thu thập những tin tức mà hắn cần phải có, lại tiếp tục từ trong phòng nghiên cứu trên lầu hai, tìm được những tài liệu thích hợp, đến chế tạo những công cụ mà hắn cần phải có.
Cơ Giáp Sư Dư Phòng, hoặc nói chính xác hơn là Phong Dư đại thúc, chính là tội phạm quan trọng đứng đầu danh sách của Liên Bang, nhưng ở trong mắt của hắn, Hứa Nhạc chính là một thiên tài trên phương diện sửa chữa máy móc, mà Hứa Nhạc không hề nghi ngờ nhất định là một thiên tài. Nhất là hôm nay trong phòng thí nghiệm cũng không có người trông giữ, hắn cũng không cần phải tiếp tục kiêng kỵ cái gì. Những loại ý tưởng ngạc nhiên cổ quái trong đầu hắn kia, cùng với những kiến thức kinh nghiệm thực tiễn vô cùng phong phú năm xưa, cho đến mấy ngày nay dưới áp lực mạnh mẽ của Giáo sư Trầm Lão, đối với những hệ thống lý luận kiến thức cơ bản… tổng hợp lại với nhau, bắt đầu càng không ngừng tản mát ra quang mang của hắn.
Cùng với những thứ hệ thống khống chế máy móc và những thiết bị điện tử tinh vi trong phòng thí nghiệm mày mò, không mất bao nhiêu thời gian, Hứa Nhạc đã hợp thành hệ thống công cụ thô sơ mà hắn cần phải làm. Bề ngoài mặc dù khó coi, nhưng mà bốn kiện dụng cụ thuộc về hệ thống thu thập số liệu của những loại cấu kiện hoàn toàn bất đồng này mà xuất hiện trong mắt những chuyên gia Bộ Công Trình của Công ty Cơ khí Quả Xác, bọn họ nhất định sẽ tán thưởng không thôi, vô cùng sợ hãi cùng với kinh ngạc, dùng những thủ đoạn mạnh mẽ nhất để thu nhận lấy kẻ chế tạo ra loại dụng cụ này.
Bởi vì hệ thống dây dẫn nhìn qua rất làn đơn giản này, nguyên tắc hoạt động ổn định, ý tưởng đặc thù, hoàn toàn đã vượt qua những suy nghĩ theo quán tính của các gã nhân viên Công Trình Sư, nói ngắn gọn, chỉ có những thiết kế của thiên tài, hoặc là của kẻ ngốc, hơn nữa phải có kỹ thuật chế tạo của chuyên gia đứng đầu Bộ Công Trình, mới có thể chế tạo ra công cụ đạt tới hiệu quả như vậy. Có lẽ đây cũng không phải là thiết bị tiên tiến nhất, nhưng trên mặt khái niệm, tuyệt đối là nổi bật nhất, mà đám Công Trình Sư của Liên Bang kia, lâm vào cục diện khống cùng rất nhiều năm nay… hiện tại cần nhất, chính là loại ý niệm suy nghĩ hoàn toàn bất đồng như thế này.
Nhưng mà vào lúc này, Hứa Nhạc đi ra ngoài cổng phòng thí nghiệm, ký nhận một kiện dụng cụ mà hắn đã yêu cầu cấp cho. Cái dụng cụ này chủ yếu sử dụng một phương thức thu thập tín hiệu cảm ứng ý nghĩ có cùng phương thức với hệ thống cảm ứng của robot. Lúc trước khi dùng cơm trưa hắn đã thông qua hệ thống email để phát yêu cầu, không ngờ đã nhanh như vậy nhận được. Mãi cho đến bây giờ, hắn mới chính thức hiểu được, chỉ cần hắn có được quyền hạn mà Giáo sư Trầm Lão giao cho, những tài nguyên của Công ty Cơ khí Quả Xác, có ít nhất phần lớn là hoàn toàn mở ra cho hắn.
Đây thật sự là một tòa núi báu vật phát ra hào quang vô cùng tận a.
Hắn cũng không có lập tức bắt tay vào việc bắt đầu trắc nghiệm cỗ lực lượng cổ quái bên trong cơ thể của mình, mà đầu tiên đóng lại hệ thống tự động ghi chép dữ liệu của hệ thống máy tính trung tâm điều khiển của phòng thí nghiệm, sau đó híp mắt lại, ngồi xuống một góc sáng sủa bên trong phòng thí nghiệm mà tra xét lại một lượt. Hắn cuối cùng vẫn như cũ cảm thấy không chút nào yên tâm, do dự một chút, từ bên trong túi áo khoác đặt trên ghế của mình, lấy ra một cái công cụ lớn cỡ nửa nắm tay, nhẹ nhàng ấn động cái nút trên đó.
Ngón tay Hứa Nhạc vừa ấn vào, lam quang nhàn nhạt từ trên kiện công cụ đơn giản kia chợt lan tỏa ra, giống như là những tinh quang nhàn nhạt từ trong những khỏa tinh cầu trên vũ trụ sâu thẳm kia vậy, không hề có một tia chớp nào, bình tình mà nhẹ nhàng bao phủ xung quanh thân thể của hắn, hơn nữa dần dần lan rộng, mãi đến khi bao phủ toàn bộ không gian bên trong phòng thí nghiệm này.
Bên trong vòng tay mà Phong Dư đại thúc lưu lại cho hắn, cũng không có những sơ đồ thiết kế gì đặc biệt hơn người, nhưng lại có lưu lại hệ thống sơ đồ thiết kế của thứ dụng cụ đơn giản này. Mãi cho đến hôm nay, Hứa Nhạc vẫn như cũ không hiểu rõ ràng lắm, thứ dụng cụ nhìn qua hết sức thô sơ, đơn giản như thế này, có thể tạm thời ngăn cách quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương, tạm thời khiến cho hệ thống giám sát điện tử tầng tầng lớp lớp của Liên Bang có thể mất đi hiệu lực, rốt lại là dựa theo nguyên lý nào để làm việc, nhưng một thời gian trước đây hắn cũng không ngại lắm dựa theo sơ đồ thiết kế kia để phục chế lại thứ dụng cụ này.
Từ lúc ở trong biệt khu H của Đại học Lê Hoa tiến hành huấn luyện robot, Hứa Nhạc liền chuẩn bị tốt thứ dụng cụ này. Thời gian mà luồng quang mang màu xanh nhàn nhạt kia ngăn cách sự giám sát cũng không quá lâu, nhưng Hứa Nhạc cũng không có đắm chìm trong ký ức, mà là dùng tốc độ nhanh nhất để tiến nhập vào sự thao tác, đem bốn kiện công cụ kia thông qua hệ thống dây dẫn, gắn chặt lên trên da thịt của mình, cuối cùng kết nối với hệ thống thu thập tín hiệu cảm ứng ý nghĩ của máy vi tính.
Bên trong phòng thí nhiệm im lặng kia, chỉ còn có tiếng vang của hệ thống thông gió cùng với hệ thống hút bụi tự động… Trong suốt quá trình thao tác, thân thể Hứa Nhạc bị bao phủ trong tầng lam quang, nhắm chặt hai mắt lại, sau đó thân thể bắt đầu khẽ run lên, loại run rẩy này càng ngày càng kịch liệt, thế cho nên những dây dẫn dữ liệu gắn trên người của hắn, giống như là cành liễu trước gió vậy, không ngừng lung lay, thời khắc nào cũng có thể gãy lìa.
Lực lượng cường đại, nóng rực, mạnh mẽ như nước lũ khó tả sẽ theo tâm ý, từ bên hông của hắn sinh ra, sau đó theo mấy thông đạo cổ quái, xâm nhập vào tứ chi của hắn, theo mấy mảnh kim loại cách điện, đi vào trong những dây dẫn dữ liệu, đi vào trong hệ thống thu thập tư liệu cảm ứng ý nghĩ lỗi thời của robot Liên Bang…