Hứa Nhạc không biết nên trả lời như thế nào.
Hai năm trước, hắn vẫn chỉ là một gã học trò nhỏ, đi theo một vị đại thúc kỳ quái học hỏi về sửa chữa đồ điện, sống một cuộc sống bình dị tại một tinh cầu quặng mỏ xa xôi mà thôi, chỉ là đối với phương diện sửa chữa máy móc có hứng thú mạnh mẽ cùng với chút thiên phú. Hắn cũng đã từng có lý tưởng cuộc đời là sẽ được đi vào Công ty Cơ khí Quả Xác đỉnh cấp mà làm việc. Nhưng mà khi hắn thật sự trở thành một nhân viên nghiên cứu trong Công ty Cơ khí Quả Xác, trực tiếp nhận được quân hàm Thiếu Úy, chân chính tiến nhập vào mảnh đất trung tâm lĩnh vực nghiên cứu của Liên Bang, hắn vẫn không thể nào hoàn toàn thích ứng với loại chuyển hoán cuộc sống như thế này.
Đúng như câu ngạn ngữ kia của Liên bang, khi mà những cảnh tượng trong mộng biến thành hiện thực trước mắt ngươi, ngươi vẫn như là người đi trong mộng vậy.
Sở Nghiên Cứu Công ty Cơ khí Quả Xác, cùng với ba đại Học Viện Quân Sự, Viện Khoa Học Liên Bang, kỳ thật đều thuộc về một hệ thống, đối với Hứa Nhạc mà nói, đây là một thế giới hoàn toàn lạ lẫm. Cái mà hắn quen thuộc chính là những sợi kim loại lạnh lẽo cùng với những cấu kiện vi mạch phức tạp kia, thế nhưng lại chưa quen được với những quy tắc vận hành của thế giới này.
Nghe được lời nói mang theo một tia trào phúng cùng với hơi tức giận của vị Giáo sư Trầm Lão kia, hắn lâm vào trầm mặc. Bây giờ hắn mới hiểu ra, hóa ra cái giới Khoa học nhìn qua vô cùng tinh thuần kia, so với thế giới của đám cô nhi ở Đại khu Đông Lâm, bản chất cũng không có cái gì khác nhau cả.
Nói đến cũng phải, quyền lực này cũng giống như là cái bánh lớn đầy ngon ngọt, mấy gã đại nhân vật đứng ở bên trên kia, làm sao có thể cho phép một gã tiểu tử không có chút tiếng tăm gì như mình, thông qua việc nghiên cứu chế tạo thành công một thế hệ robot mới của Liên Bang, chạy đến mà ôm trọn cả một cái bánh ngọt khổng lồ như thế?
- Cậu cũng không cần lo lắng quá. Ít nhất hiện tại ta vẫn còn sống...
Nhìn Hứa Nhạc đang trầm mặc, Giáo sư Trầm Lão bỗng nhiên nhớ lại hình ảnh của mình mấy chục năm trước, có chút vất cả mỉm cười, nói:
- Ta nghĩ, bất luận là Viện Khoa Học hay là Sở Nghiên Cứu, hay là mấy tên gia hỏa đứng đầu các ban ngành nghiên cứu của Liên Bang, hẳn là còn chưa có lá gan đi cướp đoạt cái gì đó của ta...
Hứa Nhạc có chút gian nan mỉm cười.
- Tranh thủ lúc ta còn sống, mau mau đem chuyện đó làm cho xong đi.
Giáo sư Trầm Lão một lần nữa mang lên cặp kính của mình, cúi đầu nhìn xuống màn hình, bắt đầu dùng mấy ngón tay run rẩy, nhẹ nhàng gõ gõ lên cái nan đề mà Hứa Nhạc đang gặp phải.
Hứa Nhạc không tiếp tục quấy rầy Giáo sư Trầm, im lặng đi xuống khỏi lầu hai, đến chỗ bàn làm việc của mình, ngồi thừ ra suy nghĩ cái gì đó.
Đến khi hắn ngẩng đầu lên, nhìn lên trên màn hình trên bàn, đã nhận được ý kiến của Giáo sư Trầm Lão gửi lại. Cái nan đề đã khiến hắn đau đầu hơn ba tiếng đồng hồ, ngay dưới mấy câu phân tích đơn giản của ông ta, liền trở nên đơn giản thông suốt vô cùng, dễ dàng tìm thấy được phương hướng giải quyết vấn đề. Âm thầm sợ hãi than lên một tiếng, Hứa Nhạc cũng có chút không hiểu rõ lắm, vì sao vị Giáo sư Trầm Lão kia lại vui vẻ trợ giúp mình như thế. Hơn nữa đối phương hẳn cũng rất rõ ràng, những thứ này có liên quan đến một thế hệ robot mới của Liên Bang, đối với những lý luận nghiên cứu mà ông ta quan tâm tựa hồ cũng không có mối quan hệ gì.
Mấy ngày tiếp theo đó, bên trong phòng thí nghiệm im lặng không hề có người quấy rầy của Phòng Sở Nghiên Cứu phía sau Học Viện Quân Sự I của Liên Bang kia, Giáo sư Trầm Lão cùng với Hứa Nhạc, hai gã quái nhân một già một trẻ này càng không ngừng lặp đi lặp lại quá trình nghiên cứu thiết kế này. Khi gặp khó khăn, hỏi, đối chiếu, giải quyết vấn đề.
Công việc chủ yếu vẫn là Hứa Nhạc làm, nhưng chân chính chỉ điểm phương hướng vẫn là Giáo sư Trầm Lão. Vị Giáo sư già này phần lớn thời gian vẫn ngồi làm việc trên phòng làm việc lầu hai, tựa hồ đang chỉnh lý sửa sang lại tài liệu gì đó. Thời gian còn lại liền toàn bộ trở thành sư phụ của Hứa Nhạc. Quan hệ hai người cũng đã nhanh chóng trở nên thân thuộc hơn. Thỉnh thoảng hai người còn cùng nhau uống trà, ngồi cùng một chỗ tâm sự... Chẳng qua nội dung mà hai người trò chuyện với nhau, người khác cho dù có nghe được, cũng cho là tuyệt đối nhàm chán.
- Muốn làm những chuyện như nghiên cứu khoa học này, kỳ thật chính là phải trở thành cực đoan.
Giáo sư Trầm Lão ngồi ở một bậc cấp của cầu thang đi lên tầng hai, đặt tách trà nóng trong tay xuống bên cạnh, dùng thanh âm nhàn nhạt nói:
- Năm đó sau khi ta tốt nghiệp Học Viện Quân Sự I xong, liền trực tiếp gia nhập vào Sở Nghiên Cứu công ty Quả Xác, làm một gã trợ lý. Sau này làm ra được một ít thành quả khoa học, nên được tiến nhập vào Viện Khoa Học... Ta từng trải qua nhiều thời khắc vinh quang của cuộc đời, giống như là khi thế hệ robot kia chính thức ra đời, ngay thời khắc đó ta cũng đã vô cùng kích động... Nhưng mà khi tuổi càng ngày càng lớn lên, ta mới hiểu được, sứ mệnh của Khoa Học Gia, không phải là dùng để nghiên cứu chế tạo như thế nào để có thể chế tạo ra những thứ máy móc thiết bị giết người nhanh hơn...
Giáo sư Trầm Lão hớp một ngụm trà, cảm thán nói:
- Khoa học phát triển lên, tất nhiên sẽ khiến cho vũ khí càng ngày càng tiên tiến, nhưng mà mục đích phát triển của khoa học cũng không phải là ở chỗ này, mà là ở chỗ cực đoan... Lớn tới cực đoan chính là vũ trụ, mà nhỏ đến cực đoan thì chính là lượng tử.
Giáo sư Trầm Lão cũng không có nhìn Hứa Nhạc đang đứng ngẩn người ở dưới lầu, không nhịn được nói thêm:
- Trên phương diện thiên văn vật lý, ta cũng không có sở trường cho lắm. Vấn đề vũ trụ sinh ra và hủy diệt, cuối cùng lại liên quan đến phạm trù Triết học. Mà ta đối với Triết học lại cực kỳ kém, cho nên cuối cùng ta đành phải đem tâm trí tập trung vào việc nghiên cứu lượng tử mà suy đoán động thái... Ta cuối cùng nghĩ đến, trong toàn bộ vũ trụ này, chung quy hẳn là có một quy luật nào đó, hoặc nói chính xác hơn là có đạo lý mà giảnh giải... Nhưng mà nghiên cứu đến cuối cùng, ta mới phát hiện ra, nhỏ nhất lại chính là lớn nhất... vẫn như cũ lại quay trở về phạm trù của Triết học... Ta nói rồi, kiến thức Triết học của ta cực kém.
Giáo sư Trầm Lão giống như là một đứa nhỏ vậy, ngồi ở bậc cấp của đầu cầu thang, ha ha cười nói. Hứa Nhạc thì ngồi trên ghế bên dưới lầu một, trên mặt cũng lộ ra một vẻ tươi cười... Loại nói chuyện này cũng không có pha trộn ẩn ý gì cả, chỉ là một cuộc nói chuyện phiếm đơn thuần mà thôi. Đối với những người như bọn họ mà nói, đúng là một chuyện thú vị.
Trong toàn bộ giới Khoa Học trong Liên Bang, cũng không có ai biết được hai người một già một trẻ trong phòng thí nghiệm này đang nghiên cứu về vấn đề gian nan mà con robot thế hệ mới nhất của Liên Bang đang gặp phải, càng không có ai biết rằng, thành quả nghiên cứu của bọn họ, đã sớm bỏ rất xa bất cứ một người nào khác...
Hứa Nhạc và Giáo sư Trầm Lão trong mấy ngày nay, có thể thường xuyên ngồi uống trà và nói chuyện phiếm, chính là bởi vì hắn xác nhận, phương hướng nghiên cứu đã chính xác, chỉ cần một khoảng thời gian không lâu nữa, như vậy công việc nghiên cứu thiết kế cải tạo hệ thống phun lưu khí điện tử của thế hệ robot mới nhất liền có thể hoàn thành. Vấn đề gian nan nhất của Liên Bang, trước mặt hai người này, dần dần trở nên có chút hơi đơn giản.
Có thể thoải mái như vậy, một phần là bởi vì về phương diện lượng tử mà suy đoán ra động thái, vị Giáo sư Trầm Lão này tuyệt đối có được kinh nghiệm và thành quả. Mặc dù cái kia cũng chỉ là những thành quả nghiên cứu của lượng tử trong quá trình lâu dài mà thôi, nhưng cũng đã đủ để bao quát cả vấn đề xuất hiện bên trong hệ thống động lực của thế hệ robot mới này, cung cấp cho những lý luận mạnh mẽ mà phù hợp để chống đỡ. Những cái mô hình số liệu lý luận kia, đối với các nhân viên nghiên cứu khác có lẽ cần phải bắt đầu nghiên cứu lại từ đầu, nhưng đối với vị Giáo sư Trầm Lão này, lại là những đồ vật có sẵn, giống như là móc từ trong túi áo ra vậy.
Một nguyên nhân khác nữa, đó chính là năng lực học tập cùng với năng lực thực tiễn cường hãn của Hứa Nhạc. Những số liệu mô hình lý luận, cần phải chuyển biến thành những công nghệ thiết kế chân thật... Đây là một bộ phận bô cùng quan trọng trong thiết kế, mặc dù là một ngành Công trình, nhưng vẫn phải trải qua một khoảng thời gian lớn, tiến hành lặp đi lặp lại những công thức tính toán khác nhau, mới có thể vẽ ra những bản vẽ kết cấu có khả năng phù hợp nhất. Trong mấy ngày nay, Giáo sư Trầm Lão khiến cho Hứa Nhạc rất nhiều chấn động, nhưng Hứa Nhạc cũng đã khiến cho vị Giáo sư già này chấn động không ít. Gã thanh niên nhân viên nghiên cứu này giống như là tập trung vô số trí tuệ cùng với bộ nhớ dữ liệu của tất cả những Công Trình Sư của Liên Bang vậy, bất cứ một mô hình số liệu nào đi nữa, hắn đều có thể trong khoảng thời gian ngắn đến kinh khủng tìm ra được một mô hình kết cấu đồ đối xứng thích hợp nhất.
Loại năng lực này cũng không có cách nào giải thích nổi, chỉ có thể gọi là thiên phú. Giáo sư Trầm Lão nhìn gã thanh niên đứng dưới lầu kia, không khỏi mỉm cười thầm nghĩ, trong đầu tiểu tử này đến tột cùng là chứa đựng giống gì?
Trong đầu của Hứa Nhạc chính là những năng lực thực tiễn do Phong Dư đại thúc truyền dạy cho hắn, những năng lực suy nghĩ không theo một chuẩn mực nào cả. Bên trong sâu nhất trong đầu, lại là vô cùng vô tận những bản vẽ kết cấu đồ mà giấc mộng đen kia đã mang lại cho hắn. Cho đến hôm nay, hắn vẫn như cũ nghĩ rằng những cái kết cấu đồ cao cấp kia đều là những di sản mà Phong Dư đại thúc đã để lại cho mình, hoàn toàn không biết rằng, những kết tinh trí tuệ sâu cao cấp nhất, khổng lồ nhất cả Liên Bang kia, lại chính là do cái máy tính chủ trung tâm dưới lòng đất xa xăm của Cục Hiến Chương Liên Bang... vì muốn thức tỉnh lại hắn, nên đã tuyền tải cho hắn những tài sản quý giá đó.
Máy tính chủ trung tâm của Liên Bang đã tồn tại hơn vạn năm nay rồi, tất cả những thiết kế kết cấu đồ cao cấp nhất Liên Bang đều tồn tại trong đó. Mặc dù những thiết kế kết cấu đồ này cũng không nhất thiết phải biến thành sự thật, nhưng mà có thể xuất hiện trong máy tính chủ trung tâm này, trình độ của nó nhất định phải vô cùng tinh thâm.
Dưới những điều kiện như thế, không hề nghi ngờ, Hứa Nhạc đã có tất cả những điều kiện đủ để trở thành một Công Trình Sư ưu tú nhất cả toàn bộ Liên Bang rồi. Hơn nữa những điều kiện mà hắn có được, tuyệt đối là độc nhất vô nhị, hoàn toàn không có được lần thứ hai.
Từ một gã học trò bình thường, mắt thấy lập tức sẽ biến thành người quyết định vận mệnh của loại robot thế hệ mới nhất, tiên tiến nhất của cả Liên Bang... Tâm tình của Hứa Nhạc thoải mái và sung sướng rất nhiều, cũng không khỏi có chút hơi ngơ ngẩn. Hắn theo bản năng móc từ trong túi ra một điếu thuốc đưa lên miệng mình, lại lập tức nhớ đến Giáo sư Trầm Lão đang ngồi trên lầu nhìn mình, có chút xấu hổ ngẩng đầu nhìn lên... Hắn thấy ánh mắt Giáo sư Trầm Lão chợt sáng rực lên, hai bàn tay đang đặt trên đầu gối chợt chậm rãi mở ra...
- Đã lâu rồi không có hút thuốc...
Giáo sư Trầm Lão đắc ý hút một hơi thuốc lá, cũng vô cùng thuần thục thả ra một vòng khói trắng tròn trịa. Năm xưa khi mới bắt đầu say mê nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, vị Khoa Học Gia đỉnh cấp của Liên bang này cũng có thói quen điếu thuốc không rời khỏi miệng. Nhưng mà từ sau khi chiến tranh giữa Liên Bang và Đế Quốc bùng nổ, Giáo sư Trầm Lão dán lên câu khẩu hiệu vì Liên Bang phục vụ năm, nên đã dứt khoát kiên quyết cai thuốc lá... Nhoáng một cái, cũng đã là mấy mươi năm rồi...
Hai người già trẻ ngồi trên mấy bậc thang của cầu thang kim loại của phòng thí nghiệm, cùng nhau hút thuốc, câu qua câu lại nói chuyện phiếm, cực kỳ giống như mấy người nhàm chán ở ngoài đường phố Đặc khu Thủ Đô ngồi ngắm người qua đường cho qua ngày vậy. Chẳng qua cái mà Giáo sư Trầm Lão nhìn lại chính là tất cả mọi thứ bên trong phòng thí nghiệm này. Tất cả những thứ bên trong này, đều là từng mảnh từng mảnh ký ức của ông ta ghép lại...
Ánh mắt của Hứa Nhạc lặng lẽ đánh giá Giáo sư Trầm Lão... Trên khuôn mặt vị Giáo sư già này, những vết vàng nâu lấm tấm càng ngày càng sâu hơn, cùng càng ngày càng nhiều hơn. Mấy ngày gần đây, tinh thần của vị Giáo sư Trầm Lão này rất tốt, nhưng mà hắn chung quy vẫn cảm thấy trong lòng mình có chút cảm giác bất ổn.
oo
Bên trong nhà trọ tại Vọng Đô, sau khi giúp Trâu Úc gội đầu xong, Hứa Nhạc liền tự giam mình trong phòng ngủ, nằm trên giường, trợn tròn mắt nhìn ngẩn người lên trần nhà trên đầu. Trong mắt hắn không ngừng có vô số hình ảnh lướt qua, tùy tiện theo tâm ý của hắn mà điều động ra, chính là những hình ảnh hầm hố và bầu trời tối đen tại cái tinh cầu tràn ngập quặng mỏ của Đại khu Đông Lâm kia.
Hết sức tự nhiên, hắn chợt nghĩ tới Phong Dư đại thúc... Mấy ngày gần đây hắn cùng với Giáo sư Trầm Lão sớm chiều ở chung, nhận được rất nhiều lời tán dương chân thành, hắn mới chính thức hiểu được, trong cuộc sống sửa chữa tại cửa hàng Đại khu Đông Lâm, Phong Dư đại thúc trong lúc dạy mình sửa chữa đồ điện gia dụng, cũng đã lồng ghép vào trong đó khá nhiều kiến thức cao cấp khác...
Hứa Nhạc cảm thấy vận khí trong cuộc sống nhân sinh của mình không tệ, mặc dù xảy ra vô số những rắc rối phiền phức, nhưng từ khi bắt đầu tại Đại khu Đông Lâm, hắn liền thường xuyên gặp được không ít quý nhân. Cái gọi là quý nhân, chính là những người thật lòng thật dạ trợ giúp mình. Phong Dư đại thúc cũng vậy, Giáo sư Trầm Lão cũng vậy...
oo
Ngày hôm sau, hắn vẫn như trước trầm mặc đi vào Sở Nghiên Cứu, nhưng mà trên đường đi đến phòng thí nghiệm, tâm tình của hắn càng lúc càng trở nên quái dị hơn, bởi vì những gã đồng sự trên đường hắn đi tới, đều đặc biệt chào hỏi hắn nhiều hơn, hơn nữa đều một mực dùng một ánh mắt phức tạp mà nhìn hắn.
Tại trước cửa phòng thí nghiệm, hắn nhìn thấy mấy gã quân nhân mặc quân phục. Bọn họ hẳn là những Chủ quản ngành Kỹ thuật của Công ty Cơ khí Quả Xác. Bọn họ không có quyền hạn đi vào phòng, nên đám quân nhân quan chức này chỉ có thể đứng ngoài cửa phòng thí nghiệm mà chờ đợi.
- Thiếu Úy Hứa Nhạc?
- Phải!
- Thông báo cho anh một chuyện...
Hai tay Hứa Nhạc chợt nắm chặt lại, có chút không dám tin vào tin tức mà mình vừa nghe được. Cái gói nhỏ mà hắn đang cầm trong tay, đã bị hắn nắm lại có chút biến dạng.
Cái gói này đựng bánh rán mật, hắn mua cho Giáo sư Trầm Lão. Ngày hôm qua vị Giáo sư già này có nói, mặc dù răng cỏ của ông ta cũng không còn tốt lắm, nhưng ông ta rất muốn ăn nó.
- Bánh rán mật đã mua đến rồi... Giáo sư Trầm Lão... Sao ông vội ra đi như vậy...?