Đối với trẻ con mà nói, tất cả mọi thứ ngoài cái nôi là những thứ nó sợ nhất và cũng mong hướng tới nhất. Đối với con người viễn cổ mà nói, tất cả mọi thứ ở núi là những thứ họ sợ và hướng tới nhất. Đối với một công dân Liên Bang hiện đại mà nói, tấm màn vũ trụ tối đen không thấy tận cùng là thứ họ sợ và mong hướng tới nhất.
Chỉ hướng tinh thần mà con người sợ nhất, lĩnh vực hiếu kỳ mong hướng tới nhất, đều ở hai chữ ‘không biết’.
Hứa Nhạc lúc này cũng đang rơi vào trạng thái sợ hãi cực độ và mong hướng tới, Hiến Binh được trang bị vũ trang đã xông vào, hắn lập tức sẽ bị bắt, nhưng hắn vốn không kịp suy nghĩ đến những chuyện đó, bởi vì hắn lúc này lại rơi vào trong giấc mơ màu đen, nhìn thấy những lời lặp lại về chủ động liên hệ vụt lên trước mắt mình.
Đầu bên kia của giấc mơ màu đen này là gì? Đối phương tại sao lại chủ động liên hệ với mình? Cái gì là chủ động liên hệ? Chuyện này chắc chắn không phải là ảo giác, nhưng sắp lại dọa chết Hứa Nhạc. Chuyện này chắc chắn không phải là chứng động kinh, nhưng cảm giác chân thực của Hứa Nhạc rằng mình đang sắp phát điên rồi.
Quá khứ, hắn vẫn luôn cho rằng giấc mơ màu đen và những bức vẽ ẩn sâu trong đầu theo đó mà đến, đều là vấn đề mà chip vi mạch ngụy trang của Phong Dư đại thúc để lại cho mình gây ra, vậy thì giờ này phút này, hắn cuối cùng cũng có một suy nghĩ khác.
Sự tồn tại của đầu bên kia giấc mơ màu đen dường như có trí tuệ, có thể trả lời, nhưng lại không biết là tồn tại thế nào.
Cơ Giáp Sư Dư Phùng, người đương sự trong sự kiện cấp độ I của Cục Hiến Chương, không còn nghi ngờ gì, đó là một quái vật lớn nhất trong vòng một trăm năm trở lại đây trong Liên Bang. Nhưng cho dù là quái vật này, khi đối diện với thiếu niên Hứa Nhạc, cũng phải tán thưởng sự điềm tĩnh lạnh lùng của người này ở mặt thiên phú về máy móc.
Người bình thường khi lâm vào cảnh này, chỉ sợ là sớm đã vì sợ hãi mà ngã xuống đất, nhưng Hứa Nhạc vẫn đứng tại chỗ suy nghĩ.
Qua một thời gian suy nghĩ có lẽ là dài nhưng hoặc cũng là ngắn, dường như trong tiềm thức, trong đầu Hứa Nhạc đã có một quyết định như vậy.
Có sự vật có thể đi vào trong đầu và nói chuyện với mình, điều này thật vô cùng hoang đường, ai cũng không thể nào nhất thời chấp nhận được. Hứa Nhạc không hiểu, không rõ, nhưng trong sự sợ hãi có thừa, lại có một sự tò mò cực độ với sự tồn tại của đầu bên kia giấc mơ màu đen. Đây là một bệnh nghề nghiệp được nuôi dưỡng từ nhỏ của một kỹ sư, tình hình lúc này càng làm hắn muốn đánh cược.
Cây búa hiệu Thái Bình đập phá bốn phía, Kho dữ liệu Trung tâm lại dùng một phương thức mà Hứa Nhạc không thể biết, đem những mô hình dữ liệu liên quan đến động thái lượng tử và toàn bộ công thức hàm số chuyển tới khu dự trữ. Hiến Binh được trang bị vũ khí đã xông vào, bản thân sắp bị bắt, sẽ không thể nào tiếp tục ngăn chặn được hiệp định vô sỉ đó của đám người Thiết Toán Lợi Gia và Viện Khoa Học Liên Bang.
Thân đang rơi vào trong tuyệt cảnh, nhưng lại chợt rơi vào giấc mơ màu đen một lần nữa. Lại gặp được thứ ‘không biết’… Đây có thể là một biến số, có thể là một cơ hội, có thể là sự nguy hiểm vô cùng. Nhưng hắn vẫn đánh cược. Cái đặt cược là sự quyết đoán như vậy, thế nên hắn không hề để ý trong khoảnh khắc bước vào giấc mơ màu đen, một tâm trạng mâu thuẫn dâng trào ở sâu trong đáy lòng hắn.
Hứa Nhạc không phải là kẻ thích đánh cược, trái lại hắn chưa từng thích đánh bạc, chỉ là giờ này khắc này, hắn đã tính sai toàn bộ, ngoài tính mạng của mình ra, vốn chẳng còn gì để mất, lúc này không đánh cược, thì còn đợi lúc nào?
Hứa Nhạc hoàn toàn không biết, sau khi trong đầu hắn lựa chọn chấp nhận liên hệ chủ động, dưới tầng ở sâu trong lòng đất cách Phòng Sở Nghiên Cứu Công ty Cơ khí Quả Xác mấy chục cây số kia, trên màn hình chiếc Máy tính chủ Trung tâm quang huy bao trùm vũ trụ kia, đã có những lay động khiến người ta phải sợ hãi.
Dòng dữ liệu của Máy tính chủ Trung tâm vẫn ổn định như vậy, nhân viên công tác của Cục Hiến Chương không phát giác ra bất cứ dị thường nào. Ai cũng không thể biết được, trong khu vực hạch tâm của Máy tính chủ Trung tâm, trí tuệ cao nhất của nền văn minh máy móc nhân loại, bắt đầu không ngừng vận chuyển, tiến hành các phán đoán logic, cuối cùng lại chỉ có thể trở về với mớ hỗn độn, đưa ra kết luận của mình.
Trong giấc mơ màu đen, hàng chữ sáng màu trắng bạc lại bắt đầu thay đổi.
- Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài không?
Đây là một hàng chữ dài, đang bay lượn trước mắt Hứa Nhạc trong màn đêm tối tăm, tuy vô thanh vô tức, khô khan dị thường, nhưng lại nảy sinh một cách kỳ lạ, cùng tiếng nói trong cảm xúc nào đó, giống như một lão quản gia mặc bộ lễ phục màu đen, đang khom lưng trước mặt Hứa Nhạc, vô cùng nhã nhặn, hơi lộ vẻ khiêm nhường, dùng một giọng điệu quý tộc cổ chính thống để hỏi Hứa Nhạc.
Hứa Nhạc sững người, hắn đang suy nghĩ xem đầu bên kia giấc mộng màu đen là sự tồn tại của cái gì, nhưng lại không ngờ rằng sự tồn tại có thể xâm nhập vào đầu mình ấy, lại biểu hiện ôn hòa như vậy.
- Ta muốn xóa bỏ tất cả các dữ liệu trong phòng thí nghiệm này.
- Ngài cần cung cấp văn kiện chủ quyền được pháp luật Liên Bang công nhận.
Khi Hứa Nhạc đưa ra yêu cầu, hoàn toàn không hy vọng gì nhiều về việc sự tồn tại đầu bên kia giấc mơ đen có thể giúp mình làm được, bởi vì ngay cả việc phá hoại vật lý, cũng không thể nào hủy những dữ liệu ấy dưới sự giám sát của Kho dữ liệu Trung tâm.
Nhưng chủ nhân của những hàng chữ này, lại giống như một luật sư, có tình có lý đưa ra câu hồi đáp. Nhất thời, Hứa Nhạc ngây người ra, nghĩ tới một khả năng nào đó, nghĩ tới canh bạc của mình, vô thức cho rằng, sự tồn tại cổ quái xâm nhập vào trong đầu mình này, nói không chừng thật sự toàn năng.
- Văn kiện pháp luật, ta để ở trong máy tính nhà chung cư Phủ Minh ở Vọng Đô.
Chỉ cần mấy câu nói, Hứa Nhạc đã dần dần quen với phương thức nói chuyện dùng tư duy này. Sau khi nói xong câu này, hắn thầm cầu khẩn trong lòng, cái gã xâm nhập vào đại não của mình này, có thể nhìn thấy những văn kiện pháp luật ấy.
Cơ hồ chỉ sau chớp mắt, hàng chữ lại xuất hiện biến hóa.
- Quyền hạn pháp luật được xác nhận, xin xác nhận có phải lập tức xóa bỏ không.
- Không! Ta muốn chuyển dời những dữ liệu này!
Hứa Nhạc mở tròn con mắt, không biết trong giấc mơ đen này có thể nhìn thấy không. Hắn đang nhìn chằm chằm vào hàng chữ sáng bạc, chợt nghĩ ra tầm quan trọng của những dữ liệu này của Giáo sư Trầm Lão, liền lớn tiếng nói trong đầu.
Vô số con chữ, vô số con số, vô số những công thức mô hình hiện ra như hình vẽ khó thể lý giải, đang biến hóa theo những tia sáng màu xanh, từ trên rơi xuống, giống như thác nước, lúc thì mềm mại, lúc thì như vũ bão, thuận theo mắt của Hứa Nhạc rơi xuống.
Những thứ này toàn bộ đều là dữ liệu quan trọng trong phòng thí nghiệm của Giáo sư Trầm Lão, đang vụt bay ngang qua trước mắt Hứa Nhạc, đi vào trong đầu hắn.
Hắn cảm giác được không gian màu đen dần không ổn định, bản thân cũng có thể cảm giác thấy đầu óc bắt đầu đau nhức, bắt đầu tê dại.
- Dữ liệu được di chuyển thành công. Dữ liệu ban đầu có xóa bỏ không?
- Không… Ngươi có thể giúp ta sửa đổi một vài chỗ bên trong đó không?
Dục vọng của con người là vô hạn, giống như ông lão đánh cá trong truyện cổ tích, Hứa Nhạc nếu như đã đánh cược, liên kết chủ động với sự tồn tại xâm nhập vào đầu mình, tuy rằng hắn vẫn sợ hãi vạn phần, không biết đối phương là thứ gì, không biết thứ mình sắp phải đối mắt là cảnh ngộ gì, vậy thì… Tại sao hắn không yêu cầu đối phương làm thêm điều gì đó?
May rằng sự tồn tại toàn năng hoặc nói là khủng khiếp của đầu bên kia giấc mơ màu đen hoàn toàn không có bộ dạng thất vọng như con cá vàng trong biển cả, chỉ lặng lẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mà Hứa Nhạc đã giao phó.
Các Hiến Binh không biết trong phòng thí nghiệm đã xảy ra chuyện gì, khi họ xông vào phòng. Chỉ trông thấy mảnh kim loại vung vãi khắp nơi, và giá dữ liệu đã bị phá hoại đến mức khó có thể sửa chữa lại.
Gã nhân viên nghiên cứu trẻ đã phá hoại phòng thí nghiệm kia, dường như đã bị đờ đẫn trước vũ khí đáng sợ mà Hiến Binh cầm trong tay. Sững sờ đứng nguyên tại chỗ, không hề cử động. Chiếc búa Thái Bình nặng nề sớm đã rơi trên đất.
Các Hiến Binh tràn lên, ấn gã nhân viên nghiên cứu trẻ tuổi không hề phản kháng kia xuống đất, dùng dây thừng plastic cường độ cao để trói ngược chặt tay hắn, mới khẽ thở phào. Nhưng tiếp theo đó, họ phát hiện sắc mặt gã nhân viên nghiên cứu trẻ tuổi kia tái nhợt một cách đáng sợ, không tránh được cảm giác kỳ quái.
Điều càng kỳ lạ là ánh mắt của nhân viên nghiên cứu trẻ tuổi ấy có chút cổ quái, từ sau khi Hiến Binh xông vào, cho đến khi bị ấn xuống đất, ánh mắt của người này không hề lay động. Đặc biệt là đồng tử, lại co rút lại thành một điểm đen, nhìn trông thật đáng sợ, giống như người đã chết.
Đội trưởng Hiến Binh sờ vào cổ của Hứa Nhạc, xác nhận người này vẫn còn sống, bất giác cau mày. Trong máy đàm thoại nghe thấy mệnh lệnh của thượng cấp, thần tình hắn lập tức nghiêm túc lại, ra lệnh cho cấp dưới đem cái gã gan to bằng trời, dám phá hoại dữ liệu cơ mật của Liên Bang này áp giải ra bên ngoài cửa phòng thí nghiệm.
Chính lúc một hàng người sắc mặt nghiêm nghị bước ra ngoài phòng thí nghiệm, Hứa Nhạc bị kẹp giữa hai Hiến Binh cuối cùng từ từ tỉnh lại, đồng tử hắn trở lại bình thường, sắc mặt tái nhợt trong thoáng chốc vẫn chưa thể đỡ hơn.
Đôi mắt Hứa Nhạc hiện ra một sự mơ hồ, một tia vui sướng, một tia độc địa… và một tia sợ hãi.
Dữ liệu trong phòng thí nghiệm của Giáo sư Trầm Lão toàn bộ đã được chuyển dời vào đầu hắn, còn sự tồn tại không biết đến kia, cũng theo yêu cầu của hắn, động tay chân một chút vào những dữ liệu trong phòng thí nghiệm. Tất cả đều rất hoàn hảo, nhưng sự hoàn hảo này lại không biết đến từ đâu, trong lòng hắn dĩ nhiên thấy sợ hãi.
Hình ảnh quá trình dòng dữ liệu vào trong đại não của hắn, cùng với quá trình thuyên chuyển xác nhận cuối cùng, khiến Hứa Nhạc hiểu được một chuyện.
Trong giấc mơ màu đen đã trải qua trong Bệnh viện Quân Khu I, những bản vẽ cấu tạo đã nhìn thấy, và những chuyện trải qua ngày hôm nay giống nhau như đúc. Điều này khẳng định không phải là ảnh hưởng do chip vi mạch của Phong Dư đại thúc để lại tạo ra. Bên đầu kia của giấc mơ màu đen, rốt cuộc… là thứ gì?
Có thể trong chớp mắt xác nhận những công văn pháp luật điện tử trong chung cư Vọng Đô mà mình để lại, có thể phá tan lớp phòng ngự của Kho dữ liệu Trung tâm Liên Bang, dễ dàng chuyển dời thậm chí sửa lại dữ liệu đã được bảo mật điện tử trong phòng thí nghiệm, có thể đưa những dữ liệu này vào đầu của mình thông qua một thủ pháp nào đó…
Thứ đó có thể chui vào đại não của mình, có thể làm ra những chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy, đưa ra những hồi ứng máy móc nhưng lại giống như có sinh mệnh, dường như không ở nơi nào không có, không cái gì là không thể làm.
Mồ hôi làm ướt sũng tóc hắn, chảy xuống trán hắn. Dưới sự bao vây của Hiến Binh được tranh bị vũ khí, thuận theo hành lang, dưới ánh mắt kinh ngạc của các đồng nghiệp Sở Nghiên Cứu, đi thẳng về hướng chiếc xe Quân đội.
Hứa Nhạc không hề sợ hãi vì bị bắt và những khốn khổ sau này, bởi vì trong đầu hắn lúc này, sớm đã bị sự sợ hãi với sự tồn tại vĩ đại không biết đến kia chiếm cứ đầu óc rồi.
Hắn nhớ lại lời nhận xét châm biếm của Phong Dư đại thúc năm đó với Đệ Nhất Hiến Chương, nghĩ tới quang huy chiếu rọi của Liên Bang, nghĩ tới thân phận đào phạm Liên Bang của mình, nhớ lại hàng rào điện tử, nhớ lại những hàng chữ trong giấc mơ, sắc mặt lại càng tái nhợt hơn, cơ thể dần run rẩy.