- Việc chúng ta phải làm bây giờ là phối hợp hết mình
Phối hợp hết mình? Nhưng phối hợp cái gì kia? Không lẽ là hạn chế những biến động có thể xảy ra sau khi Mạch Đức Lâm chết? Đôi lông mày thanh tú của Lợi Tu Trúc vẫn chưa có ý định giãn ra.
Cứ nghĩ đến vị chính khách vừa mới qua đời, Lợi Duyên Cung lại muốn thở dài mấy cái. Làn sương trắng mờ ảo vẫn vít theo từng hơi thở
- Liên Bang không thể loạn được. Bất luận là tổng thống Mạt Bố Nhĩ hay là Thai phu nhân thì cũng đều nghĩ như vậy.
- Dù sao hắn cũng đã chết rồi. Chúng ta phải chấp nhận sự thật này và phối hợp cho thật tốt
Những lời này thốt ra nhẹ nhàng như kiểu cái chết của người đồng đội lâu năm Mạch Đức Lâm chẳng là cái gì đối với ông
-Lần trước mới chỉ đến bộ Tư Pháp thôi mà đã thành ra như vậy.
Lợi Tu Trúc lo lắng nói.
Không biết từ lúc nào từ quảng trường phía sau đã vang lên những tiếng vỗ tay nồng nhiệt. Lợi Duyên Cung mỉm cười bước lên phía trước rồi chầm chậm nói bằng cái giọng già nua run run:
- Ta chưa bao giờ đi thăm một tên dân thường nào, nhưng ta cũng chưa bao giờ đánh giá cao mức độ trung thành của chúng đối với một loại tín ngưỡng.
Lợi Tu Trúc dường như cũng vừa hiểu ra được điều gì. Lần trước làn sóng những người ủng hộ Mạch Đức Lâm đã làm rung chuyển Liên Bang xem ra phía sau chuyện này cũng có bàn tay của gia tộc mình.
Chỉ có điều Lợi gia lúc đó cần khả năng kích động của Mạch Đức Lâm để đảm bảo rằng Liên Bang sẽ không điều tra sâu thêm nữa để khỏi liên lụy đến mình.
Nhưng bây giờ Mạch Đức Lâm đã chết rồi. Lợi gia đương nhiên sẽ chẳng còn phải lo lắng điều gì, đương nhiên sẽ phải sát cánh bên chính phủ, bên phía nhân dân.
oOo
Vài chiếc xe màu đen không rõ biển hiệu trên những con đường lớn. Nắng dìu dịu nhưng không ấm áp, cây cối cũng trơ trụi cả. Bởi vì các tuyến đường đều đã bị chặn lại để phục vụ cho buổi lễ nhậm chức, nên mấy chiếc xe này càng trở nên chướng mắt
Thai phu nhàn ngồi trên băng ghế sau, sát cửa sổ để còn tiện ngắm khung cảnh bên ngoài. Đối với những người thuộc tầng lớp thượng tầng của Liên Bang mà nói, hôm nay, vị phu nhân này có mặt trên khán đài đã là cơ hội tiếp cận hiếm có rồi.
Mặc dù bà đã cố tình chọn vị trí kín đáo nhất nhưng ngay khi màn đầu tiên của buổi lễ vừa kết thúc, không biết đã có bao nhiêu quan khách muốn được nói với bà mấy câu.
Chỉ có điều vị phu nhân này chẳng chịu nói câu nào cả.
Nhìn những cành cây khô trơ trọi hai bên đường, tự nhiên bà thấy tâm trạng mình cũng chùng hẳn xuống Không giống như những vị đại nhân vật chậm chạp khác, bà là người đầu tiên biết được tin tức về kẻ ám sát Mạch Đức Lâm
Trong xe rất ấm áp nhưng nhìn khung cảnh đìu hiu bên ngoài, phu nhân cũng cảm thấy hơi lạnh như đang quanh quấn đâu đây. Bà nghĩ đến gã tổng biên tập và tên phóng viên Ngũ Đức của tờ Nhật báo Thủ Đô.
Bà còn nghĩ đến cả cậu thanh tra viên có chết cũng không chịu nhượng bộ của cục Điều Tra Liên Bang. Đến đám người điên cuồng trong núi. Đến người đàn ông của rất nhiều năm trước và đương nhiên cũng nghĩ đến Hứa Nhạc.
Nghĩ đến họ là bà thấy lạnh. Chàng thanh niên trẻ tuổi thích tự mình kiểm soát mọi việc giống hệt như gã sư phụ quá cố của mình, cũng là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm
- Mạch Đức Lâm chết rồi.
Thai phu nhân di chuyển tầm mắt vào bên trong xe, bìinh thản nói:
- Ngài tổng thống nhất định sẽ gặp không ít rắc rối. Hãy liên lạc với bên đài truyền hình và bên phía truyền thông, đề nghị họ phối hợp với chính phủ Liên Bang
Người ngồi trên ghế phụ đằng trước không ai khác chính là Trầm thư ký. Hắn hơi sững người lại một chút, nhưng ngay lập tức đã có thể phản ứng lại và cũng bình thản trả lời phu nhân
Đúng lúc này từ đặc khu Thủ Đô bỗng vang lên một tiếng chuông, tiếng chuông ngân nga xuyên qua mấy khu phố rồi lại bị lớp kinh đen dày bên ngoài ôtô chặn lại, vọng vào trong xe có chút u buồn.
Đoàn xe của tổng thống Mạt Bố Nhĩ cũng đã đến trước cửa văn phòng tổng thống. Trên bãi cỏ, cựu tổng thống Tịch Cách đang đón tiếp người lãnh đạo cao nhất Liên Bang đồng thời thực biện công tác bàn giao quyền lực. Tiếng chuông ngân lên là để đánh dấu thời khắc lịch sử
Thai phu nhân nghiêng đầu nghe tiếng chuông, nét mặt bình thản nhưng trong lòng thì lại thầm nghĩ: - Không biết tiếng chuông này ngân lên là vì ai?
oOo
Hứa Nhạc ngồi dựa hẳn vào tường sắc mặt tái nhợt cánh tay gãy để lên trên đầu gối, xung quanh đồ vật ngổn ngang . Ngày hôm nay hắn đã dùng tất cả tinh thần, lý trí và vắt kiệt những giọt năng lượng cuối cùng trong cơ thể mình. Dưới sụ giúp đỡ thần kỳ của sự tồn tại vĩ đại kia, không biết hắn may mắn hay là điên cuồng mà đã hoàn thành xong mục tiêu của mình.
Cái khoảnh khắc Mạch Đức Lâm ngã xuống, tất cả những vết thương, những mệt mỏi, những chỗ đau gãy dường như bùng phát cùng một lúc khiến hắn cũng không thề đứng vững.
Hắn mệt mỏi đến mức không thể nhấc được cả ngón tay lên, vết đạn trên người đúng là nặng thật nhưng thứ thực sự làm cho hắn mất sức lại chính là đòn cuối cùng.
Một năm trước dưới bãi đậu xe ngầm tại sân vận động Lâm Hải Châu, hắn đã cho con robot quân dụng một đạp. Lực phản hồi về quá mạnh khiến chính hắn cũng phải hộc máu và ngã lăn xuống đất.
Hắn của ngày hôm nay dù đã mạnh hơn trước rất nhiều nên vẫn còn có thể cố được. Nhưng kế hoạch trốn thoát đằng sau thì e rằng khó lòng thực hiện nổi nữa.
Nghe những tiếng súng ngày càng thưa thớt bên ngoài và tiếng những bước chân gấp gáp xung quanh, Hứa Nhạc chỉ biết cúi đầu im lặng.
Cửa phòng bật mở, một gã toàn thân đầy máu mệt mỏi xông vào. Việc đầu tiên hắn làm sau khi bước vào phòng không phải bắn Hứa Nhạc mà là di chuyển tất cả các thứ đồ gia dụng trong phòng ra chặn trước cửa, kể cả hai cái két bảo hiểm nặng chịch
Hứa Nhạc ngẩng đầu, vừa liếc qua một cái hai mắt đã sáng rực lên. Từ lúc biết có người yểm trợ cho mình bên ngoài, hắn đã ngầm đoán xem nhân vật ấy là ai, không ngờ lại là kẻ đó.
Vừa nhìn thấy thi thể của Mạch Đức Lâm, Thi Thanh Hải hơi sững lại rồi ngay lập tức hai chân hắn khuỵu xuống. Sự mệt mỏi đã không còn cần phải che giấu nữa.
Hắn nở một nụ cười nhăn nhó, khó nhọc bước về phía bức tường rồi từ từ tụt xuống, ngồi ngay bên cạnh Hứa Nhạc.
Hứa Nhạc lại nhổ ra một bãi nước bọt toàn máu, nghẹo đầu mệt mỏi nhìn Thi Thanh Hải, nói bằng giọng đứt quãng:
- Vậy mà tôi vẫn hy vọng cậu sẽ cứu tôi ra khỏi đây
Tiếng còi báo động trong Cơ Kim Hội vẫn hú liên tục. Cảnh sát cũng đã đến. Cục Điều Tra Liên Bang và cả những cơ quan lớn hơn nữa cũng đã kịp thời có mặt. Đám cảnh vệ trong Cơ Kim Hội nếu không chết dưới tay hai người bọn hắn, lúc này có muốn chạy trốn e rằng còn khó hơn lên trời.
- Tôi cũng vốn dĩ cứ hy vọng cậu sẽ cứu tôi ra khỏi đây.
Thi Thanh Hải cúi đẩu lầm bầm chửi bới vài câu rồi lại há miệng thở phì phò Khẩu ACWW nặng nề hết đạn đã bị hắn vứt bỏ bên ngoài kia rồi. Vì muốn giúp Hứa Nhạc cầm chân bọn cảnh vệ, hắn cũng đã thương tích đầy mình, có thể tiếp tục sống đến giờ này coi như hắn - đại nhân vật trưởng thành từ Học Viện Quân Sự 1 và Phiến Quân Thanh Long Sơn, đã may mắn lắm rồi.
Chương 239: Chuông ngân vì ai (2)
Đúng là trong kế hoạch ban đầu của Hứa Nhạc thì còn có màn chạy trốn nữa, nhưng lúc này hai con người thân tàn lực kiệt, ngay cả chút sức lực để đứng lên và đường lui cũng không có thì hy vọng gì đến chuyện thực hiện bước cuối cùng.
Đương nhiên, nếu như bọn hắn không quá đa cảm, không quá điên cuồng thì cũng không đến nỗi biến thành như bây giờ
Hứa Nhạc cúi xuống nhìn chiếc vòng kim loại lạnh lùng trên cổ tay, bật cười khổ sở rồi lại ho dữ dội ra từng ngụm từng ngụm máu.
Hai con người cùng quay sang nhìn nhau, lắc lắc đầu rồi lại bật cười
Bên ngoài đầy rẫy những quân nhân trang bị vũ khí đầy đủ đang tiến hành bao vây. Ngoài ra còn nghe thấy cả tiếng máy bay trực thăng vọng lại từ xa.
Tổng bộ cánh sát và nhân viên cục Điều Tra Liên Bang đều đã được thông báo về cái chết của Mạch Đức Lâm từ phía cục Hiến Chương. Cho nên bọn họ không lựa chọn tấn công ngay mà cứ thủ cứng ở bên ngoài để tìm ra biện pháp an toàn nhất
- Ám sát là phải dùng súng. Tên nhóc nhà cậu chỉ biết dùng dao dùng rìu, hại thiếu gia ta suýt chết cùng cậu .Cậu nói xem cậu định đền ta thế nào đây?
Khuôn mặt tuấn tú của hán bê bết máu, phía bên trái cằm còn có một vết cắt nho nhỏ nhìn cực giữ tợn. Hứa Nhạc liếc nhìn hắn cái rồi cũng phải bật cười. Lúc này hắn đã có thể xác nhận là Bạch Ngọc Lan đã xảy ra chuyện gì, nên bản thân mình mới rơi vào khó khăn như thế, hại cả Thi công tử suýt chết nữa.
- Đã hại chết cậu rồi vậy thi tôi đền cho cậu mội thằng cu được không?
Hứa Nhạc chùi vết máu trên miệng mình, mỉm cười nói:
- Chắc cậu cũng không biết là Trâu Úc đã sinh cho cậu một thằng con trai đâu nhỉ? Thằng bé tên là Trâu Lưu Hỏa, không có thiếu hụt sinh lý tí nào hết.
Thi Thanh Hải chỉ im lặng, nheo mắt nhìn Hứa Nhạc thật lâu, sau khi xác nhận tên nhóc này đang không phải bịa chuyện để an ủi mình, tim hắn bắt đầu đập dữ dội, bên trong sự kích động còn có sự thẹn thùng ấm áp.
- Thật đấy chứ?
- Giả đấy.
Thi Thanh Hải lặng im một lúc, lại nói:
- Chỉ tiếc là tôi chẳng hề biết gì.
Rồi đột nhiên hắn ngoác miệng cười lớn:
- Nhưng dù sao cũng chứng minh là thiếu gia ta lợi hại, có thể một phát ăn ngay.
Hứa Nhạc muốn cười mà không cười được, hắn bật ho dữ dội.
Thi Thanh Hải nheo mắt nghĩ ngợi mội lát rồi moi ra bao thuốc ,tì tạch châm lửa. Lúc này, không hiểu sự ổn định và lạnh lùng của hắn chạy đi đâu mất.
Hắn hít mạnh mấy hơi rồi run rẩy đưa cho Hứa Nhạc, nhưng đợi mãi chẳng thấy Hứa Nhạc nhận lấy .Lúc này hắn mới phát hiện ra cổ tay Hứa Nhạc đã gãy gập, trên cánh tay còn mấy vết thương đang chảy máu.
Thi Thanh Hải lắc lắc đầu nhét điều thuốc vào đôi môi thẫm máu của Hứa Nhạc.
- Cậu không nên đến đây
Hắn nói
Hứa Nhạc đang ngậm thuốc nên nói cũng chẳng được rõ:
- Muốn đến thì đến thôi.
Tàn thuốc rơi xuống, trộn vào đám máu trên ngực hắn
Thi Thanh Hải nheo mắt nhìn khắp căn phòng, rồi chọt dừng lại trên bức tranh treo trên tường. Bức tranh thủy mặc vẽ cảnh hoa sen, phong cách cực kỳ sác bén. Người ta thường nói dùng tranh để nói hộ lòng người. Nhìn bức tranh này hắn không hiểu cho lắm, chỉ lẩm bẩm:
- Cái tên Mạch Đức Lâm này thì lấy đâu ra sự chính trực cơ chứ.
Hứa Nhạc mệt mỏi ngẩng đầu, nheo mắt nhìn bức tranh, nhớ lại những lời mà Mạch Đức Lâm lúc còn sống nói về lương tâm đ*o đức, hắn cũng cảm thấy có chút khó hiểu.
Lúc này hắn mới nhớ tới cây bút của Mạch Đức Lâm nãy giờ vẫn còn cầm chặt trong tay trái, hắn thả lỏng ngón tay cho cây bút trượt xuống, khó nhọc nói:
- Tôi đã ... giết hắn bằng cây bút này. Tôi đã vốn nghĩ nếu trốn được ra ngoài sẽ tặng cậu làm kỷ niệm....
- Đừng nghĩ tốt như vậy.
Thi Thanh Hải giơ tay nắm chặt lấy cây bút kim loại, tò mò ngắm nghía hồi lâu mới chợt nói:
- Không biêt Chính phủ Liên Bang có đồng ý cho tôi để lại cây búi này cho con trai tôi không nhỉ?
- Đừng có mà nghĩ tốt như vậy.
Hứa Nhạc vẫn cúi đầu, mệt mỏi nói.
- Trâu Úc... không đi tìm người đàn ông khác sao?
- Không có, tôi giúp cậu canh chừng cô ấy đấy.
- Tại sao tôi lại thấy có chút áy náy nhỉ? tôi cũng đã tìm đến mấy cô gái khác. Nhưng vì tôi không biết nên tôi cũng chẳng hiểu là mình đúng hay sai. Ài, cậu với cô ấy trở nên thân thiết từ lúc nào vậy?Thực ra tôi với cô ấy cũng không thân nhau lắm đâu.
- Ừ. Đây cũng là một câu chuyện dài lắm
Khung cảnh bên ngoài Cơ Kim Hội vô cùng đáng sợ. Máu và đạn rải khắp nơi. Những người lính với quân trang đầy đủ đang từ từ tiễn vào từ mọi ngả đường bao vây chặt lấy căn phòng này. Cũng có thể một lát nữa thôi, bọn họ sẽ cùng xông vào hạ gục hai tên phần tử khủng bố.
Nhưng hai kẻ tấn công này giờ đây chẳng còn sức để mà đánh nữa. Lúc này, bọn chứng đang ngồi cạnh xác của Mạch Đức Lâm, miệng ngậm thuốc luyên thuyên những câu chuyện ngớ ngẩn.
- Hình như tôi vừa nghe thấy tiếng chuông.
Thi Thanh Hải rút nửa điếu thuốc trong miệng, nói khẽ, Phần đầu lọc thuốc be bét máu:
- Hả, mấy giờ rồi?
Hứa Nhạc vần cúi đầu, lẩm bẩm theo bản năng.
Thi Thanh Hãi nhìn hắn bất lực, nói:
- Tôi nói là tôi nghe thấy tiếng chuông báo tử của chúng ta.
Vừa nói dứt lời thì đã nghe thấy súng nổ. Cửa sổ bên phải trong văn phòng trong phút chốc biến thành vô vàn mảnh nhỏ. Liền ngay sau đó là một quả lựu đạn khói được ném vào, khói trắng bay mù mịt khắp nơi. Mấy tên lính đặc chủng mặc đồ đen trượt vào rồi chồm đến như những con hổ dữ.
Vách tường cũng nổ ra mấy cái lỗ lớn, vô số những người lính quân trang đầy mình ồ ạt xông vào.
- Rất không chuyên nghiệp!
Thi Thanh Hải lầm bẩm mấy tiếng lựu đạn khói đúng là không ngon bằng thuốc lá thật.
Mặc dù mắt trái của Hứa Nhạc có thể nhìn rõ từng động tác của những người trong đám khói, nhưng lúc này hắn cũng chẳng thể làm gì, mà cũng chẳng muốn làm gì hết.
Bất luận là hắn hay Thi Thanh Hải thì súng hết đạn, mà sức người cũng cạn sạch , ngay cả máu trong người cũng có lẽ sắp chảy hết sạch rồi.người tri t:a d Lũ khi I r.hưr.a