Về chuyện ra tay âm thầm với những số liệu trong phòng thí nghiệm, Hứa Nhạc cũng không có nói cho bất cứ kẻ nào biết cả. Hắn có thể cảm giác được Bạch Ngọc Lan đã đoán ra được chuyện gì đó, nhưng hắn cũng không nghĩ đến chuyện giải thích, chỉ là giơ chén rượu trên tay mình lên, nói:
- Tôi thật sự không quen với loại không khí này.
Bọn họ lúc này đang ở trong Câu lạc bộ Thường Thanh Đằng ở bên cạnh Khách sạn Bán Đảo, trong một buổi tiệc rượu bán chính thức của Câu lạc bộ. Âm thanh âm nhạc được bật lên đến mức gần như không thể nghe nổi tiếng nói chuyện, cánh cửa sổ dưới sát đất được kết tua treo mành trang trọng, sau đó kéo dài lên trang trí cho một cái bàn chứa đầy thức ăn ngon lành... Còn có những nhân vật thượng lưu mặc lễ phục, mang theo nụ cười rụt rè hay nhẹ nhàng... Tất cả những chuyện này khiến cho Bạch Ngọc Lan cùng với Hứa Nhạc vốn xuất thân từ cô nhi cũng cảm thấy có chút không quen.
Bạch thư ký thích tiền, thích hưởng thụ, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không cho rằng uống rượu là một loại hưởng thụ. Hắn bình tĩnh đứng hơi nhích về phía sau lưng Hứa Nhạc, hạ giọng dùng lời nhỏ nhẹ nói:
- Nếu bọn họ biết anh có tầm quan trọng đến thế nào trong Công ty Cơ khí Quả Xác, nhất định sẽ có không ít người đến đây làm quen với anh.
Không biết đây là bữa tiệc rượu của đại nhân vật gì, Chủ nhiệm Jose hôm nay lại dắt theo Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan hai người cùng đến đây. Sau khi một màn giới thiệu làm quen xong, Jose cùng với Chu Ngọc rất nhanh bị người khác lôi đi, tự nhiên là không ai đi chú ý đến Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan lúc này đang đứng ở một góc khuất.
Vì để che dấu mục đích thật sự mà Hứa Nhạc đi đến Cảng Đô lần này, Chủ nhiệm Jose hôm nay dẫn hắn theo tham dự loại hình thức xã giao này, thể hiện Bộ Công Trình Quả Xác đang tôn trọng đối với hắn. Những người có lòng tự nhiên sẽ để ý đến điều này. Ở mặt trên của sự chân thật, còn có mộ loại tầng chân thật khác nữa, mọi người thường hay đem cái tầng chân thật bên dưới kia biến thành lời nói dối. Vị Chủ nhiệm Jose này nhận thức đối với lòng người, quả thật đã đạt đến trình độ khiến người khác phải bội phục.
- Hình như hôm nay cậu đặc biệt nói nhiều với tôi thì phải?
Hứa Nhạc mỉm cười tủm tỉm nhìn Bạch Ngọc Lan.
- Tâm tình của anh hôm nay cũng so với mấy ngày trước thì tốt hơn rất nhiều.
Bạch Ngọc Lan cụp môi mi mắt xuống, nhẹ nàng trả lời:
- Tôi tin tưởng mà đi theo anh, dương nhiên là đã có rất nhiều tiền, cũng phải chân thành một chút mới được.
oo
Quanh người Hứa Nhạc cũng không có ai. Chủ nhiệm Jose và Chu Ngọc đứng bên cạnh hai người bọn họ, bên cạnh có không ít người đang bao vây lấy họ.
Thân phận là Chủ nhiệm Bộ Công Trình Công ty Quả Xác, đủ để khiến một đại nhân vật như chủ nhiệm Jose có chút long lắng. Mà đám Đại nhân vật trong Liên Bang cũng đều biết rõ lai lịch của Chu Ngọc, mặc dù rằng gia thế bần hàn, nhưng cũng là sinh viên thủ khoa tốt nghiệp từ Học Viện Quân Sự I, được Bộ Công Trình Quả Xác xem trọng, tiền đồ tương lai vốn không thể hạn lượn. Tại trong cái xã hội Hiến Lịch xem nhân tài là tài sản quý nhất này, mọi người tự nhiên đồng ý cùng với một gã được xưng là thiên tài mà lúc này tranh thủ tiến hành trao đổi về mặt tình cảm.
Nghe trong lời nói này lộ ra một tia thiện ý cùng với một sự tán dương lễ phép, Chu Ngọc cúi đầu ngẫm nghĩ cười, Chu Ngọc cúi đầu tự giễu mỉm cười, theo bản năng quay lại nhìn gã thanh niên Thiên tài tên là Hứa Nhạc kia, nghĩ thầm rằng nếu mình đem kết quả của mình mà đi so sánh với gã thanh niên kia, bản thân mình cũng không có tư cách gì dắc ý cả.
Ánh mắt đảo qua, lại thấy một cô con gái đang theo hướng bên này đi đến. Hắn bất giác có chút kinh ngạc.
Ngay sau đó trong mắt hắn xuất hiện một một tia khẩn trương cùng với hồi hợp, ngay trước mặt hắn hiện ra một khuôn mặt tú lệ, đoan trang, pha lẫn có chút hồng hào nhẹ, bước chậm rãi về phía trước mặt Hứa Nhạc.
Hứa Nhạc nhìn thấy sau đầu cô ta là lớp tóc dày đen rậm rạp, cũng không khỏi có chút kinh ngạc, chợt thành tâm cười nói:
- Xin chào.
oo
Sau Tiết Thử Hỏa chính là Tiết Lưu Hỏa. Đây là hai đại lễ cổ truyền trong Liên Bang. Vào những ngày này, những thanh niên nam nữ trẻ tuổi sẽ giống như những con đom đóm nhiệt tình vậy, tập trung lại vui chơi, tâm sự... Tập quán này lâu nay đã dần dần phai nhạt trong dòng lịch sử của Liên Bang, thế nhưng tại một số khu vực của Đặc khu Thủ Đô, vẫn còn lưu lại những truyền thống này.
Tại cảng vũ trụ Cảng Đô, sau khi đưa cô bạn thân Miêu Miễu rời khỏi Đặc khu Thủ đô đi du ngoạn, Nam Tương Mĩ cảm giác thấy một chút bi thương chia lìa nhàn nhạt. Vì để ổn định lại tâm tình của mình, nàng mới ở lại Cảng Đô du ngoạn vài ngày. Nàng cũng ở trong Khách sạn Bán Đảo, nhưng bởi vì mấy ngày trước Hứa Nhạc đều ở trong Bộ Công Trình của Công ty Cơ khí Quả Xác, cho nên hai người tự nhiên cũng không gặp mặt.
Bản thân Nam Tương Mĩ cũng không muốn tới tham gia buổi tiệc rượu này, bởi vì gia tộc nàng trước giờ cũng ít giao tế với bên ngoài. Cái này cũng không giống với loại ẩn mặt lánh đời không giao tiếp với ai của Thai Gia, mà là Nam Tương Gia trước giờ quản lý người trong nhà rất nghiêm cẩn, rất ít cho phép con cháu trong nhà ra ngoài xuất đầu lộ diện. Nhưng lần này chẳng biết vì sao, phụ thân của nàng đột nhiên gọi điện thoại đến, kêu nàng tham gia vào tiệc rượu lần này, thế nhưng cũng không có nói rõ nguyên nhân.
Tính cách của Nam Tương Mĩ cũng tựa như khuôn mặt đoan trang tú lệ, ngũ quan thanh tú của nàng, vô cùng nghe lời, bình thời yên lặng trầm tĩnh, tự nhiên cũng sẽ không cãi lời của cha mình. Vì thế nàng mới đến buổi tiệc rượu này. Bản thân nàng đứng giữa tiệc rượu, đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người, nhưng mà ánh mắt của chính cô ta, lại bị Hứa Nhạc thu hút.
Hứa Nhạc tuyệt đối cũng không tính là anh tuấn, chỉ là cặp mắt hơi nhỏ kia cùng với khuôn mặt thỉnh thoảng lại nở nụ cười vô cùng chân thành, cũng tính là có chút thu hút người khác. Nhưng không biết vì cái gì, ở trên chuyến xe lửa cao tốc đêm hôm đó, Nam Tương Mĩ thế nhưng vẫn nhớ mãi không quên gã nam nhân mà mình cũng không biết tên này.
Vị nhân vật vô cùng giỏi giang kia của Lâm Gia, ở trên xe lửa chỉ nói với nàng mấy câu, yêu cầu từ chối hôn sự giữa nàng và Đấu Hải, trong lòng Nam Tương Mĩ không nhịn được sinh ra một tia cảm giác rất thoải mái. Lần đầu tiên trong cuộc đời của nàng, nàng có thể tự mình an bài cuộc sống của mình. Từ trước đến giờ vẫn luôn bị gia đình sắp đặt gia giáo nghiêm cẩn, lần đầu tiên được cởi bỏ trói buộc, trong lòng cô gái mới lớn này kỳ thật vô cùng vui vẻ cùng hưng phấn.
Có lẽ bởi vì hiện tại là tháng bảy tiết Lưu Hỏa, có lẽ cũng là thời điểm khiến cho nàng có tư cách để mà lãng mạn một phen. Hứa Nhạc vừa lúc đó lại xuất hiện bên cạnh nàng, lại còn giúp đỡ cho nàng một trận, cho nên cũng không có gì lạ, khi Nam Tương Mĩ đối với gã nam nhân có đôi mắt hí kia lại có ấn tượng sâu đậm như vậy. Vốn tưởng rằng sau khi chia tay rồi, sau này cũng không còn cơ hội nào gặp lại nữa, nàng cũng đã có chút ngơ ngẩn một thời gian. Ai mà ngờ tối hôm nay tại tiệc rượu này lại gặp lại, chẳng lẽ đây lại là duyên phận hay sao?
Nam Tương Mĩ cứ suy nghĩ như vậy, trong lòng thoáng có chút khẩn trương. Sau đó không biết từ khi nào nàng đã đi tới đến trước mặt của Hứa Nhạc, nàng khẽ cúi đầu, hạ giọng trả lời:
- Chào anh!
Sau đó nàng ngẩng đầu lên, ngập ngừng một chút rồi nói:
- Có thể được biết tên của anh hay không?
Khuôn mặt của nàng quả thật cũng không tính là hút hồn người khác, so với vẻ đẹp lãnh khốc nhưng ẩn chứa một phong tư kinh diễm của Trâu Úc thì còn kém hơn rất nhiều. Thế nhưng khuôn mặt đoan trang tú lệ của nàng, cùng với mái tóc đen rậm cắt quá mang tai kia, cũng khiến người khác nhìn mà sinh ra một loại cảm giác cực kỳ thoải mái.
Đã cùng với thiên kim tiểu thư của Trâu Gia sống chung một mái nhà nhiều ngày như vậy, tự nhiên sức chống cự của Hứa Nhạc đối với mỹ nữ cũng mạnh hơn bình thường rất nhiều. Nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, cô gái trước mặt này quả thật rất xuất sắc. Nghe câu hỏi của cô gái kia, hắn giật mình, khẽ cúi đầu nói:
- Tôi tên là Hứa Nhạc.
Không biết cô gái hôn thê của Phác Chí Hạo đã chết kia có trong lúc than thở khóc lóc với bạn thân có nói ra tên của mình hay không, tâm tình của Hứa Nhạc có chút phức tạp thầm nghĩ trong lòng.
Nam Tương Mĩ thoáng khẽ nghiêng đầu một chút, nghi hoặc cau mày, nghe cái tên này quả thật có chút quen tai, nhưng nhất thời lại không nhớ nỗi đã nghe ở nơi nào.
Lúc này Bạch Ngọc Lan đã sớm lui xa về phía sau. Thân là thư ký riêng, hắn nghĩ rằng vào những trường hợp như thế này Hứa Nhạc cũng sẽ không thích sự tồn tại của mình.
Hứa Nhạc nói tên mình cho Nam Tương Mĩ nghe xong, đột nhiên cũng không biết nên nói cái gì nữa. Sau một phút xấu hổ cùng với trầm mặc, Nam Tương Mĩ cố thu hết dũng khí, thản nhiên nói:
- Hứa tiên sinh làm việc ở chỗ nào?
Loại trao đổi làm quen này quả thực khiến cho Hứa Nhạc hơi có chút ngẩn người, có chút không quen, hắn gãi gãi đầu cười ngờ nghệch một cái. Nam Tương Mĩ cũng nhịn không được che miệng nở nụ cười. Gia giáo nghiêm khắc mà nàng nhận được trước giờ thậm chí có chút cứng ngắc, từ trước đến giờ ngoại trừ Đấu Hải ra, nàng cũng ít khi nào có cơ hội nói chuyện với những người khác phái khác. Nàng không thể nào ngờ nổi, cái gã nam nhân tên Hứa Nhạc này, không ngờ lại có phản ứng cứng ngắc cũng không khác biệt gì với mình cho lắm.
Lúc Hứa Nhạc chuẩn bị trả lời, đột nhiên có mấy tiếng bước chân vang lên phía sau lưng hắn.
Một thân ảnh trực tiếp đi từ phía sau lưng lướt qua ngang người của hắn, có chút không lễ phép đụng mạnh vào đầu vai của hắn, mang theo vài gã cận vệ khuôn mặt lạnh băng đi lại đây, hết sức bất lịch sự ngăn ở trước mặt Nam Tương Mĩ và mình. Gã mới đến mỉm cười nói một câu gì đó với Nam Tương Mĩ, sau đó mới xoay người lại, lạnh lùng nhìn Hứa Nhạc.
Người mới đến là một gã nam nhân trẻ tuổi, mặc một bộ áo màu lam nhạt. Từ chất liệu vải bóng mượt cộng với bộ quần áo cắt hoàn mỹ, khiến cho trong luồng gió nhàn nhạt của mùa hè này mang theo một tia hơi thở trang trọng. Hắn xuất hiện trong buổi tiệc rượu cao cấp này, thật sự là vô cùng thích hợp. Thậm chí cho dù bản thân hắn có thể hiện phong cách hơi hơi kiêu ngạo một chút, nhưng đứng ở nơi này cũng không ai có thể nói một tiếng nào.
- Đấu Hải...
Nam Tương Mĩ có chút hờn giận, thế nhưng vẫn như trước bảo trì thanh âm của mình hết sức bình tĩnh, từ phía sau lưng Đấu Hải nói vọng ra. Nàng cũng không muốn người này hiểu lầm nàng cái gì, bởi vì nàng hiểu rất rõ ràng gia thế của gã thanh niên mới đến kia đáng sợ đến mức nào. Tuy rằng hiện tại đang trong buổi tiệc rượu cao cấp, hắn cũng phải nể mặt chủ nhân buổi tiệc mà không làm ra chuyện gì quá đáng. Nhưng nếu như Hứa Nhạc không biết thân phận thật sự của hắn, đắc tội với gã thanh niên này, nàng thật sự cảm thấy có chút áy náy.
- Tôi là hôn phu của Nam Tương Mĩ, Lâm Đấu Hải, còn anh là ai?
Lâm Đấu Hải nhìn Hứa Nhạc, nói một câu ý tứ thật sự tầm thường, nhưng từ ngữ khí của câu nói lại lộ ra một cỗ ý tứ khiến cho kẻ khác không vui.
Nghe được hai chữ Đấu Hải kia, Hứa Nhạc liền nhớ lại lời của gã nam nhân trên tàu lửa cao tốc Cao Thiết kia đã nói với Nam Tương Mĩ, biết đối phương nhất định có quan hệ không tầm thường với Nam Tương Mĩ, nên trong đầu hắn đã quên luôn sự va chạm không lịch sự trước đây, thế nhưng hắn không ngờ rằng đối phương cư nhiên lại nói ra câu nói ý tứ xem thường người khác như vậy.
- Những con cháu của Thất Đại Gia Tộc mà tôi quen biết, bình thường cũng tương đối lễ phép, lịch sự kia mà...
Hứa Nhạc liếc mắt nhìn Lâm Đấu Hải, mỉm cười nói.
Thất Đại Gia Tộc, ở trong lòng những công dân bình thường của Liên Bang, đích thực là những tồn tại xa xôi không thể nào với tới được. Cho nên theo bản năng mỗi người đều là tôn kính hoặc cúi đầu nể phục, nhưng Hứa Nhạc cũng không phải như vậy. Hắn đã từng tắm cho tiểu công chúa của Chung Gia, từng giúp Thái Tử gia của Thai Gia đi chơi gái, lại từng cùng với Lợi Thất thiếu gia đi biểu diễn thời trang, ăn chơi khắp nơi...
Thất Đại Gia Tộc ở trong mắt của hắn, cũng không hề có chút cảm giác thần bí chút nào, ngược lại trải qua khá nhiều hoàn cảnh, hắn cũng từng gặp qua vô số biến cố, cũng không hề xem trọng đám con cháu của Thất Đại Gia Tộc này. Lâm Đấu Hải, hóa ra là con cháu của Lâm Gia, nói tới nói lui như thế nào, Lâm Đấu Hải mặc dù cũng có chút tiếng tăm, nhưng nói thế nào chung quy cũng không bằng được Lâm Bán Sơn.
Nghe được những lời mà Hứa Nhạc nói, khuôn mặt của Lâm Đấu Hải khẽ biến, Nam Tương Mĩ thì có chút giật mình. Hai người nói thế nào cũng không nghĩ đến, cái gã nam nhân có cặp mắt nhỏ này tựa hồ ngay từ đầu đã biết rõ ràng gia thế của bọn họ.
Đúng ngay lúc này, điện thoại di động trong túi áo của Hứa Nhạc đột nhiên lại rung lên. Bắt điện thoại xong, sắc mặt hắn khẽ biến, một lúc sau chậm rãi thả lỏng, khẩn trương nói:
- Không có việc gì là tốt rồi, sao lại thông báo trễ như vậy? Tôi lập tức trở về ngay.
Vừa nói xong ba câu nói dồn dập kia, Hứa Nhạc quay lại gật đầu chào hỏi với Nam Tương Mĩ mấy câu, cũng không hề liếc mắt nhìn Lâm Đấu Hải cái này, đi lại giữa tiệc rượu, lôi Chu Ngọc ra khỏi đám người xung quanh, hạ giọng nói mấy câu gì đó, sau đó rất nhanh liền rời khỏi bữa tiệc rượu.
Bạch thư ký lúc nào cũng trầm mặc im lặng kia, không biết từ lúc nào đã lặng lẽ không một tiếng động đi tới phía sau lưng hắn, trong lòng cảm giác có chút kỳ quái. Cho dù là trong lúc đi vào khu vực trung tâm của Bộ Công Trình, Hứa Nhạc tựa hồ cũng không có biểu hiện hưng phấn cùng với khẩn trương như lúc này. Bên kia đầu điện thoại đến tột cùng là ai, đã thông báo chuyện gì với hắn?
Lâm Đấu Hải nhìn thân ảnh Hứa Nhạc vội vã rời khỏi bữa tiệc rượu kia, bên tai nghe thuộc hạ báo cáo gì đó, không khỏi trở nên phẫn nộ. Những đệ tử thế gia đều có sự bình tĩnh cần thiết, thế nhưng đối phương chỉ là một gã Chủ quản Kỹ thuật cấp của Công ty Bảo an Tịnh Thủy mà thôi, lại dám nói chuyện với hắn, cộng thêm một màn trước đây, hắn tuyệt đối không thể đối phương rời đi đơn giản như vậy.