Bạch Ngọc Lan đứng thẳng người dậy, nhẹ giọng nhỏ nhẹ báo cáo lại cho Hứa Nhạc.
Hứa Nhạc nhớ lại nội dung cú điện thoại vừa rồi, trong lòng chợt động, hiểu được rằng đại khái là những yêu cầu mà mình đề ra cho Thai Gia cũng đã được đáp lại. Hắn chỉ không ngờ rằng, trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, đối phương liền thật sự có thể kiếm ra một con robot để cấp cho mình.
Rời khỏi văn phòng, đi theo thang cuốn tự động đi xuống phía nhà kho ngầm. Trước khi tiến vào khu vực bảo mật, Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan trải qua ba tầng kiểm soát phân hình của hệ thống điện tử, mới có thể tiến nhập vào căn cứ trung tâm, lúc nào cũng được đề phòng sâm nghiêm kia.
Cánh cửa nặng nề mở ra, một đầu robot màu đen cao hơn sáu thước chợt xuất hiện trước mặt hai người bọn họ. Trên thân thể của con robot quân dụng Liên Bang này có mấy chỗ hư hỏng cũng không bắt mắt cho lắm. Lớp vật liệu bằng hợp kim sáng bóng bên dưới lớp sơn màu đen bên ngoài kia, liền thông qua những chỗ tổn hại đó mà thẩm thấu ra, phát ra hàn quang lóng lánh, hoan nghênh chủ nhân mới của mình.
Hứa Nhạc biết con robot thuộc quyền quản lý trực tiếp của mình kia, tuy rằng đời có chút cũ, so với đời hiện tại mà Quân đội Liên Bang đang sử dụng còn lạc hậu hơn không ít, nhưng hắn vẫn như trước cảm nhận được một sự xúc động trước giờ chưa từng có. Hắn khẽ hít mạnh một ngụm không khí có chút khô ráo quanh người, nói:
- Thông báo cho phía Bộ Công Trình Quả Xác, cuối tuần này chúng ta sẽ đi qua bên đó.
Bạch Ngọc Lan nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nghi hoặc liếc nhìn hắn một cái, nhẹ giọng hỏi:
- Không kéo dài nữa à?
- Không kéo dài nữa.
Hứa Nhạc nghĩ đến lời hối thúc của Trâu Phó Bộ Trưởng, nghĩ đến những chứng cứ bên trong cái máy tính xách tay của mình, nhìn thấy con robot của riêng mình ở trước mặt, cảm thấy tâm tình mình sảng khoái vô cùng, lớn tiếng nói:
- Tâm tình tôi rất tốt, không muốn tiếp tục chơi đùa với bọn họ nữa.
Trong lúc Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan đi đến chỗ của con robot màu đen kia, cách bọn họ khoảng . năm ánh sáng, ở bên ngoài ba tinh hệ của Thủ Đô Tinh Quyển, bên cạnh một tòa núi nằm trên một cao nguyên bên cạnh Đông Hải ở một tinh cầu nào đó trong Liên Bang, Cận quản gia, lúc này đang mặc một bộ lễ phục trang nghiêm màu đen, sau khi ngắt điện thoại, bước dọc theo một cái hành lang bằng gỗ quý, do nhiều đoạn hành lang điêu khắc tinh xảo mà thành, đi vào một tòa kiến trúc mang phong cách cổ điển dựa hẳn vào lưng chừng núi.
Đây là một tòa cung điển hoàn toàn mang phong cách Hoàng triều cổ xưa. Trong cái thời kỳ Hiến Lịch này, những di tích của Hoàng triều trong Liên Bang cũng đã bị thời gian vô tình kia dần dần hủy diệt đi hết, chỉ còn lại một số kiến trúc kiểu cổ tại một số đặc khu hẻo lánh nào đó, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của một số chuyên gia học thuật nghiên cứu lịch sử nào đó, mới được bảo tồn lại. Tòa cung điện này trong hơn mấy vạn năm nay, đại khái cũng chỉ có thể dùng hình tượng quang mang tiêu tán trong dòng lịch sử để hình dung. Nhưng mà những mái cong màu vàng nhạt, những cột trụ lớn hình tròn màu sẫm, những bức tường màu trắng tinh mang theo một ít vết loang lỗ, mới có thể nhắc nhở cho mọi người về niên kỷ của nó và sự uy nghiêm của nó.
Toàn bộ tòa cung điện được xây dựng dựa hẳn vào vách núi, mặt hướng về biển rộng, đầu chạm lên đỉnh núi. Sáng sớm nghênh đón ánh sáng đầu tiên mà mặt trời chiếu rọi lên thế gian, tối đến lại lặng nghe tiếng thông reo cuối cùng... Chỉ tiếc là ngay sau tòa núi kia lại là một tòa cao nguyên cực lớn đột nhiên chắn lại, cho nên cảnh trí tuy đẹp, nhưng lại ít người đến đây...
Tòa cung điện cổ này đã được đưa vào danh sách bảo tồn của Liên bang, cứ mỗi một Hiến Lịch bắt đầu sẽ được Liên Bang tiến hành đại tu một lần. Nhưng nó cũng không phải là một thắng cảnh du lịch nào cả, quyền sở hữu tựa hồ cũng không nằm trong tay của Liên Bang, cho nên cơ quan bảo hộ cũng bất lực, dần dần đã quên mất sự tồn tại của nó, khiến cho nó lộ ra một cỗ hơi thở tang thương. Tựa hồ như sau bao nhiêu năm lắng nghe tiếng thông reo sau núi, lắng nghe tiếng sóng vỗ rì rào của từng làn sóng biển ở trước mặt, tòa cung điện này sẽ mãi sừng sững với thời gian.
Ánh mặt trời mãnh liệt chiếu rọi lên trên mái hiên được lót bằng vô số mảnh ngói bằng ngọc lưu ly, phản xạ ra những quang mang nhẹ nhàng. Cận quản gia khẽ cúi đầu, đứng trong một căn phòng nhỏ bên hông của tòa cung điện kia, hạ giọng nói với vị phu nhân đang bận rộn không ngừng bên trong căn phòng kia:
- Tối hôm nay Trầm Cách sẽ đi gặp Hứa Nhạc. Nghe nói trong tay của Hứa Nhạc có một ít tài liệu quan trọng gì đó, có lẽ có quan hệ tới Mạch Đức Lâm.
Vị phu nhân bên trong nghe xong câu nói đó, cũng không có phản ứng gì, vẫn như trước cúi đầu, nhẹ nhàng chuẩn bị đồ ăn... Con dao bếp dài nhọn cầm trong đôi bàn tay trắng nõn của bà ta, rất nhanh chóng cắt từng miếng đồ ăn trên tấm thớt lớn, phát ra từng tiếng cách cách cách cách buồn tẻ khiến người khác có chút phiền toái. Những hành tỏi bên trên tấm thớt kia thông qua những thanh âm cách cách này dần dần biến thành những miếng nhỏ đẹp mắt...
Cận quản gia im lặng chờ đợi. Ông ta biết rõ mỗi khi phu nhân làm việc nhà, ngoại trừ là Thái Tử gia ra, cũng không có ai có thể quấy rầy bà ta phải dừng lại. Chỉ có điều, tin tức hôm nay mà Trầm Cách đưa tới tựa hồ như là có quan hệ với Nghị Viên Mạch Đức Lâm... Chuyện liên quan đến Tổng tuyển cử Tổng Thống Liên Bang như thế này, hắn phải trong thời gian nhanh nhất đi báo cáo lại cho phu nhân.
Nhìn theo bóng dáng bận rộn của Thai phu nhân, trên mặt lại mang theo một nụ cười nhẹ nhàng bình tĩnh. Cận quản gia trong lúc nhất thời cảm giác có chút ngơ ngẩn. Ông ta đã làm việc với phu nhân bao nhiêu năm rồi? Mặc dù đây là chuyện có khả năng ảnh hưởng đến cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống Liên Bang, cũng không khiến cho cảm xúc của người phụ nữ này dao động quá lớn. Người phụ nữ có quyền lực lớn nhất Liên Bang này, có phải là trời sinh ra đã có được loại khí chất như vậy hay không?
Bật lửa đốt nóng cái chảo, bỏ mớ hành tỏi vào trong, sau đó lại bỏ vào những miếng thịt dê trơn nhẵn... Một mùi thơm lạ lùng chợt tràn ngập trong căn phòng nhỏ bên cạnh tòa cung điện. Một lúc sau, Thai phu nhân đem đồ ăn bên trong cái chảo kia đổ ra một cái đĩa nhỏ, sau đó mới nhẹ nhàn thở ra một hơi, cảm giác hài lòng, đưa tay lau đi vài giọt mồ hôi đẫm trên gương mặt ửng đỏ kia.
Tùy tiện ngồi xuống trước cái bàn đá trắng trong vườn của cung điện, hai nữ hầu cận ôn nhu đã sớm chuẩn bị sẵn bát đũa cùng với cơm trắng. Một cái bàn đá, một cái ghế tre... Thai phu nhân ngồi ở phía trước bàn đá, nhẹ nhàng gắp một miếng thịt dê bốc khói cùng với mùi thơm mạnh mẽ đặt vào trong bát cơm, cẩn cẩn thận thận cắn một miếng. Sau khi thưởng thức một lúc sau, khẽ mỉm cười nói:
- Lần sau khi Tiểu Nguyên trở về, nhất định phải nói với nó tay nghề của ta đã tiến bộ rồi...
Cận quản gia lúc nào cũng đứng phía sau người của bà ta, mãi đến lúc này cũng vẫn trầm mặc không nói gì.
Ánh sáng mặt trời mặc dù nóng bức, nhưng nơi này có gió biển lồng lộng, cho nên cũng không hề có cảm giác khô nóng. Chỉ là ăn xong một chén cơm trắng, hơn nửa đĩa thịt dê nấu với đậu, chóp mũi của Thai phu nhân vẫn như trước chảy ra một chút mồ hôi. Thai phu nhân đặt đũa xuống, nữ hầu bên cạnh rất nhanh mang trà tới, thu thập chén đũa, rất nhanh lui về phía sau.
Trên bàn đá lúc này còn lại một ấm trà, hai cái tách. Thai phu nhân tự mình rót một tách, sau đó nhẹ nhàng chỉ chỉ vào cái tách trống còn lại. Cận quản gia bước đến, tự mình rót một tách, sau đó cũng không có ngồi xuống, chỉ là nhẹ nhàng đứng đó uống từng ngụm.
Tách trà này là do đá bạch ngọc trên Mặc Sơn đẽo gọt mà thành. Bên trong màu đá tự nhiên lộ ra một cảm giác lạnh lẽ đến tận tâm phế của người uống. Chất liệu tách trà tuyệt đối quý giá không tầm thường. Loại trà là trà Hàn Thiết Sơn Đông thời cổ xưa, khi pha chế lại dùng loại nước của hồ Hàn Đàm vạn năm trên núi Tuyết Sơn. Loại trà này sau khi hái, dùng nước rửa sơ một lần, sau đó ướp lạnh khoảng phút, rồi dùng nước Hàn Đàm Tuyết Sơn pha chế, dùng tách bằng đá của Mặc Sơn để uống, mùi vị thơm thoang thoảng, uống vào cổ họng đã có một cảm giác mát lạnh cùng với mùi thơm ngát bốc lên.
Trong lòng của Cận quản gia đã được mùi vị thơm ngát này choáng ngập, tay hắn khẽ cảm nhận được hơi lạnh của tách trà bằng đá của Mặc Sơn, một tia cảm giác gấp gáp trong lòng cũng theo một tách trà này mà biến mất không thấy, tư thế đứng thẳng của ông ta cũng ổn định hơn rất nhiều.
- Việc điều tra thông tin ở Đại khu Đông Lâm tiến hành thế nào rồi?
Thai Phu Nhân chậm rãi buông tách trà xuống, cũng không nhìn ra cảnh biển rộng trước mặt, mà khẽ liếc mắt nhìn về phía một cánh cửa sổ tại một góc của cung điện. Nơi đó tựa hồ như có một người nào đó đang nhìn bà ta.
Cận quản gia cũng không cảm thấy kỳ quái khi phu nhân không quan tâm đến chuyện liên quan đến Tổng tuyển cử Tổng Thống, mà lại quan tâm đến chuyện cũ tại Đại khu Đông Lâm hai năm về trước. Bởi vì tuy rằng ông ta cũng chưa nói ra những tin tức của chuyện này, nhưng mơ hồ cũng đoán được sự quan tâm đặc biệt của Thai phu nhân đối với những chuyện có liên quan đến Giáo sư Cận. Hơn nữa kết quả mà ông ta điều tra ra được cũng thật sự là đáng sợ dị thường, ông ta cũng đang chuẩn bị hồi báo về chuyện này.
- Đông Lâm cách đây quá xa, cho nên cũng chỉ kịp tiến hành hồi báo từ xa.
Cận quản gia biết cần phải báo cáo trực tiếp thì mới có cảm giác chính xác hơn, nhưng mà chuyện này cũng không có biện pháp nào cả. Ông ta nhẹ giọng nói:
- Dư Phùng sau khi chạy thoát khỏi sự truy nã của Liên Bang, đã dùng tên giả là Phong Dư. Tại Đại lộ Hương Lan Hà Tây Châu đã mở một cửa hàng sửa chữa đồ gia dụng.
Nếu là thời điểm bình thường, bản thân Cận quản gia cũng sẽ cho rằng những thông tin báo cáo kia cũng không hề quan trọng gì, bởi vì bản thân ông ta thật sự không biết cái gã Bảo Dưỡng Sư phản bội kia có quan hệ gì với Giáo sư Cận, nhưng đây là thông tin mà phu nhân đặc biệt chú ý, cho nên ông ta đem toàn bộ những thông tin mà mình nhận được, tất cả những chi tiết toàn bộ nói lại một lần... Cho dù đó là những tin tức mà trước đây phu nhân cũng đã từng biết rồi.
Thai phu nhân im lặng ngồi bên cạnh cái bàn đá lắng nghe. Tư thế ngồi của bà ta so với bất cứ kẻ nào khác trong Liên Bang cũng không giống nhau. Thân thể hơi ngả về phía sai, dựa hẳn lên trên đùi của mình, tựa hồ là một loại tư thế ngồi chồm hổm vậy. Cái lưng của bà lại cực kỳ thẳng tắp, giống như thân cây bạch dương vậy. Bộ quần áo màu sẫm làm bằng vải bông thượng phẩm khá lớn, che khuất đi đôi giày vải dưới chân, cũng đã hoàn toàn che khuất đi những đường cong thân thể vốn được chăm sóc vô cùng tốt. Bà ta đúng là thật sự đang cẩn thận lắng nghe Cận quản gia báo cáo. Thân thể trang nghiêm cùng khuôn mặt nghiêm túc lắng nghe, cặp mắt của bà ta cũng càng lúc càng sáng lên.
Một gã đào phạm Liên Bang đã bị Cục Hiến Chương xác định đứng đầu danh sách truy nã, không ngờ lại có năng lực ở một nơi tịch mịch, trên một cái tinh cầu quặng mỏ hoang vu mà lăn lộn suốt mười mấy năm, còn nhận được một gã học trò nữa. Khóe môi của Thai phu nhân nở ra một nụ cười lạnh.
- Bên trong gian hàng sữa chữa của Dư Phùng có một đứa học việc, tên là... Hứa Nhạc.
Khi Cận quản gia nói đến cái tên này, thanh âm của hắn khẽ ngừng lại một chút, lại liếc mắt nhìn lên mặt của Thai phu nhân, phát hiện ra phu nhân cũng không hề toát ra vẻ kinh ngạc gì, hắn mới im lặng tiếp tục nói tiếp:
- Rất nhiều người có thể chứng minh chuyện này. Lúc đầu tôi cũng rất ngạc nhiên, nhưng về sau điều tra lại, thì gã Hứa Nhạc kia cũng không phải là Hứa Nhạc hiện tại này.
- Bởi vì bên trong hồ sơ của Cục Hiến Chương có ghi lại, cái gã cô nhi Hứa Nhạc tại Đại khu Đông Lâm kia, đã được Cục Hiến Chương xác nhận là tử vong rồi. Bởi vì hắn là đương sự nằm trong danh sách đứng đầu, cho nên Máy tính trung ương đã tiến hành biện pháp xác nhận chặt chẽ nhất. Bên trong Cục Hiến Chương cũng không có người nào có thể gian lận được.
Cận quản gia trầm mặc một lúc sau mới nói tiếp:
- Cho nên, nói theo ý nghĩa pháp luật, trong những hồ sơ của Liên Bang, cái gã Hứa Nhạc kia đã sớm chết tại hai năm trước rồi.
Cận quản gia nhẹ nhàng híp cặp mắt hí của ông ta lại, tựa hồ ngay cả bản thân ông ta cũng có chút không tin tưởng những tin tức hồi báo từ phía Đại khu Đông Lâm kia, khẽ cúi đầu nhẹ giọng nói:
- Trong trường hợp đó, những nhân viên công tác của chúng ta đã cần hình chụp của Hứa Nhạc đi tiến hành xác nhận... Những cư dân của Đại lộ Hương Lan cùng với Phố Chung Lâu, cũng đều cực kỳ khẳng định, Hứa Nhạc chính là Hứa Nhạc.
Hứa Nhạc chính là Hứa Nhạc... Đây là một câu nói vô cùng thú vị. Hai tay của Thai phu nhận nhẹ nhàng im lặng đặt lên trên đùi của mình, im lặng nhìn về phía Đông Hải sâu thẳm ở phía trước tòa cung điện, nhẹ giọng nói:
- Chuyện này cũng đã xảy ra hơn hai năm rồi, đám dân chúng ở đó làm sao có thể khẳng định chính xác được? Bức ảnh kia chụp lại cũng chỉ là tương đối mà thôi. Cái gã Hứa Nhạc tại Đông Lâm kia cùng với Hứa Nhạc ở đây tuy rằng cực kỳ giống nhau, nhưng mà khuôn mặt theo thời gian cũng sẽ có sự biến đổi...
Cận quản gia khom người trả lời:
- Ngũ quan cực kỳ giống nhau, sau đó là nụ cười. Đám dân chúng của Hà Tây Châu tựa hồ không thể nào quên được nụ cười của gã thiếu niên học việc bên trong cửa hàng sửa chữa đồ gia dụng kia mỗi khi được mọi người nhờ cậy. Nghe nói Hứa Nhạc lúc trước khi còn ở Đại khu Đông Lâm, thật sự được hàng xóm láng giềng yêu thích.
Hắn không ngờ lại là cái nguyên nhân này, cho nên nhịn không được bật cười một tiếng.
Cận quản gia trầm mặc một lúc sau mới nói:
- Cho tới bây giờ cũng không ai cho rằng cái Máy tính trung tâm kia của Cục Hiến Chương lại phạm sai lầm. Tôi cũng không cho rằng là như vậy. Cho nên theo như tôi phân tích, chỉ có hai loại khả năng.