Chỉ có những phi công ưu tú nhất, mới có thể tiến hành điều khiển một con robot nặng nề như vậy, dưới tốc độ nhanh chóng đến như vậy, mới có thể làm ra những phản ứng tốc độ lưu loát đến như vậy.
Hệ thống thu thập số liệu điện tử được lắp đầy trên trần nhà của phòng cơ chiến, đang không ngừng làm việc điên cuồng, tiến hành thu thập những số liệu của con robot màu đen bên dưới, trung thực truyền hết lên trên đài khống chế kia. Đám nhân viên công tác khẩn trương nhìn những số liệu này, đều nhịn không được há họng thở hắt ra một hơi, vô cùng khiếp sợ.
Con robot này từ khi bắt đầu khởi động, cho đến bây giờ cũng chưa từng có đình chỉ lại chút nào. Toàn bộ cuộc thí nghiệm kiểm tra tốc độ cao dài hơn phút này, đúng là được hoàn thành một mạch a, giống như là dòng nước chảy của Trường Giang và Hoàng Hà, không hề ngừng nghỉ. Mà những số liệu quỹ tích do hệ thống điện tử truyền về, đã chứng minh rõ ràng trong khoảng thời gian này, tốc độ điều khiển tay của gã phi công bên trong con robot kia đã đạt tới một trình độ cực kỳ khủng bố.
Mặc dù bản thân Hứa Nhạc cũng từng tiếp xúc với việc thao tác robot chẳng bao lâu, cũng có thể nhìn thấy những động tác nhanh nhẹn lưu loát của con robot kia mà nhìn ra được rất nhiều thứ. Nhìn thấy một gã phi công cực kỳ thiên tài, có được năng lực điều khiển robot cường hãn đến như thế, khiến cho trong lòng người ta phát sinh ra một tia mỹ cảm động lòng người.
Một tiếng đích đích nhỏ vang lên, con robot màu đen kia sau khi hoàn thành xong một động tác uyển chuyển, trong khoảnh khắc đã xoay chân cực nhanh, vững vàng đứng vững trên mặt đất. Toàn bộ thân thể con robot không hề có một tia run rẩy nào, dùng một động tác chiến thuật tiêu chuẩn cực kỳ hoàn mỹ để hoàn thành toàn bộ cuộc thí nghiệm.
Một tiếng phốc phốc xuy xuy nhỏ chợt vang lên, hệ thống áp súc không khí bên trong phòng kín kia được mở ra... Cánh cửa khoang điều khiển con robot màu đen bật mở, một gã nam nhân thanh tú chợt từ trên con robot kia nhảy xuống. Hắn theo thói quen đút hai bàn tay vào trong túi quần, cũng không để ý đến một giọt mồ hôi đang vương trên sợi tóc mai...
Hệ thống neo giữ tự động bắt đầu lặng lẽ không một tiếng động vươn ra, chạm vào con robot màu đen khổng lồ, cố định lại, phát ra một thanh âm nhẹ nhàng mềm mại. Từ phía mặt đất bóng loáng rắn chắc bên dưới, có bốn cánh tay cố định lớn, vươn ra, thò vào bên trong khoang điều khiển nơi bụng của con robot, bắt đầu tiến hành khống chế hệ thống máy tính cùng với việc thu thập số liệu điều khiển nội bộ... Mọi chuyện nhìn qua đều có vẻ vô cùng trật tự...
Nhưng mà quang cảnh bên dưới bục điều khiển đã sớm là một mảnh náo nhiệt... Nhìn thấy gã nam nhân thanh tú kia từ từ bước đến gần, đám nhân viên hậu cần kỹ thuật trong căn cứ lòng đất của Tổng bộ Công ty Tịnh Thủy bắt đầu vỗ tay, bắt đầu dậm chân, cũng có người thậm chí huýt sáo, thổi còi vang ầm cả lên...
Đời này của bọn họ đã từng xem qua thí nghiệm robot nhiều vô cùng, sớm cũng đã có chút chai sạn với những cuộc thí nghiệm gọi là xuất sắc rồi. Nhưng mà hôm nay gã thư ký của Tiểu đội này lại mang đến cho bọn họ một sự kinh hỉ thật lớn. Những số liệu thí nghiệm lúc trước con robot màu đen truyền về, đã thập phần kinh người rồi. Phi công nào mà có được năng lực điều khiển robot như thế này, nếu ở trong Quân đội Liên Bang, khẳng định là một gã phi công vương bài.
Đương nhiên, Công ty Bảo an Tịnh Thủy thân là khẩu súng ngầm bí mật lớn nhất của Quân đội Liên Bang, cũng từng có những gã phi công vương bài của Quân đội Liên Bang từng thay đổi thân phận tới nơi này chấp hành những nhiệm vụ cao cấp. Nhưng những gã phi công vương bài cao cao tại thượng này, cũng không có trú ngụ lâu dài trong căn cứ Tổng bộ, thậm chí còn có những gã, ngay sau khi kết thúc xong nhiệm vụ của mình, đã lập tức quay trở lại trong Quân đội, ngay cả Tổng bộ của Công ty Tịnh Thủy cũng không hề ghé qua một lần nữa.
- Có cần phải tắm rửa một chút hay không?
Hứa Nhạc đi xuống khỏi bục điều khiển, nhìn Bạch Ngọc Lan đang cúi đầu ở dưới nói. Gã nam nhân thanh tú này luôn có thói quen thích cúi đầu lặng lẽ, không biết có phải là vì muốn che dấu bớt đi ngũ quan quá mức thanh tú trên mặt mình hay không. Hay là hắn không muốn nhìn thấy quá nhiều thứ xung quanh?
- Không cần... Cũng không có đổ quá nhiều mồ hôi...
Bạch Ngọc Lan nhẹ nhàng trả lời.
Tiếng vỗ tay, huýt sáo cổ vũ trên bục điều khiển, trên hành lang quan sát vẫn còn tiếp tục chưa dứt. Hứa Nhạc quay đầy lại nhìn bọn họ, mỉm cười hỏi:
- Bên trong Quân đội có phải là cũng có loại cảm giác giống như vậy không?
Bạch Ngọc Lan thoáng trầm mặc một lúc sau mới nói:
- So với nơi này còn khoa trương hơn một chút.
Hứa Nhạc lúc trước tận mắt nhìn thấy Bạch Ngọc Lan điều khiển robot di chuyển như nước chảy mây trôi, tuy rằng cũng không có tiến hành đối chiến thực tiễn, nhưng hắn cũng hiểu rất rõ ràng gã nam nhân thanh tú này quả thật là rất giỏi. Bằng không thì lúc trước Quân đội Liên Bang cũng sẽ không đem nhiệm vụ thí nghiệm con robot thế hệ mới của Liên Bang giao cho Tiểu đội bọn họ.
Vấn đề là ở chỗ, Tiểu đội mặc dù là trở thành người chịu tội thay cho lần thí nghiệm thất bại lần đó, nhưng mà mặc dù các thành viên chiến đấu bình thường trong Tiểu đội đều đã bị triệu hồi về các đội ngũ quân đội tương ứng trước đây của bọn họ hoặc là cho nghỉ phép dài hạn không lương, lại chỉ còn có mỗi mình Bạch Ngọc Lan là còn được ở lại trong Công ty Tịnh Thủy... Một gã phi công vĩ đại đến như vậy, Quân đội Liên Bang làm thế nào lại có thể bỏ qua cho được cơ chứ?
Hai người chầm chậm bước ra ngoài căn cứ, Hứa Nhạc đột nhiên mở miệng hỏi:
- Cậu lúc trước xuất thân từ doanh đội nào trong Quân đội?
- Đội robot bọc thép Đặc chủng, Sư đoàn , Quân Khu I.
Bạch Ngọc Lan biết hắn đang nghi vấn chuyện gì, nhàn nhạt nói:
- Ba năm trước chúng ta trong lúc đang chấp hành một nhiệm vụ bí mật bên ngoài Bách Mộ Đại, đã gặp phải một đội Robot Đặc chủng Hoàng Gia của Đế Quốc, toàn quân bị diệt... Một mình tôi trốn thoát trở về Chiến hạm tiếp ứng...
Lời nói mặc dù là bình tĩnh, tự nhiên, thế nhưng Hứa Nhạc lại có thể từ trong những lời này nghe ra một tia đau xót cùng với không cam lòng.
Từ mười mấy năm trước sau khi đại chiến chấm dứt, Liên Bang và Đế Quốc bên ngoài mặc dù là vẫn duy trì hòa bình chung, nhưng trên thực tế, song phương vẫn ở tại một số Tinh Vực biên giới không ngừng tiến hành xung đột vũ trang nho nhỏ. Những xung đột cùng với đụng độ thương vong linh tinh cho tới bây giờ cũng chưa từng ngừng nghỉ. Tại khu Tinh vân Triết Luân của Đại khu Tây Lâm nơi Quân Khu IV đóng đô, chính là con đường thông đạo không gian giữa Liên Bang và Đế Quốc, là nơi phân tranh chính yếu của song phương. Mấy năm nay tại các tinh cầu tài nguyên, thậm chí là một số tinh cầu hoang vu ven đó, chiến tranh vẫn cứ một mực kéo dài chưa từng ngớt. Mà tại khu vực Tam giác Tinh Vực Bách Mộ Đại, lại là nơi tốt nhất để song phương cùng thử nghiệm lẫn nhau về lực lượng quân sự hai bên.
- Tôi thân là Tiểu đội trưởng, lại bỏ đội trốn chạy một mình, vốn là phải ra tòa án quân sự Liên Bang, thế nhưng do thượng cấp trực tiếp của tôi không ngừng xin cho, nên tôi cũng chỉ bị điều đến Công ty Bảo an Tịnh Thủy là một chức thư ký không có thượng cấp, cũng đã ngồi không trong này mấy năm rồi. Tính cách tôi có chút quái dị, hở ra là giết người, mở miệng thì chỉ nói tới tiền, cho nên cũng không có ai thích tôi cả.
Chỉ lần này là lần duy nhất Bạch Ngọc Lan đơn giản kể lại lai lịch cùng với bối cảnh của mình, từ đó về sau hắn cũng không hề nói với Hứa Nhạc bất cứ điều gì về mình nữa. Thói quen này vẫn duy trì mãi đến thật lâu về sau.
Hai người đi ra khỏi căn cứ ngầm dưới lòng đất, đi theo con đường hành lang di chuyển tự động, đi tới một sân rộng bên cạnh tòa nhà chính của Công ty Bảo an Tịnh Thủy. Lúc này trời đã chạng vạng tối, vầng Thái dương của tinh hệ đã di động dần về phía trời Tây, phát ra quang mang màu đỏ au, chiếu rọi khắp nơi trên bầu trời của nông trường rộng lớn của Liên Bang sát bên vách tường của Công ty Bảo an Tịnh Thủy, đem mớ rau của xanh ngát trên nông trường chiếu rọi thành một màu đỏ rực rỡ.
Hứa Nhạc mở bật lửa, châm vào đầu điếu thuốc lá trên môi mình. Hắn cũng không có mời Bạch Ngọc Lan hút thuốc, bởi vì biết đối phương không có thói quen này. Ánh mắt Hứa Nhạc khẽ liếc lên thân thể gầy yếu của Bạch Ngọc Lan đang khẽ dựa vào vách tường của tòa nhà chính, tâm tình không khỏi có cảm giác quái dị. Một thân thể bình tĩnh nhỏ gầy một cách thần kỳ, giống như một cô gái yếu đuối vậy, nhưng mà khi tiến vào trong một con robot, lại có thể biến con robot nặng nề kia thành một con báo săn hung mãnh, nhanh nhẹn như vậy sao?
- Có thể dạy tôi cách điều khiển robot hay không?
Hứa Nhạc rít một hơi thuốc, giống như là đột nhiên vô tình nghĩ tới chuyện này vậy, thuận miệng nói ra.
Sự hiểu biết hiện tại của hắn đối với robot cũng đã cực kỳ sâu sắc. Lúc trước khi còn ở Đại học Lê Hoa, hắn cũng đã từng vô số lần tiến hành diễn luyện rồi, còn cùng Thai Chi Nguyên tiến hành khá nhiều lần đối chiến so tài nữa. Nhưng hôm nay hắn tận mắt chứng kiến Bạch Ngọc Lan điều khiển robot, hắn mới biết được khả năng của mình so với gã này chênh lệch lớn đến mức nào. Quan trọng nhất là cũng không phải chỉ cần điều khiển cho con robot hoạt động là được, mà là trong những cử động của nó còn phải mơ hồ toát ra một loại cảm giác nhẹ nhàng thoải mái nữa.
Hứa Nhạc tin chắc rằng, dưới tình huống tiên quyết là không sử dụng hệ thống cảm ứng suy nghĩ kia, nếu như Bạch Ngọc Lan cùng mình tiến hành robot đối chiến, chỉ cần trong hai hiệp, liền có thể thành công lợi dụng tốc độ của con robot, đột phá tầng phòng ngự của con robot mình điều khiển, hoàn toàn đánh bại mình.
- Với sự hiểu biết của anh về kết cấu, cấu tạo robot, muốn nắm vững việc điều khiển robot cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Bạch Ngọc Lan thật sự không ngạc nhiên đối với yêu cầu này của Hứa Nhạc.
Hắn dựa lưng vào vách tường của tòa nhà, nhìn những vườn rau bạt ngàn bên ngoài lớp hàng rào, hạ giọng nhẹ nhàng nói một cách nhỏ nhẹ:
- Khi tôi điều khiển robot quân dụng trên chiến trường, thông thường đều có bảng điều khiển đặc chế. Những bảng điều khiển này dùng để đơn giản hóa các chỉ lệnh, thay đổi phương hướng đối với cách khống chế vận hành con robot. Bên dưới bảng điều khiển là khoảng cái cấu kiện cực kỳ nhạy cảm, cũng có tác dụng tăng cường khả năng cảm ứng của bảng điều khiển. Chẳng qua là trên cơ bản chúng dùng để khống chế hệ thống hỏa lực của robot quân dụng... Con robot mô hình mà lúc trước anh từng tiếp xúc qua, cũng không có bố trí hệ thống điều khiển này, cho nên trước hết, anh cần phải làm quen với loại cấu kiện này... Sau khi quen thuộc đối với loại hệ thống này, anh liền phải làm quen đến những động tác bài bản của hệ thống quân đội đã từng thí nghiệm qua, tạo thành bài học điều khiển cơ bản trong Quân đội. Đó là hệ thống động tác dành riêng cho trận hình đột kích tam giác.
Hứa Nhạc cảm thấy có chút tò mò, quay sang hỏi:
- Cái này tôi cùng từng nghe nói qua rồi. Hình như khi anh điều khiển robot khi nãy cũng không có thể hiện những loại động tác gì liên quan đến trận hình phòng ngự thì phải.
- Ưu thế lớn nhất của robot trong chiến tranh hiện tại đó chính là tính cơ động của nó. Tuy rằng khả năng kháng đạn của hệ thống áo giáp hợp kim của robot cũng đã là phi thường khủng bố rồi, nhưng mà cũng không thể nào thừa nhận nổi lực công kích tập trung của hỏa lực lớn, cho nên cần phải chú ý, đó chính là 'dính bước đi'...
'Dính bước đi' rõ ràng là ngôn ngữ chuyên ngành của đám quân nhân điều khiển robot trong Quân đội Liên Bang, Hứa Nhạc nghe qua cũng chẳng hiểu nổi là nói cái gì.
- Đó chính là len lén đi sờ mông của một cô gái xinh đẹp trên phố, thừa dịp gã bạn trai của cô ta đi kế bên còn chưa kịp phản ứng lại thì bỏ chạy đi chỗ khác.
- Ách... dùng hình tượng như vậy để mà hình dung, quả thật hiếm thấy, nhưng cũng rất dễ hiểu.
- Đúng rồi, những lời này thật sự là do đám quân tiền nhiệm đội robot đặc chủng của Quân Khu IV lưu truyền ra ngoài... Bởi vì rất tượng hình, cho nên mọi người ai cũng nhớ rất kỹ càng...
Bạch Ngọc Lan cúi đầu nói:
- Robot xét theo một số khía cạnh đặc thù nào đó, trời sinh là một loại vũ khí chiến đấu có lực phá hoại cực kỳ khủng bố. Nếu dùng robot để tiến hành phòng ngự, đó thật sự là một sự lãng phí cực lớn, còn không bằng thay thành mấy chục chiếc xe thiết giáp mọi địa hình nữa... Đội quân robot đặc chủng của Quân đội Liên Bang, từ trước đến giờ cũng không có thói quen tiến hành trận hình phòng ngự...
Gã nam nhân thanh tú kia tiếp tục dùng một loại ngữ khí nhàn nhạt mà trào phúng nói:
- Trong khắp cả vũ trụ này, cũng chỉ có đám quân robot của bọn Đế Quốc bên kia mới sử dụng robot tiến hành trận hình phòng ngự chuyên môn mà thôi... Bởi vì đám Robot Hoàng Gia Đế Quốc kia, quan trọng nhất chính là bảo hộ sự an toàn của đám hoàng tử công chúa tôn quý kia...
Hứa Nhạc nhún nhún vai... Ngoại trừ đám binh sĩ tù nhân của Liên Bang bị Đế Quốc bắt giam trong chiến trận, được Quân đội Liên Bang cứu về, không ngừng khóc rống, thề cùng Đế Quốc quyết không đội chung trời mà hắn từng được xem qua trên TV, hắn đối với cái quốc gia đối địch xa xôi kia, thật sự cũng chẳng hề có cảm nhận trực quan hay là thù hận mãnh liệt gì cả... Chẳng qua nghe Bạch Ngọc Lan nói mấy câu này, trong đầu hắn cũng không nhịn được xuất hiện một hình ảnh cực kỳ buồn cười, nhịn không được bật cười thành tiếng.
Bạch Ngọc Lan đột nhiên quay sang nhìn chằm chằm vào mặt Hứa Nhạc, thần tình nghiêm túc nói:
- Đương nhiên, nếu như anh có thể giúp cho Liên Bang hoàn thành được con robot có hệ thống cơ động mạnh gấp bốn lần loại robot thông thường, như vậy cũng không có hình tượng trực quan đáng sợ nào để hình dung được nó. Một con robot kinh khủng như vậy, hoàn toàn có thể ngay trong nháy mắt xâm nhập thẳng vào chiến trường. Cho dù nó có bị cả một đại đội Robot bọc thép đặc chủng Hoàng Gia của Đế Quốc bao vây xung quanh, cũng hoàn toàn có thể đột vây trở về.
- Muốn hoàn toàn quen thuộc với con robot thế hệ mới này, đám phi công của quân đội nhất định cũng phải có thời gian để thích ứng... Thậm chí lại phải nghiên cứu ra những chiến pháp mới nữa, lúc đó mới có thể đem hiệu quả của con robot này hoàn toàn phát huy lên đến tận cùng... Chuyện này cũng cần một thời gian rất dài. Để hoàn thành việc nghiên cứu chế tạo thành công con robot, hơn nửa để cho Quân đội Liên Bang làm quen với nó, sau đó đưa lên chiến trường, ít nhất cũng cần thời gian một năm rưỡi nữa mới được.
Hứa Nhạc nãy giờ vẫn trầm mặc, đột nhiên mở miệng hỏi:
- Anh đã chuẩn bị sẵn sàng hay chưa?
Bạch Ngọc Lan vẫn như trước cúi đầu đứng đó, ánh mắt thanh tú khẽ híp lại một chút. Từ lần trước sau chuyến hành trình đi đến Cảng Đô, hắn đã biết Hứa Nhạc muốn an bày sắp xếp cho mình làm cái gì rồi. Chỉ là bất luận nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa, hắn cũng không thể nào kháng cự nổi sự hấp dẫn này.
- Anh chính là phi công đầu tiên được lái thí nghiệm con robot thế hệ mới của Liên Bang...
Hứa Nhạc nhìn hắn, nghiêm túc nói. Dù sao Bạch Ngọc Lan cũng đã từng lái qua robot song động cơ, ở phương diện này tự nhiên là có được ưu thế trời ban. Hơn nữa Hứa Nhạc cũng không có khả năng tự mình đi lái nó, hắn cũng không muốn tiết lộ bí mật về chuyện mình có khả năng sử dụng hệ thống cảm ứng ý nghĩ để điều khiển robot. Cho nên, cái gã nam nhân thanh tú trước mặt này, chính là sự lựa chọn tốt nhất của hắn.
- Tôi lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện này...
Bạch Ngọc Lan ngẩng đầu lên, có chút khẽ mỉm cười nói:
- Đôi khi nghĩ kỹ lại, đáng lý ra là tôi phải là người đưa vạn cho anh mới đúng...
Phi công đầu tiên lái thí nghiệm con robot thế hệ mới của Liên Bang, đây chắc chắn là một vinh dự cực kỳ lớn của bất cứ quân nhân nào, cho nên Bạch Ngọc Lan mới có thể nói như vậy. Hứa Nhạc lại chỉ chú ý đến nụ cười của đối phương. Hắn lần đầu tiên phát hiện ra, hóa ra là Bạch thư ký cũng có nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời buổi sớm thế kia.
- Tôi cũng từng lái qua robot rồi, nhưng mà nghĩ lại cảnh lúc anh điều khiển robot lúc nãy, động tác của robot tựa hồ có một loại quy tắc nhất định nào đó...
- Điều khiển lâu ngày, tự nhiên là quen thuộc thôi. Các loại động tác tiêu chuẩn một khi đã học thuộc lòng rồi, thì khi điều khiển, mỗi người sẽ có một sự khác biệt. Mỗi một con robot có đặc điểm khác nhau, thì mỗi một phi công cũng có những động tác thói quen khác nhau. Đám người trong ngành chúng ta gọi đó là phong cách lái robot.
- Lý Cuồng Nhân... Anh có biết, phong cách lái robot của hắn là như thế nào không?
Hứa Nhạc đột nhiên nhíu mày hỏi.
Bạch Ngọc Lan lẳng lặng nhìn hắn, nghiêm mặt nói:
- Năm đó lúc tôi còn ở Tây Lâm, từng có một lần nhìn thấy hắn chiến đấu. Cực kỳ khủng khiếp, giống hệt một kẻ điên vậy... Đại khái cũng chỉ có vị lão nhân gia như Quân Thần đại nhân mới có thể dạy ra được truyền nhân cường hãn như hắn vậy. Thậm chí là cường đại đến mức không sợ bất cứ thứ gì trên đời này. Nhưng tôi cảnh cáo anh, nếu như là Lý Cuồng Nhân đang ở trong con robot, anh tốt nhất nên tránh xa một chút, cho dù là anh đang lái con robot thế hệ mới đi chăng nữa cũng là như vậy...
- Anh điều khiển robot theo phong cách như thế nào?
Hứa Nhạc rít nốt hơi thuốc cuối cùng, tò mò hỏi.
- Không theo phong cách nào hết…
Bạch Ngọc Lan dựa vào bức tường của tòa nhà tổng bộ, giọng nói nhẹ tênh:
- Chỉ có thể nói là tương đối chính xác theo bản năng mà thôi…
Hứa Nhạc nhún nhún vai, tuy rằng cũng không cảm thấy hài lòng với câu trả lời này nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Phong cách điều khiển của một gã phi công vương bài tất nhiên chỉ thực sự bộc lộ khi ở trên chiến trường. Nếu chỉ dùng ngôn ngữ để diễn tả thì thật sự là khó mà hình dung nổi. Nhưng mà hắn thực sự cảm thấy tò mò, một một gã nam nhân thanh tú giống một tiểu cô nương như Bạch Ngọc Lan một khi tuyệt đối đắm chìm trong việc điều khiển robot, liệu sẽ có được vẻ xinh đẹp tuyệt trần của một cô gái khi đang ngồi trang điểm trước gương hay không.
Ánh hoàng hôn theo trời chiều dần buông xuống, nông trường Liên Bang bên kia bức hàng rào ngăn cách cũng theo bóng trời chiều mà dần dần trút bỏ lớp áo lửa lửa đỏ ối, thay vào đó là một bức tranh sơn dầu, xanh lam mờ ảo, dần dần ảm đạm, sắp sửa không nhìn rõ cảnh vật nửa rồi. Hứa Nhạc đón lấy chùm chìa khóa xe từ tay của Bạch Ngọc Lan, mang theo cái valy bằng da đen nặng trĩu, canh đúng thời gian mà nhanh chóng rời khỏi công ty Tịnh Thủy, đi thẳng đến địa điểm đã hẹn trước với Trầm thư ký.
oo
Đó là một cửa hàng ăn nhanh rất bình thường, Hứa Nhạc chuyển bộ file dữ liệu lưu trữ kỹ trong máy tính xách tay vào chiếc máy tính xách tay của Trầm thư ký, sau đó chau chau mày, nói:
- Trước kia tôi với Thai Chi Nguyên đã từng thỏa thuận với nhau, hắn ta đã đồng ý với ta, là sẽ cố gắng hết sức không để cho người kia trúng cử chức Phó Tổng Thống Liên Bang, nhưng cái tên tiểu tử ấy giờ biến mất không chút tăm hơi, chẳng biết chạy đến nơi nào rồi… Cũng không cần phải nói gì cả, tôi cũng sẽ không hỏi ông cái gì, chỉ là hắn ta đột nhiên biến mất một cách vô trách nhiệm như vậy, bản thân tôi cũng phải làm một chút gì đó… Dữ liệu trong file này có lẽ sẽ có ích cho các ông, hy vọng ông có thiện ý hợp tác hơn hắn…
Trầm thư ký khuấy nhẹ tách café trước mặt, mỉm cười trầm mặc không nói gì, nhưng tâm tình cũng có chút quái dị. Hắn cũng không biết rằng giữa Thái Tử gia và Hứa Nhạc trước kia lại có loại thỏa hiệp này. Hắn ta ngẩng đầu lên, linh cảm nhạy bén giúp cho hắn cảm giác được Hứa Nhạc đang ngầm quan sát xung quanh, không khỏi nở một nụ cười tràn ngập ý sâu sắc, nói:
- Anh không cần tìm nữa, tôi mỗi khi ra ngoài làm việc, cũng không có thói quan dắt người đi theo.
Hứa Nhạc quả thật là đang tìm kiếm đám cận vệ của Trầm thư ký. Trầm Cách hiện tại đang giữ chức vụ Tổng thư ký của Thai phu nhân, chịu trách nhiệm xử lý toàn bộ vấn đề của Thai Gia cũng như những chuyện ngoại giao bên ngoài, những việc mà Thai Chi Nguyên không bao giờ cần phải nhúng tay vào. Theo một nghĩa nào đó mà nói, Trầm Cách chính là người phát ngôn của Thai Gia trong Liên Bang, sự an nguy của hắn ta đương nhiên sẽ được đặt lên hàng đầu.
Nghe Trầm Cách giải thích, Hứa Nhạc chỉ cười cười, bắt đầu chuyên chú tiêu diệt bốn chiếc bánh mì mặn lớn trên đĩa. Không có thói quen dẫn theo người, chính là nói rằng vị này cũng giống như Thi Thanh Hải, nhân vật xuất thân từ Học Viện Quân Sự I, đều rất tự tin về thực lực của bản thân mình. Theo một khía cạnh khác mà nói, một khi toàn bộ Liên Bang đều đã biết Trầm thư ký là người phát ngôn của Thai Gia, kẻ nào không biết sống chết mà dám đụng chạm đến hắn ta chứ?
Bảy đời của Thai Gia đều là nhất mạch đơn truyền, chuyện sinh tử của Thai Chi Nguyên có lẽ những kẻ to gan lớn mật còn dám nghĩ đến, chứ âm mưu thủ tiêu Trầm thư ký, ngoại trừ có thể chọc giận được Thai Gia ra, cũng chẳng có gì tốt đẹp cả. Câu giải thích này của Trầm thư ký, mặc dù bình thản nhưng lại tràn đầy sự tin tưởng đối với uy lực đáng sợ của Thai Gia. Hứa Nhạc gặm bánh mì mà trong lòng không tránh khỏi có chút chấn động, điều này đại khái là đến từ sức mạnh của thế lực.