Giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong bộ đàm. Những lo lắng sợ hãi trong nội tâm lúc nãy đã bị hắn ta che giấu vô cùng tốt. Mặc dù trong mắt của hắn, Hứa Nhạc vẫn là một tên quái thai nhưng hắn cũng vẫn như trước cho rằng khi nãy tên gia hỏa này vận khí rất tốt, nên mới miễn cưỡng có thể tiếp đất an toàn được.
- Tác dụng chính của chân robot là dùng để tránh né và di chuyển. Phương thức công kích chủ yếu tập trung ở nửa thân trên con robot, chính là hệ thống hỏa lực và kỹ thuật chiến đấu. Mặc dù vì nhằm để thao tác tiện lợi, cho nên con người tiến hành điều khiển robot nhân hình vẫn là phù hợp nhất, nhưng xét cho cùng thì robot cũng không phải là một phần cơ thể của con người. Nếu như đang ở tốc độ cao mà vẫn muốn thực hiện động tác của nửa thân dưới thì kết quả chỉ có thể là ngã rất thảm.
Bạch Ngọc Lan dùng giọng điệu đạm mạc, nghiêm túc nói vào trong micro.
Trong khoang điều khiển của con robot màu đen, Hứa Nhạc im lặng hồi lâu nghe những lời vang lên từ micro. Sau đó hắn mới cởi bỏ mũ giáp, xoa nhẹ mái tóc đã hoàn toàn ướt nhẹp. Hắn ta cũng không rõ tại sao lúc nãy mình lại làm ra những động tác ấy. Điều này quả thật hoàn toàn khác với yêu cầu trong giáo trình huấn luyện của Quân đội Liên Bang. Nhưng lúc đó hắn ta đã hoàn toàn bị kích động và đã thực hiện những hành động hoàn toàn dựa theo cảm xúc. Chỉ là đến lúc nhìn thấy những phân tích số liệu trong máy tính cũng như lời cảnh báo khủng khiếp của Bạch Ngọc Lan, cơn kích động đó trong lòng của hắn mới từ từ hạ xuống. Trong cái khoảnh khắc đáp xuống cuối cùng, đúng là có chút nguy hiểm. Nếu như không phải vào những giây cuối cùng, nhiệt huyết trong lòng hắn không giục giã hắn dùng tốc độ nhanh nhất chuyển sang thao tác số liệu thì chắc lúc ấy có lẽ hắn cũng đã ngã té xuống đất rồi. Nếu giây phút ấy mà con robot ngã xuống thì không chỉ con robot bị hỏng nặng mà chính bản thân hắn cũng khó mà an toàn nổi. Trong những giây phút cuối cùng ấy, sau khi công suất của động cơ phun ra, con robot đã tự động ngắt đi những công năng phụ, tiêu thụ năng lượng không cần thiết. Nhiệt độ trong khoang điều khiển có chút oi bức, Hứa Nhạc nhẹ nhàng thở hắt ra, lau đi đám mồ hôi đã đọng thành từng giọt trên cằm, đột nhiên chợt nghĩ đến tốc độ tay của mình ở giây phút cuối cùng ấy, không biết cao đến bao nhiêu nhỉ?
oo
- Chỉ có những tên ngu ngốc nghĩ mình là thiên tài mới đi thực hiện những động tác nguy hiểm mà lại chẳng có chút tác dụng thực tế nào như thế.
Bạch Ngọc Lan bưng chén trà lên, chăm chú quan sát Hứa Nhạc vừa mới tắm gội xong, đang ngồi xuống bên cạnh mình, bình thản nói:
- Mặc dù tôi chưa được học qua Học Viện Quân Sự nhưng cũng đã được nghe các bạn đồng nghiệp nói qua. Ở ba đại Học Viện Quân Sự Khoa Điều Khiển Robot và trường Quân đội Tây Lâm, mỗi năm đều có vài tên ngốc không chịu tuân theo tiêu chuẩn thực nghiệm, tiến hành thao tác quân dụng, cứ nghĩ mình có thể điều khiển robot quân dụng thực hiện các động tác như đá trên không, lộn nhào, hay xoay vòng độ… Kết quả của những ý tưởng ngu ngốc ấy là bọn họ đều thành công trở thành những tên bệnh binh nặng.
Hứa Nhạc lau lau khô mái tóc, cười ngượng nghịu. Hắn ta không hề biết rằng năm ngoái ở phòng cơ chiến tại Đại học Lê Hoa, Chu Ngọc đã từng đặt ra những câu hỏi tương tự trước những động tác này của hắn. Hắn ta lúc đó chỉ là một tên nhóc mò mẫm không chính quy, ngoại trừ những bài kiểm tra điều khiển robot cấp độ tại khu biệt viện H của trường Đại học thì cũng chẳng biết làm gì ngoại trừ né tránh nữa. Hắn đâu biết rằng trong thực tế, đó đều là những động tác hoàn toàn cấm kỵ khi điều khiển robot quân dụng.
- Chỉ là tôi cảm thấy nếu như hiện tại có thể nắm bắt tốt mấy động tác này thì lúc chiến đấu trực diện cũng có lẽ sẽ chiếm được chút ưu thế.
Hứa Nhạc cảm thấy cánh tay của mình có chút tê mỏi, cho nên hơi ngả ra sau thả lỏng một chút.
- Tính cơ động của một con robot chủ yếu phụ thuộc vào cách di dộng của nó trên mặt đất. Nhảy lên không trung, cũng không khiến cho con robot có thể di chuyển nhanh hơn được chút nào, động tác có xinh đẹp cách mấy, cũng không thể làm cho lực công kích của anh có thể mạnh hơn được chút nào.
Bạch Ngọc Lan uống một ngụm trà, chậm rãi nói:
- Điều này thực ra cũng cùng một nguyên tắc với chiến đấu cự ly gần. Tôi đã quan sát cách anh ra tay, hai chân của anh chưa bao giờ toàn bộ rời khỏi mặt đất, điều này chứng tỏ anh cũng hiểu rất rõ ràng về nguyên tắc này.
Hứa Nhạc trầm ngâm một lúc. Phong Dư đại thúc đã dạy cho hắn ta mười tư thế, tất cả đều là những tư thế chiến đấu vô cùng lừng lẫy, bộ pháp của hai chân lại vô cùng kỳ diệu. Nhưng tất cả mười tư thế này, đúng là không có một tư thế nào dùng để tấn công từ trên không. Thậm chí hai chân cho tới bây giờ cũng chưa từng cùng lúc rời khỏi mặt đất. Bước chân nhấc lên cách mặt đất nhiều nhất cũng chỉ có vài cm.
Chẳng lẽ lại chính vì nguyên nhân này sao? Theo thói quen, hai mắt Hứa Nhạc lại híp lại. Trong lòng hắn nhớ lại cái cái cảm dữ dội lúc con robot đá chân trên không trung và cái cảm giác tăng trọng lực mạnh mẽ khi con robot kia lộn nhào. Hắn cứ luôn cảm thấy cách chiến đấu giữa robot và con người cũng không giống nhau, những động tác ấy khiến cho hắn ta cảm nhận được rất nhiều cảm giác, một loại cảm giác không nói nên lời.
- Sau này tôi sẽ cẩn thận hơn.
Hứa Nhạc cười, nói với Bạch Ngọc Lan:
- Anh về trước đi, cảm ơn anh hôm nay đã dạy tôi rất nhiều thứ như vậy.
Câu nói này hoàn toàn không phải là khách sáo. Với một người xuất thân không chính quy như Hứa Nhạc, nếu muốn chỉ mất thời gian mấy phút để có thể thao tác nhuần nhuyễn một con robot quân dụng tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng, rõ ràng là Bạch Ngọc Lan đã đem những kinh nghiệm trong Quân đội của cậu ta hoàn toàn không giữ lại mà truyền thụ hết cho hắn.
- Vậy tôi về trước đây.
Bạch Ngọc Lan cũng không khách khí, tay cầm tách trà nhẹ nhàng ôn nhu đứng dậy, đoạn cúi đầu, hỏi:
- Có cần nhân viên phục vụ hay không? Nếu có vấn đề gì, chỉ sợ là khá phiền toái đó.
Lúc này đã là h đêm, Hứa Nhạc chính là không muốn để bất luận kẻ nào nhìn thấy cảnh lúc mình điều khiển robot, tất nhiên cũng không để ý đến vấn đề sẽ không có nhân viên hậu cần kỹ thuật, nên chỉ khẽ gật gật đầu với Bạch Ngọc Lan.
Bạch Ngọc Lan trầm ngâm giây lát, trước khi đi còn nói vọng lại:
- Đừng đòi hỏi bản thân mình quá mức… Dù sao anh cũng không phải là người của Phí Thành Lý Gia.
Bên trong phòng cơ chiến trống trải chỉ còn sót lại mình Hứa Nhạc, hắn ta nghỉ ngơi một chút sau đó lại đi về phía bục điều khiển. Hắn tắt tất cả các máy móc thu thập số liệu rồi lại khởi động hệ thống đóng cửa tự động bên ngoài phòng cơ chiến. Sau khi xác nhận lại một lần nữa không còn có ai ở lại đây đêm nay, rồi mới ôm chiếc valy da màu đen, nhảy vào khoang điều khiển của con robot.
Khoang điều khiển tiêu chuẩn vốn chỉ thiết kế vừa đủ cho một người với một chút không gian trống, cho nên khi nhét thêm cái valy da màu đen cũng chẳng ảnh hưởng gì. Hệ thống kiểm nghiệm vân tay được thông qua, hắn ta mở chiếc valy, từ bên dưới cái máy tính xách tay bảo bối, lấy ra một bộ quần áo nhìn bên ngoài có vẻ vô cùng mềm mại nhưng trọng lượng thực tế lại không hề nhỏ chút nào.
Đây đương nhiên không phải quần áo bình thường mà là do Hứa Nhạc dựa vào những thiết kế sẵn có, cùng với những gợi ý trong kho dữ liệu trong phòng thí nghiệm của Giáo sư Trầm Lão, sau đó tiến hành nghiên cứu cải tạo lại hệ thống cảm ứng ý nghĩ lỗi thời. Bên ngoài hệ thống cảm ứng ý nghĩ, là một loại chất liệu tổng hợp phân tử cao có mật độ cực kỳ dày đặc, bên trong lớp vật liệu đó lại có vô số con chip vi mạch cảm ứng cấp bậc micromet, phức tạp đến cực điểm. Nếu như không phải tiến hành cải tạo dựa trên những ý tưởng thiết kế của các tiền nhân đi trước, Hứa Nhạc vĩnh viễn cũng không có khả năng làm ra được cái này.
Ngẩn ngơ nhìn bộ hệ thống cảm ứng ý nghĩ lỗi thời này, Hứa Nhạc trong nhất thời bỗng cảm thấy một nỗi sợ mơ hồ, không biết đến tột cùng liệu có thành công hay không. Tất cả những thành công tính từ trước đến thời điểm này đều chỉ là trong khoảnh khắc mà thôi. Có thể trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, có thể phá vỡ thế tầng phòng ngự của Chu Ngọc, tất cả hoàn toàn đều là dựa vào cái này.
vạn tiền đầu tư của Lợi Hiếu Thông, ngoại trừ số tiền lần trước mà hắn đã đưa cho Bạch Ngọc Lan ra, gần như toàn bộ phần còn lại đều đã đầu tư vào trong việc cải tạo hệ thống cảm ứng ý nghĩ lỗi thời này hết rồi. Tính đi tính lại, cái máy tính xách tay này quả thật là không rẻ chút nào.
Tất cả mọi giắc cắm của hệ thống cảm ứng ý nghĩ này đều đã được kết nối toàn bộ vào hệ thống điều khiển của con robot. Mặc dù những con robot đời sau đều đã loại trừ đi những giắc cắm, nhưng kết cấu dây dẫn chip vi mạch bên trong thì cũng không có những thay đổi gì quá lớn. Hứa Nhạc bắt đầu từng bước cẩn thận tiến hành các bước chuyển tiếp cơ bản.
Điều khiển một con robot cũng điên cuồng giống như là lái một chiếc xe ô tô vậy. Cải tạo robot cũng xằng bậy y như cải tạo ô tô. Trong toàn bộ đám Công Trình Sư của Liên Bang này, đại khái cũng chỉ có một mình Hứa Nhạc, tên đệ tử đã bị Phong Dư đại thúc làm hư, mới có thể làm ra những hành động như thế này.
Không biết đã qua bao nhiêu thời gian, Hứa Nhạc mới lại ngẩng đầu lên, nhỏ hai giọt thuốc nhỏ mắt. Đầu hắn vừa rồi mới gội xong, bây giờ đã lại ướt đầm mồ hôi trở lại. Hắn ta nhẹ nhàng thở ra một hơi, khẽ liếm đôi môi có phần hơi khô rát.
Cởi quần áo, bỏ vào bên trong chiếc valy da màu đen, rồi xếp cố định vào một góc nhỏ trong cái valy da. Hắn khẽ nhấn vào nút trên dụng cụ điều khiển nho nhỏ, một tầng ánh sáng xanh lam mờ ảo lọt qua khe ngón tay, tràn ngập dần trong khoang điều khiển con robot, nhưng cũng không đủ mạnh để lọt ra bên ngoài con robot.
Hứa Nhạc xác nhận lại loại ánh sáng quấy nhiễu này cũng không ảnh hưởng gì đến hệ thống điều khiển của con robot nên mới cảm thấy yên tâm. Thứ dụng cụ nhỏ phát ra lam quang này, Hứa Nhạc chỉ có ba cái, chẳng qua hắn cũng không cảm thấy lo lắng điều gì, bởi vì thứ dụng cụ nhỏ này khả năng tự hủy rất mạnh. Chỉ cần phát hiện ra có sự xâm nhập vào hệ thống khóa vân tay, thiết bị liền sẽ mất đi tác dụng vĩnh viễn. Bất luận là ai, cũng không đoán ra được tác dụng thật sự của thứ dụng cụ nhỏ này.
Cấu tạo của dụng cụ lam quang không hề phức tạp, nhưng lại có thể khiến cho con người có thể ẩn nấp tạm thời khỏi quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương trải khắp nơi của Liên Bang. Cũng chỉ có một bộ não thiên tài như Phong đại thúc mới có thể thiết kế ra được thứ nghịch thiên như nó vậy. Hứa Nhạc hít một hơi thật sâu, yên lặng ngắm nhìn luồng ánh sáng xanh lam trong lòng bàn tay. Từ luồng lam quang này, hắn ta có thể cảm nhận được dũng khí và lòng tin. Bản thân mình là đồ đệ duy nhất của đại thúc, vì vậy với việc tiến hành cải tạo hệ thống cảm ứng ý nghĩ này, hắn chắc chắn cũng sẽ không thất bại.
Hứa Nhạc lúc này cũng chỉ còn mặc độc nhất một chiếc quần lót, ngồi trong khoang điều khiển robot oi bức, giống như một đứa trẻ trần trụi vậy. Hắn khoác lên trên người hệ thống điều khiển cảm ứng suy nghĩ, cảm giác giống như là vừa mới khoác lên một lớp chăn bông bằng lụa nặng trĩu. Mỗi một tấc da thịt trên cơ thể đều có cảm giác căng chặt, điều này hoàn toàn trái ngược với cảm giác đè nén trên da thịt, khiến hắn ta trong chốc lát cũng không thể thích nghi nổi.
Kết nối nguồn điện vào trong hệ thống cảm ứng, hắn ta bắt đầu tiến hành chứng thực hệ thống máy tính của con robot. Khi hệ thống cảm ứng ý nghĩ bắt đầu vận hành, vô số cảm giác ma sát tê mỏi bắt đầu xuất hiện khắp nơi trên da thịt của hắn. Dần dần, những cảm giác ấy cũng biến mất đi, thay vào đó là một cảm giác đau buốt lại xuất hiện. Giống như là đang có hàng ngàn con kiến đang chui vào các lỗ chân lông trên cơ thể hắn mà cắn mà đốt. Cũng may là loại cảm giác đau buốt này cũng không kéo dài bao lâu, rất nhanh đã biến đi, nếu không chắc chắn Hứa Nhạc sẽ cho rằng hệ thống mà đám Công Trình Sư khủng bố trước đây đã thiết kế ra này, cũng không phải dành cho việc điều khiển robot mà dùng để hành hình, bức cung.
Khoang điều khiển từ từ đóng lại, bịt kín những âm thanh rì rào cuối cùng phát ra bên ngoài. Liền sau đó là tiếng gầm khủng bố của động cơ sau lưng con robot, chỉ có điều tiếng động này Hứa Nhạc cũng không thể nghe thấy. Hắn chính là đang khẩn trương quan sát những số liệu đang dần dần hiện lên bên trong cái mũ điều khiển, chờ đợi khoảnh khắc hệ thống cảm ứng ý nghĩ hoàn toàn kết nối với con robot.
Con robot màu đen vẫn như trước lặng yên, trang nghiêm đứng sừng sững ở chính giữa căn phòng cơ chiến yên tĩnh.
Bên trong khoang điều khiển, Hứa Nhạc nắm chặt mắt lại, từ từ cảm nhận cảm giác kỳ diệu truyền đến từ trên da thịt của mình, rồi sau đó bắt đầu điều động cỗ lực lượng thần bí trong cơ thể mình. Một luồng nhiệt năng kỳ dị chợt xuất hiện, tuân theo sự điều khiển của tâm trí hắn, bắt đầu lan truyền ra, chiếm cứ khắp toàn thân hắn. Tiếp đó những luồng nhiệt lượng tương đối lớn hơn một chút, thông qua xương cốt máu thịt hắn, có một chút dư thừa phóng thích ra, hiện lên trên bề mặt thân thể.
Hệ thống cảm ứng ý nghĩ chính là thu thập toàn bộ những tín hiệu sinh lý từ trên làn da bên ngoài cơ thể. Hứa Nhạc đi theo Giáo sư Trầm Lão nghiên cứu về vấn đề phân biệt hấp thụ năng lượng bề mặt của vật chất, giúp cho hắn tựa hồ tìm ra được phương pháp để hệ thống cảm ứng ý nghĩ này có thể phân biệt được lực lượng phóng thích ra từ cơ thể của mình. Loại cảm ứng phân biệt rõ ràng hai loại tín hiệu này mới là điểm quan trọng nhất để thành công.
Nhưng mà hắn cũng không có một chút niềm tin nào hết. Bởi vì hắn biết rõ ràng mỗi một nghiên cứu thành công nào đó trong Liên Bang đều được đánh đổi bằng vô vàn những thí nghiệm thất bại.
Hứa Nhạc mở to cặp mắt, nhìn chăm chú vào màn hình màu xanh lục hiển thị trước mắt mình, trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới khẽ động đậy ngón tay một chút.
Trong căn phòng cơ chiến trống trải, những ngón tay hợp kim ép sát cạnh phần thắt lưng máy móc của con robot khổng lồ màu đen bỗng nhiên khẽ cựa quậy, phát ra một tiếng két nhỏ…
Chỉ một cử động rất nhỏ ấy thôi nhưng lại vô cùng kỳ diệu.