Ngay trong lúc khoang bụng của con robot màu trắng bị biến hình, Hứa Nhạc cũng bị cỗ lực lượng khủng bố này chấn cho hai mắt tối sầm lại trong một chút. Hệ thống số liệu cảnh báo của máy tính điều khiển con robot cho biết, con Tiểu Bạch Hoa đã bị mất đi sự cân bằng.
Rên nhẹ một tiếng, thân thể bị bao trùm trong hệ thống cảm ứng ý nghĩ của Hứa Nhạc bắt đầu trở nên run rẩy mãnh liệt một trận. Vô số những chỉ lệnh phức tạp được hắn thực hiện, thông qua hệ thống cảm ứng ý nghĩ, truyền đến mỗi một bộ phận thiết bị bên trong con robot.
Cái chân máy móc nặng nề, thô to kia bắt đầu run rẩy lên, bắt đầu trượt đi. Con robot màu trắng bắt đầu tiến hành xác định những địa điểm tính toán nào đó, tạo thành một hình vòng cung bán nguyệt, xoay nhanh trên mặt đấy. Hệ thống dịch áp tốc độ cao cùng với các trang bị truyền lực bắt đầu dùng tốc độ cao di chuyển bên trong lớp hộ giáp. Con robot màu trắng bắt đầu sử dụng tốc độ mà mắt thường không thể nào nhìn được, trườn nhẹ trên mặt đất, xoay người, rồi đứng thẳng về vị trí cũ...
Trong quá trình này, lực va đập khủng bố của con robot Tử Hải cũng dần dần bị tiêu trừ đi. Con robot Tiểu Bạch Hoa nhìn qua giống như là lâm vào nguy hiểm không thể đứng dậy nổi, thế nhưng cuối cùng lại có thể kiêu ngạo mà đứng thẳng dậy ở giữa thời khắc nguy hiểm nhất.
- Cuối cùng cũng không được ngã xuống.
Năm ngón tay phải của Hứa Nhạc xòe thẳng ra, phối hợp với hệ thống cảm ứng ý nghĩ, khống chế được con robot Tiểu Bạch Hoa đứng thẳng người trên đỉnh núi, lại bắt đầu phóng vọt về phía con robot Tử Hải.
Từ sau khi tiến vào trạng thái siêu tần, bất luận là Hứa Nhạc hay là Lý Cuồng Nhân, cũng đều không dùng lại những động tác công kích lăng không tấn công sắc bén giống như hồi còn ở chân núi nữa, mà là cực kỳ phối hợp, để cho con robot bám chặt hai chân vào bề mặt phong hóa của mặt trăng, tận hết khả năng để cho tốc độ có thể tăng lên một bậc, lại cũng không có thử tiến hành các động tác công kích trên không trung.
Trạng thái chiến đấu siêu tần chính là hình thức tác chiến mạnh mẽ nhất. Ngay từ thời điểm bắt đầu, Hứa Nhạc liền theo bản năng mà hành động, dựa theo mười tư thế chiến đấu mà Phong Dư đại thúc đã dạy cho hắn, điều khiển con robot, không hề để cho con robot Tiểu Bạch Hoa có bất cứ một giây nào rời khỏi mặt đất.
Mười tư thế thần kỳ mà cỗ quái kia, toàn bộ đều là bám sát mặt đất mà tấn công, là những kỹ năng công kích mạnh mẽ bất động như tùng bách. Hắn có chút không hiểu nổi, vì nguyên nhân gì mà con robot Tử Hải lại lựa chọn phương thức tác chiến giống như vậy? Chẳng lẽ đại thúc thật sự là có quan hệ gì với Phí Thành Lý Gia hay sao?
Hứa Nhạc mơ hồ có thể nắm giữ được phong cách chiến đấu của con robot Tử Hải cùng với những động tác ra tay tiếp theo của nó. Hắn liên tưởng đến trận chiến ngắn ngủi đêm hôm đó trong Lâm Viên, thậm chí có một loại cảm giác, mười tư thế mà đại thúc đã dạy cho mình, dường như chính là loại bí pháp nào đó chuyên dùng để khắc chế người của Phí Thành Lý Gia vậy.
Nhưng mà Lý Cuồng Nhân dù sao cũng là Lý Cuồng Nhân, không hổ là cường giả siêu cấp được tôn xưng là đánh khắp Quân đội vô địch thủ, không hỗ là chiến sĩ điều khiển robot thiên tài, trong vòng thời gian ba năm, không ngừng tàn sát vô số chiến sĩ của Quân đoàn Robot đặc chủng của Hoàng Gia Đế Quốc...
Mặc dù Hứa Nhạc sử dụng hệ thống cảm ứng ý nghĩ để điều khiển robot, tốc độ điều khiển tay cũng đã tương đương với một gã phi công vương bài của Quân đội Liên Bang. Mặc dù hắn có thể mơ hồ đoán được tiết tấu cùng với phương vị công kích của con robot Tử Hải, thế nhưng khi đối diện với những công kích như những luồng cuồng phong màu tím trên đỉnh núi, đúng là vẫn không tìm ra được cơ hội để mà hoàn thủ.
Mặc dù lúc trước ở chân núi, con robot Tử Hải trong tay của Lý Cuồng Nhân đã thể hiện tính cơ động cùng với năng lực công kích điên cuồng khủng bố, đã đủ khiến cho Hứa Nhạc cảm thấy khó mà đón đỡ được. Thế nhưng sau khi tiến vào trạng thái siêu tần, con robot Tử Hải trong cận chiến, lại còn trở nên đáng sợ hơn rất nhiều lần. Một là con robot Tử Hải sau khi tiến vào trạng thái chiến đấu siêu tần, toàn bộ các tính năng cơ động siêu cường của nó cũng được phát huy đến trọn vẹn, hai là Lý Cuồng Nhân đang thao tác con robot màu tím lúc này dường như thật sự cũng có chút điên cuồng...
Hình ảnh thể hiện trên màn hình mũ giáp của Hứa Nhạc, cùng với hình ảnh tại căn cứ Cựu Nguyệt và hình ảnh trên màn hình lớn trong phòng chỉ huy dưới mặt đất, mọi người đều mơ hồ giống như là đang nhìn thấy một đầu mãnh hổ màu tím, đang không ngừng rít gào khủng khiếp, điên cuồng gầm rú trên đỉnh núi Sơn mạch Tạp Kỳ trên Cựu Nguyệt, hướng về phía con robot màu trắng không chút khả năng kháng cự kia, không ngừng tiến hành cắn xé...
Con robot màu tím không ngừng chớp động với tốc độ cao, xoay người tấn công. Cứ mỗi một lần tiếp xúc, va chạm, ánh đao, bóng quyền vang lên, con robot màu trắng lại không ngừng bị chấn văng, bị tổn thương. Còn Hứa Nhạc ngồi trong khoang điều khiển của con robot, thì lại không ngừng trợn trừng cặp mắt vốn cũng không lớn của hắn, trong lòng âm thầm đếm ngược:
- , ...
Lúc này Hứa Nhạc ngồi trong con robot Tiểu Bạch Hoa, ánh mắt cũng không còn híp chặt lại giống như trước đây, mà là mở trừng thật to cặp mắt của mình, giương mắt nhìn chằm chằm con robot Tử Hải màu tím trước mặt.
Lý Phong ngồi trong con robot Tử Hải kia, vừa thành thạo lưu loát điều khiển con robot, cứ từng cú từng cú công kích cường hãn mãnh liệt đánh ra, lại vừa híp mắt lại nhìn con robot màu trắng tơi tả thảm hại, liêu xiêu như muốn ngã bất cứ lúc nào, tính năng cứ không ngừng kịch liệt giảm xuống, thế nhưng lại vẫn như trước không chịu nhận thua.
Đối với gã phi công thiếu niên thiên tài này của Liên Bang mà nói, điều khiển robot chiến đấu đã sớm trở thành một bộ phận sinh mệnh của hắn, trở thành một sự hưng phấn mãnh liệt ăn sâu trong máu huyết... Loại thực chiến thí nghiệm cường độ cao như thế này, đối với hắn mà nói, vốn cũng không đủ đến mức khiến cho hắn tiến vào trạng thái chiến đấu cuồng bạo như thế. Nhưng mà cái gã thanh niên đáng hận đang ngồi trong con robot màu trắng kia, lại khiến cho hắn không thể khống chế nổi, sinh ra chiến ý cùng với lực chiến đấu mãnh liệt cường hãn.
Lý Phong thừa nhận Hứa Nhạc thật sự khiến cho hắn cảm thấy vô cùng bất ngờ. Không chỉ là khả năng điều khiển robot của hắn, có khả năng đối mặt với mình lâu như vậy, mà cũng là những tiêu chuẩn điều khiển robot mà Hứa Nhạc thể hiện ra trong trận chiến này, đã tuyệt đối tiếp cận tiêu chuẩn của những phi công vương bài xuất sắc nhất của Quân đội Liên Bang. Hơn nữa hắn còn biết rõ Hứa Nhạc chính là Nhân viên Kỹ thuật của Bộ Công Trình Quả Xác, tham gia trực tiếp vào quá trình nghiên cứu chế tạo robot thế hệ mới, cho nên khi tiến hành thao tác điều khiển nó, hắn có được ưu thế rất lớn.
Nhưng hắn vẫn như cũ không hề nghĩ đến chuyện Hứa Nhạc có khả năng sẽ đánh bại được mình. Đây là một loại kiêu ngạo cùng với tự tin đối với thực lực của bản thân, đã ăn sâu vào trong đầu của hắn. Tính cơ động của con robot Tử Hải hoàn toàn nổi trội hơn đối phương, lại thêm những động tác điều khiển robot thành thục đến hoàn kỹ. Con robot Tử Hải lúc này cuồng bạo giống như là dòng nước của Trường Giang và Hoàng Hà không ngừng nghỉ chảy xuôi, công kích mãnh liệt. Kỳ thật cho dù hiện tại hắn có nhắm chặt hai mắt mà tấn công, thì cũng vẫn có thể làm được như thường.
Trong khi Lý Phong vẫn còn là một đứa trẻ con, khi vừa mới mở mắt nhìn thế gian, vị ông nội cao cao tại thượng của hắn đã bế hắn đưa vào trong khoang điều khiển robot rồi. Khi hắn vừa mới chập chững chưa bước đi vững, ông nội hắn đã tập cho hắn bắt đầu leo lên cây thang lớn để đi vào khoang điều khiển robot. Lý Phong khi biết nói, từ đầu tiên chính là 'ông nội', còn từ thứ hai mà hắn học được, chính là 'robot'. Khi hắn còn chưa biết lái ô tô, thì hắn đã học được cách điều khiển robot rồi. Khi hắn còn chưa biết đến cảm giác yêu thích con gái, giống như là Trâu Úc vậy, thì hắn đã bắt đầu thích cảm giác được ngồi lên con robot mà điều khiển nó rồi...
Khi mà tất cả các thiếu niên trong Liên Bang còn đang nhìn trên màn hình vi tính trong học đường, tưởng tượng đến những con robot mô hình trong các trò chơi trên inte... Lý Phong tuổi đã bị ông nội hắn đẩy đến tiền tuyến Tây Lâm, thông qua những kiểm tra đặc biệt nghiêm ngặt của Quân đội Liên Bang, có được một con robot quân dụng chân chính thuộc về chính bản thân hắn.
Sau đó hắn bắt đầu điều khiển con robot M, trên các hành tinh quặng mỏ, trên các hạm đội hải tặc, học qua việc tàn sát kẻ địch, luyện thành thói quen đem những con robot của địch nhân đánh cho tan nát thành những đống sắt vụn...
Lý Cuồng Nhân trong mười sáu năm ngắn ngủi của cuộc đời hắn, từ trước đến nay luôn luôn gắt gao liên hệ mãnh liệt với cái danh từ robot, chưa từng tách rời. Hắn thậm chí đôi lúc còn nghĩ rằng, mỗi lần ngồi trong cái khoang điều khiển robot oi bức mà im lặng kia, hắn mới thật sự trở thành chính mình.
Lý Cuồng Nhân đánh khắp Quân đội vô địch thủ, kỳ thật chính là câu nói dùng để hình dung hắn khi tiến hành điều khiển robot. Bởi vì một khi hắn tiến vào trong con robot, so với bình thường lại càng thêm cuồng dã thô bạo hơn rất nhiều.
Bởi vì khi hắn ngồi trong con robot, hắng lại càng cường đại hơn.
Cho nên Lý Phong cũng không hiểu nổi, Hứa Nhạc bởi vì nguyên nhân gì mà lại có thể kiên trì lâu đến như vậy. Vì cái gì hắn biết rõ là mình chắc chắn sẽ thất bại, hơn nữa lại còn là thảm bại, thế nhưng hắn cũng không chịu nhận thua. Nghĩ đến trận đánh cuộc kia, cùng với sự kiên trì hiện tại của con robot màu trắng, ánh mắt Lý Cuồng Nhân càng híp lại mãnh liệt hơn nữa, trong tròng mắt ửng đỏ lại càng hiển lộ ra một tia tức giận mãnh liệt.
Con robot Tử Hải hung mãnh lại tiếp tục công kích, đem con robot Tiểu Bạch Hoa một lần nữa chà đạp mạnh mẽ hơn...
Lý Cuồng Nhân cũng không còn cảm giác tỉnh táo nữa rồi...
Ngồi trong con robot màu trắng, Hứa Nhạc sắc mặt đã tái nhợt, dưới chấn động mãnh liệt từ bên ngoài, hắn vẫn không ngừng trừng lớn cặp mắt, nhìn chằm chằm vào hình ảnh con robot Tử Hải giống như con hổ điên không ngừng tấn công mình. Hắn vẫn bình tĩnh khống chế con robot của mình không ngừng tránh đi những công kích trí mệnh, miệng vẫn không ngừng thì thào lẩm bẩm:
- , ...
Thanh âm của hắn vẫn như trước nhẹ nhàng, vẫn như trước bình tĩnh, vì vậy cho nên ngay cả bản thân hắn cũng nghĩ rằng hiện tại mình đang vô cùng bình tĩnh, cũng không có cảm giác bị khí thế cùng với sát khí của con robot Tử Hải trước mặt mình chấn nhiếp. Nhưng mà lý trí của hắn thì lại tự nói với chính mình, bất luận là độ chính xác trong điều khiển robot, hay là kinh nghiệm chiến đấu, hoặc là tố chất cùng với năng lực điều khiển robot cần phải có, Lý Phong đều tuyệt đối vượt xa bản thân hắn rất nhiều.
Nếu lúc này cũng không phải là trận đối chiến thí nghiệm bí mật của Quân đội Liên Bang, Hứa Nhạc biết rõ ràng một điều, Lý Cuồng Nhân nhất định cũng sẽ không hề ngại ngần sau khi đánh bại mình sẽ lập tức giết chết mình luôn. Nhưng mà hiện tại lại bất đồng, cho nên hắn cũng không quá mức lo lắng, chỉ là bình tĩnh trừng lớn cặp mắt, trông đợi thời điểm mà đối phương sẽ bị thất bại.
Số đếm ngược trong lòng của hắn đã giảm xuống đến giây. Đã hơn một phút đồng hồ trôi qua, cũng chỉ còn lại không đến hai phút đồng hồ nữa. Hứa Nhạc cũng không biết rõ ràng bản thân mình có thể chống đỡ thêm được hai phút nữa hay không, hắn cũng không biết con robot Tiểu Bạch Hoa có thể đợi được đến lúc đối phương thất bại, hay là trước đó đã nổ tung trước mất rồi.
Trận chiến đấu từ khi tiến vào trạng thái siêu tần, càng thể hiện rõ ràng sự chênh lệch giữa hai bên, con robot màu trắng đã thê thảm đến cực điểm, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung được. Nhưng mà Hứa Nhạc cũng không hề có bất cứ ý tứ đầu hàng nào. Hắn chỉ là mỗi một thao tác điều khiển con robot màu trắng càng ngày càng tinh ranh hơn, càng chính xác hơn. Mỗi một động tác xoay người lại càng thêm mau chóng nhanh lẹ hơn, mỗi một lần công kích ít ỏi lại càng thêm sắc bén hơn.
Trên đỉnh núi yên lặng của Sơn mạch Tạp Kỳ, con robot Tử Hải tựa như một vị thiên thần không cách nào có thể chiến thắng vậy. Con robot màu trắng giống như một đóa hoa nhỏ bên đường, bị luồng cuồng phong thổi cho run rẩy mãnh liệt, giống như là một con kiến nhỏ bé, lúc nào cũng có thể bị bàn chân của người khổng lồ dẫm nát. Toàn thân nó bị thủng lỗ chỗ, một vài nơi đã bị biến dạng, hệ thống khống chế bị thương tổn nặng nề, chất lỏng tươm ra nhiều nơi, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống vậy.
Thế nhưng nó vẫn kiên trì không hề ngã xuống...
oo
Tất cả mọi người trong căn phòng chỉ huy mặt đất, lúc này đều trầm mặc nhìn những hình ảnh diễn ra trên màn hình lớn. Các Công Trình Sư bảo dưỡng của Quân đội ở khu vực chính giữa, im lặng nhìn một màn này, trong lòng sinh ra cảm giác sùng kính đối với truyền nhân của vị Quân Thần đại nhân, cùng với lòng kính trọng đối với viên phi công của công ty Quả Xác. Còn các nhân viên công tác trong khu vực của Công ty Cơ khí Quả Xác lúc này đều vô cùng khẩn trương nắm chặt hai nắm tay, nhìn thấy cảnh tượng con robot Tiểu Bạch Hoa màu trắng trên màn hình, đã thê thảm đến tột cùng, thế nhưng vẫn kiên trì không chịu đổ xuống, trong lòng cũng nảy sinh ra cảm giác muốn nhận thua.
Cặp mắt của Thương Thu lúc này đã híp lại như hai đường chỉ mỏng dính. Cô ta kinh ngạc nhìn những hình ảnh trên màn hình. Cô biết rõ con robot vẫn đang kiên trì không chịu nhận thua, chính là nó đang muốn đợi, đợi đến thời khắc đã trông chờ biết bao lâu kia xảy ra. Nhưng vấn đề là, những số liệu truyền về từ con robot màu trắng kia, chỉ sợ con robot Tiểu Bạch Hoa cũng không thể kiên trì được đến thời khắc đó nữa, mà gặp phải nguy hiểm nổ tung bất cứ lúc nào.
Thân chỉ là một Chủ quản Kỹ thuật của Bộ Công Trình Quả Xác, cô ta cũng không có quyền yêu cầu chấm dứt trận thí nghiệm đối chiến này. Nhưng mà mơ hồ trong lòng, cô ta thật sự hy vọng Hứa Nhạc có thể vào lúc này nhận thua, bởi vì nếu làm như vậy, ít nhất có thể sẽ bảo vệ được an toàn tính mạng của hắn.
Có khẩn trương, có tôn kính, tự nhiên là cũng sẽ có những cảm xúc khác, cũng không phải là người nào cũng cảm thấy tôn kính đối với sự kiên trì không chịu thấy bại kia. Đám chuyên gia, giáo sư của Viện Khoa Học Liên Bang bên kia, nhìn thấy những hình ảnh xảy ra trên đỉnh núi Sơn mạch Tạp Kỳ, cũng đã nở một nụ cười bình thản mà tự tin. Trong mắt của bọn họ, tiêu chuẩn con robot thế hệ mới của Liên Bang, tất nhiên là đã thuộc về những con người tràn ngập vinh quang bọn họ.
Viện Trưởng Lâm Viễn Hồ đang ngồi trên khán đài quan chiến, cũng không hề cử động thân thể. Ông ta thoáng vuốt nhẹ vầng thái dương màu trắng tinh, xoay người ngồi thẳng lại, nghiêng đầu xoay sang vị Cố vấn An toàn Quốc gia tiên sinh ngồi kế bên hạ giọng nói mấy câu gì đó.
Những người có quyền quan sát trận robot đối chiến thí nghiệm lần này trong căn cứ Cựu Nguyệt, số lượng cũng không nhiều lắm, thế nhưng cũng có hơn trăm người. Bọn họ đều là những quân nhân xuất sắc trong Liên Bang, tự nhiên là đứng về phía con robot Tử Hải, đang được truyền nhân của vị Quân Thần đại nhân kia điều khiển. Bọn họ đều giống như những người bên phía Viện Khoa Học Liên Bang trong phòng chỉ huy dưới mặt đất kia, trên mặt bọn họ cũng đều nở ra một nụ cười đắc ý. Chính là những người trong căn cứ quân sự này, biểu hiện càng trực tiếp hơn những người dưới kia rất nhiều, có người bắt đầu hoan hô, có người thậm chí còn bắt đầu đếm xem khi nào thì con robot màu trắng kia ngã xuống.
Mấy gã quân nhân này đều đang nghĩ tới chuyện hai ngày trước đây, cái gã Chủ quản Kỹ thuật của Quả Xác kia đã to gan đòi cá cược với Trung Tá Lý Phong. Nghĩ tới chuyện gã thanh niên kia dám tỏ vẻ bất kính đối với vị Quân Thần tại Phí Thành, lúc này tận mắt thấy sự điên cuồng mãnh liệt của con robot Tử Hải, đang không ngừng làm nhục con Tiểu Bạch Hoa, tâm tình bọn họ đã bị kích động lên đến cực điểm.
- ! ! ! ...
Bọn họ đang không ngừng đếm, đếm xem con robot Tử Hải đến tột cùng còn cần thêm bao nhiêu giây nữa sẽ có thể đánh ngã con robot màu trắng tơi tả xơ xác kia. Bọn họ thậm chí còn nghĩ tới chuyện, có phải là nên lập tức chạy đi tóm cổ cái gã Chủ quản Kỹ thuật kia, bắt hắn phải tuân theo lời đánh cuộc mà quỳ xuống trước mặt truyền nhân của Phí Thành Lý Gia.
oo
- Xem ra phía Công ty Cơ khí Quả Xác các người cũng không được người khác hoan nghênh cho lắm. Robot vốn là cấp cho các chiến sĩ sử dụng, thế nhưng cậu xem đó, thái độ của đám quân nhân kia rõ ràng là cũng chỉ có con robot Tử Hải mà thôi, chẳng biết các người còn muốn tranh giành cái gì nữa chứ?
Trong một gian phòng trên tầng hai của căn phòng quan chiến tại Căn cứ Cựu Nguyệt, vị quan chức kia của Cục Hiến Chương, hay tay khẽ xoa xoa cái bụng còn chút đau ê ẩm của mình, quay đầu lại nói với Bạch Ngọc Lan đang khẽ cúi đầu trầm mặc ngồi bên cạnh mình, cười lạnh mà nói. Ông ta thật sự cũng không biết, đám quân nhân dưới kia chỉ vì sùng kính hậu nhân của Phí Thành Lý Gia, cho nên mới có thể cuồng nhiệt ủng hộ con robot Tử Hải của Viện Khoa Học Liên Bang đến như thế.
Lúc trước, tại lối vào khu căn cứ ngầm, theo yêu cầu phối hợp điều tra của gã quan chức Cục Hiến Chương, bắt Bạch Ngọc Lan lại, kỳ thật từ đó đến nay cũng chỉ đều giam lỏng hắn bên trong khu căn cứ đó mà thôi.
Chuyện liên quan đến cuộc đối chiến robot thí nghiệm của Liên Bang, Cục Hiến Chương cho dù có địa vị siêu nhiên đến thế nào đi chăng nữa, là một cơ cấu nằm bên ngoài hệ thống chính trị của Liên Bang đi chăng nữa, cũng không có khả năng lập tức tiến hành xử lý Bạch Ngọc Lan được. Huống chi, nội tình phía sau chuyện này, còn ẩn chứa rất nhiều thứ khác nữa. Vị quan chức kia một khi đã hoàn thành yêu cầu của thế lực ngầm kia, đem gã phi công đã được định sẵn của bên phía Công ty Quả Xác bắt đem đi chỗ khác, tự nhiên cũng không muốn gây thêm nhiều chuyện phiền phức khác.
Bạch Ngọc Lan chậm rãi ngẩng đầu lên, im lặng nhìn xuyên qua cánh cửa thủy tinh của căn phòng, lẳng lặng nhìn một màn robot chiến đấu kinh tâm động phách đang diễn ra trên màn hình lớn treo trên tường ngoài đại sảnh, trong lòng trầm mặc không nói một lời. Trong lòng hắn đang suy nghĩ, nếu lúc này mình đang ngồi trong con robot Tiểu Bạch Hoa, lúc nãy có lẽ còn có thể chống đỡ được công kích tốt hơn Hứa Nhạc một chút, thế nhưng lúc này, dưới những công kích cuồng bạo hoang dã kia của con robot Tử Hải, bản thân hắn nhất định cũng không thể nào có thể kiên trì thêm được chút nào nữa.
- ! ! !...
Thanh âm đếm của đám quân nhân bên ngoài, xuyên qua lớp cửa kính, truyền vào trong tai của Bạch Ngọc Lan... Hắn cũng bắt đầu hạ giọng, dùng giọng nói ôn nhu mà dần dần đếm ngược:
- ! !...
- Cậu lẩm bẩm cái gì đó?
Gã quan chức của Cục Hiến Chương lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.
Bạch Ngọc Lan quay đầu lại nhìn hắn, vẫn ôn nhu mà nói:
- Tôi đang đếm thử xem, còn mất bao lâu thời gian nữa, con robot Tử Hải của Viện Khoa Học Liên Bang mới có thể nổ tung lên.
Hắn dùng lại một chút, sau đó lại tiếp tục dùng thanh âm ôn nhu nhỏ nhẹ của hắn mà nói:
- Hiện tại xem ra, đúng là tôi phải cảm ơn ông lúc trước đã bắt tôi lại. Nếu không cái tên gia hỏa kia làm sao có thể nổi giận đến mức tự mình xuất trận được?
Sắc mặt của gã quan chức Cục Hiến Chương hơi hơi trầm lại, cũng không nói gì nữa, quay đầu nhìn lên cái màn hình lớn trên tường. Ông ta cũng cảm thấy có chút hứng thú đối với trận đối chiến robot này. Trong lòng ông ta thầm nghĩ, chẳng lẽ cái tên nam nhân thanh tú này đã giận đến mức sắp nổi điên lên rồi, nếu không sao lại có thể nói ra một câu hoang đường đến như vậy?
oo
Một số người khi tham gia chạy đua maratong trong Liên Bang, đến những bước chân cuối cùng, toàn thân đã mệt mỏi cùng cực, thế nhưng lại vẫn như cũ quật cường hất đi cánh tay của những nhân viên chăm sóc sức khỏe, kiên cường từng bước từng bước một mà chạy về đích, cũng không hề để ý xem xung quanh có còn ai đang xem mình chạy nữa hay không.
Hứa Nhạc vốn luôn tôn trọng những gã nam nhân có tinh thần thể thao kiên cường như thế, nhưng cũng không hề bắt chước giống như vậy. Hắn vốn là người không thích gây chuyện, không thích gặp phiền phức, cũng không thích hấp dẫn sự chú ý của người khác. Nhưng mà nếu khi hắn đang chạy trên một đường đua, những người cùng chạy với hắn lại cố tạo ra chướng ngại vật để ngăn hắn lại, dùng âm mưu quỷ kế mong giành được chiến thắng, như vậy hắn sẽ cố gắng mà chạy điên cuồng, tìm mọi cách để vượt mặt đối phương, giành chức quán quân, sau đó mới từ đích đến mà lạnh lùng quay đầu nhìn lại, liếc mắt nhìn chằm chằm vào những người đó. Nếu có ai đó hỏi hắn tại sao lại như vậy, hắn cũng không biết phải trả lời thế nào, chẳng qua là một sự quật cường mạnh mẽ thuộc về bản chất của hắn mà thôi.
Tên gia hỏa này, lúc còn ở Đại khu Đông Lâm, bị kẻ khác dùng nòng súng lạnh như băng chỉa thẳng vào đỉnh đầu cũng không chút e ngại. Hắn phẫn nộ, liền dùng nắm đấm để phát tiết, cũng chưa từng co đầu rụt cổ. Đến khi dũng cảm chạy thoát ra ngoài rồi, hắn cũng không có vì quá sợ hãi mà bỏ trốn luôn, hắn lại chạy đi tìm Phong Dư.
Tên gia hỏa này, trong bãi đậu xe ngầm dưới lòng đất tại Sân vận động, nhìn thấy con robot màu đen cũng không hề khiếp sợ, ngược lại còn hung hăng đạp cho một cước. Hắn gặp sự uy hiếp của đại nhân vật, cũng chưa từng nhượng bộ, mà là dũng cảm đứng ra mà chống lại. Hắn tìm cách chiếm lấy những số liệu kỹ thuật quan trọng trong phòng thí nghiệm, cũng không phải là muốn mưu cầu mục đích cá nhân gì, mà chỉ là muốn trầm mặc đứng thẳng người, đòi hỏi một cái đạo lý và công bằng, lúc nào cần đứng thì liền phải đứng...
Lúc này, con robot Tiểu Bạch Hoa đang chật vật, thê thảm, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung được, thế nhưng hắn vẫn kiên trì nhất định không chịu nhận thua. Có lẽ chính bản thân hắn cũng không hiểu rõ, cái tâm tính ngoan cường quật khởi thế này, tựa hồ như có quan hệ không nhỏ đến tâm tính của cuộc sống thiếu niên thợ mở lúc còn ở Đại khu Đông Lâm, hơn nữa vì cái gì tại thời điểm thế này, lại một lần nữa quay trở lại trong thân thể của hắn...