- Nếu xét về mặt lý trí, bên phía Chính phủ Liên Bang không được tiếp tục điều tra Mạch Đức Lâm nữa khẳng định là phương pháp tốt nhất có thể trong khoảng thời gian ngắn nhất bình ổn tất cả những nội loạn hiện tại trong xã hội Liên Bang. Cái lão quỷ cáo già kia nếu không đích thân đứng ra hô hào, đám thanh niên nhiệt huyết không biết chuyện trong Liên Bang này, khẳng định sẽ không chịu bình lặng trở lại.
Ngài Cố vấn An toàn Quốc gia tiên sinh lẳng lặng đi tới phía sau lưng Tổng Thống tiên sinh, dùng thanh âm có chút già nua của mình nói:
- Hồ Phu, bản thân Thai phu nhân là nhân vật có khả năng ảnh hưởng rộng rãi, có thể mang đến những thay đổi căn bản nhất đối với Nghị Viện. Hiện tại người cần phải làm ra quyết định, chính là bản thân của ông.
Mặc dù một khoảng thời gian trước, trong sự kiện sao chép của Viện Khoa Học Liên Bang, Tổng Thống Tịch Cách lần đầu tiên đối với vị tiên sinh vừa là thầy giáo vừa là bạn bè này cảm thấy rất không hài lòng. Nhưng mà hiện tại ông ta mới phát hiện ra, đứng trên đỉnh cao quyền lực của Liên Bang như thế này, người mà ông ta cuối cùng có thể tín nhiệm được, chung quy cũng chỉ có lão gia hỏa này mà thôi.
- Còn cần tôi phải ra quyết định nữa à? Nghê Bộ Trưởng chẳng phải là đã tự mình ra quyết định rồi hay sao?
Tổng Thống Tịch Cách đập mạnh bàn tay xuống mặt bàn trước mặt mình, có chút tức giận nói to.
Vị Cố vấn An toàn Quốc gia thoáng trầm mặc không nói gì.
Vị Nghê Bộ Trưởng mà Tổng Thống Tịch Cách tiên sinh vừa nhắc tới, đó chính là Bộ Trưởng Bộ Tư Pháp, lúc trước đã dốc hết sức mà thúc đẩy tiến trình của chuyên án Mạch Đức Lâm. Bởi vì vị nữ nhân chứng quan trọng đến từ phía Phiến Quân kia đột ngột mất tích, nên vị Bộ Trưởng Bộ Tư Pháp tiên sinh này liền thừa nhận hết tất cả những áp lực mãnh liệt từ các phía. Ba ngày trước ông ta đã chính thức từ chức. Mà tất cả những đại nhân vật có thể ra vào biệt thự Tổng Thống này, tự nhiên đều rất rõ ràng, việc từ chức của Bộ Trưởng Bộ Tư Pháp, chỉ là một động tác khai mạc của một hồi biểu diễn về sau mà thôi.
Bên trong nội bộ Chính phủ Liên Bang cũng cần phải có người nào đó chịu trách nhiệm cho chuyện lần này. Mà Bộ Trưởng Bộ Tư Pháp tiên sinh không hề nghi ngờ chính là ứng cử viên thích hợp nhất. Sỡ dĩ vị Nghê Bộ Trưởng này đồng ý đứng ra làm người chịu tội thay, đương nhiên là bởi vì ông ta nhất định đã đạt được sự cam đoan từ bên phía thế lực nào đó, khi mà vị Tân Tổng Thống vừa mới lên đài, sẽ có những tương lai càng thêm tươi sáng, sáng lạn hơn đang chờ đợi ông ta.
Vị Cố vấn An toàn Tiên sinh mang theo một chút trào phúng nhìn theo bóng lưng của vị Tổng Thống tiên sinh. Trong lòng ông ta thầm nghĩ, trong lần Tổng tuyển cử Tổng Thống Liên Bang lần này, ngươi một khi đã lựa chọn đứng bên phía người phụ nữ kia, như vậy cũng nên hiểu rõ ràng sự phiêu lưu trong chuyện đó. Trong Liên Bang vốn có câu ngạn ngữ cổ, gọi là ‘Hổ già khoác lớp áo thầy tu’. Trong cảm nhận của vị chính khách lão luyện trên vũ đài chính trị này, vị phu nhân Thai Gia kia nhìn qua chỉ là một người phụ nữ bình tĩnh ôn hòa, thế nhưng bà ta tuyệt đối là một con cọp cái cực kỳ hung mãnh. Lúc trước sỡ dĩ ông ta không muốn đứng bên phía Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ, ngoại trừ cái vụ án tranh chấp rất nhiều năm trước kia, phần lớn nguyên nhân chính là ở chỗ bản thân ông ta cho tới bây giờ cũng vẫn không thể tin tưởng rằng Thai phu nhân là một người phụ nữ đơn giản như bề ngoài. Thậm chí trong lòng ông ta mơ hồ còn có chút kiêng kỵ nữa.
Chỉ là hiện tại Thai phu nhân và vị lão gia tử kia của Lợi Gia đã tạo thành một hiệp nghị thu thập tàn cuộc rồi, hướng về phía văn phòng Tổng Thống đưa ra một đề nghị mới, vị Cố vấn An toàn Quốc gia đành phải thuận nước đẩy thuyền mà tỏ vẻ đồng ý. Liên Bang cần có một xã hội ổn định hài hòa, còn bản thân Tổng Thống tiên sinh cùng với chính ông ta cũng cần có một địa vị được nhiều người tôn sùng cùng với vinh quang.
Nhiệm kỳ của Chính phủ Liên Bang cũng chỉ còn có hai tháng nữa. Thế nhưng cuộc đời của những người như ông ta lại còn rất dài. Vị Cố vấn An toàn Quốc gia tin tưởng rằng, Tổng Thống Tịch Cách nhất định là có thể hiểu rõ ràng được điểm này, hơn nữa lại khẳng định sẽ ủng hộ cái kế hoạch này.
- Giúp ta liên lạc với bên phía Cục Hiến Chương.
Tổng Thống Tịch Cách đột nhiên quay sang nói với Phó Chủ Nhiệm Bố Lâm của Văn phòng Tổng Thống đang đứng bên ngoài cửa phòng.
Cố vấn An toàn Quốc gia tiên sinh thoáng cau mày, nhẹ giọng hỏi:
- Có vấn đề gì à?
- Nếu như phải đặc xá Mạch Đức Lâm, tôi cần phải xác nhận lại bên phía Cục Hiến Chương, cái lão quỷ cáo già kia đến tột cùng là có liên quan đến hai sự kiện khủng bố tập kích hồi đầu năm hay không… Còn nữa, có rất nhiều những sự kiện bị hoài nghi là trợ giúp bọn phản động đến từ phía Thanh Long Sơn, cùng với những kiệt tác do cái Công ty Bảo an kia làm ra… có phải là do hắn đứng phía sau giật dây hay không.
Cố vấn An toàn Quốc gia liếc mắt nhìn Tổng Thống Tịch Cách giống như là đang cười chế nhạo ông ta vậy, tựa hồ như vừa mới nghe thấy một câu nói thập phần buồn cười.
Trong một đường dây điện thoại bí mật được mã hóa cẩn thận, thanh âm của vị Cục trưởng già nua của Cục Hiến Chương lại một lần nữa hướng về phía Tổng Thống Liên Bang xác nhận, tạm thời không hề tìm ra được bất cứ bằng chứng trực tiếp nào chứng tỏ Nghị Viên Mạch Đức Lâm có liên quan đến các hoạt động khủng bố đó cả.
Tổng Thống Tịch Cách nghe xong những báo cáo kia, cả người rõ ràng thả lỏng một trận nhẹ nhõm, động tác đặt ống nghe điện thoại xuống rõ ràng có vẻ thoải mái hơn rất nhiều. Trong căn phòng của biệt thự Tổng Thống nhất thời im lặng thật lâu. Sắc mặt của vị đứng đầu toàn bộ Liên Bang này cũng không có bất cứ biểu tình gì, lẳng lặng đứng bên cạnh cái bàn, sau một lúc ngẫm nghĩ thật lâu, ông ta mới nhẹ nhàng gật đầu khẽ một cái.
Vị Cố vấn An toàn Quốc gia đứng bên trong phòng cùng với phó chủ nhiệm văn phòng Tổng Thống Bố Lâm đồng thời chú ý đến cái động tác cực nhỏ này của Tổng Thống tiên sinh, đều đồng thời thở dài một hơi nhẹ nhõm, cùng lúc rời khỏi căn phòng.
Đối diện với cục diện hiện tại, vì để cam đoan sự ổn định cùng với đoàn kết các thế lực trong Liên Bang, một số đại nhân vật phía sau nhất thiết cần phải nhượng bộ một phen. Trong lòng vị Tổng Thống Hồ Phu Tịch Cách đang suy nghĩ như vậy. Thế nhưng ông ta cũng không khỏi phải tự hỏi, Chính phủ Liên Bang đưa ra cái quyết định quan trọng như vậy, đến tột cùng có bao nhiêu phần suy nghĩ cho những lợi ích tương quan sau này của Liên Bang?
oo
Cách tòa nhà biệt thự Tổng Thống khoảng hơn mười cây số, tại cuối con đường cụt không có lối ra, tòa nhà văn phòng Cục Hiến Chương cũng chìm ngập trong những bông tuyết bay tán loạn trong không trung. Vị Cục Trưởng già nua đưa ánh mắt sầu lo liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Đúng vậy, mãi cho đến hôm nay, Cục Hiến Chương vẫn như cũ chưa có tìm ra được những chứng cứ trực tiếp để buội tội Nghị Viên Mạch Đức Lâm. Những người đã phái đi cùng với những tin tức cũng đều chưa được truyền trở về. Mà hiện tại toàn bộ Liên Bang cùng với vị Tổng Thống tiên sinh kia, tựa hồ như cũng không muốn tiếp tục nghe theo lời ông ta, tiếp tục chờ đợi nữa, mà là nóng lòng muốn đem cái cục diện lung tung trước mắt này hoàn toàn chấm dứt đi, đưa Liên Bang quay trở lại tình trạng ca múa thái bình, trở lại cái thế giới khoái hoạt bình lặng vui vẻ như trước đây.
Trong lịch sử lâu dài của Liên Bang cũng đã từng rất nhiều lần xuất hiện qua loại cảnh tượng giống như là hài kịch như thế này. Bán đứng, phản bội cùng với thỏa hiệp, nhượng bộ cách nhau cũng chỉ một sợi chỉ mà thôi. Một giây trước còn là đồng chí, một giây sau đã biến thành địch nhân. Từ cừu nhân biến thành đồng bọn… Ở phía trước tấm màn đen chính trị, dân chúng được trấn an, xã hội không hề rung chuyển. Còn ở phía sau tấm màn đen, những vị nhân gia cao cao tại thượng thì phân chia lợi ích với nhau, tất cả đều vẫn như thế hàng ngàn năm nay, chưa hề thay đổi.
Nhưng mà, bản thân Liên Bang hiện tại này, còn có thể lặp lại loại số mệnh thay đổi liên tục không hề có chút thú vị này đến lúc nào nữa cơ chứ?
oo
Trải qua một trận mưa thu tầm tã, sau đó là những ngày tuyết rơi liên miên, màu trắng tinh khiết dần dần thay thế cho sắc vàng chói chang, biến không gian thành một mảnh mờ mịt. Mùa thu tại Đặc khu Thủ Đô rời đi vội vàng mà nhanh chóng đến như thế, còn mùa đông thì lại đến một cách quá mức lẹ làng, khiến cho khá nhiều người còn có chút không ứng phó kịp với sự thay đổi của thời tiết. Dọc trên những con đường của Đặc khu Thủ Đô thường xuyên có thể nhìn thấy những người đi đường vừa nhanh chóng bước đi vừa xoa xoa hai tay với nhau để cho đỡ lạnh.
Bạch Ngọc Lan lúc này đang ngồi ở vị trí tài xế, thật nhẹ nhàng xoay cái cần lái một vòng, tránh được một gã trung niên nhân vừa mới băng vội qua đường trước đầu xe. Đây là lần thứ hai hắn lái chiếc xe ô tô màu đen không bảng hiệu này, nên đã sớm thích ứng với loại cảm giác lái xe nhẹ nhàng, trầm ổn mà thoải mái vô cùng này. Hắn có đôi khi cố gắng đoán già đoán non rằng bối cảnh phía sau lưng ông chủ nhỏ tên gọi Hứa Nhạc này của mình khẳng định là vô cùng sâu đậm, nhưng tột cùng là sâu đậm đến mức nào? Theo như hiểu biết của hắn, loại ô tô đặc chế như thế này, cho dù là những nhân vật đỉnh cấp trong Chính phủ Liên Bang cũng không có mấy người có thể có được một chiếc như vậy.
- Bộ Cố vấn An toàn của công ty ngày hôm trước báo là có một cuộc khảo hạch nhiệm vụ, hình như là bên đó có một vị khách quen đột nhiên yêu cầu đích danh chúng ta.
Bạch Ngọc Lan cũng không có nhìn Hứa Nhạc đang ngồi bên cạnh ghế tài xế, báo cáo đơn giản lại tình hình bên phía Công ty Bảo an Tịnh Thủy:
- Một khi người ta đã chỉ đích danh muốn Tiểu đội chúng ta phải tham gia khảo hạch, vậy thì anh thân là Chủ quản Kỹ thuật của tiểu đội, tốt nhất vẫn nên chạy đi xem một chuyến.
- Uhm.
Hứa Nhạc nheo cặp mắt hí của mình lại, nhìn những hàng cây bị phủ một tầng tuyết trắng hai bên đường. Sau khi trả lời một tiếng cũng không tiếp tục nói gì nữa. Tình trạng hiện tại của hắn có thể nói là rất nhàn hạ, không có gì làm, tùy tiện thực hiện một số nhiệm vụ của Công ty Bảo an Tịnh Thủy, tựa hồ cũng chỉ nhằm để giết thời gian mà thôi.
Thân là một trong ba Công ty Bảo an lớn nhất trong Liên Bang, phạm vi nghiệp vụ bình thường của Công ty Bảo an Tịnh Thủy, tự nhiên là phương diện đảm nhận phụ trách an toàn của khách hàng là nhiệm vụ hàng đầu. Chính là làm cận vệ theo như lời những người bình thường hay nói. Mấy ngày trước Bạch Ngọc Lan đã từng đề cập qua với hắn, ban lãnh đạo của công ty đã tiếp nhận một nhiệm vụ vô cùng quan trọng. Tiểu đội chiến đấu số của hắn đã được chỉ đích danh yêu cầu tham gia khảo hạch tiếp nhận nhiệm vụ lần này. Chẳng qua mấy ngày gần đây tâm thần của hắn quá mức phức tạp, cho nên cũng không hề đem chuyện này nhớ kỹ trong lòng.
Bạch Ngọc Lan thoáng có chút lo lắng liếc mắt nhìn Hứa Nhạc. Trong mắt gã thanh niên thanh tú này, Hứa Nhạc chính là ông chủ của hắn, là vị tài chủ của hắn, là người mà hắn cần phải bán mạng cho. Hắn chưa bao giờ lo lắng những nguy hiểm mà hắn phải bán mạng vì tiền, thế nhưng lại luôn luôn để ý đến trạng thái tinh thần của vị tài chủ này. Mà hết sức rõ ràng, kể từ lúc trở về từ Căn cứ Cựu Nguyệt, bản thân Hứa Nhạc đáng lý ra phải có trạng thái tinh thần rất tốt mới đúng, không biết đã gặp phải chuyện gì, đột nhiên tinh thần lại trở nên sa sút đi rất nhiều.
Hệ thống tăng nhiệt đột bảo vệ đường cao tốc bên dưới mặt đất đã được khởi động. Lớp băng tuyết rơi trên mặt đường sớm đã bị nung chảy ra thành những dòng nước nhỏ, không ngừng đổ xuống hệ thống thoát nước hai bên đường. Chiếc xe ô tô màu đen không bảng hiệu cứ như vậy lướt trên mặt đường ướt át mà đi, hướng về phía Quảng trường Hiến Chương mà chạy tới.
Vừa mới băng qua khỏi quảng trường của tòa nhà văn phòng Bộ Tư Pháp, Hứa Nhạc đột nhiên quay đầu nhìn lại, nheo con mắt hí của mình, nhìn về phía đám người ủng hộ, biểu tình thị uy đang đứng đầy phía trước tòa nhà văn phòng Bộ Tư Pháp, kiên trì đứng trong đám tuyết rơi, chống cự lại giá lạnh không chịu thối lui. Hắn tựa hồ phát giác được nơi đây hình như có sự tình gì đang phát sinh.
- Dừng xe lại.
Hắn hạ giọng nói:
- Tôi muốn xem một chút.
Đứng tựa vào bên cạnh cửa xe, Hứa Nhạc đem lớp tuyết bám đầy trên đế giày khẽ cọ lên lốp xe phía trước. Hắn khẽ tằng hắng mấy tiếng, đem bộ quân phục nửa người dựng cao lên, cố gắng chống chọi lại những luồng gió lạnh không ngừng thổi quét tới.
Hắn từ trong cái hộp thuốc lá trong túi lấy ra hai điếu thuốc lá, một điếu châm lên, đưa lên miệng, một điếu còn lại thì đưa cho Bạch Ngọc Lan. Bạch Ngọc Lan thoáng cúi đầu, ánh mắt xuyên thấu qua lớp cửa kính màu đen mờ mờ, nhìn về phía đám đông đang đứng đầy phía trước tòa nhà Bộ Tư Pháp, do dự một lúc, đón nhận điếu thuốc lá đưa lên miệng, thế nhưng cũng không có châm nó.
Trên bầu trời lớp tuyết rơi cũng sớm đã ngừng lại, nhưng những luồng gió rét lạnh vẫn như cũng không ngừng thổi quét. Một ít bông tuyết rơi bám trên một góc của tòa nhà bên đường bị cơn gió thổi mạnh, thoáng bốc lên cao, tung bay tán loạn trong không khí. Những ánh đèn chớp phía trước tòa nhà văn phòng Bộ Tư Pháp rất nhanh chớp động, đem những bông tuyết rơi này chiếu rọi càng thêm thánh khiết, nhìn qua giống như là một sân khấu hoàn mỹ được thiết kế tỉ mỉ trong các buổi biểu diễn sân khấu bình thường vậy.
Hứa Nhạc hung hăng hút một ngụm thuốc lá, chỉ trong nháy mắt, đốm lửa đã đốt tới phía chóp đầu của số đầu tiên trong cái nhãn hiệu ba số trên thân điếu thuốc. Hắn nheo cặp mắt hí lại, nhìn chằm chằm về phía bên kia. Tuy rằng hắn cũng không nhìn rõ được bên đó đến tột cùng là đã phát sinh chuyện gì, nhưng mà cái TV trong chiếc ô tô cũng đã mở ra, đang trực tiếp phản ánh cảnh tượng diễn ra bên đó.
Chính phủ Liên Bang chính thức bỏ dở việc điều tra chuyên án Nghị Viên Mạch Đức Lâm. Người phát ngôn của Nghị Viện cũng tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối, bởi vì nhân chứng quan trọng cùng với vật chứng cần thiết đã bị thiếu mất, hội nghị trưng cầu ý kiến trực tiếp cũng bị kéo dài vô thời hạn. Bộ Trưởng Bộ Tư Pháp từ chức, Quốc Hội tức giận, Tổng Thống Tịch Cách cũng không hề lên tiếng giải thích. Nghị Viên Mạch Đức Lâm rốt cuộc cũng rời khỏi tòa nhà Bộ Tư Pháp.
Vừa ra khỏi tòa nhà Bộ Tư Pháp, Nghị Viên Mạch Đức Lâm cùng với Châu Trưởng La Tư, vừa mới tiến lên nghênh đón, ôm nhau một cái vô cùng thân thiết. Sau đó ông ta hướng về phía đám người hơn mấy ngàn người nhiệt tình ủng hộ đứng bốn phía bên dưới vẫy vẫy tay mấy cái, nhìn qua giống như là một người thắng lợi trở về vậy. Sau đó người thắng lợi này, dưới sự hộ tống của vô số người xung quanh, đi dọc theo con đường bám đầy tuyết trắng, hướng về phía Tây của Tòa nhà Nghị Viện mà đi tới.