Từ cánh cửa ngách Lưu Phong Pha, đi qua một con đường nhỏ hậu Đông Lâm là đã có thể đến được Quảng trường Hiến Chương. Không có người của hội sở đi theo Hứa Nhạc. Bốn phía xung quanh bãi cỏ phủ tuyết bạc cũng không có người theo dõi. Việc đã đến nước này rồi, Thai phu nhân cũng không cần lo lắng hắn sẽ chạy trốn khỏi mình nữa.
Bên cạnh bãi cỏ có mấy chiếc ghế dài. Phần tay vịn bằng sắt được uốn thủ công thành những hình hoa văn vô cùng phức tạp. Từ trước đến giờ những chiếc ghế này vẫn là chỗ nghỉ ngơi ưa thích của nhân dân Liên Bang. Hôm nay trời lạnh nên mới có vô số ghế trống chờ đợi Hứa Nhạc. Hắn chọn đại một chiếc, phủi sạch đám tuyết bên trên, lặng lẽ ngồi xuống. Miệng vẫn ngậm chặt điếu thuốc, hắn hút hết hơi này đến hơi khác. Khói tỏa ra từng vòng quấn quanh đặc quánh. Điếu này vừa tàn, điếu khác đã lại được châm.
Kiến trúc của Đặc khu Thủ Đô và cách bố trí trong thành phố luôn tuân thủ theo một phong cách lịch sử u buồn, túc mục, tĩnh mĩ. Bất luận là Biệt thự Tổng Thống, Tòa nhà Nghị Viện, tòa nhà Bộ Tài Chính hoa lệ, hay cái quảng trường Hiến Chương trống trải này thì những phong cách kiến trúc đời sau ít ỏi cũng không bao giờ được thể hiện một cách rõ ràng như ở Cảng Đô. Nghĩa là sẽ không có các biển hiệu nhấp nhánh cao chót vót ở các ngã ba ngã tư, càng không thể có những màn hình lớn rực sáng trời đêm khiến người ta chóng mặt.
Phóng tầm nhìn qua cụm các bức tượng điêu khắc khổng lồ của Tiểu đội người đang đứng chơi vơi nơi trung tâm quảng trường có thể nhìn được một cái màn hình lớn phía xa. Màn hình này rộng chừng m, diện tích cực lớn. Đài truyền hình Liên Bang đã mất rất nhiều tinh lực cũng như thời gian mới xin được giấy cho phép xây dựng từ phía ủy ban Quản lý Liên Bang.
Lúc này trời đã về chiều, sắc trời đang dần tối lại, những hình ảnh trong mục thời sự càng trở nên rõ nét hơn. Thời sự hôm nay vẫn là những tin tức về việc bộ đôi La Tư, Mạch Đức Lâm tuyên bố rút khỏi cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống. Phóng viên trên khắp các hành tinh trong Liên Bang vẫn đang tiếp tục gửi cảc phản hồi của nhân dân về trung tâm. Những người ủng hộ Mạch Đức Lâm sau một thời gian thất vọng, thậm chí tức giận cũng đã dần dần chấp nhận sự thật này. Bởi vì ngài Nghị Viên Mạch Đức Lâm bất luận là đứng trước tòa nhà Bộ Tư Pháp hay đứng trước cửa Tòa nhà Nghị Viện thì vẫn chưa thốt ra hai chữ ‘lùi bước’ mà vẫn cực kỳ thành khẩn diễn nốt vai nhân vật chính nghĩa.
Trong bản tin thời sự, Nghị Viên Mạch Đức Lâm đang cực kỳ thành khẩn tán dương Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ, còn bên dưới, những người tham gia biểu tình ở Hoàn Sơn Tứ Châu thì lại đang nước mắt vòng quanh, tán dương ngài Nghị Viên Mạch Đức Lâm. Người phát ngôn tin tức của Nghị Viện cũng vô cùng khen ngợi sự chín chắn, lý trí của nhân dân cũng như Hội Liên Hiệp Công Thương Nghiệp của Kinh Châu cực kỳ khen ngợi sự anh minh của toàn thể Nghị Viên trong vịêc chấm dứt cái hội nghị trưng cầu ý kiến trực tiếp kia, còn có vị chuyên gia thì lớn tiếng ca ngợi lập trường vững vàng của Giới Công Thương Liên Bang thể hiện trong cuộc phân tranh này, cũng có một vài ủy viên từ các bộ, ngành nào đó đang ca ngợi sự khách quan mà Giới Khoa Học Liên Bang thể hiện trong cơn sóng gió này.
Tất cả mọi người đều đang tán dương, chúc phúc lẫn nhau. Thật đúng là một Liên Bang đoàn kết, một Liên Bang hoàn mỹ. Chỉ có người thắng, không có kẻ thua, có người rút lui chứ không có người lùi bước. Nhưng hình như không có một ai nhớ đến Ban Biên Tập Tờ Nhật Báo Đặc khu Thủ Đô, các nhân viên thuộc Ban chuyên án Mạch Đức Lâm của Bộ Tư Pháp cũng như đám quân nhân đến làm chứng từ Thanh Long Sơn xa xôi, rồi bỗng nhiên bị biến thành những tên hề kia.
Hứa Nhạc lại châm thêm một điếu thuốc nữa rồi theo phản xạ tự nhiên quay đầu nhìn lại. Thấp thoáng trong khu rừng phía đông, phía xa bãi cỏ, nơi những mái ngói cong cong vẫn còn ẩn hiện trong tuyết, những nhân vật thuộc tầng lớp cao cấp của Liên Bang đều đang tụ tập ở đó. Còn hắn, lại đang chơ vơ giữa Quảng trường Hiến Chương, nơi quen thuộc với tất cả nhân dân Liên Bang. Hai nơi cách nhau không xa nhưng lại đại diện cho hai tầng lớp hoàn toàn khác biệt.
Nếu bước vào trong đó, hắn sẽ trở thành Trung Tá trẻ tuổi thứ trong lịch sử Liên Bang, Chủ quản Kỹ thuật cấp I trẻ tuổi nhất của công ty Quả Xác, không lâu sau nhất định sẽ trở thành thuộc hạ thân cận nhất của Tổng Thống Thai Chi Nguyên, sở hữu một tương lai tươi sáng mà không phải đứa trẻ mồ côi ở Đông Lâm nào cũng dám mơ đến. Còn nếu như bước về phía trước, hắn sẽ là tội phạm bỏ trốn của Liên Bang, mục tiêu săn đuổi của Cục Hiến Chương. Hoặc là phải ẩn dật cả đời trong bóng tối, hoặc là ngay lập tức chết dưới họng súng. Một mình một bóng. Dù có thế nào cũng không tránh khỏi phải bước trên con đường đầy hung hiểm.
Hứa Nhạc vốn là một tảng đá. Đối với hắn mà nói, lựa chọn này không phải chuyện gì khó khăn. Trên thực tế, hôm nay, trước khi đến Lưu Phong Pha hắn cũng đã có quyết định của riêng mình. Cho dù gói văn kiện mà Cận quản gia đưa cho hắn có nặng nề, có khiến người ta kinh sợ, có lôi ra cả cái bí mật lớn nhất của cuộc đời hắn thì hắn cũng sẽ không chịu khuất phục. Cùng lắm là đổi lại con chip vi mạch sau gáy rồi lại bỏ trốn. Tiếp tục sống cuộc sống ngang tàng của một tiểu nhân vật.
Nhưng mà...
Tiểu Duy Ca vẫn đang ở Bách Mộ Đại xa xôi, dưới sự khống chế của đối phương. Chỉ còn điều này là vẫn giữ hắn ngồi lại trên băng ghế đầy tuyết, chưa dám đưa ra bất kì quyết định nào.
Bảy chiếc đầu lọc thuốc lá xếp hàng ngay ngắn dưới chân hắn. Lần đầu tiên hắn hiểu ra thuốc hút nhiều không những chẳng có mùi vị gì mà chỉ khiến cho tim người ta ám khói. Hắn nheo mắt nhìn lại một lượt khu quảng trường thưa thớt, thỉnh thoảng lại có một vài bóng người chuyển động, đi đi lại lại. Dưới cái bóng khổng lồ của xã hội Liên Bang này thì có chống cự bao nhiêu cũng chẳng mang lại bất cứ ý nghĩa gì.
Từ khi biết Trương Tiểu Manh vẫn còn sống, và còn lừa hắn suốt một năm qua, Hứa Nhạc cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chẳng muốn quan tâm đến điều gì nữa. Một cách vô thức, mọi người đã có thể quên mất việc điều tra chân tướng vụ án Mạch Đức Lâm, quên mất vụ ám sát tại Lâm Hải Châu cũng như quên mất đã có bao nhiêu người vô tội đã thiệt mạng trong cuộc khủng bố Hoàn Sơn Tứ Châu. Nếu như cái xã hội này có thể quên nhanh như vậy thì hắn còn phải nhớ làm gì?
Phía bên kia quảng trường Hiến Chương bỗng bước đến một đám người cả nam lẫn nữ, già trẻ lẫn lộn, quần áo ấm áp, một tay cầm nến, tay kia giơ mấy tấm hình vuông rộng chừng nửa mét, số lượng rất ít, nhìn vô cùng thưa thớt, không hề có chút khí thế nào cả. Nếu như so với đám đông thanh niên Kiều Trì Tạp Lâm bao quanh tòa nhà Bộ Tư Pháp mấy hôm trước thì đám người thị uy này càng có phần mỏng manh yếu ớt.
Đội thị ủy mỏng manh bước đi trong im lặng. Đại khái là bản thân bọn họ cũng rõ trong hoàn cảnh xã hội hiện tại điều mà bọn họ kiên trì tin tưởng không phải là thứ mà đại bộ phận những người còn lại trong xã hội muốn nhìn thấy. Những tấm hình họ cầm rất nhỏ, nhìn xa chỉ thấy mơ mơ hồ hồ, nhưng Hứa Nhạc có thể đọc được trên đó tên của những người đã thiệt mạng trong cuộc tập kích khủng bố.
Trên vài tấm hình còn có ảnh những đứa trẻ, những đứa trẻ ngây thơ đi xem thần tượng biểu diễn cuối cùng lại bị chôn vùi ngay dưới bục biểu diễn. Những khuôn mặt non nót được đào lên vẫn còn lấm lem bùn đất, hai hàng mi dài nhắm chặt, chỗ thâm đen, chỗ tái nhợt nhưng chẳng chỗ nào còn sót lại màu hồng hào trẻ thơ. Bởi vì, tất cả bọn chúng đều đã chết.
Đoàn du hành trầm mặc bước đến. Hứa Nhạc lặng lẽ đứng dậy, moi hết tiền trên người bỏ vào thùng quyên góp rồi bước lại nói vài điều với người đứng đầu đám người đó mấy câu.
Sau khi Nghị Viên Mạch Đức Lâm tuyên bố rút lui khỏi cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống thì những người trong đội ngũ đối măt với thanh niên Kiều Trì Tạp Lâm, vốn dĩ ủng hộ Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ lại tự động tản ra hết. Đây có lẽ là cái tâm lý thương hại kẻ yếu của số đông quần chúng nhân dân, không muốn đánh chó đã rơi xuống nước. Vì vậy những người chỉ trích Mạch Đức Lâm sát hại trẻ em chỉ còn sót lại rất ít.
- Tôi tin vào bài viết trên Nhật báo Thủ Đô, nhưng những người ở Hoàn Sơn Tứ Châu thì lại không tin, dù họ mới chính là những nạn nhân thiệt thòi nhất trong vụ khủng bố đó.
Đứng đầu đoàn biểu tình là một người đàn ông trung niên. Đón điếu thuốc từ tay Hứa Nhạc, ông hút vội hai hơi rồi buồn rầu nói:
- Người nhà của mấy đứa trẻ này chẳng có tiền để bay từ S đến đây. Chỉ cử ra một người đại diện. Nhưng điều làm cho tôi bàng hoàng nhất là cho đến tận bây giờ, người thân của những đứa trẻ đó vẫn cho rằng sự việc đó do Phiến Quân làm, chứ chẳng liên quan gì đến lão già khốn kiếp Mạch Đức Lâm.
Hứa Nhạc không nói điều gì. Người đàn ông trang niên vỗ vỗ vào vai hắn thế hiện sự cảm ơn rồi lại tiếp tục dẫn đoàn người lèo tèo tiếp tục đi một vòng nữa quanh Quảng trường Hiến Chương.
Hứa Nhạc quay lại băng ghế cũ, tiếp tục vùi mẩu thuốc sắp cháy hết xuống đống tuyết dưới chân. Đã là điếu thứ rồi mà hắn vẫn chưa nghĩ ra được.
Hắn cúi đầu suy nghĩ một lát rồi quay sang nói với Bạch Ngọc Lan bên cạnh mình:
- Tôi hết thuốc rồi, anh có còn điếu nào không?
Cũng không biết Bạch Ngọc Lan đã chuyển từ cổng trước hội sở Lưu Phong Pha sang đứng bên cạnh hắn từ lúc nào. Bạch Ngọc Lan gạt sợi tóc đen xõa trước mặt, lắc lắc đầu, nói:
- Việc lúc nãy anh nhờ, tôi đã nghe ngóng được chút ít rồi. Tình hình cụ thể bên phía Bộ Tư Pháp vẫn chưa rõ. Ban chuyên án Mạch Đức Lâm cũng đã giải tán rồi, nhưng chẳng ai biết được những chứng cứ đó đã được xử lý như thế nào.
Hứa Nhạc lắc lắc đầu, rút từ đống tuyết dưới chân ra một mẩu thuốc, nhưng rồi mới phát hiện ra muốn châm cũng chẳng được, đành ngẩn ra mân mê cái đầu lọc trong miệng. Bạch Ngọc Lan giết người cực giỏi nhưng hắn và Hứa Nhạc lại ở hai tầng lớp hoàn toàn khác nhau. Muốn điều tra mấy vụ này, e rằng có chút khó khăn.
- Bên phía Nhật báo Thủ Đô thì tôi càng chẳng điều tra được gì.
Bạch Ngọc Lan đứng đó chăm chú nhìn vào cái đỉnh đầu đang cúi gằm của Hứa Nhạc nói. Mặc dù hắn không hiểu trước đó đã xảy ra chuyện gì nhưng đại khái hắn cũng biết là lúc này Hứa Nhạc đang bị chuyện của Mạch Đức Lâm làm cho bối rối.
Đúng lúc này thì chiếc điện thoại trong túi của Hứa Nhạc bất ngờ đổ chuông. Hắn chẳng thèm nhìn vào cái tên hiện trên màn hình, hỏi luôn:
- Có thông tin gì chưa?
- Tổng Biên Tập Bob của Nhật báo Thủ Đô đã bị cách chức. Ban Giám Đốc đã dùng điều khoản siêu cấp bồi thường, cấp cho ông ta gấp lần tiền lương. Tôi tin chắc rằng, trong vòng năm nữa, vị Tổng Biên Tập này sẽ rất khó tìm được một công việc thích hợp.
Đầu dây bên kia, Lợi Thất thiếu gia Thất Hiếu Thông thở dài, nói:
- Còn ngài phóng viên Ngũ Đức mà cậu quan tâm, thật không may sáng hôm nay vừa bị tai nạn giao thông. Người thì không chết nhưng cũng đã phải vào Bệnh viện rồi.
Hứa Nhạc cầm điện thoại trong tay mà cảm thấy toàn thân dường như đang đông cứng lại.
- Trong hoàn cảnh hiện nay, tất cả những âm mưu phá hoại sự ổn định, hòa bình của Liên Bang đều sẽ nhận được sự tấn công toàn diện, tổng hợp từ vô số phía. Có lẽ anh cũng hiểu, trong sự tấn công ấy thì Lợi Gia nhà ta đóng vai trò lớn nhất.
Lợi Hiếu Thông vẫn thản nhiên nói tiếp:
- Theo những gì tôi được biết thì cậu đã qua được cuộc khảo hạch của phu nhân. Chỉ cần cậu đồng ý thì cậu sẽ có một thân phận tương ứng để gia nhập vào thế giới của chúng ta. Trong hoàn cảnh này, tôi khuyên cậu nên cực kỳ bình tĩnh.
- Cảm ơn.
Hứa Nhạc nghiêm nghị nói. Hắn và Lợi Thất thiếu gia cũng coi như bạn bè, chỉ là tình bạn dựa trên mối quan hệ lợi ích. Hắn là đối tượng đầu tư trọng điểm của Lợi Hiếu Thông. Vậy mà trong thời điểm này đối phương còn cung cấp cho hắn sự giúp đỡ từ nhiều phía. Có thể nói là thành ý lắm rồi.
oOo
Lợi Hiếu Thông không nói thêm điều gì nữa. Ngắt điện thoại rồi mà hắn vẫn còn ngồi trên sô-pha im lặng một lúc lâu. Hồi đầu, hắn chỉ muốn đầu tư cho mối quan hệ giữa Hứa Nhạc với gia tộc, về sau thì hắn chủ yếu đầu tư vào một mình Hứa Nhạc, bởi vì nhìn Hứa Nhạc, hắn như có thể nhìn thấy hình ảnh năm nào của Lâm Bán Sơn, đặc biệt là cái khả năng phá vỡ mọi nguyên tắc. Lúc này, hắn đang có một dự cảm không tốt, dù Lâm Bán Sơn có xuất hiện ở đây thật thì cũng không dám phá vỡ cái ý chí tập thể đang hình thành từ cao đến thấp, từ tầng lớp quý tộc đến quần chúng nhân dân. Nhưng dường như Hứa Nhạc đang có những suy nghĩ khác.
Một người, dù có mạnh đến mấy, đối diện với cả một Liên Bang thì vẫn chỉ là một người.
oOo
Một đám mây u ám đang bao trùm lên Ban Biên Tập Nhật báo Thủ Đô. Tổng Biên Tập Bob nhìn lại lần cuối căn phòng, cố nặn ra một nụ cười méo mó rồi lặng lẽ rời khỏi tòa nhà trên đường Tạp Tân trước vô vàn cặp mắt buồn rầu của các nhân viên thuộc cấp.
Bước ra khỏi cổng chính, một lần nữa, Tổng Biên Tập Bob ngước lên nhìn biểu tượng vầng trăng nguyệt thực treo trên mặt trước tòa nhà, lòng thầm nghĩ, mấy ngày qua ông không hề hối hận mà ngược lại trong lòng cảm thấy cực kỳ nhẹ nhõm. Là một người làm nghề truyền thông, ông đã làm điều mà mình nên làm. Lương tâm không hề cảm thấy hổ thẹn.
Chỉ tiếc rằng ông đã quá đề cao năng lực của thời sự mà xem nhẹ sức mạnh của cái mạng nhện không nơi nào không có của Liên Bang kia. Thời gian vừa qua ông có thể cùng những tờ báo khác dồn hết sức lực tấn công Mạch Đức Lâm là bởi vì ông nghĩ rằng một thế lực nào đó trong Liên Bang muốn ông làm thế. Nhưng ai mà ngờ được, chờ cho hai bên cùng đạt được sự thỏa hiệp, lợi ích cũng phân chia xong thì ông lại bị đẩy ra ngoài rìa một cách không thương tiếc.
Sức mạnh của thời sự đến từ việc tiết lộ chân tướng sự việc và thông báo nó cho nhân dân biết. Chỉ đáng tiếc là trong phương diện này, Nghị Viên Mạch Đức Lâm lại có đầy đủ khả năng xúi giục. Vì vậy, việc ông bị cách chức là chuyện sớm muộn rồi cũng sẽ phải xảy ra. Đây có lẽ là chiêu bài mà phía Chính phủ Liên Bang tung ra nhằm an ủi những người ủng hộ Nghị Viên Mạch Đức Lâm.
Chỉ đáng tiếc, Ngũ Đức vốn định vẫn sẽ tiếp tục đăng những bài viết của mình lên mạng inte. Ai mà ngờ được ở đâu chui ra một gã khùng tông gãy hai chân hắn.
Quả là đáng tiếc... Nghĩ mãi nghĩ mãi cuối cùng cái cảm giác tê mỏi nơi cổ cũng đưa Tổng Biên Tap Bob quay trở về với thực tại chua chát trước mắt. Ông lặng lẽ bước lên ôtô nói vọng lên phía ghế tài xế:
- Đến bệnh viện.
oOo
Cách Quảng trường Hiến Chương không xa, tòa nhà Bộ Tư Pháp cũng trong không khí ảm đạm không kém. Lệnh từ văn phòng Tổng Thống và Nghị Viện Liên Bang đã ban xuống yêu cầu Ban chuyên án ngừng hết mọi công việc. Bộ trưởng Bộ Tư Pháp cũng đã từ chức vì vậy Án sát quan độc lập cũng chỉ còn biết tự dọn ra khỏi văn phòng của mình.
Chương : Tuyết, thuốc lá và tấm danh thiếp trên quảng trường (+)
Bước ra từ Bộ Tư Pháp, Tiêu Văn Tĩnh và Từ Tùng Tử không khỏi rùng mình bởi những cơn gió lạnh buốt đang liên tiếp táp vào mặt. Nhìn khuôn mặt đang đỏ dần lên của Từ Tùng Tử, Tiêu Văn Tĩnh chỉ biết cười méo mó, giúp cô gài kín lại khuy áo khoác. Trải qua bao nhiêu ngày đêm làm việc bên nhau, bây giờ, mối quan hệ của hai cựu sinh viên Học Viện Quân Sự I đã trở nên thân thiết hơn trước rất nhiều.
- Tôi có lẽ sẽ bị điều lại về Bộ Quốc Phòng. Còn anh?
Từ Tùng Tử nhìn hắn lo lắng. Nghĩ đến số tài liệu mà Tiêu Văn Tĩnh cất giấu ngay sau khi mệnh lệnh từ văn phòng Tổng Thống đưa xuống, tự nhiên cô bỗng thấy ruột gan cồn cào.
- Có lẽ sẽ quay về Cục Hình Sự.
Tiêu Văn Tĩnh nhìn chăm chăm vào đám bùn tuyết dưới chân, rồi đột nhiên chau mày nói:
- Nhân chứng quan trọng Trương Tiểu Manh đột nhiên bỏ đi chứng tỏ trong việc này đã có người động chân động tay vào. Nếu như có thể tìm được lần nữa nói không chừng vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế.
- Tất cả tài liệu vụ án đều đã giao cho Văn phòng Tổng Thống và được cất giữ trong kho lưu trữ số liệu. Vụ án này đã kết thúc rồi.
Từ Tùng Tử khoanh chặt hai tay, nói khẽ:
- Bây giờ không còn ai có thể tìm được Trương Tiểu Manh nữa. Giả sử tìm thấy thì e rằng cũng chỉ là một cái xác mà thôi.
- Nhưng thực sự là có quá nhiều chứng cứ.
Hai đường chân mày trên khuôn mặt Tiêu Văn Tình vẫn chưa hết chau lại, hắn nói:
- Tôi vẫn muốn tiếp tục.
Từ Tùng Tử lặng lẽ bước theo hắn không nói gì. Một lúc lâu sau mới cất lời:
- Nếu cần sự giúp đỡ, anh có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.
Tiếng phanh xe chói tai rít lên bên cạnh cặp thanh tra viên trẻ tuổi. Hai chiếc ô tô công vụ màu đen bóng lao nhanh trên con đường đầy tuyết chặn trước lối đi. Từ trong ô tô bước ra mấy vị Điều tra viên Liên Bang mặc áo khoác sẫm màu. Một trong số đó lạnh lùng nhìn Tiêu Văn Tĩnh, nói:
- Tiêu Thanh tra, anh có quan hệ đến một vụ án đăc biệt nghiêm trọng vào cuối tháng năm Hiến Lịch . Xin mời anh theo chúng tôi phối hợp điều tra.
Tiêu Văn Tĩnh mặt thoáng biến sắc rồi nhìn nhanh sang phía Từ Tùng Tử. Hắn biết sự việc diễn ra có chút bất ổn, chỉ không hiểu là chuyện gì mà thôi.
- Ta nghe không rõ.
Tiêu Văn Tĩnh nhìn mấy người của Cục Điều Tra Liên Bang, nhíu mày nói:
- Vụ án nào? Giả sử có vụ án nào thật thì cũng là việc của bên Cục cảnh sát chứ? Liên quan gì đến Cục Điều Tra Liên Bang?
- Do anh là người của Bộ Tư Pháp. Hơn nữa vụ án này mang tính chất nghiêm trọng, cho nên sẽ do Cục Điều Tra Liên Bang xử lý.
Vị quan chức vẫn lạnh lùng nói:
- Anh là nghi phạm của tội cưỡng hiếp trẻ vị thành niên. Tôi nghĩ cũng không nên bàn luận ngay trên đường thế này đâu nhỉ?
Từ Tùng Tử ngỡ ngàng quay sang nhìn Tiêu Văn Tĩnh. Tất nhiên là chuyện ấy không đáng tin rồi. Chắc chắn nó có liên quan đến vụ án Mạch Đức Lâm. Chỉ có điều đối phương dựa vào đâu mà khép cho Tiêu Văn Tĩnh vào cái tội danh hoang đường này?
- Cưỡng hiếp trẻ vị thành niên?
Sắc mặt Tiêu Văn Tĩnh trở nên trắng bệch và bắt đầu đỏ dần lên phẫn nộ. Rất nhanh, hắn nhớ đến cô bé đáng thương xin đi nhờ xe đêm qua. Nhưng mà... Không lẽ trong Liên Bang vẫn còn có người dùng cái bẫy ghê tởm kiểu này? Hắn giận dữ nói:
- Nói bậy! Các người có bằng chứng gì không?
- Anh có quyền nêu ra ý kiến của mình. Chúng tôi chỉ mời anh về để hợp tác điều tra mà thôi.
Vị quan chức Cục Điều Tra Liên Bang cất giọng đầy giễu cợt:
- Không tìm ra tinh dịch của anh, nhưng cũng có khả năng là thực hiện bất thành. Tôi có thể nhắc anh một điều rằng, trong móng tay nạn nhân có tìm thấy một phần da của anh.
Tiêu Văn Tĩnh hít một hơi thật sâu. Hắn không còn muốn nói thêm điều gì nữa. Cái buổi chiều đông lạnh buốt này đột nhiên làm hắn nhớ tới bầu trời thu đầy nắng trong vụ án mưu sát ở Hổ Sơn Đạo.
Hắn là một Điều tra viên tôn sùng pháp luật. Mặc dù chuyên án Mạch Đức Lâm có khiến hắn nảy sinh chút hoài nghi với hệ thống pháp luật của xã hội này nhưng hắn vẫn còn niềm tin. Hôm nay, phải đối mặt với tội danh nực cười và đáng sợ này, đột nhiên hắn lại nhớ tới bầu trời thu đầy nắng. Gã quân nhân trẻ tuổi Hứa Nhạc đã nói với hắn rằng, trong tay những đại nhân vật, pháp luật cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi.
oOo
- Thông tin mới nhất. Ngũ Đức bị tai nạn giao thông, còn Tiêu Văn Tĩnh, người trong Ban chuyên án Mạch Đức Lâm thì vừa bị gán cho một tội danh. Sự việc đã rất rõ ràng, bọn họ là hai người kiên trì nhất nên nhất định phải bị xử lý. Nếu anh cũng định kiên trì đến cùng thì người bị xử lý tiếp theo chắc chắn sẽ là anh.
Giọng Trâu Úc trong điện thoại không còn bình tĩnh như mọi khi, mà hình như có chút lo lắng. Bởi vì hơn ai hết, cô hiểu tính cách của Hứa Nhạc, hiểu rằng tảng đá này chẳng hề giống với những người bình thường.
Hứa Nhạc nheo mắt nhìn mấy mẩu đầu lọc thuốc lá cắm trên đống tuyết dưới chân, xòe ra như bông hoa mai, trong tai vẫn còn văng vẳng giọng nói của Trâu Úc. Tâm trạng nặng nề khó tả. Thi công tử không còn bên cạnh, Thai Chi Nguyên cũng không, trong cả trăm triệu người dân Liên Bang hắn chỉ còn có thể tin tưởng một mình Trâu Úc. Dù cho là như vậy hắn vẫn không thể nói với đối phương rằng mình là phạm nhân bỏ trốn hơn nữa còn đang bị Thai phu nhân tóm chặt lấy điểm yếu này.
- Không liên lạc được với Lâm Bán Sơn.
Trâu Úc nói nhanh:
- Tôi nhờ người đến Nam Khoa Châu tìm Trương Tiểu Hoa, nhưng ngay cả hắn cũng không biết việc Lâm Bán Sơn mất tích hơn một tháng nay là đến tột cùng đang chạy đi đâu. Tôi không biết ở Bách Mộ Đại, anh có chuyện gì khẩn cấp nhưng không liên hệ được người đó thì tôi cũng không còn cách nào khác để tìm.
Hứa Nhạc hỏi lại:
- Ngoài Lâm Bán Sơn ra thì Liên Bang còn có ai đủ khả năng thâm nhập vào trong Bách Mộ Đại không? Tôi muốn tìm một người. À không, nói chính xác hơn là tôi muốn cứu một người.
- Thế lực của Lâm Bán Sơn ở Đại Tinh Vực Bách Mộ Đại là rất lớn, nhưng sức ảnh hưởng của Liên Bang tại đó thì lại cực yếu. Ngoại trừ hắn ta ra, tôi thực sự không tìm được ai khác.
Trâu Úc đột nhiên im lặng hồi lâu, rồi nói tiếp:
- Nhưng nếu như anh có thể tìm được người trong Quân Khu Tây Lâm thì tất nhiên không còn gì để lo nữa
Quân Khu Tây Lâm. Quân Khu IV của Liên Bang, tiền tuyến giữa Liên Bang và Đế Quốc, kiểm soát thông đạo giữa Liên Bang và Bách Mộ Đai, bị một trong Thất Đai Gia Tộc Liên Bang Chung Gia thao túng rất nhiều năm nay. Trong vũ trụ rộng lớn, ba thế lực lớn mỗi bên hùng cứ một phương, Đại Tinh Vực Bách Mộ Đại đương nhiên trở thành thế lực yếu nhất trong ba bên, thế nhưng lại là thế giới tự do và điên khùng nhất. Tài nguyên và nhân khẩu của Đại Tinh Vực này có thể giúp nó sinh tồn tốt trong điều kiện Liên Bang và Đế Quốc liên tiếp nổ ra chiến tranh. Ngoài lý do con người ở đó mạnh mẽ, thích nghi tốt ra thì bên trong ắt hẳn vẫn còn nguyên nhân sâu xa nào đó.
Đối với Đại tinh vực Bách Mộ Đại, bất luận là Liên Bang hay Đế Quốc, ai cũng có thể thể hiện quyền uy của mình, nhưng để ảnh hưởng vào sâu trong đó thì không ai làm được, đừng nói đến chuyện kiểm soát. Ngoại lệ duy nhất ở đây là Lâm Bán Sơn, tên lãng tử xuất thân từ Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, sinh sinh tử tử, gió tanh mưa máu, lăn lộn suốt năm trời trong giới hạ lưu Bách Mộ Đại mới có được vị trí đặc thù cũng như thực lực lớn mạnh như ngày hôm nay.
Biết Lý Duy đang ở trên Bách Mộ Đại xa xôi, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Hứa Nhạc là nhất định phải cứu người bạn từ thuở ấu thơ này ra. Vì vậy hắn mới nhờ Trâu Úc tìm kiếm sự giúp đỡ từ phía Lâm Bán Sơn. Mặc dù hắn đã từng nghĩ Lâm Bán Sơn cũng là người của Lâm Gia, nhưng chợt nhớ tới buổi gặp mặt như gió thoảng trên đoàn tàu lửa cao tốc hôm nào, không hiểu vì sao hắn luôn cảm thấy chành trai vững chắc như ngọn Thái Sơn ấy có thể tin tưởng được.
Nhưng Lâm Bán Sơn cũng đã mất tích suốt một tháng qua. Bây giờ Hứa Nhạc còn cách nào khác nữa? Còn Quân Khu Tây Lâm. Lâm Bán Sơn còn dám tìm rồi thì ngại gì không dám tìm Quân Khu Tây Lâm chứ? Hứa Nhạc tự an ủi mình có bệnh phải vái tứ phương, cho nên cũng chẳng thèm suy nghĩ thêm nhiều nữa.
Hắn ngẩng đầu, bốc vội một nắm tuyết dưới chân vã lên mặt cho tỉnh táo, rồi hít một hơi thật sâu, xua đi hình ảnh cô gái nhỏ mặc váy trắng ra khỏi đầu. Thò tay vào túi áo trong, hắn phải mò mãi mới lôi ra được một tấm danh thiếp nhăn nhúm.
Từ ngày nhận được tấm danh thiếp ở cảng hàng không vũ trụ Cảng Đô, hắn vẫn giữ chặt bên mình. Ngay cả lúc trọng thương, hôn mê cũng không hề rời ra. Lúc này, hắn chỉ lạy trời tấm danh thiếp này thực sự có thể hiệu triệu những phép thuật kỳ diệu như tấm thẻ ma thuật trong truyền thuyết.
Cẩn thận bấm theo từng con số trên tấm danh thiếp, rồi đợi một lúc lâu, Hứa Nhạc mới cất giọng khàn khàn:
- Chào ngài, tôi tìm Chung phu nhân.
oOo
Hứa Nhạc hai tay ôm đầu gối, mắt nheo lại, cúi đầu nghe điện thoại. Nhìn khuôn mặt lo lắng của Hứa Nhạc, nhìn đám đầu lọc cắm thành hoa mai trên tuyết cộng với những chi tiết đáng chú ý trong thời gian vừa qua, Bạch Ngọc Lan hiểu rằng lúc này Hứa Nhạc đang trong trạng thái tâm trạng cực kỳ hiếm gặp.
Đầu dây bên kia là Chung phu nhân? Vị phu nhân trẻ trung, xinh đẹp, hào phóng của Tây Lâm? Bạch Ngọc Lan đột nhiên có chút cảm thán. Ông chủ nhỏ của mình quả thật khiến người ta đi từ hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Một chàng trai bình thường như thế này tại sao có thể quen được nhiều đại nhân vât đến vậy?
Thời gian của cuộc điện thoại khá dài. Hứa Nhạc đã thì thầm trình bày hết toàn bộ ý định của mình, thời gian còn lại hầu như chỉ im lặng lắng nghe hoặc ậm ừ ngắn gọn. Trong khoảng thời gian vừa qua, dù thỉnh thoảng nhớ về cô gái nhỏ dễ thương có mái tóc đen như vỏ dưa hấu thì hắn cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ gọi vào số điện thoại này. Bởi vì ở Quân Khu Tây Lâm có một vài nhân vật ví dụ như Tiểu đội trưởng Lai Khắc đã từng tham gia vào một phần lịch sử chân thực của hắn, đã từng nhìn thấy mặt hắn. Nếu như tiếp xúc quá nhiều người của Quân Khu Tây Lâm nói không chừng một ngày nào đó hắn sẽ bị phát hiện là tội phạm bỏ trốn của Liên Bang.
Nhưng hôm nay, khi Cận quản gia đưa cho hắn túi tài liệu thì hắn đã không còn gì để mất nữa rồi. Đương nhiên càng không có gì phải sợ. Chỉ có điều khi thực hiện cuộc điện thoại này, hắn vẫn chưa dám khẳng định xem đối phương có còn nhớ mình của hai năm trước nữa không. Hai năm trước, hắn chỉ giúp chăm sóc Tiểu Dưa Hấu trên phi thuyền vài ngày, không hề có ân tình gì to lớn với Chung Gia, bây giờ lại mở miệng nhờ giúp đỡ, điều này đã hoàn toàn nằm ngoài những triệu chứng hoang tưởng của việc có bệnh vái tứ phương rồi. Nhưng lúc này, ngoài hoang tưởng ra, hắn còn biết làm gì nữa chứ.
Cuộc điện thoại vẫn tiếp tục. Nụ cười đã bắt đầu xuất hiện trên môi Hứa Nhạc. Hắn không nói hết cho đối phương nghe chân tướng sự việc nhưng nụ cười này cũng đã đủ chứng minh kết quả mỹ mãn mà cuộc điện thoại mang lại. Mơ ước đã có thể chiếu sáng thực tại. Một cuộc điện thoại chỉ có tính chất may rủi lại có thể mang lại những hiệu ứng kỳ diệu.
Ngắt điện thoại, Hứa Nhạc quay trở lại băng ghế cũ, khuôn mặt vẫn còn nguyên nụ cười bình tĩnh, chỉ có điều tính chất nụ cười đã có sự thay đổi, chuyển từ niềm vui bất ngờ sang sự thanh thản trong suy nghĩ.
Đoàn biểu tình đáng thương trên Quảng trường Hiến Chương lại vòng trở lại. Tiếng bước chân đạp trên tuyết không còn loạt xoạt nữa mà chuyển những tiếng lép nhép khe khẽ vang lên cô đơn và trầm mặc trong đêm.
Người đàn ông trung niên mỉm cười với Hứa Nhạc nhưng không nói điều gì. Hứa Nhạc cũng cười, nheo mắt nhìn lại bức ảnh trên tay ông. Đứa trẻ trong ảnh hai mắt nhắm nghiền, bùn đất vẫn còn phủ đầy trên khuôn mặt non nớt.
Đời người có vô số chuyện bất mãn. Không nên nhượng bộ quá nhiều, càng không nên suy nghĩ quá lâu. Cách tốt nhất là xắn tay vào thực hiện. Suy nghĩ ấy xẹt qua trong đầu Hứa Nhạc làm nảy sinh ra một ý tưởng khoa trương và hoang đường. Đây nhất định không phải là quyết định mà bất cứ người bình thường nào cũng có thể nghĩ ra. Nhưng hắn cho rằng lịch sử nào thì cũng có những chuyện khoa trương hoang đường, chỉ có điều chúng luôn được thực hiện bằng những cách nhơ bẩn. Vậy thì tại sao hắn lại không tự mình tạo ra một sự thay đổi chứ?
Cả đời này ai chẳng muốn làm được điều mình mong muốn. May mắn thay, Hứa Nhạc cảm thấy những việc mà mình đã từng trải qua nhiều hơn người khác rất nhiều, hiểu biết cũng nhiều hơn. Vì vậy hắn càng có cơ hội đi làm những điều mình muốn. Hứa Nhạc chưa bao giờ nghĩ rằng, trên băng ghế này, hắn sẽ đưa ra quyết định của mình, chỉ có điều cái quyết định này không hề liên quan đến Trương Tiểu Manh. Chẳng phải tư thù, cũng không là công nghĩa. Đại khái chỉ là tìm kiếm niềm vui trong lòng cũng như làm thỏa mãn đạo đức cá nhân.
- Bây giờ tôi mới hiểu rằng, với tính cách của mình thì dù có ở nơi nào trên vũ trụ thì tôi cũng sẽ bị người ta phát hiện ra. Bởi vì tôi không thể ẩn núp giống như đại thúc của tôi.
Hứa Nhạc nhìn trừng trừng về phía quảng trường Hiến Chương đầy tuyết, nói tiếp với Bạch Ngọc Lan:
- Bởi vì chỉ cần nhìn thấy sự bất công là tôi liền cảm thấy phẫn nộ và lại muốn làm một điều gì đó. Vũ trụ này thì đầy rẫy những việc bất công. Bất luận là ở đâu thì cũng đều như thế. Vì vậy, tôi quyết định sau này sẽ vẫn còn tiếp tục sự phẫn nộ của mình.
Câu nói này đã chỉ ra một sự thật rằng cho dù Thai phu nhân có điều tra ra thân phận thực sự của hắn hay không thì với tính cách của mình trong một giây phút nào đó hắn cũng sẽ vì phẫn nộ mà không thèm quan tâm đến việc mình đang bị Liên Bang truy nã. Câu nói tính cách quyết định vận mệnh có lẽ chính là như thế này đây.
Bạch Ngọc Lan không hiểu vị đại thúc mà hắn nói là ai, cũng không hiểu ý nghĩa của những lời này, chỉ nhẹ nhàng nói:
- Tôi chưa hề biết rằng anh lại chính là thanh niên văn học được sinh ra từ cơn phẫn nộ.
Hứa Nhạc đứng dậy, phủi phủi đám tuyết còn dính trên bộ quân phục, nhe răng cười, nói:
- Có một loại lực lượng sinh ra để tiêu diệt tà ác... đó chính là tôi.
- Buồn nôn thật đấy!
Bạch Ngọc Lan nãy giờ vẫn cầm theo chiếc áo khoác định rằng sẽ đưa cho Hứa Nhạc mà Hứa Nhạc thì lại chẳng chịu mặc.
Hứa Nhạc gật gật đầu, phì cười:
- Ta cũng thấy như vậy.
Rồi hắn xoay người, quay trở lại hội sở Lưu Phong Pha, nơi khuất sâu sau những bãi cỏ Quảng trường Hiến Chương, nơi đang tỏa ra bên ngoài bầu trời đêm từng hơi thở của sự quyền quý.
Bạch Ngọc Lan lặng lẽ bước theo, âm thầm quan sát tấm lưng thẳng của hắn, trong lòng bỗng trào lên một dự cảm cực kỳ bất an.
Hứa Nhạc dường như cũng đoán ra hắn đang nghĩ gì, chẳng thèm quay đầu, trầm giọng nói:
- Ta muốn biết mấy thứ trong Phòng quân giới của Tiểu đội chúng ta, uy lực ra sao?