Hóa ra biển hiệu Khả Khả của câu lạc bộ đêm trên thực tế lại là tên của một cô gái.
Câu lạc bộ đêm lớn nhất Tượng Thụ Lâm này mở được bao nhiêu năm thì người phụ nữ mang tên Khả Khả này cũng đã đứng trên mảnh đất tài phú nhưng không ngừng hỗn loạn này từng ấy năm. Đao quang kiếm ảnh, thương pháo tề minh, mây khói từng trận, xa hoa trụy lạc, người phụ nữ đã từng vẫy vùng giang hồ không biết bao nhiêu năm, hơn mười năm trời trước đây đã rút về phía sau tấm màn, không còn gặp gỡ với ai, chỉ còn lưu lại trên đời những truyền thuyết về bản thân mình.
Truyền thuyết mãi mãi vẫn chỉ là truyền thuyết, là những câu chuyện khiến người khác kinh hãi mà không bao giờ có thể được lặp lại lần thứ hai. Năm đó, bất luận là cuộc thảm sát bằng xe tăng, hay là những cuộc càn quét của đám quân nhân thiết huyết của Quân Khu II, hay những lần đổi chủ của phủ Tượng Thụ Châu, bất luận những tòa kiến trúc xung quanh vẫn còn in dấu đạn pháo khắp bốn phía, hay cái ngõ ngập bùn phía sau vẫn còn dấu chân robot cùng các thiết bị quân dụng nằm lại bên dưới, thì câu lạc bộ Khả Khả vẫn đứng vững dưới những lần tẩy lễ của năm tháng.
Hứa Nhạc đã từng nghe loáng thoáng câu chuyện này từ một ai đó trong những lần này đến S, nhưng hắn chỉ có hứng thú với những tàn tích cổ tại nơi này, còn chuyện truyền thuyết giang hồ, hắn chẳng muốn quan tâm. Cho đến khi gặp người phụ nữ mang tên Chị Khả trong căn phòng yên tĩnh trên đỉnh cao nhất tòa nhà thì hắn nhịn không được, thực sự có chút giật mình. Hắn cứ nghĩ rằng người phụ nữ có thể tiêu diêu tự tại, đứng giữa Thanh Long Sơn và Quân Khu II tuyên bố không hề sợ bất cứ thứ gì này, có lẽ phải là một cô gái sắc nước hương trời, tuyệt đối có thể điên đảo chúng sinh, chứ hoàn toàn không thể nào ngờ được, Chị Khả lại là một lão thái bà tuổi đã quá ngũ tuần như thế này.
Chị Khả nét mặt lạnh lùng, lặng lẽ quan sát chàng thanh niên trẻ tuổi có cặp mắt hí đang đứng trước mặt. Cả đời này của bà ta bởi vì cái gã nam nhân kia, cho nên vẫn không chịu kết hôn. Hơn nữa bà ta cũng đã từng chứng kiến không biết bao nhiêu tên gia hỏa bạt mạng trong Liên Bang, cho nên ánh mắt bà ta tự nhận vô cùng độc đáo, thế nhưng bất luận là dò xét đến thế nào đi chăng nữa, cũng không phát hiện được cái gã thanh niên nhìn tướng mạo bình thường kia, có cái gì đáng để cho bà ta tôn trọng cả.
- Ta đã xem qua hồ sơ của ngươi và cũng biết được tiền đồ rộng lớn mà ngươi có trong Liên Bang. Nhưng tại sao lại chấp nhận chạy đến đây, một phen bỏ qua tất cả những tiền đồ của mình?
Chị Khả châm một điếu thuốc, cất giọng khàn đặc. Bàn tay kẹp điếu thuốc đã bắt đầu lộ ra những dấu hiệu nhăn nheo không thể nào hồi phục của tuổi già.
Hứa Nhạc đến S lần này là để bàn chuyện đại sự. Nếu như bị người khác phát hiện ra thân phận hay ý đồ thì hắn sẵn sàng không tiếc tất cả để tiêu diệt và dập tắt những nguy hiểm có thể phát sinh bằng bất cứ giá nào. Nhưng đứng trước người phụ nữ từng trải như Chị Khả này, hắn lại chẳng có bất cứ ý tưởng hành động nào. Bởi vì tất cả những tin tức tình báo cũng như những gì bên kia đồng ý giúp đỡ cho hắn, toàn bộ đều đang nằm trong tay người phụ nữ lớn tuổi này.
Hắn cũng châm một điếu thuốc, nhưng không phải là ba số , mà là Hoàng Nha, đặc sản của S. Hắn nói trong làn khói thuốc:
- Chỉ là nghĩ rằng đó là những việc mà mình phải làm, cho nên mới đến thôi.
-Ủy viên Mạch Đức Lâm đã bị khai trừ khỏi ủy ban Trung ương, nhưng những người trong núi không có cách nào có thể trực tiếp ra tay đối với ông ta. Chắc cậu biết rõ ràng là vì sao chứ?
Chị Khả kẹp điếu thuốc vào ngón tay, búng khẽ vào chiếc gạt tàn bằng bột đá màu đỏ, động tác hoàn toàn không có một chút gì gọi là nho nhã. Bà ta nhìn Hứa Nhạc, có chút chế giễu, nói:
- Những kẻ vác súng nghĩ chuyện miên hạ ấy không muốn biến mình thành một kẻ ám sát, đắc tội với tổ chức công nhân của Hoàn Sơn Tứ Châu, cho nên mới lừa cậu, một tiểu nhân vật, chạy đến đây.
Hứa Nhạc chỉ cúi đầu hút thuốc, không hề trả lời bà ta.
- Tiểu tử. Cậu chạy đến S, nghĩa là ‘Hắn’ đang lợi dụng cậu đấy.
Chị Khả nhắc nhở hắn. Những lời trong đêm nay lẽ ra bà không nên nói, nhưng không biết vì cái gì, khi nhìn thấy Hứa Nhạc, bà ta giống như thấy lại chàng thanh niên trẻ tuổi đến từ S rất nhiều năm về trước. Sau khi thôi học ở Đại học Thủ Đô, hắn cứ nằng nặc đòi xin vào đội du kích Thanh Long Sơn. Mặc dù bây giờ người đó đã trở thành một trong những nhân vật quan trọng nhất của Phiến Quân nhưng Chị Khả thủy chung vẫn cho rằng, hắn vào thời điểm đó, mới chính là con người chân thực nhất của hắn.
Bà nói ra những lời này theo bản năng của mình, hy vọng chàng trai trẻ trước mặt mình biết khó khăn mà rút lui sớm khỏi Tượng Thụ Lâm này.
Hứa Nhạc biết rằng ‘hắn’ mà vị lão thái bà trước mặt vừa nhắc đến ở đây là ai, trong lòng bất chợt nảy sinh những suy nghĩ nghi hoặc về mối quan hệ giữa lão thái bà này và người đó. Nhưng năm trước khi tiếp xúc với vị đại thúc nhìn đáng khinh ấy, hắn cứ luôn cảm thấy tuổi tác của ông ta cũng không thấy lớn cho lắm.
Hắn im lặng một lúc lâu rồi mới thật sự nghiêm túc nói:
- Tạm thời không bàn đến chuyện có phải là lợi dụng hay không. Tôi thật sự muốn biết ý kiến của bà về chuyện này. Việc tôi làm lần này không được ai ủng hộ hết, nhưng tôi đến cùng vẫn cứ nghĩ là mình nên làm.
- Nếu vẻn vẹn chỉ xét về mặt đạo lý thì đương nhiên là cậu nên làm. Gã ủy viên đó lẽ ra phải chết từ rất lâu rồi.
Chị Khả cười ha hả, nói:
- Nếu như không có ai ủng hộ cho cậu, vậy thì ta sẽ ủng hộ cho cậu. Phải biết rằng ngay cả kỹ nữ cũng có tinh thần trượng nghĩa đấy.
Nói rồi Chị Khả lấy từ trong cái hòm nhỏ bên cạnh mình ra một cái hộp nhỏ. Mở hộp, lấy từ trong hộp ra một cây bút thủ công làm toàn bằng kim loại, đưa cho Hứa Nhạc, trầm ngâm nói:
- Chúc cậu thành công.
Hứa Nhạc cười cười, không nói thêm điều gì, chỉ cầm lấy cây bút kim loại rồi bỏ đi mà không để ý rằng trong chiếc hộp kia tựa hồ vẫn còn một cây nữa.
oOo
Nửa tiếng sau, cánh cửa căn phòng cao nhất câu lạc bộ đêm Khả Khả lại bật mở. Bước vào là một chàng trai trẻ tuổi đội chiếc mũ quả dưa màu xám. Chàng trai này không hề có sự thận trọng trầm ngâm của Hứa Nhạc mà trực tiếp ngồi ngay xuống chiếc sô pha trước mặt Chị Khả, rồi tự đón tiếp mình bằng một ly rượu, khẽ mỉm cười. Lộ dưới cái vành mũ màu xám là một gương mặt tuấn tú tựa như đóa hoa đào đang nở rộ.
- Thật không ngờ vị lãnh đạo cao cấp nhất của tôi lại chọn câu lạc bộ đêm Khả Khả nổi tiếng Thượng Thụ Châu này làm nơi trao đổi tin tức tình báo.
Người thanh niên trẻ tuổi mỉm cười nói.
Chị Khả nhìn gã thanh niên này rồi cũng đột nhiên mỉm cười, nói:
-Nơi này không phải là nơi trao đổi tình báo. Mặc dù trên thực tế trong suốt năm nay, người đó vẫn giúp ta gìn giữ cái sản nghiệp này, thế nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa lần nào yêu cầu ta làm bất cứ điều gì cho hắn. Cậu là người đầu tiên trong vũ trụ này biết mối quan hệ giữa ta và hắn đấy.
Chàng thanh niên thoáng giật mình một chút, rồi lại nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh ban đầu. Bỏ chiếc mũ màu xám trên đầu xuống, để lộ ra toàn bộ gương mặt tuấn tú, hắn nói:
- Điều này quả thật nằm ngoài tầm dự đoán của tôi. Nhưng xem ra cuộc sống hiện tại của vị lão nhân gia ‘Hắn’ ở trong núi cũng chẳng sung sướng gì. Đến cả hệ thống của tổ chức mà cũng không còn tin tưởng được nữa.
- Ta biết cậu tên là Thi Thanh Hải.
Chị Khả mỉm cười nói.
- Người đó đã từng nói với ta. Dù ngươi không phải con cá lớn mà ông ấy giấu sâu nhất trong Liên Bang, nhưng lại là con cá lớn nhất, là con cá mạnh mẽ nhất, dám quẫy đạp nhất, và có khả năng gây ra sức ép lớn nhất. Ông ấy rất tán thưởng cậu, cho nên ông ấy hoàn toàn không hài lòng với những gì mà cậu biểu hiện trong suốt một năm qua. Như vậy rất không chú ý đến sự an toàn của bản thân mình. Đó không phải là những tố chất mà một gã nhân viên tình báo viên xuất sắc nên có.
Thi Thanh Hải nhún vai định nói điều gì đó, nhưng Chị Khả đã vẫy vẫy điếu thuốc trên tay, ra hiệu cho hắn im lặng rồi nói tiếp:
- Cậu sớm đã rời khỏi tổ chức rồi, ông ấy cũng không quản được cậu.
- Đừng tốn lời vô ích.
Thi Thanh Hải mỉm cười, giơ tay nói:
- Thứ mà ông ấy đã hứa, mau đưa cho tôi.
Chị Khả rút từ trong cái hộp ra một cây bút khác, đưa cho hắn mà không nói lại rằng trước đó đã có người lấy đi một cây bút khác.
Thi Thanh Hải đứng dậy cảm ơn rồi đột ngột dừng bước, khoác chiếc cần câu dựng phía sau cánh cửa lên vai, hắn quay đầu, tò mò hỏi:
- Nghe thầy tôi nói ngày xưa khi mới rời khỏi Đại học Thủ Đô ông ấy vẫn còn ngây thơ trong sáng và trượng nghĩa ngốc nghếch lắm. Muốn vào Thanh Long Sơn nhưng tìm không ra đường lên núi, muốn liên lạc với bộ đội nhưng lại bị người ta bắt vào đồn cảnh sát. Xém chút nữa là chết đói ở Tượng Thụ Lâm rồi.
Rồi hắn cười toe toét, nói:
- Là bà đã cứu sống ông ấy sao?
Chị Khả không hề ngăn cản hắn suy luận. Từ đôi mắt già nua bỗng ánh lên một tia sáng giảo hoạt:
- Năm đó ta vẫn còn là cô gái đắt giá nhất câu lạc bộ đêm này. Nuôi một tên học trò thì có là gì. Chỉ có điều ai mà ngờ được tên học trò nghèo đó sau này lại trở thành một đại nhân vât.
Thi Thanh Hải nhún nhún vai, rời đi. Vừa đi hắn vừa thầm nghĩ, người được coi là vị gián điệp thành công nhất trong lịch sử Hiến Chương hóa ra cũng có đã từng có một quãng đời lận đận. Vị lãnh tụ tình báo của Phiến Quân đã mạo hiểm dùng cả người phụ nữ quan trọng nhất của cuộc đời mình để chứng tỏ tin tức tình báo lần này hết sức quan trọng và cũng hết sức bí mật. Sự tự tin của hắn tự nhiên cũng tăng thêm vài phần.
oOo
Được câu lạc bộ đêm cấp cho một căn phòng để nghỉ ngơi thoải mái suốt đêm, rồi lại còn được ngâm mình trong bể bơi mát mẻ, tinh thần Hứa Nhạc đã tốt lên rất nhiều. Bây giờ hắn đang mặc một bộ đồ ngủ thoáng mát, nằm dài trên sô pha tận hưởng, trên bàn vẫn còn bát mì ăn dở cùng một ly nước suối.
Ủy ban Trung ương Thanh Long Sơn đã quyết định khai trừ Mạch Đức Lâm nhưng những người ấy không thế trực tiếp ra mặt thủ tiêu hắn. Cái lý do tiêu diệt phản đồ nghe thì có vẻ danh chính ngôn thuận nhưng nếu như Phiến Quân làm như vậy thật thì sẽ mất đi cơ sở dân ý lớn nhất và không bao giờ có thể lấy lại được. Đây là những suy luận của Hứa Nhạc. Những tin tức tình báo giấu trong cây bút ấy vô cùng quý giá. Vị lãnh tụ tình báo Phiến Quân giao thứ quý giá này cho hắn có thể như Chị Khả nói, là có ý muốn lợi dụng hắn để ra tay. Nhưng trong thời điểm này, hắn không hề cảm thấy phiền lòng vì điều đó.
Sau khi tắm rửa thoải mái, hắn và Bạch Ngọc Lan không hề quay lại phòng nghỉ ngơi mà đến thẳng phòng hát đã được xếp sẵn cho hai người bọn họ, vẫn là rượu mạnh, đồ nhắm và mì sợi, vẫn là hai cô gái hát cùng hôm qua nhưng thái độ của họ hôm nay thì vô cùng dịu dàng mềm mỏng.
Nếu như đã không muốn hát liên tục để phá vỡ kỷ lục Liên Bang thì xem TV vậy. Hứa Nhạc liếc qua một chút bản tin thời sự bộ tuyên truyền Thanh Long Sơn cho đã cơn tò mò rồi ra lệnh cho cô gái ngồi bên cạnh chuyển sang kênh thời sự khác.
Trên màn hình bỗng hiện ra bản tin mới nhận. Những dòng chữ chạy phía dưới viết rõ Nghị Viên Mạch Đức Lâm vừa lên máy bay chuyên dụng rời khỏi Đặc khu Thủ Đô đến thành phố Cảng Đô để nhận giải thưởng Tinh Vân Hòa Bình. Nghị Viên Mạch Đức Lâm có khả năng sẽ không tham gia vào lễ nhậm chức của Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ mà quay trở lại S triệu tập một buổi mitting gặp gỡ những người đã trung thành với hắn trong suốt thời gian qua đồng thời hô hào mọi người hãy ủng hộ tân Tổng Thống Liên Bang.
Lúc này hình ảnh được chiếu trên TV lại là hình ảnh của một năm trước, tân Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ ngồi trên chiếc máy bay cá nhân chạy đến sân bay Thanh Long Sơn đàm phán cùng Phiến Quân.
Tân Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ bước xuống máy bay trong tiếng hò reo vang dội, khuôn mặt sạm đen ánh lên vẻ kiên nghị, thân hình vô cùng khỏe mạnh khôi ngô, nói chung tạo cho người ta một cảm giác vô cùng tin tưởng.
Hứa Nhạc đột nhiên nhớ lại những hình ảnh trong bản tin thời sự mà hắn xem cùng Thi công tử trong quán bar hôm nào. Đây là Tổng Thống của bọn họ. Trong lòng hắn không khỏi nảy sinh một chút phiền muộn không nói nên lời.
Liên Bang cần có một nhân vật chính trị mạnh mẽ đứng lên làm lãnh đạo. Nghị Viên Mạch Đức Lâm đã rút lui trong vinh quang ảm đạm, Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ biến thành thần tượng lớn nhất trong lòng mọi người. Hai cô gái xinh đẹp trong phòng sớm đã biết hai chàng trai trẻ tuổi này xuất thân không đơn giản, nhưng ở cùng nhau một ngày một đêm vẫn chỉ thấy hai người này tính tình hòa nhã nên cũng không còn ngại ngần nữa. Thấy không có ai để ý, hai cô bắt đầu tụm lại ngồi cạnh nhau, xem những hình ảnh hiện lên trên bản tin thời sự, bình luận điều gì đó rồi cười lên khe khẽ.
Thính lực của Hứa Nhạc vô cùng linh mẫn nên hắn có thể nghe thấy rõ ràng hai cô gái đang bàn luận về ngài tân Tổng Thống. Bọn họ nói rằng Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ vừa rám nắng vừa đẹp trai, mũi cũng thẳng, năng lực trên giường chắc cũng mạnh lắm. Nghe được những điều này hắn cũng không khỏi phì cười, nhưng quay sang thấy Bạch Ngọc Lan nét mặt u ám thì tiếng cười cũng tắt luôn.
Bạch Ngọc Lan hỏi khẽ hắn:
- Anh biết hắn sẽ quay về S từ lúc nào?
Hứa Nhạc im lặng một lúc lâu rồi mới nói:
- Bởi vì tôi biết hắn sẽ quay về đây nên mới ở đây đợi.
Bạch Ngọc Lan vẫn cúi đầu. Mấy sợi tóc đen mượt xõa xuống mặt, rồi hơi thở lại bắt đầu thay đổi tiết tấu. Chỉ nghe thấy hắn hít vào thật sâu mà dường như không thấy thở ra.
Không khí trong phòng quay trở lại vẻ im lặng ban đầu nhưng sự im lặng trở nên có chút kỳ lạ. Một tia sáng sợ hãi quét qua khuôn mặt hai cô gái, rồi bằng một cách thông minh và ngoan ngoãn, hai cô rũ nhau lui vào phòng nghỉ phía sau nhường lại không gian cho hai người trò chuyện.
Từ lúc nhìn thấy chín đầu lọc thuốc lá cắm như bông hoa mai trên đống tuyết cạnh băng ghế đá ở Quảng trường Hiến Chương, Bạch Ngọc Lan đã rất ngạc nhiên. Hứa Nhạc là một người rất kỉ tính, ở đâu hắn cũng có thể tìm được thùng rác, nhưng hành động lúc đó của hắn đã khiến cho Bạch Ngọc Lan cảm nhận được rằng hắn đang âm mưu làm một điều gì đó không ổn.
Lúc Hứa Nhạc hỏi hắn uy lực của các thiết bị trong Phòng Quân Giới Tiểu Đội ra sao, thì hắn hiểu điều Hứa Nhạc muốn làm chắc phải lớn lắm, nhưng chẳng hề nảy sinh bất kỳ suy nghĩ cảnh giác nào. Xét cho cùng nhiều lắm thì cũng chỉ có giết người mà thôi. Tay hắn đã nhuốm máu của không biết bao nhiêu người, vì vậy hắn mới tận tình chỉ dạy cho Hứa Nhạc cách dùng súng, lại còn giúp hắn tìm đường vận chuyển hòm súng ống đến nơi này.