Ngoại ô Đặc khu Thủ Đô, trung ương Cục Hiến Chương.
Năm nay mới tròn tuổi nhưng viên trợ lý của cục trưởng cục Hiến Chương đã ở trong cơ quan thần bí nhất nhưng cũng đặc thù nhất này được khoảng năm. Tóc trên đầu hắn ta cũng bắt đầu bạc, nếp nhăn trên trán cũng đã có khá nhiều.
Môi trường làm việc vô cùng nhẹ nhàng nhưng vị cục trưởng già nua kia lại cứ quen với việc chuyện gì cũng đẩy cho hắn xử lý. Áp lực và sự bận rộn khiến hắn thực sự không có cả thời gian để mà thở.
Hắn ngồi trước bàn làm việc, nhìn con người lạnh lùng đến cực điểm trên màn hình, không khỏi thở dài một tiếng. Hình như nếp nhăn trên trán hắn lại nhiều thêm mấy đường, tóc cũng bạc thêm mấy cọng.
Mặc dù nói từ ngày làm việc trong cục Hiến Chương này hắn đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện lớn, những việc mà công dân Liên Bang chẳng bao giờ biết đến và có lẽ vĩnh viễn cũng không thể biết được. Nhưng hôm nay, nghe được tin tức này, tự nhiên trong lòng hắn lại trỗi dậy một nỗi sợ hãi nho nhỏ.
Vũ trụ lớn như thế này vậy mà lúc nào Liên Bang với Đe Quốc cũng chạm mặt nhau. Đây có lẽ là ý nguyện của đấng sáng thế muốn cho hai cái mỏ than vẫn chưa kịp chuẩn bị tinh thần này phải va chạm với nhau.
Các nhà triết học gia cũng như học giả nhân loại vẫn luôn ấp ủ trong lòng việc tìm ra quan hệ huyết thống giữa người Liên Bang và người Đế Quốc. Thậm chí mục tiêu hoài nghi vẫn còn di chuyển đến thời kỳ hoang tàn của rất rất nhiều năm về trước.
Phần lớn học giả đều cùng có một nhận thức chung, chỉ có điều các nhà triết học vẫn chưa tìm ra được chứng cứ nào cả. Bọn họ cho rằng gần mấy trăm năm trước khi mà Liên Bang có xã hội con người đầu tiên thì vũ trụ cũng xuất hiện một thứ nữa gọi là Đế Quốc. Những sinh vật sống trên Đế Quốc không hề có tám cái chân như chúng ta vẫn thấy về người ngoài hành tinh trên TY. Chúng là những con sâu có giáp, biết phun axit nhưng lại có thể đi lại, suy nghĩ, yêu thương, giận hờn y như con người.
Viên trợ lý cục trưởng Thôi Tụ Đông kinh ngạc nhìn bức hình Mạch Đức Lâm trong bộ hồ sơ. Trong lòng dường như vừa có một cơn gió lạnh từ bắc cực lùa đến.
Từng ấy năm giao chiêu, cuối cùng hai bên cũng đã cùng nhau kết giao mối thù ăn sâu vào xương vào máu. Nhưng ai mà ngờ được, hơn năm mươi năm trước, Đế Quốc đã làm cái việc mà không ai có thể tin được.
Thôi Tụ Đông đứng dậy bước đến bên cửa sổ, nhìn đám nhân viên bận rộn bên ngoài, hai mày lại bắt đầu nheo lại. Người do quân khu Tây Lâm cử đi Bách Mộ Đại vẫn chưa có tin tức báo về. Có lẽ ghi chép về những vụ buôn người sáu mươi mấy năm trước sớm đã bị hủy diệt mất rồi.
Còn bản mẫu ADN thì cũng đã được đội Đặc chủng quân khu IV mạo hiểm đào được dưới một ngôi mộ ở Thanh Long Sơn và hiện đang trên đường chuyển về.
Tiểu đội đặc chủng do cục Hiến Chương trực tiếp điều hành ở tinh cầu S cùng đã bắt đầu tiến hành những so sánh bước đầu bản mẫu của cả hai loại. Trên cơ bản là đã có thể xác nhận được những nghi ngờ của cục Hiến Chương đối với ngài nghị viên.
Nhưng vấn đề ở đây là sự việc lại liên đới đến quá nhiều thứ, cho dù cục Hiến Chương có một địa vị siêu nhiên trong Liên Bang thì vẫn chưa thể thuyết phục được chính phủ Liên Bang ra bất cứ quyết định gì nếu chưa có bằng chứng chắc chắn.
Toàn đại sảnh tòa nhà Hiến Chương là một cảnh hỗn loạn, để điều tra vụ án nghiêm trọng chưa từng có trong lịch sử Liên Bang, cục Hiến Chương đã lập ra hẳn một ban chuyên án.
Ban chuyên án này được ngài cục trưởng lập ra mà không cho chính phủ Liên Bang biết bởi vì nhân vật mà họ điều tra chính là cái người có vô số đồng bọn trong nội bộ Liên Bang cũng như sự ủng hộ nhiệt tình từ phía quần chúng nhân dân.
Vì lý do này mà tất cả mọi hành động như thu thập thông tin đều phải được tiến hành một cách bí mật không cho văn phòng tổng thống hay bên ủy ban Quản lý Liên Bang biết. Lần này, không còn sự trợ giúp của cục Điều Tra Liên Bang, tự nhiên công việc cùng trục trặc và rối loạn hơn rất nhiều.
Cánh cửa văn phòng bật mở, một thành viên cua ban chuyên án vội vã bước vào, bối rối giở xấp tài liệu trên tay, nói:
- Đối tượng đã được xác định là sẽ rời tinh cầu S trong ngày hôm nay để đi Tây Lâm thăm quân đội tiền tuyến.
- Đi Tây Lâm? Chỉ sợ hắn sẽ chạy giữa đường mất.
Tâm trạng Thôi Tụ Đông khẽ trùng xuống. Hắn vẫy tay ra hiệu cho tên nhân viên lui ra ngoài rồi nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại.
oOo
Trên Tòa nhà nghị viện tại Đặc khu Thủ Đô, nghi lễ nhậm chức của tân tổng thống mới bắt đầu chưa bao lâu. Bài phát biểu dài khoảng phút của tổng thống Mạt Bố Nhĩ vẫn đang tiếp diễn. Đám quan khách và quần chúng nhân dân bên dưới hoặc là với tâm trạng kích động, hoặc là bình thản nuốt từng câu từng chữ.
Không ai để ý thay một không khí kỳ dị đã bắt đầu bao trùm trên khán đài. Dường như những đại nhân vật của Liên Bang đều bị một tin tức nào đó làm cho bối rối. Mặc dù bọn họ lấy lại vẽ mặt bình tình rất nhanh nhưng khuôn mặt trắng bệch cùng ánh mắt ưu tư thì lại cứ tố cáo cơn bão trong lòng của mình.
Người đầu tiên nghe được thông tin về vụ tấn công Cơ Kim Hội trên tinh cầu S là cục trưởng cục Điều Tra Liên Bang. Trong nội bộ Liên Bang, tốc độ thu thập tình báo của đơn vị này không ai sánh bằng. Ngay sau khi chuông cảnh báo nội bộ Cơ Kim Hội vừa reo được hai phút thì ngài cục trưởng ngồi trên hàng ghế thứ hai đã nhận được thông tin bất ngờ này rồi.
Lúc này, hắn vẫn chưa thể phán đoán ra được kẻ to san lớn mật dám thực hiện hành động tấn công khủng bố ngay lúc buổi lễ nhậm chức của tân tổng thống đang diễn ra là ai, nên chỉ cúi đầu nghe điện thoại, thi thoảng lại ngước lên nhìn tân tổng thống mấy cái, nhíu nhíu mày cố kìm cơn giận rồi lại thì thầm ra lệnh cho đám thủ hạ, cuối cùng là hắn bước tới bên cạnh vị cố vấn an toàn quốc gia và nói với ông này điều gì đó.
Lúc này, ngài cố vấn an toàn đang mỉm cười mãn nguyện nhìn ngài tổng thống Mạt Bố Nhĩ với hy vọng Mạt Bố Nhĩ có thể cảm nhận được sự chân thành của hắn.
Mặc dù hắn là bạn của tổng thống Tịch Cách thật, nhưng hắn vẫn muốn được tắm trong ánh nắng của triều đại chính phủ mới. Nghe được những tiếng lầm bầm từ người phía sau, hắn đột ngột quay đầu, nét mặt sa sầm lại rồi cũng lẩm bẩm gì đó.
Hành động này của hai đai nhân vật đương nhiên rơi vào tầm mắt của rất nhiều người. Đám quan khách cố gắng kìm nén cơn tò mò trong lòng.
Việc gì mà quan trọng đến mức khiến cho hai vị quan lớn như thế phải bỏ qua cả phần phát biểu quan trọng nhất của ngài tổng thống mà túm vào nghị luận.
Ngay sau đó, cục trưởng cục Đặc Cần cũng ấn nào cái nút kim loại nhỏ trên tai, nét mặt đột nhiên biến sắc rồi rất nhanh, lùi lại hai bước, nói khẽ vào micro điều gì đó.
Đương nhiên những người đang ngồi trên khán đài đều là những nhân vật thông minh, những nhân vật biết quan sát sắc mặt nhất Liên Bang. Sự biến sắc trên mặt ngài cục trưởng cục Đặc Cần cũng chẳng qua được mắt họ. Kết hợp với màn thì thầm vừa diễn ra cách đây không lâu, có thể khẳng định chắc chắn đã xảy ra chuyện gì lớn lắm.
Chương : Một đấm chặn đứng đường về nhà ()
Ở hàng ghế thứ tính từ dưới lên, tại một vị trí không hề bắt mắt, Thai phu nhân mặc áo choàng đen cũng vừa buông điện thoại, một tia giận dữ quét nhanh qua khuôn mặt vốn bình tĩnh của bà rồi nhanh chóng biến thành sự lạnh lùng đáng sợ.
Ngay sau đó, gia chủ của Thất đại gia tộc, những người còn đang đứng lẫn trong đám quần chúng nhân dân bên dưới bằng con đường nào đó cũng lần lượt nắm được thông tin trên tinh cầu S đang diễn ra một cuộc ám sát đẫm máu.
Nghe xong thông tin này, tất cả những gương mặt ấy đều có một điểm chung là biến sắc rất nhanh, nhưng cũng lấy lại vẻ bình thường nhanh không kém.
Bọn họ có thể vẫn chưa đoán ra kẻ ám sát là ai, cũng chẳng quan tâm đến Mạch Đức Lâm sống hay chết, cái duy nhất mà bọn họ quan tâm là trong cái Liên Bang mà bọn họ khống chế tại sao lại xuất hiện ra một nhân vật không chịu nghe lời.
Ý đồ của bọn họ đều đang bị phá hoại bởi con người ấy, vì vậy bọn họ ngạc nhiên, bọn họ giận dữ.
Bài diễn thuyết của tổng thống vẫn tiếp diễn, không khí kỳ dị trên khán đài mỗi lúc một rõ, không khí của một ngày trọng đại như hôm nay lại bị một vụ án sát ở một thành tinh xa xôi làm cho xáo động.
Cố vấn an ninh lặng lẽ bước lên bục tuyên thệ, thì thầm mấy câu với ngài tân phó tổng thống rồi lại chỉ chỉ về phía tổng thống Mạt Bố Nhĩ ám chỉ điều gì đó, nhưng chỉ thấy ngài phó tổng thống lắc đầu.
Nhưng vẫn còn có rất nhiều người đang hướng lên hàng ghế trên khán đài, bọn họ rất tò mò muốn biết lão cục trưởng già nua của cục Hiến Chương sẽ có phản ứng như thế nào.
Phía trên bục tuyên thệ, tổng thống Mạt Bố Nhĩ cũng đã để ý đến thái độ khác thường của đám thủ hạ bên dưới. Ông ta nheo mắt lại, tiếp tục bài diễn thuyết của mình, nhưng khóe mắt thì không ngừng quét qua gương mặt của ngài cục trưởng cục Hiến Chương.
Trước sự chú ý của tất cả mọi người, ngài cục trưởng cục Hiến Chương tóc bạc phơ vẫn ung dung tự tại mắt ngắm mũi, mũi ngó tim như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Thực tế thì ông mới là người đầu tiên trong buổi lễ nhậm chức này nhận được thông tin về vụ ám sát đang diễn ra trên tinh cầu S.
Đúng lúc này thì điện thoại trong tay ông ta rung lên khe khẽ, ông chống gậy xuống, run run đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi trong sự giúp đỡ của bọn thủ hạ mà chẳng thèm để ý đến những ánh mắt đang dán chặt trên người mình.
Tựa như với ông đây không phải là lễ nhận chức và tổng thống Mạt Bố Nhĩ đang không đứng diễn thuyết trên bục vậy.
Lão cục trưởng nghe điện thoại một lúc lâu rồi mới chậm rãi hỏi:
- Hứa Nhạc vào đó bao lâu rồi?
- phút, s.
Đầu dây bên kia vọng lại câu trả lời chuẩn xác của trợ lý Thôi Tụ Đông.
-Ừm, xem ra không thể trông đợi vào hắn nữa rồi.
Lão cục trưởng trả lời, chớp mắt nói:
- Cậu có nghĩ rằng hắn sẽ chạy thoát không?
- Hắn sẽ rời khỏi tinh cầu S nội trong ngày hôm nay. Vấn đề quan trong bây giờ là vẫn chưa biết phi thuyền mà hắn chuẩn bị nằm ở đâu?
Giọng Thôi Tụ Đông trầm xuống:
- Hơn nữa thân phận của hắn có chút đặc thù, cục chúng ta vẫn chưa tìm ra chứng cứ nên chưa thể ra mệnh lệnh được.
Lão cục trưởng im lặng hồi lâu rồi nói:
- Những lời mà cục HIến Chương chúng ta nói đều là chứng cứ.
Đầu dây bên kia, Thôi Tụ Đông không nói gì thêm, mà chỉ im lặng lắng nghe.
- Kiểm tra tất cả các phi thuyền sẽ rời khỏi Không cảng tinh cầu S trong ngày hôm nay, nếu như Mạch Đức Lâm dám bỏ trốn thì….
Lão cục trưởng dừng lại đôi chút rồi nói tiếp:
- Trực tiếp thủ tiêu hắn.
Điện thoại đã ngắt, lão cục trưởng quay đầu lại nhìn tòa nhà nghị viện đang chìm trong giá lạnh. Ánh mắt của ông khẽ dừng trên người vị phu nhân áo đên rồi lại quét một vòng qua các đại nhân vật đang đứng trên khán đài.
Tất cả những kẻ thích chơi đùa với chính trị này chỉ biết là Mạch Đức Lâm đang bị ám sát chứ chẳng hiểu với Liên Bang, người mang tên Mạch Đức Lâm này có ý nghĩa gì.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của ngài cục trưởng cục HIến Chương không khỏi ánh lên một tia diễu cợt.
Đối vơi ông mà nói,chỉ cần bị cục HIến Chương để ý đến thì chẳng có ai có thể thoát khỏi vòng hào quang của Đệ Nhất Hiến Chương. Viên chính khách tồi tệ Mạch Đức Lâm cũng không phải là ngoại lệ.
Bây giờ tất cả những nhân vật của quân đội Liên Bang đều đang tập chung trên tinh cầu S này. Mạch Đức Lâm chọn ngày hôm nay để bỏ trốn quả thật là vô cùng thông minh.
Không có mệnh lệnh bên quân đội Liên Bang thì ai dám ngăn cản hắn? Nếu như quả thực để cho hắn bay vào vũ trụ bao la thì ai có thể ngăn cản hắn trở về nữa?
Lão cục trưởng thở dài khe khẽ, lắc lắc đầu rồi bước về phía tư lệnh Hồng Dư Lương của hạm đội Liên Bang.
Nếu như cục HIến Chương muốn tạm thời giành được quyền chỉ huy hạm đội Liên Bang và bắn hạ phi thuyền của Mạch Đức Lâm thì chí ít cũng phải đánh tiếng trước với người phụ nữ này.
Đương nhiên, lão cục trưởng cũng biết rằng việc giết chết một ngài nghị viên, hơn nữa còn là ngài nghị viên đức cao vọng trọng người người yêu mến như Mạch Đức Lam sẽ phải trả một cái giá đắt như thế nào.
Cái giá đso cũng có thể là quyết định nghỉ hưu sớm của ông ta. Nhưng ông ta chẳng hề do dự, hoàng đế Đế Quốc đã dùng Mạch Đức Lâm để đùa dỡn với Liên Bang từng ấy năm, thân là cục trưởng cục Hiến Chương, ông thấy vô cùng hổ thẹn.
Nếu như hôm nay để cho Mạch Đức Lâm chạy thoát, ông thà sự sát còn hơn…..
……………
Tại bộ chỉ huy phân khu Tượng Thụ Châu của quân khu II.
- Bên phía Cơ Kim Hội đã gọi đến lần yêu cầu trợ giúp khẩn cấp, tốc độ tấn công của quân địch quá lớn, hỏa lực cũng rất mạnh.
Viên trung úy tham mưu chạy nhanh đến báo cáo cho tư lệnh phân khu, nét mặt vô cùng căng thẳng:
- Tư lệnh, có cần phải cử một tiểu đội chiến đấu đến không?
- Điều đi ?
Viên tư lệnh dường như chẳng thèm quan tâm đến vẻ căng thẳng trên gương mặt của viên tham mưu, hai mắt dán chặt trên tấm bản đồ với những vệt đo đỏ cùng với số liệu phân tích nhấp nháy liên tục, rồi lại nghe tiếng cầu cứu líu ríu tạp âm của tên tham mưu, tự nhiên tất cả tâm trạng khó chị trong lòng hắn phát tiết ra hết.
Hắn quay đầu lại, gườm gườm nhìn tên tham mưu nói:
- Tất cả quân đội đều đã được điều động đi làm công tác an ninh, bây giờ cậu lại muốn ta phía người đi bảo vệ một lão nghị viên chó má, cậu muốn ta ra tòa án quân sự đúng không?
Viên tham mưu im lặng, lúc này hắn chẳng biết nên nói gì cho đúng. Từ sáng sớm hôm nay, đột nhiên phiến quân trên Thanh Long Sơn có chút động tĩnh rất bất thường nên bọn hắn phải cử ra tiểu đội bộ binh số men theo đường núi tiến vào bên trong, hi vọng chèn ép được khí thế của đối phương.
Tuy rằng những động thái quân sự bên phiến quân vẫn chưa căng thẳng đến mức làm rạn nứt ranh giới hòa bình giữa bên nhưng cái không khí ngột ngạt này khiến cho những quân nhân đang đóng tại Hoàn Sơn Tứ Châu cảm thấy bí bách.
-Không lẽ sẽ khai chiến thật?
Trong thời điểm quan trọng này, chuyện có kẻ đột nhập vào Cơ Kim Hội nhanh chóng bị quân khu II lãng quên. Đánh nhau đến đít rồi, ai còn tâm trạng nào mà nghĩ đến những thứ lặt vặt kia nữa chứ?
Đối với những người trong quân khu II mà nói, một người được phiến quân nuôi lớn như Mạch Đức Lâm thì chết càng sớm càng tốt. sự tấn công đột ngột của phiến quân càng làm cho bọn họ có cái cớ để bỏ qua điều này.
Chương : Một đấm chặn đứng đường về nhà ()
Chính vì phiến quân trên Phanh Long Sơn đột nhiên chuẩn bị tư thái chiến đấu nên dù Cơ Kim Hội đã chìm trong cơn mưa đạn chừng phút nhưng quân khu II vẫn chưa hề có ý định tiếp cứu.
- Cái đám sài lang trên núi định làm gì nữa không biết
Tư lệnh phân khu nhìn chằm chằm vào những chấm đỏ ngày một nhiều trên bản đồ, trong lòng không khỏi hoang mang. Tại sao bọn phiến quân lại chọn đúng lúc tổng tư lệnh đang đi dự lễ nhậm chức ở đặc khu Thủ Đô để nổi dậy nữa không biết, hành động này quả thực rất đáng nghi.
oOo
MỘT tiếng nổ lớn vang lên từ một nơi nào đó trên Hoàn Sơn Tứ Châu.
Đây không phải là chiến trường tiền tuyến của chính phủ và phiến quân mà chỉ là một công xưởng bỏ hoang
- Báo cáo, nhiệm vụ hoàn hành
Một viên quân nhân mặc bộ quân phục màu mè của phiến quân bước đến, trầm giọng báo cáo với người đàn ông trung niên đội mũ cỏ đứng ở đó.
Hắn mỉm cười vỗ vỗ vai tên thủ hạ rồi quay đầu lại nhìn nơi vừa bốc lên đám khói xanh. Lúc này, có lẽ tất cả anh em trên núi đều đã bày ra tư thế chuẩn bị tấn công nên quân khu II mới dùng đến phương pháp này nhằm uy hiếp khí thế. Bọn chúng có lẽ vẫn chưa thèm quan tâm đến động tĩnh bên phía Mạch Đức Lâm.
Bên trong khu công xưởng bỏ hoang còn có một bãi đáp phi thuyền tạm thời. Nơi Mạch Đức Lâm chọn để bỏ trốn có lẽ chính là chỗ này.
Nhìn đám khói xanh bốc lên đằng xa, rồi lại nghĩ đến những lần tương thức, tương ngộ, tương tranh trong đời với Mạch Đức Lâm, tâm trạng ông đột nhiên trở nên lạnh lẽo một cách kỳ lạ.
Mặc dù đã là lãnh tụ tình báo nổi tiếng nhất của Hiến Lịch nhưng 'hắn' không phải người của cục Hiến Chương Liên Bang. Cho nên hắn không thể biết được thân phận thực sự của Mạch Đức Lâm là gì. Hắn càng không hiểu, tại sao Mạch Đức Lâm lại phải vội vã rời đi.
Nhưng một khi đã điều tra ra điều này thì hắn cũng phải có những phản ứng của riêng mình.
Hắn đã chiến đấu với Mạch Đức Lâm rất nhiều lần nhưng cuối cùng vẫn chưa biết ai thắng ai thua. Nhưng hôm nay, hắn đã cắt đứt được sự cứu viện từ Chính phủ của Mạch Đức Lâm, lại còn chặn đứng lối thoát của hắn .Vậy là hắn đã làm được điều mà hắn nên làm rồi
oOo
Còn trên ngọn núi phía tây nam Cơ Kim Hội, chiếc máy tính màu đen nằm chỏng chơ trên đám lá khô. Bên cạnh là mấy xác chết vần còn đang chảy máu lênh láng. Còn nhân vật đáng lẽ ra phải ngồi bên máy tính trợ giúp kỹ thuật cho Hứa Nhạc thì đã mất tích, chẳng biết đi đâu.
oOo
Bên trong Cơ Kim Hội cũng đã có quá nhiều người chết và một vài người vẫn còn sổng. Tiếng đạn thì vẫn vang lên liên hồi lúc mau lúc thưa nhưng chẳng khi nào ngưng lại hẳn. Những lỗ đạn và những mảnh vỡ trên tường càng chứng minh cho mức độ khốc liệt của cuộc chiến này
Thỉnh thoảng lại vang lên một tiếng súng trầm đục rồi tường bị khoét một lỗ lớn và tên đồng đội bên cạnh thì biến thành một đống thịt còn đang bốc khói.
Bọn chúng không biết kẻ đột nhập thứ hai là ai. Mặc dù hắn không thoắt ẩn thoắt hiện như tên thứ nhất, nhưng cái tố chất quân đội chuyên nghiệp cùng với thứ vũ khí lợi hại chẳng khác gì bức tường chết đen ngòm đang chặn đứng trước mặt chúng.
Thi Thanh Hải toàn thân bê bết máu, miệng ngậm điếu thuốc, tay ôm khẩu ACWW chặn ngay chỗ lối vào cuối cùng trong khu Đông Tam. Trước và sau lưng hắn là vô số những vỏ đạn lấp lánh và một cái hòm lúc nào cũng mang bên mình.
Khẩu ACWW lại rung lên bần bật, tia lửa phun ra vô cùng mạnh mẽ.
Đôi môi ngậm thuốc của hắn có chút nhợt nhạt và hơi run run. Hắn cũng không biết mình còn có thể trụ được bao lâu. Máu dường như vẫn tiếp tục rỉ ra từ những lỗ đạn.
oOo
Cảnh cửa thủy tinh lại nhiều thêm mấy vết đạn, những thứ vật liệu rắn chắc ấy dường như vẫn chưa có đấu hiệu nứt vỡ. Bên cạnh cái nốt tròn tròn mà Hứa Nhạc bắn lúc nãy bây giờ còn có thêm ba đường thẳng ngay ngắn nữa nhìn thoáng qua giống như chữ 'nhân' mà mọi người vẫn thường viết.
Mạch Đức Lâm đầu tóc rối bù nheo mắt nhìn Hứa Nhạc cũng như những vệt đạn bé xíu trên cánh cửa thủy tinh
Cho đến tận lúc này, ông ta vẫn tin rằng chỉ cần ông ta cố gắng ngồi trong căn phòng này thì một lực lượng trung thành nào đó sẽ đến cứu ông ta. Cứ cho là lực lượng trung thành đều đã bị Hứa Nhạc giết chết hết thì Chính phủ Liên Bang cũng không thể mở mắt làm ngơ. Người của quân khu II nhất định sẽ đến.
Ngay sau khi thoát được khỏi Cơ Kim Hội, hắn sẽ chạy ngay đến căn cứ bí mật của mình, ngồi lên phi thuyền và lập tức rời khỏi tinh cầu S, từ từ tiến vào Tây Lâm và biến mất không dấu vết ở Bách Mộ Đại, rồi sau đó quay trở lại quê hương thật sự của mình.
Chờ đón hắn sau chuyến trở về vất vả này sẽ là sự nghênh đón của người thân và một công trạng chưa bao giờ có.
Nhưng ngài nghị viên không bao giờ nghĩ được, lại có quá nhiều người dù không biết thân phận thật của hắn nhưng vẫn vì những việc hắn đã từng làm mà giữ chân hắn lại, thậm chí là muốn giết chết hắn. Gã Thi Thanh Hải đang chiến đấu bên ngoài cùng tên Hứa Nhạc bên ngoài lớp kính kìa chính là những ví dụ điển hình nhất.
Cho dù hắn có ra khỏi đây thì cũng không thể rời khỏi tinh cầu S được. Cho dù hắn có rời khỏi được tinh cầu S thì thìứ đang chờ đón hắn cũng chỉ là những nòng pháo chiến hạm vô tình được điều khiển bởi cục Hiến Chương Liên Bang.
Đương nhiên, nếu như không phải là Hứa Nhạc bất ngờ xông vào thì trước khi Cục Hiến Chương kịp hành động, hắn đã sớm tiêu diêu tự tại trong vũ trụ rồi.
oOo
Cánh cửa kính vẫn chưa chịu vỡ, Hứa Nhạc cũng chẳng lấy gì làm thất vọng. Rút ra một thanh lương khô dinh dưỡng ăn nhồm nhoàm nhai từng miếng lớn rồi khoanh chân ngồi xuống trước tấm kính dày, hai mắt nhắm chặt như chìm vào giấc ngủ.
Mạch Đức Lâm nheo mắt nhìn hành động kỳ lạ đó trong lòng trào lên một cảm giác bất an khó tả nhưng cũng không lý giải nổi cảm giác bất an này đến từ đâu.
Ngay lập tức, hắn hiểu ra rất nhanh. Cảm giác bất an này đến từ sự bình tĩnh của đối phương. Chàng thanh niên ngoài kia nãy giờ vẫn luôn giữ một thái độ bình tĩnh tuyệt vời. Sự bình tĩnh này làm cho người đối diện cảm thấy ngột ngạt.
Gõ khẽ cây bút kim loại trên tay, hai mắt Mạch Đức Lâm hơi co lại. Cây bút này là một thứ rất quan trọng. Bên trong có số liệu về Vãn Hạt tinh vân và hành lang Gia Lý. Ngoài ra còn có một số con chip vi mạch cực nhỏ nữa.
Nếu như không thất bại trong cuộc tranh cử tổng thống thì hắn cũng không nghĩ đến chuyện về nhà. Nhưng dù sao hắn cũng đã lấy được những thứ quan trọng nhất có về nhà thì cũng lẫy lừng oanh liệt. Lúc này, toàn bộ tâm trí của Mạch Đức Lâm đã hoàn toàn áp đảo cục diện căng thẳng trước mắt.
Lúc nãy Mạch Đức Lâm đã từng nói với Hứa Nhạc, cho dù ngươi là một bảo dưỡng sự thiên tài đi chăng nữa, nhưng ngươi cũng không cách nào không mở được cánh cửa an toàn này đâu. Bây giờ đến lượt Hứa Nhạc mở trừng mắt, nói với ngài nghị viên trong phòng:
- Tôi học vật lý tốt lắm đấy.
Lời nói vừa thốt ra toàn thân hắn đã bắt đầu run lên nhè nhẹ, sắc mặt và đôi mắt cũng trở nên sáng ngời
Hắn bước từng bước dài về phía trước, hét mội tiếng thật lớn rồi dồn tất cả năng lượng vào cánh tay phải, tung một đấm sấm sét
Không cần công cụ, cơ thể con người chính là cỗ máy lợi hại nhất. Hứa Nhạc chỉ có thể tiào nắm đấm của mình.