Mùa xuân năm Hiến Lịch , ẩn mình giữa khu rừng phía bắc Nam Khoa Châu tinh cầu S là vô số tòa kiến trúc không bao giờ xuất hiện trên bản đồ định vị dân dụng. Có thể nghe rõ những tiếng khẩu lệnh, những tiếng bước chân đều đặn trong buổi sáng bình minh. Thi thoảng cũng có thể nghe thấy những tiếng súng trầm đục vọng lên từ phía lòng đất bên dưới.
Đây vốn dĩ là một phân bộ của Căn cứ lắp ráp tổng trang trực thuộc Bộ Quốc Phòng Liên Bang, năm trước đã được chuyển đổi thành căn cứ huấn luyện của Quân đội. Hầu như các anh hùng trong các cuộc chiến giữa Liên Bang và Đế Quốc đều đã được huân luyện tại đây.
Đợt diễn tập chống khủng bố lớn nhất trong năm nay cũng vừa được diễn ra ở đây. Dù cả bốn Quân khu tranh nhau đưa người của mình vào, giằng co bất phân thắng bại, nhưng những vị tướng lĩnh cao cấp vẫn có thể chọn ngọc trong đá từ những binh lính để đưa người mình đến đây tham gia diễn tập.
Đối với bọn họ mà nói, những thanh niên ưu tú này chính là lực lượng hậu bị tốt nhất của Liên Bang. Vì vậy dù buổi diễn tập đã kết thúc nhưng những vị lãnh đạo bộ Quốc Phòng vẫn chưa trở về đơn vị của mình mà vẫn lưu lại căn cứ huấn luyện.
Sâu bên trong căn cứ có một khu nhà phủ đầy dây leo xanh mướt nhưng lại vô cùng kín đáo. Từ căn phòng hội nghị tối om, có thể nghe thấy những tiếng người thở đều đều cùng với mùi mồ hôi đàn ông nhè nhẹ nhưng chẳng nhìn rõ mặt mày một ai. Thứ ánh sáng duy nhất có trong căn phòng chính là cái màn hình phía trước.
Hình như đang có rất nhiều người đang tập trung xem phim. Nhưng e rằng, quân nhân Liên Bang dù có chấp hành kỷ luật nghiêm chỉnh đến cỡ nào thì lúc xem phim chắc cũng không thể im ắng, trầm lặng đến mức này. Ngoài tiếng thở nhẹ và mùi mồ hôi ra, phòng hội nghị hầu như chẳng hề có dấu hiệu gì chứng minh có sự tồn tại của con người ở trong đó.
Ánh sáng từ màn hình xuyên qua đám khói mỏng trong phòng tối tỏa ra nhè nhẹ. Thứ đang được trình chiếu không phải là một bộ phim mà là một đoạn video được đánh dấu tuyệt mật. Đoạn video hơi mờ và chất lượng quay cũng có vẻ không tốt. Phần thời gian hiện trên góc phải màn hình là vào tháng trước, khoảng đầu tháng .
Trên màn hình là một tên đội mũ, mặc quần áo cảnh vệ, tay kéo theo chiếc balo lớn đang thẳng tiến trong một khu nhà. Bởi vì hắn cứ luôn cúi đầu, giấu khuôn mặt dưới vành mũ nên chẳng ai có thể nhìn thấy khuôn mặt thực sự của hắn.
Trên cuộn băng theo dõi bắt đầu vang lên tiếng còi cảnh báo. Theo mệnh lệnh chỉ huy, vô số cảnh vệ từ khắp nơi dồn về, bao vây kẻ đột nhập. Đúng lúc đó, kẻ đột nhập bắt đầu tăng rốc, tốc độ di chuyển của hắn còn khiến cho cả những người đang ngồi theo dõi trong phòng tối cùng phải hoa mắt
Kẻ đột nhập rút ra hai khẩu súng lục loại nhẹ và bắt đầu nổ súng, bắt đầu bỏ chạy, thoắt ẩn thoắt hiện như một bóng ma trong khu nhà. Từng phát từng phát một hắn lạnh lùng hạ gục kẻ thù rồi lại ẩn nấp. Rồi đạn bay về phía góc nhà. Chỉ vừa kịp thấy bụi dưới chân hắn bay lên nhè nhẹ, rồi cả cái thân hình đó đã lướt qua trần nhà, khéo léo tránh được cơn mưa đạn dày đặc, tấn công vào chính giữa đội hình.
Màn hình hội nghị nhanh chóng bị chia thành nhiều ô nhỏ. Camera theo dõi đang bám sát hắn từ mọi góc độ đồng thời cùng truy tìm nguồn gốc của những tiếng súng trường trầm đục thỉnh thoảng lại vang lên từ bên ngoài khu nhà. Hình như cũng đang có người giúp hắn yểm trợ. Cứ một phát súng vang lên là một tên cảnh vệ lại ngã xuống
Những người ngồi trong phòng hội nghị vẫn giữ vững sự im lặng của mình. Ngoài tiếng thở vẫn đều đều nhè nhẹ, thi thoảng chỉ nghe thấy những tiếng rít thuốc khe khẽ.
Trên màn hình, khói bụi cũng mịt mờ. Kẻ đột nhập dường như đang bị dồn vào chân tường nhưng không hiểu tại sao, hắn lại lặng lẽ đứng dậy, bước xuyên qua lớp khói đặc, tiến thẳng vào khu Đông Tam. Hơn nữa, khẩu súng trên tay hắn dường như đã được thần linh giúp đờ, cứ ngắm thẳng vào quân địch sau màn khói mờ mịt mà lạnh lùng bóp cò.
Cuộn băng được phát đến đây thì phòng hội nghị cuối cùng cùng thêm được những tiếng động mới, tiếng xê dịch ghế. Có lẽ những người đang ngồi xem băng không còn có thể khống chế được sự kinh ngạc của mình nữa.
Bên cạnh chiếc máy chiếu, màn hình phụ trợ vẫn không ngừng tiên hành giải thích phân tích hành động, chiến thuật. Những dòng chỉ tiêu số liệu xuất hiện liên tục, ào ào như thác. Tất cả lộ trình, đường bay của đạn, thời gian dừng ở mỗi khu thậm chí đến cả việc đặt bom, những tấm bản đồ tình báo tất cả đều được mổ xẻ cặn kẽ.
Cuốn băng vừa phát xong, cả căn phòng hội nghị lập tức bừng sáng.
Căn phòng rộng lớn hầu như vẫn không có quá nhiều tiếng động. Tất cả những quân nhân mặc quân phục màu xanh sẫm màu đều đang nheo mắt nhìn chầm chầm vào màn hình. Dường như bọn họ vẫn chưa hiểu được chuyện gì vừa diễn ra lúc nãy. Một số người bắt đầu sờ túi, rút ra bao thuốc, châm lửa hút.
Trong tích tắc, khói trong phòng càng trở nên dày đặc hơn, ngột ngạt hơn.
Những quân nhân ưu tú đến từ khắp các quân khu trong Liên Bang đều đang lặng lẽ hút thuốc. Một mặt nghĩ xem căn cứ huấn luyện cho mình xem cuốn băng này với dụng ý gì, một mặt vẫn còn bị ảnh hường từ tính chân thực của cuộn băng vừa xem lúc nãy.
Kẻ đột nhập trong cuốn băng xem ra còn khá trẻ, dáng người tầm thước, mặc bộ đồ cảnh vệ sẫm màu. Mặc dù động tác chiến thuật của hắn có vẻ không chuyên nghiệp nhưng mỗi lựa chọn tấn công của hắn đều nhanh nhẹn và cực kỳ chuẩn xác. Ngoài ra hắn còn có một sức mạnh vô cùng đáng sợ. Cái sức mạnh này thực sự khiến cho những người theo dõi phải hoang mang.
Cả cái tên xạ thủ tham gia giữa chừng cũng là một quái nhân thực thụ. Mặc dù không phải tất cả những người theo dõi đều nhận ra khẩu súng cỡ lớn xuất hiện trong cuốn băng chính là khẩu ACWW huyền thoại, nhưng những dòng chủ thích về trọng lượng của khẩu súng cũng phải khiến tất cả bọn họ phải thán phục.
Tại sao một chàng trai mảnh dẻ lại có thể vác khẩu súng nặng kg trèo tường, chui lỗ nhanh nhẹn đến như vậy. Không cần nói đến chuyện trong những phút cuối cùng, cũng chỉ có chàng trai và khẩu súng ấy mà lại có thể trở thành bức tường lửa cứng rắn chặn đứng trước khu Đông Tam.
Nếu như nói những biểu hiện của hắn lúc còn phục kích bên ngoài tòa nhà là tố chất vốn có của một quân nhân được đào tạo bài bản thì chuyện một mình hắn trấn giữ được cả con đường bằng một khẩu súng đã chứng minh khả năng chơi súng của nhân vật này đã đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần
Con người này khiến người ta thán phục, vậy còn con người kia thì sao? Hắn bước đi trong mưa bom bão đạn thản nhiên như đang chơi một trò chơi, nhấc tay là lấy đi một mạng người. Đừng nói là hắn không có kính hồng ngoại, cho dù hắn có kính hồng ngoại thật thì giữa làn khói dày đặc của đạn khói quân dụng, hắn cũng không thể làm được những hình ảnh chỉ diễn ra trong phim như thế.
- Con người tuyệt đối không thể làm được chuyện này.
Chính vì vậy mới có một số vị quân nhân nảy sinh suy nghĩ hoài nghi về tính chân thực của cuộn băng này.
Một nữ thượng úy bước lên bục diễn thuyết, chau mày nhìn đám người vẫn đang trầm ngâm hút thuốc bên dưới, phẩy phẩy tay thật mạnh như muốn xua hết tất cả đám khói ngột ngạt này ra ngoài.
Mặc dù lúc này tâm trạng cô cùng chẳng thoải mái gì, nhưng đứng trước những bảo bối của các quân khu, trọng điểm bồi dưỡng của quân đội Liên Bang, cô không thể tùy tiện mà nổi giận được nên chỉ dám cúi mặt bắt đầu đưa ra những tài liệu mà cấp trên giao cho.
Ngón tay thon dài của nữ thượng úy lướt nhẹ trên đầu tiếp xúc. Màn hình bắt đầu hiện ra một số hình ảnh thi thể và những bức tường đồ nát.
Nữ quân nhân tay cầm bút chiếu sáng, chỉ lên một phần be bét máu trên bức hình, nói:
- Số chết ngay sau đòn đầu tiên, xương hầu gãy hết, số bị bắn một phát vào thái dương, xương sọ nứt vỡ, xuất huyết não. Theo như những báo cáo của bên pháp y thì lực nắm đấm tay phải của người này đạt tới...
Phần cứng nhất trên cơ thể con người chính là xương sọ. Chỉ một đấm mà có thể đánh vỡ xương sọ, làm đứt mạch máu, không biết phải dùng đến bao nhiêu sức mạnh? Đám quân nhân vừa thoát được khỏi cảm giác kinh ngạc, đang chuẩn bị quay sang nhau bàn luận mấy câu, nghe thấy những báo cáo của nữ thượng úy không khỏi ngỡ ngàng, nét mặt căng thẳng, toàn thân đờ đẫn nhìn chằm chằm vào màn hình.
- Nạn nhân số . Các vị hãy xem qua một chút số liệu phân tích. Mỗi khi quyết định nổ súng, hắn đều giữa vững tốc độ mỗi giây m, không tăng cũng không giảm. Các vị có thể nghĩ rằng hắn ngắm không chuẩn nhưng thực tế, theo báo cáo của phòng kiểm nghiệm học viện Quân Sự thì tốc độ phản ứng của người này đã phá vỡ...
Nữ thượng úy trình bày nốt báo cáo phân tích số liệu của mình rồi bước xuống bục.
Tất cả đám quân nhân bên dưới đều đang đắm chìm suy nghĩ. Điếu thuốc trong tay đã cháy hết nửa. Lúc này, bọn họ đều tin rằng những thứ mình vừa xem trong cuốn băng theo dõi là thật. Bộ Quốc Phòng chẳng có lý do gì để tập trung tất cả tinh anh của quân đội lại đây, rồi đưa ra một loạt những số liệu và hình ảnh giả tạo cả.
Hàng phía sau cùng, nãy giờ chỉ có duy nhất một viên quân nhân là vẫn giữ được thái độ bình thản chứ không kinh ngạc hay chau mày như những người khác.
Đúng lúc này thì viên chỉ huy căn cứ huấn luyện bước lên bục. Người đàn ông trung niên đeo kính này chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua những con người bên dưới rồi chầm chậm nói:
- Nhưng điều mà các vị vừa nghe thấy, vừa nhìn thấy đều là bí mật của Liên Bang. Có lẽ các vị đều biết mình nên làm gì. Các vị có thể bàn luận, nhưng tất cả chỉ được hạn chế trong phạm vi phòng hội nghị này.
Cả căn phòng chìm trong im lặng.
Viên chỉ huy căn cứ vẫn lạnh lùng, nói:
- Tôi biết trong các vị vẫn đang có người nghi ngờ tính chân thực của cuốn băng này. Nhưng hãy tin rằng quân đội Liên Bang vẫn chưa nhàn rỗi đến mức ấy đâu.
Dừng lại một lúc. Ông giơ tay chỉ những nhân vật xuất sắc trong đạt diễn tập đang ngồi bên dưới, quát:
- Mấy tên tiểu tử các ngươi dù có thể hiện tối trong đợi diễn tập chống khủng bố thì cũng đừng vội kiêu ngạo. Hôm nay, cho các người xem cuốn băng này để cho các ngươi thấy phần tử khủng bố thực sự là như thế nào! Để cho các ngươi biết nếu như trong chiến đấu thực tế, các ngươi phải đối diện với phần tử khủng bố như thế này thì liệu các người có còn được vểnh mặt ngồi đây không!
Viên quân nhân hiền hậu nggồi hàng cuối cúi đầu khẽ mỉm cười. Tất cả những người đang ngồi trong phòng hội nghị này đều là nhưng nhân vật vô cùng lợi hại trong quân đội.
Nhưng hai con người vừa xuất hiện trên màn hình kia, một là tên quái vật có thể cầm hòa với Lý Cuồng Nhân, còn một tên lại là học viên hàng đầu tốt nghiệp từ Học Viện Quân Sự đồng thời cùng lúc được huấn luyện bởi cả Chính phủ Liên Bang lẫn Phiến Quân.
Kiểu so sánh này quả thực không công bằng chút nào. Bộ Quốc Phòng cho bọn họ xem cuốn băng này tuyệt đối không đơn giản chỉ là với mục đích nhắc nhỡ.
Chỉ có điều, đám quân nhân này không hề hay biết điều ấy. Bọn chúng vẫn đang chau mày suy nghĩ những điều mà viên chỉ huy vừa nói. Nhưng cuối cùng cũng chỉ có một kết luận là nếu như phải đối mặt với hai tên khủng bố như trong cuốn băng, quân số đông hơn rất nhiều thì có lẽ vẫn còn có hy vọng chứ nếu quân số tương đương hay chỉ nhiều hơn một chút với trong băng thì một chút xíu hy vọng cũng không có.
- Các ngươi có người đến từ Tây Lâm, có người đến từ Quân Khu IV, có người lại là bảo bối của Hạm đội Liên Bang. Bình thường trong đội, cấp trên vẫn coi các ngươi như báu vật mà yêu thương, che chở. Nhưng bước ra chiến trường thực sự, các ngươi không thể yếu ớt như những bảo bối thực sự!
Viên chí huy căn cứ lạnh nhạt nhìn đám quân nhân cao cấp bên dưới rồi lại quay sang những chiến sĩ nòng cốt của quân đội, lớn tiếng quát:
- Bộ giữ các ngươi lại là muốn cho các ngươi trở thành những quân nhân mạnh mẽ nhất. Nhiệm vụ học tập của tuần này là phân tích cuốn băng. Chia thành nhóm nhỏ viết ra bản thu hoạch rồi cuối cùng giao lại cho máy tính bình chọn.
Viên thiếu tướng cúi đầu sắp xếp lại tài liệu nhưng vẫn ngầm theo dõi phản ứng của đám quân nhân bên dưới. Đám quân nhân ban đầu còn có vẻ ngạc nhiên, sau thái độ đó chuyến dần sang bất mãn, khó chịu
Nhưng tất cả những phản ứng này đều không nằm ngoài tầm dự đoán của ông. Khóe môi ông khẽ hiện ra một nụ cười nhè nhẹ, lòng thầm nghĩ nếu như đưa cả những số liệu và cái nắm đấm cuối cùng đấm vỡ cửa an toàn của cái gã tên Hứa Nhạc ra thì không biết đám binh lính này còn có giữ được chút tự tin cuối cùng nữa hay không?
Viên thiếu tướng xoay người, bước thẳng ra khỏi phòng hội nghị. Đám quân nhân thường ngày mắt treo trên tận đỉnh đầu thì vẫn ngồi lại bên trong. Lúc nãy viên thiếu tướng đã nói rất rõ, có muốn bàn luận gì thì chỉ được trong phạm vị căn phòng. Là quân nhân Liên Bang, bọn chúng đương nhiên là phải tôn trọng những quy định bảo mật này.
Tiếng bàn luận bắt đầu vang lên rào rào. Nội dung chính đương nhiên vẫn xoay quanh nội dung cuốn băng.
Đám binh lính ưu tú thì vẫn chưa hiểu rõ cái gã được định nghĩa là phần tử khủng bố xuất hiện trong cuốn băng là xuất thân từ đâu
Bọn chúng chỉ đang kinh ngạc với cái thái độ tin tưởng mà hai kẻ đột nhập thể hiện với nhau trong một hoàn cảnh gần như là tuyệt vọng như trong khu nhà.
Kiểu người thế này chính là kẻ thù đáng sợ nhất. Nếu như trong đám đồng đội của bọn họ có được những nhân vật như thế này thì hạnh phúc biết mấy
- Chu Ngọc, chúng ta hợp thành một đội đi. Mặc dù chỉ là tác chiến giả, nhưng nếu chỉ dựa vào người để đối phó với kẻ này thực sự cũng có chút khó khăn. Tôi thực sự không tự tin chút nào.
Một viên quân nhân đến từ Doanh robot Đặc chủng quân khu Tây Lâm mỉm cười, bước về phía hàng ghế cuối cùng vỗ vai người quân nhân hiền hậu có tên Chu Ngọc, thấp giọng, nói:
- Không phải trước khi đến đây Chu Cẩn đã dặn dò anh là phải chăm sóc tôi sao?
Nữa năm trước, Chu Ngọc đã kết thúc kế hoạch Toàn tài ở bộ Công Trình Quả Xác và tốt nghiệp Học Viện Quân Sự với điểm số cao nhất. Hiện tại, hắn đang là một thành viên của quân khu .
Đợt diễn tập chống khủng bố vừa rồi, hắn xếp thứ trong tổng bộ tham mưu nên được bộ Quốc Phòng giữ lại, coi như đối lượng bồi dưỡng trọng điểm. Hôm nay phải đối mặt với một đề bài khó như thế này, một người có năng lực chỉ huy xuất sắc như hắn đương nhiên trở thành nhân vật lựa chọn đầu tiên của đội.
Hắn mỉm cười, gật gật đầu. Nhìn thấy hắn đồng ý với thỉnh cầu của viên quân nhân đến từ Tây Lâm, mấy vị lãnh đạo vừa bước tới hàng ghế cuối không khỏi nhăn mặt thất vọng bỏ đi .Đợt diễn tập lần này, người đạt thành tích cao nhất của tởng bộ tham mưu là một quân nhân họ Viên.
Nhưng không hiểu vì lý do gì, quân nhân họ Viên ấy lại không đến căn cứ huấn luyện nên người xếp vị trí thứ hai Chu Ngọc là sự lựa chọn hàng đầu của tất cả mọi người. Nhưng hắn chưa gì đã bị quân khu Tây Lâm cướp mất. Bảo sao mấy vị lãnh đạo kia lại không cảm thấy thất vọng cho được.
Đúng lúc này thì một viên quân nhân dáng người to lớn, vẻ mặt dữ tợn ngôi chính giữa đột nhiên đứng dậy, nói:
- Theo như tôi thấy, cứ coi như cuốn băng này là thật thì cái đề bài này cùng chăng có ý nghĩa gì. Hai tên phân từ khủng bố này có lợi hại đến cỡ nào, chúng ta chỉ cần mang con robot M đến đây, bọn chúng cũng biến thành thịt xay hết
Câu nói này đương nhiên nhận được sự tán đồng từ không ít người. Dù sao cũng là thời đại của máy móc. Năng lực chiên đấu của hai kẻ khủng bố kia dù có mạnh đến đâu thì cũng làm sao địch được nổi với cỗ máy được mệnh danh là mạnh nhất Liên Bang này.
Nghe thấy hai chữ robot, Chu Ngọc đang cắm cúi chép lại đề bài cũng phải ngẩng đâu lên nhìn. Đôi mắt hiền dịu của hắn đột nhiên xuất hiện những tia cảm khái kỳ lạ. Hắn nhớ căn cứ Cựu Nguyệt, nhớ đỉnh Sơn mạch Tạp Kỳ, nhớ con robot Tiểu Bạch Hoa phiêu diêu bên vách núi, và nhớ cả cái gã thần kinh không bình thường ngồi bên trong nó nữa.
Nhìn tên quân nhân ngồi hàng ghế giữa, Chu Ngọc không khỏi có chút thương cảm. Nếu như tên quân nhân đó biết rằng cái gã mà hắn coi thường ấy có thể điều khiển robot đánh thắng được Lý Cuồng Nhân của Phí Thành Lý gia thì không biết hắn có còn tiếp tục ý vào cái mác Phi công Đặc chủng để mà huyênh hoang nữa không.
oOo
Lâm Viên Đặc khu Thủ Đô.
Hôm nay Trâu Úc quyết định sẽ không ngồi trong Trúc Cư nữa. Mặc dù cô thích dòng nước ở đó, thích những chiếc lá nổi bập bềnh trên mặt nước, thích ngắm ngọn núi trắng và ngọn đèn đêm ngoài cửa sở, nhưng việc hôm nay cô muốn nói rất quan trọng, cho nên cô lựa chọn căn phòng kín đáo nhất trong Lâm Viên.
Có lẽ chỉ có ngồi ở Lâm Viên, tại nhà của một người như Lâm Bán Sơn, cô mới không phải lo lắng câu chuyện hôm nay sẽ không bị Chính phủ Liên Bang, Quân đội, hay vị phu nhân mà cô vẫn luôn kính sợ nghe
- Cô cũng biết cuộc sống của tôi trong ngôi nhà này cũng chẳng dễ dàng gì. Tòi không phải như anh cả, không công ăn việc làm, lợi nhuận hàng năm đều phải chuyển vào quỹ, số tiền mà tôi được cầm trong tay không vượt qua một ngàn vạn.
Chàng trai ngồi bên kia bàn khoác trên mình bộ vest đắt tiền, nét mặt đầy vẻ trầm ngâm. Khuôn mặt phong trần sớm đã bị những áp lực tâm lý mấy tháng nay làm cho tiều tụy.
Trâu Úc vẫn im lặng nhìn hai con cá Thanh Long bơi qua bơi lại trong bể. Bộ lễ phục màu đỏ hôm nay cô mặc không những trang trọng mà còn được tô điểm thêm bởi vẻ lạnh lùng, thờ ơ giữa hai chan mày.
- Là người thừa kế thứ hai của Thiết Toán Lợi Gia, cho dù anh có bị tước bỏ quyền thừa kế ngay lập tức thì tôi tin rằng mấy năm nay anh cũng có trong tay không ít tiền.
Cô xoay người, lạnh lùng nhìn Lợi Hiếu Thông, nói:
- Anh đã đầu tư nửa triệu vào anh ấy, nếu như anh ấy chết hoặc bị nhốt vĩnh viễn ở một nơi không ai biết đến thì không phải khoản đầu tư này cũng biến mất vĩnh viễn sao? Tại sao anh không thử đánh cược thêm một lần nữa?
- Trò chơi này đã đến mức nào, cô phải rõ hơn tôi chứ. Đây không phải là nơi mà tiền có thể phát huy tác dụng, trừ phi những người thuộc tầng lớp trên có cách của riêng minh.
Lợi Hiếu Thông nhìn đĩa đồ ăn trên bàn nhưng chẳng thèm động đũa, trầm giọng, nói:
- Dù cha cô đã ngồi lên cái ghế bộ trưởng bộ Quốc Phòng nhưng cái lợi thế để cô nói chuyện với Thai phu nhân lại ngày một giảm đi...
Trâu Úc quay trở lại chỗ ngồi, khẽ chớp mắt, khuôn mặt xinh đẹp khẽ lướt qua một tia lạnh nhạt:
- Tôi biết trên kia đã bắt đầu có động tĩnh rồi, cho nên mới chủ động tìm anh nhờ trợ giúp. Hôm kia bên căn cứ huấn luyện mới phát lại một phần của cuộn băng. Tôi cứ cảm thấy là những vị đứng đầu quân đội đang thăm dò điều gì đó.
oOo
Đã mấy tháng trôi qua kể từ sau sự kiện Quỹ Cơ Kim Hội Hòa Bình tại Hoàn Sơn Tứ Châu. Trong hơn ngày đó, những điều tra của Liên Bang về vụ khủng bố mang tính nghiêm trọng lần này dường như đang dần dần bước vào một cái đầm lầy chết.
Bất luận là phản ứng của nhân dân Liên Bang có mạnh mẽ, có dữ dội đến thế nào thì việc điều tra của Chính phủ Liên Bang vẫn được bó hẹp nghiêm ngặt trong một phạm vi nhỏ.
Công tác bảo mật được thực hiện rất rốt nên cho đến hôm nay, đa số những người trong Liên Bang đều không biết rằng hôm ấy trong Cơ Kim Hội đã xảy ra việc gì, nghị viên Mạch Đức Lâm vì sao lại chết và hung thủ là ai.
Tất cả thông tin đều được giấu kín, nhưng vị đại tiểu thư lạnh lùng, kiêu ngạo, nhạy cảm nhà họ Trâu vẫn đánh hơi thấy được sự khác lạ.
Đằng sau câu chuyện được giấu kín này sẽ có trường hợp có thể xảy ra. Một là Chính phủ Liên Bang vì muốn làm êm chuyện này sẽ giết chết hai nhân vật nam chính trong im lặng. Còn trường hợp thứ là tìm mọi cách bảo vệ họ đến cùng.
Nghe những lời Trâu Úc vừa nói, Lợi Hiếu Thông ngẩng đầu, nhìn cô một cách kinh ngạc. Đương nhiên, đón nhận ánh mắt của hắn vẫn là khuôn mặt lạnh lùng, nhưng bây giờ đã không còn giấu nổi vẻ lo lắng.
Hắn đã từng thích cô gái mặc áo đỏ này, duy là câu chuyện của rất nhiều năm về trước. Hắn cũng quên mất rồi, nhưng dù sao hắn vẫn không thể ngăn được mình quan tâm đến cô.
Lợi Hiếu Thông cũng có thân phận quân nhân. Mặc dù rất ít khi mặc quân phục và cũng rất hiếm qua lại quân khu , nhưng hắn hiểu rẫt rõ kỷ luật quân đội được thực thi nghiêm ngặt đến mức nào.
- Nội dung giảng dạy của căn cứ huấn luyện bộ Quốc Phòng từ xưa đến nay luôn là bí mật. Nếu như nội dung đó thực có liên quan đến đoạn băng theo dõi thì e rằng, dù cô có là con gái bộ trưởng bộ Quốc Phòng cũng không bao giờ biết
- Cha cô chắc không bao giờ phạm phải những sai lầm kiểu này.
Hãn ngừng lại đôi chút, hơi cúi đầu, bắt đầu động đũa gắp hai miếng thanh phiến đặt trước mặt nhưng vẫn chua ăn.
- Tôi có nguồn tin của riêng mình.
Trâu ức mĩm cười nhìn hắn nói:
- Nếu như có người chịu đứng ra giúp thì tôi cũng phải có sự chuẩn bị trước. Vì vậy tôi cần sự hỗ trợ tài chính từ anh. Tôi biết nửa năm nay anh rất khó khăn, nhưng nếu Hứa Nhạc còn sống thì khoản đầu tư của anh mới phát sinh lợi nhuận được. Anh cũng biết anh ấy có tiềm năng phát triển mà. Anh muốn làm chủ Lợi gia thì anh phải mạo hiểm chứ. Không mạo hiểm làm sao có món lời lớn được?
- Cô không phải là một thuyết khách tốt. Chắc trước đây cô cũng rất ít làm những chuyện như thế này.
Lợi Hiếu Thông thản nhiên đáp, chẳng thèm để ý đến vẻ lạnh lùng đang dần quay lại trên khuôn mặt Trâu Úc. Gõ nhẹ cây đùa trong tay, hắn nói:
- Trước đây tôi đầu tư vào Hứa Nhạc vì tôi nhìn thấy hắn có khả năng phá vỡ quy tắc giống như chủ nhân của Lâm Viên này. Bởi vì tôi biết cuộc đời mình không thể chạy theo những quy tắc.
- Nhưng tôi chẳng thể ngờ rằng khả năng phá vỡ quy tắc của Hứa Nhạc lại lợi hại đến như vậy. Những việc hắn làm không phải ai trong Liên Bang cũng có thể chịu được.
Ánh mất Lợi Hiếu Thông khẽ ánh lên mội tia buồn ảm đạm, hắn cười chua chát nói:
- Chiếc máy tính mà hắn vứt lại bên ngoài Cơ Kim Hội chính là thứ mà tôi đã mua cho hắn mấy tháng trước. Chính phủ đã lần ra tôi, đương nhiên, trưởng bối trong nhà tôi đã bảo lãnh cho tôi ra. Nhưng rắc rối lớn thì còn đó mà khoản tiền đầu tư của tôi mang lại thì vẫn còn đó. Nửa năm ở nhà vừa qua của tôi không phải chỉ là khó khăn như cô nói mà gần như là không thể tiếp tục sống được nữa.
Hắn phẩy phẩy tay ra hiệu cho Trâu Úc đừng nói gì rồi buông đũa, ôm đầu gối cúi đầu suy nghi rất lâu.
- Tôi thì vẫn cho rằng dù những người của tầng lớp trên có suy nghĩ gì mới thì tiền vẫn chảng đóng vai trò gì trong chuyện này. Nhưng cô đã kiên định tới như vậy thì khi nào cô cần, tôi sẽ kiếm cho cô.