Bốn bức tường xung quanh phòng thẩm vấn là những mảnh kim loại dày sáng bóng. Trên những chiếc kệ làm bằng vật liệu từ tính, bày mấy vật trang trí cực kỳ đơn giản. Vài gã quan viên mặc đồ đen cua cục Điều Tra Liên Bang lặng lẽ đứng nhìn Hứa Nhạc bị khóa chặt trên ghế, không nhúc nhích.
Căn phòng im lặng chỉ có tiếng điện lưu rì rì và những tiếng kêu rên đau đớn phát ra từ đôi môi khô nứt của hắn.
Những chiếc kim điện luồn xuống dưới da đầu Hứa Nhạc, nảy lên liên hồi, truyền sự đau đớn vào trong cơ thể hắn, nhưng lại làm cho đầu óc hắn càng thêm tinh táo.Đã mấy ngày liền không được ngủ, thần kinh của hắn đã có chút kém minh mẫn. Bây giờ, dưới sự tác động của những cơn đau, hắn đã có thể từ từ ngẩng đầu, nheo mắt nhìn mấy gã quan viên. Vừa bình thản, vừa khổ sở.
Sau khi ký tên lên những thứ giấy tờ mà Từ Tùng Tử đưa cho hắn, thì công tác thẩm vấn của Chính phủ cũng bắt đầu được tiến hành. Quá trình điều tra vụ tấn công khủng bố tòa nhà Quỹ Cơ Kim Hội đã bước vào giai đoạn tra hỏi nghi phạm.
Đây đã là ngày thẩm vấn thứ tư liên tiếp của cục Điều Tra. Mặc dù trong bốn ngày qua, Hứa Nhạc phải chịu đựng những tra tấn tinh thần chưa từng có, nhưng hắn vẫn nhớ rõ những gì mà Từ Tùng Tử ngầm truyền tải đến hắn, nên hắn vẫn cố gắng giữ thái độ im lặng:
Một gã quan viên chạy đến nhìn Hứa Nhạc rồi lại nhìn viên thủ trưởng bên cạnh, lắc lắc đầu, với tay tắt cỗ máy.
Mức điện lưu mà cỗ máy này vừa phát ra đã vượt qua giới hạn thường dùng của cục Điều Tra Liên Bang, nhưng gã nghi phạm cứng đầu này thì vẫn chưa chịu mở lời. Mặc dù gã quan viên phụ trách điều tra biết Hứa Nhạc đã là thượng úy quân đội, nhưng hắn chẳng thể hiểu nổi tại sao Hứa Nhạc lại có thể chịu đựng được lâu như thế.
- Bốn ngày vừa rồi, hình như ta vẫn chưa tự giới thiệu thân phận của mình thì phải?
Gã quan viên gày gò có khuôn mặt tái nhợt và một đôi mắt của cục Điều Tra Liên Bang rút chiếc găng tay trắng trên tay, bước đến gần Hứa Nhạc, dùng một ngón tay nâng cằm hắn lên, nói:
- Ta là chủ nhiệm Khoa của cục Điều Tra Liên Bang. Toàn quyền phụ trách việc thẩm tra những việc có liên quan đến Thanh Long Sơn. Ta biết thân phận của ngươi. Nhưng dưới tay ta ngươi đừng hy vọng chuyện sẽ có người cứu ngươi ra khỏi đây
- Đây thực sự là một sự uy hiếp nhàm chán. Ta cùng biết như vậy.
Viên chu nhiệm Khoa khoát tay cho thủ hạ tắt hết đèn trong phòng thẩm vấn, bật chiếc đèn bàn cực mạnh, chiếu thẳng vào khuôn mặt be bét máu của Hứa Nhạc.
- Ngươi có thừa nhận hay không thừa nhận thì cũng thế cả thôi. Ngươi đã giết nhiều người như vậy, ngay cả đặc công của cục Đặc Cần ngươi cũng dám giết vậy mà ngươi vẫn hy vọng mình còn có thể sống sao?
- Đúng rồi. Tí quên không nói với ngươi. Vụ án Sân vận động Lâm Hải Châu cũng là do ta thẩm tra. Ta biết, ngươi đóng vai trò gì trong vụ án đó. Chỉ có điều bây giờ chúng ta ở hai phe đối địch. Đừng quên, lúc đó còn có bảy viên quan quân nữa của Quân Khu II cũng có mặt trong phòng. Không lẽ ngươi chê rằng ngươi có thể chịu được lâu hơn bọn họ?
Chu nhiệm Khoa buông lỏng ngón tay để mặc cho đầu của Hứa Nhạc cử thế mà gục xuống, mỉm cười nói.
Nói xong hắn lại cầm chiếc găng tay trắng trên bàn, lau lau vết máu trên tay rồi quay sang dặn dò thủ hạ:
- Ta đi uống cốc café. Các ngươi giúp tên nhóc này điều trị vết thương, nhưng chú ý đừng để cho hắn ngủ đấy.
Mấy gã quan viên trong phòng gật gật đầu, bước lên phía trước, bắt đầu dùng nước sạch lau chùi khắp cơ thể Hứa Nhạc rồi dùng thuốc phun cao phân tử của Quân đội nhanh chóng giúp hắn chữa lành những vết thương nhỏ trên da.
Chỉ có điều, ánh sáng mạnh từ ngọn đèn bàn vẫn chói thẳng vào đôi mắt đang nhắm chặt của Hứa Nhạc Còn từ hai chiếc tai nghe trong tai hắn thì vẫn truyền đến những âm thanh ồn ào đáng sợ như tiếng ma khóc, tiếng chuột gặm.
oOo
Một tiếng sau, sau khi đã uống xong cafê và có một giấc ngủ ngắn ngủi trên sô pha, viên chủ nhiệm quay về Phòng thẩm vấn rồi nhìn tên thủ hạ đang kiểm tra đồng tử của Hứa Nhạc, nghiêm mặt hỏi:
- Đã vượt qua kỷ lục rồi sao?
- Vâng.
Gã thủ hạ cười đau khổ, nói:
- Cũng không biết kết quả thẩm vấn bên kia thế nào rồi, hay cũng đã vượt qua kỷ lục?
Chủ nhiệm Khoa trầm ngâm nói:
- Thi Thanh Hải vốn dĩ là một quan viên đặc chiến xuất sắc của Cục, hắn cũng đã từng được Phiến Quân huấn luyện trong một thời gian dài, nên ta e rằng bên đó cũng khó lòng có được kết quả nhanh hon bên đây.
Điện lưu lại được nối thông, Hứa Nhạc đang trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh cũng không khống chế được bản năng tự nhiên của mình, rên lên mấy tiếng đau đớn. Gân xanh nổi chẳng chịt trên cỗ, mấy giọt mồ hôi lăn dài trên trán hắn.
Chủ nhiệm Khoa kéo một chiếc ghế ra ngồi trước mặt Hứa Nhạc, Nhìn chiếc còng từ tính đeo trên chân Hứa Nhạc, tự nhiên hắn lại muốn đưa tay sờ sờ mũi.
Nếu như không phải việc canh phòng ở ngục Khuynh Thành nổi tiếng cẩn mật thì có lẽ hắn cũng không dám ngồi gần cái nhân vật nguy hiểm này gần đến vậy.
Đột nhiên Hứa Nhạc mở trừng mắt, ném về phía hắn mội cái nhìn giận dữ.
- Căm thù lắm hả? Nhưng đáng tiếc, ngươi không có cơ hội báo thù.
Viên chủ nhiệm Khoa búng nhẹ ngón tay, ra lệnh cho đám thủ hạ sử dụng tất cả các loại kỹ năng thủ thuật với mục đích làm cho Hứa Nhạc phải đau đứa cả về thể xác lẫn tinh thần rồi trầm giọng nói:
- Ngươi chỉ là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, rồi trở thành phần tử khủng bố. Đây có lẽ là vấn đề giáo dục gia đình. Ta thừa nhận, năng lực ý chí của ngươi rất lớn, vượt qua cả dự đoán của ta, nhưng ngươi cũng phải thừa nhận là tinh thần của ngươi cũng sắp bùng nổ rồi.
- Dù sao thì ngươi cũng sẽ không trụ vững được đâu, sao phải tự làm khổ mình như thế?
Viên chủ nhiệm Khoa hờ hững nói:
- Sao phải để ta sỉ nhục ngươi và người nhà của ngươi ?
Hứa Nhạc ho nhẹ mấy tiếng, có tự mình trải qua bốn ngày thẩm vấn thì mới biết thủ đoạn thẩm vấn của cục Điều Tra Liên Bang chuyên nghiệp và đáng sợ như thế nào. Cho dù hắn có là một hòn đá thật thù cũng sắp bị mài cho mấy vết cắt thấu xương rồi.
Hắn chưa từng trải qua khóa huấn luyện tra tấn bức cung nào kiểu này, nên chỉ dựa vào khẩu khí và cái tinh thần kiên nghị đến dị thường của mình để chống đỡ. Từ Tùng Tử đã cho hắn biết, hắn không thể chết được, mặc dù hắn không biết nguyên nhân vi sao, nhưng hắn vẫn phải cắn răng, vượt qua cái giai đoạn này.
Khả năng chịu đựng của Hứa Nhạc thực sụ khiến cho đám quan viên của cục Điều Tra Liên Bang cảm thấy sợ hãi, căng thẳng. Nhưng bọn họ biết rằng, chỉ cần một chút nữa thôi, khi mà thần kinh của hắn không còn chịu đựng được nữa, thì có lẽ dưới những đòn tra tấn chuyên nghiệp của đám người kia, hắn cũng sẽ phải mở miệng thôi
Hắn không hiểu Chính phủ Liên Bang tại sao vẫn còn muốn thẩm vấn hắn. Giết chết Mạch Đức Lâm là sẽ không còn cơ hội sống nữa, tự hẳn hiểu rõ điều đó. Nhưng hắn không hiểu nồi đối phương tại sao nhất định phải ghép hắn và Thanh Long Sơn vào làm một. Không lẽ là do Thi Thanh Hải? Hay là Liên Bang cần có một tội danh hợp lý?
Hắn nhấc đầu một cách khó nhọc, cất giọng khàn khàn:
- Mạch Đức Lâm là do tôi giết, nhưng điều này chẳng liên quan gì đến Thanh Long Sơn.
- Tại sao ngươi lại muốn giết hắn?
Viên chủ nhiệm Khoa hơi sững lại, hỏi nhanh.
Nếu như không phải là Hứa Nhạc chịu mở mồm trước thì hắn thực sự lo lắng chính mình sẽ bùng nổ trước. Mấy ngày nay ở trong một cái nơi quỷ quái như ngục Khuynh Thành, hắn cảm thấy cái gã nghi phạm trên ghế đã biến thành tảng đá, chuẩn bị nghiền nát sự kiên nhẫn chuyên nghiệp của hắn.
- Bởi vì hắn đáng chết Hứa Nhạc cúi đầu nói.
Viên chủ nhiệm Khoa im lặng một lúc rồi đột nhiên đứng dậy, giật hai chiếc tai nghe ra khỏi tai Hứa Nhạc, rít lên giận dữ:
- Đây không phải là đáp án mà ta muốn. Ngươi cũng biết câu trả lời ta cần là gì mà?
Thùy tai Hứa Nhạc bị rạch mội vết nhỏ, máu bắt đầu trào ra. Hắn lại cúi đầu, bắt đầu im lặng.
Chủ nhiệm Khoa đột nhiên lạnh lùng tát hắn mội bạt tai, nói:
- Ta sắp không nhịn được nữa rồi. Ta nghĩ ngươi cũng sắp không chịu đựng thêm được nữa Chúng ta có thể chờ xem, ai chịu đựng được lâu hơn.
Điện lưu một lần nữa lại chạy vào cơ thể Hứa Nhạc. Hắn cúi đầu, kêu lên những tiếng thảm thiết.
oOo
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ đang đứng cạnh cửa sổ trong dinh thự tổng thống. Bóng đêm phản chiếu những tia sáng nhàn nhạt lên khuôn mặt đen xạm của ông. Sau khi hội nghị kết thúc, ông đã đi tắm, uống mội tách cafe nhưng chẳng hiểu sao vẫn không ngủ được, nên bây giờ mới đang đứng cạnh cửa sổ, trầm ngâm nhìn ra bãi cỏ xa xa, nghĩ ngợi điều gì đó.
Chủ nhiệm Văn phòng tổng thống Bố Lâm gõ cửa rồi bước vào với bộ quần áo ngủ trên tay Ông bước tới cạnh tổng thống, nhẹ giọng nói:
- Phu nhân vừa tỉnh giấc nói ngài nên nghỉ ngơi sớm.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ chỉ ừ khẽ, nhận bộ đồ ngủ, vắt lên vai, nói:
- Bao bà ấy ngủ trước đi. Ta vẫn còn vài chuyện nữa cần phải suy nghĩ.
Bố Lâm gật gật đầu, chuẩn bị rời đi thì nghe thấy tổng thống nói khẽ:
- Có vài chuyện tôi muốn hỏi anh
Từ đời tổng thống trước, Bố Lâm đã ngồi vào vị tri Phó chủ nhiệm Văn phòng tổng thống dù tuổi đời còn khá trẻ. Chức vụ này xét về một phương diện ý nghĩa nào đó chính là quản gia thân cận của tổng thống .
Hay nói một cách khác, mỗi khi thay một đời tổng thống thì nhân viên văn phòng, nhất là một chính một phó chủ nhiệm tuyệt đối cũng phải rời đi. Bởi vì chẳng có vị tổng thống nào lại muốn giữ tâm phúc của vị tổng thống trước bên cạnh mình. Đây là một hành động vô cùng nguy hiểm và ngu ngốc,
Nhưng Bố Lâm vẫn ở lại, thậm chí còn được tân tổng thống trực tiếp cất nhắc lên làm Chủ nhiệm Văn phòng. Hắn hiểu nguyên nhân của chuyện này là do hắn quen biết Thai phu nhân, cho nên tổng thống Mạt Bố Nhĩ mới tin tưởng hắn đến vậy.
Nhưng năm tháng qua, lúc nào Bố Lâm cũng thấy chán nản bởi vì hắn không tài nào xác nhận nổi, ngài tổng thống có còn muốn dùng một người có quan hệ mật thiết với Thai gia làm quản gia thân cận nữa hay không.
Lúc này đây, tổng thống giữ hắn lại văn phòng là có ý gì? Bố Lâm cảm thấy có chút căng thẳng nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, im lặng đứng sau tổng thống không dám hỏi gì mà đợi tổng thống lên tiếng trước.
Một lúc lâu sau, tổng thống Mại Bố Nhĩ mới quay đầu, nhìn hắn nói:
- Về chuyên án Mạch Đức Lâm hồi năm ngoái, anh nhìn nhận ra sao?
Nghe thấy câu này, Bố Lâm cảm thấy như tim mình sắp nổ tung ra vậy. Chuyên án Mạch Đức Lâm là do những người sau núi Mạc Sầu một tay sắp đặt. Mục đích là để cho người đang đứng trước mặt hắn lúc này đây thuận lợi bước lên vị trí tổng thống Liên Bang.
Nhưng bây giờ tổng thống Mạt Bố Nhĩ lại muốn hỏi hắn nhìn nhận ra sao... Cái cảm giác ớn lạnh đột nhiên lan tỏa khắp cơ thể hắn. Hắn im lặng, hắn suy nghĩ, nhưng hắn chẳng tìm ra được từ ngữ thích hợp để trả lời.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ dùng đôi mắt bình thản nhìn hắn, nói:
- Không được để cho nhân dân Liên Bang cảm thấy bất an, cũng không được để cho sự tự tin của Liên Bang bị đả kích nghiêm trọng. Cho nên thân phận gián điệp của Mạch Đức Lâm không thể để lộ ra... Đây là đề nghị của ủy ban An toàn Quốc gia. Bên quân đội cũng không trực tiếp bày tỏ thái độ phản đối, nên ta cũng đã chấp nhận ý kiến này. Nhưng ta nghĩ, chuyên án Mạch Đức Lâm bị dừng giữa chừng hồi năm ngoái có thể bắt đầu trở lại. Bên Nhật báo Thủ Đô chúng ta có thể đưa ra chút áp lực, ép bọn họ phải phục chức cho Bob và Ngũ Đức để bọn họ tiếp tục tìm thêm manh mối. Những thứ trong kho số liệu Trung ương có thể lựa chọn một phần giao cho bên phía Nghị Viện.
Một loạt những lời này vừa thốt ra từ miệng vị tân tổng thống một cách rõ ràng, rành rọt. Ông ta nói với một vẻ kiên nghị:
- Cái vũ trụ này đã không còn ở trong thời kỳ Hoàng triều trước đây nữa rồi, cho nên không phải kiêng kỵ gi hết. Không phải cứ muốn giết là phải giết, muốn sống là được sống. Những chuyện như vậy không thể xảy ra được nữa.
Bố Lâm là một người rất thông minh, bằng không cũng chẳng thể lưu lại trong dinh thự tổng thống lâu như thế này, nên hắn hoàn toàn hiểu được ẩn ý trong những câu nói vừa rồi của tổng thống .Mồ hôi bắt đầu chảy ra ròng ròng.
- Còn về cái người quân nhân tên là Hứa Nhạc thì ngươi nhìn nhận thế nào?
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ đột nhiên thay đổi chủ đề. Trên danh nghĩa là ông đang hỏi Bố Lâm nhưng thực tế ông đang đưa ra ý kiến thực sự của mình trước bao nhiêu sự việc.
oOo
Rời khỏi căn phòng hình tròn, Bố Lâm nhẹ nhàng đóng cánh cửa gỗ đen nặng nề, bước trên chiếc thảm lót mềm mại trở về phòng mình. Nhưng bước chân ông ta thì nặng nề hơn trước rất nhiều.
Những gì ngài tổng thống muốn truyền tải trong cuộc đối thoại vừa rồi hắn hoàn toàn nghe hiểu. Bây giờ, giữa vị phu nhân sau núi Mạc Sầu đã ủng hộ hắn bao nhiêu năm nay và ngài tổng thống mà hắn phải trung thành tuyệt đối, hắn chỉ được chọn một.
Đã bước đến đầu kia của thảm, chủ nhiệm Bố Lâm từ từ ngẩng đầu. khuôn mặt trẻ trung khẽ ánh lên một tia kiên định, mặt cười thoải mái rồi hỏi han mấy câu cô thị nữ mới bước qua.
Hắn đã có được sự lựa chọn của mình.
Năm tháng qua được tiếp xúc với tổng thống Mạt Bố Nhĩ, hắn hoàn toàn bị thu phục bởi nhân cách của con người này. Cả một đời người, có lẽ hắn cũng muốn làm chút gì đó ý nghĩa. Đi theo vị lãnh tụ kiên nghị mà không cổ hủ, sáng suốt mà vẫn cứng rắn như tổng thống Mạt Bố Nhĩ, bất luận là vì tiền đồ cá nhân hay vì theo đuổi giá trị tinh thần bản thân thì hắn cũng thấy mình nên liều một phen.
Trong văn phòng của mình, hắn lấy ra chiếc điện thoại riêng, bấm mấy số, truyền đạt lại những gì tổng thống vừa giao phó. Trong cú điện thoại cuối cùng, hắn im lặng hồi lâu rồi nói với một thái độ rất nghiêm túc:
- Anh hùng của Liên Bang có thể đổ máu, nhưng không thể để cho họ phải rơi lệ.
Đây là những suy nghĩ đích thực của tổng thống Mạt Bố Nhĩ với chàng trai có tên Hứa Nhạc. Ngài tổng thống chưa bao giờ thể hiện rõ thái độ của mình, nhưng hôm nay thì Bố Lâm nghe hiểu rồi, nên hắn quyết định truyền đạt lại nguyên văn ý kiến này cho những ngươi đang chờ đợi.
Buông điện thoại, Chủ nhiệm Bố Lâm nới lỏng mấy chiếc cúc áo. Nghĩ lại những chỉ thị trước đây của Thai phu nhân, hắn không khỏi phải hít sâu mấy cái mới lấy lại được tâm trạng bình tĩnh ban đầu.
Quân đội Liên Bang muốn bảo lãnh cho Hứa Nhạc, nhưng vì tính chất đặc thù của quân đội nên họ không thể ra mặt được .Còn vị lão nhân gia có thể ảnh hưởng đến toàn bộ Liên Bang lúc này lại đang ngồi câu cá bên bờ hồ.
Ngài tổng thống tiếc cho mội tài năng nên mới muốn giữ mạng sống cho Hứa Nhạc nhưng vì những ý kiến phản đối mạnh mẽ trong nội bộ Chính phủ cũng như sự đe dọa từ phía những gia tộc đằng sau, đặc biệt là ý tứ của vị phu nhân kia nên mới giữ thái độ im lặng đến tận bây giờ.
Việc Mạt Bố Nhĩ trở thành tổng thống Liên Bang cũng có một phần công lao của cái thế lực vĩ đại mà vị phu nhân ấy đang nắm giữ nên theo góc độ nào thì tổng thống Mạt Bố Nhĩ cũng phải xem thái độ của vị phu nhân đó.
Mồ hôi chảy ròng ròng ra khói bàn tay cầm điện thoại, Bố Lâm cúi đầu, sắp xếp lại một lượt sự việc rồi lại thở dài mấy tiếng .Không ngờ những vấn đề phức tạp xung quanh chàng trai tên Hứa Nhạc lại đẩy hắn đến quyết định phải lựa chọn.
Công tác thẩm vấn trong nhà ngục quân sự đã bước vào hai tiếng cuối cùng của ngày thứ . Chủ nhiệm khoa của cục Điều Tra Liên Bang hai mắt đỏ ngầu, đầu óc quay cuồng.
Giật mạnh chiếc cúc áo trên cổ, hắn giận dữ quát:
- Các ngươi cũng biết bộ Quốc Phòng chỉ cho chúng ta thời hạn ngày. Sự chuyên nghiệp bình thường của các ngươi đi đâu hết rồi?
Đám chuyên gia tra tấn trong phòng vẫn im lặng thao tác máy, không ai dám lên tiếng trả lời bởi vì cũng không biết phải trả lời làm sao. Tại sao đã chỉnh vượt qua giới hạn chịu đựng của con người mà cái gã lì lợm này vẫn chưa chịu thua?
Dòng điện lại được chỉnh cho lớn hơn, Hứa Nhạc đột nhiên bật cười, Có lẽ hắn sắp không chịu được nữa rồi
Viên chủ nhiệm Khoa phẩy phẩy tay ra lệnh. cho đám thủ hạ chinh dỏng điện xuống mức phù hợp rồi bước đến trước mặt Hứa Nhạc, chau mày nghe những âm thanh không rõ ràng phát ra tư miệng hắn.
Hứa Nhạc nặng nề nâng đầu, nhìn thẳng vào mặt gã quan viên, ánh mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng. Vì cái bí mật lớn của mình, vì thời khắc vượt ngục hắn đã chịu đựng rất lâu. Nhưng bây giờ những tạp âm u u trong đầu hắn cùng với sự im lặng của cái thứ già nua kia khiến hắn hiểu ra rằng nếu như còn chịu đựng thêm nữa thì có lẽ hắn sẽ phát điên mất.
- Hồi ta còn nhỏ, ta cũng nghịch lắm. Cũng là đứa trẻ hay nói ra những điều kỳ cục.
Hắn nheo mắt nhìn khuôn mặt đối diện, cất giọng khàn khàn:
- Nhưng không hiểu vì sao sau này ta lại nói rất ít, càng ngày càng lặng lẽ... Có lẽ do đi theo đại thúc. Đại thúc là người hay nói luyên thuyên, ta lại là người nghe duy nhất, nên ta chỉ còn cách bớt nói đi mấy câu.
- Tiểu tử, ngươi tỉnh táo chút đi.
Chủ nhiệm Khoa nhìn chằm chằm vào mặt Hứa Nhạc, cất giọng nhẹ nhàng :
- Câu chuyện thơ ấu của ngươi chúng ta nói sau nhé. Bây giờ chúng ta bàn về chuyện xảy ra tháng trước
- Ngươi đừng đánh ta nữa
Hứa Nhạc không nói theo những gì hắn muốn, mà chỉ nhìn thẳng vào mắt hắn, lẩm bẩm:
- Đừng thấy ta thường ngày ít nói mà tưởng ta hiền, ta thù dai lăm đó. Nếu không tại sao ta lại giết Mạch Đức Lâm? Lúc này ta chỉ muốn đập vỡ cái mặt ngươi ra. Nếu như ngươi còn đánh ta nữa, ta sẽ giết chết ngươi đấy!
Viên chủ nhiệm Khoa lại cười sảng khoái, khuôn mặt tiều tụy vì thiếu ngủ của hắn chẳng cần bị đập vỡ cũng đáng sợ lắm rồi. Cố nén cơn giận dữ trong lòng, hắn trợn mắt nhìn Hứa Nhạc mỉm cười:
- Vậy sao?
Rồi hán nhếch mép, lộ cả hàm răng trắng, giơ tay tát lia lịa vào mặt Hứa Nhạc.
Bàn tay chạm vào khuôn mặt mỗi lúc một mạnh, mỗi lúc một kêu.
Máu tươi bắt đầu trác ra tư miệng Hứa Nhạc Nhưng hán chẳng có cảm giác gì hét mà chi trợn trừng mắt nhìn khuôn mặt dúm dó vì giận dữ của viên chu nhiệm qua lớp ánh sáng chói Ui ắt cua chiếc đèn bàn
Mặt hắn vừa sưng vừa đỏ nhưng cứ nghĩ đến quá trình trốn khỏi Đông Lâm, trốn khỏi cái thân phận đào phạm Liên Bang, Hứa Nhạc lại càng thêm im lặng, càng thêm bình thản. Chỉ thỉnh thoảng hắn cũng muốn nổi điên:
- Càng ngày càng kiệm lời, càng ngày càng không biết nói chuyện.
Hắn phun ra hai bãi bọt máu, nói:
- Mặc dù những thứ ta nhìn thấy rất nhiều, nhưng đôi khi cũng không biết diễn tả.
- Ngươi muốn diễn đạt cái gì?
Viên chủ nhiệm ngừng đánh, ra lệnh cho đám thủ hạ lẩấy khăn lau mồ hôi cho mình.
Hứa Nhạc run lên khe khẽ, trầm giọng nói:
- Bây giờ ta chỉ quen làm, chứ không quen nói.
Nói xong, hai mắt hắn nheo lại, đồng tử thu hẹp. khuôn mặt nhợt nhạt cũng đỏ dần lên. Cơ thể bị bó chặt vào ghế bắt đầu run lên bần bật.
- Chủ nhiệm, có nên ngừng lại một lát không?
Đám quan viên trong phòng đã cảm nhận được một chút gì đó dị thường, hỏi gấp:
- Mấy ngày liền bị kích điện Tôi sợ hắn chịu không nổi.
- Điều ta muốn chính là hắn chịu không nổi đấy.
Viên chủ nhiệm vẫn chăm chú nhìn cái nhãn đồng co hẹp và cơ thể đang giật liên hồi của Hứa Nhạc, lạnh lùng nói
- Chủ nhiệm! Trong hồ sơ bệnh án của nghi phạm có ghi hắn bị điên.. Nếu như hắn chết thật thì chúng ta ăn nói thế nào với cấp trên?
Đám quan viên run rẩy nhắc.
- Hắn muốn giả chết đây mà... nhưng mà không giống cho lắm, nên lại diễn thành bị đau bụng. Ngươi có muốn đi luôn trong quần không?
Viên chủ nhiệm Khoa vẫn dán mắt vào cái thân hình đang oằn oại trên ghế, lạnh lùng nói:
- Nói cho ngươi biết. Đã từng có hai mươi mấy người vì muốn nghỉ ngơi giữa chừng mà đã làm hành động này trước mặt ta. Ngươi có muốn thử không?
Đột nhiên, cơ thể Hứa Nhạc ngừng run rẩy. Đôi mắt đang nhắm chặt của hắn mở trừng trừng nhìn viên chủ nhiệm một cách vô hồn
Một tiếng gãy vỡ vang lên giòn giã. Chiếc còng hợp kim trên tay hắn vỡ đôi, sợi dây xích hợp kim từ tính cũng thoát ra được khỏi sức hút từ mặt đất. vung lên nhanh như chớp.
Hứa Nhạc đạp thẳng đôi chân đầy xích hợp kim nặng nề vào khuôn mặt lạnh lùng đáng ghét của gã chủ nhiệm Khoa .
Máu tươi phụt ra như hoa trong căn phòng thẩm vấn tối tăm. Viên chủ nhiệm của cục Điều Tra chẳng kịp kêu lên mội tiếng, ngã cái huỵch vào tường. Không biết bị gãy xương mấy chỗ mà hắn bất tỉnh ngay tức thì.
Hứa Nhạc vẫn ngồi nguyên trên ghế. Hai chân lại bị lực hút cực mạnh của nền nhà kéo xuống tạo nên một tiếng va đập nặng nề. Động tác vừa rồi cùng với trận va đập khiến cho bắp chân Hứa Nhạc trở nên căng cứng, tê rần.
Khu vực từ tính và xích chân là những hình thức giám sát nghiêm khắc nhất trong ngục Khuynh Thành. Có lẽ mấy chục năm nay chỉ có Hứa Nhạc là được nếm trải. Hơn nữa thông qua hệ thống điều tiết lực điện từ trong phòng thẩm vấn, lực hút từ mặt đất càng mạnh hơn gấp nhiều lằn. Sợi xích sẽ quấn chặt lấy chân trọng phạm như cây đinh bám chặt vào khúc gỗ.
Ai mà nghĩ được dưới những điều kiện này, một người thở còn không ra hơi như Hứa Nhạc lại còn có thể thực hiện một cúủ đạp mạnh khủng khiếp đến thế.
Đám quan viên còn lại của cục Điều Tra chứng kiến cảnh này từ đầu đến cuối, cả đám người đờ đẫn, định dùng súng bắn chết Hứa Nhạc, thế nhưng lại quên mất là súng của mình đã bị tịch thu mất bên ngoài nhà giam.
Trên ghế, Hứa Nhạc nheo mắt hết nhìn đám quan viên đang run cầm cập như gặp phải hổ đói, lại nhìn sang viên chủ nhiệm đang nằm mê man bất tỉnh ở góc phòng, tâm trạng thoải mái như vừa được đi toilet xong, cất giọng khàn khàn:
- Tôi không muốn nói chuyện. Nhưng hắn ồn ào quá nên tôi chỉ còn cách mời hắn im miệng.
oOo
Hứa Nhạc đứng bên cạnh cửa sổ, trầm ngâm nhìn đám cỏ tươi tốt bên ngoài nhà ngục. Vì chúng mọc quá lộn xộn nên hắn cũng không cảm nhận được hết cái tươi mát của mùa xuân trong đó. Cánh đồng bên ngoài nhà ngục rải rộng, cũng không biết trong đó ẩn giấu bao nhiêu hiểm nguy rình rập. Nhưng trước khi thẩm vấn, hắn đã dự định sẽ vượt ngục bằng bất cứ giá nào. Nhưng bây giờ cái kế hoạch đó đang phải tạm dừng lại.
Hôm đó, sau khi đạp cho chủ nhiệm Khoa cục Điều Tra một đạp, Hứa Nhạc cứ nghĩ rằng chờ đợi mình phía trước sẽ là cực hình và biệt giam, hay ít nhất đám quan viên cục Điều Tra sẽ bắt hắn phải trả giá vì những gì mình làm. Nhưng thật không ngờ, trước khi bọn chúng kịp làm gì, ban quản lý trại giam đã cử một đội quân đến khống chế cục diện trong phòng.
Dường như đang có người cố bảo vệ hắn, nhưng lại không rõ người ấy là ai. Hứa Nhạc nhìn đám cỏ rậm rạp dập dềnh như sóng biển, cúi đầu hít mội hơi thật sâu cảm thấy hoàn cảnh mình lúc này chẳng khác một đám sương mù. Ngay cả bản thân hắn cũng không biết được sắp tới sẽ có chuyện gì xảy ra.