Gã tài xế taxi, tay cầm một cọc tiền boa khá dày, đứng trên một khoảnh rừng cây bên cạnh con đường quốc lộ, lặng lẽ ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, quan sát đám sóc bận rộn chuẩn bị thức ăn qua mùa đông trên mấy tán cây trên đầu mình, thỉnh thoảng lại huýt sáo mấy tiếng vui vẻ. Tuy rằng hắn cũng không biết rõ cái gã quân nhân trẻ tuổi cùng với cô bé con đang ngồi trong chiếc taxi kia đến tột cùng là có quan hệ gì với nhau. Thế nhưng hắn cũng không quá mức lo lắng, bởi vì cái tên quân nhân trẻ tuổi kia nhìn qua như thế nào cũng không giống như là một gã vô sỉ lừa gạt bắt cóc trẻ con đem bán. Hơn nữa những người có khả năng ra vào một căn biệt thự sang trọng như thế kia, nói vậy cũng sẽ không thiếu tiền đến nỗi có thể làm ra những chuyện như thế.
Trong chiếc xe taxi, Hứa Nhạc sắc mặt thì bình tĩnh mà ôn hòa, thế nhưng trong lòng thì sớm đã nổi lên vô số ba đào mãnh liệt. Hắn thoáng thống khổ khẽ day day hai bên trán, tận khả năng nhẹ nhàng nói với cô bé con bên cạnh:
- Em nhìn thế nào lại nói rằng anh sẽ tìm cách dẫn em trốn nhà bỏ đi vậy? Hơn nữa lại còn cho rằng anh gọi chiếc taxi này đến là dùng để phối hợp với hành động của em nữa?
Chung Yên Hoa tay ôm chặt búp bê, cặp mày vô cùng đáng yêu của hắn thoáng cau nhẹ lại, nói:
- Trong TV vẫn luôn xảy ra giống như vậy mà.
Hứa Nhạc nhìn trừng trừng về phía cặp má mềm mại trắng trẻo của cô bé, cùng với vết lấm lem trên bộ đồng phục học sinh, trong lòng không khỏi mềm nhũng. Hắn cũng không biết phải nói gì bây giờ, khẽ lấy ra một chiếc khăn tay, cẩn cẩn thận thận đem mấy chỗ lấm lem kia nhẹ nhàng lau đi. Trong lòng hắn thầm nghĩ vị thiên kim tiểu thư này vì muốn bỏ nhà đi chơi mà ngay cả từ trên lầu của căn biệt thự, men theo đường ống nước leo xuống, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi. Một lúc lâu sau hắn mới mở miệng hỏi:
- Thật không hiểu nổi, em còn nhỏ tuổi như vậy, học được ở đâu cái khả năng trèo tường bỏ trốn như thế này nữa.
Chung Yên Hoa trừng lớn cặp mắt, nghi hoặc nhìn hắn, hạ thấp giọng nói:
- Hứa Nhạc ca ca, lúc trước khi còn ở trên phi thuyền, anh đã dẫn theo em chui vào mấy đường ống thông gió đi chơi. Những đường ống thông gió đó so với từ trên lầu leo xuống còn khó hơn nhiều mà.
Hứa Nhạc nghe thấy vậy chợt rùng mình một cái, động tác đang lau khuôn mặt cho cô bé cũng không khỏi cứng đờ lại. Trên mặt hắn nổi lên một tia cười khổ. Cô bé con này không chỉ không có quên chuyện tình lúc trước, hơn nữa ngay cả mấy cái chi tiết nhỏ nhặt này cũng còn nhớ rõ ràng như vậy, giống như là mới ngày hôm qua... Chẳng lẽ hiện tại em đã là người lớn rồi sao? Nghĩ đến điều này, hắn thoáng tức giận khẽ đưa tay nhẹ nhàng vò nhẹ lên mái tóc mềm mại của cô bé con này. Cũng giống hệt như là ba năm trước, sau mỗi lần hắn tắm cho cô bé này, hắn vẫn có thói quen làm ra mấy động tác như vậy.
Chung Yên Hoa nhẹ nhàng cúi đầu thoát khỏi bàn tay đang vò nhẹ lên đầu mình, dùng hai bàn tay nhỏ bé của cô bé đem mái tóc có chút hỗn loạn kia vuốt cho thẳng tắp lại. Cái động tác này hiển nhiên là vô cùng đáng yêu. Cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp như một đóa hoa đinh hương kia, lại mạnh mẽ mím chặt lại. Cô bé thật sự đối với Hứa Nhạc chuẩn bị một phen đuổi mình về nhà này thể hiện sự bất mãn mãnh liệt, đối với việc mình nhờ vả mà không chịu làm kia thì cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Đi đến Thủ Đô Tinh Quyển này ba năm rồi, tiểu bằng hữu Chung Yên Hoa này luôn thể hiện vẻ ngoan ngoãn động lòng người, đi theo mẫu thân yên yên ổn ổn sinh hoạt, cũng không hề rời nhà trốn đi lần nào nữa. Sau hai năm thậm chí gần như không hề nhắc lại chuyện xảy ra năm đó nữa, cũng không còn nhắc lại tên của vị ca ca đến từ Đông Lâm kia. Thế nhưng cái này cũng không phải là do cô bé con này đã hoàn toàn quên hẳn chuyện đó.
Chung phu nhân cùng với đám người bên trong căn biệt thực này so với cô bé còn sớm quên hơn câu chuyện năm xưa rồi, bởi vì cứ nghĩ cô bé cũng chỉ là một đứa nhỏ, cho nên đã quên luôn chuyện cảnh giác về chuyện đó. Cho đến bây giờ tiếu bằng hữu Chung Yên Hoa sở dĩ có thể im lặng không hề có ý đồ muốn lặp lại hành động bỏ nhà trốn đi như lúc trước, là bởi vì mặc dù cô bé còn nhỏ tuổi thế nhưng cũng là một cô bé cực kỳ thông minh, hơn hẳn những đứa bé cùng tuổi. Cô bé biết rõ trong cái thế giới bên ngoài, mặc dù có được sự bao phủ của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, thế nhưng vẫn như cũ có rất nhiều người xấu xa. Cô bé con này mặc dù là tinh nghịch, thế nhưng vẫn không có dũng khí để mà chạy rong ra ngoài đó.
Mãi cho đến ngày hôm nay, khi Hứa Nhạc đến thăm, cô bé con này rốt cuộc cũng nhìn thấy lại được khuôn mặt trung hậu thành thật đã khắc vô cùng sâu trong trí nhớ thời thơ ấu của mình. Cô bé rốt cuộc cũng đã có thể nhìn thấy được vị Hứa Nhạc ca ca mà mình có thể tin tưởng nhất. Vì thế con chim non kia rốt cuộc cũng tìm lại được dũng khí, tự cho là Hứa Nhạc nhất định sẽ cùng mình phối hợp ăn ý, hưng phấn dạt dào, lặng lẽ không một tiếng động, lên lầu thay đổi quần áo, leo xuống mặt đất, nhân lúc tài xế không để ý, chui vào trong chiếc taxi.
- Em làm như vậy là không đúng đâu. Thử suy nghĩ lại xem, nếu như người nhà của em kiếm không thấy em, như vậy sẽ sốt ruột nôn nóng đến thế nào chứ?
Hứa Nhạc vốn cũng không phải là người giỏi trong việc khuyên nhủ người khác. Nhưng mà đối mặt với một cô bé con quật cường mà lại đang thương tâm như thế, bản thân hắn là một thanh niên, quả thật không có năng lực để mà sắm vai một vị trưởng bối lớn tuổi được. Hắn đành chỉ có thể bắt chước theo những bộ phim điện ảnh trên TV, dựa theo phong cách ngôn ngữ chán nản của các trưởng bối, nói ra những lời nói chán nản kia.
Hắn nói một cách vô cùng cẩn thận, thế nhưng Chung Yên Hoa lại cũng không có trả lời. Cô bé con này thoáng cúi đầu xuống, vẫn tiếp tục duy trì sự im lặng tuyệt đối. Mái tóc đen nhánh của nàng rũ xuống, che khuất hai vành tai xinh xắn. Phần tóc cắt ngắn ngang vành vạnh trên trán khẽ chạm lên cặp lông mày nhỏ nhắn. Cô bé dùng loại hành động không một tiếng động này mà chấp nhất tiến hành phản đối một cách vô vọng.
- Sau này anh sẽ thường xuyên đến chơi với em. Có được không?
Hứa Nhạc hứa. Thế nhưng ngay chính bản thân hắn cũng không thể nào tin tưởng vào lời hứa hẹn đó của hắn. Đại khái hắn cũng biết đây lại là một lần gạt người hiếm hoi của hắn. Hiện tại đã sắp sửa phải dẫn dắt đám người của Tiểu đội tiến hành công tác bảo vệ an toàn. Ai biết được phía sau cái sự kiện bảo hộ an toàn cho cô con gái thần tượng quốc dân của Liên Bang kia, lại ẩn chứa những cái ý tưởng nào đó của phía Quân đội Liên Bang. Trước khi tình hình thế cục bên phía Tây Lâm bên kia có thể bình tĩnh lại, hắn vốn cũng không có thời gian để mà quay lại Tê Hà Châu.
Chương : Một mình ()
Chung Yên Hoa đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, cái mái tóc bồng bềnh kia chợt hất lên, sau đó bình thản hạ xuống, giống như là có một con chim nhỏ màu đen, nhất thời dang rộng cặp cánh, thử một lần bay lượn.
- Lại gạt người ta!
Cô bé con mở thật to cặp mắt đen láy, một tia sáng rọi chợt dâng lên trong cặp mắt, toàn bộ cũng không thể che khuất đi sự phẫn nộ cùng với không cam lòng ẩn chứa trong đó.
Cô bé dùng thanh âm trong vắt, nhanh chóng mà tràn ngập phẫn nộ nói:
- Ba năm trước anh đã hứa sẽ dẫn em đi chơi. Nhưng anh có đến lần nào đâu?
Hứa Nhạc cứng người lại, cũng không biết phải giải thích như thế nào với cô bé. Chẳng lẽ nói rằng bản thân mình là một gã đào phạm bị truy nã toàn Liên Bang? Hay là trong số thuộc hạ của cha em có người biết được ta. Hay là, một phen đem những chuyện mà bản thân mình đã trải qua trong ba năm vừa qua kể lại cho một cô bé mặc dù quần áo có chút lấm lem, thế nhưng vẫn như cũ thanh thuần khiến cho người khác phải yêu thương này. Ví dụ như là làm thế nào mà chỉ dùng một cây bút đã có thể đâm chết một vị lão nhân xấu xa. Hay là làm thế nào đạp cho một con robot M một cước, sau đó dùng cái chân gãy mà bỏ trốn, rồi một mảnh hắc ám vô tận...
Hắn móc từ trong túi một chiếc điện thoại di động, một bên bắt đầu bấm phím, một bên vừa thấp giọng cười khổ nói:
- Đúng thật là không hiểu nổi một đứa bé như em. Là tiểu thiên kim tiểu thư của Tây Lâm Chung Gia, không biết có bao nhiêu người hâm mộ em. Mà em mới bao nhiêu tuổi cơ chứ? Liền nghĩ đến chuyện bỏ trốn khỏi nhà chạy ra ngoài. Bên ngoài thật sự không thể nào chơi đùa được đâu.
- Em cũng đâu phải là đi chơi đâu.
Chung Yên Hoa mở to cặp mắt đen láy, phẫn nộ mà nhìn chằm chằm vào mấy ngón tay đang bấm số điện thoại của Hứa Nhạc, hai cánh tay dùng sức ôm chặt con búp bê có chút cũ kỹ của mình, dùng thanh âm lanh lảnh nói nhanh:
- Em chỉ là muốn ra ngoài học hỏi mà thôi. Chỉ vậy mà cũng không được sao?
- Đây cũng đâu phải là lời mà một cô bé con mới tám tuổi nói ra cơ chứ?
Hứa Nhạc nhẹ giọng nói, vừa nghe thanh âm reng reng truyền đến từ trong chiếc điện thoại, lắc lắc đầu nói:
- Bên ngoài cũng đâu có cái gì vui đâu chứ. Em cho dù là muốn trở thành nhà du lịch, thì cũng không có khả năng còn nhỏ tuổi như vậy đã chạy ra ngoài đi rong khắp nơi được.
- Em đến tháng sau đã chín tuổi rồi, cũng không còn nhỏ nữa.
Chung Yên Hoa phẫn nộ liếc mắt nhìn Hứa Nhạc một cái, trong cặp mắt đen láy khẽ chớp chớp mấy cái, thể hiện lên một chút long lanh trong suốt
- Ngày nào đến trường cũng đều bị nhốt trong cánh cửa sắt cao ngệu. Vừa mới tan học liền bị bảo mẫu cùng với bảo vệ đón về nhà.
- Em từ trước đến giờ cũng đều không có cơ hội cùng các học sinh khác ra ngoài chơi đùa vui vẻ.
- Em ngay cả nhà ở của đứa bạn ngồi cùng phòng ở đâu cũng hoàn toàn không biết. Nó mời em đến tiệc sinh nhật của nó, mẹ cũng không đồng ý cho em đi.
- Lần trước em năn nỉ dữ lắm mới được mẹ đồng ý dành trọn một ngày cùng với em đi đến công viên thiếu nhi chơi đùa một ngày. Kết quả là trong cái công viên thiếu nhi đó ngay cả một người cũng đều không có, chỉ có những vòng đu quay chọc trời cùng mấy cái vòng ngựa gỗ mà thôi. Mẹ cứ cho rằng em cái gì cũng không biết, nhưng mà em sao lại không biết được chứ? Cái công viên thiếu nhi ngày hôm đó đặc biệt đóng cửa, chỉ để cho một mình em vào đó chơi đùa mà thôi. Chơi trò chơi mà chỉ có một mình, thì có gì vui đâu chứ?
- Đăng ký học vũ đạo, đăng ký học đàn dương cầm thì cũng chỉ học một mình. Thậm chí ngay cả khi em đăng ký học khóa nữ công gia chánh, học làm bánh, thì cũng chỉ có học một mình.
Chung Yên Hoa cũng không có giống như những cô bé con bình thường khác, dùng thanh âm uất nghẹn, đáng thương vô cùng mà khẩn cầu Hứa Nhạc dắt mình trốn đi. Mà cô bé giống như là một người lớn bình thường vậy, vô cùng nghiêm túc mà phẫn nộ giương mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hứa Nhạc, cái miệng xinh xắn nói càng lúc càng nhanh. Thanh âm càng ngày càng lớn, sắp ngưng tụ lại thành một đạo thanh âm không ngừng nghỉ.
Nếu như là một cô gái trưởng thành bình thường dùng cái loại ngữ khí khoa trương mà phẫn nộ như thế này nói chuyện, không khỏi sẽ khiến cho người khác cảm thấy khó nghe vô cùng. Thế nhưng đây lại là một cô bé con đáng yêu nói như vậy, thì lại có thể hiện ra sự quật cường đáng yêu cùng với sự không cam lòng của nó mà thôi.
Từ trước đến giờ luôn được sống trong cuộc sống của một thiên kim tiểu thư, cho nên tiểu bằng hữu Chung Yên Hoa này đối với cuộc sống của thế giới bên ngoài có thể nói là mong ước ngày càng mãnh liệt hơn. Thế nhưng mà cô bé lại cũng không thể nào dựa vào phương thức bình thường mà tiếp xúc với thế giới bên ngoài được.
Ở trong mắt của tất cả mọi người, thiên kim tiểu thư của Chung Gia thì cái gì cũng có cả. Thế nhưng Tiểu Dưa Hấu thì lại cũng không cho rằng là như vậy. Cô bé cũng không thể nào dựa theo đạo lý thông thường mà giải thích rõ ràng cái thế giới màu trắng trong lòng của mình, cảm giác được cuộc sống cùa một người bình thường. Cô bé cho rằng nếu chỉ có thế ở một mình mà có được hết thảy mọi thứ, như vậy cũng tương đương với chuyện không có bất cứ thứ gì cả.
O
- Chung phu nhân, đúng vậy. Cô bé hiện tại đang ở bên cạnh tôi. Tôi lập tức sẽ đem cô bé quay trở về.
Hứa Nhạc nhanh chóng giải thích vào trong điện thoại.
- Tôi cũng không biết. Cô bé đột nhiên từ phía hàng ghế phía sau chui ra. Vâng. Được rồi. Không có việc gì đâu.
Chung phu nhân vừa mới phát hiện ra đứa con gái cưng của mình đã mất tích không thấy đâu nữa, còn chưa có kịp bắt đầu lo âu thì liền nhận được cú điện thoại gọi đến của Hứa Nhạc. Sau khi một lúc thả lỏng lại, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Vì cái gì một cô bé con ngày thường vẫn luôn ngoan ngoãn trầm lặng, cứ mỗi lần gặp lại Hứa Nhạc, thì lại trở nên tín nhiệm gã nam nhân kia đến như thế?
Hứa Nhạc một bên vừa nói chuyện điện thoại với bên phía Chung phu nhân, một bên lại liếc mắt quan sát động tĩnh của cô bé con ngồi bên cạnh mình. Chung Yên Hoa sau khi lúc nãy phẫn nộ không cam lòng phát tiết nỗi lòng của mình xong, sau đó liền cũng không hề mở miệng nói chuyện nữa, chỉ là nghiêng đầu nhìn về phía cảnh vật bên ngoài cửa kính của chiếc xe mà thôi, vô cùng trầm mặc. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé phản chiếu lên trên cánh cửa sổ thủy tinh của chiếc xe thể hiện rõ ràng vẻ mất mác cùng với thất vọng.
Một mình thì sao chứ? Thanh âm của Chung phu nhân bên trong điện thoại dần dần trở nên nhỏ đi. Hứa Nhạc nhìn về phía bóng dáng tràn ngập vẻ cô đơn của cô bé con kia, nhớ đến năm trước tại sân vận động Lâm Hải Châu, Thai Chi Nguyên đã từng nói qua với mình Năm đó Thai phu nhân cũng đã từng có ý muốn để cho Thai Chi Nguyên đi đến học tập tại một trường học bình thường giữa những học sinh khác. Thế nhưng đột nhiên lại xảy ra sự kiện ám sát tàn khốc, cho nên loại phương pháp giáo dục này cũng theo đó mà chấm dứt luôn.