Bên trong khu vực sơn cốc lúc này liền biến thành một mảnh im lặng.
Liền đúng vào lúc này, tình hình chiến tranh phát sinh đột biến, đã được Bộ Chỉ Huy tiền tuyến Quân đội Liên Bang truyền tải vào trong tai của Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh.
Hắn thoáng lắng nghe một cách trầm mặc thông tin mới truyền đến, sau đó thoáng hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, nhìn xa hơn về phía đường chân trời xa xa.
Lực lượng chủ chốt cuối cùng của Quân đoàn Phong Lâm, cái chi Đại đội Đột kích cường hãn kia, cũng sắp sửa tiến đến đây sao?
Trong cặp mắt của vị Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh chợt hiện lên một tia cảm khái cùng với suy nghĩ phức tạp. Cái kế hoạch mồi câu của Bộ Quốc Phòng lần này, lại dẫn dụ đến đây một lực lượng Quân đội Đế Quốc siêu cường, binh lực có thể nói là mạnh gấp đôi lực lượng hiện tại của mình… Bộ Chỉ Huy lúc này lại căn bản không có khả năng phái ra bất cứ một chi viện binh nào cả. Nếu như để chi Đại đội Đột kích kia của Quân đội Phong Lâm cùng bới Đại đội Robot Nguyệt Lang ở đây tụ họp lại với nhau, đem cái phòng tuyến nơi này hoàn toàn xé rách ra, sau đó đánh thẳng tới khu vực Không cảng Lạc Khâu, sau đó sẽ có thể uy hiếp đến khu vực bên sườn của Quân đội Liên Bang. Như vậy khu vực Quân nhu của Quân đội Liên Bang khẳng định sẽ lâm vào trạng thái nguy hiểm tuyệt đối.
Vị lão Tướng quân An Bố Lý ở khu vực Bắc bán cầu kia, dưới tình huống như thế này, lại có khả năng xây dựng ra một trạng thái hung hiểm như vậy, quả thật có thể dùng câu ‘dụng binh như thần’ để mà hình dung.
Hơn mười năm trước đây, cũng ở trên cái khỏa tinh cầu này, cũng ở trong phiến đồi núi này, cũng đồng dạng chính là Sư đoàn Thiết giáp này… đã từng ở trong một trạng thái hoàn toàn giống như bây giờ, xảy ra một hồi huyết chiến sinh tử vô cùng thảm liệt mà tràn ngập huyết tinh. Chính nhờ trận chiến ấy, đã tạo thành một cái uy danh tối thượng trên giới truyền thông cho Sư đoàn Thiết giáp . Chỉ là ngoại trừ đám đại lão cao cấp của Quân đội Liên Bang ra, cũng không ai biết được rằng, trận huyết chiến này bắt đầu, chính là do một cái sai lầm trí mạng trước đó của Sư đoàn Thiết giáp , khiến cho Quân đội Liên Bang phải gánh chịu một tổn thất vô cùng thảm trọng.
Xem ra tối hôm nay, trên con đường sơn đạo xuyên qua Hoàng Sơn Lĩnh cùng với Độc Cô Lĩnh này, lại sẽ một lần nữa diễn ra một hồi huyết chiến cực kỳ thảm thiết…
Đỗ Thiếu Khanh lặng lẽ ngắm nhìn màn đêm vô tận, trong lòng im lặng thầm nghĩ, cha mình năm đó có phải là đã đứng ở vị trí giống mình hiện tại hay không? Lúc ấy trong lòng của ông ấy đã suy nghĩ như thế nào?
Lịch sử tựa hồ lại tái diễn một lần nữa, nhưng mà kết quả lần này nhất định cũng sẽ không giống nhau. Đỗ Thiếu Khanh lạnh lùng bởi bỏ cái áo khoác quen thuộc trên người xuống cầm trên tay, móc ra cái bộ đàm lạnh nhạt hạ mệnh lệnh xuống cho các quân nhân sĩ quan của Sư đoàn Thiết giáp :
- Một chi Đại đội của Đế Quốc, quân số một vạn tám ngàn người, đang trên đường tới nơi này. Tôi chỉ cho các anh thời gian một tiếng đồng hồ, một phen đem một trăm đầu Robot Đế Quốc xấu xí này xử lý toàn bộ!
Không có viện trợ từ trên không trung, không có hệ thống tên lửa đạn đạo chống thiết giáp, yêu cầu một chỉnh biên Sư đoàn Thiết giáp mà xử lý một chỉnh biên Đại đội Robot của Đế Quốc – một chỉnh biên Đại đội Robot Nguyệt Lang với quân số hơn một trăm đầu Robot thế hệ thứ ba của Quân đội Đế Quốc. Bất luận là trong giáo án giảng dạy của các Học viện Quân sự hay là trên các chiến trường thực tế điển hình từ trước đến giờ vẫn chưa từng phát sinh ra chuyện này. Bởi vì cái này vốn là chuyện tình không có khả năng phát sinh!
Nhưng mà các quân nhân sĩ quan cao tầng của Sư đoàn Thiết giáp sau khi nghe được mệnh lệnh của Sư Đoàn trưởng, bọn họ đồng thời chỉ là trầm mặc dùng sức gật mạnh đầu một cái. Đây chính là trận chiến đấu đầu tiên của Sư đoàn Thiết giáp sau khi chính thức quay trở lại tiền tuyến, nhất định phải thắng!
Tây Môn Cẩn đang đứng ở sau lưng Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh, một lần nữa xem lại bản đồ điện tử bố cục khu bực, thoáng ngẩng đầu lên nhìn về thân hình cao lớn của Sư Đoàn trưởng, đột nhiên cảm thấy tâm tình có chút chua xót, thấp giọng nói:
- Đám Robot Nguyệt Lang Đế Quốc kia rõ ràng là muốn dừng lại đợi Đại đội phía sau tiến lên hỗ trợ. Nếu sau mười phút nữa, bọn họ vẫn chưa chịu tiến vào trong sơn cốc thì làm sao đây? Có cần ra tay trước, phát động kế hoạch Tia chớp hay không?
- Không cần!
Đỗ Thiếu Khanh ngẩng đầu nhìn lên, đón nhận lấy cái khăn nóng mà gã lính hậu cần vừa mới đưa tới, dùng sức lau nhanh mặt mình một cái, liếc mắt nhìn về phía bóng tối bên trong sơn cốc, lạnh lùng nói:
- Đám người Đế Quốc mặc dù dũng cảm, nhưng mà rất nông nổi, dễ xúc động. Nếu như chúng ta giết chết Đại Đội trưởng bọn chúng, bọn chúng tự động sẽ nổi điên lên mà thôi!
Tây Môn Cẩn nghe Đỗ Thiếu Khanh nói vậy thoáng rùng mình lên một cái, trong lòng thầm nghĩ, gã Đại Đội trưởng Lạc Phu của Đại đội Robot Nguyệt Lang, lúc trước đã phóng đi truy kích theo Hứa Nhạc rồi, mà Sư đoàn Thiết giáp mình thì lại phục kích ở gần cửa sơn cốc, làm cách nào có thể giết được hắn đây?
- Phát ra hệ thống thông tin cá nhân tầm ngắn trong vòng bán kính năm mươi km hướng về phía bên trong sơn cốc, tôi muốn liên lạc với con Robot MX màu đen kia một chút!
Đỗ Thiếu Khanh đem cái khăn mặt nóng hổi đã sử dụng xong đưa lại cho gã lính hậu cần đứng ở phía sau.
- Tất cả các ngươi dừng lại, chờ đợi tụ họp với Đại đội ở phía sau!
Đại Đội trưởng Lạc Phu sau khi từ phần bụng của đám Robot chảy thẳng đến phía hàng đầu, liền suất lĩnh theo chín gã thuộc hạ xuất sắc nhất, là chín con Robot thế hệ thứ ba xuất sắc nhất trong toàn Đại đội, hướng về phía sơn cốc phía trước một đường đuổi theo. Trước khi hắn tiến vào bên trong sơn cốc, đã thông qua hệ thống liên lạc cá nhân, hướng về phía toàn bộ Đại đội Robot Nguyệt Lang, hạ đạt một mệnh lệnh quan trọng.
Một hồi chiến tranh đã phát triển cho đến thời điểm này, con đường sơn cốc xuyên qua Hoàng Sơn Lĩnh cùng với Độc Cô Lĩnh này, cho dù có tiến hành phục kích thì cũng không phải là phòng tuyến trọng điểm, thế nhưng lại là cứ điểm mấu chốt nhất. Bộ Tư Lệnh Quân đoàn Phong Lâm ở Bắc bán cầu, cũng sớm đã tính toán trước xem Quân đội Liên Bang có thể tiến hành phục kích ở nơi nào. Bọn họ thậm chí còn thông qua những thông tin chi tiết như tần suất di chuyển Quân đội Liên Bang trong mấy tháng gần đây, khoảng cách cùng với địa hình chi tiết trên con đường di chuyển giữa hai Không cảng lớn của khu vực Nam bán cầu, mà cực kỳ chính xác tính toán ra, hiện tại Quân đội Liên Bang có thể phái ra lực lượng mà tiến hành phục kích có khoảng bao nhiêu!
- Chỉ là một cái Sư đoàn mà thôi!
Khóe môi của Lạc Phu chợt nở ra một tia mỉm cười trào phúng cùng với khinh thường. Hắn ta thậm chí còn kết luận, cái chi Sư đoàn của Quân đội Liên Bang đang mai phục ở trong khu vực sơn đạo kia, tuyệt đối sẽ không dám bởi vì muốn giết chết mười con Robot mà liền bại lộ tung tích của mình.
Cho nên hắn mới có thể mạnh mẽ cường hãn không chút do dự chạy thẳng vào bên trong sơn cốc này, hướng về phía con Robot MX màu đen kia mà đuổi theo, còn nói vào trong micro với đám thuộc hạ bên ngoài:
- Chờ sau khi tôi phá hủy xong con Robot màu đen kia, sẽ quay trở lại hội họp với các người!
Hứa Nhạc quả thật không biết cái gã cao thủ Đế Quốc đang ngồi bên trong con Robot Nguyệt Lang đời thứ tư đang không ngừng truy kích sau lưng mình kia, lúc này đang dùng một loại giọng điệu cuồng vọng, tự tin tuyệt đối nói với đám thuộc hạ là muốn phá hủy mình. Lúc này cũng đã gần ra khỏi con đường sơn đạo rồi, Không cảng Lạc Khâu cũng đã cách đó không bao xa nữa, chuyến lữ hành mang theo cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang chạy trối chết rốt cuộc cũng sắp sửa chấm dứt rồi. Tâm tình của hắn lúc này trở nên vô cùng bình thản mà thả lỏng.
Thế nhưng mà cái lão già kia, không nơi nào mà không thể nhìn tới, lúc này lại đột nhiên thông báo cho hắn biết, ở phía sau lưng của hắn, ngoài trừ cái chi Đại đột Robot Nguyệt Lang kia, đám người Đế Quốc không ngờ lại phái luôn ra chi Đại đột Đột kích chủ chốt cuối cùng nhất của Quân viễn chinh Đế Quốc. Xét theo cơ chế quân sự của bên phía Đế Quốc, thì một chi Đại đội của họ so với một chỉnh biên Sư đoàn của Liên Bang còn lớn hơn một chút… Bộ Chỉ Huy Liên Bang cũng không có đem thông tin tình báo này nói cho Hứa Nhạc biết, nguyên nhân chính là do trong suy nghĩ của bọn họ, Hứa Nhạc có thể mang theo Giản Thủy Nhi an toàn đi đến được Không cảng Lạc Khâu đã là chuyện mừng còn không kịp nữa rồi, không còn trông mong gì hơn nữa. Huống chi chi bộ đội phục kích trong sơn cốc phía sau kia cũng chẳng có quan hệ gì với hắn cả.
Hắn cũng không hề liên lạc gì với cho bộ đội tiến hành phục kích trên con đường sơn đạo xuyên qua Hoàng Sơn Lĩnh cùng với Độc Cô Lĩnh kia. Chỉ là hắn biết rõ ràng chi bộ đội đó, dựa theo kết quả suy tính của lão già kia truyền đến cho hắn, chắc chắn là sẽ lâm vào một cục diện vô cùng thảm thiết mà thôi.
Liền đúng vào lúc này, trong kênh liên lạc chuyên dụng của Quân đội của con Robot MX đột nhiên vang lên một cái thanh âm. Cái thanh âm này đối với Hứa Nhạc mà nói là thập phần quen thuộc, cũng là cực kỳ chán ghét:
- Tôi là Đỗ Thiếu Khanh! Trong số mười con Robot đang tiến hành truy kích anh, con Robot Nguyệt Lang thế hệ thứ tư kia, hẳn là Đại Đội trưởng Lạc Phu của Đại đội Robot Nguyệt Lang. Hứa Nhạc, một phen giết hắn!
Hứa Nhạc chợt giật mình một cái, đồng tử trong mắt nhất thời co rút lại. Mãi cho đến lúc này hắn mới biết được chi bộ đội chấp hành kế hoạch phục kích trên con đường sơn cốc kia, không ngờ lại là Sư đoàn Thiết giáp !
Bên trong kênh liên lạc chuyên dụng kia, thanh âm của vị Sư Đoàn trưởng có khuôn mặt lạnh lùng thiết huyết kia, vẫn giống hệt như mấy tháng trước đây vậy, lạnh lùng mà trực tiếp, nghe qua giống như là cực kỳ cường thế mà vô lễ. Thế nhưng theo sự sự hiểu biết của Hứa Nhạc đối với người này, lần này đối phương gọi cho mình, cũng không hề xưng ra quân chức của hắn lẫn của mình, như vậy hoàn toàn không phải là đang ra mệnh lệnh cho mình.
Hứa Nhạc ngẫm nghĩ trong khoảng thời gian ba giây, cặp mắt hí khẽ nheo lại, mở ra hệ thống liên lạc chuyên dụng, rõ ràng mà lưu loát nói một chữ:
- Được!
Trong một vở hí kịch nào đó của vị Đại sư Kịch nghệ Tịch Lặc, đã từng viết về một gã ngang bướng ham thích chạy bộ. Cái gã ngang bướng này lúc đầu là tiến hành chạy bộ trên khỏa Tinh cầu S, sau đó chạy lần đến hết toàn bộ ba khỏa tinh cầu của Thủ Đô Tinh Quyển, cuối cùng thậm chí còn chạy tới cả Tây Lâm nữa, thậm chí trên chiếc phi thuyền đến Tây Lâm vẫn không ngừng nghỉ mà chạy. Cái gã ngang bướng này đến lúc đó đã trở thành một gã danh nhân trong xã hội nhân loại. Cũng đã có vô số người khác trong Liên Bang gia nhập cùng với hắn, không ngừng nghỉ chạy bộ. Bọn họ cũng không cần hỏi nguyên nhân, không cần biết lý do, chỉ là càng không ngừng chạy theo hắn…
Nhưng mà sau đó có một ngày, cái gã ngang bướng kia đột nhiên không muốn chạy tiếp nữa, hắn nghĩ vậy, cho nên hắn liền ngừng lại… Sau khi ngừng lại, hắn nói rằng mình bây giờ muốn về nhà, khiến cho đám người đang chạy theo hắn cùng với giới truyền thông cảm thấy hụt hẫng cùng với mất mác vô cùng.
Bỏ chạy gần như là một loại thói quen vậy. Một khi đã bắt đầu bỏ chạy liền rất khó có thể dừng lại nữa. Nếu như thật sự ở một khoảng thời gian bỏ chạy rất lâu, đột nhiên liền dừng lại, luôn sẽ khiến cho người ta sản sinh ra một loại cảm giác kinh ngạc khó có khả năng thích ứng nhanh chóng được.
Tối nay, đám Robot của Đế Quốc kia truy đuổi theo con Robot MX màu đen không biết bao nhiêu lâu rồi, đột nhiên ngay trước khi rời khỏi sơn đạo, con Robot MX màu đen của Quân đội Liên Bang kia đột nhiên dừng lại, sau đó chậm rãi xoay người nhìn lại.
Trong số mười đầu Robot Đế Quốc đang không ngừng đuổi theo kia, có chín đầu Robot, thân thể thoáng có chút rung nhẹ lên, tốc độ liền chậm lại một chút. Đám phi công đang ngồi trong khoang điều khiển lúc này có chút không dám tin tưởng vào một màn xảy ra trước mắt này. Bởi vì sự kinh ngạc kịch liệt trong lòng mà ảnh hưởng đến động tác điều khiển của bọn họ.
Chỉ có đầu Robot Nguyệt Lang thế hệ thứ tư, khác biệt với các đầu Robot khác, tốc độ đặc biệt phá lệ mãnh liệt, nhìn qua áp bách mười phần kia là không có chút xíu ngưng trệ nào cả, ngược lại hệ thống hỏa tiễn phụ trợ gia tốc ở phía sau lưng con Robot đột ngột trong khoảnh khắc phóng ra, động lực đẩy tới mạnh mẽ, khiến cho tốc độ của nó trở nên vô cùng mau lẹ, một đường phóng thẳng tới trước.
Chỉ là một cái hành động một mình đối mặt với đối thủ như vậy, liền đủ chứng minh rõ ràng vị Đại Đội trưởng Lạc Phu ở trong con Robot Nguyệt Lang thế hệ thứ tư kia, là gã phi công vương bài có được tâm trí vô cùng kiên định cùng với ánh mắt quan sát vô cùng sắc bén mà tàn nhẫn.
Gần như biến thành một đạo mũi tên bốc đầy bụi mù, cái con Robot xanh đen sẫm đời thứ tư của Quốc đội Đế Quốc kia phốc lớn một tiếng, hướng về phía con Robot MX màu đen mà công kích tới. Dưới tình huống phóng đi với tốc độ cao như thế, nhưng con Robot mày thậm chí còn dùng bàn tay máy móc của cánh tay phải, ở không trung làm ra một cái ký hiệu Cơ ngữ!
Hứa Nhạc cũng không phải xuất thân từ những quân nhân chuyên nghiệp, cho nên đối với loại Cơ ngữ vô cùng thông hành trong phiến vũ trụ này cũng không có hiểu rõ ràng cho lắm. Hắn nhớ lại năm xưa khi còn ở Đại học Lê Hoa, cùng với gã sĩ quan của Học viện Quân sự I tiến hành đối chiến Robot mô hình, cũng đã từng tạo ra một trường phong ba bởi vì cái loại Cơ ngữ này. Nhưng mà hắn đại khái có thể hiểu được, cái gã phi công Đế Quốc đang mãnh liệt phóng đến đây, chính là đang muốn biểu đạt loại ý tứ như thế nào.
Vì thế hắn lúc này đang mặc hệ thống cảm ứng ý nghĩ trên người, cũng không một chút do dự, lập tức làm ra một cái động tác co bàn tay lại, dựng đứng ngón giữa lên!
Đồng thời trong lúc này, bên trong khoang điều khiển Robot có chút tối tăm, một cái ngón trỏ mảnh khảnh mà trắng muốt, dùng sức mạnh mẽ ấn xuống cái nút màu đỏ quan trọng trên bảng điều khiển.
Xuy xuy!
Trong thanh âm dịch áp khí thể áp súc không ngừng vang lên, một số các cấu kiện nặng nề bên ngoài khung máy móc của con Robot MX màu đen bắt đầu nhanh chóng rơi ra, rớt xuống mặt đất quanh quanh đó. Thế nhưng phần hộ giáp to lớn bên trên vai phải lại ngoài ý muốn không có rời ra. Ngón giữa của bàn tay phải hợp kim lúc này đã thẳng tắp dựng thẳng lên, hướng về phía kẻ địch đang phóng đến mà đợi.
Con Robot MX này là một đầu Robot chuyên dụng, do Thương Thu đặc biệt vì Hứa Nhạc mà tiến hành một số tu chỉnh đặc thù. Bản thân nó vốn cũng không có trang bị quá nhiều những hệ thống hỏa lực phụ trợ mà đại đa số các phi công bình thường cần sử dụng. Cho nên tốc độ gỡ ra của các cấu kiện vô cùng nhanh chóng, chỉ mất thời gian có , giây đồng hồ, con Robot MX màu đen đã chính thức tiến vào trạng thái siêu tần!
Lúc này con Robot Nguyệt Lang thế hệ thứ tư của Quân đội Đế Quốc kia, đã mang theo một cỗ khí thế vô địch, đánh thẳng tới trước mắt của con Robot MX màu đen kia.
Ngay trong thời điểm cánh tay của con Robot xanh đen sẫm sắp sửa đập thẳng lên trên người con Robot màu đen, trong khoang điều khiển của con Robot, đồng tử của Lạc Phu nhất thời co rút lại. Bởi vì con Robot MX của Quân đội Liên Bang, bên trong màn hình của chiếc mũ điều khiển, không ngờ đã biến mất!
Một cỗ cảm giác nguy hiểm kịch liệt nhất thời dâng lên trong lòng Lạc Phu. Bằng vào kinh nghiệm chiến trường vô cùng phong phú của mình, Lạc Phu điên cuồng quát lên một tiếng, tốc độ điều khiển của hai bàn tay đã đạt đến tốc độ đỉnh điểm, trong khoảnh khắc điều khiển con Robot Nguyệt Lang mạnh mẽ xoay người trở lại.
Con Robot màu xanh đen sẫm trong quá trình xoay người cực nhanh trong không trung, cánh tay hợp kim tráng kiện quơ thẳng về phía trước mặt, vừa vặn ngăn chặn lại một quyền đánh úp từ phía sau.
Một thanh âm trầm đục vang lên, công suất cường đại của hệ thống song động cơ của con Robot MX, trong một kích này đã được thể hiện trọn vẹn không chút bỏ sót. Con Robot Nguyệt Lang thế hệ thứ tư mang theo một tia sầu thảm vô cùng bay thẳng về phía sau.
Ngay sau đó, con Robot MX màu đen, lại mạnh mẽ gia tăng tốc độ, hóa thành một đạo thiểm điện, hướng về phía phần ngực bụng của con Robot Nguyệt Lang màu xanh đen sẫm mà oanh kích mãnh liệt.
Tốc độ của con Robot MX màu đen quá nhanh, tần suất động tác công kích quá nhanh, giống như là vô số những tảng thiên thạch từ trên bầu trời rơi xuống, thanh thúy mà mạnh mẽ đập thẳng lên trên phần hộ giáp trước ngực của con Robot Nguyệt Lang, phát ra thanh âm liên tục, nặng nề mà chói tai: Ầm ầm ầm ầm!
Sắc mặt của Lạc Phu đã là một mảnh tái nhợt. Hắn đem động tác điều khiển của chính mình phát huy lên đến cực hạn, thậm chí ở trong thời khắc sinh tử cách nhau một khoảnh khắc như thế này, khả năng điều khiển của hắn lại còn đột phát đến một mức độ trước giờ chưa từng đạt được nữa. Nhưng mà đáng buồn chính là, hắn vẫn như cũ hoàn toàn không có khả năng theo kịp tần suất các động tác của con Robot MX màu đen kia.
Con Robot MX màu đen ở trên con đường sơn đạo không ngừng làm ra các động tác xoay chuyển tinh xảo, không hề có tàn ảnh, chỉ giống như một đạo thiểm điện, lại như một đạo u linh quỷ mị. Đối với Lạc Phu mà nói, giống hệt như một mũi đao sắc bén mạnh mẽ, giống như một viên đạn khiến cho hắn vô cùng sợ hãi, càng không ngừng phóng thẳng về phía trước mặt của mình.
Một viên đạn bình thường thì không thể nào chuyển hướng, thế nhưng con Robot MX màu đen này lại có thể ở trong tình huống công kích tốc độ cực nhanh kia, dễ dàng tự nhiên mà bình tĩnh làm ra những động tác chuyển hướng, giống như là một cái búa bằng hợp kim khổng lồ không ngừng va chạm với tốc độ bằng tốc độ của một viên đạn vừa mới bắn ra khỏi nòng súng vậy!
Có thể làm ra loại thao tác khủng bố mạnh liệt đến như thế, cần phải có tốc độ tay kinh khủng đến thế nào? Hoặc là nói, cần phải có một cánh tay biến thái đến như thế nào, mới có thể hoàn thành được những thao tác khủng bố như thế. Hay là nói, loại thao tác như thế này, căn bản không có khả năng chỉ dùng tay mà có thể điều khiển con Robot làm ra được…
Chín đầu Robot Nguyệt Lang thế hệ thứ ba của Quân đội Đế Quốc lúc này mới tiến đến vòng chiến. Cái mà bọn họ chứng kiến chính là một màn khiến kẻ khác phải cực kỳ khiếp sợ. Bọn họ trơ mắt nhìn con Robot Nguyệt Lang thế hệ thứ tư do Đại Đội trưởng Lạc Phu điều khiển, đang bị con Robot MX màu đen của Quân đội Liên Bang kia không ngừng oanh kích, lại không có chút cơ hội nào mà hoàn thủ. Dưới sự kinh hãi tột độ đó, bọn chúng đúng là hoàn toàn không thể phản ứng được gì.
Sau này theo lời kể lại của một gã phi công may mắn còn sống sót, thì cả đời này của hắn, cho tới cuối đời cũng chưa từng gặp qua một màn điều khiển Robot kỳ dị đến như thế. Hắn làm thế nào cũng không thể hiểu nổi, một con Robot nặng hơn mười tấn, như thế nào lại có thể làm ra những động tác xoay chuyển tinh tế mà chuẩn xác đến mức độ như thế. Rõ ràng là con đường sơn đạo bên dưới chân đã bị vỡ nát ra một mảnh, thế nhưng cái gã phi công của Liên Bang kia, cũng không hề để cho động tác của con Robot bị chậm lại chút nào.
Điều khiến cho gã phi công sống sót kia lưu lại ấn tượng sâu sắc nhất, chính là cái phong cách cận chiến của con Robot MX màu đen kia.
Đám cao thủ cận chiến Robot ai nấy cũng đều có phong cách cận chiến của riêng mình. Trung Tá Lý Phong thì một mặt lừng lẫy thô bạo, Bạch Ngọc Lan thì âm hiểm trầm mặc, Chu Ngọc thì là công thủ chặt chẽ cẩn thận. Còn Hứa Nhạc điều khiển con Robot MX màu đen, trong đêm ngày hôm nay, lần đầu tiên gia nhập vào trong chiến trường, thì phong cách mà hắn thể hiện ra, lại chính là đơn giản mà trực tiếp, thậm chí có thể dùng hai chữ ‘mộc mạc’ để mà hình dung.
Hứa Nhạc phi thường hiểu rõ ràng cấu tạo bên trong của con Robot. Tuy rằng thiết kế Robot của Đế Quốc và Liên Bang hoàn toàn bất đồng nhau, thế nhưng lối suy nghĩ quán tính của nhân loại ở hai đầu vũ trụ này, lại gần như là tuyệt đối giống nhau. Về mặt phong cách suy nghĩ giữa hai bên cũng không có sự khác biệt gì quá lớn. Cho nên mỗi một kích mà hắn phóng ra, thường thường cũng đều là những nơi mà con Robot Nguyệt Lang màu xanh đen sẫm kia không cách nào chống cự nỗi. Hơn nữa đều là những chỗ yếu hại quan trọng nhất mà chỉ có những gã Bảo Dưỡng Sư mới có thể biết được, lại có vẻ chính xác mà sắc bén đến cực điểm.
Đơn giản, trực tiếp, chất phác, chính xác, sắc bén, năm loại danh từ dùng để hình dung phong cách điều khiển này hỗn hợp lại một chỗ, dung hợp lẫn nhau, hòa hợp đến mức độ tận cùng, như vậy liền biến thành trầm mặc mà tàn nhẫn, một sự uy áp không một tiếng động.
Lạc Phu ở bên trong con Robot Nguyệt Lang thế hệ thứ tư, là người cảm nhận được rõ ràng nhất sự đáng sợ của loại phong cách điều khiển này. Hắn thân là phi công vương bài của Quân đội Đế Quốc, thế nhưng cho dù có kiêu ngạo đến mức nào, cũng là vô cùng tuyệt vọng mà giương mắt nhìn cảnh mình liên tục bị trúng đòn nghiêm trọng. Tuy rằng hắn dựa vào kinh nghiệm chiến trường phong phú của mình, cùng với những động tác điều khiển siêu tốc lâm thời bùng phát kia, điều khiển con Robot Nguyệt Lang tránh thoát khỏi ba đường công kích bằng thanh đao răng cưa hợp kim của con Robot MX màu đen, thế nhưng cảm giác ở trong lòng của hắn đã là càng ngày càng rét lạnh, càng ngày càn tuyệt vọng. Cái cảm giác nguy hiểm tăm tối mà bất lực kia, đã dâng lên chiếm cứ hoàn toàn đại não của hắn.
Một thanh âm thanh thúy đột nhiên vang lên!
Một tia quang mang đột nhiên lóe lên trên màn đen tăm tối của cái sơn cốc. Tia quang mang này phát ra từ phía dưới nắm tay của con Robot MX màu đen trầm mặc, chính là từ trong khoang điều khiển của con Robot Nguyệt Lang đời thứ tư màu xanh đen sẫm của Quân đội Đế Quốc, phản chiếu lên trên thanh đao hợp kim bóng loáng, không ngừng lóe ra quang mang nhàn nhạt.
Bất cứ loại Robot nào đi nữa, thì lớp chắn phòng hộ ngay phía bên ngoài khoang điều khiển của con Robot khẳng định là chắc chắn nhất. Nhưng mà sau khi trúng phải bảy tám nắm đấm cường hãn liên tục của con Robot MX màu đen kia, cuối cùng cũng đã bị đâm xuyên một đao. Phần hộ giáp của con Robot Đế Quốc kia cho dù có mạnh mẽ đến thế nào, rốt cuộc cũng đã bị phá nát.
Từng tia lửa điện từ trong khoang điều khiển của con Robot không ngừng xẹt ra, thế nhưng con Robot màu xanh đen sẫm kia lại vẫn như cũ kiên cường không chịu ngã xuống.
Sau khi tiến vào trạng thái siêu tần, phần hệ thống công kích hỏa lực duy nhất còn chưa tách ra của con Robot MX màu đen, vốn được giấu ở bên dưới lớp hộ giáp trên phần vai phải, lúc này đã hé mở ra, nhắm thẳng vào trong cánh cửa khoang điều khiển không ngừng lóe ra tia lửa điện của con Robot Nguyệt Lang thế hệ thứ tư kia mà oanh kích!
Ầm một tiếng trầm đục, con Robot Nguyệt Lang thế hệ thứ tư mang theo một tia sầu thảm chậm rãi ngã xuống. Ngay sau đó, con Robot MX màu đen không một chút do dự, giơ lên bàn chân hợp kim nặng nề của mình, một cước giẫm mạnh lên trên cánh cửa khoang điều khiển sớm đã bị đạn pháo công kích thành biến dạng của con Robot Đế Quốc.
Từng trận khói từ trong đó bốc lên, một mảnh huyết nhục cũng đồng thời văng ra!
Bốn giây, từ khi hai con Robot bắt đầu tiếp xúc, đến lúc hết thảy hoàn toàn chấm dứt, khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, cũng chỉ có bốn giây.
Chín đầu Robot Đế Quốc còn lại căn bản không kịp làm ra bất cứ phản ứng gì, cũng không có khả năng gia nhập vào trận Robot đối chiến khủng bố này. Bọn họ lúc này nhìn thấy con Robot MX màu đen kia đang xoay người nhìn lại, nhìn thấy con Robot Nguyệt Lang thế hệ thứ tư đang không ngừng bốc khói ở ngay dưới chân nó, khiếp sợ không nói nên lời, đứng sững bất động trên con đường sơn đạo.
Bên trong khoang điều khiển có chút tối tăm của con Robot MX màu đen, Giản Thủy Nhi lúc này đã gắt gao nhắm chặt hai mắt mình lại, hai hàng lông mi cong vút không ngừng chớp động. Bởi vì con Robot MX tiến vào trạng thái siêu tần, cho nên cô nàng bị chấn động mạnh, dẫn đến sắc mặt tái nhợt, đại não tràn ngập một mảnh choáng váng, căn bản là khó chịu không nói nên lời. Thế nhưng cô ta cũng mơ hồ biết được, bản thân mình còn sống, còn gã Đế Quốc kia thì đã chết.
Hứa Nhạc tháo xuống cái mũ điều khiển trên đầu mình. Vô số những giọt mồ hôi từ trên trán hắn không ngừng chảy xuống, lại chảy dọc theo hệ thống cảm ứng ý nghĩ bóng loáng kia, chảy thẳng xuống sàn nền bên dưới của khoang điều khiển Robot. Sắc mặt của hắn cũng tái nhợt, bên trong ánh mắt đang nheo chặt lại ánh lên một tia tình cảm phức tạp, cũng không có ngay lập tức khởi xướng công kích đối với chính đầu Robot Nguyệt Lang thế hệ thứ ba của Quân đội Đế Quốc đứng cách đó không xa.
Bởi vì hắn lúc này đã vô cùng mệt mỏi, mệt chết đi được, thậm chí lại còn rất đói bụng nữa. Lúc trước trong trận đối chiến Robot tuy rằng chỉ diễn ra trong thời gian bốn giây đồng hồ, thế nhưng ai có thể biết được, trong khoảng thời gian bốn giây đó, hắn đã thực hiện biết bao nhiêu cái động tác cơ chứ?
Thông qua hệ thống cảm ứng ý nghĩ, thanh điều khiển cùng với màn hình cảm ứng, hắn dùng tổng hợp ba loại phương thức khác nhau mà điều khiển con Robot MX màu đen, mới có thể trong khoảnh khắc đối diện với gã phi công vương bài của Quân đội Đế Quốc kia mà chiến được ưu thế tuyệt đối. Nhưng mà khi một hồi đại chiến chấm dứt, thể lực cùng với tinh thần của hắn cũng theo đó mà tiêu hao rất nhiều.
Mở ra, kênh liên lạc Quân đội chuyên dụng, Hứa Nhạc vung tay vuốt đi mớ hồ hôi đang chạy dài trên mặt, thở hào hển một ngụm, sau đó hướng về phía Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sư đoàn Thiết giáp đang phục kích trên lối vào con đường sơn đạo, nói:
- Giết rồi!
- Một phen giết hắn!
- Giết rồi!
Đỗ Thiếu Khanh cầm lấy máy bộ đàm cá nhân, hướng về phía con Robot MX màu đen đã sắp thoát ra khỏi phiến sơn cốc kia mà phát ra một chỉ lệnh, trong khoảng thời gian không đến nửa phút sau, đầu Robot MX màu đen kia liền đã đáp trả lại một cách vô cùng rõ ràng mà mạnh mẽ.
Chỉ đơn giản một câu trả lời hai tiếng, đã khiến cho sắc mặt của đám người Sư đoàn Thiết giáp đang đứng ở trên đỉnh núi kia đều nhất thời sắc mặt đại biến.
Đám quân nhân sĩ quan của Sư đoàn Thiết giáp ở trên này cũng đều phi thường rõ ràng, ở bên trong đầu Robot Nguyệt Lang thế hệ thứ tư của Quân đội Đế Quốc kia chính là gã phi công vương bài của Đế Quốc, Lạc Phu. Đối mặt với một đại cao thủ như vậy, chẳng lẽ đầu Robot MX màu đen kia lại có thể chỉ dùng khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, liền hoàn thành xong một hồi đối chiến Robot, thành công giết chết đối phương sao?
Phải biết rằng mãi cho đến giờ phút này, những lời trò chuyện của Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh cùng với Hứa Nhạc tựa hồ như vẫn còn đang quanh quẩn trên con đường sơn đạo im lặng tĩnh mịch này, vẫn còn quanh quẫn ở bên tai của bọn họ.
Sự tình phát sinh thật sự là quá nhanh, nhanh đến mức khiến cho đám quân nhân sĩ quan của Sư đoàn Thiết giáp mãi vẫn chưa kịp phản ứng lại, vẫn còn mang theo cảm giác ngạc nhiên đứng nhìn vị Sư Đoàn trưởng của mình chậm rãi bước về phía Bộ Chỉ Huy lâm thời của Sư đoàn Thiết giáp , kinh ngạc nhìn thấy hắn mở hết công suất của hệ thống loa phóng thanh quân dụng.
Tây Môn Cẩn từ đầu đến giờ vẫn luôn cẩn cẩn thận thận theo dõi động tĩnh của đám Robot Đế Quốc đang dừng lại bên ngoài sơn cốc.
Các hành động thôi diễn chiến thuật tương quan sớm đã hoàn thành tư lâu, các đơn vị tác chiến cũng đã sớm xuống khu vực phụ trách của mình rồi. Đối với những chi tiết chiến thuật của kế hoạch phục kích lần này, hắn gần như đã thuộc nằm lòng, vô cùng chắc chắn… hắn vốn cũng không nên khẩn trương như thế mới đúng. Nhưng mà đây là lần đầu tiên Sư đoàn Thiết giáp chính thức gia nhập vào chiến trường… Chiến trường chân thật cùng với những hoàn cảnh thôi diễn quân sự giả lập chung quy cũng có khác biệt quá lớn. Huống chi cái Đại đội Đột kích chủ chốt cuối cùng của Quân viễn chinh Đế Quốc, quân số đến một vạn tám ngàn người kia, lúc này cũng đã sắp sửa tiến đến nơi này.
Thời gian còn lại để cho Sư đoàn Thiết giáp hành động đã không còn lại nhiều lắm. May mắn là đầu Robot MX màu đen kia, chỉ dùng đơn giản thời gian không đến nửa phút, đã sạch sẽ mà lưu loát đem gã Đại Đội trưởng của Đại đội Robot Nguyệt Lang Quân viễn chinh Đế Quốc giết chết ở phía sau đường sơn đạo.
So sánh với những gã đồng đội khác của Sư đoàn Thiết giáp , Tây Môn Cẩn có thể nói là nhanh chóng khôi phục lại thần trí hơn một chút. Bởi vì hắn lúc trước ở phía dưới ngọn núi Lam Trì Sơn ở tinh cầu S Thủ Đô Tinh Quyển, đã từng tận mắt chứng kiến qua sự đáng sợ khủng bố của Hứa Nhạc khi đã ngồi lên con Robot MX.