Việc phi hành của phi thuyền vũ trụ trên cơ bản là do máy tính điều khiển tự động phụ trách, trừ phi phải vượt qua không gian nguy hiểm, tình huống bình thường thuyền trưởng thương vụ hay hạm trưởng chiến hạm đều là những người rảnh rỗi nhất trong phi thuyền. Thuyền trưởng béo nhận lấy tách cà phê thư ký đưa cho, tựa vào cánh cửa khu chậm rãi thưởng thức, khuôn mặt hiện ra một nét mãn nguyện, điểm mà hắn thích nhất ở thư ký của mình, chính là bất cứ lúc nào, đối phương đều có thể đưa cho mình một tách cà phê chuẩn, không nóng không lạnh.
Tiểu thư cuối cùng đã tìm thấy, an toàn khỏe mạnh… Chỉ là tính khí dường như đã thay đổi nhiều, nhưng điều này có đáng là gì? Thuyền trưởng béo sờ vào vết máu trên mặt, cười khổ một tiếng. Trong tay cầm tách cà phê, hòn đá trong lòng đã mất, sự dày vò nhiều ngày nay đã kết thúc, còn gì mà không thỏa ý nữa? Chỉ tiếc rằng khu là khu sạch sẽ, mùi trong không khí lại không được sạch sẽ, thuyền trưởng béo ngửi ngửi, thấp giọng mắng: “Bộ quốc phòng thật quá kiệt sỉ, tuy nói là tên lính giải ngũ, sao lại cho tiền sống ở đây?”
Nhắc đến người trẻ tuổi ấy, thư ký đang đứng bên hiền hòa cười, nhẹ giọng nhắc nhở: “Thân phận của người trẻ tuổi đó đã xác định rồi, vừa giải ngũ từ khu Đông Lâm, vốn không có cơ hội để tiếp xúc với phía phản chính phủ, hơn nữa người trẻ tuổi đó cũng không có tiền án, hồ sơ trong sạch, có lẽ chuyện này đúng là một sự hiểu lầm.”
Thuyền trưởng béo nhấm một ngụm cà phê, quay đầu nhìn phía khoang cửa không xa, trong lòng nghĩ người trẻ tuổi ấy không biết thế nào, âm hiểm cười nói: “Đương nhiên ta biết đây là hiểu lầm, tiểu thư tuy tuổi còn nhỏ, nhưng sẽ không dễ dàng bị người khác lừa. Nếu không phải tin tưởng tiểu tử đó là một thanh niên chính nghĩa ngờ nghệch, ngươi cho rằng lúc này hắn vẫn còn sống được sao?”
“Vậy tại sao còn phải nhốt hắn trong phòng? Còn phải để những sĩ quan trường quân đội kia trông giữ.” Thư ký chỉnh lại chiếc kính, trong mắt hiện lên một tia sầu lo. Vừa rồi trên đường đưa tiểu thư về phòng, hắn tỉ mỉ cẩn thận hỏi dò về người trẻ tuổi ấy, với những biểu hiện của thanh niên này trong những ngày vừa qua, ngược lại còn có chút tán tụng, “Chẳng lẽ định đưa hắn đến cục cảnh sát vì tội bắt cóc trẻ con thật sao?”
“Ngươi bắt đầu từ lúc nào lo chuyện bao đồng rồi?” Thuyền trưởng nhìn hắn chăm chăm, cười nói: “Yên tâm đi, ta không có hơi sức làm chuyện nhàn rỗi đâu.”
Ngón tay cả tên béo gõ nhẹ vào vách khoang, gã thuyền trưởng nheo mắt lại, nhả từng câu từng chữ: “Ta vẫn thấy người trẻ tuổi đó có chút kỳ quái, còn nhớ trong khoang phòng khu nhìn thấy đầy linh kiện không? Đây không phải là kỹ năng mà một tên lính giải ngũ có thể nắm bắt được.”
Thư Ký trong tiềm thức thay Hứa Nhạc nói: “Không phải thất bại rồi sao? Hơn nữa… Mỗi người có thể đều có bí mật của riêng mình.”
“Ta không muốn biết bí mật của người trẻ tuổi đó, nhưng ta… ta rất thích hắn.” Thuyền trưởng béo giơ tách cà phê trong tay lên, cười ha hả nói: “Phẩm chất tốt, thường chỉ là từ thích hợp với những bạn nhỏ thôi, nhưng ta lại phát hiện tên tiểu tử này cũng xứng đáng với ba chữ này. Ta hỏi ngươi, nếu ngươi ở trong vị trí của hắn, bỗng nhiên gặp phải một cô bé cầu cứu ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”
Thư ký lại đẩy chiếc kính của mình, nghiêm tức suy nghĩ một hồi lâu sau mới nói: “Có lẽ là liên hệ với nhân viên công tác tàu vũ trụ.”
“Nhưng hắn không như vậy, hắn tin lời của tiểu thư, điều này có thể nói là ưu điểm, bởi vì hắn lương thiện, nhưng nói từ một phương diện khác, hắn không phải rất tin vào người khác, đặc biệt là những người trưởng thành.” Thuyền trưởng nhấn mạnh thêm. “Ngoài bản thân hắn ra, cho nên hắn nguyện ý lao vào một thứ nguy hiểm không biết trước, đi cùng tiểu thư nhiều ngày như vậy, hơn nữa vừa rồi còn luôn bảo vệ tiểu thư ở phía sau mình.”
“Ngài rốt cuộc muốn nói gì?” Thư ký phát hiện bản thân mình không theo kịp lối suy nghĩ của thuyền trưởng.
“Ta rất xem trọng người trẻ tuổi đó, ạch… Có thể nói cho ngươi biết một chuyện, một tiếng trước, tư lệnh đại nhân sau khi biết về người trẻ tuổi này, cũng vô cùng hứng thú, nếu dùng hai chữ xem trọng cũng có thể được.” Thuyền trưởng cười nói: “Có năng lực, có phẩm đức, có gan, một người trẻ tuổi có ba thứ như vậy đã không còn nhiều rồi.”
“Ý của ngài là… Quân khu chuẩn bị tiếp nhận hắn?”
“Không nói được đến mức đấy, chỉ là quan sát một chút, dù gì tiểu thư cũng rất thích người trẻ tuổi này.”
Thuyền trưởng nhún vai, thịt mỡ trên người hắn làm cho quân phục bị căng lên, “Có điều ta thật thấy kỳ quái, các quan viên của ban sát hạch và phòng quản lý tân binh bộ quốc phòng có phải mắt đều mù hết rồi không? Một tên lính có tiềm chất như vậy. lại phái đến lòng đất khu Đông Lâm để sửa hầm! Hơn nữa phải sửa hai năm mới cho hắn về nhà! Hừm, chẳng trách tân binh bổ sung vào tiền tuyến bây giờ tố chất càng ngày càng kém, nếu cuộc đại chiến mười mấy năm trước lại đến lần nữa, ngươi nói xem sẽ chết bao nhiêu người?”
“Vậy thì ta lại càng không hiểu.” Thư Ký khờ khạo tiếp tục bày tỏ nghi hoặc, “Đã xác định thân phận, xác nhận là vô hại, sau này còn cần quan sát, còn cần tạo mối liên hệ, vậy còn nhốt hắn làm gì?”
…
…
“Nhìn gì mà nhìn? Đừng cho rằng ngươi là thanh niên chính nghĩa, là ta không dám đánh ngươi!”
Tên sĩ quan Vương Mãnh đối diện với ánh mắt không biểu hiện cảm xúc của Hứa Nhạc, trong lòng không biết tại sao lại nảy sinh một sự căm tức dữ dội, có lẽ là vì lúc trước cùi trỏ của mình không có tác dụng gì, khiến hắn cảm thấy mất mặt trước bạn học của mình, hoặc có lẽ là vì họ luôn cầm súng chĩa vào người trẻ tuổi, chỉ hi vọng hắn có thể tỏ ra chút sợ hãi nào để cân bằng tâm lý cho mình, kết quả lại hoàn toàn thất bại.
Cho nên hiện tại, hắn rất muốn đấm một cái vào mặt Hứa Nhạc.
Hứa Nhạc ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào tên quân nhân, huyệt thái dương tỏa ra một cơn đơn đau nhức nhối, vừa rồi những tên lính này đã ra tay rất độc, khi chế phục hắn lại động tay chân, toàn bộ đều đánh vào các xương đốt, nếu không phải là khả năng chịu đòn của hắn không hiểu tại sao đã mạnh lên nhiều, e rằng lúc này sớm đã nằm xuống rồi. Sự đau đớn và sỉ nhục vì bị khinh miệt khiến hắn liên tưởng đến thảm trạng bị bọn lính bắt bớ một tháng trước ở Hà Tây Châu, đặc biệt là sau khi nghe thấy lời nói khinh miệt của đối phương, trong lòng lửa giận bắt đầu dâng trào lên.
Chu Cẩn bước tới trước mặt Hứa Nhạc, thò tay chậm rãi đẩy nòng súng của Vương Mãnh ra, nhìn người trẻ tuổi bên cạnh giường lạnh lùng nói: “Nghe nói ngươi là lính của khu cảnh bị Đông Lâm? Sao một chút quy tắc cũng không hiểu? Tính từ quân hàm, chúng ta đều là trưởng quan của người, nói chuyện cẩn thận một chút!”
Hứa Nhạc không để ý đến người sĩ quan trẻ tuổi khôi ngô này, chỉ nheo mắt nghĩ đến, nếu mình thông qua vòng hai của cuộc thi sĩ quan cơ tu bộ quốc phòng, có lẽ sẽ chọn một nơi trong ba học viện quân sự lớn hoặc trường quân đội Tây Lâm để học, có lẽ sẽ trở thành đồng sự của những người trẻ tuổi kiêu ngạo đứng trước mặt này.
Thấy Hứa Nhạc không để ý đến mình, đôi mắt Chu Cẩn nheo lại, nói: “Bị chúng ta bắt, ngươi không phục?”
Hứa Nhạc phá vỡ im lặng, nói: “Ta nhắc lại lần nữa, ta không phải tội phạm, ta cũng không muốn bỏ trốn, ta chỉ không quen bị người khác chĩa súng vào đầu.”
“Ngươi cảm thấy nhục nhã?” Chu Cẩn mỉm cười nói, giọng nói mang theo chút giận dữ, “Ngươi bắt cóc tiểu thư, có biết chúng ta đã nhục nhã biết bao ngày không? Chúng ta chính là muốn sỉ nhục ngươi, ngươi có thể làm được gì?”
Đầu hắn cúi xuống, vỗ nhẹ vào mặt Hứa Nhạc, phát ra tiếng bộp bộp. Lời hắn nói, kỳ thực chính là tiếng lòng của tất cả sĩ quan trường quân đội Tây Lâm trong phòng lúc này.
Hứa Nhạc cúi đầu nói: “Ta không thể làm gì. Một đám người chỉ biết khoe khoang súng trên tay, có lẽ các ngươi đều đã quên súng của mình dùng để làm gì rồi.”
Lời này này rất độc, nhưng lại từ miệng một người chất phác giản dị như Hứa Nhạc nói ra, lộ ra sự kích thích dị thường, sắc mặt các sĩ quan quân đội trong phòng lập tức biến đổi, im lặng nhét súng vào trong bao. Kỳ thực bọ hiện giờ đều rất rõ người trẻ tuổi này không phải là tội phạm bắt cóc tiểu thư, vừa rồi sở dĩ họ vẫn cầm súng, không phải là vì dọa dẫm đối phương, lúc này nếu như ngầm dạy cho đối phương một bài học, tự nhiên sẽ phải thu súng lại.
Chu Cần nhìn trừng trừng vào Hứa Nhạc nói: “Vừa rồi xem ra, ngươi hình như rất biết đánh nhau, vậy ta sẽ dạy cho người biết, kỹ thuật chiến đấu trong quân thực sự nên là thế nào, nhớ đây, khi đau đớn đừng có khóc gọi mẹ… A!”
Không hề được biết trước, một cú đấm cắt đứt lời nói của Chu Cẩn!
Hứa Nhạc đã quen xuất đòn trong im lặng, đặc biệt là đối mặt với quân nhân Tây Lâm, hắn có ý muốn mãnh liệt đánh thương đối phương, huống hồ gì đối phương còn nhắc nhở gọi mẹ.
Hắn cúi mạnh đầu xuống, trực tiếp huých vào sống mũi của đối phương!
Máu tươi từ lỗ mũi của sĩ quan khôi ngô đó trào ra, cùng lúc đó, Hứa Nhạc bật dậy từ trên giường, thân trên áp về phía trước, luồn qua nách của đối phương, cánh tay phải cứng như thép đập vào phía sau hắn, mạnh mẽ đánh trúng vào cổ đối phương.
Một tiếng kêu trầm đục vang lên, một trong những sĩ quan ưu tú nhất của trường quân đội Tây Lâm, cứ như vậy bị Hứa Nhạc đánh mạnh ngã lăn trên đất, không có cách nào đứng dậy được. Hứa Nhạc chưa dừng lại, bật đầu gối một cái, một chân đá trúng vào hông của tên sĩ quan đang lao tới, động tác đơn giản nhưng lại gọn gẽ vô cùng.
Lúc này, thân hình vạm vỡ của Vương Mãnh đã phản ứng rất nhanh, hắn tru lên một tiếng, rồi xông tới, cơ thể vẫn duy trì phòng thủ, không lộ một khe hở nào, hắn đã thể hiện một cách đầy đủ tố chất của một sĩ quan ưu tú của trường quân đội.
Hứa Nhạc lại không hề sợ hãi, ngón chân chạm đất, bài quyền quen thuộc đã luyện tập bốn năm qua lại được thi triển, dễ dàng né qua nắm đấm đang lao tới, lật tay tóm lấy phần xương sụn ở cổ tay đối phương, dùng lực bẻ, đồng thời cùi chỏ trái cũng sượt vào vai đối phương nhanh như thiểm điện, đánh trúng vào huyệt thái dương của đối phương!
Cơ thể vạm vỡ của Vương Mãnh cứ như vậy mà ngất đi, sõng soài trên đất, tạo ra một tiếng động nặng nề.
Nhìn ba đòn tấn công như rất đơn giản, trên thực tế tốc độ lại nhanh cực điểm, lực tiêu hao lớn, Hứa Nhạc thở dốc vài hơi, xòe hai bàn tay ra, trên dưới duy trì cự ly cm, phòng hộ trước mặt, chuẩn bị cho cả phòng thủ và tấn công, cảnh giác nhìn quân nhân Tây Lâm vẫn đứng ở trong phòng, nhìn chằm chằm tay của hắn, giọng nói khàn khàn: “Mẹ ta đã chết nhiều năm rồi, ta rất muốn biết… Nếu không có súng, rốt cuộc ai mới phải gọi mẹ.”
Nhìn vết máu trên sàn, nghe tiếng rên rỉ, tâm trạng buồn bã đã lâu của Hứa Nhạc cuối cùng đã được giải tỏa ít nhiều, thượng tá Lai Khắc phụ trách giết ông chủ, không phải là quân nhân của Tây Lâm sao? Mình không thay ông chủ báo thù, cũng phải đập cho mấy tên nhóc hung hăng của Tây Lâm này một trận!
Đúng vậy, Hứa Nhạc là một thanh niên chất phác giản dị, có lúc bản thân hắn đã quên cái đêm nhiều năm về trước, đã từng tận tay dùng một đoạn ống thủy lực sắc nhọn giết chết tên đầu lĩnh của một bang phái.”
Nhưng chất phác không có nghĩa không có tính can trường, giản dị không có nghĩa mặc cho người khác sỉ nhục, hắn càng không phải là một người cổ hủ ngu ngốc, đối diện với những chuyện những người mà hắn thù hận, hắn tự có thủ đoạn ứng phó linh hoạt riêng, đối với những người khinh miệt mình, ở dưới lớp vỏ thành thực chất phác, thật ra cũng ẩn chứa sự hiếu thắng và dũng mãnh của một thiếu niên trẻ tuổi.