Cũng không có hùng dũng oai vệ tỏa sáng quang mang, mà chỉ là một lần xẹt ngang qua chiến trường chân chính, nhìn thấy vài đám đạn khói, mấy chỗ mơ hồ máu thịt tung tóe, quả thật không đủ để thay đổi, thậm chí là một chút xíu lay động tâm tính giống như tảng đá Đông Lâm của Hứa Nhạc. Chỉ là ở sâu bên trong nội tâm vững như bàn thạch không một chút di động kia, sau khi chân chính nhìn qua được cảnh sống chết, đã một lần nữa giống như quay trở về thời kỳ hắn còn ở Đông Lâm. Năm đó khi hắn còn ở Phố Chung Lâu, đi theo đám cô nhi dưới sự dẫn dắt của Lý Duy mà lăn lộn, cũng đâu có bất cứ kẻ nào có cái gì mà hậu trường bối cảnh cường thế cơ chứ? Vốn luyến ra đời của bọn chúng chính là xem nắm tay ai lớn, con dao trong tay ai nhanh hơn, đầu óc ai càng linh hoạt hơn mà thôi.
Lúc này hắn đứng bên dưới bóng râm của chiếc Chiến hạm, nhìn thấy Chung Nhị Lang bày trò, trong lòng không cứng như sắc thép, thế nhưng ánh mắt của hắn lại cứng như sắt thép. Luồng ánh mắt lạnh lẽo bắn thẳng ra ngoài, giống như là muốn đem cặp kính râm ở ngay trước sống mũi mình mà chấn cho vỡ tan ra.
Chung Tử Kỳ lúc này đang cực kỳ phẫn nộ đối với câu trào phúng kia của cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang, đột nhiên cảm nhận được một tia ánh mắt lạnh lẽo của Hứa Nhạc, trong lòng không nhịn được cảm thấy cả người phát lãnh một trận. Thoáng trấn tĩnh một lúc sau, hắn không chút nào yếu thế, chậm rãi ngẩng đầu lên, bắt đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cặp mắt… không, phải nói là nhìn chằm chằm vào cặp kính râm của Hứa Nhạc.
Trong suy nghĩ của rất nhiều người trong Liên Bang, thậm chí là trong suy nghĩ của chính Chung Tử Kỳ nữa, dựa vào sự sủng ái của vị lão đầu hổ Chung Gia kia đối với hắn, không cần phải hỏi, hắn chắc chắn chính là người thừa kế duy nhất của Chung Gia Tây Lâm. Loại thân phận này tuyệt đối khiến cho hắn có đủ tư cách để mà kiêu ngạo cùng với cuồng vọng. Ngày đó ở trong Đại khách sạn Kim Tinh, thậm chí ngay cả cái gã điên chân chính như Lý Phong cũng không dám một phen bóp cò bắn mình, huống chi chỉ là một gã Trung Tá trẻ tuổi trước mắt này.
Sau cái ngày hôm đó, Chung Tử Kỳ đã vô cùng cẩn thận tiến hành tra xét một chút lai lịch thân phận của Hứa Nhạc, xác nhận rõ ràng hắn cùng với Phí Thành Lý Gia bên kia có mối quan hệ bí ẩn nào đó. Nhưng mà hắn cũng không quá mức kiêng kỵ. Huống chi hôm nay ở bên người của hắn còn mang theo một chi bộ đội bảo an lệ thuộc trực tiếp Chung Gia Tây Lâm. Bảy gã cận vệ mặc áo đen sắc mặt âm trầm băng lãnh, trầm mặc đứng ngay phía sau lưng Chung Tử Kỳ. Bọn họ đều là những binh lính vương vài của bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ của Quân khu Tây Lâm, thực lực cận chiến phải nói là cực kỳ cường hãn dị thường.
Có một đám bảo tiêu lợi hai như vậy đi theo bên cạnh mình, Chung Tử Kỳ cũng không hề lo lắng cho sự an toàn của bản thân, ngược lại hắn còn có chút xấu hổ đối với chuyện lúc nãy bị ánh mắt lãnh liệt của Hứa Nhạc uy áp. Biểu tình Chung Tử Kỳ hơi hơi trầm xuống, giương mắt nhìn Hứa Nhạc, lạnh lùng nói:
- Trung Tá Hứa Nhạc…
Hứa Nhạc vốn cũng chẳng có tâm tình cùng với Chung Tử Kỳ nói chuyện gì, tia ánh sáng bắn ra từ trong cặp mắt hí dần dần thu liễm lại. Hắn tiến lên một bước, giơ tay nắm lấy bàn tay của Giản Thủy Nhi, nhanh gọn dứt khoát xoay người lại, hướng về chiếc ô tô màu đen mà bỏ đi.
Sắc mặt Chung Tử Kỳ lập tức đại biến. Cái loại nhục nhã bị người khác bỏ qua không thèm nhìn tới như thế này, thật sự đã vượt quá trình độ mà hắn và cái gia tộc mà hắn đại diện có thể gánh vác được rồi.
Sau khi mở cửa chiếc ô tô màu đen để cho Giản Thủy Nhi ngồi vào trong đó, Hứa Nhạc mới xoay người lại, liếc mắt nhìn bó hoa hồng khổng lồ trong tay của Chung Nhị thiếu gia, chậm rãi gỡ xuống cặp kính râm trên mặt, vô cùng bình thản nói:
- Nếu như anh lại đến quấy rầy cô ta một lần nữa, tôi sẽ đánh anh đến mức ngay cả chú của anh cũng không nhận ra anh là ai.
Hứa Nhạc vốn không phải là người hay ra vẻ, giả vờ, những lời nói này của hắn cũng không có cố ý rít qua kẽ răng, không cố tình trầm giọng, cũng không hề mang theo chút luồng gió nào của Lạc Nhật Châu, chỉ là một câu nói vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng đơn giản, giống như là một câu nói đầy đạo lý, thế nhưng cũng chính bởi vì sự đơn giản của câu nói đó, lại đặc biệt có vẻ phá lệ đáng tin cậy.
Con người có danh tiếng, giống như con hổ có bộ da vậy. Nếu đổi lại là bất kỳ một vị Trung Tá Quân đội Liên Bang nào khác mà nói ra một câu như thế này, Chung Tử Kỳ sẽ liền cho rằng nó vớ vẫn đến cực điểm, sẽ ôm bụng mà cười to cho cái sự lớn gan làm càn, sau đó sắc mặt sẽ vô cùng nghiêm túc mà hạ lệnh một phen hành hạ cái gã Trung Tá đó đến mức chết đi sống lại rồi.
Nhưng mà người nói ra những lời nói này lại chính là Hứa Nhạc, vì thế một câu nói uy hiếp thô tục, đẳng cấp uy hiếp cực thấp, cực kỳ không chút thú vị nào, nhưng từ trong cặp môi của Hứa Nhạc vừa mới đi ra, trong khoảnh khắc đã biến thành những luồng âm phong thổi qua những ngọn tuyết sơn ở Bắc bán cầu trên tinh cầu , lãnh liệt đến cực điểm, sau đó lại một lần nữa thổi quét trên một sa mạc băng tuyết, bay xuyên qua tầng đối lưu lạnh lẽo, thổi thẳng xuống dưới mặt đất, khiến cho tất cả mọi người nghe thấy câu nói đó cũng cảm thấy một tia rét lạnh đến cùng cực.
Cái gã tên Hứa Nhạc này bản thân có được năng lực chiến đấu cận chiến không hề thua kém gã Lý Cuồng Nhân, đánh khắp Quân đội không đối thủ kia, lại có được cái ác danh kẻ không hề tuân theo quy củ gì giống như Lâm Bán Sơn. Đám người đứng đầu các gia tộc ngàn đời trên Thủ Đô Tinh Quyển kia, sở dĩ từ đầu đến cuối cũng đều không muốn cứu hắn từ trong nhà ngục Khuynh Thành đi ra, sở dĩ đối với một gã thanh niên trẻ tuổi này mà ném hạ một sự cảnh giác lớn đến như vậy, không ngoài một cái lý do đơn giản. Chính là hắn dám giết người, và hắn có đủ thực lực để mà giết người. Rõ ràng là, một khi cái thế giới này bức hắn đi đến chỗ cùng cực, hắn liền vứt bỏ hết mọi quy củ, bỏ mặc đạo lý, chạy đi giết người, mặc kệ kẻ đó có là ai đi chăng nữa… Ví dụ như là Mạch Đức Lâm chẳng hạn…
Chung Tử Kỳ vốn làn bởi vì quá mức phẫn nộ mà gương mặt trở nên vặn vẹo, sau khi nghe xong câu uy hiếp nhàn nhạt kia, sắc mặt nhất thời trở nên trắng như tờ giấy. Bởi vì hắn biết rõ ràng cái gã Hứa Nhạc này nếu như đã nói ra thì nhất định sẽ làm được. Ngay cả đám nhân viên bảo vệ cường hãn xuất thân từ doanh bộ đội đặc chủng của Quân khu Tây Lâm, từ đầu đến giờ vẫn luôn trầm mặc đứng ngay phía sau lưng của Chung Tử Kỳ, lúc này tưởng tượng đến những sự tích khủng bố mà vị Trung Tá Hứa Nhạc này từng làm, sắc mặt cũng không khỏi trỏe nên trắng nhợt, cực kỳ cẩn thận tiến lên một chút, đứng sát ngay phía sau lưng của Chung Nhị Lang.
Sắc mặt vốn đã tái nhợt của Chung Tử Kỳ lại một lần nữa chuyển sang một vẻ đỏ ửng quái dị. Hắn giương mắt nhìn về phía Hứa Nhạc đang đứng ngay bên cạnh chiếc ô tô màu đen kia, gằn giọng nói:
- Giỏi, giỏi, giỏi… Nhưng mà ta phải nhắc nhở anh một chuyện, nơi này là Tây Lâm, cũng không phải là thế giới dựa vào nắm tay mà kiếm cơm đâu… Ta đã cấp cho anh mặt mũi lắm rồi…
Hắn trầm giọng nói:
- Nhưng mà anh đã không chịu cấp cho ta mặt mũi trở lại… Bây giờ ta đứng ở đây mà tuyên bố một câu, chỉ cần cô ta còn ở lại Tây Lâm này một ngày, ta sẽ đi theo đuổi cô ta thêm một ngày. Nếu như anh cho rằng đây là tôi quấy rầy cô ta, anh có gan thì đến đây mà đánh ta.
Lúc mở miệng nói ra những lời này, Chung Tử Kỳ cũng không chút nào lùi bước, thậm chí còn tiến lên hai bước về phía chiếc ô tô màu đen kia, nở nụ cười trào phúng mà nói:
- Thật ra thì, ta trong lúc này liền chuẩn bị tiếp tục quấy rầy đây. Ta thật sự muốn biết, anh làm thế nào mà đánh ta đây?
Trong lúc hắn bước đi, đám nhân viên cận vệ áo đen sau lưng hắn cũng đồng thời bước theo, không rời hắn nửa bước. Đám nhân viên cận vệ đó, ánh mắt ai nấy cũng vô cùng cảnh giác, nhìn chăm chú vào Hứa Nhạc cùng với đám nhân viên chiến đấu của Tiểu đội đang đứng vây quanh đó bốn phía. Thậm chí mấy gã đứng gần Hứa Nhạc nhất, bàn tay đã thọc vào bên trong bộ áo vest màu đen, động tác dút tay vào quả thật vô cùng tự nhiên, bình thường thoải mái, giống như là chuẩn bị rút điếu thuốc ra hút vậy.
Tất cả mọi người có mặt ở nơi này đều biết rõ ràng rằng, những người này cầm khẳng định không phải là bao thuốc gì cả, mà là vũ khí giết người lợi hại. Nhìn những động tác mà bọn họ hoàn toàn không có ý che giấu kia, cộng thêm vẻ mặt không có chút xíu biểu tình gì, một cỗ lực chấn nhiếp mạnh mẽ dâng lên, ý bảo chỉ cần mọi người có bất cứ động tác bất thường gì, thì khẩu súng bên trong cái áo sẽ theo động tác nâng tay đơn giản mà phóng ra.
Chính phủ Liên Bang từ trước đến giờ vẫn luôn quản chến súng ống vô cùng nghiêm khắc. Ngoại trừ cái đám quân phiệt Thổ Hoàng đế giống như là Chung Gia Tây Lâm này ra, có ai dám giữa ban ngày ban mặt đứng giữa khu căn cứ quân sự quan trọng mà móc súng ra đâu chứ?
Biểu tình của đám nhân viên Tiểu đội thoáng ngưng trọng lại, nhìn chăm chú vào đám quân nhân chuyên nghiệp vô cùng lão luyện kia, trầm mặc chờ đợi tình hình sẽ phát triển đến mức nào.
Sự lo lắng của Chung Tử Kỳ quả thật cũng chính là chuyện này. Tuy rằng hắn có phẫn nộ đến mức nào đi chăng nữa, cũng không có khả năng đường hoàng thản nhiên điều đến hai doanh đoàn để một phen đem Hứa Nhạc đánh chết giữa đương trường được. Nhưng mà với tính cách dũng mãnh kiêu ngạo được rèn luyện từ trong gia tộc cùng với trong Quân khu Tây Lâm ngay từ nhỏ tới lớn, khiến cho hắn có đủ can đảm dám giương cung bạt kiếm trước mặt Hứa Nhạc như thế này.
Ánh mắt của hắn lãnh lệ nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, khuôn mặt khẽ hếch lên, tựa hồ như muốn nói: Mày có giỏi thì đến đây đánh tao, giỏi đến đánh tao đi!
Cái đến cũng không phải là nắm tay của Hứa Nhạc, mà là một con dao găm nhỏ vô cùng thanh tú.
Một cái bàn tay vô cùng thanh tú, giống hệt như là đang ngắt một cánh hoa vậy, nhẹ nhàng nắm lấy cái chuôi mã tấu nhỏ bé, trơn bóng làm từ loại gỗ mộc hương màu đen, chỉ trong nháy mắt đã cắt ngang khoảng không tràn ngập tiếng gió của khu căn cứ quân sự Trường Phong, mang theo một tiếng xé gió thê lương lãnh lệ.
Xuy nhẹ một tiếng, ánh đao hiện lên, đem bó hoa hồng khổng lồ ngay trước người của Chung Tử Kỳ cắt ra làm đôi, sau đó lưỡi đao khẽ nhích lên một chút, giống như một đạo thiểm điện, cực kỳ nhanh chóng mà nhẹ nhàng đặt ngang cổ họng của Chung Tử Kỳ.
Một đường đao thật sự quá nhanh.
Tây Lâm Chung Gia này hắc y bảo tiêu sắc mặt kịch biến, dùng một loại kẻ khác trố mắt cứng lưỡi đích tốc độ rút ra súng lục, nhắm ngay nắm đao đích người kia, nhưng mà nhưng không có móc động cò súng, bởi vì kia một phen thanh tú đích tiểu đao thẳng đến im lặng địa đặt ở Chung Tử Kỳ cổ đích động mạch thượng, chiến đều không có chiến một tia.
Đám nhân viên bảo vệ áo đen của Chung Gia Tây Lâm sắc mặt đại biến, dùng một loại tốc độ khiến người khác phải trố mắt mà cứng lưỡi rút khẩu súng lục trong người mình ra, nhắm thẳng vào đầu của gã đang cầm dao kia. Nhưng mà bọn họ cũng không ai móc động đến còn súng, bởi vì cái thanh đao nhỏ thanh tú kia lúc này đã im lặng mà sắc bén đặt lên động mạch cổ của Chung Tử Kỳ rồi.
Một tia dấu hiệu báo trước cũng hoàn toàn không có, lưỡi đao sắc bén mà vô cùng ổn định đã đặt đúng vị trí hiểm yếu nhất của Chung Tử Kỳ, nếu so với mớ nòng súng đang không ngừng run rẩy chỉ vào đầu kia càng thêm đáng sợ hơn một chút.
Bó hoa hồng màu đỏ rực bị cắt nát còn chưa kịp rơi xuống đến mặt đất, cục diện cũng đã hoàn toàn thay đổi.
Bốn phía nhất thời vang lên một trành thanh âm lên đạn dày đặc. Trong loại thanh âm thanh thúy đó lại mang theo một cỗ khí tức vô cùng lãnh liệt. Đám nhân viên chiến đấu của Tiểu đội nháy mắt đã nâng lên khẩu súng máy Tạp Yến loại nhẹ của mình, lạnh lùng chỉa thẳng xung quanh đám nhân viên bảo vệ của Chung Gia. Những nòng súng tối đen kia không ngừng toát ra những sát ý khiến cho lòng người vô cùng lạnh lẽo.
Càng khủng bố hơn nữa chính là, phía sau chợt vang lên một trận thanh âm cạch cạch nặng nề. Hùng Lâm Tuyền đứng ở một góc của đám nhân viên Tiểu đội , hai cánh tay cường tráng mọc ra từ một cơ thể góc cạnh lúc này đã ôm nguyên một khẩu cơ pháo nòng xoáy Đạt Lâm hạng nặng, nhắm thẳng vào đám người của Chung Gia.
Bàn tay phải của Bạch Ngọc Lan chính là đang phải nắm chặt cái lưỡi đao nhỏ thanh tú kia, còn bàn tay trái để không thì nhẹ nhàng đưa lên vén nhẹ lọn tóc màu đen đang phủ xuống giữa trán hắn. Hắn liếc một vòng nhìn ngắm đám nhân viên bảo vệ đang giơ súng chỉa vào đầu mình ở bốn phía xung quanh, nhẹ nhàng cất giọng nói vô cùng ôn nhu của hắn lên:
- Ít nhất hiện tại, về mặt súng ống thì chúng ta nhiều hơn các người. Ta khuyên các người tốt nhất là bỏ súng xuống.
Các trang bị súng ống của Tiểu đội cũng đều là loại hỏa lực hạng nặng chuyên sử dụng trên chiến trường. Tùy ý bất cứ một kẻ nào bóp cò một cái, đám quân nhân chuyên nghiệp có tố chất huấn luyện cực cao kia của Chung Gia cũng chỉ có một kết cuộc duy nhất là máu văng đầy đất ngã xuống mà thôi.
Sắc mặt của Chung Tử Kỳ lúc này đã là một mảnh trắng bệch, hắn khẽ ngẩng đầu lên, một lời cũng không nói tiếng nào. Từ sau khi cha ruột của hắn qua đời, cái đầu của hắn từ trước đến giờ vẫn luôn luôn ngẩng cao lên nhìn người, chưa từng bao giờ hạ xuống cả. Chẳng qua lúc trước hắn ngẩng cao đầu chính là đại biểu cho sự tôn quý cùng với vinh quang gia tộc của hắn mà thôi. Còn lúc này hắn ngẩng cao đầu lại đại biểu cho một loại khuất nhục cùng với vô cùng khủng hoảng.
Sự khủng hoảng của hắn chính là đến từ phía cái thanh đao nhỏ thanh tú lạnh như băng mà nhanh như thiểm điện kia, đến từ thanh âm súng ống lên đạn vang lên từ bốn phía xung quanh, đến từ thanh âm lên nòng của khẩu súng nòng xoáy tốc độ cao Đạt Lâm giống như phệ hồn kia. Hắn nói thế nào cũng không hiểu nổi, mấy cái gã lính đánh thuê này rõ ràng là biết bản thân mình là ai, vì cái gì lúc này lại còn dám giơ súng lên như vậy. Hắn lại càng không rõ hơn, cái gã nam nhân này nhìn qua cực kỳ giống như một ả đàn bà vậy, trầm mặc đứng đó, vì cái gì mà dám cầm một con đao sắc bén đến như vậy chỉ thẳng vào chổ yếu hại trên cổ của mình cơ chứ?
- Mày có gan dám giết tao à?
- Chúng tôi chính là đang chấp hành nhiệm vụ quân sự. Nếu như anh còn dám quấy rầy Giản Thủy Nhi tiểu thư nữa, vậy thì tôi sẽ trực tiếp giết chết anh!
Bạch Ngọc Lan lại một phen đem lời uy hiếp lúc trước của Hứa Nhạc càng làm cho sâu sắc hơn nhiều. Hắn trầm mặc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch của Chung Tử Kỳ, nói xong những lời này sau đó cũng không có mở miệng nói thêm tiếng nào nữa.
Liếc mắt nhìn thấy Hứa Nhạc đã đóng cửa xe ô tô lại, khóe môi của gã nam nhân thanh tú này thoáng nhếch lên, vẽ thành một đao đường cong tuyệt đẹp, ngón tay khẽ có chút dùng sức hơn một chút.
Trên phần cổ trắng nõn của Chung Tử Kỳ nhất thời hiện một vết rướm máu nhàn nhạt. Những mạch máu trên đó bởi vì quá mức phẫn nộ và sợ hãi mà hằn rõ lên trên phần da thịt, lúc này nhất thời bởi vì cỗ hàn ý trên thanh đao cùng với cảm giác đau đớn truyền xuống mà bị bức chìm hẳn xuống bên dưới làn da. Hai chân Chung Tử Kỳ thoáng có chút nhũn ra, cặp môi trở nên khô khốc, căn bản không thể nói nên lời nào cả.
Bạch Ngọc Lan chậm rãi thu hồi thanh đao nhỏ thanh tú lại, nhét trở vào bên trong túi quần. Hắn cũng chẳng thèm liếc nhìn đám quân nhân Chung Gia đang chỉa súng thẳng vào trên đầu của mình, nhẹ nhàng nâng tay đẩy mớ nòng súng đen ngòm kia ra chỗ khác, sau đó chậm rãi cất bước đi về phía chiếc xe quân dụng của chính mình.
- Thật sự là một hồi kịch hay ra trò…
Lan Hiểu Long mỉm cười theo dõi một màn xung đột này, thầm nghĩ đám gia hỏa của Tiểu đội rốt cuộc cũng hiểu được đạo lý cần phải giúp cho Lão Đại của mình xuất đầu, cho nên mới cố ý bày ra trận thế như vậy. Đám đại lão kia của Bộ Quốc Phòng nhất định sẽ vô cùng thích thú đối với một hồi vở kịch, mặc dù là có chút khuôn sáo quen thuộc, nhưng không bao giờ nhàm chán này.
- Thu đội!
Hắn thu liễm lại tâm thần, hướng về phía Chung Tử Kỳ, miệng mỉm cười, thực hiện một động tác kính chào theo nghi thức Quân đội Liên Bang, phất tay ra lệnh cho đám đội viên Tiểu đội , lúc này đều đồng thời nâng lên súng ống của mình, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể nổ súng, thu hồi lại trận thế, nhanh chóng rời đi.
Bụi mù không ngừng tản ra trong gió phía sau đoàn xe đang trầm mặc rời đi. Chung Tử Kỳ đưa tay ôm cổ, mang theo vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm theo đoàn xe đang càng ngày càng xa dần. Sắc mặt hắn tái nhợt, nghĩ đến đám hán tử giương súng chĩa vào mình kia, lại nghĩ đến thanh đao sắc lẹm đặt trên cổ mình lúc trước… Hắn có thể cảm giác được một cách rõ ràng, lúc trước nếu thật sự phát sinh ra xung đột gì đó, như vậy con dao kia thật sự sẽ một phen đem động mạch cổ của mình một phát cắt đứt, và đám súng hạng nhẹ Tạp Yến cùng với khẩu súng xoay nòng tốc độ cao Đạt Lâm kia sẽ một phen thật sự đồng loạt khai hỏa!
Lúc này sau lưng áo của vị Chung Nhị thiếu gia đã đồng thời trào ra vô số những giọt mồ hôi lạnh. Hắn nhịn không được khẽ rùng mình nhanh một cái. Ý nghĩ muốn phát tiết phẫn nộ cùng với trả thù trong lòng của hắn, đã bị cỗ hàn ý kia hoàn toàn đánh tan thành mây khói.
Đó đều là một đám kẻ điên cả, còn điên cuồng hơn cả Lý Cuồng Nhân nữa… Bản thân mình là công tử mình vàng thân ngọc, làm sao có thể nguyện ý đem sinh mệnh quý giá của mình ra mà chơi đùa với đám kẻ điên kia được chứ?