Thời tiết Tây Lâm ngày hôm nay đặc biệt có chút âm trầm. Cảm giác oi bức bên trong quân doanh cùng với thanh âm của Hứa Nhạc cũng có chút trầm thấp. Lan Hiểu Long khẽ cúi đầu, cười khổ một tiếng, xem như là cam chịu chấp nhận cái xưng hô không chút dễ nghe này.
Phía sau đám quân nhân con ông cháu cha lười nhác này cũng có bảy tám tên gia hỏa có khí chất rõ ràng là bất đồng. Những kẻ đó rõ ràng không bị sự mệt mỏi sau một chuyến lữ hành dài ngày lúc trước đánh bại, lúc này đang đứng ở phía sau múa may hai tay để phô bày ra tiêu chuẩn quân nhân của mình, cùng với những thân thể mạnh mẽ cường tráng vô cùng khoa trương…
Những tên này một bên đem những thứ công cụ chuyên dụng dành cho huấn luyện thể lực nặng nề ra đùa giỡn như muốn thể hiện thực lực của mình, một bên lạnh lùng giương mắt nhìn đám người Hứa Nhạc cùng với đám hán tử của Tiểu đội ở phía trước. Khuôn mặt tuy rằng cũng không toát ra vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, thế nhưng cái ánh mắt bất tuân tràn ngập hormone nam nhân cùng với cái nhìn càn quét khiêu khích của bọn chúng, đủ để nói rõ ràng rằng đám quân nhân thân thể cường tráng này ở sâu trong lòng đang kêu gào điên cuồng, chuẩn bị gây nên chuyện gì phiền toái nhằm để cho qua hết mớ thời gian nhàm chán này…
Xuyên thấu qua cặp kính râm nhìn chằm chằm về phía bên kia, ánh mắt Hứa Nhạc phía sau cặp kính râm khẽ nheo lại, hỏi:
- Đám gia hỏa này thì có lai lịch gì đây? ‘Người đẹp thể hình’ của Bộ Quốc Phòng à?
- Bọn họ cũng là người của Sư đoàn Thiết giáp chúng ta…
Lan Hiểu Long nhún nhún vai nói:
- Đám công tử con cháu của các đại nhân vật thích nhất chính là tiến vào Sư đoàn Thiết giáp để dát vàng lên mặt. Nhưng mà đây dù sao cũng là chi bộ đội do đích thân lão gia tử năm đó gầy dựng nên, cho nên Bộ Quốc Phòng dù sao vẫn phải chọn ra một số tinh anh nhét vào trong đó…
- Là đại đội !
Bạch Ngọc Lan đứng bên cạnh, nghe hắn nói vậy thì nhẹ nhàng chêm vào một câu. Rõ ràng là cái gã nam tử bề ngoài vô cùng thanh tú nhưng thực lực lợi hại này, tuyệt đối cũng không muốn thừa nhận đám quân nhân con ông cháu cha, hoặc là đám quân nhân đầu óc ngu si tứ chi phát triển ở trước mặt này chính là đám đàn em trong chi Quân đội của mình.
Lan Hiểu Long cũng không thèm để ý đến hắn, nhìn Hứa Nhạc nói:
- Mấy cái tên gia hỏa này chuyên môn dùng để đại biểu cho cả Sư đoàn Thiết giáp đi tham gia các khảo hạch, các buổi thao diễn quân sự hình thức của Bộ Quốc Phòng. Bộ mặt của Sư đoàn Thiết giáp hiện tại chính là phải dựa vào đám gia hỏa này để mà chống đỡ, hơn nữa cũng không ai quản bọn họ, cho nên tính tình của mấy tên gia hỏa này đều có chút kiêu ngạo cùng với bất tuân… Cũng may là bọn họ còn nhìn ra tôi, bằng không phỏng chừng bây giờ cũng đã sớm gây chuyện nháo sự rồi.
Không phải là quân nhân con ông cháu cha rất có bối cảnh thì cũng là đám lính biểu diễn không hề biết kỷ luật là gì… Hứa Nhạc đột nhiên cảm thấy lông mi của mình có chút nóng lên, vươn tay phải nhẹ nhàng vuốt vuốt mấy cái, liếc mắt nhìn một vòng bốn phía chung quanh quân doanh. Vượt ngoài dự liệu của mọi người, hắn cũng không mở miệng nói tiếng nào, sau đó xoay người hướng về phía phòng riêng của mình mà đi đến.
Hơn một trăm tên quân nhân đến từ Sư đoàn Thiết giáp này, nhìn thấy cái gã Trung Tá đại nhân kia rõ ràng chính là cấp trên trực tiếp của chính mình cứ như vậy mà xoay người rời đi, cũng không hề có ý định khiển trách bùng nổ như triều dâng theo lẽ thường, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc.
Gã Tòng Tượng Chinh đang ngồi ngả ngớn trên ghế phía trước, trong lòng sớm đã chuẩn bị sẵn kế hoạch, chỉ cần gã cấp trên kia lên tiếng mắng chửi, hắn sẽ lập tức ỷ thế cha mình mà gây sự ngược lại. Ai ngờ tất cả những kế hoạch mà mình dụng tâm xây dựng lên, toàn bộ chẳng khác nào đập lên một bức tường trầm mặc, ngược lại cảm thấy có chút khó chịu, ngay cả tư thế ngồi ngả ngớn của hắn cũng có chút cứng ngắc.
Đại học Lê Hoa là trường đại học, ngoại trừ bốn Học viện Quân sự, ở trong Liên Bang có mỗi quan hệ sâu sắc chặt chẽ với Quân đội nhất, là trường Đại học duy nhất có tư cách tiến hành giáo dục điều khiển Robot. Bản thân Tòng Tượng Chinh cũng là con trai một của Hiệu trưởng Đại học Lê Hoa, từ sau khi nhập ngũ mãi vẫn luôn được hưởng những ưu đãi hơn người, bằng không cũng sẽ không đến mức cả gan giống như hiện tại vậy, không thèm cấp cho cấp trên chút mặt mũi nào.
- Rốt cuộc hiện tại là chuyện gì xảy ra vậy? Tao chỉ biết là hiện tại chúng ta đang ở tiền tuyến Tây Lâm, nhưng mà vì cái gì lại là chúng ta phải ra đây? Đây là chi bộ đội gì đây? Chúng ta đến tột cùng là lúc nào sẽ quay trở lại Cảng Đô?
Hắn vô cùng căm tức quay sang hỏi Tích Bằng, gã bạn thân đang ngồi bên cạnh hắn. Tích Bằng thân là cháu ruột của Nghị viên Tích An, Phó Chủ tịch Quốc hội, Ủy ban Quản lý Liên Bang, theo đạo lý mà nói, Bộ Quốc Phòng một khi có hành động điều động bí mật gì đó, chắc hẳn cũng sẽ không giấu diếm được ánh mắt của gã này. Nhưng mà giờ phút này, vẻ mặt của gã công tử ăn chơi kia cũng là một cõi mờ mịt cùng với sầu muộn.
Một đám gần trăm tên quân nhân con ông cháu cha này, kỳ thật giờ phút này tâm tình cũng đều là vô cùng phẫn nộ và hoàn toàn mờ mịt, bằng không cũng không có khả năng lúc cấp trên tiến hành điểm danh, bọn hắn lại cố ý làm ra động tác ứng phó hoàn toàn không để ý gì đến quân kỷ như thế. Bởi vì đám bọn hắn căn bản không biết vì cái gì mà Bộ Quốc Phòng lại làm ra động tác điều chi Quân đội toàn con cháu thế lực, đang canh gác tại Đặc khu chạy ra tiền tuyến khủng bố mà nguy hiểm như thế này…
Đại khái là khoảng nửa tháng trước đây, đám quân nhân con ông cháu cha của Đại đội đang ăn no ngủ kỹ, chơi bời ở vùng ngoại thành Cảng Đô trên Thủ Đô Tinh Quyển này, đột nhiên bị thượng cấp điều động khẩn cấp đến căn cứ Không cảng quân sự, đồng thời tịch thu hết tất cả các thiết bị thông tin liên lạc, cắt đứt hoàn toàn thông tin với bên ngoài, sau đó đẩy cả bọn đang trong trạng thái mờ mịt lên Chiến hạm Vũ trụ. Bọn chúng trải qua một chuyến lữ hành vũ trụ dài đằng đẳng hơn mười ngày trời khiến cho đầu váng mắt hoa, rốt lại mang theo sự hồ đồ vô hạn mà đặt chân xuống Đại khu Tây Lâm.
- Tao phải về Cảng Đô!
Tích Bằng cắn răng hung hăng nói:
- Chờ đến khi tao lấy lại được điện thoại, sẽ lập tức gọi cho chú tao! Đám người Bộ Quốc Phòng có phải là điên hết rồi không? Một phen điều chúng ta kéo ra tiền tuyến, chẳng lẽ không biết những người trong này có thân thế gì hay sao?